Anh hay nhường nhịn và tôi cũng thường im lặng tự vấn lại mình, thành ra hai đứa hiếm khi cãi nhau. Anh cũng như tôi luôn sợ sự cáu giận để lâu gom lại, một ngày nổ bung ra thì nguy to. Hai đứa cứ mãi lo xa như thế.
Nhân ngày "không sinh nhật", anh ôm tặng tôi một hộp quà ghi tên "Trút giận" to cỡ màn vi tính 17 inch, dài bằng cái bàn phím, gói kỹ càng đặt trong chiếc túi với lời nhắn: "Giận anh, hãy mở quà". Tôi rất háo hức song lại không mong chờ ngày ấy. Thành ra cứ thấp thỏm, mở hay không.
Tôi gần như quên nó cho đến một ngày, anh khiến tôi cáu nên hằm hằm bỏ về trước. Anh không kịp đuổi theo... Về đến nhà, tôi điên tiết tắt máy, nằm gác tay lên trán, mặt nóng bừng bừng. Đúng lúc ấy hộp quà treo trên tường đập vào mắt. Tôi liền hạ nó xuống, lấy dao dọc mở thật cẩn thận.
Một hộp nhỏ hơn nằm lọt bên trong hộp to ấy, phía trên dán tờ giấy: "Em giận anh thế cơ à? Sao không gặp thẳng anh nói chuyện, mở quà ra làm chi? Dù có thế nào anh cũng muốn nói với em: Hãy bình tĩnh người yêu dấu, anh luôn yêu em, vì em là lẽ sống của đời anh".
Tôi bất ngờ, tự dưng thấy nguôi nguôi khi nghĩ lại nguyên nhân khiến mình đùng đùng bỏ về cũng thật vô lý. Đang định dẹp tất cả sang một bên, lao đi tìm anh và làm hoà nhưng rồi tôi lại tò mò bóc tiếp, vì thấy tựa như búp bê Matrioshka của Nga, khi phía trong lại là hộp quà nhỏ hơn, trên mặt là một icon cười nhăn nhở, giơ tấm biển mang dòng chữ “Xin lỗi mà” ngộ nghĩnh, đáng yêu không thể tả. Kẹp phía trong có bức hình chúng tôi đang cười hạnh phúc bên nhau, và vẫn kèm theo hộp quà gói giấy màu bé hơn, trên là tấm hình có lẽ anh copy trên Internet. Một cậu bé mặt buồn thiu, đang cõng nặng trĩu trên lưng còng gập, dòng chữ "Hối hận" bằng tiếng Anh. Miệng "I'm sorry" nom thật tội nghiệp.
Tôi bật cười, không nén nổi háo hức, liền hăm hở mở. Bên trong là chiếc hộp nhỏ xinh bằng thuỷ tinh chứa năm mươi đồng xu hai trăm đồng kêu leng keng vui tai tượng trưng cho tổng số tuổi của hai đứa. Đến lúc này thì tôi không còn giận anh một chút nào nữa. Giờ có mở thì cũng chỉ vì tò mò cố đi đến tận cùng của "câu chuyện" thôi chứ không phải trút giận gì ai.
Mỗi hộp quà mở ra là một câu nói vỗ về, động viên tôi và một đồ vật có ý nghĩa mang tính gợi mở, bất ngờ khiến tôi cứ trào nước mắt vì hân hoan, vì tình cảm bao la anh dành cho. Mỗi món quà nhỏ là mỗi lúc tôi dành một phút suy ngẫm để hiểu anh hơn, để thấy rằng anh thật quý giá.
Đến hộp trong cùng, bé nhất, chỉ nhỉnh hơn chiếc điện thoại một chút, bên ngoài ghi độc một dòng: "Mãi yêu em!" Trong đựng một trái tim màu tím thủy chung, làm bằng vải nhung mềm mại cùng một tấm giấy nhỏ gấp làm tư, anh viết: "Đây là trái tim anh, qua bao thời gian, thử thách sẽ vẫn trọn vẹn gần bên em, trao gửi đến em tình yêu chân thành nhất. Đừng giận anh nữa, em nhé!".
Nước mắt tôi đầm đìa, anh khi nào cũng thế, chín chắn và luôn suy nghĩ sâu sắc hơn tôi nhiều. Tôi đắn đo chưa biết sẽ làm gì, liền mở máy nhắn tin: "Em yêu anh!". Anh vui mừng, rối rít gọi lại, hỏi han. Tôi đi rửa mặt sau đó quay vào, gói ghém tất cả món quà theo thứ tự từ đầu, không để lại dấu vết...
Hôm sau anh đến chơi, thắc mắc nhìn hộp quà, rồi hóm hỉnh: "Đã mở "Trút giận" chưa?" Tôi vờ bình thản, mắt nhìn nghếch sang: "Mở ra làm gì, có thế mà cũng giận, đòi mở quà thì anh phải gửi tới em chục hộp nữa nhé!". Anh cười thật hiền: "Thế thì tốt, để em phải nghĩ, anh lo lắm". Tôi ngập ngừng: "Để anh phải lo lắng em cũng buồn lắm, em sẽ không giận anh đâu". Rồi tôi ra vẻ hậm hực: "Nhỡ không bao giờ em giận anh thì sao, cũng phải có hạn sử dụng để mở chứ?". Anh hét to: "Được thôi, đó sẽ là dịp kỉ niệm tám mươi năm ngày cưới".
Phải, đến một ngày anh với tôi mở ra và sẽ thấy, hộp trong cùng, bên cạnh trái tim tím kia là tờ giấy gấp tư, có dòng chữ của tôi viết lên mặt sau: "Em đã mở quà và em biết nó sẽ là lần duy nhất em giận anh, bởi bất cứ lý do nào để ta giận nhau cũng đều là ngốc nghếch. Sau này, có điều gì không hài lòng về anh, em sẽ gặp và góp ý thẳng thắn, tỏ rõ lòng mình. Bởi vì, em yêu anh!".
Tôi tin, anh sẽ không giận khi biết tôi đã nói dối là chưa mở quà.Read More...
Để tìm được chúng tôi, xin đừng đứng gần các quán bia, quán nhậu, quán cà phê mờ ảo, nên tìm chúng tôi ở những gia đình có tiếng cười nói hạnh phúc, có ánh đèn đêm đêm ngay cả những ngày cuối tuần. Các cô muốn chúng tôi ở xung quanh thì hãy sống tốt và bớt kiêu căng, tự kỷ đi.
Tôi đang không hài lòng với những đánh giá về đàn ông Việt trong thời gian gần đây. Tôi cũng là đàn ông Việt, biết giá trị của mình đến đâu, ít nhất cũng biết tôi là ai trong muôn vàn những người đàn ông Việt Nam. Gần đây luôn có những cô gái đưa ra những lời chê bai đàn ông Việt, tôi không rõ các bạn gái này sinh ra và lớn lên ở đâu, trưởng thành ra sao, thành đạt thế nào, nhưng có một nét rất chung ở các cô gái chê bai đàn ông Việt đó là những người tự nhận thành đạt, có cuộc sống khá giả, độc lập và học cao.
Tôi sẽ không bao giờ lên tiếng khi các cô gái này không nói là mình thành đạt hay học cao. Tôi không hiểu học cao đến đâu mà trong vô số các mối quan hệ trong xã hội, công việc hàng ngày của các cô ấy không hề có một người đàn ông tốt. Như thế tự nhiên xuất hiện câu hỏi các cô làm việc ở đâu và sống trong môi trường nào, sống thế nào? Xin hỏi rằng các cô nhìn thấy những người đàn ông Việt bên quán bia vỉa hè khi các cô cũng ngồi cách đó không xa và cũng buôn dưa lê giống họ? Hay những lúc các cô cưỡi xe máy vè vè đi cà phê chụp ảnh, shopping ở những nơi sang trọng và những cửa hàng xa xỉ đắt tiền? Vậy các cô có chăm chỉ không? Các cô cũng đang đi chơi đó thôi.
Các cô có đang ở nhà đâu mà biết có những người đàn ông Việt đang nai lưng ra chăm sóc cho căn nhà của riêng họ. Thêm vào đó, các cô nói thành đạt giỏi dang đến đâu mà những người đàn ông tốt đều không dám tới gần? Tôi nói vậy bởi vì chính các cô nói không tìm thấy những người đàn ông Việt tốt xung quanh. Người ta vẫn thường có câu “Tiên trách kỷ hậu trách nhân”, có bao giờ các cô nghĩ mình đang sống thế nào chưa? Mình đang sống tốt hay không? Mình có phải là cô gái chăm chỉ ngoan ngoãn, hiền thục? Hay câu hỏi “Tại sao những đàn ông Việt xung quanh các cô đều không tốt, vậy những người đàn ông Việt tốt đang ở đâu”?
Khi đặt ra được câu hỏi đó các cô sẽ biết nên tìm chúng tôi, những người đàn ông Việt tốt ở đâu. Người xưa cũng có câu “Hữu xạ tự nhiên hương”, câu này có nghĩa là hoa thơm tất có ong, có bướm, đã có bướm thì sẽ nay đậu hoa này mai đậu hoa khác chỉ là để hưởng hoa, hưởng thụ cái đẹp bên ngoài hoa. Ong sẽ chăm chỉ tìm mật trong những bông hoa đó để xây dựng tổ ấm cho mình. Các cô có thể phân biệt được đâu là những con bướm lười nhác, đâu là những con ong thợ cần cù chưa?
Thông thường chúng tôi, những người đàn ông tốt không phô trương, không mỹ miều, không hoa hòe hoa sói, lại càng không cố thể hiện mình trước đám đông bởi chúng tôi biết mình là ai và cần điều gì. Chỉ có những kẻ mong sao sớm đoạt được cái mình muốn họ sẽ làm mọi cách để làm mờ mắt và tuôn ra những lời đường mật để làm mát tai các cô.
Các anh chàng này sẽ đưa các cô đến những nơi xa hoa, hay vào những nhà hàng sang trọng, mua cho các cô những món quà đắt tiền chỉ để thực hiện một mục đích duy nhất là chiếm được các cô trong thời gian ngắn nhất, rồi còn tính tới các cô khác nữa. Những người đàn ông tốt vẫn cứ bình thản với gì họ có, không bao giờ tốn thời gian vào những người chỉ muốn hưởng thụ, hay các cô gái không biết phải trái.
Các cô muốn gì ở những người đàn ông Việt? Những người đàn ông tốt cũng mong muốn có được người vợ tốt, biết chăm sóc gia đình và vì gia đình. Chúng tôi cũng yêu cái đẹp, nhưng chỉ là cái đẹp tự nhiên, được toát ra từ chính tâm hồn các cô, chứ không phải vì những gì các cô có trên người. Những người đàn ông Việt mẫu mực luôn biết chăm sóc phụ nữ và luôn biết chia sẻ những công việc trong gia đình. Bởi trong tương lai, con cái chúng tôi cũng đang sống trong gia đình đó, chúng tôi không muốn những đứa con nhìn vào một tấm gương mờ đục, nhìn vào một người cha bệ rạc, mà sẽ là hình mẫu cho các con.
Chúng tôi cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc và dĩ nhiên bên những cô vợ biết yêu thương, cảm thông và chia sẻ. Chúng tôi cũng vào bếp, sẵn sàng tắm cho con, giặt quần áo, rửa bát, quét nhà. Trước khi làm chồng làm cha, chúng tôi cũng độc thân, cũng làm tất cả những gì phải làm để có cuộc sống sung túc, nề nếp. Chúng tôi ghét la cà quán xá, nhậu nhẹt thâu đêm bởi còn quá nhiều việc phải làm. Các cô bảo chúng tôi lười nhác nhưng đâu có lười.
Các cô muốn chúng tôi phải cung phụng, phải có những món quà đắt tiền hay những cuộc đi chơi dài ngày tốn kém mới gọi là ga lăng? Mới đây thôi, có một cô nào đó đang đi học ở Mỹ nói đàn ông Tây chung thủy hơn đàn ông Việt. Cô gái đó đã biết gì về đàn ông Mỹ khi mới tới Mỹ được 3 năm trong khi đó thời gian chủ yếu chỉ tiếp xúc với sinh viên. Tôi, một người đàn ông Việt sống trên đất Mỹ hơn 10 năm nay, nói tiếng Anh lưu loát, cũng tốt nghiệp đại học ở Mỹ, đi làm cho một công ty Mỹ và có vô số những người bạn Mỹ đủ chủng tộc.
Tôi không thiếu bạn bè là người Mỹ và còn nhiều lần được mời về nhà ăn cơm tối. Đến giờ tôi cũng chỉ cảm nhận được là đang sống mon men bên lề xã hội Mỹ. Ấy vậy mà cô gái đó mới có 3 năm đi học ở Mỹ đã dám thốt lên những lời đao to búa lớn đến thế. Người ta vẫn thường nói “Ông có thò chân giò thì bà mới thò chai rượu”, cuộc sống phải có qua có lại, có sự đồng cảm, biết yêu thương chứ không chỉ dựa trên nền tảng vật chất, điều mà bấy lâu nay người ta vẫn cứ cho rằng vô nghĩa.
Trước khi các cô chê bai, các cô nên đi tìm những người đàn ông Việt tốt. Hãy nhìn chúng tôi sống, yêu thương bạn bè, các sống vì gia đình, chia sẻ mọi nỗi đau niềm vui với người thân và sẵn sàng làm tất cả những công việc nhà hàng ngày. Các cô muốn chê bai xin hãy bỏ cặp kính râm và nhìn đời bằng cả hai con mắt mở to để biết được đâu là bướm là ong, biết được đâu là Tây là Việt.
Các cô muốn được yêu thương xin hãy yêu thương trước để rồi cùng nhau vượt qua cuộc sống khó khăn hàng ngày, có được một gia đình hạnh phúc. Để tìm được chúng tôi xin đừng đứng gần các quán bia, quán nhậu, quán cà phê mờ ảo, nên tìm chúng tôi ở những gia đình có tiếng cười nói hạnh phúc, có ánh đèn đêm đêm ngay cả những ngày cuối tuần. Các cô muốn chúng tôi ở xung quanh thì hãy sống tốt và bớt kiêu căng, tự kỷ đi. Những người đàn ông Việt tốt sẽ không bao giờ tiêu tiền như rác vì chúng tôi biết, tương lai còn dài phía trước và có cả những đứa con cần được chăm sóc, những cô vợ cần được yêu thương.
Giờ các cô có thể tìm thấy chúng tôi rồi đấy. Thay vì chê bai, hãy sống tốt lên và hoàn thiện bản thân, bớt đòi hỏi. Chúng tôi cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều ngoài tình yêu thương và cảm thông chia sẻ, sẽ luôn hiện hữu ở mọi nơi nếu các cô chịu tìm kiếm, và có tình yêu với trái tim đầy lòng nhân hậu. Nếu không, chúng tôi sẽ tự làm vô hình trước mắt các cô. Chúc các cô tìm được người đàn ông Việt tốt như tôi.Read More...
Truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Xin lỗi vì anh đến trễ"
“Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”. Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi. Cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh…đã từ khi ấy.
*
Như một giấc mơ..
- Nè… anh Khánh chụp em với, chụp em với – Cô bé vịn vào vai cậu bé và khẽ nhún lên.
- Không nhá! Quy tắc của anh là chỉ chụp những bức hình về phong cảnh thôi, chưa đến lượt em – Cậu bé cười nhăn răng.
- Sao vậy? – Cô bé buồn thiu.
- Anh phải làm theo nguyên tắc, sau này lớn lên mới làm một nhà chụp ảnh chuyên nghiệp được.
- Xí – Cô bé dẫu môi – Nguyên tắc gì cơ chứ, anh mới 11 tuổi à, lấy máy ảnh của bố anh chụp linh tinh thì có.
- Ai bảo em thế? 11 nhưng vẫn lớn hơn em 1 tuổi đấy! Sau này anh sẽ trở thành nhà chụp ảnh chuyên nghiệp cho em xem.
- Thế chụp cho em một tấm thì có sao? Đi mà, chụp cho em một tấm đi mà…
- Không – Cậu bé chạy vụt đi, cười lớn.
Cái bọn trẻ ấy lại ồn ào như mọi ngày, không trừ một ngày có gió nào của Đà Lạt. Không cần phải là những cơn gió thật to, chỉ cần có gì đó nhè nhẹ đủ gợn mặt hồ nước kia để chúng thích thú thả những bông hoa xuống cho gió xoay tít. Chúng đã lớn lên cùng nhau, thân thiết với nhau và chưa hứa hẹn được điều gì nhiều, chỉ biết là, ở nơi mặt hồ bình yên, phẳng lặng ấy, mỗi chiều lộng gió sẽ có một cô bé và một cậu bé, bên nhau thả những cánh hoa xuống nước cho gió đẩy đi… Xoắc xít bên nhau chụp những tấm hình Đà Lạt. Bình yên.
Hoài Như…
Thời gian thấm thoát trôi, cứ thế đã 7 năm trôi qua chúng tôi lớn lên cùng nhau. Anh vẫn đam mê chụp ảnh, ngoài giờ học tôi vẫn thường lang thang cùng anh khắp bờ hồ chụp những tấm hình theo cảm hứng.
- Này! Anh chụp nơi này bao nhiêu năm rồi. Không chán à?
- Không, sao mà chán được… Em thử ngắm xem, mỗi ngày đều khác nhau, đều có sự thay đổi mà – Mỗi khi nói như thế anh đều nhoẻn miệng cười bí ẩn và nháy mắt với tôi một cách khó hiểu.
Mặt hồ luôn bình yên lấp lánh nắng, gió thổi thành từng gợn nhỏ xíu trông thật thích mắt, bỗng nhiên tôi muốn được như ngày xưa quá, se se cánh của bông hoa trên tay, ngơ ngẩn. Rồi anh giật lấy bông hoa, tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì anh đã thả nó xuống dòng nước, gió đẩy cánh hoa ra xa, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười, anh quay đi rồi, tôi vẫn còn ngơ ngẩn mãi, cái dáng hình quen thuộc với đôi mắt xa xăm diệu vợi, nụ cười ấm ấp tựa ban mai, đôi lần tôi đã từng ước được sánh vai bên anh, được dựa vào bờ vai của anh cho tôi cảm giác bình yên và tôi tin anh là một sự che chở. Ừ! Mà có phải tôi yêu anh không? Hình như là có. Phải không?
Là lúc tim tôi bồi hồi khi anh vô tình nắm lấy tay mình chạy ào trong mưa, là lúc anh tẩn mẩn chụp mấy bức ảnh ưa thích, tôi đã trộm nhìn và khi anh chợt nhìn lại thì tôi nghe tim mình lỡ nhịp vài giây. Là những buổi tối gió lạnh, anh chở tôi đi học thêm về trên chiếc xe đạp, những triền dốc của Đà Lạt khiến đôi tay tôi chỉ muốn siết ôm anh thật chặt cho đỡ rét, nhưng tôi chỉ dám bám vào áo anh như một con mèo nhỏ, đủ cảm giác được hơi ấm từ anh lan tỏa trong tim mình, trong cả thế giới của tôi.
Nhưng mà… Anh có yêu tôi không? Thì cũng, ai mà biết được. Tôi cứ cảm thấy thế nào, anh lạnh lùng quá, mà tính tình lại khó hiểu nữa, luôn quan tâm và bên cạnh tôi, nhưng sao cứ coi tôi như một đứa con nít thế. Hay là anh chỉ xem tôi như một đứa em gái? Mới nghĩ đến đó thôi mà lòng đã mênh mang buồn.
Tối nay anh vẫn chở tôi về như mọi hôm, đường phố nhộn nhịp ánh đèn, sao tôi chỉ muốn giây phút này dài mãi.
- Như. Có lạnh không? – Anh hỏi với một giọng lạnh lùng.
- Có chứ anh. Sao lại không? – Tôi hì hì cười, cố tỏ ra một giọng ngây thơ.
- Ừ… - Anh ngập ngừng - Ôm anh đi.
- Hở - Tôi ngơ ngác, anh vừa bảo gì vậy… Ôm anh… Là ôm anh sao, bao lâu nay tôi chưa bao giờ dám mong câu nói này, tôi có nghe lầm không.
Tôi thở nhẹ hơn, hơi run, tôi vòng tay ôm anh, khẽ tựa đầu mình vào lưng anh. Những nhịp yêu trong tim đang định nói gì, bồi hồi quá. Nhưng sao anh vẫn lặng im thế kia, không mở một lời nào cả, hay nhịp tim hối hả của anh đã làm tôi chếch choáng mọi âm thanh xung quanh rồi? Về đến trước cổng, tôi chào anh, bẽn lẽn và ngượng ngùng, tôi mỉm cười và bước vào nhà… Bỗng nhiên, một bàn tay thật ấm, thật vững chắc nắm tay tôi kéo lại, ghì sát vào người anh, cái ôm thật chặt. Anh hơi cuối người, áp sát mặt vào tóc tôi, sao mà gần quá, tim tôi ấm dần lên và giờ đây dồn dập một nhịp hối hả, bỏng rát. Tôi hơi chới với bám khẽ vào chiếc sơ mi của anh, tay anh vòng trọn cả bờ vai tôi, ngào ngạt như cơn gió bờ hồ mỗi buổi chiều tôi và anh thường đến. Buông nhẹ tôi ra và giữ chặt bàn tay, anh chỉ thì thầm:
- Vào ngủ sớm đi nhé!
Rồi anh nhìn thật chắc chắn vào mắt tôi lần nữa, vội leo lên xe ra về, chẳng nói gì hơn, tôi thoáng chút hụt hẫng, như đứa trẻ vừa đánh rơi mất cây kẹo ngọt. Tối ấy cũng không có một tin nhắn nào đến từ anh. Gì vậy? Anh đang làm trò gì vậy? Có yêu tôi không?
“Ngày mai gặp anh ở bờ hồ nhé!” – Tin nhắn vỏn vẹn của anh làm tôi thật sự bối rối, tim mình khẽ run. Bỗng chốc tôi nhớ lại cái hôm siết chặt hôm ấy của anh, cảm thấy mặt mình nóng bừng, một điều gì đó ngượng ngùng và hạnh phúc, nhưng cũng đầy hoài nghi và khó tả.
Hôm nay trời thật đẹp, từng tia nắng trải dài phủ khắp những con đường trong thành phố, hàng thông reo vi vu, lấp lánh những bông hoa trắng bên đường, rạng rỡ… Tôi ngắm mình qua ô cửa kính lần cuối, bộ váy xòe màu bạc hà cùng với mái tóc buộc nữ tính, nhìn kĩ tôi cũng đẹp đấy chứ. Tự mỉm cười với mình, tôi thênh thang bước ra bờ hồ, gió vẫn hiu hiu.
- Em trễ hơn năm phút nhé – Anh mỉm cười dịu dàng. Hôm nay trông anh thật đẹp, chiếc áo sơ mi đầy nam tính, khuôn mặt lãng tử cùng ánh mắt mê hoặc, anh trông như một thiên sứ trong kinh thánh mỗi chiều tôi đi Lễ.
- Vâng… Em xin lỗi – Tôi còn cảm thấy ngượng trước thái độ bẽn lẽn của mình, sao tôi nhẹ nhàng thế… Hay là cái ôm của anh hôm ấy, thừa sức “ám ảnh” tôi.
- Này… - Anh bất giác gọi.
Tôi ngước lên, một cô gái tóc nâu xoăn tít ùa lại anh, nắm cánh tay anh và nghiêng đầu dựa lên đó, môi cô rạng rỡ nụ cười hạnh phúc. Tôi chỉ thấy rất bàng hoàng, thấy mình thật sự như một con ngốc phô diễn trò hề trước một cặp – tình – nhân. Bần thần trước mắt tôi, anh – cô ấy, một đôi thật đẹp… choáng ngợp trong tim tôi, cái ôm thật chặt của anh còn phảng phất hương hoa bờ hồ.
- Này, hay em chụp một tấm hình cho anh chị nhé! – Anh đột nhiên đề nghị.
- Ừ! Cô bé, chụp giúp anh chị một tấm nhé – Cô gái ấy cũng xoắc xít theo.
- Dạ - Tôi cố kéo mình về thực tại. Nâng chiếc máy ảnh lên “Tách”…”Tách”, tim tôi cũng theo âm đó mà hằng những vết rạn…
Đưa chiếc máy ảnh cho anh, tôi quay nhìn về phía bờ hồ xa xăm, tôi không đủ can đảm nhìn cảnh hai người họ đang hạnh phúc như thế. Rồi nhẹ như gió thoảng, tôi nghe tiếng anh… Rằng anh sẽ ra Hà Nội, rằng anh sẽ học chuyên ngành điện ảnh một thời gian, rồi anh sẽ đi cùng Phương, cô gái xinh đẹp kia. Tôi dửng dưng nghe dự định đó, chẳng buồn nhìn vào mắt anh, tôi đủ can đảm nữa sao, để tình cảm của mình bị anh chi phối à. Tôi là gì trong anh? Một đứa em gái? Một người bạn tri kỉ? Hay đơn giản là trò đùa thôi? Tôi không giận, không trách, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, mà ích gì đâu chứ, bên cạnh anh đã có ai khác rồi. Không phải sao? Tôi thở dài đánh sượt, rồi cũng lặng lẽ chào anh và cất bước về nhà.
Nằm gục trên chiếc piano, tôi để hai hàng nước mắt lăn dài trong vô thức, tình yêu đầu tàn nhẫn với tôi quá. Mím chặt môi.
Hôm sau tôi đã không đến tiễn anh. Lúc tin nhắn đến từ anh, chắc anh đã lên máy bay rồi. Tôi chỉ send lại một câu thật ngắn, cố giấu đi những cảm xúc của mình. “Xin lỗi anh. Em đến trễ. Chúc anh sẽ thành công, cố gắng anh nhé!”.
Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tiếp tục bước trên con đường của chính mình. Dù muốn hay không. Tôi vẫn sẽ tập quên anh…
Hà Nội – Em và anh
Bây giờ tôi đã là một sinh viên Ngoại Thương, sau khi cầm trên tay chiếc vé du học sang Úc, nghĩ đến thành quả biết bao nhiêu năm nay mình cố gắng, cũng không đến nỗi nào tệ. Ra Hà Nội học đại học, tôi nhận thấy ở chính cô bé ngây thơ, mít ướt ngày xưa đã trưởng thành nhiều rồi. Bốn năm qua đi, trải qua hai cuộc tình chấp choáng với những chàng trai Hà Thành, cuối cùng thì tôi vẫn đơn lẻ bước một mình trên con đường tấp nập các đôi tình nhân, hay cảm thấy mình vô hình trong mỗi dịp lễ Tết. Sao tôi không tìm nỗi cho mình một yêu thương, thành công và cả một tương lai rộng mở trước mắt không làm tôi quên đi những trống vắng của bản thân. Tôi vẫn còn yêu anh, có lẽ vòng tay anh năm nào vẫn còn ấm áp với tôi lắm, bao nhiêu năm nay, tình cảm của tôi đã không hề vơi đi, chỉ bị nén lại trong tim một sách sâu lắng hơn. Bởi vậy, người ta mới bảo tình đầu khó quên. Tự hỏi không biết bây giờ anh đang làm gi? Anh sống ra sao? Anh còn nhớ đến tôi không?
Hoàn tất những hồ sơ, tôi mệt mỏi bước ra phố, thế là xong, một tháng nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này và tiếp tục cuộc sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Suy nghĩ đó càng khiến tôi thấy mình đã vô hình nay càng mờ nhạt hơn nữa. Lặng ngắm Hà Nội, từ khi tôi đặt chân đến đây với tâm hồn bỡ ngỡ, mọi thứ bây giờ thân quen hơn, nhưng khoảnh khắc gần xa điều gì đó rồi ta ta mới cảm thấy nó đang trân trọng, từ bao giờ tôi nhận ra: Hà Nội đẹp là thế…
Và tôi gặp anh, ông trời vô tình hay cố ý sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau, anh ngồi ở quán bên kia đường, khuôn mặt trầm tư thay đổi ít nhiều, anh đã trưởng thành hơn, chỉ có ánh mắt và nụ cười ấm áp ấy vẫn còn. Anh thấy tôi, anh mỉm cười như có ý muốn tôi qua bên đó, tôi cũng đến và lặng nhìn anh, sao tôi không mở lời được, sao tôi không thể bày tỏ với anh tất cả nỗi lòng của mình, có rất – rất nhiều thứ tôi muốn anh biết mà. Rằng, từ khi là một cô bé hay ngắm nhìn anh chụp anh, tôi đã yêu anh. Từ khi cái ôm ấy ấm áp bất tận, tôi đã muốn ở bên anh cả đời. Miên man trong những dòng suy nghĩ, tôi không nói gì, rồi anh cũng mở lời trước:
- Em dạo này ổn chứ?
- Vâng, em ổn, công việc chụp ảnh của anh thế nào rồi?
- Anh đang làm chủ ở một công ty vừa, cũng chẳng gọi là danh tiếng gì nhiều, nhưng hạnh phúc vì được bước theo con đường của mình em à
- Vâng…
- Còn em?
- À… Tháng tới em sẽ sang Úc học lên cao học – Tôi đáp vội
- Em lại đi nữa à?
- Ừ… - Tôi buồn bã đáp
Anh trầm ngâm khuấy tách cà phê cho tôi, tôi cũng định hỏi anh và chị Phương sao rồi, có hạnh phúc không, nhưng nghĩ thì cũng chẳng được gì, nên thôi.
- Để anh đưa em về.
Anh đề nghị khi trời đã nhá nhem tối, thành phố lên đèn rực rỡ. Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng chẳng có lý do nào mà từ chối. Ngồi trong xe anh, sao tôi muốn tìm lại cái cảm giác ngày xưa quá, ngày mà tôi và anh men theo những con dốc của Đà Lạt trên chiếc xe đạp cũ, bây giờ thì hình ảnh đó đã quá xa với thực tại. Đến trước căn hộ tôi ở, khẽ chào anh và nghĩ tôi và anh sẽ khó mà gặp lại, tôi xòa tay định bắt tay anh, như một người bạn, như một lời cảm ơn
Anh khẽ cười và xòe tay ra nắm lấy tay tôi, không bắt nhưng kéo nhẹ tôi vào lòng anh, cái ôm vẫn ấm áp như ngày nào, hơi ấm từ anh bắt đầu lan tỏa, nhịp tim tôi ngân lên dồn dập. Anh đặt môi mình lên môi tôi, choáng ngợp và đầy bất ngờ, hương vị xa xăm của gió bờ hồ năm xưa tràn hết tâm hồn tôi, lần đầu tiên tôi hôn một người-và người đó là anh. Nhưng còn giữ chút lý trí của mình, tôi đẩy anh ra, bần thần và bối rối
“Qua rồi, anh về đi”. Tôi bước nhanh vào trong, không ngoảnh lại nhìn anh nữa, hay đúng hơn tôi đang cố giấu giọt nước mắt vừa tràn ra từ khóe mi. Tim tôi là trò đùa cho anh sao? Một tháng sau. Tôi vẫn lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt
Xuân, hạ, thu, đông. Mùa lại nối tiếp mùa. Tôi trở về đây sau 5 năm trời ở xứ người, ghé Hà Nội vài ngày. Tôi đã lập gia đình được 3 năm và có một thiên thần 3 tuổi. Anh mất rồi. Cái tin ấy đến với tôi như một vết khứa vào tim, nhưng nỗi đau không còn rõ ràng nữa. Có lẽ mọi thứ về anh đối với tôi giờ đây quá nhạt nhòa. Tôi về lại Đà Lạt, biết bao nhiêu đổi thay sau ngần ấy năm, tôi gặp lại Phương, ánh mắt cô buồn trĩu, tôi chỉ còn biết thở dài an ủi cô ấy, chắc cô ấy cũng yêu anh rất nhiều. Nhưng một sự thật đau lòng hơn là khi tôi biết được nhiều năm trước anh và Phương chỉ đang cố diễn một vở kịch, để tôi không còn chờ mong anh, để tình cảm không chặn lối đi của tôi. Mở cuốn sổ mà anh đã nhờ Phương gửi cho tôi, là anh đây sao, sao tôi không nhận ra sau từng ấy năm chứ, từng nét chữ anh nghiêng nghiêng, xô bồ như chính số phận đã cố tình đẩy chúng tôi ra xa nhau
Đình Khánh…
“Hôm nay được dạo cùng em ra bờ hồ, vài ngày nữa anh phải ra Hà Nội, anh chỉ muốn níu giữ tất cả những hình ảnh còn lại của nơi đây, kể cả hình bóng thân quen của em. Đi rồi, em sẽ nhớ anh chứ?
Cảm xúc không kìm được trong anh, anh đã ôm em, nghe hương tóc em còn phảng phất quen thuộc chất tuổi thơ. Nghe hơi thở em hối hả và bàn tay run run ôm anh, em có biết là anh đã hạnh phúc như thế nào không. Giây phút ấy anh chỉ muốn giữ cả em bên mình, nhưng không được em à, yêu thương ta phải hy sinh vì nhau, phải không em?
Nhờ sự giúp đỡ của Phương xong sao anh thấy mình thật có lỗi với cô ấy, có lẽ anh biết Phương yêu anh. Càng cảm thấy có lỗi với chính mình hơn, anh cũng đang lừa dối tình cảm thật của chính bản thân, với em. Anh cố tình thông báo giờ chuyến bay cho em sớm hơn 1 tiếng, mong sẽ được ở bên em lâu hơn, nhưng giây phút em bên kia đường mơ hồ theo những giọt nước mắt, anh đã rất mong em sẽ bước qua bên này. Nhưng cái tin nhắn vỏn vẹn ấy, tim anh muốn thắt chặt lại… Ừ! Em đến trễ rồi…
Sau bốn năm mình lại gặp nhau ở Hà Nội, em vẫn như xưa, ngây thơ và sáng ngời nhưng đôi mắt tràn ngập những nỗi buồn. Nhìn em ngồi trong quán như một chú mèo nhỏ lẻ loi, anh quyết định sẽ gặp em, vậy thì… cuộc gặp gỡ mà em nghĩ là “tình cờ” ở quán bên kia đường là đã có sắp đặt…
Anh nhớ em – Ba từ ấy ngắn gọn thôi nhưng sao mãi anh vẫn không nói được, cứ quanh quẩn ở đâu. Em muốn bắt tay anh, sao hờ hững và lạnh lùng thế, anh lại không kìm được cảm xúc của mình nữa rồi, đúng khi yêu người ta luôn làm ngược lại lý trí. Anh hôn em, nụ hôn đầu anh chưa từng dành cho ai cả… nhưng rồi em đẩy anh ra, như xô đi tất cả, chắc lòng tin nơi em đã cạn dần, tim anh ngay lập tức chằn chịt những vết thương…
Anh đến sân bay, em đã đi rồi. Anh còn chuẩn bị cả một bó hoa và một lời tỏ tình đây mà, em đã không hiểu và anh thì quá ngốc nghếch, lại cái trò của anh năm xưa, em báo giờ bay cho anh trễ 1 tiếng. Cơn đau tim hành hạ anh hơn cả tháng trời trong bệnh viện. Bác sĩ bảo rằng anh không sống được lâu. Quằn quại với những cơn đau, anh vẫn cố cầm cự và hy vọng ở mình chút sức lực nào đó, rằng em sẽ về thôi, anh sẽ khỏe lại ngay mà… Còn nói yêu em chứ, anh còn phải chăm sóc cho em cả quãng đời còn lại nữa mà…”
Nhạt nhòa…
Như đọc đến đây thì nước mắt cô đã thấm đẫm, nỗi đau như xé lòng xuyên vào tim, tiếng nấc nghẹn làm giọng cô như lạc đi. Chỉ lặng lẽ, nghiêng nghiêng hàng chữ cuối cùng, Khánh viết vào ngày cuối cùng anh còn tồn tại trên cõi đời này
“Anh yêu em! Xin lỗi em… Vì anh đến trễ”
Phải rồi, anh đã đến trễ rồi, em cũng chậm một bước chân rồi… Như gào khóc, cuốn sổ rơi ra một tấm ảnh cũ, không sắc sảo và lộng lẫy nhưng tràn ngập một vẻ đẹp bình dị, xa xăm. Giữa mặt hồ những cánh hoa trôi nhẹ, ánh mắt buồn của một cô bé cuốn cả cảnh vật xung quanh. Là tấm hình anh đã chụp cô khi cô lên mười, sao cô không biết, tình cảm của anh… đã từ khi ấy.
Bao nhiêu năm qua cô đã đánh đổi những gì, có được những gì, mà bây giờ cô lại mất anh mãi mãi?
Đứa bé 4 tuổi chạy đến bên Như:
- Nhanh lên mẹ ơi! Ra xe bố đợi mình kìa. Trễ rồi…Read More...
Truyện ngắn rất hay và cảm động: "Mình Chia Tay Rồi Mà Em..."
_Gì hả anh? _Chia tay đi em _…… _Im lặng là đồng ý nhé! Từ mai chẳng còn là n.y của nhau đâu Cô bất ngờ….lắp bắp…k thành lời: _Lý do? Em làm gì sai à? _Không.. -Thế vì lý do gì, chúng ta quen nhau 3 năm cơ mà, chia tay như thế là sao hả anh _Thích _Anh nói như thế mà dc à? _ Em có làm gì sai thì anh phải nói chứ? _ Chẳng gì cả …chán rồi…hết yêu…. Chia tay thôi, tuổi trẻ mà. 1 cảm giác chạy xẹt qua người cô….Hẫng! …ngỡ ngàng ! lòng tự trọng như bị dao cứa vào! _ừ…vậy chia tay, đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé _ không chắc! _anh nói vậy là sao? _cúp nhé, tạm biệt. _??? Chia tay…thế là chia tay…1 cuộc tình 3 năm bay vút theo sóng điện thoại …lãng thật! Rốt cuộc có thế thôi à….nhảm nhí thật…tình cảm nó nhạt thế thôi hả anh? Đồ tồi! Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả…. Cô nói thế….và nằm xuống giường…..có thứ nước mặn đắng thấm vào gối! 3 tuần kể từ cái ngày chia tay ấy !
Ngày thứ nhất Có điện thoại….của anh ta…. Cô bắt máy…như 1 phản xạ tự nhiên của 1-cô-gái-có-người- yêu. _Anh gọi tôi có việc gì ko? _chẳng gì cả , thích thì gọi _dẹp ngay cái giọng điêu khinh khỉnh ấy đi _quen rồi, không bỏ được _chia tay rồi, để tôi gạt phăng thằng khốn nạn như anh ra khỏi cuộc đời đi! _chia tay rồi, anh chẳng còn là gì của em nữa đâu, đừng bận tâm đến anh như thế ,anh chỉ gọi,và em cứ việc mắng nếu e muốn, nhưng đừng cúp máy… _anh điên vừa thôi ! hãy biến đi với những đứa con gái khác , đừng gọi điện phiền tôi! _à em… _sao? _mình chia tay rồi đấy! RỤP! Tít……tít…..tít Cô bực tức cúp máy…… Thật khốn nạn, anh làm như thế là có ý gì. Gọi cho tôi làm gì. Tôi chẳng muốn nghe giọng của anh nữa! Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim…..”mình chia tay rồi đấy” ….văng vẳng bên tai…
Ngày thứ 2 Lại có điện thoại của anh…. Không bắt máy….tắt máy…..vẫn gọi! _Alo, anh đừng phiền như thế dc không? _ăn cơm chưa , đừng có mà uống sữa liền đấy nhé, đau bụng đấy! …..cô hơi bất ngờ… _anh quan tâm làm gì? _vì anh biết bụng em không tốt, ăn uống như thế sẽ đau bụng. _tôi lớn rồi, ăn uống ra sao là quyền của tôi,chẳng liên can gì anh cả! _ừm nhớ ngủ sớm nhé,mai e thi đúng ko, ráng mà thi tốt đó _tại sao…anh lại như thế….anh muốn gì ở tôi hả? _mình chia tay rồi đấy! ….lại câu nói ấy….anh ấy lại nói thế……thì chia tay rồi…..tại sao cứ phải gọi điện chỉ để nói câu đó….cho tôi bình yên không được à….sao anh cứ động chạm đến tuyến nước mắt của tôi thế hả???
Ngày thứ 3 _alo ! _tôi van xin anh đấy _cho con Milu nó ăn chưa em, đồ ăn cho nó bữa anh mua còn ko? _tôi tặng nó cho người khác rồi…. _sao lại như thế, anh tặng em mà…. _chẳng việc gì tôi phải giữ cả! _ừ thì mình chia tay rồi đấy Lại thêm 1 cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó…. Cô ngồi xuống…xoa xoa đầu con Milu …. “anh ấy làm như thế là sao hả Milu ? anh ấy biết 3 tuần qua tôi đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ ko? Sao lại làm thế với tao?" …..cô chẳng cho con chó ấy cho aicả……làm sao mà cho được……
Ngày thứ 4 ….cô bắt máy như 1 thói quen _alo,…tôi không uống sữa sau khi ăn cơm…….tôi cho con Milu ăn rồi! _sao hôm qua lại nói là tặng Milu cho người khác rồi, em vẫn ngốc trong cái khoảng nói dối như ngày nào _tôi…. _trời hôm nay lạnh quá, lấy cái áo màu nâu anh mua mà mặc vào, làm bằng lông thú nên ấm lắm đấy.. _ừ _nhà còn sữa bột không. Trước khi đi ngủ thì nhớ uống nhé, uống sữa nóng buổi tối cho dễ ngủ ..đừng có viện cớ ko ngủ được mà onl tới tận sáng đó! _ừ _hôm nay ngoan thế, ko mắng anh à _ừ…. _uhm thôi a cúp đây…….À… mà mình chia tay rồi em nhỉ!….. Hôm nay em không mắng anh….em không phản ứng…… vì cổ họng e nghẹn ứ chẳng nói dc anh à……
Ngày thứ 5 ….. Cô chờ điện thoại của anh 10h tối …….vì sao khi anh đi e đã ko ôm lấy anh hỡi người… ……….vì sao đôi chân e cứ đứng nhìn a xa mãi xa…… Tiếng nhạc chuông vang lên, cô chộp lấy cái điện thoại màu trắng… _xin lỗi hôm nay a ngủ mãi tới h` mới dậy _ngủ kiểu gì tới 10h tối vậy… _hôm nay hỏi lại anh nữa à….. _…… _cái quả cầu tuyết anh mua cho còn pin không? Hết pin thì bảo thằng Bi nó mua bỏ vào nhé, quả cầu tuyết mà ko có đèn có nhạc thì chán lắm. _em mua rồi…. _em ngoan đến mức anh bất ngờ đó _mình chia tay rồi hả anh? _ừ..mình chia tay rồi đó…, anh cúp nhé! ….khoan.. Tít…tít….tít Cô vứt điện thoại xuống giường và bật khóc nức nở.Nước mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên gương mặt hốc hác…. Anh ác lắm….anh đã bước ra khỏi tim em….em đã đóng chặt tim và chẳng muốn cho anh vào nữa….em không muốn nghe giọng nói đó của anh…em không muốn nhìn thấy số anh…..nhưng em không ngăn mình bấm “trả lời”, em ko ngăn mình nhớ đến anh được…..tim e cũng ko nghe lời e…..chẳng lẽ anh lại bước vào tim em 1 lần nữa??
Ngày thứ 6 _alo….em tắt nick yahoo đi, treo nick hoài như thế nóng máy đấy, máy thì lại hay hư, chẳng ai qua sửa cho em đâu.. _quen rồi _quen cái gì . _à Donut tới chưa _Donut gì? _anh gửi 1 hộp đến cho em đó, toàn vị socola đó, thích không….à trà sữa thì chắc chưa tới đâu,quán đang đông ,nó bảo sẽ đợi lâu… _anh đang nói gì thế? Anh đang làm gì thế? _gửi donut và trà sữa cho em, trời mưa gió như vầy anh biết e làm biếng đi mua. _nhưng… _nhưng cái gì, chẳng phải thích 2 món đó nhất sao?? _anh làm ơn đi, anh muốn như thế nào thì dứt khoát đi…..chia tay rồi sao a cứ quan tâm e như thế…em không chắc là em quên dc anh đâu! _mình chia tay rồi đấy em à ………………….cúp máy…… Bính boong…bính..boong _xin lỗi ! donut của cô đây ạ…. ………….mưa phùn rơi nhẹ bên cữa sổ….nhẹ nhàng………chiếc donut hình mặt cười với vài miếng socola….thật bắt mắt………….ly trà sữa………..ngọt ngào Nhưng…………..1 cô gái……..lòng nặng trĩu….…………..gương mặt vô hồn…..…………….giọt nước mắt…..mặn chát…. Những ngày tiếp theo……cô quyết định không bắt máy nữa…..cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc sống của anh……..cô quyết định cho tim mình vào ngăn đá…..cho nó lạnh ngắt lại…….chẳng còn bận tâm đến anh nữa…………..
Ngày thứ 10 . . Duy is calling . . Không bắt máy . . Duy is calling . . Không bắt máy….. . . Có tin nhắn…. . . ….Duy mất rồi …..em đến bệnh viện đi… Cô bàng hoàng buông chiếc điện thoại xuống….lao ra khỏi phòng……….. Hai tai cô ù đi……….đôi mắt như bị ai lấy tay bịt kín…….tim như bị bóp nghẹt………bóp nghẹt………đôi chân cứ guồng chạy tới…… không dừng lại được…….. Anh mở mắt ra đi đồ tồi…….hôm nay em đã uống sữa sau khi ăn cơm đó….em quên cho con Milu ăn rồi…..anh mắng em đi….anh làm gì anh nằm yên vậy….. Dậy đi Duy……..dậy đi ….dậy gọi điện cho em đi……em sẽ bắt máy….em bắt máy mà…….!!!! Em thèm ăn donut, em muốn uống trà sữa…..mưa rồi em lười đi lắm….anh mua cho em đi……..à quả cầu tuyết hết pin rồi đấy….anh dậy anh mua cho em pin đi………anh nghe em nói gì không hả………..hả anh ….! . . . . . _Alo anh Duy hả, hôm nay trời lạnh anh nhỉ?? _…..im lặng _ …anh bệnh nặng như vậy sao anh không nói em?? _….vẫn im lặng _…..anh ra đi như vậy mà anh coi được à…anh tệ lắm ! _……… _anh vẫn là người yêu của em đấy…..chia tay như thế em chẳng chịu đâu . _……….im lặng _……. _…… _ à anh……em sẽ yêu mình anh thôi nhé…..anh cũng vậy nhé, anh đã bước vào tim em rồi thì em sẽ đóng chặt tim và giữ anh trong đấy mãi mãi…….em chẳng yêu ai khác ngoài anh đâu………..anh cũng vậy anh nhé………. . . . Mưa vẫn rơi……….có 1 cô gái cầm 2 chiếc điện thoại….1 trắng 1 đen……….của cô và của anh…………
Nếu gặp một người có thể trao gửi cả tâm hồn, nếu gặp một người có thể tin tưởng, dựa dẫm vào người ấy, sẵn sàng làm chỗ dựa bất cứ lúc nào, nếu gặp một người mà con tim thực sự rung động. Thì khi đó, hãy cứ yêu đi!
Bởi vì còn trẻ, nên đứng trước cái gì cũng đều thật dũng cảm, chỉ cần tiến lên phía trước mà chẳng suy tính nhiều đến chuyện thua cuộc. Vì thế sẽ chẳng phải hối hận nếu như vuột mất cơ hội, sẽ chẳng ngần ngại tự đứng dậy làm lại nếu vấp ngã.
Bởi vì còn trẻ, nên suy nghĩ giản đơn, những cảm xúc nhẹ nhàng, thanh khiết nhất chính là quà tặng tuyệt vời nhất. Thời gian qua đi, những cảm xúc ấy không còn nguyên vẹn nữa, nó sẽ từ từ biến mất trong cát bụi cuộc đời.
Bởi vì còn trẻ, nên có thể mạnh dạn bày tỏ cảm xúc, đủ tự tin để thổ lộ tình cảm, hoặc sẵn sàng chấp nhận sai lầm mà không dễ dàng bỏ cuộc.
Bởi vì còn trẻ, nên có thể tùy ý yêu thương theo cách mình muốn, có thể ngốc nghếch, ngờ nghệch khi dành tình cảm cho một ai đó.
Bởi vì còn trẻ, nên dễ dàng bộc lộ suy nghĩ ra bên ngoài, mọi vui buồn, hờn giận, đau khổ hay thất vọng, chỉ như là những chướng ngại vật trong cuộc thi điền kinh, vượt qua từng chặng rồi sẽ nhìn thấy vạch đích gần hơn.
Bởi vì còn trẻ, nên đối với người mình yêu mới có thể hy sinh thật nhiều, mới có thể chẳng ngại ngần mà nhận lấy phần thua thiệt về mình.
Bởi vì còn trẻ, nên yêu thương trao đi, là nguyên vẹn, không vết nứt.
Bởi vì còn trẻ, nên thời gian còn nhiều. Nếu như sẩy chân vấp ngã, nếu như vô tình bị thương tích, thời gian sẽ giúp chữa lành.
Đừng nghĩ tình yêu chỉ dành cho những kẻ mơ mộng, đừng nghĩ tình yêu đối với sự nghiệp chỉ là viên gạch chắn đường, cũng đừng nghĩ tình yêu thật phiền phức, và đặc biệt là đừng sợ thương đau. Và chỉ cần sợ hãi một chút thôi, bạn sẽ chẳng bao giờ có được điều gì.
Hãy cứ yêu đi, khi còn trẻ, để mỗi lần vấp ngã sẽ lại trưởng thành hơn, để qua mỗi vết thương liền sẹo lại có thể học cách tự chữa lành, để học cách quan tâm đến người khác, để thử cảm giác hạnh phúc khi ngắm nhìn chặng đường đã qua của mình, thấy hạnh phúc vì đã sống, và yêu hết mình.
Hãy cứ yêu đi, khi còn trẻ, để biết mở rộng tâm hồn chào đón một người khác, để trải nghiệm những cảm xúc chưa từng xuất hiện, để nhìn thấy bản thân qua thời gian, ngày một trưởng thành.
Và khi còn trẻ, cái gì cũng không có, chỉ duy nhất có một trái tim lành lặn.Read More...
Vào những ngày cuối tuần mưa ướt nhẹp làm tôi chẳng muốn đi đâu hoặc cuộn mình vào chiếc chăn ấm rúc rích những câu chuyện với mẹ hoặc lại ngồi vào chiếc bàn học hướng ra cửa sổ và ngắm mưa. Mưa phùn nhỏ thôi nhưng nó cứ mưa suốt cả tháng nay rồi, nó làm tôi chẳng thể đi đâu bởi tôi vốn di chuyển khó khăn mà nhất là đối với cái thời tiết này cũng chẳng ai muốn ra đường. Tôi ở trong ngõ nhỏ nên cảm nhận được cái sự buồn của mưa.
Chẳng mấy khi xe tiếng xe, tiếng bọn trẻ con nô đùa, hay tiếng những người hàng xóm trò chuyện. Mưa mà, ai cũng ngại ra đường ở trong nhà cuộn xem tivi hoặc rán bánh ăn sẽ thích hơn nhiều Mưa phùn nên nó đến một cách từ từ thấm dần vào gốc cây, nầm lá, từng mảnh đất làm nên cái sự sống âm thầm dai dẳng chứ không mãnh liệt như một cơn mưa rào vội đến và rồi đi khô thoáng nhẹ nhàng như chẳng có gì xảy ra. Thỉnh thoảng những hạt mưa nặng chĩu trên những tán lá, cành cây lại rơi xuống vào một chiếc chậu hay một vật gì đó sau vườn tạo nên thứ âm thanh lạ tai, vài chú chim trong lồng cũng hót lên xóa cái không khí ảm đạm của những ngày mưa.
Chàng trai đầu tiên của tôi cũng vậy cậu ấy đến như một cơn mưa phùn nhưng rồi lại ra đi như một cơn mưa rào làm tôi có chút hụt hẫng vào khoảng thời gian ấy. Nói là chàng trai đầu tiên cũng không hẳn bởi vào cái tuổi tôi lúc bấy giờ mới lên mười cũng chưa biết yêu là thế nào. Cậu ấy đến và chúng tôi cùng chia sẻ như những đứa trẻ con thiếu bạn chơi và khi được sổ lồng khi tha hồ cất cánh như những lũ chim non tập bay vậy. Hoàn cảnh mà chúng tôi gặp nhau chẳng lấy gì làm lãng mạn cho lắm, tôi và cậu ấy gặp nhau khi tôi được gia đình cho lên bệnh viện nhi chữa bệnh và cậu ấy cũng đang chữa trị chứng trầm cảm ở đây. Khoảng thời gian 3 tháng cũng không lấy gì làm dài nhưng mỗi lần nhớ về anh xin hãy cho em gọi về kỉ niệm.
Kỉ niệm mà tôi đã có với cậu suốt những ngày thơ ấu, cho đến tận bây giờ vẫn lưu giữa trong lòng tôi như những nốt nhạc trong veo và mỗi lúc ùa về nó lại hiện ra như một bản nhạc réo rắt, từng nốt kỉ niệm hiện về để em nhớ về anh, chàng trai ở phương xa ạ.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tớ nhớ. Đó là một buổi sáng mùa hè, những tia nắng vàng óng, lung linh dọi qua những tán cây cổ thụ của sân sau của bệnh viện sau những con mưa kéo dài cả tháng trời thì những tia nắng ấm xóa cái ảm đạm cũng đã về. Sân sau nơi mà mẹ vẫn thường đưa tôi ra hóng mát, thư giãn. Trên cành cây vài chú chim sẻ đậu trên đó thỉnh thoảng lại sà xuống ríu rít nhưng chưa bao giờ chúng dám lại gần, tuy nhiên điều đó cũng đủ làm tôi vui. Sân sau cái nơi yên tĩnh mà tôi vẫn dành riêng cho mình để có thể cảm nhận được hơi thở cuộc sống. Với một đứa trẻ ở quê lên thành phố chữa bệnh thì mọi thứ luôn lạ lẫm. Cậu biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu tôi đã như thế nào. Tôi đã reo lên, mắt mở to hết cõ để có thể nhìn rõ cậu.
- Mẹ ơi thằng bé Tây kìa, da trắng, mắt xanh, mũi lõ.
Tôi cứ nhìn mãi không thôi, không biết lúc ấy cậu có để ý không, còn mẹ chỉ nhìn tôi mà cười. Lúc đó không biết sao tôi lại thốt lên như thế nữa nhưng hình như mọi người hay nói về những người Tây như thế mà. Một cậu bé với chiếc áo thun trắng, mặc quần ngố lững thững đi theo một người phụ nữ trung tuổi đi ra một góc sân, người phụ nữ thì thầm và nói với cậu bé tóc nâu điều gì đó, nhưng thằng bé đó dường như chẳng có cảm xúc gì và chỉ nhìn lên con gấu trên tay. Tôi cũng nhìn con gấu đó với nhưng với một niềm ao ước…
Đó là lần đầu tiên tớ gặp cậu nhưng hình như cậu chẳng để ý đến tớ thì phải.
Vào bệnh viện nhi được một tháng tôi bắt đầu quen dần với mọi thứ, thỉnh thoảng còn chạy lung tung sang các phòng khác để chơi với mọi người. Và lần thứ hai tớ gặp lại cậu cũng tình cờ như lần đầu tiên vậy. Đang dạo quanh khắp các phòng để hỏi thăm mọi người, đi qua phòng 301. Tớ ngiêng mình ngó qua cánh cửa đang mở hé, mắt lại mở to nhất có thể, một cậu bé mặc bộ đồ trắng đang ngồi trên giường tay mân mê một chú gấu nâu. Chợt ánh mắt của cậu ấy lia đến nhìn tớ làm tớ không kịp cúi mặt xuống và chúng ta cứ thế nhìn nhau. Tớ nghĩ mình phải phá vỡ không khí ấy.
- Hello. How are you?
Đó là hành trang mà cô bé như tớ mang theo để có thể nói chuyện với một cậu bé Tây như cậu. Lúc ấy chẳng hiểu sao tôi lại như thế nữa, vì muốn làm quen với một cậu bé tóc nâu, mắt xanh ư, da thì trắng hơn cả con gái nữa. Cậu bé đó mỉm cười với tôi và chúng ta quen nhau từ đó…
*
- Ê, sao cậu lại về Việt Nam làm gì?
Cậu ấy vẫn chẳng nói gì mà chỉ lôi ra từ chiếc hộp nhỏ một tấm ảnh một người đàn ông cao to, tóc nâu sẫm, đôi mắt đang hướng về một cậu bé trên tay với ánh mắt trìu mến, mặt sau tấm ảnh ghi Daddy and Peter. Tôi hỏi: “Bố cậu đấy à?” cậu ấy chỉ khẽ gật đầu. Tôi lại hỏi tiếp: “Thế bố cậu đâu, hình như tớ chỉ thấy mỗi mẹ cậu?” cậu ấy lại càng cúi sâu hơn mà không nói gì.
Lúc đó tôi vẫn cứ nghĩ chắc bố cậu ấy ở xa, không về Việt Nam chăm sóc cậu ấy được nên cậu ấy mới buồn mà nhớ bố như thế. Mãi sau này khi gần gũi hơn cậu ấy chịu nói chuyện trở lại và chia sẻ tôi mới biết mẹ cậu ấy là người Việt Nam còn bố là người Mỹ. Bố cậu ấy sang Việt Nam làm việc việc một thời gian sau đó quen mẹ cậu ấy, cậu ấy là kết quả của tình yêu giữa hai người.
cậu đến như cơn mưa
Tuy sinh ra và lớn lên ở Mỹ từ nhỏ nhưng cậu ấy hoàn toàn có thể nói sõi tiếng Việt không thua kém gì một người Việt thứ thiệt nào. Cậu ấy kể ba cậu ấy rất thương cậu ấy, luôn muốn cậu ấy hướng về quê hương nên đã cho cậu ấy đi học tiếng Việt từ nhỏ, hứa sẽ cho cậu ấy trở về quê ngoại nếu có điều kiện. Có lẽ vì vậy mà trong tiềm thức của Peter Việt Nam như một nơi gì đó thân thương mà cậu ấy mong được trở về. Bố Peter mất trong một lần cùng cậu ấy đi mua quà để trở về Việt Nam thăm ông bà ngoại. Cậu ấy kể cái giây phút mà cậu ấy bước ra khỏi cửa hàng, chiếc xe của một gã say rượu nào đó vẫn cố tình nhấn ga thật mạnh khi hai bố con đang bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Tai nạn đó đã khiến bố Peter đã mãi mãi ra đi, Peter cũng bị chấn thương nhưng sau khi những vết thương trên thân thể đã lành hẳn, cậu ấy trở nên lầm lì và không muốn nói chuyện với ai. Cậu ấy đã thực sự sốc sau sự ra đi đột ngột ấy. Những người trong gia đình đã khuyên mẹ Peter nên cho cậu ấy về Việt Nam để chữa trị bởi nơi cậu ấy muốn trở về cùng với bố mẹ chính là Việt Nam. Đâu đó trong vùng kí ức của cậu ấy là những câu chuyện về con người về cuộc sống ở Việt Nam, là câu chuyện tình yêu của ba mẹ cậu đơm hao kết trái ở Việt Nam, hai đất nước cách nhau nửa vòng trái đất nhưng lại có sự hòa điệu trong tâm hồn để đơm ra những trái ngọt.
Tôi và Peter làm quen với nhau được hai tháng trong bệnh viện, cậu ấy dần cởi mở và chịu nói chuyện hơn, mẹ cậu ấy rất vui vì điều này. Chính xác hơn là tôi vẫn thường xuyên trêu trọc Peter, mỗi khi cậu ấy cười thật đẹp đôi mắt xanh sâu và nụ cười như mùa thu tỏa nắng của cậu ấy làm tôi cảm thấy ấm áp lạ và chúng tôi cứ thế thân nhau. Chia sẻ từng cái kẹo lạc mà mẹ tôi tự làm ở quê rồi đem lên. Mỗi lần ăn nó kêu rộp rộp và cậu ấy lại cười khoái trí. Tôi thì lại thích thú với những cây kẹo mút xanh đỏ và đầy hương vị của cậu ấy hơn chúng tôi quyết định trao đổi cho nhau những viên kẹo tuổi thơ. Cứ như thế chúng tôi trở thành đôi bạn tâm đầu ý hợp trong bệnh viện. Suốt ngày rắc tay nhau cùng dạo qua khắp các phòng để chơi cùng với các bạn, nô đùa và kể cho nhau nghe những gì lạ lẫm của hai đứa trẻ ở hai đất nước khác nhau và thường cuối mỗi mẩu chuyện chúng tôi lại bắt đầu á, ố không hiểu vì sao.
Ở viện đến tháng thứ ba thì mẹ báo tin cho tôi là sau khi hội chẩn và có sự giúp đỡ của đoàn bác sĩ từ Pháp sang thì tôi sẽ được mổ để tháo tấm áo giáp mà tôi vẫn tự ti bấy lâu( bị vẹo cột sống từ nhỏ khiến lưng bị gù nên tôi thường xuyên bị đau ốm cũng như tự ti về ngoại hình của mình). Tôi rất vui mừng vì điều đó bởi tôi có thể tự tin và hãnh diện hơn khi bước đi bên Peter. Nhưng thật không may Peter lại phải trở về Mỹ trước khi ca phẫu thuật của tôi diễn ra. Tình hình sức khỏe của cậu ấy đã khá lên rất nhiều và mẹ cậu ấy quyết định cho cậu ấy về Mỹ để tiếp tục điều trị và học tập.
Buổi chia tay với tôi và Peter diễn ra trong một buổi chiều, cậu ấy đột ngột chạy sang phòng khi tôi vừa được bác sĩ khám lâm sàng xong. Peter dúi vào tay tôi một nắm kẹo xanh đỏ và con gấu nâu mà cậu ấy vẫn thường ôm và nói: “ ăn nhiều kẹo, mau khỏe và nhớ giữ liên lạc nhé. Tớ sẽ quay lại” cậu ấy nói rồi chạy biến. Nhanh và mạnh như một cơn mưa rào vậy.
Sau ca phẫu thuật không thành công tôi lại có thêm một người bạn nữa là chiếc xe lăn. Sau chuyện đó tôi không quá đau buồn mà chấp nhận nó như một sự thật không thể thay đổi. Tôi và Peter vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau qua điện thoại. Những cuộc nói chuyện không đầu không cuối, những lời quan tâm như thế diễn ra suốt nhiều năm và cứ như thế, cậu ấy là chàng trai nhỏ bé trong lòng tôi suốt nhiều năm về trước và cả bây giờ nữa. Nhẹ nhàng thấm ướt như những cơn mưa phùn và ra đi nhanh như một cơn mưa mưa rào nhưng cũng đầy ắp kỉ niệm.Read More...
Blog truyện - BlogTM xin được gửi đến các bạn truyện ngắn: "Cái nút áo"
________
Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi. Nước lạnh làm tôi tỉnh người.
Nhìn đồng hồ đã hơn 4h sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức. Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng.
Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà.
Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
"Anh thân mến! Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh. Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9h tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh. Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được". Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!"
Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây:
"Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết. Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games... Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con? Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3... Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh...
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền. Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb. Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ. Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh! Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh. Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao..."
Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!Read More...