Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: CÔ BẠN TV (P2)

Cùng Blog truyện tiếp tục với phần 2 của truyện ngắn "Cô bạn TV" của tác giả [N]ắng nhé.
Phần 1: Cô bạn TV
Ken_nguyen: Sao dậy sớm vậy? Đêm qua cũng onl muộn nữa.

Amy_able: Toàn thế mà. Thói quen (smile)

Ken_nguyen: Như kiểu bật TV random ấy hả?

Amy_able: Hì.

Ken_nguyen: Thế sáng nay là kênh gì?

Amy_able: Comedy Central.

Ken_nguyen: Như vậy ngày hôm nay sẽ rất vui vẻ đấy. Tôi đoán đúng không?

Amy_able: Chắc thế. Còn cậu, đã thử chưa?

Ken_nguyen: Xem nào… Disney Channel. Tôi chịu, không đoán được.

Amy_able: Hmm. Có lẽ là hôm nay cậu sẽ phải mua một con Mickey tặng tớ (laugh)

Ken_nguyen: … Đi đây. [out]
Truyện ngắn: CÔ BẠN TV (P2)


My ôm laptop và đống folder, đi bộ đến trường. Trường của nó là một khối những viên gạch đỏ đã thấm màu thời gian, cổ kính và im lặng, nằm giữa những bãi cỏ xanh mướt xung quanh. Nó có cảm giác như đang đi trong một công viên hoặc vườn bách thảo nào đó vậy.

- My!

- Ơ, Khánh. Sao giờ này cậu vẫn còn ở đây?

- Hôm nay tôi chỉ cần làm ở phòng lab, ca 10 rưỡi. Đạp xe một vòng chơi thôi.

- Cậu rỗi việc nhỉ.

Khánh (lại) nhíu mày, rồi móc trong túi áo khoác ra, đưa cho My một cái móc chìa khoá hình chuột Mickey.

- Này.

- Ôi, lúc nãy My chỉ nói đùa vậy thôi mà.

- Cầm đi. Nó bằng giá tiền sửa xe đạp hôm nọ, cậu không phải áy náy. Thôi, tôi đi đây có việc. Cậu đi học đi.

Khánh nói nhanh một chuỗi những câu cụt lủn, rồi đạp xe đi như thường lệ. Vẫn còn đang ngỡ ngàng với cái móc khoá trong tay, My gọi với theo:

- Cậu tặng tôi cái này chỉ để trả nợ thôi à ?

***

- Tao bắt đầu thích cái trò “TV random” này của mày rồi đấy My ạ. Hôm nay cho tao bật tivi nhé.

- Ừ. Hehe, Fashion TV à?

- Xồi ôi đúng ý tao. Tao đang định sẽ… đan len My ạ.

- Ặc! Con có nghe lộn không vậy trời! Tiểu thư Jillie bây giờ học đan len!

- Hey, shut up! - Giang cười ngượng. Sáng nay mày được nghỉ, đi mua len về hộ tao. Mua ít thôi, loại rẻ rẻ ấy, để tập dần.

Trời bắt đầu chuyển mùa đông. Cái lạnh nơi đây khác với cái rét buốt ở Hà Nội, nó không thấu đến tận da thịt mà nhẹ nhàng thấm qua những lớp sương mù. My phải mặc cái áo khoác dày sụ mẹ nó nhét vào vali trước khi bay sang đây. Nó bỏ mấy cuộn len nhỏ vào balô, kéo khoá lại, mỉm cười khi thấy con Mickey treo toòng teng ở khoá cặp, rồi đi về nhà. Sau cả tối search trên Youtube thì Giang cũng mò xong cách đan trơn. Dạo này Giang có vẻ yêu đời phấn chấn hẳn lên, vừa ngồi đan vừa hát vang nhà, nhầm, vang phòng. Giọng Giang thanh và cao, My vặn nhỏ volume MTV đi để nghe Giang hát cho ấm lòng.

Kì nghỉ đông đã đến. Giang bay về nhà, còn My ở lại vì vừa về ba tháng hè rồi. Một hôm đến thư viện trường, nó gặp Mark. Cậu ta đeo một cái khăn màu vàng điểm ít trắng, đường đan hơi vụng, tổng thể là rất xấu. Không ngờ gu thẩm mĩ của cậu ta tồi thế, chẹp. Khoan đã, nhìn nó rất quen…

- Mark! Khăn này của Jill đúng không?

- Uh. Jill tặng tớ trước khi về Việt Nam.

- Quái, sao nó không bảo gì tớ?

- Thực ra tớ nhận thì cứ nhận thôi, nhưng giá mà cái khăn này là của Amy đan thì tốt biết mấy, nhỉ?

Mark nháy mắt đầy ẩn ý và nở nụ cười “hot boy” của cậu ta. My nhíu mày và bỏ đi.

***

Những hôm được nghỉ buổi sáng, nó không ở nhà xem tivi và ngồi chat chit nữa. Thay vào đó, nó dậy sớm, đem chỗ len trắng thừa của Giang ra công viên ngồi đan. Đương nhiên là không phải cho Mark. Chỉ là tự dưng nó thích. Mấy cụ già trong công viên ngồi nhìn nó, cười và gật đầu, vẻ “good job”. Thỉnh thoảng có mấy đứa bé ra nghịch que đan của nó, ríu rít nói một hồi rồi chạy biến. Thực ra mẹ nó đã dạy đan len hồi mới sang đây lần đầu, cộng cả nấu ăn và các việc “nữ công gia chánh” khác, nên khăn của nó nhìn có vẻ… tươm hơn của Giang, hee hee. Chiếc khăn hoàn tất trong khoảng hơn một tuần. Trắng và sáng, đơn giản và ấm áp.

Đã ba tuần My ở nhà một mình, nên cũng đâm… lười. Quần áo bẩn chất đống, lại toàn quần áo mùa đông nên ngại giặt, nó nghĩ bụng, mang ra tiệm giặt là cho nhanh. Bây giờ ngâm tay vào nước rồi lại ốm, mà giặt tay thì đến bao giờ mới xong. Thế là khoác áo, xỏ đôi bốt và quàng chiếc khăn trắng hand-made, My vác bọc quần áo ra tiệm giặt là. Lúc ngồi chờ, nó tranh thủ làm nốt bản report. Thi thoảng nó ngó qua YM, dạo này không thấy Khánh online, có lẽ cậu ta bận hoặc để invi. Mải miết, lúc nó ngó xuống góc màn hình nhìn giờ thì đã gần đến giờ hẹn với professor. Cuống cuồng cất lap, My lấy quần áo trong máy giặt xếp vào túi, trả tiền rồi vội vàng chạy.




- My boy! Cháu có đem vài con tem Việt Nam cho ta không?

- Dạ đây ạ. - Khánh cười nhẹ và đặt cái phong bì lên quầy. Nó chợt nhìn thấy một vật trăng trắng ở sau lưng ông chủ tiệm giặt là.

***

- Mark, làm gì ở trước cửa nhà tớ thế?

- Ah. Amy đi chơi với tớ nhé. Hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ rồi.

- Ơ, nhưng…

- Oh come on! Một ngày thôi mà, không có Jill, cậu ngại gì chứ?

- Không phải vậy, mà là tớ…

- Hôm nay Amy có hẹn đi chơi với tôi rồi. - Tiếng Khánh vang lên, ngắn và dứt khoát.

Nụ cười của Mark tắt ngấm:

- Cậu là…

- Ken, Abacus School. Còn gì để hỏi nữa không? Trễ giờ của bọn tôi rồi.

- Nope. Hai người đi đi…

Khánh đèo My đến công viên. Cậu bạn chọn đúng chiếc ghế đá mà My hay ngồi để đan len. My thoáng cười thầm, rồi lại xịu mặt khi nhớ đến cái khăn mà nó cũng chẳng nhớ đã làm mất ở đâu.

- Cám ơn cậu. Không hẳn là tớ không thích Mark. Cậu ta tốt bụng, sôi nổi và khá xởi lởi. Nhưng tính cách của cậu ta… Có lẽ Mark hợp với Giang hơn.

- Tôi thì ghét cậu ta. - Khánh vừa nói vừa nghịch con Mickey trên balô của My.

- Tại sao?

- Nhiều lí do. Bây giờ cũng chưa phải lúc nói.

- Whatever. Lúc nãy Khánh qua nhà tớ làm gì?

- “Rủ Amy đi chơi.” - Khánh nhại lời Mark, làm My phì cười.

- Oops, vậy thì xin lỗi nhé. Hôm nay tớ có hẹn với một người rồi. - My giở giọng “tiểu thư e ấp”.

- Sặc. Stop ngay cho tôi nhờ.

Khánh cười phá lên - tiếng cười đầu tiên của Khánh mà My nghe thấy từ lúc quen nhau đến giờ. My ngạc nhiên, ngẩn ra, tủm tỉm nhìn Khánh - lúc này đã giả vờ quay mặt ra chỗ khác. Cả hai lại im lặng. Rồi Khánh rút trong cặp ra một cái khăn màu trắng, quấn quanh cổ.

- Ơ, cái gì thế này?

- Cậu chưa nhìn thấy khăn quàng cổ bao giờ à?

- Không, ý tớ là.. cậu lấy nó ở đâu?

- Một người đan tặng tôi.

- Trông nó giống cái khăn mà tớ đã làm mất lắm. Cho tớ mượn xem một lát đi.

- Không được. Một khi nó đã ở trên cổ tôi rồi, là tôi không đưa cho ai hết.

- Ai đan tặng cậu?

- Một cô bạn dễ thương. Dễ thương hơn cậu là cái chắc.

My cúi xuống cười ngượng nghịu. Giờ nó đã biết, cái xe đạp dựng chỏng chơ ở công viên những hôm nó đến ngồi đan len là của ai.

- Đồ vô duyên. Tôi nói cậu hay sao mà cậu cười?

- Ừ, tớ là một con bé vô duyên đấy. Còn hơn là một người đi nhìn trộm người ta, lấy trộm khăn của người ta, rồi còn… khen trộm người ta nữa.

- Xì. Đấy đâu phải khen trộm. Mà sao cậu biết chắc là khăn của cậu mà nói thế?

- Đây này, chữ “Amy” tớ thêu ở đây này. Đó, đã biết trước sẽ có người “ăn trộm” nên phải đóng dấu bản quyền như thế, he he.

- Amy…

- Sao?

- Cậu biết tại sao tôi ghét Mark không?

- …

- Hồi trước tôi ghét nó là vì nó hay đến nhà cậu chơi.

- Còn bây giờ?

- Tôi, à không, Khánh ghét nó. Vì nó biết cách bày tỏ tình cảm với My.

***

- Amy…

- Sao hôm nay lại cứ gọi My là Amy thế?

- Sáng nay Khánh bật TV random. Smile TV.

- …

- Nên Khánh mới đến nhà My. Vì Khánh nghĩ hôm nay mình sẽ được nhìn cậu cười, như lúc này này.

- Thế Khánh biết sáng nay My bật được kênh nào không? Playboy TV, ha ha ha…

My cười vang và định bỏ chạy. Nhưng mà đâu có được, vì chiếc khăn trắng đã quàng chặt cổ nó vào cổ Khánh mất rồi! Từ trên cao, một tia nắng nhỏ len lỏi qua màn sương, soi sáng hai nụ cười rạng rỡ.
HẾT 
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Truyện ngắn: CÔ BẠN TV (P1)

Xin chào các bạn, hôm nay Blog truyện sẽ mang đến cho các bạn một truyện ngắn mới: "Cô bạn TV" của tác giả [N]ắng. Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ với Blog. 


Cuộc sống của My tại căn nhà mới dọn đến ở UK khá vui vẻ, mọi người share cho nhau mọi thứ, giúp đỡ nhau không ngần ngại… À, trừ một người. Là Khánh - cậu ta đang hoàn thành nốt A-level như My, nhưng không học cùng trường.


- Vậy là từ mai cháu sẽ đi hả?

- Dạ vâng, cháu sẽ thuê nhà cùng với một bạn du học sinh nữa. Nhà gần trường, mà lại rất rẻ ạ.

- Ừ, vậy cũng được. Thi thoảng có việc ra đây thì ghé vào đây chơi nhé.

- Vâng ạ. Rất cảm ơn bác trong thời gian qua đã coi cháu như người trong nhà.

- Tiếng Anh của cháu rất tốt. Cứ tiếp tục chăm chỉ như thế bác tin cháu sẽ thành công! - Mrs Janice cười và giơ ngón tay cái lên.

- Cám ơn bác, bây giờ cháu đi xếp lại đồ một chút ạ

- Ừ, tối nay bác sẽ làm một “farewell party” cho Amy!

My cười và đi lên phòng, ngó qua lap. Cái Giang - đứa bạn mới sang UK và sắp thuê nhà cùng nó - đã buzz từ lúc nào:

Jillie_gn: Tối mai tao mới dọn đến nhé

Amy_able: Uhm, tao đã confirm lại với chủ nhà rồi. Ông ta khá thân thiện, còn bảo là “du học sinh thì tôi lấy rẻ mà”, 40 bảng một tuần là quá hời rồi còn gì, chưa kể tiền điện nước.

Jillie_gn: Bravo!

Amy_able: Ừ, hí hí. Tao xem quảng cáo khu này ở trường mà, xung quanh đấy cũng toàn du học sinh ở thôi. “Môi trường học tập” tốt quá còn gì nữa (laugh)

Jillie_gn: Thực ra ở nhà chú tao cũng tốt, nhưng mà xa quá, bất tiện. Nhà thuê giá rẻ, lại gần trường thì tội gì không ở, hehe

Amy_able: Gớm, nhà mày giàu thế ở đâu chả được. Tao ở host cũng tốt thôi, thi thoảng còn được gia đình họ cho đi picnic cùng… Nhưng mà cũng mất tự do, với cả tao lười không làm việc nhà cho họ nên tiền ở đắt gấp đôi so với đi thuê, hic.

Jillie_gn: Rồi. Từ mai chúng ta sẽ là room-mate, he he.
Truyện ngắn: CÔ BẠN TV (P1)


***

- Nhanh lên Amy, taxi đến rồi này! - Mrs Janice gọi to.

- Vâng ạ, vali nặng quá. Cháu chào bác, cháu đi đây ạ.

- Ừ, bác cũng biết địa chỉ nhà cháu thuê rồi, nếu có dịp bác sẽ qua. Goodbye my little Vietnamese girl!

Bánh xe taxi lăn nhanh, My ngồi trên xe và nghĩ mông lung. Nó chợt nhớ những bữa ăn bác Janice nấu, những hôm rỗi rãi ngồi chơi với bé Alice yêu ơi là yêu, nụ cười thân thiện của những con người xứ lạ đối với một con bé du học sinh như nó. Host family cho nó cảm giác của gia đình, của ấm áp. Nó cũng đã suy nghĩ rất nhiều, về những thuận lợi, về mặt kinh tế, về con bạn thân… mới quyết định chuyển sang thuê nhà. Từ nay hai đứa sẽ phải dựa vào nhau mà sống và học ở cái xứ sở sương mù này…

Làm xong thủ tục thuê nhà với ông chủ nhà, My đứng ngắm căn phòng mà nó sắp ở. Ngôi nhà có hai tầng, tầng trên có hai người bạn Trung Quốc đang thuê, cầu thang giữa hai tầng cũng khá tách biệt. Tầng dưới gồm một phòng ngủ đôi bé bé, một phòng bếp liền với toilet. Uhm, not bad - nó nghĩ. Nó mở khoá vào phòng, bất chợt thấy một cái thùng cáctông nhỏ trước cửa. “For Amy - my little Vietnamese girl. Good luck!” Mrs Janice! My thầm reo lên và mở thùng ra. Một cái TV! Chính là cái TV trong phòng My hồi còn ở nhà bác Janice, nhỏ và cũ nhưng vẫn còn xem tốt, thậm chí nó vẫn còn thấy chữ “Amy” bé tẹo viết bằng bút chì ở trên nóc, hì. Một niềm vui ấm áp lan toả trong lòng nó. “Hi telly!” - My thì thầm - “From now you’ll be my lucky charm.” Nó ôm “em” TV vào phòng, loay hoay một lúc với ổ điện và ăng ten rồi ấn Power. Baby TV, haha. Chào mừng mày đến với một cuộc sống mới, đầy thú vị và bất ngờ, My ạ...

***

Đã 3 tuần từ ngày hai đứa ở nhà mới. My vẫn ôm lấy cái TV theo thói quen, hàng sáng bấm ngẫu nhiên remote, xem kênh nào hiện ra và dự đoán về ngày hôm đó của mình. Cái Giang mới sang, sau nó một năm, nên rất bận bịu với chuyện học hành, và cũng không thích xem tivi lắm.


Nhưng tối tối Giang vẫn ngồi buôn chuỵên với My, có hôm còn gọi cả hai bạn gái Trung Quốc xinh xẻo xuống làm một slumber party vui nổ trời nữa. Thỉnh thoảng, Mark - cậu bạn “hot boy” học cùng lớp và có để ý My - còn đến nhà chơi, dù sau đó hầu hết là My ngồi xem tivi hoặc chat, để mặc cậu ta cho Giang ngồi tiếp chuyện (!) Cuộc sống khá vui và “multicultural”, mọi người share cho nhau mọi thứ, giúp đỡ nhau không ngần ngại… À, trừ một người. Là Khánh - cậu bạn du học sinh đang hoàn thành nốt A-level như My, nhưng không học cùng trường. Khánh cũng thuê nhà cách đó không xa, đôi khi đạp xe qua chỗ chợ gần nhà My để mua thức ăn và đồ dùng lặt vặt. Cậu ta có biết My và Giang, tất nhiên, vì ba đứa là những người Việt Nam duy nhất ở khu này. Nhưng gần như cả ba chưa bao giờ nói chuyện, nhìn thấy My là cậu ta chỉ nheo mắt lại nhìn và vênh mặt lên đi thẳng, xí!

***

My xách túi vải đựng thức ăn, vừa đi trên đường vừa nhẩm tính. Nó và Giang cực kì cố gắng tiết kiệm, chi tiêu dè xẻn hết mức có thể, nhưng ăn mì gói và bánh mì mãi thì không đủ sức khoẻ để học. Thế nên hai đứa đành phải mua gạo Việt từ khu Hackney về, rồi hằng tuần đi siêu thị mua thịt thà rau củ về nấu nhanh. Giá cả đắt đỏ, Chủ Nhật hai đứa phải đi rửa bát và phụ việc tại một quán người Việt thì mới tạm đủ… Bỗng My thấy bóng người quen quen. Là Khánh, đang lúi húi với cái xe đạp.

- Thủng lốp à? Thế thì tự sửa làm sao được?

Khánh ngước lên nhìn My 3 giây, rồi cúi xuống và nói lạnh te:

- Kệ tôi.

- À, không đem tiền chứ gì. Trông cậu không phải là vừa đi học hay đi chợ về.

- Thì sao?

- Tớ sẽ cho mượn tiền đi sửa xe. Nhà gần nhau rồi, không ngại gì hết, không được từ chối.

Nói xong, My nhanh chóng bắt Khánh xách hộ cái túi, rồi dắt xe Khánh đến một cửa hàng xe đạp cũ. Trong lúc chờ sửa, My và Khánh ngồi ở ghế đá vườn hoa công cộng ngay đối diện.

- Sao cậu lại giúp tôi? - Khánh thủng thẳng nói.

- Vì cả hai ta đều là người Việt.

Im lặng.

- Khánh có đói không? Tớ có đồ ăn trong túi đấy.

- Không. Cậu đói thì cứ ăn đi, tôi không đói.

- Sao Khánh cứ “cậu cậu tôi tôi” thế nhỉ? Nếu không tìm được từ xưng hô thì nói bằng Tiếng Anh cũng được.

- Tôi thích vậy. Và tôi muốn nói chuyện bằng Tiếng Việt. Lâu lắm rồi tôi không gặp học sinh Việt nào nói nhiều như cậu. Họ chỉ im lặng, hoặc có nói là nói bằng Tiếng Anh.

- Ừ, tuỳ Khánh vậy.

Im lặng.

- Ngoài “cả hai ta đều là người Việt” ra thì cậu còn lí do gì để giúp tôi không?

- À có. Sáng nay tớ bật TV, kiểu random ấy…

- Chả liên quan.

- Và tớ thấy một phim trên Cartoon Network, có cảnh một thằng bé đi xe đạp. Vì thế tớ nghĩ hôm nay chắc tớ cũng sẽ gặp một cái gì đó tương tự, nhưng không nghĩ lại là cậu.

- Hmm. Họ sửa xong rồi kìa, đi thôi.

Khánh đèo My về đến nhà. Có tiếng Mark cười to với Giang ở bên trong. Khánh nhíu mày, nói lời cảm ơn rồi đi. My chỉ kịp hét to nick Yahoo của nó, và nhìn thấy cái gật đầu khẽ của Khánh trong màn sương mờ mờ buổi chiều hôm.
...
(Còn tiếp)

Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: CON NHỎ XINH NHẤT C3 (P2)

Tiếp theo với phần cuối của truyện ngắn: "Anh, em thích anh!". Cùng blog truyện - BlogTM đi đến với phần bốn: "Con nhỏ xinh nhất C3". Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Phần 1: Anh, em thích anh!
Phần 2: Lời chia tay bất ngờ
Phần 3: Em ở đây
Phần 4: Con nhỏ xinh nhất C3 (p1)
Nhưng Ngọc đã chạy ra cửa, qua phòng khách, nó nhìn Nguyên một cái không rõ là căm ghét hay căm thù, rồi chạy ra đường. Đêm hôm đó, mãi một giờ sáng bố mẹ mới xác định đựơc tung tích con mình ở nhà một đứa bạn thân, đành để nó nghỉ lại đấy tới sáng mới về, hai mắt sưng húp và đỏ mọng.
***
Huy lò dò ra nhà sách, Ngọc vừa rủ nó tới đây kiếm mấy quyển hay hay.
-Đến rồi kìa!- Dung hí hửng nói khẽ, đẩy Ngọc ra.
Chừng như còn ngượng ngập, Ngọc quay lại nhìn Dung. Con bạn giơ tay lên đếm ngược "3,2,1, ukie!" rồi nháy mắt một cái rất gian manh. Hôm nay, Ngọc mặc váy hoa trắng điệu điệu, mái tóc thả chấm vai, đeo đôi bông tai dâu tây đỏ mọng. Tất cả là để khoe hết bản lĩnh của "con nhỏ xinh nhất C3". Nhưng vừa nhìn thấy Huy, tóc nó đã muốn dựng ngược lên như cũ, bao nhiêu kịch bản Dung nhồi vô đầu giờ quên sạch. Chả hiểu sao giờ đã thích Huy, mà thấy mặt Huy nó vẫn muốn... cãi nhau thế không biết. :)
Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: CON NHỎ XINH NHẤT C3 (P2)

Huy đút hai tay vào túi, hờ hững bước qua chỗ Ngọc đang đứng yên như cột điện. Chợt Huy quay lại , ghé sát vào mặt Ngọc, rồi tháo kính ra kéo vạt áo lau lau, đeo vào, lại ghé lại lần nữa:
-Có phải "Ngọc la sát" đây không ta? Nhìn không nhận ra nữa. Hay là hồn ma của cậu hiện về trêu ngươi tớ đấy hả?
Huy cười há há, rồi túm một nắm tóc loà xoà của Ngọc, giật một cái làm đầu nó nghiêng hẳn sang một bên:
-Sao không cột lại cho dễ kéo?
-Cậu nữa,- giờ Ngọc mới định thần, trả miếng- Sao giờ đầu cậu nhìn như nhím thế kia? Hay mẹ cậu tống nhầm cậu vào tiệm giặt là hả?
Nói rồi, Ngọc quay người, kiêu hãnh bước đi:
-Chán chả muốn nói chuyện với cậu nữa. Gặp lại bạn cũ mà thế!
-Này này khoan đã, rủ tớ qua đây lại định vứt tớ lại à?

-Ê này!

-Này! Miu xinh!
Lần này thì Ngọc phì cười, quay lại:
-Đâu có, là tớ đang dẫn cậu tới giá truyện ma đấy chứ! Hay cực kì luôn- Ngọc nháy mắt.
Hai người cùng ngồi trên ghế đá, cùng hút trà sữa và tranh luận sôi nổi về mấy hiện tượng kì bí. Điện thoại khẽ rung, Huy reply: "Sr cậu, tớ có việc đột xuất mất rùi :(". Lần đầu tiên, Huy nói dối Như, và nó cũng tự nhủ đó sẽ là lần cuối cùng.
Bỏ mặc Như một lần cũng có sao, coi như... trả thù Như vứt Huy bơ vơ bao nhiêu lần...
Huy thực sự có hứng thú với Ngọc. Cô nhóc bướng bỉnh, thú vị và vui vẻ. Ngọc có nhiều nét giống Như, nhưng ngang hơn và hiếu chiến hơn. Ngọc rất thích kể chuyện ma trong khi Như nhắm tịt mắt ngay khi nhìn một cái hình hơi rùng rợn. Thêm nữa, Ngọc lại rất hiểu Huy: đó là kết quả của một tình bạn kiểu Tom& Jerry trong suốt những năm cấp II. Nhưng chẳng phải Huy đã thích Như rồi sao? Ngọc vẫn chỉ là bạn thân, hoặc đặc biệt hơn thế một chút. Đi chơi với Ngọc những lúc vắng Như cũng chả ảnh hưởng gì. Nhưng rồi gần hai tháng, Huy cảm thấy vị trí của Ngọc trong lòng mình dần cao lên, thay dần hình ảnh của Như. Mỗi lần như thế, Huy lại thảng thốt, vội vã nhắn tin hỏi thăm Như, để nhận đựơc những tin nhắn vui vẻ và đầy quan tâm, để an tâm rằng Huy và Như vẫn thuộc về nhau. Sms của Như, cũng như bản thân cô ấy, luôn rất ngọt ngào- một điều mà Ngọc không bao giờ có được. Và Huy cố đưa ra hết so sánh nọ đến so sánh kia, để chứng minh Như có rất nhiều điểm hơn Ngọc, để rồi tìm thấy chừng ấy điểm Ngọc hơn Như. Chỉ đơn giản là Huy đang chạy trốn tình cảm của chính mình.

***
-Huy này- Ngọc nghiêng đầu, cười bí ẩn- hồi xưa tớ thích cậu đấy!
-Thật à? Thế giờ còn thích không?- Huy choàng tay quanh vai Ngọc, như một người bạn thân hay một chiến hữu- hỏi đùa.
-Hết rồi!- Ngọc nói tỉnh queo.
-Tiếc nhỉ!- Huy cười đểu, buông tay xuống.
Cả hai đều không hề biết sự hiện diện của Như trong một góc tường gần đó.
Ngọc chỉ nhìn theo bóng Huy ra về, khẽ lẩm bẩm:
-Đồ ngốc!
***
Một tuần sau...
Một đôi tay mềm mại bịt mắt Huy.
-Uhm... Ngọc! Đừng đùa nữa!
Ngọc buông tay, cười, nhưng rồi cô nhóc yên lặng. Ngọc đã nhận ra chút ngập ngừng trong giọng Huy hồi nãy. Cô nhóc ngồi xuống bên cạnh Huy, duỗi chân, thở dài:
-Cậu vẫn còn nhớ Như đúng không?
Huy quay nhìn Ngọc, định chối, nhưng rồi khẽ gật đầu:
-Một chút.
Ngọc không trách Huy. Mới đột ngột nói thích Ngọc được khoảng một tuần, nếu Huy đã quên hẳn Như thì cậu ấy đã không đáng để Ngọc yêu quí tới vậy. Ngọc đã chờ đựơc 4 năm, có gì mà không chờ thêm được một thời gian để Huy quên hẳn Như cơ chứ.
Còn Huy, trong một giây, nó đã mong đó là Như, thân thương và vui vẻ như ngày nào. Nhưng rồi Huy biết chắc chắn, đó là thiên thần xinh xắn vẫn ngày ngày ở bên cạnh cậu.
***
Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: CON NHỎ XINH NHẤT C3 (P2)

Một năm sau...
-Vừa ra "Dịu" về đấy à?- Huy kéo tóc Ngọc, hỏi.
-Ừ... Bên đó hôm nay bận rộn quá! Mà mấy hôm nữa thể nào tớ cũng phải bắt Như sơn lại cái quán đó. Nhìn âm u quá đi. Mà không thì tớ cũng xách thùng vào... sơn trộm.
Huy cười, giơ cả hai tay lên:
-Đồng ý!!
-Chẳng biết cái thằng chủ quán đấy như nào mà để cái quán thế nhỉ, phải cả tá bùa trừ tà chất vô đó may ra mới hết u ám được. Tự nhiên làm tớ nhớ đến một người...
Ngọc nói vậy, nhưng nếu biết đó là Nguyên, thì cô nhóc cũng sẽ không nhìn Nguyên theo cái kiểu trẻ con và nông cạn ngày xưa. Tuy nhiên, Ngọc chắc chắn cũng sẽ không thích Nguyên, chỉ vì nó không hợp với anh.
-Chả biết thằng đó có gì... chỉ tội nghiệp Như. Mong Như sớm tìm được người khác xứng đáng hơn... Nói thế thôi chứ thể nào mấy bữa nữa Như cũng quên đi thôi, đợi đâu được mãi mà...-Huy thở dài.
Ngọc quay qua nhìn Huy, vểnh mỏ, mắt lóe lên một ánh nhìn kì lạ rồi mỉm cười bí ẩn:
-Đừng coi thường con gái tụi tớ thế!
Về Ngọc, cô tin chắc chắn rằng Như sẽ đợi được, cho dù là 1 năm, 4 năm hay 10 năm đi chăng nữa, chỉ cần có một tình cảm chân thành và thực sự sâu đậm. Bởi lẽ, chẳng phải chính Ngọc đây đã là một minh chứng tiêu biểu đó sao? Bất chợt, Ngọc nhìn Huy, buông một câu kì quặc:
-Bốn năm của tớ!!
Hết
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: CON NHỎ XINH NHẤT C3 (P1)

Chúc cả nhà một buổi sáng tốt lành, hôm nay hãy cùng Blog truyện - BlogTM đến với phần Bonus cũng là phần cuối cùng của truyện ngắn: "Anh, em thích anh!" với tựa đề: Con nhỏ xinh nhất C3.
Phần 1: Anh, em thích anh!
Phần 2: Anh, em thích anh!- Lời chia tay bất ngờ
Phần 3: Anh, em thích anh! - Em ở đây
Về Ngọc – con bé xinh xắn vốn chỉ được nhắc đến như người thứ 3 chen vào giữa Huy và Như.
Huy chúi mũi vào màn hình máy tính. Đã từ mấy hôm nay, những khoảng thời gian nó vẫn dành để chở Như đi dạo phố "chuyển khoản" hết qua game. Ngồi nhiều khiến Huy đau đầu và mỏi mắt kinh khủng, kiểu này thì chắc Như làm thêm bao nhiêu tháng mắt Huy tăng thêm bấy nhiêu điốp quá. Huy đưa tay che một cái ngáp dài, lôi mob ra nhắn tin hẹn Như qua đón cô nhóc. Mà lạ, Như cắm đầu vào đấy làm gì không biết. Cứ làm như cô nàng rảnh rỗi hay túng thiếu lắm ấy. Mấy thằng bạn thương hoàn cảnh "có người yêu mà cũng như không" của Huy, nháy mắt cười bí hiểm: "Chắc kết anh chủ quán đẹp giai rồi"- "Vớ vỉn"- những lúc như thế Huy thường nạt ngang. Đang suy nghĩ, bỗng một cái buzz dữ dội đến rung cả màn hình:
Ngoc lala ^^: Oh, đang game huh?
Ngoc lala ^^: Nếu thế thì cứ chơi tiếp đi nha ;))
Huy [V]IP: >_<
Huy [V]IP: Đằng nào cũng thoát ra mất rồi
Ngoc lala ^^: vô cùng sorry. kekeke
Ngoc lala ^^: thui không làm phiền nữa
Huy [V]IP: Thoát ra mất rồi còn đâu /:)
Huy [V]IP: Thôi cứ nói chuyện tiếp đi
Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: CON NHỎ XINH NHẤT C3 (P1)

***
Lớp 7C... Con bé tóc vểnh cao, chống cằm nhìn ra cửa sổ. Chả biết nó đang suy nghĩ gì, hay chỉ đơn giản là đếm những chiếc lá si chi chít trên cây, theo kiểu "Chiếc lá cuối cùng" của O'Henri. Chợt đầu nó bật ngửa ra phía sau, kèm theo đó là một tiếng "Á á á..." to khủng khiếp. Giọng một thằng con trai... dịu dàng:
-Này bạn ơi, đây là chỗ của mình!
Ngọc quờ tay ra phía sau, giật lại cái đuôi tóc vẫn đang bị kéo thô bạo, nói cũng dịu dàng không kém:
-Này bạn ơi, đây là tóc của mình!
Đấy là lần đầu tiên Ngọc nói chuyện với Huy. Nhưng chỉ là nói chuyện thôi, chứ nó thừa biết Huy từ lâu rồi. Thậm chí nó cũng biết tỏng cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ của cái lớp hàng xóm này do Huy độc quyền chiếm giữ. Nhưng nó cũng biết là biết thế thôi: biết mặt, biết tên, biết cái tính nghịch như quỉ luôn đầu têu ra mấy vụ không đâu. Biết thêm chuyện Huy trêu gan cô giáo chủ nhiệm thế nào mà bị phạt "lao động công ích" ở bồn hoa ngay trước cửa lớp nó. Thế. Hết!
Ngọc vuốt lại tóc, vênh mặt, lấy tay hất cái đuôi một cái như trêu ngươi, rồi lại nhìn qua cửa sổ. Lần đầu tiên gặp đối thủ ngang cơ, Huy hơi lúng túng, rồi lại sừng sộ:
-Này, có ra không thì bảo?
-Việc gì tớ phải ra? Ớ ờ ờ...
-Đây là chỗ của tớ cơ mà!
-Ai đến trước thì người đó được ngồi.
-Tớ đã đến từ hôm qua!
-Tớ đã ngồi đây từ năm ngoái!
Cứ thế hai đứa bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi. Cuối cùng, đuối lí, Huy túm tay Ngọc, kéo bay ra, nhanh chóng thế chỗ. Ngọc lườm Huy, buông "phán xét cuối cùng": "cái đồ bắt nạt con gái!!", vênh mặt lên lần nữa, rồi đùng đùng đi về lớp.
Huy chả thèm nhìn theo. Cái giống đó mà gọi là con gái sao??
Ghét của nào trời trao của ấy. Mấy bữa đi lao động, hai lớp 7A và 7C cứ đùn đẩy nhau công việc, thế là lao vào cãi nhau. "Mấu" nhất là Huy với Ngọc, chả đứa nào chịu kém miếng đứa nào. Thấy thế, tụi bạn ở hai lớp lại hùa nhau gán ghép hai người, coi như là "lấy hôn nhân làm hoà hữu". Một lần đang gấu ó nhau, Ngọc bật ra tiếng rủa:
- Chó!
Huy ngẩn người, rồi nhe răng:
- Mèo!
Ngọc đang cay cú bỗng toét miệng cười. "Cãi nhau như chó với mèo" mà ^^. Lớp được thể, phong cho Huy làm "cún iu" còn Ngọc làm "miu xinh", đi đâu cũng ầm ĩ cả lên. Cứ nhắc đến Huy là người ta nói đến Ngọc, còn bất cứ câu chuyện nào có tên Ngọc cũng phải có hình bóng của Huy.

Ngọc không thích Huy, nhưng phải thừa nhận là nó rất thích... cãi nhau với Huy. Huy có cái kiểu vừa cãi nhau vừa tếu nhắng không chịu được, đảm bảo bất cứ ai hay cãi nhau với nó cũng phải... sinh nghiện. Hôm sinh nhật Phương, rủ nhau đi leo núi, có cả Huy và Ngọc. Có một mỏm đá cao, mấy đứa con gái trầy trật mãi không leo lên được. Ngọc đang đứng lúng búng như gà mắc tóc thì có một bàn tay đưa ra. Nó ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt của Huy:
-Đưa tay đây nào!
Suy nghĩ đúng nửa giây, rồi nó chìa tay ra cho Huy túm lôi lên. Bàn tay vững chãi và mạnh mẽ, y như cái lần kéo nó ra khỏi chỗ ngồi bữa nọ, nhưng lần này đem lại cảm giác khác. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy nôn nao trong lồng ngực. Một cảm giác dịu dàng lan toả, xem lẫn giữa quí mến và biết ơn. Đến nỗi, Ngọc chả thèm nhận ra là Huy đã kéo tất cả đám con gái đi cùng hôm đó :).
Mấy hôm sau, nó vẫn chạnh choẹ với Huy như thường, nhưng rồi không hiểu sao Ngọc có cảm giác Huy đã biết bí mật của nó. Nếu Huy biết, thì chắc chắn là Hiền đã để lộ ra, mà cũng có thể là Tâm, hay Dung, hay Trang, hay Liên. Trời ơi, sao nó lại đi chia sẻ chuyện thầm kín với toàn bà t8m thế này? >_<
Và nó chờ... Vì Huy cũng có vẻ thích nó mà... Dạo gần đây nó thấy Huy dịu dàng hơn, dù như thế có nghĩa là ít "được" cãi nhau hơn. Tất nhiên, "dịu dàng" theo nghĩa của Huy vẫn bao gồm kéo tóc hay véo má.
Ngọc đâu biết rằng, chỉ là Huy ngại nó hơn, và cố càng ít gây sự với một cô nhóc thích mình càng tốt.
Rồi lên cấp III... Nó và Huy xa nhau hơn một tí. Vẫn cùng trường, nhưng hai lớp ở hai dãy đối diện, cách nhau cả một khoảng sân rộng. Ngọc vẫn ngày ngày nuôi lớn trong lòng tình cảm về Huy, trong khi Huy rất hiếm khi nhớ tới nó, hoặc nếu có, thì chỉ như một người bạn cũ. Và Ngọc đã không thể nào tin, khi nghe nói Huy thích Như. Nó vẫn cười cười góp vui khi nghe bạn bè kể những "manh mối" về tình cảm giữa Huy với Như, nhưng trong lòng nó nghĩ khác. Hẳn Huy và nó cũng phải có một cái gì đó chứ, một cái gì đó vượt lên thứ tình cảm của một người bạn mới quen như Như. Ừ, hẳn rồi, hẳn là thế rồi. Nó thật ngốc, cứ đinh ninh như thế đi, người ta đã công khai tình cảm rồi kia kìa.
Đúng hôm đấy về nhà, Ngọc bắt gặp ngay một ông khách quen với cậu quí tử. Kể ra nó cũng gặp Nguyên vài lần rồi, nhưng hầu như chả nói chuyện bao giờ. Nó không thích cái kiểu bí xị lầm lì của cậu ta. Có một lần, Ngọc trêu:
-Nhìn anh rất có phong cách nghệ sĩ đấy!
-Chỗ nào?- Nguyên ngước mắt, hỏi hờ hững.

Nó nhìn qua bố mẹ thăm dò, chả lẽ lại bảo: "ở chỗ rất lập dị!" à, thế thì bất lịch sự quá, thể nào bố mẹ cũng quạc cho nó một trận. Câu đó nói với Huy thì vô tư, nhưng với Nguyên thì... Chà, nó chả dám thủ đâu :P.
-Em cũng không biết nữa... Anh có biết chơi ghi-ta không?- Ngọc nhướn mày, đánh trống lảng.
-Không- Nguyên lắc đầu cộc cằn, nhìn qua chỗ khác.
"Thậm chí anh ta còn chẳng biết chơi ghi-ta!"- Ngọc ngẫm nghĩ-" Nếu biết thì ta đây còn xem xét cộng cho một điểm. Heehee" Chả biết sao mà từ nhỏ Ngọc đã mê ghi-ta thế không biết.
Thế là hôm đấy, sẵn bực mình và hoang mang về chuyện của Huy, Ngọc quýnh quáng chào hai người rồi biến lên nhà. Bỗng mẹ nó gọi:
-Ngọc này...
-Dạ?
-Con thấy Nguyên thế nào?
-Cái thằng... à quên cái anh "trầm cảm" đó ạ?
Câu hỏi thay cho lời nhận xét. Mẹ nó nhăn mặt, nhưng vẫn nói tiếp:
-Nó học hành tử tế, hiền lành lại không chơi bời gì, cũng khá xinh trai nữa. Bố mẹ định...
Năm giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên:
-CON KHÔNG CHỊU ĐÂU!!!
-Này, Ngọc...- mẹ nó gọi với theo.
...
(còn tiếp)
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: EM Ở ĐÂY!

Cùng Blog truyện - BlogTM tiếp tục với phần tiếp theo của truyện ngắn: "Anh, em thích anh!" của tác giả Pikajaita. Phần tiếp theo với tựa đề: Em ở đây!
Phần 1: Anh, em thích anh!
Phần 2: Lời chia tay bất ngờ

Mặc dù vẫn nhớ như in lời cam kết bữa đầu xin việc, nó vẫn không khỏi shock: "Nhưng mà... tại sao???", "Chả tại sao cả - Nguyên nhún vai - anh không cần em ở đây nữa. Đầy là lương của em tháng này

Bàng hoàng, nó nhìn Nguyên, thản nhiên cắm cúi tiếp tục làm việc. Tại sao lại là lúc này, khi nó vừa mới phát hiện ra là nó thích anh? Tại sao tất cả những người nó yêu thương đều lần lượt rời bỏ nó mà đi? Có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng rồi nó giữ lời, ngậm tăm ra về. Lần này, nó không khóc, dù lòng nó nghẹn đắng và cả thế giới của nó như sụp đổ.

***

Nó cầm ô, đứng trước quán. Nó vẫn đến, dù đây không còn là "trụ sở" của nó nữa, đến như một thói quen. Nó đã định không bao giờ trở lại, nhưng vẫn không ngăn nổi bước chân. Mưa xối xả. Dòng người vội vã cứ phóng vèo vèo qua, vội vã đi, vội vã về nhà. Nó đúng đó, lặng lẽ. Tấm biển "Đóng cửa" rất to đập vào mắt nó, thay cho mọi lời giải thích. Ba tháng, nó và anh đã kịp có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều khách quen. Thậm chí, nó đã có một vài người bạn. Một điểm đến yên bình, sâu lắng giữa thành phố ồn ào và hối hả. Nó và họ đều biết ơn anh về điều đó, và đều hụt hẫng. Nó đưa tay rờ quanh tấm biển ướt nhẹp. Vẫn cứ mưa. Lạnh. Nó nhớ khủng khiếp. Nó chỉ muốn gỡ tấm biển kia ra, đẩy cửa bước vào. Mưa tạt vào má nó, mềm nhưng đau. Nó nhắm mắt, tưởng tượng bên kia là không gian ấm cúng của quán, tiếng ghi-ta của Nguyên, vài gương mặt thân quen. Người thì ngồi nhẹ nhàng suy tưởng, người thì đeo headphone, chăm chú ghi chép, thi thoảng lại đưa cốc trà sữa lên môi. Người thì mỉm cười trò chuyện với nó. Ướt. Không, không phải thích. Nó yêu anh.
Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: EM Ở ĐÂY!

Khác với Huy, những cảm xúc bồng bột và thoáng qua, ở bên anh nó được yên bình và tin tưởng. Anh không phải là vật thế thân của Huy. Nó khờ thật, tại sao lại lo hão như thế chứ? Anh đâu có giống Huy chút nào đâu? Giờ đây, trong lòng nó chẳng còn chút dấu vết nào của Huy nữa. Gặp Huy, nó có thể mỉm cười. Chỉ có anh, tràn ngập hình bóng của anh, anh có biết không?

Đắng. Nó tự hỏi nếu lúc đó nó nói thích anh, liệu anh có còn làm như thế? Hay là nó còn rơi vào hoàn cảnh thê thảm hơn cả bây giờ?

Giá như những điều nó mong ước là sự thật, giá như anh vẫn ở bên kia. Vô thức, nó đưa tay đẩy cửa. Không khoá.

Anh ngẩng lên nhìn nó. Lòng nó như tan ra, tan ra. Rất nhiều mảnh băng len lỏi trong nó buôn buốt. Cảm giác sung sướng đến tê dại, nhưng xen lẫn cả ấm ức. Một lần nữa, còn được thấy anh ở đây. Khuôn mặt anh, đôi mắt nâu, lông mày rậm, mái tóc hung. Anh khẽ gật đầu để nó ngồi xuống. Bao nhiêu câu hỏi tại sao mấp mé chỉ chực trào ra nhưng không thốt lên lời. Nó ngồi đó, nhìn anh với ánh mắt thay cho bao dấu hỏi.

-Anh sắp đi du học. Có thể em sẽ ngạc nhiên nhưng đúng là thế. Sang Pháp. chố này sẽ có người khác thuê.

...

-Anh mới ở đây được một năm, nhưng nơi này thân thuộc còn hơn chính nhà anh vậy. Hồi đó cãi nhau với bố mẹ, quyết định bỏ thi đại học, tự mở một quán riêng, sống tự lập. Nhưng giờ thì...

-Cãi nhau với bố mẹ ạ?

-Ừ- Anh cười chua chát. Bố mẹ anh muốn anh đính hôn với một cô gái, con của bạn thân kiêm đối tác làm ăn.

-Anh không thích?

-Có.

-Nhưng?

-Cô ấy không thích anh- Nguyên nghiêng đầu, nói nhẹ nhàng- Anh học ghi-ta chỉ vì cô ấy, nhưng chưa một lần được chơi cho cô ấy nghe...

Anh với lấy cây ghi-ta, và không giữ lời, anh lại đàn. Cả hai đắm chìm trong âm nhạc và những nghĩ suy. Những âm thanh dội vào lòng nó, buồn bã, nhức nhối, thản nhiên,... bao nhiêu cung bậc...

-Thôi, để anh đưa em về!

***

Bốn năm sau...

Ở sân bay là chàng thanh niên cao, nước da trắng, chiếc kính đen che đi đôi mắt nâu, nhưng vẫn lộ ra đôi lông mày đen rậm nam tính. Bốn năm, anh mới trở về mảnh đất nơi anh sinh ra, với những kỉ niệm về tình yêu không nói. Người duy nhất được nghe anh chơi bản nhạc tự mình sáng tác. Có lẽ bây giờ cô nhóc cũng đã lớn, đã tìm được một tình yêu đích thực, và sống hạnh phúc. Cô ấy xứng đáng được như vậy. Trong veo và vui vẻ như những tia nắng ban mai, xua tan những gì u ám nhất trong lòng anh. Thậm chí, cô ấy còn không biết...- anh tự nhủ. Sống ở một nơi xa lạ, nói một thứ tiếng xa lạ, ăn những món ăn xa lạ khiến anh quên đi những kí ức buồn. Nhưng ngay khi vừa hít thở bầu không khí Việt Nam, thì con người ngày xưa trong anh trở lại. Anh vẫy taxi, không phải về nhà.

Tắc đường, anh ngó ra ngoài cửa, những gương mặt da vàng, dáng dấp bé nhỏ rất đỗi thân quen. Anh chẳng biết vì sao mình lại đi tới đó. Có lẽ, đến chỉ để đứng ngoài, và chỉ để thất vọng. Nơi đấy có còn gì nữa đâu. Có thể, sẽ là một cửa hàng bán đồ gia dụng chẳng hạn, một vài người sẽ ngơ ngác nhìn hỏi anh mua gì. Có thể người ta đã đập bỏ căn nhà cũ và xây một căn hộ cao để cho thuê. Không, chắc là anh chỉ dám đứng từ xa, nhìn một cái rồi đi.

Nhưng anh phải ngạc nhiên. Khi chiếc taxi dần dần đến, anh thấy từ xa tấm biển "Dịu", vẫn kiêu hãnh như chưa bao giờ bị dỡ xuống. Anh không tin vào mắt mình, tim đập loạn lên khi đến mỗi lúc một gần. Y như vừa mới ngồi trên một cỗ máy thời gian. "Dịu" vẫn thế, không hề thay đổi. Vẫn cách bài trí ấy, vẫn tông màu ấy. Mặc kệ sự náo nhiệt bề ngoài. Mặc dù anh suýt nữa không thể nhận ra khu phố quen thuộc, mặc dù bốn năm không phải là một thời gian ngắn. Nhưng "Dịu" vẫn hiên ngang bất chấp mọi sự đổi thay, vẫn bình thản hệt như phong thái riêng của nó bốn năm về trước.

***

Bốn năm, hàng trăm lần Như đã dõi theo ngôi trường anh học bằng Google Earth, tưởng tượng những bước chân anh đủng đỉnh bước trên con đường đó. Bốn năm, Như ủ kĩ trong lòng tình cảm với người con trai nó quen trong ba tháng. Mà giờ không thể gọi Như là nó nữa, cô giờ đã là sinh viên năm thứ hai, và là chủ một tiệm bánh ngọt xinh xinh.

Làm chủ tiệm phức tạp hơn Như tưởng, nhất là khi còn đang đi học. Cũng may, cô còn có những người bạn giúp đỡ. Hà cũng là đồng chủ quán, và trong những ngày đông khách, Ngọc sẽ đến làm chân "lăng xăng viên". Ngọc rất dễ thương và dễ gần. Cô nhóc đã thích Huy từ lâu lắm, trước cả khi Huy quen Như. Vì Huy, Ngọc đã kịch liệt phản đối vụ đính hôn vớ vỉn của gia đình với một người mà với cô gần như mù tịt. Cũng như Như, Ngọc là một cô nhóc độc lập và tự tin, nên tất nhiên không bao giờ chấp nhận chuyện sắp đặt vô lí như vậy.

Thỉnh thoảng, Huy cũng tới, cả 4 treo biển "đóng cửa" rồi ăn uống trò chuỵên vui vẻ. Bốn năm khiến họ trở thành bạn thân. Những kỉ niệm đã qua được gợi lại dễ dàng. Huy à, cậu không có lỗi, chỉ là chúng ta không có duyên. Vào những lúc Như bận rộn, thì Ngọc luôn ở bên, trêu chọc, trò chuyện, và dần dần Huy nhận ra mình mến Ngọc. Nhưng Huy vẫn lấn cấn, không nỡ nói lời chia tay khi mọi chuyện còn tốt đẹp. Vậy là cô đã đúng- Như nhủ thầm- dù cách làm có hơi cực đoan. Nói chia tay là cách tốt nhất để kết thúc tất cả, khi mà cả hai đã không còn thuộc về nhau nữa. Bống một cảm giác dịu dàng an ủi Như, cô và anh vẫn chưa chia tay nhau. Cả hai chỉ khẽ khàng: "Tạm biệt".

Bốn năm, biết bao lần cầm di động lên, muốn gọi cho anh. Nhưng rồi Như dừng lại, chuyển qua cái số hồi anh còn dùng ở Việt Nam, dù chỉ để nghe những tiếng lạnh lùng vang lên: "Thuê bao quí khách vừa gọi...". Nếu có chút gì nhớ đến cô, hẳn là anh đã nhắn tin, hay gọi cho cô trước. Cô biết người anh yêu không phải là cô. Bốn năm, không một cụôc gọi, không một sms, vẫn yêu, vẫn chờ...
(Còn nữa)
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Truyện ngắn: Anh, EM THÍCH ANH: Lời chia tay bất ngờ

Hôm nay Blog truyện - BlogTM sẽ mang đến cho các bạn phần tiếp theo của truyện ngắn: "Anh, em thích anh!" của tác giả Pikajaita. Phần 2 với tựa đề: Lời chia tay bất ngờ. Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ cùng Blog truyện.
Phần 1: Anh, em thích anh!
Nó làm quen với cuộc sống thiếu Huy, mặc dù rất khó khăn. Huy không một lần liên lạc, cũng chẳng thèm nhìn mặt nó nữa, cậu ấy biến mất như bong bóng xà phòng...

Buông tay Nguyên, nó chạy vội theo bóng Huy, oà khóc.
Mới sáng nay thôi, nó khám phá ra tại sao Huy không cằn nhằn về việc nó hay bận rộn nữa. Hà, nhỏ bạn thân, bỗng dưng kéo nó ra một chỗ:
-Như, mày và Huy dạo này thế nào rồi? Có chuyện gì giận nhau à?
-Giận nhau??- Nó ngơ ngác không hiểu - Giận cái gì mà giận nhau?
- Thế sao một đứa thì chúi đầu chúi mũi vào công việc... quên sầu. Còn một đứa thì suốt ngày cặp kè với đứa khác... Thế không phải giận nhau là gì?- Hà nheo mắt- Tao nói thật lòng, thằng Huy là thằng khá, mày đừng cố chấp quá mà bỏ thì uổng lắm.
Tai nó lùng bùng, ngay lập tức chưa hiểu những gì Hà nói. Chúi mũi vào công việc? Là nó sao? Vậy còn ai cặp kè? Chẳng lẽ là Huy? Chợt nó nhìn Hà, hỏi dồn dập:
-Cặp kè? Mày bảo Huy cặp kè với ai cơ?
-Ngọc, con nhỏ xinh nhất C3 ấy- Hà dẩu mỏ- đừng nói với tao là mày không biết đấy nhé.
Nó lắc đầu quầy quậy:
- Không! Tao thề là tao không biết gì cả... Nhưng mà... như thế là sao hả Hà? Huy với Ngọc thích nhau á?- nó rối rít.
- Tao cũng không chắc...- Hà nói nhỏ xuống- chỉ là tao thấy hai đứa nó hay đi với nhau thôi. Còn thì... Hay là mày thử hỏi thẳng nó xem.
- Điên à!- nó thừ ra.
Hà đặt tay lên vai nó:
- An tâm, chắc không sao đâu... Có lẽ tại tao nhạy cảm quá thôi.
- Không, có vấn đề thật đấy...
Nó nhớ lại, dạo gần đây, tuy Huy vẫn thường gửi sms chúc nó ngủ ngon, gọi nó dậy vào buổi sáng, nhưng những tin nhắn đó không nhiều và tình cảm như trước. Gần như chỉ còn là một thông lệ, hay một thói quen. Khi hai đứa đi chơi với nhau, có thật nhiều những khoảng thời gian Huy im lặng không nói gì, và thật nhiều nụ cười rất gựơng. Huy bận rộn nhiều hơn, hay ít ra là cáo bận nhiều hơn khi nó rủ Huy đi đâu đó. Vì bận rộn, nó nghĩ đó cũng chỉ là Huy bận rộn hay cái gì đó tương tự. Nhưng nếu "cái gì đó tương tự" lại là Ngọc...
Vừa xin Nguyên nghỉ làm sớm một hôm, nó cảm thấy thật mệt mỏi. Huy lại bận, nó đi lang thang không mục đích dọc mấy tiệm trà sữa. Chợt nó dừng lại, nép vào sau bức tường, nghẹt thở và hụt hẫng với những gì mình vừa nhìn thấy. Huy choàng tay quanh vai Ngọc, bình thản bước qua.
Quyết định rất nhanh, nó sẽ ra đi trong kiêu hãnh. Không muốn mình là một con mèo đáng thương bị bỏ rơi, nó sẽ cho Huy thấy, cậu ta chẳng-là-cái-gì-cả.
Mặc dù, thật ra, Huy là tất cả.
Đó là lí do nó nắm tay Nguyên hồi nãy, và cũng là lí do lúc này, nó khóc.
Huy đã biến mất. Nó cuốc bộ thêm mấy con phố nữa, cảm thấy mình... thất thiểu và nhếch nhác. Nó ghét khói bụi, ghét nắng, ghét những khuôn mặt tươi cười. Nó đã đứng trước cửa nhà mình, nhưng lại chùn bước. Nhà nó tràn ngập những hình ảnh về Huy, trên bàn nó vẫn còn một tấm ảnh chụp chung với Huy. Nó cần một nơi nào đó để chạy trốn. Nó quay trở lại "Dịu".
Truyện ngắn: Anh, EM THÍCH ANH: Lời chia tay bất ngờ

Cửa khép hờ. Nó khẽ đẩy, bước vào. Tiếng ghi-ta trầm buồn vang lên. Chưa bao giờ thấy Nguyên chơi ghi-ta, nó cứ ngỡ cây ghi ta treo đấy chỉ đơn thuần để trang trí. Bản nhạc kì lạ, phản phất nét buồn của Romance, nó chưa nghe bao giờ nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thuộc.
Nguyên giật mình, ngừng tay, ngẩng lên nhìn nó ngồi phịch xuống ghế.
-Em xin lỗi... hồi nãy không phải em có ý...
-Anh biết rồi- Nguyên nhún vai- nhìn em là anh biết.
Như gật nhẹ, cổ họng nó khô khốc, nhưng mắt nhoà đi. Một cảm giác trống rỗng kinh khủng. Mất Huy, bên trong nó chẳng còn cái gì cả. Tình yêu đầu tiên của nó, trong veo và mãnh liệt. Một bầu trời kỉ niệm về Huy, những mess vui vui, những cuộc gọi, giọng nói ấm áp, cái chạm tay. Mới đây thôi mà đã nhớ. Dòng sông cảm xúc lại trào ra, nó lại gục mặt xuống bàn, khóc nức nở.
Một bàn tay đặt lên vai nó, ấm áp và tin cậy, là Nguyên.
- Vẫn thích cậu ta, tại sao em lại làm thế?
- Vì... Ngọc.
Nguyên hiểu ngay khi Như kêu tên một đứa con gái khác. Anh đẩy li kem về trước mặt nó:
-Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi- giọng Nguyên đầy quan tâm và ấm áp, khác hẳn lúc bình thường.
- Anh không hiểu đâu!- nó lắc đầu như một đứa con nít làm nũng...
- Anh hiểu chứ!
Anh không hiểu, không thể nào hiểu đựơc nó. Một người như anh có bao giờ phải đau khổ vì yêu? Lạnh lùng và kiêu hãnh. Không, anh không thể.
Nhưng nó cần phải thoát khỏi cảm giác này, càng nhanh càng tốt. Nó cố trấn tĩnh, quẹt nước mắt, ngẩng lên tìm mắt Nguyên.
- Anh biết chơi ghi-ta?- Nó cố kiếm một đề tài để bắt chuyện.
- Uhm...
- Anh chơi thử đi!- nó lấy giọng vui vẻ- Thế mà em chưa được nghe bao giờ.
Nguyên liếc nhìn nó, rất nhanh, ánh mắt anh loé lên một cái gì đó lạ lùng, nhưng ngay lập tức lại trở về với cái vè bình thản và lãnh đạm. Lưỡng lự một lúc, rồi anh đặt cây ghi-ta lên đùi. Từng nốt nhạc bay lên, ấm áp và sâu thẳm...
***
Khách đến, Nguyên đứng phắt dậy, treo cây đàn về chỗ cũ. Nó chỉ kịp láu táu:
- Lần sau anh đàn cho em nghe cái bài lúc đầu nhé!
- Sẽ không có lần sau đâu- Nguyên nhếch môi cười buồn, nói thẳng băng.
***
Lần thứ bao nhiêu, nó rối tinh lên với đám bột. Thỉnh thoảng, nó mày mò nghiên cứu "chế tạo" một kiểu bánh mới. Lần nào Nguyên cũng đau khổ đóng vai "kiểm tra chất lượng". Lần nào cũng thế, anh nhăn mặt, cằn nhằn. Nó tỉnh bơ: "em sẽ chi tiền bột mà, anh chỉ việc nếm thôi, cằn nhằn gì chứ... Mà em thấy lần này cũng ngon đó chứ ;))".

Lần này cũng thế, công thức thì không chắc có vấn đề gì không, nhưng trực quan thì bánh mềm, xốp, khá ổn. Bột dính tèm lem trên mặt, nó đẩy cái bánh về phía Nguyên, anh nhìn nó cảnh giác, nhưng cũng nhăn nhó nếm thử:
- Vẫn thế!- Nguyên chau mày- nhưng thẳng thắn mà nói lần này có tiến bộ!
Nó làm quen với cuộc sống thiếu Huy, mặc dù rất khó khăn. Huy không một lần liên lạc, cũng chẳng thèm nhìn mặt nó nữa, cậu ấy biến mất như bong bóng xà phòng. Phải rồi, nó tự nhủ, cậu ấy vốn chỉ cần một lí do để xa rời nó, và nó đã cho cậu ấy lí do. Không có Huy, Như nhận ra nó không cần Huy nhiều như nó tưởng. Cuộc sống của nó vẫn ổn, miễn là nó đến "Dịu", nhiều hơn mức cần thiết. Bên Nguyên, nó vơi bớt nỗi nhớ Huy. Nó nhận ra Nguyên: đẹp trai, chững chạc, phong cách, và ấm áp. Nguyên nói đúng, kể từ lần đó nó không bao giờ được nghe anh đàn nữa, không lí do, không một lời giải thích.
Như lặng lẽ ngắm nhìn mái tóc hung hung của Nguyên. Ẩn sau vẻ lạnh lùn, nó biết anh thực sự chân thành và biết quan tâm. Thời gian qua, nó ngày càng gắn bó với anh hơn. Nó thích anh, nhưng lại hoảng hốt với suy nghĩ đó.
Ở anh có một cái gì đó bí ẩn mà nó không tài nào hiểu được. Vả lại, phải chăng trái tim nó đang lừa nó, nó đến với Nguyên chỉ vì khoảng trống mà Huy bỏ lại? Vết thương lòng từ mối tình đầu đổ vỡ vẫn còn đó, nó không đủ can đảm để mở lòng ra thêm lần nữa.
Nguyên bất chợt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Như. Nó luống cuống cúi xuống. Anh khẽ hắng giọng:
- Như này...
- Dạ?
- Từ mai em nghỉ việc được rồi!
(CÒn tiếp)
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: Anh! Em thích anh! (P1)

Blog truyện - BlogTM gửi đến các bạn một truyện ngắn nhẹ nhàng nhưng cũng rất hay của tác giả Pikajaita với tựa đề: "Anh! Em thích anh!"

Con bé thốt ra câu đó với anh chủ tiệm bánh ngọt nơi nó làm part time, khi vừa nhác trông thấy một bong người quen thuộc đẩy cửa bước vào. Nó, Huy và anh, đều sững sờ.

Nó kéo lại cái quai đeo chiếc túi xách gấu pooh trên vai, vẫn chần chừ không biết có nên băng ngang đường. Phía bên kia, Dịu, một tiệm bánh ngọt nhỏ nhưng đông khách, phục vụ cả trà sữa và các loại kem linh tinh.
Tình hình là nó trót bồ kết một cái áo khá xinh xắn mà nó nghĩ là ăn giơ tuyệt đối với cái jupe ở nhà, chắc chắn Huy sẽ rất thích cho mà xem! Dưng mà tình cảnh của nó thì thê thảm hết chỗ nói. Chính xác là nó còn 23.800đ, nếu tính cả một đồng 500đ gấp hình trái tim trong ví, một đồng xu 200đ vứt lăn lóc trong góc ngăn bàn, chính xác là ngăn thứ ba, phía dưới quyển hoá và một chiếc găng tay sọc trắng hồng. Thêm một tờ 100đ "đồ cổ" con bạn cũ tặng đợt tết, kẹp phẳng phiu như một cái bookmark giữa quyển "Mật mã Da Vinci". Đấy, bố nó cứ bảo nó bừa bãi đi, bừa bãi luộm thuộm mà lại nhớ chính xác vị trí của tất cả mọi thứ như thế à?? Mà tiện thể nhắc tới bố, nó và bố đang... giận nhau. Vấn đề chả có gì to tát, ngoài vụ nó hay kéo bạn bè đến nhà "ăn chơi đập phá". Việc nó không dẹp nổi tự ái để ngửa tay xin bố tiền mua cái áo màu vàng chanh mới là vấn đề lớn.
Thôi, tạm dẹp cái đó sang một bên, nghĩ làm gì thêm bực. Nó liếc nhanh cái đồng hồ, rồi bước vào tiệm bánh. Nói là "chen vào" có lẽ chính xác hơn. "Bác" chủ quán hơn nó vài tuổi, mồ hôi mồ kê đầm đìa, chạy đi chạy lại phục vụ khách. Không xuể. Hơi trù trừ, nhưng rồi nó cũng bỏ qua cái tính e dè không cần thiết, lao vào giúp một tay bê đồ hết bàn nọ đến bàn kia, thỉnh thoảng cao hứng lên lại vẽ ra một nụ cười, gập người: "Kính mời quí khách!". Một vài khách quen của quán tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô lính mới toe, nhưng cũng không hỏi han gì
Truyện ngắn: Anh! Em thích anh!

Khách vãn, chủ quán đưa tay quẹt mồ hôi, quay ra nhìn nó:
-Cảm ơn em... Mà em dùng gì nhỉ?
-Dạ không... em đang muốn tìm một parttime- nó nói thẳng.
Chủ quán hơi nhíu mày, rồi chăm chú nhìn nó với đôi mắt màu nâu sẫm, núp dưới cặp lông mày rất đậm:
-Tại sao em lại muốn làm việc ở đây?
Khỉ thật, phỏng vấn đứng luôn hả? Nó chúa ghét bị phỏng vấn, nhất là khi trong đầu không có sẵn câu trả lời.
-Vì em đang rảnh rỗi, muốn làm một cái gì đó có ích, tiện thể cũng muốn học làm bánh luôn nữa...- nó nói, quyết định giấu tiệt cái áo màu vàng chanh. Chả hiểu phản ứng của anh ta sẽ như thế nào nếu biết lí do thực sự của nó.
-Thực ra thì...- Chủ quán đưa tay vén tóc- ờ... quán cũng chưa có ý định tuyển thêm người...
-Đi mà anh!- Nó ngước lên nhìn "ông" chủ quán (cho lên chức luôn :P) với ánh mắt làm bất cứ ai cũng phải mủi lòng.
-Uhmmmm... Thôi được rồi, em có thể làm ở đây, nhưng với một điều kiện...
-Điều kiện gì ạ?- Nó sáng mắt, gần như chắc chắn sẽ chấp nhận bất cứ điều kiện gì anh đưa ra.
-Bất cứ lúc nào anh bảo em nghỉ việc, em phải đi ngay không hỏi lí do, rõ chưa?
-Dạ. Okie ạ!- nó nói không suy nghĩ.


***
"Dịu" không tuyển thêm người cũng đúng, mà tuyển thêm cũng chả sai. Vì cái hộp vuông với hai màu nâu-trắng này chỉ đông vào một vài thời điểm nhất định trong ngày, còn thì vắng hoe, kể cả trong ca làm việc. Những lúc như thế, hoặc là nó... về nhà (đã được sếp cho phép), hoặc đi loăng quăng đâu đó với Huy, hoặc đứng tần ngần xem Nguyên, chủ quán, làm bánh. Nó cũng bắt đầu thử làm, từ trộn nguyên liệu sao cho vừa phải đến nhào, nướng và trang trí bánh. Chẳng biết công việc đó có ma lực gì mà một đứa vốn mang tiếng là nhác nhớn như nó ngày càng dành nhiều thời gian hơn vào đấy. Nguyên ít nói, nhưng luôn đưa ra những hướng dẫn vừa đủ. Cứ đà này, chắc chắn tới tháng tám, nó sẽ có thể tự làm cái bánh ngon nhất thế giới tặng sinh nhật Huy.
Huy- cái từ ấy dù là vang lên hay chỉ khẽ gọi trong đầu- cũng có thể tạo cho nó một cảm giác êm dịu kì lạ. Huy cao, ngoại hình ổn và cực kì hài hước. Cậu ấy có thể khiến những người xung quanh không chỉ mỉm cười, mà còn phá lên cười. Nó thích cái giọng tưng tưng luôn vui vẻ của Huy, thích đôi mắt thông minh ẩn sau cặp kính gọng đen của Huy, thích cả cái cách Huy vuốt tóc. Đúng! Nó thích tất cả những thứ đó, ngay từ lần gặp đầu tiên.
Tất nhiên, những ấn tượng đó không phải của riêng gì mình nó, rất nhiều người yêu quí Huy, nhiều cô bạn cũng "ngấp nghé" Huy. Mà nghe bảo, có người thích Huy từ hồi cấp II đến giờ, vẫn thích. Vậy mà, không hiểu sao Huy lại chọn nó...
-Sắp cháy rồi kia kìa!- Nguyên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
-Vâng...- nó vội vàng lôi bánh ra, tiện tay... quẹt đổ cái ly trên bàn. Choang! Tiếng thuỷ tinh tan ra thành ngàn mảnh vụn.
-Chưa thấy ai vụng về như em- Huy lắc đầu, kéo tai nó- Cái ly này còn đỡ, chứ em mà làm hỏng bánh thì lương 5 năm cũng không đủ đền uy tín cho quán đâu!
-Ý anh là anh trả lương cho em bèo bọt chứ gì?- Nó cười ranh mãnh, vớ lấy cái chổi quét mớ mảnh vỡ dưới sàn.- Anh an tâm, nhà em cũng có một cái ly y hệt!
Rồi nó tiếp tục láu táu đủ thứ chuyện chẳng đâu vào đâu. Nguyên chỉ lắng nghe, khẽ nhíu mày. Ôi, anh ơi, anh cứ nhíu mày thế thì có ngày em đến... iu cái nhíu mày của anh mất. Hehe.
Truyện ngắn: Anh! Em thích anh!

Nó thích cách bài trí trong quán, tông màu trầm nhưng vẫn sáng sủa, nhìn rất có gu. Treo trên tường là một cây ghi-ta tiệp màu với nền tường, trông như một thứ đồ trang trí tuyệt hảo. Trên những chiếc bàn nhỏ lúp xúp là vài lọ hoa khô đã mất hết sắc màu. Tất cả tạo nên một bầu không khí dịu mát và thân mật mà bất cứ ai cũng dễ dàng nhận thấy. Còn một thứ nữa cũng ăn giơ tuyệt đối với nơi này, đó là Nguyên. Trầm tĩnh, kín đáo nhưng không hẳn là lạnh lùng. Lúc làm việc rất nghiêm túc nhưng cũng rất say mê. Nó chưa bao giờ hỏi tuổi Nguyên, trông anh trẻ nhưng chững chạc, lại đã có hẳn một tiệm bánh riêng!!
Ban đầu, Huy cũng hơi phàn nàn về part time mới của nó. Rõ ràng quĩ thời gian của hai đứa, vốn đã chẳng rộng rãi gì, đã bị bớt xén kha khá. Nhưng dần dần, Huy cũng quen đi, ít cằn nhằn về những lúc nó bận túi bụi. Và nó, dù đã hết hứng thú với cái áo màu vàng chanh, dù đã làm lành với bố (thực ra là bố làm lành trứơc ^^) vẫn quyết định ở lại không kì hạn. Nó nghiện việc chào hỏi tươi cười với khách hàng, quen với cái đau ê ẩm ở cơ miệng và cơ cổ, khuỷu tay, mê mẩn cái không gian lắng dịu ở đây, say mê với việc làm bánh, pha cà phê và thân thiết với Nguyên lúc nào không biết.
Nhưng không phải tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Buổi chiều, nó bước vào quán với tâm trạng bồn chồn. Nguyên tỉnh bơ và lạnh lùng, nhưng đôi mắt thấu hiểu của anh không bỏ sót một chi tiết nào. Nó đọc đi đọc lại cái order đến 2 lần, trong khi rõ ràng tới đây không phải là để chọn món.
-Em có định giúp anh một tay không đấy?- Giọng Nguyên thẳng tưng.
Nó ngẩng phắt lên, luống cuống buông cái order xuống bàn, bước lại chỗ Nguyên. Chiều hôm đó, mọi thứ đều không ổn. Nó làm tất cả mọi thứ rối tung lên, và suýt nữa hỏng cả mẻ bánh. Nguyên chỉ khẽ cau mày lắc đầu, không than thở cũng chả châm chọc. Nó thầm cảm ơn anh về thái độ đó, nhưng cũng không tập trung hơn được. Gần hết giờ làm, nó liếc nhanh về phía cửa, bất chợt nắm lấy tay Nguyên:
-Anh! Em thích anh!
Nguyên sững người nhìn nó. Huy vừa bước vào, cũng giương đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn hai người, sững sờ, rồi không nói một lời, Huy quay bước, lên xe đi thẳng.
(Còn tiếp)
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...