Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

XA NHAU ĐỂ MAI TA YÊU NHAU

Truyện ngắn: Xa nhau để mai ta yêu nhau


Đêm giao thừa, điện thoại tôi đổ chuông nhưng không phải tin nhắn đến cũng không phải ai gọi đến mà chỉ là lời nhắc nhở mà tôi đã cài vào điện thoại từ lâu lắm rồi. “Em chỉ đồng ý làm bạn với anh ba năm thôi đấy! Nếu sau ba năm anh không về Việt Nam thì em nhất định sẽ sang tận Pháp để tìm anh. Em luôn đợi anh tại nơi tình yêu của chúng ta bắt đầu.” – Đó là lời tạm biệt của tôi dành cho anh.

Tôi luôn nhớ, không thể nào quên.

*
Tôi chẳng thích ai gọi tôi là “con nít” cả. Nhưng từ khi tôi gặp anh, anh luôn gọi tôi như thế. Bỗng chốc tôi nhận ra “con nít” cũng hay hay, mặc cho tôi đã 17 tuổi.

- Con nít, đi chơi với anh nếu có mệt thì phải nói để anh cõng nhé!

- Con nít, nếu muốn làm người lớn thì không được nhõng nhẽo.

- Con nít…

- Con nít…

- Con nít…em có yêu anh không?

Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Những ngày hè rãnh rỗi, tôi và anh lang thang bên nhau suốt những con phố dài đầy nắng. Tôi cũng không biết là tôi thích đi bộ hay là vì thích đi cạnh anh để vờ mỏi chân, để được anh cõng. Tôi cũng không biết là tôi có thật sự là con nít hay không nhưng chỉ khi nào được ở bên cạnh anh tôi mới thích vờ giận vu vơ mà thôi. Mùa hè, những cơn mưa cũng lắm tinh nghịch. Ngày nào mưa cũng đến để cho tôi lạnh và được anh ôm vào người. Cứ như thế, những ngày hè trên mấy con phố cứ dài ra như bất tận cùng với những nụ cười giòn tan của tôi và anh, một mùa hè lướt êm trên cảm xúc những ngòn ngọt của hai người đang yêu để rồi có một kì nghỉ kết thúc để có một người ra đi và để có một người ở lại. Chẳng biết Promise me ở đâu lại vang lên ngay lúc, chiếc xe dần mất hút đưa anh về lại Sài Gòn.
Just promise me, you’ll wait for me. Cause I’ll be saving all my love for you. And I will be home soon …I will be home soon…I will be home soon …

Tạm biệt mùa hè, tạm biệt anh!

Thành phố bên sông Tiền vẫn vẹn nguyên những kỉ niệm của hai đứa chúng tôi.

Xa-nhau-de-mai-ta-yeu-nhau

Một ngày cực kì nhàm chán, tôi tìm lại những con phố đã từng đi qua. Phố ngày xưa ấy, vẫn dài bất tận với những hàng hoàng hạ vàng lung linh trong nắng. Tôi dừng lại và ngồi xuống ghế đá trông ra bờ sông. Những ảo ảnh ngọt ngào ngày trước cũng như dừng lại và ngồi cạnh tôi một cách lặng lẽ. Con sông Tiền với những cơn gió khô khốc ngày nào làm mái tóc tôi rối. Rối tung, nhưng chẳng còn đôi bàn tay ấm áp vuốt lấy như khi xưa. Bởi vì tôi và anh đã chia tay. Anh bảo tôi đừng nghĩ về anh nữa, đừng nghĩ về những ngày đã từng bên nhau và cũng đừng hi vọng vào ngày mai như ngày nào đã từng hi vọng. Anh nói không thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ và sẻ chia cùng tôi nên không phải là người bạn trai hoàn hảo mà tôi từng ao ước. Anh nhường lại vị trí ấy cho một người con trai khác xứng đáng hơn anh. Anh chấp nhận quay về vị trí của một người bạn…rồi như thế anh sang Pháp. Không một lời hứa sẽ trở về.Anh rời xa Việt Nam, xa con sông Tiền đầy gió, xa những lời yêu thương đã từng nói với tôi. Anh có cách suy nghĩ của một chàng trai hiện đại nên quyết định sang Pháp và thực hiện hoài bão ước mơ. Anh là người thông minh đầy bản lĩnh và tài năng nhưng tất cả những điều đó vẫn không thể giúp anh nhận ra người bạn trai hoàn hảo mà tôi từng ao ước là ai. Anh ngốc quá!

Rẽ vào coffee MiMoSa, nó vẫn ấm áp như cái lần đầu tiên tôi và anh đến đấy, chỉ có lòng tôi chẳng còn cảm thấy ấm áp như khi xưa. Tôi gọi một tách cà phê phin không đường như hôm nào. Bất giác, tôi nhớ đến câu nói của anh: “Con nít không được uống cà phê”. Bỗng tôi nhẹ nở một nụ cười vì tôi có phải là con nít nữa đâu. Ngồi hàng giờ trong quán, tôi chẳng làm gì ngoài việc kéo hết những kí ức xưa trở về.

Cây đàn piano này, anh đã cầm tay tôi và chỉ cho tôi đàn...

Tại cái bàn này, anh đã ngồi chờ tôi khi tôi dỗi mà không đến.

Chỗ này,...

Ở góc kia, ...

Đằng kia,...

Đằng kia nữa,...

Và cả đằng kia nữa,...

Tôi nhớ lại từng điều giản đơn nhất, từng nụ cười, từng ánh mắt… nhớ thêm lần nữa để gọi nó là lần nhớ cuối cùng trước khi buộc lòng mãi mãi phải quên nó đi. Vị đắng của cà phê bỗng thấm sâu đến nhói lòng. Tôi tựa đầu vào ô cửa kính trong veo và đánh rơi những giọt nước mắt.

Promise me lại vang lên: “When I go away I miss you, and I will be thinking of you, every night and day…”. Bài hát ấy đã đỗi thân quen với tôi. Rồi trời kéo mây. Mưa! Từng hạt mưa bất chợt táp vào ô cửa kính nơi tôi đang ngồi. Từng hạt mưa, rơi…rơi…và rơi! Chưa bao giờ tôi có cảm giác trống rỗng và chơi vơi đến như thế.

Những mùa hè cứ nối tiếp nhau đến đến và đi đi.

Đã bao nhiêu ngày tháng đi qua rồi nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Từ ngày chia tay nhau, tôi đã thôi đếm ngày tính đêm. Với tôi, ngày nào cũng tẻ nhạt như ngày nào thôi.

Băng qua một khoảng thời gian dài, tôi cũng rời xa con sông Tiền để đến với Sài Gòn ồn ào, tấp nập. Giờ đây, tôi đã thành cô sinh viên của một trường đại học. Tôi cũng chẳng còn nhớ trong quá khứ đã từng nghĩ về anh như thế nào. Vì phần lớn thời gian, tôi lao vào học và học miệt mài nhằm tìm kiếm một cái học bổng nào đó thậm chí là bán phần cũng được, nhưng phải là ở Pháp. Tôi phải dậy từ rất sớm để luyện cách phát âm. Ngày này sang ngày nọ, ngày nọ nối tiếp ngày kia, không một ngày nào tôi cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Cứ như thế ba năm trôi qua là ba năm thật khó khăn và lắm gian nan đối với tôi. Lắm lúc, chen chân trong mớ thách thức, áp lực của cuộc sống những nụ cười của anh ngày nào bỗng hiện lên và vây lấy tôi. Lúc ấy, khóe mi tôi bỗng cay cay.

Hôm nay tôi lại về đây, về lại thành phố nhỏ nơi bắt đầu tình yêu giản đơn của tôi để giã từ một năm dài vất vả. Đồng hồ chỉ mới điểm 21 giờ và còn đến hơn 3 tiếng đồng hồ nữa thì pháo hoa mới vụt tung trên bầu trời để chào đón sinh nhật tôi. Mẹ tôi thường bảo rằng, tôi may mắn lắm mới được mọi người đón mừng sinh nhật bằng pháo hoa như thế. May mắn ư? Không hẳn thế! Vì đã hơn 20 năm nay có khi nào mà sinh nhật tôi có bạn bè đến dự đâu. Có lẽ tại vì tôi sinh ra vào cái ngày mà mọi người quây quần bên gia đình nên chẳng ai thèm đến chúc mừng tôi. Ngày xưa ấy thì có anh nhưng bây giờ anh đâu?

Tôi cố chen vào dòng người đông đúc trên phố để hòa vào không khí rộn rã và náo nhiệt của ngày tết. Những tiếng nói rôm rả, những nụ cười giòn tan và cả những tiếng còi xe inh ỏi. Tất cả tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp làm ồn ào sôi nổi cả một thành phố vào đêm giao thừa. Ngồi một mình trong vườn hoa thành phố, những kỉ niệm ấm áp ngày nào cứ hiện ra chực chờ trước mắt tôi. Bao nhiêu người đi qua sao tôi không nhớ mà tôi mãi nhớ về anh. Ngay cả khi trong những cơn đau khi tôi phải nhập viện vì cơn đau dạ dày, tôi vẫn biết tôi đã gọi tên ai trong nước mắt. Tôi đứng tựa vào một gốc cây hoàng hạ rồi ngước nhìn mọi thứ xung quanh. Có những đôi đang yêu đứng cạnh tôi. Họ ngồi cạnh nhau, tựa đầu vào nhau cùng chờ xem pháo hoa. Tôi ước chi lúc ấy có anh bên cạnh. Tôi muốn được tựa đầu tôi vào bờ vai rắn chắc của anh, muốn được bàn tay ấm áp ấy ôm vào người. Cảm giác hạnh phúc ấy là như thế nào? Đã bao năm tôi đã đứng đấy đợi anh, có bao giờ anh xuất hiện, có bao giờ tôi hiểu được cái cảm giác ấy ra sao. Đợi, đợi mãi, mặc cho đã chừng ấy thời gian trôi qua tôi đã không còn biết anh đang ở nơi nào bên phương Tây xa lạ kia.

Paris
0 giờ - 0 phút - 0 giây.


Pháo hoa lại vụt sáng trên bầu trời. Xung quanh tôi những tiếng reo hò, tiếng chúc nhau năm mới đầy hạnh phúc.

Chợt điện thoại tôi rung lên, không phải tin nhắn cũng không phải là ai gọi đến mà chỉ là lời nhắc nhở mà tôi đã cài vào điện thoại lâu lắm rồi. Mấy ngày tết qua đi, tôi quay trở về Sài Gòn tiếp tục học tập và đợi chờ một niềm hi vọng nào đó. Mọi người trên đời này thường bảo: "Sẽ không có việc gì trở thành hiện thực nếu như ta chỉ biết hi vọng và đợi chờ”. Nhưng với tôi không có hi vọng và đợi chờ thì làm gì có phép màu cổ tích.

Xuân qua đi, hè đến, thu về và đông sang, bốn mùa với cùng một cảm xúc của tôi cứ nối tiếp nhau kéo dài như bất tận.

Một ngày, Sài Gòn vào thu với bầu trời xanh trong vắt, nắng giòn tan. Một sáng chủ nhật yên bình, tôi kéo chiếc vali bước nhanh ra sân bay và cầm trên tay là chiếc vé máy bay sang Pháp. Những người tiễn tôi ở sân bay ai cũng biết tôi sang Pháp vừa tham gia khóa học ngắn ngày và vừa tìm kiếm một người. Chắc chắn là như thế nên ai cũng tặng tôi một nụ cười đầy may mắn. Bước nhanh về phía thang máy đang chầm chậm đi lên, những bậc cầu thang đi lên như cuốn tôi dần xa Việt Nam nhưng gần hơn với Pháp. Mùa thu Việt Nam. Mùa thu Pháp. Nhưng vẫn ấm áp cả thôi.

Trên những con phố của xứ lạ vẫn có chút gió lành lạnh nhưng không giống như cái lạnh của gió sông Tiền vẫn thổi bên tôi ngày trước. Hai ngày trước khi khóa học kết thúc, giữa một Paris cổ kính có một câu nói tiếng Việt vang lên nhưng chỉ có riêng hai người hiểu.

Con nít…anh yêu em!”.

*
Xa nhau, đôi khi chỉ là tạm dừng chứ chưa hẳn là kết thúc.

Xa nhau, để học cách yêu thương và học cách tìm về với nhau.

Xa nhau, để mai ta yêu nhau.

Phải không anh?
Read More...

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

NGƯỜI HÁT NHỮNG BẢN TÌNH CA

Tôi không biết tại sao, nhưng từ khi biết nhận thức và suy nghĩ, tôi đã luôn chấp nhận và hiển nhiên chấp nhận rằng, đàn ông sinh ra là để ngoại tình, để thuộc về một người phụ nữ khác, không phải mình.
Đứa bạn thân, mỗi lần chứng kiến những chuyện tình tôi trải qua, chứng kiến những giọt nước mắt tưởng như héo mòn và sự im lặng cam chịu của tôi trước sự phản bội của người đàn ông mình yêu, thì thường lắc đầu, và thở dài mà nói rằng, có lẽ, hoàn cảnh gia đình đã đẩy mày đến những suy nghĩ tiêu cực đó.

Gia đình tôi không hạnh phúc. Khi tôi mười lăm tuổi thì bố tôi chính thức công khai vợ bé và đưa về sống cùng. Gia đình bên ngoại tôi chẳng có ai, vì mẹ tôi vốn là trẻ mồ côi. Gia đình bên nội thì sau một thời gian dài phản đối vì lời ra tiếng vào của xung quanh, nhưng trước sự ương bướng của bố, mà cuối cùng bà nội đã chấp thuận.

Mẹ tôi không nói gì. Bà lẳng lặng đến dọn dẹp và sửa sang lau chùi căn nhà ba tầng bố tôi xây để đấy từ trước kia. Cũng chính một tay mẹ tôi sắm sửa đồ đạc cho ngôi nhà ấy, từ những thứ nhỏ nhặt nhất như bát đũa, nồi niêu, đến những thứ lớn hơn là ti vi, tủ lạnh, điều hòa… Khi ấy, tôi đi cùng mẹ. Chẳng nói gì, mà chỉ lặng im quan sát những việc bà làm, và thờ ơ.

nguoi-hat-nhung-ban-tinh-ca

Các anh chị tôi vẫn thường mắng chửi, thậm chí là đánh đập tôi vì lí do tôi không chống đối lại dì ghẻ, mà ngược lại, còn chấp nhận người đó như một điều hết sức tự nhiên. Anh trai lớn của tôi, đã từng đập đầu tôi vào tường mà đe nẹt: “Mày hãy biết thương mẹ một chút đi. Tránh xa con đàn bà quỷ quyệt phá hoại gia đình mình ra, đừng để tao thấy mày qua lại ngôi nhà đó một lần nào nữa, biết chưa?”. Chị gái liền kề tôi, giọng van lơn, nhẹ nhàng: “Em có biết người đàn bà xấu xa đó đã cướp chồng của mẹ, cướp bố của chúng mình không em? Vì người đó mà gia đình mình tan nát em có biết không?”. Còn tôi, sau những lần cam chịu trước sự chửi rủa nhiếc mắng của anh chị, đã thờ ơ mà rằng: “Không phải dì cướp chồng của mẹ, mà là bố muốn rời xa mẹ. Càng không phải dì cướp bố của em, bố vẫn ở đây, ngay bên cạnh em, em vẫn là con gái bố”. Và đến giờ tôi vẫn tin là mình nói đúng. Vì kì thực, bố có vợ bé, nhưng những khi xuất hiện bên ngoài, đi công tác hay đi đâu đó, bố vẫn luôn đưa mẹ đi cùng chứ không phải dì. Nói theo cách nào đó, vị trí làm vợ của mẹ vẫn không hề suy chuyển, chỉ là, tình yêu của bố đối với mẹ, thì có lẽ đã bị lung lay.

Mẹ chẳng bao giờ can thiệp vào những cuộc cãi vã, mắng chửi của mấy anh em tôi. Từ khi bố chuyển về ở hẳn ngôi nhà đó, mẹ ít nói hơn, và cũng buồn nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên không hề khóc. Sáng sáng mẹ vẫn nấu đồ ăn sáng mang sang cho bà nội, ngồi tiếp chuyện bà đến tận trưa rồi mới về. Buổi tối lại sang sửa soạn chăn gối cho bà, ăn với bà miếng trầu rồi đi ngủ. Mẹ cũng vẫn gặp bố, và nhiều khi gặp cả dì. Những lúc đó, bà chỉ im lặng, gật đầu rồi ngồi như một pho tượng trên ghế.

Bố vẫn luôn chiều tôi, không hẳn vì tôi không phản đối mối quan hệ trái với luân thường đạo lý của bố, mà có lẽ từ khi sinh ra, tôi đã mang những đường nét vô cùng giống mẹ, từ đôi mắt, khóe miệng đến sự im lặng cố hữu trong tích cách và trong cuộc đời mình. Mỗi dịp nghỉ lễ dài, bố luôn dành thời gian đưa tôi đi đâu đó trong lịch trình du lịch của bố. Những ngày cuối tuần, ông cũng gác bạn bè và những buổi tiệc tùng sang một bên, gác cả dì sang một bên, để dành cho tôi một buổi sáng chủ nhật, ngày duy nhất tôi được nghỉ học, đưa tôi ra tượng đài Lê-nin, và ngồi quan sát tôi trượt ván, cho đến khi tôi mệt nhoài, thở không ra hơi, thì hai bố con tìm một quán café nhỏ, đặt hàng qua điện thoại một chiếc pizza, và ngồi im lặng với những suy nghĩ riêng của mình. Sự im lặng. Những thứ đã từng một thời thuộc về mẹ, và giờ đây là thuộc về tôi. Có đôi lúc tôi tự hỏi, vì sao, vì lẽ gì, gần hai mươi năm qua, bố yêu mẹ và chấp nhận sự im lặng đến ớn lạnh ấy. Và giờ đây, ông lại tự đẩy mình bước vào sự im lặng của một cô gái mười tám tuổi, non nót và yếu mềm, là tôi?

Dì ghẻ. Mọi người, ngay cả bà nội và các anh chị của tôi vẫn thường gọi như thế, là một người phụ nữ đẹp. Điều đó không có nghĩa là mẹ tôi xấu. Mà ngược lại, ở mẹ, toát lên vẻ đẹp của sự nhẫn nhịn, im lặng và phảng phất nét xa xăm cổ điển. Còn ở dì, là vẻ đẹp của kiểu phụ nữ thành đạt, mặn mà, trẻ trung. Tôi có thể ngồi hàng giờ trong cửa hàng áo cưới của dì, ngắm nhìn cái cách mà dì trang điểm cho người ta, và thiết kế những mẫu váy cưới mới. Để rồi khi sản phẩm đầu tiên hoàn thành, chính tay dì đã khoác chiếc váy ấy lên người tôi, mỉm cười hạnh phúc. Tôi có rất nhiều bộ ảnh chụp tại cửa hàng áo cưới của dì. Ảnh của tôi, cũng được đăng tải trên khắp các trang mạng để quảng cáo cho tên tuổi dì. Dì từng bảo, ngày cưới tôi, dì sẽ làm cho tôi trở thành một cô dâu đẹp nhất, không ai có thể sánh bằng.

Tôi cứ sống trong cái vỏ bọc của sự im lặng và thu mình lại trong vỏ ốc đó mà chẳng có bất kì sự mệt nhọc hay buồn chán gì. Có lẽ, được sinh ra trong một gia đình có một bà mẹ im lặng triền miên, có một ông bố sẵn sàng chấp nhận khoảng không gian trầm buồn như thế, nên điều đó đã ăn sâu vào từng tế bào trong cơ thể tôi, tôi coi đó là thói quen, là bản năng, là nhu cầu sống của mình.

Tôi không có nhiều bạn thân, chỉ một cô bạn gái thân thiết nhất, đang đi du học và sống cách xa tôi nửa vòng trái đất. Mỗi ngày chúng tôi gặp gỡ nhau qua chat yahoo, qua facebook và qua những cuộc điện thoại đường dài. Số còn lại, là những mối quan hệ xã giao, hời hợt với tôi. Một vài cô bạn gái cùng lớp đại học luôn giữ cho tôi một chỗ ngồi cạnh trong cái giảng đường chật ních người. Một vài cậu bạn trai trong đội trượt thường mua nước cho tôi sau những giờ trượt mệt nhọc. Những người bạn học cũ, thi thoảng nhớ ra đã từng có một đứa bạn tên Kim, để rồi nhắn tin, gọi điện rủ tôi lên bar vào mỗi tối thứ bảy, hát hò, nhảy nhót và uống, cho đến khi say mềm, thì vứt tôi lên một chiếc taxi, nói vội vã địa chỉ nhà, rồi tạm biệt nhau, sau khi tôi từ chối lời đề nghị vào khách sạn với một anh chàng bảnh trai nào đó tại bar.

Bà nội hài lòng về tôi, vì tôi luôn cư xử ra dáng một đứa cháu ngoan và không làm ảnh hưởng đến thanh danh gia đình. Bà bảo, tôi được cả bố mẹ và dì ghẻ nuông chiều, nhưng không bao giờ tìm cách moi tiền của mọi người để mà phá phách, những điều trái ngược hoàn toàn với anh chị của tôi. Những khi ấy, tôi chỉ cười. Vì lẽ gì tôi lại cần tiền hay những món đồ xa xỉ như những người ruột rà của tôi cơ chứ. Tôi sống im lặng. Tôi dễ bằng lòng với cuộc sống của mình. Tôi ngủ yên trong cái vỏ bọc thờ ơ. Cuộc sống như thế, có gì cần đến tiền đâu. Thứ tôi thấy thiếu thốn, là tình cảm, là một cái tôi mạnh mẽ, cá tính và bùng nổ. Những thứ, mà thẳm sâu trong tâm hồn mình, tôi biết, không bao giờ tôi dám kiếm tìm và dành lấy.

Ngày đầu tiên bố nói với mẹ về việc ông có người đàn bà khác, mẹ chỉ im lặng cúi đầu, mãi lâu sau mới ngẩng lên nhìn bố, và bảo rằng: “Anh hãy sống với hạnh phúc của mình. Em vẫn mong điều đó đến với anh”. Bố nhìn mẹ, trìu mến, và hôn phớt lên đôi môi từng một thời ông say đắm của người đàn bà trước mặt ông, rồi rời khỏi phòng mẹ, rất nhanh. Và không có bất kì cái ngoái nhìn nào cả.

Khi bố đi rồi mẹ mới chạy sang phòng tôi, ôm lấy tôi, mà òa khóc nức nở. Mẹ khóc như một đứa trẻ. Lúc ấy, ôm mẹ trong tay, tôi mới thấy sao mà cuộc đời bà tội nghiệp đến thế. Rồi tôi ngẫm cho chính mình. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ lấy chồng, và biết đâu sẽ lặp lại bi kịch cuộc đời mẹ, như hiện tại bà đang chịu đựng. Mẹ khóc cho đến khi mệt lả, thì ngủ thiếp đi, trong vòng tay tôi yếu ớt. Gương mặt bà, trong giấc ngủ vẫn thấy sự bất hạnh và khổ đau.

Nhưng tuyệt nhiên sau lần đó, tôi không bao giờ thấy mẹ khóc nữa, kể cả khi bố chuyển về ở hẳn với dì.

Có lẽ, trong cuộc đời mỗi người phụ nữ, không nói về khoảnh khắc sinh nở, thì giây phút họ đau đớn nhất, là khi nghe chính miệng người đàn ông - của mình, nói rằng họ có người đàn bà khác. Thời khắc ấy, tôi tin chắc rằng, họ đã chết rồi, cuộc sống của họ đã trở nên vô nghĩa. Những gì diễn ra trong những ngày kế tiếp, có chăng, chỉ là một sự - tồn - tại, không hơn.

Những ngày gió, ngồi trong phòng mẹ, căn phòng đã lâu lắm rồi không bít những ô gió lại, để nó tràn cả vào phòng, ngập ngụa trong phòng và dày đặc trong cảm xúc, tôi lại xổ tung mái tóc dài mượt của bà, và nhẹ nhàng chải. Có đôi khi, lén nhìn qua tấm gương nhỏ, tôi thấy mẹ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ, rất đẹp, nhưng chỉ diễn ra trong thoáng chốc, rồi mọi thứ lại trở về vị trí của nó. Sự im lặng kéo dài.

Có đôi khi, để mẹ nằm gối đâu lên đùi mình, ê a hát những câu hát trong bài “Người ở, người về”, tôi đã nắm chặt lấy tay mẹ, mà hỏi bà rằng, tại sao, khi bố từ bỏ mẹ, mẹ không đến với người ấy, người mà tôi biết rằng suốt bao năm qua vẫn chờ đợi mẹ và yêu bà bằng thứ tình cảm chưa bao giờ nguội lạnh. Mẹ tôi không trả lời. Lắc đầu. Rồi bảo tôi, mẹ đã không còn là người hát những bài tình ca nào nữa rồi, Kim ạ.

Một hôm, vào buổi chiều, Hà Nội nắng, và vắng. Mẹ tôi nhận được điện thoại từ người cũ. Người ấy muốn gặp mẹ. Bà đã cho gọi tôi đến. Kể lại cho tôi nghe toàn bộ cuộc điện thoại. Và đưa tôi một chiếc phong bì, mà tôi đoán trong đó là một tấm thiệp, nhờ tôi trao tận tay người đàn ông đã gọi điện cho mẹ.

Người ấy đã không nói gì, nhưng tôi biết nỗi buồn và sự thất vọng là có thật. Run run đón lấy chiếc phong thư màu trắng trong tay tôi, người đàn ông với gương mặt hài hòa, có phần hiền lành sau cặp kính, nhìn tôi, gật đầu. Những câu hỏi về cuộc sống của mẹ, về gia đình và về tôi. Hôm đó, tôi nhận ra mình đã nói rất nhiều, lần đầu tiên có một người khác, không phải bố, kiên nhẫn lắng nghe tôi nói như thế.
Cuối buổi gặp gỡ, tôi đã nhìn thẳng vào mắt ông, mà nói rằng, chú hãy đến và mang mẹ cháu ra khỏi sự im lặng đang giết chết tâm hồn bà đi. Rồi tôi quay xe, rồ ga phóng vụt đi, để lại sau lưng, người đàn ông xa lạ đang rút vội chiếc khăn tay lau nước mắt.

Mùa đông. Trời nhưng nhức nỗi buồn. Nỗi buồn được gói ghém ngay cả trong từng đợt gió, cơn mưa.

Nhà tôi những ngày dài đóng cửa im ỉm. Mẹ tôi nằm viện, ung thư giai đoạn cuối. Cả nhà chạy đôn chạy đáo tìm kiếm và nhờ vả các bác sĩ giỏi trong viện. Ngay cả dì, cũng giao cửa hàng váy cưới đang trong đợt bận rộn cho người quản lí để cùng bố và bà nội lo liệu mọi việc. Các anh chị của tôi cũng gác công việc sang một bên để túc trực ở viện với mẹ.

Chỉ còn tôi, vẫn sống bằng sự im lặng triền miên của mình.

Mỗi ngày, hết giờ học trên lớp, tôi lại vào viện với mẹ, ngồi im lặng nhìn bà. Mẹ ốm yếu lắm rồi. Hơi thở mệt nhọc. Tóc trên đầu rụng ra từng mảng. Tay chân khô quắt lại, chỉ còn ra bọc xương. Nhưng mẹ không khóc, mắt mẹ chỉ buồn, lúc nào cũng thế, nhìn ra xa xăm.

Có một lần, khi chỉ có mình bà và tôi trong phòng, tôi vuốt nhẹ những sợi tóc còn lại trên đầu bà, nhẹ nhàng hỏi, mẹ có muốn con báo tin cho chú ấy không? Bà nhìn tôi rất lâu, rồi thì thào bằng thứ giọng yếu ớt của mình, mẹ chẳng sống được bao lâu nữa, đã đến lúc để chú ấy đi tìm kiếm hạnh phúc thật sự của đời mình. Tôi im lặng, gật đầu. Nhưng đã nghĩ rằng một vài ngày tới, sẽ tìm gặp người đàn ông ấy.
Nhưng rồi tôi chưa kịp làm điều đó, người cũ đã không còn cơ hội để gặp mẹ tôi lần cuối. Mẹ tôi ra đi vào một chiều đông ảm đạm, Hà Nội mưa sụt sùi.

Hôm đó, ôm mẹ trong tay, bố đã khóc. Ông hôn lên đôi môi lạnh cóng của mẹ, hôn cả lên đầu mẹ, nơi những sợi tóc đã rụng hết, chỉ còn trơ lại mái đầu. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc, và thấy nỗi buồn ngập trong đôi mắt ông.

Đám tang mẹ kéo dài ba ngày. Người đến viếng chật kín nhà. Ba anh chị em tôi đội khăn trắng, đứng xếp thành hàng bên linh cữu mẹ. Nhà trong, bà nội, bố và dì, mặc áo màu đen, gương mặt u ám.

Tôi thấp thỏm ngóng ra cửa, quên cả cúi chào khi có người vào viếng. Không hiểu sao tôi có linh cảm rằng người đàn ông đó sẽ đến, nhất định đến.

Rồi người ấy cũng đến thật. Vẫn gương mặt hôm nào tôi nhìn thấy, với những đường nét mà tôi ngỡ là quen thuộc lắm, không biết đã từng gặp ở đâu. Người ấy đến trước linh cữu mẹ, cúi đầu, rồi thắp ba nén hương, và cứ đứng đó, im lặng, nhìn rất lâu vào tấm di ảnh của mẹ. Tấm di ảnh đó được rửa lại từ bức ảnh tôi và mẹ chụp ở Đà Lạt vào mùa thu năm tôi mười lăm tuổi, khi bố chưa có người đàn bà khác. Trong bức ảnh, mẹ cười rất tươi, nụ cười mang hình hài của sự bình an, yên ổn.

Sau khi người đàn ông làm lễ viếng mẹ xong, quay người bước ra phía cửa, không hiểu sao tôi lại chạy theo, giọng hớt hải:

- Chú chờ đã. Bố cháu ngồi ở nhà trong. Chú có muốn gặp bố cháu không?

- Chú gặp bố cháu cách đây hai hôm, sau khi vừa nhận được điện thoại của cháu. Bố cháu đến tận nơi báo tin cho chú.

Người đàn ông nói hết câu, rồi im lặng. Khoảng lặng chờ đợi tôi đối đáp điều gì đó ngược lại. Nhưng tôi chỉ cúi đầu chào tiễn, tuyệt nhiên không nói thêm gì, rồi đi vào nhà trong. Mặc dù không quay đầu nhìn lại, nhưng tôi biết có một đôi mắt đang dõi theo tôi, hiền từ.



Sau lễ tang một tuần, thì bố gọi tôi đến phòng mẹ. Căn phòng này ngày xưa cả bố và mẹ cùng ở, nhưng sau khi có vợ bé, bố chuyển về nhà mới, chỉ còn lại mẹ trong căn phòng rộng thênh thang sơn màu tím này. Mẹ vẫn gọi đó là màu tím của nỗi nhớ.

Tôi bước nhẹ nhàng khắp căn phòng, đưa tay chạm nhẹ từng đồ vật thân quen. Tất cả đều gợi nhắc trong tôi về mẹ và những hoài niệm cũ. Đây là nơi mẹ hay ngồi đợi tôi đến chải tóc mỗi buổi sớm mai. Kia là nơi bà vẫn nằm im trong vòng tay tôi nhỏ bé và đều đều thở. Chiếc hộp sơn mài bà nội tặng mẹ, trong đó vẫn còn nguyên vẹn số nữ trang của người và cả những tấm thiệp - những tấm thiệp màu vàng hoa cải, được gửi từ người tình cũ của mẹ, người mà tôi đã vội vã báo tin ngay khi mẹ vừa mất.

Bên cửa sổ, bố vẫn lặng im đốt thuốc lá. Nhìn nghiêng, những vạt nắng chiếu xiên lên người ông, trông ông đẹp tựa một pho tượng nổi tiếng nào đó.

- Con gái này. - Bố không nhìn ngược lại tôi, cất tiếng gọi nhẹ bẫng, cách gọi từ thuở xưa cũ.

- Có chuyện gì vậy bố? Con thấy bố hơi lạ.

- Ừm, không có gì đâu con.

Tôi không nói gì, tiếp tục lần giở khắp căn phòng mẹ, tìm lại hình ảnh thân quen của bà còn vương vấn nơi đây. Đến lúc này, tôi vẫn không tin là mình vừa mất đi một người thân quen. Cảm giác mẹ vẫn ở đây, ngay bên cạnh bố con tôi.

- Có bao giờ con nghĩ con không phải là con gái bố? - Bố lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng trầm buồn bao trùm. Câu hỏi của ông, quá bất ngờ đối với tôi. Kì thực là gần hai mươi năm qua, tôi chưa bao nghĩ và chưa bao giờ dám hình dung mình không phải là con gái bố mẹ.

- Ý bố là…

- Ừ, bố nghĩ con đã đủ trưởng thành, nên đến lúc nói cho con biết sự thật này rồi.

- Sự thật nào cơ? Con không phải con gái bố mẹ ấy à? – Tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng lại, và phải khó khăn lắm tôi mới thốt lên được thành lời. Những tiếng cuối cùng, trôi tuột vào không khí, đập mạnh vào thính giác của tôi.

- Không phải, mà đúng hơn là không hẳn như thế. Chỉ là, ừ, chỉ là bố không phải bố đẻ của con. Con vẫn là con gái đẻ của mẹ.

Bằng một cách chậm rãi và có phần rụt rè, bố từ tốn nói với tôi sự thật. Sự thật, mà theo tôi là quá sức chịu đựng của mình. Rồi như thể để khiến tôi không phải băn khoăn nghi ngờ gì, ông với tay lấy tập giấy để trên bàn, mà ngay khi bước vào phòng tôi đã nhìn thấy, ông đưa nó cho tôi.

- Đây là xét nghiệm ADN của con và cha đẻ của mình.

Có lẽ khi nghe tin mẹ mất, tôi cũng không hề cảm thấy bàng hoàng bằng lúc này. Sự thật tôi không phải con gái đẻ của bố đã là một cú ngã quá lớn đối với trái tim non nót của một đứa con gái gần hai mươi tuổi là tôi. Nhưng có lẽ tàn nhẫn hơn, là khi biết được cha đẻ của mình là ai. Đáng lẽ ra tôi có quyền mừng rỡ khi tìm lại được cha ruột của mình, hoặc ít ra là cảm thấy nhẹ nhàng vì cả bố và mẹ đều trút đi được gánh nặng khi phải giấu bí mật này quá lâu. Vậy mà trớ trêu thay, tôi lại chỉ thấy nhen lên trong mình những dư âm day dứt và có phần đau đớn. Người đàn ông ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã thấy có nét gì đó quen quá. Người đàn ông của những lần gặp tiếp theo tôi cứ mơ hồ một cảm giác bình yên. Thì ra, đó là cha đẻ của tôi, nhưng đường nét tôi thấy thân quen kì thực tôi vẫn nhìn thấy vào mỗi buổi sáng khi tôi tự mình soi gương chải tóc, thay đồ.

- Bố biết điều này, rất lâu rồi phải không ạ? – Tôi đắn đo nhìn người bao lâu nay mình vẫn gọi bằng bố, môi run run, khẽ hỏi.

- Ừ, bố biết ngay từ ngày đầu tiên, khi mẹ mang thai con, và chú ấy quyết định đi Nga tu nghiệp.

- Vậy sao bố còn lấy mẹ? Người đàn bà như thế đâu có còn gì để xứng đáng với bố đâu? – Những câu hỏi dồn dập trong đầu, và tôi như muốn gào thét lên để làm sáng tỏ.

Bố trầm ngâm, khẽ rút bao thuốc trong túi quần và đốt lửa. Làn khói trắng mỏng manh vẩn đục vần vũ một hồi lâu trước khi tan vào không khí, chỉ còn đọng lại mùi khen khét dịu êm.

- Chú ấy là bạn thân của bố. Và bố đã từng, đã từng rất yêu mẹ.

- Sự hi sinh quá lớn? Rồi lại nhẫn tâm làm đau người phụ nữ bố từng che chở ?

- Có lẽ bố đã là một người đàn ông tốt nhất thế gian, cho đến khi mẹ con nói với bố rằng, đã đến lúc anh phải tự hát bài tình ca của mình rồi, không nên để tình cảm của mình chết theo dư âm của một bản tình ca cũ. Con có hiểu không ?

Khe khẽ cười. Rồi khe khẽ hát. Tôi hát lại những bản tình ca mà ngày xưa khi còn sống, mẹ tôi vẫn thường ôm tôi trong tay và cất giọng hát.

Hình như, ngoài kia, lác đác vài con nắng, xiên nghiêng. Đâu đó văng vẳng bên tai, lời mẹ thì thầm. Mỗi người đều có những giai điệu riêng cho tình yêu của mình, và hãy để chính trái tim mình cất lên tiếng hát những bản tình ca yêu thương ấy.
ST
Read More...

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

THƯƠNG LÀ THƯƠNG THẾ THÔI

BlogTM giới thiệu truyện ngắn: Thương là thương thế thôi!


Việc thầm thương một người có lúc thực sự đơn giản. Đơn giản như hoa bằng lăng trở mình tím ngát khi hạ đến, như lá bàng đỏ ối vào đầu thu. Hỏi: Tại sao lại thương? Không biết! Hỏi: Tại sao lại là người ấy? Không biết! Hỏi: Tại sao không nói? Không biết! Thương là thương vậy thôi. Ai lí giải nổi lí do vì sao. Thương nhiều quá, nói chẳng đặng. Phải không?

*

15 tuổi, cậu chuyền cho tôi mảnh giấy xiêu vẹo hàng chữ: “You are the sun in my heart”. Tôi thấy tim mình nảy lên một nhịp, tôi nghĩ mình chỉ thích cậu nhiều hơn một chút thôi.

18 tuổi, lần đầu tiên bước vào cánh cổng đại học, tôi dường như tin tưởng rằng 4 năm sau cậu sẽ nói lời yêu với tôi.

22 tuổi, tốt nghiệp, xin việc, người ta chỉ tôi khi đi phỏng vấn nên nhìn vào đỉnh đầu người sát hạch để tránh căng thẳng mà vẫn làm người đối diện tin rằng tôi vẫn đang nhìn vào mắt họ. Nhưng khi đứng trước cậu, tôi bất lực thở dài: đỉnh đầu và mắt cậu chỉ cách nhau mấy cm mà thôi. Vẫn không bình tĩnh được.

24 tuổi, tôi thấy cậu ôm bạn gái thắm thiết trước Nhà thờ Đức Bà. Tôi không khóc, cũng không thấy đau. Tôi rất bình thường. Chỉ là, tôi không tập trung làm được bất cứ việc gì nữa.
Này cậu, tôi vẫn luôn gọi cậu là Mắt Buồn, vì đôi mắt chất chứa tâm trạng, sâu thẳm và mênh mang vô tận như màn đêm vĩnh hằng. Tôi cũng không biết nên gọi chuyện chúng mình bằng tên gọi gì cho hợp lí. Không phải mến, cao hơn thương nhưng lại chưa tới mức gọi là yêu.

Với tôi, mối tình đầu cũng như những cốc cafe vậy. Có người thích ngồi trầm tư quán vắng, trong bóng tối chọn cho mình vị nồng nàn của Capucino; có người lại thích vị ngọt dịu dàng của Latte; cũng có những người không thích sự cao sang, chỉ tìm cho mình một ly đen đá hoặc một ly cafe sữa nơi quán cóc nhỏ xíu bên lề đường. Có người hớp vội năm ba ngụm rồi lại hối hả với bao kế kiếm cơm sinh nhai; có người ngồi tỉ mẩn hít hà hương vị thơm nồng rồi nhấp từng ngụm, chậm rãi thưởng thức vị ngon của thứ đồ uống khó tính này. Cũng có người vô ý để đá lạnh tan ra làm loãng ly cafe, uống vào nghe nhạt nhẽo, vô vị. Có người khen ngon, uống thành nghiện. Có người nhấp miệng đã nhăn mày, chau mặt kêu đắng nghét, bỏ dở lưng chừng.



Tình đầu cũng vậy, ngọt, thơm, đắng, cay chỉ người trong cuộc mới hiểu. Có cuộc tình xây dựng vun đắp bằng lòng kiên trì và niềm tin để có kết thúc viên mãn, có cuộc tình như ngọn lửa bùng lên trong phút chốc rồi lịm đi sau men say tình ái. Có cuộc tình dang dở chưa kịp hiểu hạnh phúc là gì vì bao điều bất ngờ của cuộc sống, chỉ còn lại đó lời hứa hẹn cho kẻ chưa thôi vương vấn. cũng có những cuộc tình vĩnh viễn chìm khuất trong im lặng bởi tình cảm một phía chẳng bao giờ đợi nổi sự hồi đáp. Dẫu sao, thế giới ngoài kia, mỗi ngày vẫn có hàng tỷ cốc cafe được tiêu thụ, và đời người, ai chẳng một lần ngượng ngùng cất giấu sâu thẳm trong tim hình bóng một ai đó, ấm áp, mông lung nhưng đầy ám ảnh.

Thực ra, nếu soi lại thứ kí ức được gọi là kỉ niệm giữa hai chúng ta, hẳn là quá ít đúng không? Chỉ là những trò rượt đuổi ngộ nghĩnh của tuổi 14, 15 ngây thơ. Ấn tượng còn đọng lại trong tôi là hình ảnh cậu lúc tung người đẩy trái bóng chuyền sang lưới đối phương. Rất mạnh mẽ, ăn ý và linh hoạt. Tôi vẫn nhớ cảm giác tim mình nảy lên dồn dập thế nào khi cậu chắn bóng thành công, khi cậu ngã xuống, khi cậu lau mồ hôi, khi cậu cười. Rất nhiều năm về sau, tôi chưa từng chứng kiến đôi tay nào linh hoạt và chơi bóng hay như cậu. Thật đấy.

Học chung cùng nhau ba năm cấp 2, tôi vẫn luôn thích việc đến lớp thật sớm, ra gốc bàng ngồi chơi, trông ngóng bóng cậu đến lớp qua những tán lá xanh um, hay sau giờ học, dõi theo bóng lưng cậu gầy gầy nghiêng nghiêng khuất dần sau con dốc về nhà. Một bóng lưng man mác nỗi buồn và cô độc.

Thời ấy, các bậc cha mẹ thường nghĩ chuyện tình cảm khi còn học là một thứ gì đó cấm kị, nguy hiểm. Và đương nhiên, ở tuổi chúng ta lúc bấy giờ, cũng chỉ có can đảm trao cho nhau mảnh giấy “You are the sun in my heart” trong giờ ôn tập Anh văn nhờ dịch hộ thôi. Không một cái cầm tay, không một vòng ôm, chỉ có những ánh mắt ngượng nghịu vội vàng quay đi khi vô tình gặp nhau.

Tôi nghĩ mình chỉ thích, không phải một chút, là nhiều hơn một chút một tẹo thôi.

*
Khi thi tuyển vào lớp 10, tôi nhận kết quả ở A7, bạn thân tôi ở A1. Không hiểu sao tôi lại nôn nóng tìm tên cậu và những người bạn của cậu. Cậu ở A3, hai bạn thân ở A1. Tôi quyết định đánh cược lần đầu tiên trong đời, chuyển vào A3 với niềm thấp thỏm không yên. Thế là, một lần nữa, lại gặp nhau, lại chung lớp, lại bắt đầu cho những nốt lặng cho duyên phận giữa chúng ta.

Ba năm phổ thông trôi qua nhanh như một chớp mắt dưới vô vàn những tiết học 45 phút, những giờ nghỉ giải lao, những kì hội trại... dãy muồng quanh trường mỗi khi hè đến lại kéo kén đầy nhộng sâu, để mỗi khi trưa nắng về lại thả đi hàng ngàn cánh bướm vàng vỗ cánh lả lướt khắp sân trường. Cậu luôn thích ngồi bàn gần cuối, còn tôi lại luôn ngồi bàn số 2. Vậy nên, những giờ giải lao, cậu không hề biết rằng toàn bộ hành động của mình đều đang được tôi ngấm ngầm theo dõi qua việc áp chiếc thước kẻ mica lên gần mắt, nhờ lớp bóng kính phản xạ để thấy nụ cười của cậu.


Khi đi học, tôi cố tình căn giờ để vô tình gặp cậu khi cất xe đạp, nhưng dường như cậu chẳng bao giờ nhận ra. Tôi vô thức kiếm tìm bóng dáng cậu khi giờ tan tầm đến, trong muôn ngàn chiếc áo trắng trước mắt, vui mừng khi bắt gặp hình bóng cậu trong đám đông hỗn tạp ấy, lại dõi theo những câu chuyện bất tận của cậu trên đường về. Nhưng nếu cậu ở gần, lại làm ra vẻ không quan tâm.

Tôi không thấy cậu chơi bóng chuyền nữa. Chân cậu hơi khập khiễng. Tôi đoán cậu bị chấn thương sau cú nhảy đập bóng đầu hè trước. Những ngày trường tổ chức giải, lần nào tôi cũng đi cổ vũ, nhưng nguyên nhân sâu xa chỉ mình tôi biết. Tôi đi vì tôi biết, cậu cũng có mặt trong đám đông ấy, chỉ khác trước, lần này cậu chìm nghỉm trong những tiếng hò hét cổ vũ khí thế. Tôi thấy ánh mắt cậu dõi theo trái bóng với niềm đam mê cháy bỏng, với khao khát lộ rõ trên bàn tay nắm chặt mỗi khi đội mình thua. Nhưng rồi, ánh mắt ấy vụt trở nên ảm đạm khi trận đấu kết thúc trong niềm vui chiến thắng reo hò vang dội. Cậu đến im lặng, rồi cũng lặng lẽ trở về trước khi người khác nhận thấy sự có mặt của mình. Miệng nói không thích đi, nhưng thực ra...

Cậu nhìn trái bóng, tôi nhìn cậu.

Khi có kết quả thi đại học. Tôi mừng cho tôi, mừng cho cậu. Nhưng tự thấy vô duyên ghê gớm. Khi cậu tổ chức liên hoan, tôi không đi, nhưng mượn cớ thể dục cùng mẹ buổi tối, lại quét mắt qua cánh cửa nhà cậu. Tôi thấy cậu, thấy ánh mắt rạng ngời của cậu, thấy khóe môi cậu kéo lên không ngừng trong một chớp mắt ấy. Và tôi nghĩ, hình như tôi đã thương mất rồi.

*
Đại học.

Tôi luôn vô tình hay hữu ý nghe đến tin tức về cậu, về cuộc sống mới của cậu từ đám bạn phổ thông. Trong suốt những năm tháng đằng đẵng ở một nơi xa lạ, tôi không còn nhớ nổi làm thế nào bản thân đã vượt qua tất cả nhớ nhung, lo lắng, dằn vặt về cậu. Tôi gõ tên cậu và tìm kiếm như điên trên tất cả các trang mạng, có lẽ cậu sẽ chẳng thể hiểu nổi cảm giác hạnh phúc khi tìm thấy địa chỉ blog người mình mong nhớ như thế nào, để từng ngày, ảo tưởng rằng những dòng câp nhật đấy, cậu viết cho riêng cho tôi.

Thời đại của Facebook, tôi lại mòn mỏi lục lọi danh sách bạn bè của mọi người quen chỉ để tìm kiếm tên cậu. Đôi khi, tôi thấy thật may mắn vì cậu có thói quen lấy tên thật và ảnh thật của mình làm avatar. Tôi không biết mình đã ngồi lặng hằng đêm ngắm ảnh cậu như thế nào, không nhớ nổi mình đã trải qua nỗi nhớ giày vò khắc khoải ra sao. Tôi nghĩ thật sự phải cảm ơn facebook, vì nếu không có nó, tôi sẽ chẳng thể nào biết dù chỉ là chút ít hình ảnh về cậu, về cuộc sống của cậu, về dấu vết cậu để lại. Hẳn tôi sẽ rất tuyệt vọng nếu không biết bất cứ tin tức gì về cậu, có lẽ thế.

Nói như một nhà văn: “Bây giờ Facebook là thứ duy nhất có thể giữ những người xa lạ như tôi và em, một mối dây vô hình liên kết. Để mỗi khi thoát khỏi trang cá nhân của em, tôi lại ao ước giá như đừng có nó, giá như tôi đủ dũng cảm chặn em vĩnh viễn, giá như tôi đừng đăng nhập vào nó nữa... Giá như...”

Con người ta, có phải vì câm lặng thương nhớ một người quá nhiều mà chấp nhận bám víu vào bất kì lí do gì tự mình nghĩ ra để lừa mình. Vì sợ rằng, nếu không thế, sẽ chẳng biết đi về đâu, sẽ chẳng rõ mình sống vì điều gì.

Tôi bỏ mặc mình lang thang trong dòng nhật kí của cậu, biết cậu vui, biết cậu buồn, biết cậu ấm ức, biết cậu đã cao lớn và trưởng thành hơn xưa. Tôi quen với việc mỗi lần lén lút vào “nhà” cậu phải luôn cẩn thận để không ấn nhầm nút “send friend request” hay “like”. Tôi sợ. Nhưng lại chẳng hiểu tại sao lại như vậy.

Tôi và cậu: chung lớp tận 8 năm, có tới hơn 50 bạn chung, nằm trong vô số hội nhóm cộng đồng, nhưng chẳng ai mở lời kết bạn với ai. Đã bao lần tự nhủ lòng mình: một lần cuối thôi, chỉ vào profile của cậu một lần này nữa thôi, nhưng lại chẳng đặng đừng mà hết lần này đến lần khác âm thầm theo dấu cậu.

Việc thầm thương một người có lúc thực sự đơn giản. Đơn giản như hoa bằng lăng trở mình tím ngát khi hạ đến, như lá bàng đỏ ối vào đầu thu. Hỏi: Tại sao lại thương? Không biết! Hỏi: Tại sao lại là người ấy? Không biết! Hỏi: Tại sao không nói? Không biết!

Thương là thương vậy thôi. Ai lí giải nổi lí do vì sao. Thương nhiều quá, nói chẳng đặng. Phải không?

Tôi lên mạng tham gia vào mấy trò bói toán. Cậu cung Bảo Bình, tôi Sư Tử, Bảo Bình với Sư Tử là hai cung hoàng đạo luôn xung khắc với nhau. Bói ngày sinh, rồi bói cả số điện thoại, kết quả cuối cùng vẫn là “không hợp”. Tôi tin rằng cô gái nào khi yêu cũng sẽ tẩn mẩn bói toán cho mình và người thương như hướng dẫn trên Internet. Vô số lần tôi làm trắc nghiệm như thế, để hứng lấy niềm vui nhỏ nhoi khi được chữ “hợp”, nếu có “không hợp”, cũng nhất định sẽ làm đi làm lại, thay đáp án cho đến khi được kết quả như ý mới thôi. Để rồi nhận ra rằng, ngày lại ngày, tôi dường như đã thương cậu nhiều hơn 1 chút của ngày xưa.

Đôi khi, trong tình yêu, người ta thật cả tin, khờ dại và ngu ngốc một cách đáng thương. Cậu đã bao giờ nghĩ thế chưa?

Năm thứ ba, tôi gửi cho cậu một bức thư trên radio, nói rằng sẽ quên đi, sẽ bước tiếp chặng đường tương lai mà ở đó, không có hình bóng cậu nơi phía cuối con đường. Chúc cậu sẽ là một cốc trà chanh giải nhiệt cho ai đó trong những ngày nắng gắt. Cậu nghe được, nhưng vẫn im lặng như bao lâu nay vẫn thế. Tôi nghĩ cậu ngốc, nhưng thật ra, cậu không ngốc như tôi tưởng. Bạn tôi hỏi tôi chờ đợi điều gì? Thực ra, tôi đâu có đợi bất cứ điều gì đâu. Chỉ là, ít nhất, cũng nên gọi cho tôi một cuộc điện thoại, lòng tự trọng của tôi đã hạ đến mức thấp nhất, chỉ một cuộc điện thoại thôi mà, một lời nói chúng mình hãy chỉ là bạn thôi nhé, có quá khó không? Vài lời nói vội vàng cách cả nghìn cây số, phải chăng là một thứ quá ư xa xỉ?

*

Dòng nhật kí của chị tôi dừng lại ở ngày 24/12/2013. Tôi biết, đó là ngày chị ấy quyết định tham gia vào đoàn tình nguyện của các bác sĩ theo chiến dịch hỗ trợ dân thường Banglades - ngày mà ảnh cưới của một người con trai tràn lan lên dòng cập nhật của bạn bè cùng trường.

Thương thầm một người thực sự là việc quá đơn giản, bởi kẻ trong cuộc không biết đến vị gì ngoài vị đắng chát chúa của mối tình đơn phương. Thương đến mấy, đau khổ đến mấy cũng chỉ là chuyện của chính họ, không ai biết, cũng chẳng ai buồn bận tâm. Nếu cuộc sống là những mảng màu được pha trộn đầy màu sắc thì cuộc sống những người trót lỡ yêu đơn phương đơn điệu lắm, không ai biết rõ màu của nhung nhớ và lặng lẽ bằng họ. Tình yêu cũng giống như những cái cây vậy, nếu những cái cây cần nguồn nước để sinh trưởng thì tình đơn phương sở dĩ có thể phát triển được chỉ vì hằng ngày, chúng ta vẫn kiên trì nuôi dưỡng chúng bằng sự cố chấp.

Chị đã từng mạo nhận người khác gọi cho anh, muốn biết anh sẽ nghĩ gì khi có người thích anh từng ấy năm. Để rồi một câu nói “Là người đó tự làm khổ mình mà thôi” đã dìm chị xuống tận cùng sự hụt hẫng, tuyệt vọng. Mùa hè năm ấy, dọc chặng đường xuống trường, lần đầu tiên trong đời chị khóc, khóc vì một người lạ đã từng quen. Chị dặn lòng phải quên đi, nhưng trái tim yếu đuối không ngăn nổi sự lo lắng cho anh nơi phố thị, chị lại gọi điện dặn dò anh tránh những tệ nạn buông tỏa khắp chốn phồn hoa bậc nhất đất nước.

Những số máy lạ đột ngột vang lên lúc chiều muộn ấy. Anh sẽ chẳng bao giờ biết đằng sau là một người duy nhất. Chị.



Tình yêu của chị nhút nhát đến đáng thương. Sợ sẽ làm phiền người ta nên đến việc quan tâm cũng phải giấu giếm. Suốt đời câm nín giữ chặt một bóng hình từ thuở áo trắng vấn vương. Mãi không chịu hiểu rằng, có những lúc, có những việc, có những người, chỉ là cảm động thôi, mà cảm động thì có bao giờ ươm mầm thành tình yêu được. Tình yêu là sự hòa hợp đồng điệu về tâm hồn, là những gì rung cảm sâu xa nhất của con tim, là những gì đẹp đẽ nhất, quý giá nhất của đời người. Nếu chỉ có một người, đâu thể gọi tình yêu.

Yêu thương không được đáp lại, như những cơn gió cuối đông, thốc đến mang theo lạnh lẽo khô khan rồi vội vã rời đi, phủ một lớp bụi thời gian nhạt nhòa. Giữa nhịp sống hiện đại hối hả, những cuộc tình đến rồi đi trong chớp mắt của thế gian, tôi rất muốn nói rằng người con trai kia thật may mắn xiết bao, may mắn vì đã có người yêu anh ta chân thành đến thế. Mười năm không phải quãng thời gian ngắn cho một tình cảm vụng dại của tuổi mới lớn, và, có mấy ai đủ can đảm dõi theo một người không hề yêu mình trong suốt từng ấy năm? Cũng không nén nổi tiếng thở dài, chàng trai ấy cũng thật bất hạnh, bất hạnh vì mãi mãi chẳng thể nào biết tấm chân tình của chị có bao nhiêu sâu nặng.


Những đêm khuya phả khói thuốc ngoài ban công, nhìn ánh đèn loang loáng như những con thoi chạy mãi trên chiếc khung cửi Sài thành phồn hoa; tôi lại nhớ bóng lưng chị nghiêng nghiêng bên khu lán trại nhếch nhác tạm bợ sau vụ nổ súng, màn trời tối đen chỉ chừa lại đốm lửa bập bùng cạnh những băng ca cấp cứu. Chị ngồi đấy, nhắm mắt cầu nguyện yên bình cho người ở Sài Gòn, tĩnh lặng và trang trọng như một nghi lễ. Tôi không biết sao băng có mang những lời nguyện của chị đến bên người ấy hay không, bởi chỉ thấy lòng buồn man mác.

Năm nay, chị 26, và mang trong mình một vệt xước nhức nhối mỗi khi đêm về. Có người con gái 18 tuổi ở nơi giá rét mà lo lắng cho Sài Gòn chuyển mùa nóng bức; có người con gái 22 tuổi vứt bỏ gia đình thương yêu, lặn lội tìm đến Sài Gòn chỉ để thỏa mãn an ủi cùng hít thở chung dưới bầu trời một thành phố; có người con gái 24 tuổi, rời Sài Gòn mà vẫn thương Sài Gòn.

Sài Gòn hanh hao, Sài Gòn nắng nỏ; Sài Gòn cũng vô tình, hững hờ lắm thay.

Đâu đó, Giọng ca của Tank rền rĩ vang lên, thấp thoáng nỗi day dứt trong điệu nhạc cô độc:

“... Cause I can't make you love me if you don't
You can't make your heart feel something that it won't...

Im lặng không phải là cách để biện minh cho những nếp gấp trong chuyện tình cảm. Im lặng, là mặc định cho sự thờ ơ. Bởi không bận tâm nên chẳng cần phiền lòng. Im lặng, là mặc định cho sự bỏ qua. Bởi không muộn phiền nên bình yên xếp nỗi nhớ vào khe tủ kí ức. Im lặng là mặc định cho sự buông tay. Bởi chỉ khi yêu, người ta mới hiểu rằng sự im lặng của đối phương có sức tàn phá ghê gớm đến mức nào. Nhưng im lặng, không có nghĩa là quên đi.
ST
Read More...

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

THƯƠNG HAY YÊU.....

Không hiểu sao mà tôi thích chữ "thương" hơn chữ "yêu".

Nếu chữ "yêu" nghe nồng nàn, da diết thì chữ "thương" nghe khép nép hơn, nhưng lại có gì đó nhẫn nại, có gì đó dõi theo, có gì đó âm thầm mà bền bỉ.

Cớ sao mà cùng một nghĩa, là "thương" mà không phải "yêu" lại luôn được đặt cạnh "nhớ" tạo thành “nhớ thương”. Phải chăng vì trong một chữ "thương" thôi đã bao hàm muôn nỗi nhớ. Chữ "thương" chân chất không phân chia. Người vẫn than "yêu đơn phương" ít nghe ai trách "thương đơn phương".

Thương là thương thôi...

Chữ "thương" nghe quảng giao và rộng rãi.

Thương mẹ, thương cha, thương cô thầy, bè bạn, anh chị em. Là thân thương.

Ta dùng từ "thương" cho cả người xa lạ, không quen. Nói chung là thương người.

Thương cho cả "người thương" mong nhớ.

Chữ "thương" nói ra nghe nhẹ nhàng, trong veo mà muôn vàn ý nghĩa.

Tình thương phải chăng vì thế vẫn bền chặt hơn tình yêu.

Tôi thương một người.



Có một người kỳ lạ lắm. Dắt tôi đi qua hết từ cung bậc tình cảm này đến cung bậc tình cảm khác, lúc khiến tôi thương, lúc lại khiến tôi bực. Lúc khiến tôi bình yên, khi lại bắt tôi thấy khó chịu. Kỳ lạ! Có người vừa khiến mình thương hại, vừa khiến mình ngưỡng mộ, vừa khiến tôi lo lắng, vừa khiến tôi tin tưởng. Tôi đã đi qua hết những ngày tháng thương nhớ và cả những tháng ngày chán ghét, đã chứng kiến cả những lúc yếu đuối và xấu xa của người đó. Rồi tôi nhận ra tôi thương cả cái phần chẳng đáng để yêu trong một người.

Tôi thương một người, sẵn lòng bỏ hết tất cả chỉ để chạy đi gặp họ. Đôi khi, ta khao khát một người đến kỳ lạ. Khao khát chỉ những thứ nhỏ nhặt như bắt gặp ánh mắt người tình cờ chạm phải dáng hình của ta từ bên kia căn phòng và người mỉm cười. Khao khát có gì nhiều! Chỉ cần nhìn người qua lớp kính cửa, thấy ai đó đang say sưa với công việc của mình, thậm chí chẳng thèm chú ý đến ta. Nhưng ta thương người, cứ mãi đứng đó ngóng trông.

Tôi thương một người, thương cả cái nói, cái cười, từng cách ngắt câu nhả chữ khi nói chuyện. Câu chuyện đôi khi cứ xoay vần, lặp đi lặp lại chỉ chừng đó. Thương một người, ta chưa bao giờ chán nghe nhau bằng tất cả giác quan và trái tim mình.

Thương một người, thương càng thêm thương khi sau giọng nói vui tươi kia, tôi nhìn ra trong ánh mắt sự mệt mỏi nhuốm màu. Tương lai rồi sẽ đi đến đâu, người rồi thì sẽ ra sao, tôi sẽ ra sao, chúng ta sẽ ra sao? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám ngoét, vì tương lai thật khó nói, ta lại càng thương nhau.

Thương một người không phải người mình yêu...

Tôi thương một người. Thương nhiều đến mức, bạn bè vẫn hỏi: “Coi chừng bị yêu!”. Tôi vẫn cười và bảo: “Không yêu được. Thương, thương lắm, thương trên cả yêu”. Như thế, tôi chỉ thương thôi, không phải yêu. Thương đến tận cùng một người mình không chọn để yêu đương. Tôi thương một người theo kiểu không thương để mưu cầu tình yêu lứa đôi, không thương để người thương mình lại, không thương để người ta thuộc về mình.

Nó vừa lặng lẽ, vừa trông theo, vừa khắc khoải, vừa khao khát, vừa đợi mong. Nhưng nó bình yên hơn tình yêu, bởi chúng tôi chẳng bao giờ thuộc về riêng nhau, không chiếm hữu, không đòi hỏi, không thêm nữa… Chỉ cần ngồi cạnh nhau, chỉ cần tôi bước vào căn phòng và bắt gặp dáng lưng người, chỉ cần nhìn vào mắt nhau và người nói: “Mọi thứ vẫn ổn!”. Tôi thương một người chỉ cần có vậy, nên người luôn cho tôi một cảm giác đủ đầy an yên.

Vẫn là thương một người…

Tôi đã biết trong đời có thứ tình cảm gần như là yêu, nhiều hơn cả yêu mà không phải là yêu. Nó trong lành và yên bình, thanh khiết và chân thành như một vạt nắng sớm chiếu qua giọt sương. Tôi chưa biết định nghĩa nó thế nào, cũng chẳng biết bao nhiêu người dành cho nhau thứ tình cảm lạ kỳ như thế nên chỉ có một chữ “thương” muôn nghĩa mới đủ sức gói gọn tất cả.

Chưa biết được là còn đủ sức thương một người được thêm bao lâu. Chữ “thương” dắt tôi đi qua những ngỡ ngàng, những thất vọng, những trách móc rồi chấp nhận. Tôi thương một người, thương cả cái xấu xa, yếu đuối. Chẳng có gì là vĩnh cửu, và rồi sẽ có lúc phải lụi tàn. Nhưng thêm một ngày thôi, cũng đáng để “thương nhau”.
Read More...

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

CHUYỆN TÌNH YÊU KHÔNG NHƯ LÀ CỔ TÍCH

Truyện ngắn: Chuyện tình yêu không như là cổ tích!

Chiều mưa…

Góc nhỏ nơi quán café ấy …

Một mình em…

Nhớ anh !

10 năm về trước

“Tùng…tùng…tùng…”

Tiếng trống trường thôi thúc các cô cậu học sinh đã đến giờ vào lớp. Tôi chạy thật nhanh để về lớp cho kịp giờ sau khi mải mê trồng hoa ở vườn sinh học vào giờ giải lao.

- Ui da…đau quá!

Do vội vàng không để ý nên tôi đã vấp trúng cục đá và ngã một cú rõ đau nhưng chỉ trầy xước chút chút. Cũng may chẳng còn ai lúc này chứ nếu không tôi sẽ ngất đi vì xấu hổ. Chợt có tiếng cười phát ra sau lưng tôi. Tôi bỗng nghĩ, hoá ra có người còn chậm chạp hơn mình sao? Tôi quay lưng lại. Ôi không! Đó chính là Hưng. Cậu ta khá nổi tiếng trong trường với những trò quậy phá, nghịch ngợm. Mọi người đặt cho cậu ta cái biệt danh sặc mùi giang hồ “Hưng đại ca”. Thật kì lạ thay, con người ngày thường vẫn hay bặm trợn mà nay lại cười đẹp đến thế. Đó là nụ cười tươi nhất mà tôi từng thấy. Kì lạ hơn lại xuất hiện trên khuôn mặt mà trước giờ luôn lạnh lùng của Hưng. Tôi ngẩn ra một hồi. Cậu ta vỗ vỗ vai tôi , khẽ thì thầm vào tai tôi:

- Này! Trễ tiết rồi đó, cậu không định trốn học đó chứ?

Nghe xong, tôi giật bắn người:

- Sao có chuyện đó được, dù có trễ mấy mình cũng chẳng trốn học đâu! - nói xong tôi lườm cậu ta rồi quay đi.
co-tich-tinh-yeu

Hưng nói theo:

- Phải rồi, cậu là học sinh gương mẫu cơ mà, làn sau đi đứng cẩn thận nhé, mình lo đấy!

Câu nói thật ngớ ngẩn, tôi chẳng hiểu cậu ta muốn ám chỉ điều gì, tôi với cậu ta trước giờ có là gì đâu mà lại nói như thế chứ, phải chăng là đang nói móc tôi hoặc có khi đó là một lời tâm tình không rõ ràng?

Tôi đã bị trễ tiết Ngữ văn hôm đó nên bị cô giáo la. Nhỏ bạn thân kế bên quay sang chỉ trích tôi:

- Kể cũng lạ, mày học giỏi nhất lớp, làm gì cũng đạt yêu cầu hết nhưng bị mỗi cái tật hay trễ giờ. Tao là bạn thân mày nên giờ tao sẽ chỉnh đốn giờ giấc cho mày đấy nghe chưa Sa!

Tôi cười khì, rồi nhéo mũi nó. Nó tên Nhi, ở cách nhà tôi vài căn, rất tốt bụng, khá xinh xắn, học cũng giỏi và ưu điểm nổi trội của Nhi là vẽ cực kì đẹp. Tan học, tôi lê la hàng quán với Nhi, nào ăn bánh flan, gỏi cuốn, nào uống nước sâm, bánh tráng trộn . Cuộc đời học sinh thật thú vị, và những lần như thế này chắc hẳn sẽ là những kí ức đẹp trong cuộc đời mỗi con người. Bỗng Nhi thốt lên:

- Tao có việc bận mày ơi , mày về một mình nha!

Nói xong không kịp nhìn tôi một cái, nó chạy vội đi, tôi dám chắc là nó đi mua bút màu và giấy vẽ vì có lẽ nó vừa nghĩ ra ý tưởng gì đó. Tôi đành phải về một mình. Dạo bước trên con đường mà suốt 16 năm qua tôi đã đi, bình yên và quen thuộc biết bao. Tôi ngước lên nhìn trời như tôi vẫn thường làm, tuy nhiên chỉ toàn mây đen và vừa cúi đầu trở lại thì cơn mưa đã đổ. Xui thật đấy! Mưa to lắm, ông trời có vẻ đang giận dữ. Tôi nép người vào cái mái che của tiệm tạp hoá mà hôm nay đóng cửa. Trong màn mưa có một người con trai đang chạy xe đạp đến, cũng tấp vào đây trú mưa và không ai khác đó chính là Hưng.

giày đỏ

Hưng đưa tôi cái áo khoác rồi bảo mặc vào kẻo lạnh. Tôi cũng ngại ngùng khoác nó lên. Lúc này đây, tôi mới có dịp nhìn gần Hưng như thế, đôi mắt tròn đen láy, chiếc mũi cao, làn da ngăm ngăm…còn đôi môi thì thật quyến rũ…

- Này! Bộ thích mình hay sao mà cậu cứ nhìn chằm chằm mình mãi thế?

Tôi sững sờ:

- Làm gì có chuyện đó chứ!

Hưng cười, nụ cười ấy một lần nữa lại khiến tôi như đứng hình, lần này còn khiến cả tim tôi đập loạn nhịp.

- Chuyện gì đây, hôm nay là ngày gì mà mình cứ gặp cậu ta hoài - tôi nghĩ thầm.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Hai đứa chúng tôi cứ đứng như thế mà không nói một câu. Dường như không thể chịu đựng tiếo được cái không khí im lặng đó, tôi đã phải cất tiếng:

- Này! Hồi sáng khi mình té sao cậu không đỡ mình mà cứ cười nghiêng ngả thế? Không lẽ mình té trông kì cục lắm à?

Nói đến đây, cậu ta khựng lại :

- Cho mình xin lỗi nhé, mình vô ý quá, thực ra trước giờ bọn con gái luôn sửa soạn, đi đứng kiểu cách nên sáng nay lần đầu tiên mình thấy một cô gái vụng về như thế. Nhưng là vụng về một cách đáng yêu. Cậu dễ thương lắm cậu biết không?

Trời, tôi hoảng hồn khi nghe cậu ta nói ra những lời như thế. Hai má tôi bắt đầu đỏ ửng lên, tôi không nói được gì nữa, Hưng cũng im lặng cười mỉm.

Ngày ấy, trời mưa to, lòng tôi vui rộn ràng.

Đó là lúc tôi rung động trước Hưng, nhưng Hưng thì có lẽ rất lâu rồi, mãi đến sau này tôi mới nhận ra điều đó…

Chuyện tình yêu liệu có như chuyện cổ tích?

Những ngày sau đó, Hưng và tôi nói chuyện mỗi lúc một nhiều hơn, Hưng chăm học hơn, không còn ham chơi như trước. Tụi bạn Hưng cũng có lần gây sự với tôi vì tôi là nguyên nhân khiến cho cái tên “Hưng đại ca” mất đi. Tôi đã nhận một cái tát “dằn mặt” từ nhỏ Uyên , đứa con gái thích Hưng nhiều năm nay. Tôi không nói với Hưng vì chuyện này, tôi nghĩ nếu Hưng biết, Hưng sẽ gặp tụi nó và xử một trận. Nhưng vì dù sao họ cũng từng là bạn của Hưng, có người tốt kẻ xấu, tôi không muốn Hưng dùng bạo lực để giải quyết mọi thứ. Tôi chọn cách im lặng. Dần dần, tôi và Hưng xích lại gần nhau hơn, Hưng yêu thương tôi lắm. Tuy nhiên, tình yêu nào mà chẳng gặp sóng gió. Nhiều lần tôi lại phải chịu những trận đòn đau điếng từ mấy đứa con gái và nhỏ Uyên. Tôi chấp nhận, vì tôi nghĩ nhiều lần như thế bọn nó sẽ chán nản và từ bỏ, nhỏ Uyên cũng thế. Thật vậy, vài tuần sau tôi đã thấy nhỏ cặp kè với người con trai khác. Dù có chút xem thường sự kém bền vững trong tình cảm của nhỏ nhưng vừa thấy yên lòng cho tình yêu giữa tôi và Hưng. Cứ thế, tình cảm trong tôi lớn dần.

Valentine năm ấy, Hưng đã tặng tôi một chiếc nhẫn bạc, trị giá của nó chẳng bao nhiêu nhưng đối với tôi nó như một vật quí linh thiêng, và tôi sẽ luôn trân trọng nó đến suốt cuộc đời. Cứ thế rồi chúng tôi yêu nhau. Tôi đã nguyện cầu tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi. Lên lớp 12, việc học vất vả hơn nhiều. Rồi kì thi tuyển sinh đại học cũng đã gần kề , chúng tôi tạm ngưng gặp nhau một thời gian để tập trung cho việc học. Sau bao nhiêu cố gắng, hai đứa đã cùng đậu vào một trường đại học. Tuy học khác ngành nhưng tôi vui lắm vì như thế chúng tôi sẽ lại được ở bên nhau, được cùng nhau học. Thời gian cứ trôi qua, chuyện tình yêu của chúng tôi cứ ngỡ sẽ tốt đẹp như trong chuyện cổ tích.

Suốt quãng đời sinh viên, chúng tôi đã ở bên nhau, cùng nhau trưởng thành. Tất nhiên cũng có trải qua những lần cãi vã, giận hờn vu vơ nhưng đều vượt qua…Gia đình hai bên cũng đã gặp gỡ nhau nhiều lần, nói chuyện rất hợp ý, mẹ Hưng lúc nào cũng bàn đến chuyện cưới xin khiến tôi đôi lúc ngượng đỏ mặt. Ngoài mặt như thế, nhưng trong lòng tôi mong từng giờ từng phút được Hưng nói lời cầu hôn ngọt ngào mà bao cô gái mơ ước.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đi du lịch ở Nha Trang, đến ngắm biển xanh nắng vàng. Thật tuyệt vào buổi đêm, được ngắm biển và dựa vai vào người đàn ông mình sẽ trao cả cuộc đời. Hưng rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm nên chưa bao giờ hai đứa chúng tôi đi quá giới hạn.Tôi đã trúng tuyển vào vị trí Kế toán trưởng của một công ty khá lớn, có lẽ do tôi có một vốn ngoại ngữ tương đối ổn. Công việc của anh cũng tương đối tốt. Mỗi ngày tôi lại cảm nhận rõ rệt tình yêu thương anh dành cho tôi. Tôi yêu anh, phải, yêu rất nhiều, rất thật…

Năm đó tôi 26 tuổi, cái tuổi đã đi xa cái thời teen ngày xưa, ấy thế mà tôi vẫn hay làm nũng với anh. Dù có bận rộn đến mấy nhưng những ngày cuối tuần, ngày lễ thì chúng tôi phải dành thời gian cho nhau. Vài lần, do công việc của anh quá nhiều, anh không thể cùng tôi trải qua những ngày đó, nhưng chỉ sang hôm sau anh đã chạy đến nhà tôi và tìm mọi cách xin lỗi, chọc tôi cười và hứa sẽ chở tôi đi chơi bù hôm trước. Tôi trẻ con nên giận thì để đó rồi lại quên ngay thôi.

yêu thương

Hôm ấy, lúc 6h chiều tôi ngồi ở quán café quen thuộc chờ anh. Anh đã không đón tôi được vì bận công việc nên tôi nhờ bạn chở ra quán rồi đợi anh đến. Thời gian trôi qua, trời bắt đầu mưa và tôi đã đợi anh một tiếng rồi. Nếu như thường lệ tôi đã bỏ về trước nhưng lần này có cái gì đó đang dậy sóng trong lòng tôi. Mưa mỗi lúc một to. Điện thoại thì không có cuộc gọi nào cả, tôi nhấc máy gọi điện. Chỉ là tiếng “Tút…tút…tút…”. Tôi lo lắng, bồn chồn, tay chân run bần bật. Một cuộc gọi đến, là của chị hai của anh, tôi sửng sốt bắt máy, một giọng nói thều thào và những tiếng khóc nghẹn: “Sa ơi, …Hưng nó vẫn chờ em, em đến đi, ở Chợ Rẫy”.

Bàng hoàng quá, chuyện gì đây anh ơi?

Tôi vội chạy ra ngoài đường bắt taxi, nước mắt cứ thế mà tuôn, tay chân như không còn vững vàng nữa. Tôi vội nhìn chiếc nhẫn bạc đang đeo. Tôi sợ lắm…rất sợ!

Đến rồi, tôi chạy đi tìm anh, thấy gia đình anh ở đó, ai cũng ngập trong nước mắt và tiếng khóc than. Anh gặp một tai nạn rất nghiêm trọng, anh đã bị xe tải lớn tông vào…do mất máu quá nhiều, vết thương quá nặng nên không thể cứu nổi. Trời ơi, giá như ngày đó tôi đừng hẹn anh ra quán café ấy, giá như …giá như anh đừng ra đường lúc đó…giá như chiếc xe tải ấy đừng xuất hiện…giá như tôi hiểu cho anh hơn…Đau! Tôi đau! Tôi ghét bản thân tôi lúc này hơn bao giờ hết!

Tôi bước vào, anh nằm đó, vết thương khắp nơi, có những vết máu còn loang lổ, anh đau đớn…tôi…đến bên anh, anh khẽ đưa tay, tôi nắm lấy…rồi anh thì thầm vào tai tôi: “Anh …yêu…e..m…nhi…ều…lắ..m…”, và anh cười , nụ cười đã khiến tôi như điên đảo từ lần đầu yêu, nhưng giờ này nó lại khiến tim tôi như vỡ ra từng mảnh… “là lỗi do em, anh đừng bỏ em nha anh…”, tôi khóc nấc lên .

Tôi chỉ còn biết kêu gào trong nỗi đau quá lớn: “Anh đừng bỏ em mà anh ơi! Em yêu anh vô cùng, yêu anh nhiều nhiều lắm anh ơi!”

Anh khóc, nước mắt lăn nhẹ trên gò má anh.. Anh nhắm mắt…Tôi sợ khoảnh khắc đó, nó như bóp nghẹn tôi, nó như thể một con dao sắc bén đang đâm từng nhát vào tôi vậy.

Anh đi…anh đi thật rồi…chuyện tình 10 năm ….Chiếc nhẫn cầu hôn còn chưa kịp trao.Tương lai còn bao nhiêu dự định của anh, của em, và của chúng ta…vậy mà.

Ngày hôm đó, trời mưa rất lớn, là mưa khóc.

Định mệnh đã cướp mất người tôi yêu!

Sau khi anh mất, từng ấy năm tôi sống trong cô đơn, từng ấy năm tôi nhớ anh đến nghẹt thở. Dù anh không còn nữa nhưng tôi có cảm giác anh vẫn luôn bên cạnh tôi. Anh đã từng nói thuở mới yêu, rằng sau này dù anh có ra sao em cũng phải sống thật hạnh phúc, vì em hạnh phúc thì anh mới có thể mỉm cười được. Giờ đây, câu nói ấy đã khiến tôi trở lại với cuộc sống hiện tại, tôi đi làm và gặp gỡ bạn bè. Rồi đến lúc tôi sẽ tìm một điểm tựa khác cho cuộc đời nhưng dù thế nào vẫn không ai thay thế được anh - người tôi yêu nhất.
ST
Read More...

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

LỢI ÍCH CỦA VIỆC SỢ VỢ !

Ừ, vợ ta – ta sợ chứ có gì đâu mà mắc cỡ!
Khối kẻ huênh hoang lên mặt mắng nhiếc ta rằng: "Đàn ông mà răm rắp nghe lời vợ, sợ vợ một phép thế kia thì có mà vứt!". Nhưng để ta phân tích cho mà nghe nhé!

Đến tháng, lương lãnh mang về, ta mang gửi hết cho vợ. Vợ "phát" lại cho ít trăm dằn túi. "Hẻo" quá nên ta nào dám hào phóng cho các cuộc vui bù khú với bạn bè. Ngày thường, ngoài cà-phê, ta phải tính toán để cắt giảm hết các khoản linh tinh như thuốc lá, cá độ.


Mua sắm cái gì cũng đã phải bàn bạc với vợ, nghe vợ cân nhắc tính toán thiệt hơn. Chẳng thế mà tuy lương chẳng phải thuộc hàng "đại gia", nhưng chỉ sau ít năm cùng vợ tiết kiệm chi tiêu, nhìn lại vợ chồng ta đã có đầy đủ xe tay ga, tivi màn hình phẳng… Thử hỏi, nếu không sợ vợ, có bao nhiêu xài thả cửa hết bấy nhiêu, làm gì có chuyện nhà cao cửa rộng?

Sợ vợ nên ta (chắc sẽ) sống thọ hơn!

Ta vừa cầm điếu thuốc, vợ đã quắc mắt "nạt": "Anh biết hút thuốc có hại cho sức khỏe không?". Muốn đi nhậu với bạn bè, vợ tiễn ra tận cổng: "Anh uống ít thôi! Xỉn về là biết tay em!". Thôi thì đành nghe theo. Mấy thằng bạn bĩu môi: "Đúng là thứ sợ vợ!".

Ấy thế mà, đến lúc khám sức khỏe định kỳ cơ quan, trong khi khối cậu cuống cuồng lên vì gan nhiễm mỡ, mỡ trong máu, tăng huyết áp… (toàn mấy "món" có được nhờ thuốc lá, rượu chè) thì ta khoái chí với lời khen của bác sĩ: "Giữ sức khỏe tốt!". Đấy, không công của vợ thì ai vào đây?

Sợ vợ nên… con ta gần gũi ta hơn!

Hết giờ làm là phải về nhà. Thay vì xem đá banh chờ đến lúc vợ dọn cơm mời ăn như đám bạn bè "tốt phước", ta phải lọ mọ vào bếp cùng với vợ. Vợ nấu cơm thì ta lặt rau. Vợ rửa chén thì ta quét nhà. Con ta "tội nghiệp" bố nên cũng xắn tay vào giúp bố. Hai bố con vừa dọn dẹp vừa cười đùa với nhau như hai "thằng bạn".

Ừ, cũng nhờ chuyện này, thay vì dán mắt vào màn hình tivi, ta được vợ "bắt" chơi với con, dò bài cho con. Bố con ta vô tình có thời gian gần gũi nhau nhiều hơn. Chả thế mà cu cậu lúc nào cũng hớn hở: "Bố về, bố về!", "Yêu bố nhất trên đời!". Riêng khoản này thôi, ta cũng ăn đứt mấy thằng bạn rồi.

Và sợ vợ, nên ta giúp xã hội tốt hơn lên!

Có gã đàn ông sợ vợ nào dám bạo hành với vợ, đánh vợ, đánh con không? Có gã đàn ông sợ vợ nào dám lăng nhăng bên ngoài, bồ bịch lung tung không? Cứ xem tỷ lệ bạo hành, ngoại tình, ly hôn thì biết. Đàn ông càng sợ vợ càng ít dám phạm vào các chuyện "động trời" này. Chẳng phải điều đó giúp gia đình yên ấm, xã hội ổn định hơn sao? Sợ vợ, ta biết cách chia sẻ việc nhà, để cho vợ có thêm thời gian nghỉ ngơi, giải trí, học hành. Vợ chồng con cái gần gũi nhau hơn.

Ôi, nhìn lại chừng ấy lợi ích thôi, ta cũng đủ thấm thía hết chuyện sợ vợ đã mang đến cho ta những gì. Thế nên tặng lại các chiến hữu mấy câu thơ được truyền miệng nhau này:

"Dù không sinh đẻ ra ta

Nhưng công nuôi dưỡng thật là lớn lao

Khi ta đau ốm xanh xao

Vợ lo chăm sóc hồng hào khỏe ngay

Sợ ta đi trật đường ray

Vợ liền theo dõi kéo ngay về nhà

Khi ta tán tỉnh ba hoa

Vợ liền "quát nạt" để mà răn đe

Lời vợ dạy phải lắng nghe

Mai sau "khôn lớn" mà khoe mọi người

Nói ra xin hãy chớ cười

Vợ ta ta sợ, vợ người… còn lâu!".
Read More...

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

BỞI, YÊU THƯƠNG LÀ ĐIỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN!

TRUYỆN NGẮN: BỞI, YÊU THƯƠNG LÀ ĐIỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN!


Lời dẫn:
Có một cậu bé và một cô bé đã cùng hứa: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Năm tháng qua đi, cuối cùng chỉ còn một người giữ trọn lời hứa ấy…

Năm 7 tuổi, cậu đi học về tình cờ thấy một cô bé đứng khóc run rẩy vì trước mặt là con chó hung dữ đang gầm gừ. Không chần chừ, cậu vớ lấy cây sao nhét bên hông cặp, chạy đến đánh đuổi con vật rồi cùng cô bé nọ chạy thoát.


Được một đoạn, cả hai dừng lại thở…
"Cám ơn cậu nha!" Cô bé lau nước mắt nói.
"Không có gì. Lần sau cậu đừng đi đường đó nữa. Chó dữ lắm." Cậu dặn dò.
"Nhưng đường về nhà mình chỉ có thể đi qua đó thôi."
Nghe vậy, cậu nhóc đắn do hồi lâu rồi bảo:
"Hay là đến chiều, cậu đứng chờ mình ở đầu đường khi nãy mình sẽ giúp cậu về nhà."
"Thiệt hả? Tuyệt quá! Thế chúng ta làm bạn nhé!"
Cậu cười tươi, gật đầu.
Năm 10 tuổi, cậu nhóc và cô bé đã là đôi bạn thân. Một hôm, cô bé mang sổ liên lạc về khoe bố mẹ vì đạt thành tích cao. Nhưng không may, bố mẹ lại đang cãi nhau. Trong lúc nóng giận, họ đã ném cuốn sổ đi và la mắng con.
Cô bé bật khóc, chạy ra khỏi nhà đến tìm cậu bạn.
Cậu nhóc không ngừng an ủi, chọc cười cô bé.
"Cám ơn cậu vì đã luôn bên mình." Cô bé nói khẽ.
"Bất kể khi nào cậu cần, mình sẽ luôn bên cạnh!" Cậu tuyên bố.
"Vậy… chúng ta hãy hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời!"
Lời đề nghị của cô bé vừa dứt, cậu nhóc đồng ý liền: "Ừ, hứa!"
Năm 14 tuổi, cả hai dần có tình cảm với nhau. Ngày nọ, cô bé bị đám bạn trai cùng lớp bắt nạt. May thay cậu nhóc thấy và lập tức chạy đến bảo vệ cô. Vì chúng quá đông nên cậu bị đập một trận tơi bời.
"Xin lỗi, vì mình mà cậu ra thế này." Cô bé vừa băng bó vết thương cho cậu vừa khóc.
"Có gì đâu, mình ổn. Cậu bị hiếp đáp, dĩ nhiên mình phải bảo vệ." Dù rất đau nhưng cậu cứ cười lớn.
Im lặng một lúc, cô bé khẽ cất tiếng:
"Thế, chúng ta tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời nha?"
Mặt đột nhiên đỏ ửng nhưng cậu vẫn đáp: "Ừm, hứa!"
Năm 18 tuổi, hai người học cùng trường. Vào ngày sinh nhật mình, cậu đã bất ngờ hôn cô.
"Cậu thích không?" Cậu ngập ngừng hỏi.
"Mình chờ nụ hôn này lâu lắm rồi." Cô bẽn lẽn nói.
"Chúng ta sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Cậu nắm tay cô, dịu dàng lặp lại lời hứa.
Cô không đáp chỉ mỉm cười gật đầu.
Năm 23 tuổi, anh cầu hôn cô. Một lễ cưới hạnh phúc diễn ra trong thánh đường. Khi Cha đọc lời thể xong, cả hai cùng đồng thanh.
"Con đồng ý."
Lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời?"
Cô nở nụ cười thật tươi, trả lời: "Vâng, em hứa!"
Năm 25 tuổi, khi đã là vợ chồng được hai năm, ngày nọ, cô hẹn anh ra và trao lại nhẫn cưới.
"Mình chia tay anh nhé." Cô chậm rãi bảo.
"Tại sao?" Anh vô cùng kinh ngạc.
"Em thật sự xin lỗi! Cảm giác yêu thương em dành cho anh đã không còn như xưa!" Cô cúi đầu, nói thật khẽ.
Khi cô rời khỏi, chàng trai cầm nhẫn cưới trong tay, im lặng rất lâu. Sau đó, anh mỉm cười:
"Tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Hôm ấy, chỉ còn một mình anh hứa.
Năm 26 tuổi, ly dị xong cô quen người yêu mới. Còn anh, vẫn yêu cô. Mỗi ngày, anh đều đứng từ xa quan sát cô nói chuyện vui vẻ với người con trai xa lạ.
Nhìn cô, anh thì thầm: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Lúc giận bạn trai, cô ngồi khóc một mình. Anh thấy liền giả làm thú bông đến tặng cô bó hoa và chọc cười.
Trông cảnh người yêu cầm hoa, cười trở lại, trong đầu anh nghĩ:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Năm 30 tuổi, bạn trai đi xa, cô ở lại một mình. Và anh, biết tin mình bị bệnh nan y.
Mỗi buổi chiều, dù mưa hay nắng, anh đều trốn khỏi bệnh viện đến nơi làm việc chỉ để được nhìn cô. Dù mệt mỏi, anh vẫn âm thầm đi theo để biết rằng, cô đã về nhà an toàn.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh luôn nói câu đó trước khi quay lưng trở về.
Bệnh trở nặng, bác sĩ bắt anh phải ở trong bệnh viện. Nhưng anh không nghe, tiếp tục ra ngoài vì biết tối nay cô sẽ dự sinh nhật một mình.
Cô ngồi tại quán cafe ăn bánh kem trong nỗi cô đơn. Và cô đã không biết, cách đó mấy chiếc bàn, anh âm thầm bên cô đón sinh nhật.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh để dành lời hứa năm xưa làm quà cho cô.
Tối đó, anh và cô cùng về muộn.
Năm 32 tuổi, người yêu cô trở về rồi cả hai quyết định kết hôn. Về phía anh, bác sĩ lắc đầu, bảo hết hy vọng. Ngày cuối cùng, mặc cơn đau của bệnh, anh vận đồ thật đẹp đến dự đám cưới lần thứ hai của cô.
Lúc chú rể đeo nhẫn cho cô, anh nở nụ cười:
"Lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời có lẽ anh không thể thực hiện được nữa. Nhưng từ giờ, đã có người thay anh tiếp tục lời hứa đó với em!"
Khi chúc phúc cô xong, anh rời khỏi thánh đường.
Trưa hôm ấy, người ta thấy có một chàng trai chết trong công viên. Anh ngồi trên ghế đá với vẻ mặt thanh thản.
Có những người, lời hứa không mang ý nghĩa gì.
Nhưng cũng có những người, lời hứa là cả cuộc đời.
Và lúc không còn thực hiện được lời hứa đó, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt theo.
Tình yêu không chỉ dừng ở "lời hứa" mà còn thể hiện qua việc bạn thực hiện lời hứa trong bao lâu.
Bởi, yêu thương là điều...
... không đơn giản!
ST
Read More...