Hiển thị các bài đăng có nhãn ngày yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ngày yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

XA NHAU ĐỂ MAI TA YÊU NHAU

Truyện ngắn: Xa nhau để mai ta yêu nhau


Đêm giao thừa, điện thoại tôi đổ chuông nhưng không phải tin nhắn đến cũng không phải ai gọi đến mà chỉ là lời nhắc nhở mà tôi đã cài vào điện thoại từ lâu lắm rồi. “Em chỉ đồng ý làm bạn với anh ba năm thôi đấy! Nếu sau ba năm anh không về Việt Nam thì em nhất định sẽ sang tận Pháp để tìm anh. Em luôn đợi anh tại nơi tình yêu của chúng ta bắt đầu.” – Đó là lời tạm biệt của tôi dành cho anh.

Tôi luôn nhớ, không thể nào quên.

*
Tôi chẳng thích ai gọi tôi là “con nít” cả. Nhưng từ khi tôi gặp anh, anh luôn gọi tôi như thế. Bỗng chốc tôi nhận ra “con nít” cũng hay hay, mặc cho tôi đã 17 tuổi.

- Con nít, đi chơi với anh nếu có mệt thì phải nói để anh cõng nhé!

- Con nít, nếu muốn làm người lớn thì không được nhõng nhẽo.

- Con nít…

- Con nít…

- Con nít…em có yêu anh không?

Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Những ngày hè rãnh rỗi, tôi và anh lang thang bên nhau suốt những con phố dài đầy nắng. Tôi cũng không biết là tôi thích đi bộ hay là vì thích đi cạnh anh để vờ mỏi chân, để được anh cõng. Tôi cũng không biết là tôi có thật sự là con nít hay không nhưng chỉ khi nào được ở bên cạnh anh tôi mới thích vờ giận vu vơ mà thôi. Mùa hè, những cơn mưa cũng lắm tinh nghịch. Ngày nào mưa cũng đến để cho tôi lạnh và được anh ôm vào người. Cứ như thế, những ngày hè trên mấy con phố cứ dài ra như bất tận cùng với những nụ cười giòn tan của tôi và anh, một mùa hè lướt êm trên cảm xúc những ngòn ngọt của hai người đang yêu để rồi có một kì nghỉ kết thúc để có một người ra đi và để có một người ở lại. Chẳng biết Promise me ở đâu lại vang lên ngay lúc, chiếc xe dần mất hút đưa anh về lại Sài Gòn.
Just promise me, you’ll wait for me. Cause I’ll be saving all my love for you. And I will be home soon …I will be home soon…I will be home soon …

Tạm biệt mùa hè, tạm biệt anh!

Thành phố bên sông Tiền vẫn vẹn nguyên những kỉ niệm của hai đứa chúng tôi.

Xa-nhau-de-mai-ta-yeu-nhau

Một ngày cực kì nhàm chán, tôi tìm lại những con phố đã từng đi qua. Phố ngày xưa ấy, vẫn dài bất tận với những hàng hoàng hạ vàng lung linh trong nắng. Tôi dừng lại và ngồi xuống ghế đá trông ra bờ sông. Những ảo ảnh ngọt ngào ngày trước cũng như dừng lại và ngồi cạnh tôi một cách lặng lẽ. Con sông Tiền với những cơn gió khô khốc ngày nào làm mái tóc tôi rối. Rối tung, nhưng chẳng còn đôi bàn tay ấm áp vuốt lấy như khi xưa. Bởi vì tôi và anh đã chia tay. Anh bảo tôi đừng nghĩ về anh nữa, đừng nghĩ về những ngày đã từng bên nhau và cũng đừng hi vọng vào ngày mai như ngày nào đã từng hi vọng. Anh nói không thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ và sẻ chia cùng tôi nên không phải là người bạn trai hoàn hảo mà tôi từng ao ước. Anh nhường lại vị trí ấy cho một người con trai khác xứng đáng hơn anh. Anh chấp nhận quay về vị trí của một người bạn…rồi như thế anh sang Pháp. Không một lời hứa sẽ trở về.Anh rời xa Việt Nam, xa con sông Tiền đầy gió, xa những lời yêu thương đã từng nói với tôi. Anh có cách suy nghĩ của một chàng trai hiện đại nên quyết định sang Pháp và thực hiện hoài bão ước mơ. Anh là người thông minh đầy bản lĩnh và tài năng nhưng tất cả những điều đó vẫn không thể giúp anh nhận ra người bạn trai hoàn hảo mà tôi từng ao ước là ai. Anh ngốc quá!

Rẽ vào coffee MiMoSa, nó vẫn ấm áp như cái lần đầu tiên tôi và anh đến đấy, chỉ có lòng tôi chẳng còn cảm thấy ấm áp như khi xưa. Tôi gọi một tách cà phê phin không đường như hôm nào. Bất giác, tôi nhớ đến câu nói của anh: “Con nít không được uống cà phê”. Bỗng tôi nhẹ nở một nụ cười vì tôi có phải là con nít nữa đâu. Ngồi hàng giờ trong quán, tôi chẳng làm gì ngoài việc kéo hết những kí ức xưa trở về.

Cây đàn piano này, anh đã cầm tay tôi và chỉ cho tôi đàn...

Tại cái bàn này, anh đã ngồi chờ tôi khi tôi dỗi mà không đến.

Chỗ này,...

Ở góc kia, ...

Đằng kia,...

Đằng kia nữa,...

Và cả đằng kia nữa,...

Tôi nhớ lại từng điều giản đơn nhất, từng nụ cười, từng ánh mắt… nhớ thêm lần nữa để gọi nó là lần nhớ cuối cùng trước khi buộc lòng mãi mãi phải quên nó đi. Vị đắng của cà phê bỗng thấm sâu đến nhói lòng. Tôi tựa đầu vào ô cửa kính trong veo và đánh rơi những giọt nước mắt.

Promise me lại vang lên: “When I go away I miss you, and I will be thinking of you, every night and day…”. Bài hát ấy đã đỗi thân quen với tôi. Rồi trời kéo mây. Mưa! Từng hạt mưa bất chợt táp vào ô cửa kính nơi tôi đang ngồi. Từng hạt mưa, rơi…rơi…và rơi! Chưa bao giờ tôi có cảm giác trống rỗng và chơi vơi đến như thế.

Những mùa hè cứ nối tiếp nhau đến đến và đi đi.

Đã bao nhiêu ngày tháng đi qua rồi nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Từ ngày chia tay nhau, tôi đã thôi đếm ngày tính đêm. Với tôi, ngày nào cũng tẻ nhạt như ngày nào thôi.

Băng qua một khoảng thời gian dài, tôi cũng rời xa con sông Tiền để đến với Sài Gòn ồn ào, tấp nập. Giờ đây, tôi đã thành cô sinh viên của một trường đại học. Tôi cũng chẳng còn nhớ trong quá khứ đã từng nghĩ về anh như thế nào. Vì phần lớn thời gian, tôi lao vào học và học miệt mài nhằm tìm kiếm một cái học bổng nào đó thậm chí là bán phần cũng được, nhưng phải là ở Pháp. Tôi phải dậy từ rất sớm để luyện cách phát âm. Ngày này sang ngày nọ, ngày nọ nối tiếp ngày kia, không một ngày nào tôi cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Cứ như thế ba năm trôi qua là ba năm thật khó khăn và lắm gian nan đối với tôi. Lắm lúc, chen chân trong mớ thách thức, áp lực của cuộc sống những nụ cười của anh ngày nào bỗng hiện lên và vây lấy tôi. Lúc ấy, khóe mi tôi bỗng cay cay.

Hôm nay tôi lại về đây, về lại thành phố nhỏ nơi bắt đầu tình yêu giản đơn của tôi để giã từ một năm dài vất vả. Đồng hồ chỉ mới điểm 21 giờ và còn đến hơn 3 tiếng đồng hồ nữa thì pháo hoa mới vụt tung trên bầu trời để chào đón sinh nhật tôi. Mẹ tôi thường bảo rằng, tôi may mắn lắm mới được mọi người đón mừng sinh nhật bằng pháo hoa như thế. May mắn ư? Không hẳn thế! Vì đã hơn 20 năm nay có khi nào mà sinh nhật tôi có bạn bè đến dự đâu. Có lẽ tại vì tôi sinh ra vào cái ngày mà mọi người quây quần bên gia đình nên chẳng ai thèm đến chúc mừng tôi. Ngày xưa ấy thì có anh nhưng bây giờ anh đâu?

Tôi cố chen vào dòng người đông đúc trên phố để hòa vào không khí rộn rã và náo nhiệt của ngày tết. Những tiếng nói rôm rả, những nụ cười giòn tan và cả những tiếng còi xe inh ỏi. Tất cả tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp làm ồn ào sôi nổi cả một thành phố vào đêm giao thừa. Ngồi một mình trong vườn hoa thành phố, những kỉ niệm ấm áp ngày nào cứ hiện ra chực chờ trước mắt tôi. Bao nhiêu người đi qua sao tôi không nhớ mà tôi mãi nhớ về anh. Ngay cả khi trong những cơn đau khi tôi phải nhập viện vì cơn đau dạ dày, tôi vẫn biết tôi đã gọi tên ai trong nước mắt. Tôi đứng tựa vào một gốc cây hoàng hạ rồi ngước nhìn mọi thứ xung quanh. Có những đôi đang yêu đứng cạnh tôi. Họ ngồi cạnh nhau, tựa đầu vào nhau cùng chờ xem pháo hoa. Tôi ước chi lúc ấy có anh bên cạnh. Tôi muốn được tựa đầu tôi vào bờ vai rắn chắc của anh, muốn được bàn tay ấm áp ấy ôm vào người. Cảm giác hạnh phúc ấy là như thế nào? Đã bao năm tôi đã đứng đấy đợi anh, có bao giờ anh xuất hiện, có bao giờ tôi hiểu được cái cảm giác ấy ra sao. Đợi, đợi mãi, mặc cho đã chừng ấy thời gian trôi qua tôi đã không còn biết anh đang ở nơi nào bên phương Tây xa lạ kia.

Paris
0 giờ - 0 phút - 0 giây.


Pháo hoa lại vụt sáng trên bầu trời. Xung quanh tôi những tiếng reo hò, tiếng chúc nhau năm mới đầy hạnh phúc.

Chợt điện thoại tôi rung lên, không phải tin nhắn cũng không phải là ai gọi đến mà chỉ là lời nhắc nhở mà tôi đã cài vào điện thoại lâu lắm rồi. Mấy ngày tết qua đi, tôi quay trở về Sài Gòn tiếp tục học tập và đợi chờ một niềm hi vọng nào đó. Mọi người trên đời này thường bảo: "Sẽ không có việc gì trở thành hiện thực nếu như ta chỉ biết hi vọng và đợi chờ”. Nhưng với tôi không có hi vọng và đợi chờ thì làm gì có phép màu cổ tích.

Xuân qua đi, hè đến, thu về và đông sang, bốn mùa với cùng một cảm xúc của tôi cứ nối tiếp nhau kéo dài như bất tận.

Một ngày, Sài Gòn vào thu với bầu trời xanh trong vắt, nắng giòn tan. Một sáng chủ nhật yên bình, tôi kéo chiếc vali bước nhanh ra sân bay và cầm trên tay là chiếc vé máy bay sang Pháp. Những người tiễn tôi ở sân bay ai cũng biết tôi sang Pháp vừa tham gia khóa học ngắn ngày và vừa tìm kiếm một người. Chắc chắn là như thế nên ai cũng tặng tôi một nụ cười đầy may mắn. Bước nhanh về phía thang máy đang chầm chậm đi lên, những bậc cầu thang đi lên như cuốn tôi dần xa Việt Nam nhưng gần hơn với Pháp. Mùa thu Việt Nam. Mùa thu Pháp. Nhưng vẫn ấm áp cả thôi.

Trên những con phố của xứ lạ vẫn có chút gió lành lạnh nhưng không giống như cái lạnh của gió sông Tiền vẫn thổi bên tôi ngày trước. Hai ngày trước khi khóa học kết thúc, giữa một Paris cổ kính có một câu nói tiếng Việt vang lên nhưng chỉ có riêng hai người hiểu.

Con nít…anh yêu em!”.

*
Xa nhau, đôi khi chỉ là tạm dừng chứ chưa hẳn là kết thúc.

Xa nhau, để học cách yêu thương và học cách tìm về với nhau.

Xa nhau, để mai ta yêu nhau.

Phải không anh?
Read More...

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: 156 NGÀY YÊU...(KẾT)

Cùng Blog truyện - BlogTM đến với phần cuối của truyện ngắn: "156 ngày yêu..." nhé cả nhà. Các bạn có thể tìm đọc hai phần trước ở phía dưới.

6. Những ngày nắng

15h 30’. Khoa chạy xe chậm rãi trên con đường vắng vẻ. Chiều nay lớp Thiết Kế được
nghỉ sớm. Thời tiết đầu mùa hè khó chịu kéo anh nán lại trên con đường ven hồ đầy bóng
mát. Hoặc là không chỉ có thế... Khoa im lặng nhìn dáng đi chậm rãi của Nguyên ở phía
xa với một cảm giác lạ lùng. Buồn. Anh gạt tay xua đi cái ảo ảnh của Huy bên cạnh
Nguyên. Nếu lúc này, đi cạnh Nguyên là anh, nếu mái đầu nghiêng nghiêng kia dựa vào
vai anh, và bàn tay... Khoa giật mình. Anh lại đang nghĩ cái quái gì vậy nhỉ?!
Nguyên mở chiếc túi nhỏ màu lam nhạt. Một nụ cười khó chịu thoáng qua trên môi Khoa.
Anh bực bội nhấn ga và bắt đầu đi nhanh hơn. Nguyên lấy ra chiếc Ipod của Huy - đúng
như Khoa nghĩ. Mỗi lúc anh lại gần Nguyên hơn. Không rõ vì điều gì, Nguyên bỗng giật
mình và làm rơi chiếc Ipod. Dường như chỉ chờ đợi điều đó, chiếc xe của Khoa trườn lên
trên cái vật màu cam mơ nhạt đó, và hình như người ta nghe thấy tiếng vỡ nhỏ rất nhẹ
nhàng.
Mắt Khoa mờ đi và đầu óc anh trống rỗng. Anh dừng xe lại và đi đến trước mặt Nguyên.
Đôi mắt Nguyên, lại hoảng sợ và lần này thì chất chứa đầy đau đớn. Hai tay cô buông
thõng, chiếc túi màu lam rơi xuống. Nguyên ngước lên nhìn Khoa. Anh bực tức:
- “Em có cần phải nhìn tôi thế không? Thay một cái khác, thế là được chứ gì?“
Nguyên run lên, đôi môi mím chặt một cách thất vọng và tức giận. Cô run rẩy đi đến chỗ
chiếc Ipod của Huy đã méo mó và nát vụn. Cô nhặt từng mảnh trong suốt và cái khung
màu cam nhạt rồi đặt chúng trong lòng bàn tay mình.
-“Em xin lỗi, Huy à! Em xin lỗi! Em xin lỗi anh!”
Nguyên ngồi xuống, dường như không còn đủ sức để giữ cho mình khỏi ngã. Vai cô rung
lên. Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống gò má, xuống đôi tay vẫn chưa thôi run rẩy,
xuống mặt đường bỏng nắng… Tất cả như một đoạn phim quay chậm diễn ra truớc mắt
Khoa. Anh đứng lặng nhìn Nguyên. Để làm gì? Anh dày vò Nguyên như thế để làm gì ?
Từ một file thuyết trình trống rỗng, một bản thiết kế sai thông số… rồi bài thu hoạch nộp
muộn 2 ngày so với quy định... Đã bao lần Khoa làm khổ Nguyên bằng những trò quái ác
và lố bịch của mình… Đã bao lần Nguyên vẫn nhẹ nhàng mỉm cười và giải quyết chúng,
dù gọn gàng hay không. Đã bao lần anh thất vọng vì Nguyên vẫn thế, vẫn tỏ ra mạnh mẽ,
vẫn khẳng định rằng mọi chuyện đều ổn cả. Còn bây giờ, anh có hài lòng không khi
Nguyên đang ngồi kia, đang khóc, đang đau đớn và yếu đuối ? Khoa nặng nề lê bước đến
bên Nguyên, đặt bàn tay lên vai cô :
- “Tôi xin lỗi! Nguyên đừng khóc nữa! Làm ơn đi! Tôi xin lỗi!”
Cái nắng tháng Tư buông xuống nhẹ nhàng nhưng nóng nảy. Con đường rơi vào im lặng.
Chỉ đôi hàng cây xanh biếc vẫn mỉm cười…

Mùa hè đã đi được gần một phần ba quãng đường của nó. Nắng tháng Năm đổ xuống
đầu người ta gay gắt và bỏng cháy. Thứ âm thanh ran rát của lũ ve trên những hàng cây
ven đường đôi khi cũng gây ra cảm giác mệt mỏi. Khoa rút điện thoại ra gọi cho Nguyên
và cảm nhận thấy trái tim anh nhói lên khi nghe câu “Gì đấy anh?” quen thuộc của cô.
- “Chiều nay em rỗi không? Đến D&J nhé”.
- “Okie! Mấy giờ đấy? Có gì hay không?” – Nguyên cười nhẹ.
- “3h. Anh hẹn mà lại không có cái hay à ? – Khoa cúi đầu, đưa tay vò vò đám tóc ánh
màu hạt dẻ - Hơi tổn thương đấy nhé!”
- “Rồi ! – Nguyên kết luận – Gì nữa không anh?”
- “Ờ ! – Khoa ngần ngại – À em này!...”
- “Gì thế anh?”
-“ Anh quý em lắm, biết không...” – Anh chậm rãi.
- “Ơ... Nóng quá à anh?”
- “Ừ…Thế thôi nhé!”
- “Uhm. Bye!”
Khoa đứng lặng. Tim anh đang đập rất mạnh trong lồng ngực. Chẳng phủ nhận gì nữa.
Từ khá lâu rồi anh đã không còn cố che đậy tình yêu anh dành cho Nguyên bằng sự nóng
giận, khó chịu và bực bội. Từ ngày anh nhìn thấy Nguyên khóc, từ ngày anh đã làm
Nguyên đau đớn bằng sự ích kỉ của mình, anh đã hiểu ra anh yêu cô. Nguyên đã im lặng
tha thứ cho Khoa... Bởi vì, dù điều gì ra đi, Huy vẫn ở đó, chẳng đi đâu cả và điều đó mới
thực sự có ý nghĩa. Cô rụt rè đón nhận những giúp đỡ và sự dịu dàng của Khoa. Với
Nguyên, anh đã trở thành một người bạn thật quan trọng. Khoa biết điều đó. Anh chỉ có
thể thay đổi một vài điều trong cuộc sống của Nguyên mà thôi. Có những ý nghĩ của
Nguyên mà anh không thể chạm vào, và nhất là không thể làm thay đổi nó. Nói cho đúng,
anh cũng không muốn làm Nguyên thay đổi.
Khoa quay về chỗ cậu bạn của mình.
- Ổn chứ? - Anh hỏi
- Ừ.
- D&J. 3h.
- …
- Thôi về đi!
- Okie!
Chiếc xe phóng vụt đi trên con đường đầy nắng. Hầu hết người ta đều đang chạy trốn cái
nắng, một số người mong nó đốt cháy những tình cảm bỏng rát trong trái tim mình, một
số người lại chờ đợi nó ép xuống trong họ sự hồi hộp, những nhớ thương và... cả niềm
vui...

7. Be home soon…

Chiều. Nắng buông xuống nhẹ nhàng hơn với những vệt màu mật ong dịu dàng. Nguyên
đi tới góc quán quen thuộc và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa số. Hơn 3h một chút.
Khoa chưa đến. Cô thu mình lại, nhìn theo những vệt nắng lay động phía bên ngoài cửa
sổ. Khung cửa này đã gắn bó với cô cho đến nay là ba năm rồi, và lúc nào cũng vậy, nó
luôn gợi cho cô những suy nghĩ về Huy. Mỗi ngày trôi qua là một ngày Nguyên thấy
mình vẫn chưa quên anh được. Nỗi nhớ như một sợi chỉ nhỏ mỏng manh nhưng dai dẳng
và luôn dịu dàng quấn quanh trái tim Nguyên, không thể rời bỏ. Mùa cứ đến, rồi Mùa lại
đi... Cứ thế, cứ thế. Thế giới luôn luôn chuyển động, nhưng một vài điều thì đứng im mãi
vậy!
3h15’ rồi. Khoa vẫn chưa đến. Nguyên mỉm cười: “Chẳng mấy khi được chứng kiến anh
ấy trễ hẹn cả!”. Khoa đã từng luôn làm cô khổ sở và đã có lúc cô thấy ghét anh ghê gớm.
Nhưng có lẽ nếu không như vậy, họ đã không thể trở thành những người bạn rất đặc biệt.
Đôi khi Nguyên nhìn thấy trong mắt anh những suy nghĩ rất lạ lùng... Có điều gì đó Khoa
giữ trong lòng, hình như rất quan trọng, nhưng chẳng bao giờ anh nói. Nguyên cũng
không hỏi. Nếu anh không nói, có nghĩa là có lý do cho việc đó...
Tháng Năm rồi. Thời gian chẳng chờ đợi ai và cũng chẳng chịu thay đổi điều gì trong trái
tim Nguyên. Nỗi nhớ cô dành cho Huy vẫn nhẹ nhàng và không làm cô đau nhiều nữa.
Nguyên đã triệt để học được cách để sống chung với nó và trân trọng nó như một phần
cuộc sống của mình. Mỗi ngày, cô lại thấy mình đang nghĩ về Huy, đang tìm kiếm, đang
nhắc lại những kỉ niệm và đang muốn được gặp lại anh ghê gớm. Mỗi ngày, cô lại mỉm
cười với những suy nghĩ đó: cô yêu Huy thật nhiều...
Nguyên nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào bàn tay mình, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai dịu
dàng của Huy bên cạnh: ảo ảnh êm ái cười với cô. Nguyên vẫn vậy, đôi khi lại nhìn sang
ảo ảnh bên cạnh mình. Huy vẫn ở đó và đi bên cạnh cô. Nguyên không thể quên, chưa thể
quên nổi....

Quán im lặng. Rồi tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên từ chiếc dương cầm đặt ở khuôn viên
tầng một của quán. Nguyên thoáng ngạc nhiên: ở đây, người ta chỉ chơi đàn vào buổi tối.
Nhưng cũng có sao, một sự khác biệt đôi khi cũng tốt lắm... Cô lại chìm ngay vào những
suy nghĩ của mình. Nguyên nhìn thấy mình đang tựa vào vai Huy trong buổi chiều mùa
Thu cuối cùng ấy. Bàn tay cô im lặng và ngoan ngoãn nằm trong tay Huy. Anh đang hát,
vẫn cái giọng trầm ấm ấy. Tiếng dương cầm dịu dàng ôm ấy giọng hát Huy, chỉ riêng
dành cho Nguyên mà thôi. “You’re look like you in another world and I can read your
mind...”. Chiều im lặng và anh vẫn hát. Nguyên còn nghe được cả tiếng gió lùa nhẹ trong
tóc mình, nghe được cả cái xiết tay ấm áp của Huy... “When i go away I miss you, and I
will be thinking of you, every night and day...” ... Anh sẽ dừng ở đó. Chiều vẫn im lặng,
và Huy cũng sẽ lại im lặng như vậy...
Nguyên không còn tin vào tai mình nữa!
Đôi mắt cô mở to, bàng hoàng nhìn vào khoảng không trước mắt. Đó không phải là kí
ức...
Just promise me, you’ll wait for me. ’Cause I’ll be saving all my love for you. And I
will be home soon...
Tiếng dương cầm vuốt ve đôi tay Nguyên đang run rẩy! Chỉ là mơ, chỉ là mơ mà thôi!
Cô đứng dậy và bước đi trong giấc mơ của mình. Bờ vai cô run lên. Nguyên thấy mình
vùi sâu vào trong giấc mơ ấy và không sao thức dậy. Anh đang ngồi đó, đôi bàn tay dịu
dàng lướt trên những phím đàn. Mái tóc ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, giọng nói ấy, bờ
vai ấy... Huy đang ở kia, đang ở kia thật rồi! Nguyên nhìn Huy. Đó không phải là ảo ảnh.
Tiếng hát vẫn da diết ngọt ngào. Nguyên khẽ nhẩm theo giai điệu mà cô đã lặp lại suốt
hơn ba năm nay... “Promise me, you’ll wait for me. ’Cause I’ll be saving all my love for
you. And I will be home soon...” Nguyên nhìn Huy. “Promise me, you’ll wait for me. I
need to know you feel the same way too...And I’ll be home, I’ll be home soon...”. Cô
lặng lẽ bước xuống những bậc thang bằng gỗ. Huy ở kia, gần gũi và đôi mắt luôn nhìn về
phía cô như ngày xưa vẫn thế. Đôi tay Nguyên khẽ vươn về phía trước, mắt cô mờ đi
trong làn nước mắt nóng hổi đang dần buông xuống đôi gò má ửng hồng và đôi môi vẫn
còn nở nụ cười hạnh phúc bàng hoàng.
Huy ôm Nguyên vào lòng và cố kìm cho trái tim mình thôi thổn thức. Suốt những năm
dài xứ lạ, hình ảnh mái đầu nghiêng nghiêng và đôi vai gầy guộc không thôi ám ảnh anh
trong những giấc mơ. Anh lao vào cuộc sống bộn bề với công việc và học tập, vào nhịp
sống hối hả của thành phố không ngừng chuyển động tới chóng mặt. Huy đã luôn nhớ
đến Nguyên, để rồi nhìn lại, sợ hãi mỗi khi nghĩ đến một cuộc sống mà không có cô hiện
diện. Nguyên của anh, còn đây và vẫn yêu thương anh thật nhiều. Huy siết chặt Nguyên
trong vòng tay của mình và hạnh phúc đón nhận những giọt nước mắt dịu dàng thấm đẫm
ngực áo. Hương hoa Oải hương nhẹ nhàng thấm vào những vạt nắng cuối chiều...
***
Khoa nhìn Nguyên rồi đứng dậy bước đi.
Em sẽ hạnh phúc! Chắc chắn thế, vì anh yêu em, Nguyên à!”.
Anh nhìn lướt về phía khuôn viên quán nơi cậu bạn thân nhất của mình đang ngồi đàn.
Tiếng dương cầm từ đó vẫn không ngừng chảy tràn ngập không gian, tiếng hát nhỏ, run
run và da diết. Huy sẽ lại ra đi. Nhưng có nhiều động lực để chờ ngày cậu ấy trở về....
Khoa bất chợt nhận ra Linh đang đứng dậy khỏi chiếc bàn đặt ở góc khuất sau những tán
cọ, ly trà lạnh ngắt và còn nguyên. Anh bước nhanh đến bên và khẽ đặt tay lên bờ vai nhỏ
bé của Linh.
-“Anh ấy sẽ hạnh phúc lắm, đúng không anh?”
- “Ừ, chắc chắn thế mà”.
...
Họ bước ra khỏi quán nước. Phía đằng sau họ, tiếng dương cầm vang lên, lạc phím rồi
ngừng bặt. Nắng tháng Năm vỡ òa!
***
Đôi khi vậy, người ta kết thúc để học cách xa nhau, học cách yêu thương, học cách
chờ đợi, học cách tìm về nhau. Đôi khi vậy, người ta kết thúc để bắt đầu một tình yêu
mới, để tìm thấy những gì thực sự thuộc về họ. Có những điều đến rồi ra đi, nhưng
cũng có những điều đến rồi ở lại mãi mãi. Tình yêu - tự nó đã là câu trả lời
Hết
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: 156 NGÀY YÊU...(P2)

Hôm nay các bạn hãy cùng Blog truyện - BlogTM tiếp tục với truyện ngắn: "156 ngày yêu..." của tác giả Mai Minh nhé.

3. Như một lời chia tay

Hà Nội chiều se lạnh. Cái lạnh đầu tiên về giữa những con phố nhỏ và khẽ vương buồn lên mắt người ta… Huy siết chặt Nguyên trong vòng tay của mình.
- Chiều mai anh đi.
- Sao bây giờ anh mới nói? - Nguyên lặng lẽ.
- Anh biết em biết rồi.
- Uhm,em biết rồi.
- Sao em không hỏi?
- Nếu anh thấy cần,anh sẽ nói.
- Không phải anh không thấy cần, mà...
- Em hiểu!
Im lặng...
- Bọn mình đi qua bao nhiêu con đường rồi nhỉ?
- Đây là trạm cuối rồi đúng không anh?
...
- Anh đưa em về nhé!?
- Không! Em muốn về một mình.
...
Huy đứng bên cô, nhìn như một kẻ chìm sâu trong giấc mơ dài và vừa mới bị đánh thức. Anh đứng đó - người mà cô đã yêu trong suốt 156 ngày qua, người đã luôn làm cô cười,đã lấy đi mọi lo lắng và luôn dịu dàng với cô... Anh đứng đó... Nguyên nghe tay Huy cầm lấy tay mình. Cô tìm ngón tay út của anh và nắm chặt như một thói quen khó bỏ. Nguyên run lên, mím chặt môi và giữ cho mình đừng bật khóc. Cô biết Huy sẽ ra đi,đôi khi vì điều đó mà cáu giận với anh, hờn dỗi anh nhưng ngày ngày, cô vẫn học cách bình tĩnh mà chấp nhận. Chỉ một lần duy nhất cô khóc, khóc vì hờn giận bởi những lý do
trẻ con... Có phải cô không thể thay đổi anh không nhỉ?

Nguyên ôm lấy Huy, áp gò má vào ngực anh và nghe tiếng trái tim anh lạc điệu. Cô ngước mắt nhìn anh: đôi mắt sau kặp kính nhắm nghiềm như đang chịu đựng điều gì khủng khiếp lắm. Mái tóc ấy, khuôn mặt ấy…Nguyên nhìn, để học thuộc,để nhớ…
Chiếc xe Bus vội vã vào bến…Nguyên rời Huy ra và thản nhiên bước lên xe, thản nhiên chịu đựng trái tim nhức buốt trong lồng ngực. Cô không thể nói, không thể thở, không thể khóc được nữa… Cho đến phút giây cuối cùng, anh vẫn không chịu nói những điều mà
Nguyên chờ đợi, anh không chơi nốt bản dương cầm đứt đoạn. Nguyên thu mình vào trong chiếc ghế và nhìn ra ngoài cửa xe. Những hàng cây xanh biếc cười chua chát vào sự ngô nghê của loài người. Huy buông mình xuống băng ghế chờ, vùi đầu vào hai bàn tay..Hương hoa Oải hương còn vương lại trong bàn tay anh, trên ngực áo anh..
Nhưng không còn, không còn Nguyên thật rồi...

4. Sân bay mùa Thu

Con phố mùa Thu xao xác lá. Huy nhìn lại ngôi nhà của mình, cúi xuống xoa đầu con Quit đang ngoe nguẩy đuôi rồi bước lên ô tô ra sân bay. Những con phố Hà Nội từng quen bước chân anh và Nguyên giờ đây trống rỗng với những hàng cây pha chút ánh vàng khe khẽ rơi. Hà Nội mùa Thu đã ở sâu trong kí ức... Sân bay mùa Thu lặng trầm. Huy ôm lấy mẹ và cô em gái đang khóc thút thít, nhận cái vỗ vai cương nghị của bố,quay sang tạm biệt mấy người bạn thân và ra đi với một nụ cười không chờ đợi. Cô ấy sẽ không đến, anh biết thế. Nguyên ngốc nghếch và nhỏ bé sẽ không đến. Điều đó sẽ tốt hơn cho cô ấy, cho anh và cô ấy rồi sẽ hạnh phúc thôi. Mọi thứ đều sẽ ổn cả. Huy hít căng lồng ngực cái không khí ấm áp của mùa Thu, của thành phố mà anh yêu thương...
Ra đi, để một ngày trở lại, có lẽ mọi thứ đã khác, đã thay đổi rất nhiều. Hà Nội hôm ấy ấm áp nắng và những con đường thì đầy gió. Có một người ra đi. Có một người ở lại. Có một nỗi nhớ nhung nặng trĩu. Có một ánh mắt dài thả vào trời xanh. Nước mắt dường như không bao giờ có thể rơi thêm nữa.
...........
- Tại sao phố Hà Nội dài?
- Bởi những bước chân vẫn mang nỗi nhớ ngày ngày qua lại... Mùa Thu đi qua với tiếng ra khô rơi như viên kẹo vỡ và mát lạnh như một chiếc lá bạc hà. Trong mùa Thu ấy, có những con người xa nhau.. Sự chia ly đôi khi không cần nước mắt nhưng nó có thể để lại trong tim người ta một vài khoảng trống không thể lấp đầy và những nỗi nhớ chỉ có thể ngủ yên chứ không bao giờ chết...

5. Time goes by…

- “Ngày trước Huy định tặng Nguyên cái này trước khi đi nhưng anh ấy thấy không nên, nên đã đưa cho em. Dù sao thì thực chất nó cũng thuộc về cô ấy. Bây giờ lâu lắm rồi, chắc Nguyên cũng không còn tình cảm gì nữa. Em chỉ muốn cô ấy nhận được những gì của mình thôi. Anh đưa cho cô ấy nhé!”- Linh nói rồi giúi gói quà vào tay Khoa.
- “Sao em không tự đưa cho cô ta?”– Khoa cáu kỉnh.
- “Chẳng qua em chưa muốn gặp thôi ! – Linh cười ma mãnh – Dù sao thì cũng là tình
địch cũ mà!”
- “Vớ vẩn!”– Khoa lầm bầm.
- “Thôi em đi đây, sắp muộn học rồi!”- Linh vội vã bỏ đi.
- “Này!”
...
Khoa cầm gói quà trong tay với một tâm trạng khó chịu. Anh nhìn theo cái chấm đuôi tóc của Linh khuất đằng sau cổng trường với vẻ bực tức. Cảm giác khó chịu ứ lên trong lồng ngực khi anh nhìn lại gói quà Linh nhờ chuyển cho Nguyên, cũng chẳng hiểu vì sao nữa.

Mọi thứ diễn ra trước mắt anh nhanh chóng và không khác gì một trò hề. Là do Linh không biết : Khoa ghét Nguyên, ghét cả những thứ thuộc về cô ta nữa! À, mà còn vài điều nữa Linh cũng chưa biết. Tuy nhiên, mọi thứ đều ngu ngốc! Khoa bước vào lớp với vẻ hầm hầm. Anh quăng gói quà xuống trước mặt Nguyên, khó
chịu :
- “Có người gửi!” Sau khi qua loa chứng kiến vẻ ngạc nhiên (vì món quà, bởi Nguyên đã quen với thái độ khó chịu của anh rồi) trên khuôn mặt cô, Khoa đi về chỗ ngồi của mình với nụ cười nửa miệng. “Không còn tình cảm gì sao? Cô ta mà không còn tình cảm gì
với cậu ấy thì mình bé bằng con kiến!”
Hơn ba năm rồi từ ngày Huy đi. Khoảng thời gian đó không hẳn là dài, nhưng chẳng lẽ không đủ để cho người ta quên đi một điều gì đó dù là rất đặc biệt? Hoặc ít ra, nó cũng không nên ảnh hưởng nhiều đến họ như vậy...Khoa không hiểu. Chưa bao giờ anh hiểu nổi điều đó.
Khoa quay sang phía Nguyên và nhìn cô. Ngày đầu tiên anh gặp cô trong lớp Bồi dưỡng kĩ năng Thiết kế, chẳng có gì đáng chú ý ngoài một đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và hương hoa Oải hương trên tóc... Rồi tình cờ thôi, anh biết đó là người Huy từng yêu trước khi lên đường sang Mỹ...Đôi lúc Khoa cũng tự hỏi mình đang làm gì với bạn gái của một trong những người bạn thân nhất của mình...Chưa lúc nào anh tìm được câu trả lời, chưa lúc nào anh thôi không cảm thấy bực bội khi nhìn thấy Nguyên và cũng chưa lúc nào ngừng bày ra những trò vớ vẩn để làm Nguyên buồn. Khoa muốn nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô khổ sở...Nguyên luôn tỏ ra mình mạnh mẽ và có thể giải quyết được mọi thứ. Còn Khoa, anh không tin điều đó. Và thế là anh ghét Nguyên, ghét cái kiểu giả vờ rất
khéo của cô ta – lúc nào cũng tỏ ra mình ổn, rằng chẳng có chuyện gì xảy ra còn cuộc sống của cô ta thì luôn rất nhẹ nhàng và hạnh phúc. Anh ghét cái cách cô ta mỉm cười với đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và xa cách, ghét cái dáng đi của cô ta, giống như không lúc nào một mình mà luôn có một ảo ảnh của Huy bên cạnh… Nói chung là anh ghét, anh không chịu nổi sự khó chịu và kiểu cách của Nguyên. Không bao giờ chịu nổi !
Nguyên vừa mở gói quà vừa cười nói với mấy cô bạn của mình. Giá mà đôi mắt kia không buồn và xa lạ thế thì nụ cười ấy chắc cũng không đến nỗi. Khoa nghĩ vậy. Anh chăm chú nhìn vào gói quà của Nguyên. Huy để lại cái gì nhỉ? Còn cô ta sẽ phản ứng như
thế nào?
Khoa mệt mỏi ngả mái tóc ánh màu hạt dẻ xuống cánh tay và nhoài người ra mặt bàn,mắt không rời khỏi Nguyên. Nguyên lấy từ trong gói qua ra một vật nhỏ cùng với một đám dây rợ. Có cái gì nhói sáng lên trong đầu Khoa đó là cái Ipod của Huy. Khoa nhận ra nó bởi ngay từ khi mới mua, Huy đã nhờ anh xử lý về hình thức: màu cam mơ trên nền trắng sữa với những nút dây thừng thắt viền xanh lá cây rất nhạt và chữ H. Và giờ thì nó đang ở trong tay Nguyên cùng với tấm thiệp nhỏ của Linh. Đôi mắt Nguyên hình như vừa
tối sầm lại, bàng hoàng và sợ hãi. Có nghĩa là gì nhỉ? Cái vẻ mặt kia đang biểu lộ điều gì? Khoa hình như hiểu mà cũng hình như không. Cái gì đang vỡ òa, cái gì đang dồn nén, và đôi môi run rẩy kia như muốn nói ra cái điều ứ nghẹn trong cổ họng. Đôi tay Nguyên run lên, mặt tái đi. Khoa thấy ngạt thở! Điên rồ! Điên rồ quá! Một thứ xảm xúc rất buồn cười bất chợt xuất hiện trong đầu Khoa. Anh sợ hãi và nảy ra ngay ý tưởng phải bóp chết nó ngay! Hai tay Khoa nắm chặt vào nhau, đôi mắt buồn bã và giận dữ. Điên rồ quá! Anh muốn đập tan một cái gì đó, muốn thực hiện ngay ý tưởng phá phách của mình. Anh vào nhà vệ sinh, vặn vòi xả đầy nước trong lòng bàn tay và vội vã áp thứ nước mát lạnh vào mặt mình. Nhìn vào trong gương, Khoa mỉm cười nhạo báng: “Vớ vẩn!” Anh kéo cái headphone ra khỏi túi áo và nhét vào tai mình. Những âm thanh chát chúa vang lên hòng xua đi những ý nghĩ mới nhen nhóm trong đầu. Khoa buông mình ngồi dựa vào tường,nhắm mắt lại và thở...
Khi Khoa vào lớp, Nguyên cũng vừa từ ngoài bước vào. Anh nhìn lướt qua mặt Nguyên:
Cô ta đã không khóc.
(Còn nữa...)
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: 156 NGÀY YÊU...(P1)

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất hay và ý nghĩa, truyện ngắn sưu tầm của tác giả Mai Minh với tựa đề: "156 ngày yêu..."


Nguyên gặp Huy dường như là một sự không tình cờ. Anh chạy theo cô, kéo
cô ra khỏi quá khứ - để rồi sau những sợ hãi và trốn tránh, cô yêu anh... 156
ngày yêu, và rồi chỉ 1 ngày nữa, Nguyên sẽ rời Hà Nội...
(“Câu chuyện tìm lại từ những dòng viết đã cũ. Ngày xưa mình còn ngây thơ!:)” - MM)
1. Nguyên
Huy nhẹ nhàng cầm lấy tay Nguyên và khẽ thì thầm bài hát mà cô yêu thích. Giọng
hát anh không phải hay nhưng trầm ấm như những tia nắng nhỏ từng giọt màu mật ong
trong chiều. Cô vùi sâu tay mình vào bàn tay anh rồi tìm ngón tay út của anh và nắm chặt
một cách vô thức. Huy dang cánh tay ôm Nguyên vào lòng và vẫn khe khẽ thì thầm..
“When I go away I miss you, and I will be thinking of you”... Anh dừng lại ở đó, luôn là
ở đó chứ chưa lần nào hát nốt những câu cuối cùng của bài hát. Chiều im lặng và họ cũng
rơi vào im lặng. Nguyên nghe rõ tiếng của những sợi gió nhỏ nhoi bay qua tóc mình..
Tháng Mười chợt buồn buồn... Ai mà hiểu? Ai mà hiểu nhỉ?...
Truyện ngắn: 156 NGÀY YÊU...(P1)

Nguyên gặp Huy dường như là một sự không tình cờ, như là chuyện đó chắc chắn
phải xảy ra, không thể khác. Anh chạy theo cô như một đứa trẻ, kéo cô ra khỏi quá
khứ - để rồi sau những sợ hãi và trốn tránh, cô yêu anh... Một tình yêu bất chợt, không
ai chờ đợi, không ai ngờ tới và Nguyên thì chưa bao giờ tưởng tượng được tại sao người
ta có thể yêu nhau nhanh đến thế... Huy đã bước vào cuộc sống của cô như vậy... Anh
luôn đến cạnh Nguyên, ngồi xuống và cầm tay cô rất dịu dàng. Một tuần, rồi hai tuần trôi
qua.., 156 ngày - thế giới như chỉ có hai linh hồn tồn tại.
Huy và cô đi lang thang bên nhau suốt những phố dài Hà Nội. Con phố dài ra trong
những ngày ngắn ngủi và bản dương cầm “Promise me” đứt đoạn. Hà Nội mùa Thu
đẹp như thế, Huy đi bên Nguyên: im lặng và quen thuộc như ngày xưa vẫn thế... Còn
ngày mai, ngày mai thế giới này không còn Huy bên cạnh, cô sẽ ra sao nhỉ?
...Sao anh đưa cô đi qua nhiều con đường thế, để giờ đây con đường nào cũng hóa kỉ
niệm...
2. Huy
Chiều bình lặng. Huy nhẹ nhàng cấm lấy tay Nguyên và thì thầm bài hát mà cô thích –
“Promise me” của BC. Ngày mai anh đi L.A. Hình như Nguyên đã biết điều đó nhưng chỉ
im lặng và anh vẫn phải nói với cô. Sáu năm và sự hứa hẹn là quá xa vời. Thời gian và
không gian trải dài ra quá đỗi mơ hồ. Nguyên cần có một đôi vai để tựa vào khi cô khóc;
cần có một người để khi ốm, cô gọi đến và nũng nịu như một đứa trẻ; cần có một người
đón cô về từ lớp học tiếng Anh mỗi tối mùa Đông…
Nguyên tựa đầu vào vai anh. Một khoảng lặng chan chứa trong không gian. Cô tìm rồi
xiết chặt ngón tay út của anh – hình như chính Nguyên cũng không nhận ra những ngày
gần đây cô rất hay làm như vậy. Hai người ngồi bên nhau, lặng lẽ trước Hoàng hôn tháng
Mười...
Huy đã biết Nguyên từ trước cả khi hai người chính thức quen nhau một thời gian khá
lâu. Lúc ấy, giống như đôi mắt cô cứ nhìn hoài xuống nỗi buồn của mình rồi đến một
ngày, khi Nguyên ngước lên, anh đã ở đó - trước mặt cô rồi. Huy chưa bao giờ hỏi
Nguyên tại sao cô buồn. Điều duy nhất anh muốn là làm cho cô cười. Nguyên đã luôn
cười khi ở bên anh và điều đó làm anh hạnh phúc. Huy cũng chưa bao giờ lý giải được tại
sao mình lại yêu Nguyên nhanh đến vậy. Chỉ là ánh mắt thoáng buồn và né tránh, Nguyên
như một cánh dandelion đang tìm cách chạy trốn; không suy nghĩ, không do dự, Huy đưa
tay ra kéo cô ở lại, thế thôi. Tình yêu như khoảng khắc que diêm vụt cháy, sáng bừng lên
bất ngờ trong bóng tối... Và cứ thế, anh chạy theo Nguyên, đuổi theo cô và có được cô,
cũng không rõ vì lý do gì...
Huy kéo Nguyên lên mọi chuyến xe bus và cùng cô lang thang khắp những con phố Hà
Nội. Nguyên yêu Hà Nội như quê hương mình và dường như cả năm cô sống chỉ để chờ
đợi tháng Mười. Tháng Mười Hà Nội thì vẫn đẹp và dịu dàng như vậy.
156 ngày kể từ lúc Nguyên nói với Huy câu đầu tiên, 156 ngày kể từ sau những trốn
tránh, e ngại, cô ùa vào cuộc đời anh như một niềm Hạnh phúc quá lớn… 156 ngày, lớn
lao và nhỏ bé cho một tình yêu…
Ngày mai, Huy đi.
(Còn tiếp nhé)

Read More...