Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Truyện ngắn: EM LÀ TÌNH ĐẦU

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn rất hay và ý nghĩa: "EM LÀ TÌNH ĐẦU".


Mối tình suốt ba năm trung học tưởng sẽ kéo dài mãi khi hai đứa cùng đổ vào trường kinh tế. Bỗng một buổi chiều cuối học kỳ năm nhất Phong thông báo vừa nhận được học bổng du học Nhật, Miu suýt làm rơi tách cà phê trong tay.

- Thật bất ngờ...

Phong nắm chặt tay Miu ngày đưa tiễn, cảm nhận sự chia cách, cảm nhận điều gì đó xót xa trong lòng mà cả hai không nói ra. Ngoài kia cái lạnh đã bắt đầu tràn qua khung cửa kính, Miu gục đầu vào vai Phong không dám khóc, anh siết chặt Miu thì thầm "chờ được không, học xong về cưới?", Miu gật đầu cắn chặt môi để mình không bật ra tiếng nấc. Và thế là Phong đi, niềm tin để lại chỉ duy nhất câu nói ấy.

*

Mùa giáng sinh vào năm học thứ ba Miu rời lớp rất muộn, mọi người đã về hết. Hành lang vắng lặng, mọi người đã kéo nhau đi chơi noel. Miu một mình lửng thửng bước xuống từng bậc cầu thang tưởng chừng như dài vô tận. Vừa bước ra ngoài, cái lạnh như cắt đứt da thịt những ngày cuối đông, sân trường không một bóng người như chính niềm cô đơn dai dẳng trong lòng Miu. Kéo lại vạt áo khoát, trùm kín mũ, đút tay vào túi áo và bước đi trong buổi chiều hoang lạnh, giá mà giờ này có Phong, có lẽ cái lạnh của Miu không nhói buốt như vậy. Về phòng sớm làm gì, cả dãy trọ im phăng phắt chìm trong bóng tối còn đáng sợ hơn. Mà đường về nhà xa quá, có lẽ nên đi lang thang đâu đó. Bước ra khỏi cổng trường, Miu dừng lại, nên băng qua đường hay rẽ trái hay rẽ phải? Mình sẽ đi về hướng nào? Trong đầu Miu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, rẽ phải là đường về nhà, rẽ trái sẽ đến nhà thờ đông đúc, còn băng qua đường là vô định. Đang lúc Miu vừa nhón một bàn chân xuống lòng đường thì một giọng nói ai đó vang lên, gọi giật lại.

- Miu.

Miu ngoảnh đầu lại, sững sờ, cô không tin vào mắt mình. Phong đứng đó tựa lưng vào gốc điệp vàng già nua mỉm cười. Trông anh thật phong trần và lịch lãm, quần âu, sơ mi trắng, áo măng tô khoác ngoài và một chiếc khăn len ấm áp quàng trên cổ. Anh đứng đó dang rộng hai tay chờ đợi Miu. Trong một phút đứng hình Miu chạy nhanh đến ôm chầm lấy Phong niềm hạnh phúc vỡ òa. Phong lúc nào cũng làm cô bất ngờ vào phút cuối.

- Này, khóc là xấu lắm nhé. – Phong đưa ngón tay lên gạt giọt nước mắt trên gương mặt ửng lên vì lạnh của Miu, anh tháo chiếc khăn len quàng cho cô. – Còn nhớ trước khi anh đi em đã nói gì không?

Miu ngẩng lên, trong phút chốc cô không nhớ mình đã nói gì hai năm trước nữa. Phong thừa biết tính Miu hay quên nên vừa cười vừa bảo cô đoán xem anh định tặng cho cô cái gì trước khi đưa cho Miu viên sỏi màu đen bóng rất đẹp. Lúc đó Miu mới nhớ ra trước khi Phong đi Tokyo thì Miu đã dặn là đừng mua quà gì cả, chỉ cần tặng cho Miu một hòn sỏi trên đường phố. Thật tuyệt vời khi có ai đó luôn nhớ tới những điều nhỏ nhặt mình thích dù có xa cách bao nhiêu lâu và bao nhiêu nghìn kilomet.

Đó là kỳ nghỉ tết của Phong và cũng là lần cuối cùng hai đứa gặp nhau. Ngày Phong quay trở lại Nhật, Miu đã không đi tiễn anh. Phong ngồi mãi ở hàng ghế đợi, điện thoại im lặng. Có lẽ Miu sẽ không đến. Phong ngoái đầu tìm khắp xung quanh lần nữa, bước qua cánh cửa an ninh lòng nặng trĩu "tạm biệt em, Miu".

*

Miu ngồi trước màn hình laptop xem đi xem lại bộ phim Okuribito của Nhật, đây là bộ phim đầu tiên Miu và Phong cùng xem chung trong tuần lễ văn hóa Việt - Nhật hồi năm nhất ở trường đại học. Miu ấn tượng mãi với chi tiết đầy xúc động và nhân văn ở cuối phim khi Deigo kể cho vợ anh nghe về câu chuyện hòn đá "vào thời xa xưa, khi con người chưa sáng tạo ra chữ viết, họ tìm những hòn đá giống tâm trạng của mình và đưa nó cho người khác. Người nhận được hòn đá sẽ đọc cảm xúc của người kia dựa trên trọng lượng và bề mặt hòn đá. Ví như bề mặt nhẵn mịn ý nghĩa là thư thái, yên bình, còn bề mặt đá xù xì là lo lắng cho những người xung quanh". Và ngày nào Miu cũng ngồi nhìn hòn sỏi Phong tặng, nâng niu như một quả trứng.

Giọt nước mắt lăn dài cô gục xuống bàn bật khóc, Miu không bao giờ quên được hình ảnh cô chạy xe băng qua đường cho kịp giờ tiễn Phong lên máy bay thì vừa lúc một chiếc ô tô lao tới. Miu đã hôn mê bao lâu cô không muốn nhớ, đã phải phẫu thuật bao nhiêu lần cô cũng không muốn nhớ và giờ Miu đang tập vật lý trị liệu cho đôi chân của mình, cô dò dẫm đi từng bước như một đứa trẻ. Miu cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra tiếng khóc, mẹ cô đã quay mặt đi bao nhiêu lần để giấu những giọt nước mắt đau đớn. Miu im lặng trước tất cả những dòng email của Phong. Có những chuyện cần nói ra và có những chuyện nên im lặng. Có lẽ Phong không biết sẽ tốt hơn cho anh, con đường anh đi còn rất dài, hoài bão của anh rất lớn, Miu không muốn gửi cho anh một hòn đá to kềnh xù xì.

*

Văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Miu, tan sở đã lâu rồi, cô ngồi nhìn mãi hòn sỏi đặt trên bàn làm việc. Đã bao năm trôi qua, mẹ cô cứ giục mãi chuyện lấy chồng, Miu đã 27 tuổi rồi. Đôi lần cũng định vức viên đá đi rồi gật đầu một trong số những người đang theo đuổi Miu, rồi tình yêu sẽ có sau hôn nhân, rồi an phận. Đã đôi lần Miu muốn buông xuôi khi nhìn ánh mắt khắc khoải già nua của mẹ, đôi lần cũng muốn chạy trốn chính bản thân mình. Nhưng Miu cứ nắm chặt lấy viên đá "có duyên ắt sẽ còn gặp lại".

Miu đi công tác miền trung một tuần, cũng là lần trở lại trường duy nhất, mọi thứ vẫn thế, cây điệp già vẫn sừng sững đứng bên cổng trường, từng con đường, từng nếp nhà vẫn không thay đổi, chỉ người xưa là không còn. Đang miên man trong dòng suy nghĩ Miu đụng ngay một người đang vội từ trên lầu chạy xuống, tập hồ sơ trên tay Miu rơi tung tóe, trong khi người kia đang hốt hoảng nhặt từng tờ giấy cho cô thì Miu đang đứng bất động như trời trồng và rồi anh cũng chợt nhận ra khi trao lại tập tài liệu cho Miu. Ánh mắt chạm nhau, đã 6 năm rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau cũng tại thành phố này. Phong đây sao, anh về khi nào, tại sao anh không đi tìm cô? Bao nhiêu năm nay Miu không dám đổi số điện thoại cũng vì sợ anh về tìm không gặp được cô và cũng vì một lời ước hẹn 9 năm trước, tự nhiên Miu thấy giận mình ghê gớm, hóa ra chỉ mình cô giữ lấy những điều ấy cho riêng mình. Phong cũng thảng thốt giống y như cô vậy.

- Miu...là em sao? Đã lâu quá rồi...

- Ừ, quá lâu...

- Em có thời gian chứ, mình đi đâu nói chuyện được không?

Miu đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi nhưng không phải hôm nay, không phải trong hoàn cảnh này, cô thấy ức nghẹn.

- Không, em bận rồi.

Miu lao xuống, vẫy taxi và đi thẳng.

Miu bước vào quán cà phê sau khi đã hoàn thành xong bản hợp đồng với khách hàng. Cô vẫn thói quen ngồi bên cửa sổ, gọi ly cà phê và ngồi chống cằm nhìn ánh chiều buông ngoài khung cửa, gương mặt lặng như nước hồ thu. Nhưng mặt nước hồ thu thoáng lay động khi thấy Phong vừa bước vào, thì ra anh và cô ở cùng khách sạn, thành phố này quả là quá nhỏ. Làm ra vẽ ung dung, Miu khua khoắn chiếc muỗng nhỏ trong tách cà phê.

Phong vừa nhìn thấy Miu, bao nhiêu ký ức bổng ùa về, rất nhiều câu hỏi sắp sẵn trong đầu anh, tại sao ngày đó Miu không đến, tại sao Miu im lặng suốt từng ấy thời gian? Thời gian đó Phong đau khổ biết bao nhiêu khi nghĩ rằng sự chờ đợi là một điều ràng buộc đối với Miu, và rằng có thể Miu đã có một người khác. Phong tự cô lập bản thân mình và lao đầu vào học, anh nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho Miu nhưng giờ đây, nhìn gương mặt ấy, trong đôi mắt ẩn chứa cả một niềm sâu thẳm mà Phong không thể nào chạm tới Phong thấy hình như mình có lỗi. Phong bước đến, ngồi vào chiếc ghế đối diện.

- Em giờ làm ở đâu, chồng con gì chưa? Em trốn kỹ quá đó.

Miu ngoảnh mặt ra cửa sổ, ngụm cà phê bổng dưng nhạt thếch, không khí thật ngượng ngịu. Cuối cùng thì Miu cũng biết vì sao lời hẹn ước đó kéo dài tận 9 năm. Sau khi lấy xong bằng đại học ở Nhật, anh tiếp tục nhận học bổng thạc sĩ ở Pháp. Anh về nước gần nửa năm nay nhưng chẳng có một chút tin tức gì về Miu, trong thâm tâm anh, Miu giờ này đã lấy chồng sinh con. Miu im lặng, bấu chặt hai bàn tay vào chiếc cốc cà phê. Vết thương ở chân bỗng nhói lên, có lẽ sắp trở trời. Cô gọi một ly whisky, ngửa cổ dốc sạch một hơi trước ánh mắt kinh ngạc của Phong.

- Mình ra biển dạo đi – Miu đề nghị.

- Em không sao chứ?

Miu khoát tay đứng dạy rời khỏi bàn. Phong chạy theo, cả hai đi dọc bờ biển. Gió thốc vào lạnh cả sống lưng, Miu rùng mình, cô đưa hai tay lên xoa mặt, có lẽ rượu đã ngấm vào làm mặt cô nóng bừng. Miu tháo giày bước đi loạng choạng trên cát.

- Anh biết không, khi xem bộ phim Okuribito ấy, hình ảnh hòn đá làm em ám ảnh đến nỗi em luôn tìm cách mang những viên đá, sỏi lớn nhỏ từ những nơi từng đến và tặng nó cho vài người.

- Em vẫn còn nhớ bộ phim đó sao?

Miu không trả lời. Cô bước xuống sát mép nước, một cơn sóng ập vào, Miu để con sóng tràn qua bàn chân trần, thật dễ chịu.

- Em đã từng muốn tặng anh một viên đá.

- Trông hình dáng nó thế nào?

- Bí mật.

Miu mỉm cười, chạy lăn tăn đếm dấu chân mình trên cát, ai đó đã từng bảo mối tình đầu như dấu chân trên cát, bước nhẹ mà sâu. Thấm mệt, Miu quay lại ngồi phịch xuống cạnh Phong, cô lén nhìn anh, có lẽ Phong đã không còn như xưa nữa.

Phong vòng hai tay qua đầu ngã người ra sau nằm xuống cát.

- Em vẫn chưa nói lý do tại sao hôm đó em không đến? Thật ra lúc đó anh có một món quà định tặng em trước khi anh lên máy bay.

- Anh vẫn còn giữ chứ?

- Không, anh vứt rồi.

- Cũng tốt.

Miu cũng ngã người nằm xuống cát. Trăng mười chín lên muộn.

*

Đã một tuần nữa trôi qua sau chuyến công tác, Miu cứ thấp thỏm cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống, muốn gọi cho Phong nhưng sao mãi cô vẫn không thể buông lời. Bổng có điện thoại của Phong, Miu cuốn quýt mừng rỡ, cô đã đợi điện thoại anh lâu lắm rồi, nhưng vừa nghe câu đầu tiên Miu nụ cười trên môi cô bỗng tắt lịm.

- Miu à, anh xin lỗi, có điều này anh phải nói với em. Em là tình đầu, mãi mãi là tình đầu. Chưa có một cô gái nào khác thay em trong lòng anh. Nhưng chúng ta đã đi quá xa, và... – Phong ngập ngừng – Cô ấy là tình cuối. Cô ấy có nhiều nét giống em, tụi anh quen nhau một năm trước ở Pháp. Tuần sau là lễ cưới, em sẽ về tham dự chứ?

Miu nghe rõ cả tiếng thổn thức của Phong bên kia đầu dây. Cô cúp máy. Mọi thứ tối sầm ngay trước mắt, câu nói ấy như một cái cớ để cô vịn vào mà sống suốt 9 năm qua sao? Cô chưa từng cho mình một cơ hội "chờ được không, học xong về cưới?".

*

Miu bước xuống máy bay, gọi taxi chạy thẳng tới khách sạn, không gian tiệc cưới thật lộng lẫy, sang trọng. Trong bộ váy dạ hội màu vàng quý phái, tóc uốn, màu hạt dẻ búi trễ hững hờ sau gáy, Miu bước đến trước mặt Phong mỉm cười, anh thoáng bối rối. Cô nắm lấy bàn tay Phong đặt vào đó viên sỏi màu đen bóng nhẵn mịn ngày xưa và quay bước đi.

Có những điều không cần phải nói ra...
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: EM Ở ĐÂY!

Cùng Blog truyện - BlogTM tiếp tục với phần tiếp theo của truyện ngắn: "Anh, em thích anh!" của tác giả Pikajaita. Phần tiếp theo với tựa đề: Em ở đây!
Phần 1: Anh, em thích anh!
Phần 2: Lời chia tay bất ngờ

Mặc dù vẫn nhớ như in lời cam kết bữa đầu xin việc, nó vẫn không khỏi shock: "Nhưng mà... tại sao???", "Chả tại sao cả - Nguyên nhún vai - anh không cần em ở đây nữa. Đầy là lương của em tháng này

Bàng hoàng, nó nhìn Nguyên, thản nhiên cắm cúi tiếp tục làm việc. Tại sao lại là lúc này, khi nó vừa mới phát hiện ra là nó thích anh? Tại sao tất cả những người nó yêu thương đều lần lượt rời bỏ nó mà đi? Có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng rồi nó giữ lời, ngậm tăm ra về. Lần này, nó không khóc, dù lòng nó nghẹn đắng và cả thế giới của nó như sụp đổ.

***

Nó cầm ô, đứng trước quán. Nó vẫn đến, dù đây không còn là "trụ sở" của nó nữa, đến như một thói quen. Nó đã định không bao giờ trở lại, nhưng vẫn không ngăn nổi bước chân. Mưa xối xả. Dòng người vội vã cứ phóng vèo vèo qua, vội vã đi, vội vã về nhà. Nó đúng đó, lặng lẽ. Tấm biển "Đóng cửa" rất to đập vào mắt nó, thay cho mọi lời giải thích. Ba tháng, nó và anh đã kịp có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều khách quen. Thậm chí, nó đã có một vài người bạn. Một điểm đến yên bình, sâu lắng giữa thành phố ồn ào và hối hả. Nó và họ đều biết ơn anh về điều đó, và đều hụt hẫng. Nó đưa tay rờ quanh tấm biển ướt nhẹp. Vẫn cứ mưa. Lạnh. Nó nhớ khủng khiếp. Nó chỉ muốn gỡ tấm biển kia ra, đẩy cửa bước vào. Mưa tạt vào má nó, mềm nhưng đau. Nó nhắm mắt, tưởng tượng bên kia là không gian ấm cúng của quán, tiếng ghi-ta của Nguyên, vài gương mặt thân quen. Người thì ngồi nhẹ nhàng suy tưởng, người thì đeo headphone, chăm chú ghi chép, thi thoảng lại đưa cốc trà sữa lên môi. Người thì mỉm cười trò chuyện với nó. Ướt. Không, không phải thích. Nó yêu anh.
Truyện ngắn: ANH, EM THÍCH ANH: EM Ở ĐÂY!

Khác với Huy, những cảm xúc bồng bột và thoáng qua, ở bên anh nó được yên bình và tin tưởng. Anh không phải là vật thế thân của Huy. Nó khờ thật, tại sao lại lo hão như thế chứ? Anh đâu có giống Huy chút nào đâu? Giờ đây, trong lòng nó chẳng còn chút dấu vết nào của Huy nữa. Gặp Huy, nó có thể mỉm cười. Chỉ có anh, tràn ngập hình bóng của anh, anh có biết không?

Đắng. Nó tự hỏi nếu lúc đó nó nói thích anh, liệu anh có còn làm như thế? Hay là nó còn rơi vào hoàn cảnh thê thảm hơn cả bây giờ?

Giá như những điều nó mong ước là sự thật, giá như anh vẫn ở bên kia. Vô thức, nó đưa tay đẩy cửa. Không khoá.

Anh ngẩng lên nhìn nó. Lòng nó như tan ra, tan ra. Rất nhiều mảnh băng len lỏi trong nó buôn buốt. Cảm giác sung sướng đến tê dại, nhưng xen lẫn cả ấm ức. Một lần nữa, còn được thấy anh ở đây. Khuôn mặt anh, đôi mắt nâu, lông mày rậm, mái tóc hung. Anh khẽ gật đầu để nó ngồi xuống. Bao nhiêu câu hỏi tại sao mấp mé chỉ chực trào ra nhưng không thốt lên lời. Nó ngồi đó, nhìn anh với ánh mắt thay cho bao dấu hỏi.

-Anh sắp đi du học. Có thể em sẽ ngạc nhiên nhưng đúng là thế. Sang Pháp. chố này sẽ có người khác thuê.

...

-Anh mới ở đây được một năm, nhưng nơi này thân thuộc còn hơn chính nhà anh vậy. Hồi đó cãi nhau với bố mẹ, quyết định bỏ thi đại học, tự mở một quán riêng, sống tự lập. Nhưng giờ thì...

-Cãi nhau với bố mẹ ạ?

-Ừ- Anh cười chua chát. Bố mẹ anh muốn anh đính hôn với một cô gái, con của bạn thân kiêm đối tác làm ăn.

-Anh không thích?

-Có.

-Nhưng?

-Cô ấy không thích anh- Nguyên nghiêng đầu, nói nhẹ nhàng- Anh học ghi-ta chỉ vì cô ấy, nhưng chưa một lần được chơi cho cô ấy nghe...

Anh với lấy cây ghi-ta, và không giữ lời, anh lại đàn. Cả hai đắm chìm trong âm nhạc và những nghĩ suy. Những âm thanh dội vào lòng nó, buồn bã, nhức nhối, thản nhiên,... bao nhiêu cung bậc...

-Thôi, để anh đưa em về!

***

Bốn năm sau...

Ở sân bay là chàng thanh niên cao, nước da trắng, chiếc kính đen che đi đôi mắt nâu, nhưng vẫn lộ ra đôi lông mày đen rậm nam tính. Bốn năm, anh mới trở về mảnh đất nơi anh sinh ra, với những kỉ niệm về tình yêu không nói. Người duy nhất được nghe anh chơi bản nhạc tự mình sáng tác. Có lẽ bây giờ cô nhóc cũng đã lớn, đã tìm được một tình yêu đích thực, và sống hạnh phúc. Cô ấy xứng đáng được như vậy. Trong veo và vui vẻ như những tia nắng ban mai, xua tan những gì u ám nhất trong lòng anh. Thậm chí, cô ấy còn không biết...- anh tự nhủ. Sống ở một nơi xa lạ, nói một thứ tiếng xa lạ, ăn những món ăn xa lạ khiến anh quên đi những kí ức buồn. Nhưng ngay khi vừa hít thở bầu không khí Việt Nam, thì con người ngày xưa trong anh trở lại. Anh vẫy taxi, không phải về nhà.

Tắc đường, anh ngó ra ngoài cửa, những gương mặt da vàng, dáng dấp bé nhỏ rất đỗi thân quen. Anh chẳng biết vì sao mình lại đi tới đó. Có lẽ, đến chỉ để đứng ngoài, và chỉ để thất vọng. Nơi đấy có còn gì nữa đâu. Có thể, sẽ là một cửa hàng bán đồ gia dụng chẳng hạn, một vài người sẽ ngơ ngác nhìn hỏi anh mua gì. Có thể người ta đã đập bỏ căn nhà cũ và xây một căn hộ cao để cho thuê. Không, chắc là anh chỉ dám đứng từ xa, nhìn một cái rồi đi.

Nhưng anh phải ngạc nhiên. Khi chiếc taxi dần dần đến, anh thấy từ xa tấm biển "Dịu", vẫn kiêu hãnh như chưa bao giờ bị dỡ xuống. Anh không tin vào mắt mình, tim đập loạn lên khi đến mỗi lúc một gần. Y như vừa mới ngồi trên một cỗ máy thời gian. "Dịu" vẫn thế, không hề thay đổi. Vẫn cách bài trí ấy, vẫn tông màu ấy. Mặc kệ sự náo nhiệt bề ngoài. Mặc dù anh suýt nữa không thể nhận ra khu phố quen thuộc, mặc dù bốn năm không phải là một thời gian ngắn. Nhưng "Dịu" vẫn hiên ngang bất chấp mọi sự đổi thay, vẫn bình thản hệt như phong thái riêng của nó bốn năm về trước.

***

Bốn năm, hàng trăm lần Như đã dõi theo ngôi trường anh học bằng Google Earth, tưởng tượng những bước chân anh đủng đỉnh bước trên con đường đó. Bốn năm, Như ủ kĩ trong lòng tình cảm với người con trai nó quen trong ba tháng. Mà giờ không thể gọi Như là nó nữa, cô giờ đã là sinh viên năm thứ hai, và là chủ một tiệm bánh ngọt xinh xinh.

Làm chủ tiệm phức tạp hơn Như tưởng, nhất là khi còn đang đi học. Cũng may, cô còn có những người bạn giúp đỡ. Hà cũng là đồng chủ quán, và trong những ngày đông khách, Ngọc sẽ đến làm chân "lăng xăng viên". Ngọc rất dễ thương và dễ gần. Cô nhóc đã thích Huy từ lâu lắm, trước cả khi Huy quen Như. Vì Huy, Ngọc đã kịch liệt phản đối vụ đính hôn vớ vỉn của gia đình với một người mà với cô gần như mù tịt. Cũng như Như, Ngọc là một cô nhóc độc lập và tự tin, nên tất nhiên không bao giờ chấp nhận chuyện sắp đặt vô lí như vậy.

Thỉnh thoảng, Huy cũng tới, cả 4 treo biển "đóng cửa" rồi ăn uống trò chuỵên vui vẻ. Bốn năm khiến họ trở thành bạn thân. Những kỉ niệm đã qua được gợi lại dễ dàng. Huy à, cậu không có lỗi, chỉ là chúng ta không có duyên. Vào những lúc Như bận rộn, thì Ngọc luôn ở bên, trêu chọc, trò chuyện, và dần dần Huy nhận ra mình mến Ngọc. Nhưng Huy vẫn lấn cấn, không nỡ nói lời chia tay khi mọi chuyện còn tốt đẹp. Vậy là cô đã đúng- Như nhủ thầm- dù cách làm có hơi cực đoan. Nói chia tay là cách tốt nhất để kết thúc tất cả, khi mà cả hai đã không còn thuộc về nhau nữa. Bống một cảm giác dịu dàng an ủi Như, cô và anh vẫn chưa chia tay nhau. Cả hai chỉ khẽ khàng: "Tạm biệt".

Bốn năm, biết bao lần cầm di động lên, muốn gọi cho anh. Nhưng rồi Như dừng lại, chuyển qua cái số hồi anh còn dùng ở Việt Nam, dù chỉ để nghe những tiếng lạnh lùng vang lên: "Thuê bao quí khách vừa gọi...". Nếu có chút gì nhớ đến cô, hẳn là anh đã nhắn tin, hay gọi cho cô trước. Cô biết người anh yêu không phải là cô. Bốn năm, không một cụôc gọi, không một sms, vẫn yêu, vẫn chờ...
(Còn nữa)
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

[Truyện ngắn] Vì đó là em

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn một câu chuyện cảm động về một tình yêu, một mối nhân duyên, và một cái kết hạnh phúc. "Vì đó là em"

Hôm ấy, Hùng – người bạn thân và là đối tác của Nguyên, hẹn anh ra một quán cafe để bàn về một bản hợp đồng mới. Khi Hùng ra về, Nguyên đứng dậy, cho cái laptop vào cặp để chuẩn bị đi đón cô bạn gái, Trúc Ly. Bỗng, một đôi tay bé nhỏ ôm lấy chân anh, kèm theo tiếng gọi khẽ của một đứa bé:

 - Ba… con với mẹ kiếm ba lâu lắm!Theo phản xạ anh vội xoay người và cúi xuống. Trước mặt anh là một bé gái xinh xắn chừng năm tuổi tóc cài nơ chuột mickey màu hồng nhạt, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước đang nhìn anh. Với tình huống bất ngờ chưa gặp như thế này, anh không biết phải làm sao ngoài cách đưa mắt nhìn như tìm kiếm người đi cùng bé. Đúng lúc đó thì cô xuất hiện, cô để vội hai ly kem trên tay lên bàn đi tới gỡ tay bé ra khỏi chân anh và nói với anh:

-Xin lỗi anh, bé nhận nhầm người…Anh ngước mắt lên nhìn, đó là một người phụ nữ chừng 27 tuổi, ăn mặc giản dị. Qua cử chỉ của cô, dễ dàng nhận ra cô là mẹ của đứa bé. Nhưng điều anh quan tâm là hình như ánh mắt của cô ấy khi nghiêng nghiêng nhìn rất quen. Hình như anh đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời anh không nhớ ra. Khi anh còn đang lục tìm trong trí nhớ thì cô đã dẫn bé gái đi mất. Mặc cho mẹ kéo đi, bé gái vẫn dõi ánh mắt như một dấu hỏi về phía anh.

truyện ngắn - vì đó là em

Hai tuần sau, vào một ngày thứ bảy rảnh rỗi, khi đang đi siêu thị mua đồ, anh chợt giật mình vì lại bị ôm chân như ở quán cafe. Khi nhìn xuống, anh ngạc nhiên vì vẫn là bé gái xinh xắn ấy cùng câu nói cũ. Và cô cũng xuất hiện sau đó với vẻ mặt ngại ngùng cùng chiếc xe đẩy đồ đang mua dở dang. Nhưng lần này, mặc cô kéo, đứa bé vẫn cố ôm lấy anh. Cô bé vùng vẫy và khóc oà lên khi bị mẹ kéo:

- Con cần ba, con với mẹ nhớ ba lắm! Ba… ba không thương mẹ với con sao?

 Trước những cái nhìn tò mò của những người chung quanh, mắt cô long lanh bối rối. Lại ánh mắt quen thuộc đó khiến anh chợt nhớ cần phải hỏi cô vài điều. Để tránh cho cô phải khó xử trước đám đông, anh bước tới, đưa tay ẵm đứa bé lên, nói nhanh là muốn giúp cô và mời cô ly cafe vì anh có chuyện muốn hỏi. Khi ngồi yên vị trong quán, anh nói cô rất quen, anh đã gặp rồi, anh đoán chắc như thế. Những thắc mắc của anh được cô nhanh chóng giải thích:

 - Em là Phương, em biết anh tên Nguyễn Hoàng Nguyên. Mười năm trước, vào một buổi chiều, khi đi học về ngang sân vận động của trường đại học kinh tế, vô tình trái banh do anh đá bay trúng vào mặt em khiến em ngã nhào, bể kính mắt và quần áo lấm lem. Anh đã đưa em về xin lỗi ba mẹ em và sau đó mua kính khác đền cho em. Anh không nhận ra em cũng đúng vì bây giờ em dùng kính sát tròng. Đây là con em, bé Yến Oanh được 5 tuổi. Ba bé không còn. Vì anh giống ba bé nên mới có những chuyện xảy ra như thế. Em xin lỗi.

 Anh đoán không sai mà, cô đúng là người quen cũ. Anh hỏi thăm thì biết cô đang sống ở một căn nhà thuê nho nhỏ cũng gần khu nhà anh. Cô nói cô trở lại thành phố bởi muốn bé Oanh có điều kiện học hành tốt hơn. Cô mời anh có rảnh thì tới chơi. Lúc ra về, khi trao đổi số điện thoại cho cô, anh muốn nói với cô, “ngày xưa anh rất có ấn tượng với cô. Sau đó, anh có trở lại nhà cô tìm kiếm nhưng người ta nói gia đình cô đã dọn đi nơi khác”. Có điều, anh ngập ngừng, lại không dám nói.

 Thời gian sau đó, thỉnh thoảng anh vẫn hẹn cô cafe như những người bạn. Bé Oanh luôn được cô dẫn theo và bé vẫn kêu anh là ba như cũ. Anh ngăn cô, cứ để như thế, đừng cấm cản con bé. Cô cười khi nghe anh nói “coi như cho anh cơ hội trải nghiệm thử việc làm cha một đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu như thế”.

 Một buổi chiều, khi đi làm về ngang một cái shop đồ chơi trẻ em, thấy con gấu bông màu hồng rất dễ thương, anh ghé vào mua và tới nhà cô. Khi anh gọi điện thoại, cô nói đang cùng bé Oanh chơi với nhau ở công viên. Anh ra đến nơi thì thấy mẹ con đang chơi trò cầu trượt và cùng cười vang trong buổi chiều nhạt nắng. Anh đứng khựng lại, tự nhiên anh thấy có cái gì đó len vào tim anh, anh thấy cô và bé thật đẹp.

truyện ngắn - vì đó là em

 Cả tuần nay, anh mất ngủ vì lô hàng nhập khẩu có vấn đề, phải chờ kiểm tra. Cứ nghĩ tới cái ngày vỡ hợp đồng, phải bồi thường thì anh toát cả mồ hôi. Nguy cơ phá sản lơ lửng trên đầu, chẳng hy vọng gì cứu vãn. Tối hôm đó, ra khỏi công ty, anh thấy sao lòng trĩu nặng, rẽ tay lái, anh chạy xe đến nhà Trúc Ly. Khi anh tới nhà, Trúc Ly đang say sưa hát hò và ăn uống với đám bạn gái. Anh lặng lẽ quay ra, anh không biết phải đi về đâu trong khoảnh khắc buồn phiền này… Anh chợt nhớ tới cô và bé Oanh.

 Nghe tiếng chuông, cô chạy ra mở cửa. Bắt gặp anh trong bộ dạng thiểu não như thế, cô không hỏi anh chuyện gì, chỉ lặng lẽ đi nấu bữa ăn tối. Sau bữa cơm, trời đổ mưa tầm tả. Cô nhỏ nhẹ nói với anh, nếu anh không ngại, anh có thể ở lại. Cô biết anh đang gặp khúc mắc. .Khi ba mẹ cô di dân, đoàn tụ với anh trai ở nước ngoài, có để lại cho cô một căn nhà, hiện cô đang cho thuê. Nếu anh đồng ý thì ngày mai cô mang đi thế chấp ngân hàng số tiền đó coi như cô đầu tư vào công ty anh.

 Trong khi anh còn đang chần chừ, sợ thất bại thì cô đã động viên anh. Thật ra thì số tiền đó cũng chẳng thể giúp anh giải quyết hết vấn đề hiện tại nhưng nhìn ánh mắt đầy niềm tin của cô, anh thấy mình như được tiếp thêm nghị lực. Tối hôm đó, khi cô kể chuyện “Cô Bé Lọ Lem” cho bé Oanh nghe. Anh nằm trên sofa nhà cô tận hưởng khung cảnh yên bình mà hình như trong cuộc sống của mình, anh thiếu từ lâu lắm! Anh chìm dần vào giấc ngủ.

 Sáng hôm sau, anh tới công ty với tâm trạng bình thản, chờ đợi những điều xấu nhất có thể xảy ra. Trưa hôm đó, anh hẹn Trúc Ly đi ăn cơm và nói lời chia tay, mặc cho cô giận dữ và nói là sẽ trả đũa, chẳng bỏ qua như thế cho anh. Khi cô đi rồi, anh cười nhẹ và tự hỏi không hiểu tại sao bao năm qua, anh có thể cùng Trúc Ly làm thành một đôi? Anh hiểu rõ không phải cô yêu thương hay hối tiếc khi chia tay anh vì có khối người săn đón ngoài kia. Cô yêu “cái tôi” của chính mình nên cô không chấp nhận khi người nói lời chia tay lại là anh.

 Ngay trong tuần đó, vào một đêm khuya, chuông điện thoại của anh đổ dồn, nhìn thấy số của cô, anh vội vã nghe. Trong tiếng ngắt quãng, cô nói cho anh biết bé Oanh bỗng nhiên đau bụng vật vã, cô đang trên taxi đưa tới bệnh viện và cô thấy sợ hãi. Khi anh tới bệnh viện, nhìn dáng nhỏ bé của cô khi ngồi chờ trước phòng cấp cứu, lòng anh ngập tràn niềm thương xót. Anh không nói gi,̀ lặng lẽ đến ngồi bên cô, nắm bàn tay cô siết nhẹ. Cô tựa đầu vào vai anh khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.

truyện ngắn - vì đó là em

 Không biết có phải ông trời thương anh hay không, một tháng sau, lô hàng của anh được chứng minh không có liên quan hay vi phạm pháp luật. Mọi việc ổn thỏa. Buổi chiều, hết giờ làm việc, anh ghé mua bánh kem cho bé Oanh. Từ ngày bị nhập viện cảm lạnh đến nay, con bé chưa được ăn lại món bánh ưa thích.

 Nhớ đến nụ cười của cô và khung cảnh ba người lại ríu rít bên bàn ăn như thời gian qua, anh nhấn ga cho chiếc xe lao nhanh về phía trước. Khi tới nhà cô, mặc cho anh nhấn chuông nhiều lần, căn nhà vẫn tràn ngập trong bóng tối. Anh gọi điện thoại cho cô… không liên lạc được. Anh lo lắng, sốt ruột… đi tới đi lui thì gặp bác hàng xóm bên cạnh, bạn sợ sệt nói:

 - Sáng nay có một cô người cao cao, nhìn rất đẹp, đi cùng vài người nữa đến đây. Không biết chuyện gì mà họ đập phá và chửi bới cô Phương là nạ dòng, đi giật người yêu của kẻ khác. Khi lối xóm xúm lại can ngăn, họ mới chịu bỏ đi. Trưa, tôi thấy cô Phương mắt đỏ hoe, kéo vali và dẫn theo bé Oanh. Cô ấy có sang nhà tôi gửi chìa khóa, nhờ tôi nói với chủ nhà là cô ấy không thuê nữa khi hết hợp đồng và nếu gặp cậu thì đưa cho cậu lá thư này.

 Không khó khăn để anh đoán biết cô gái ấy là Trúc Ly và đám bạn cơm rượu. Anh thắt lòng khi nghĩ đến cảnh cô phải chịu thiệt thòi khi gặp những người như vậy. Anh nhanh chóng mở bức thư ra đọc ngay. Những con chữ nhảy múa trong mắt anh:

 ”Khi anh đọc lá thư này, chắc em đi xa rồi. Anh đừng kiếm tìm phí công bởi khi quyết định ra đi, em đã biết làm sao để anh không thể tìm thấy. Em cảm ơn anh trong thời gian qua đã đối xử rất tốt với mẹ con em. Thật ra có một điều em không nói lâu nay. Nếu tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên thì mười năm trước em đã yêu anh rồi, ngốc ạ! Vào ngày đầu tiên anh đá trái banh vào trúng em đấy. Nhưng em nhút nhát không dám nói. Khi ba mẹ em chuyển đi nơi khác, em muốn liên lạc với anh nhưng em mặc cảm vì mình tầm thường và nhỏ bé trong khi anh thì nổi trội và xuất sắc. Bao năm qua, em vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân của anh.

 Ngày anh đạt danh hiệu là một trong những doanh nghiệp trẻ tiêu biểu, em đã có mặt ở hàng ghế trong khán phòng với bó hoa. Em muốn chúc mừng anh nhưng em lại lặng lẽ quay ra khi thấy những cô gái xinh đẹp khác ôm chầm lấy anh. Cũng đúng thôi, anh xứng được như thế. Em tầm thường và mờ nhạt thì đâu có lý nào được anh chú ý tới, em chỉ có thế đứng từ xa mà nhìn. Khi biết anh có người yêu là cô người mẫu Trúc Ly, em tuy buồn nhưng vẫn mừng thầm cho anh. Em không di dân cùng ba mẹ bởi trong thẳm sâu con tim, em còn nuôi hy vọng mong manh là ngày nào đó có thể ở cạnh anh dù tư cách là một người bạn.

 Còn đây là điều bí mật mà em chưa nói, bé Oanh không phải là con của em. Bé không có cha bởi mẹ bé là một cô gái đáng thương mà em tình cờ biết khi làm tình nguyện viên trong một chương trình đường phố thời còn sinh viên gần ra trường. Mẹ bé bị hậu sản mất đi. Lúc đó, ba mẹ em di dân, em sống một mình nên cũng không bị ràng buộc gi,̀ em đem bé về nuôi. Khi lớn một chút, bé hỏi về ba thì em lấy những hình ảnh của anh do chính em âm thầm thu thập được, nói ba là anh và đi làm ăn xa. Khi bé lớn, em sẽ dẫn đi tìm ba. Muốn bé như bao đứa trẻ khác, không phải bị mặc cảm về quá khứ nên em không cho bất cứ ai biết chuyện của bé và nhầm đảm bảo bí mật của mình nên em chuyển trở lại thành phố này sinh sống. Sau đó, em dẫn bé đi ăn kem thì vô tình gặp anh trong quán cafe dạo trước. Em không ngờ rằng bé có thể nhận ra anh là người trong bức ảnh và mọi chuyện xảy ra cho đến nay.

 Em thừa nhận là em không tốt bởi không nói ra hết những điều này sớm hơn bởi em sợ khi anh biết thì anh không quan tâm đến em nữa. Nhưng hôm nay, em hiểu rồi anh ạ! Tình yêu không bao giờ có cái kết khi chỉ từ một phía, Trúc Ly – cô ấy nói đúng , anh chỉ cảm thấy mang ơn và thương hại, tội nghiệp hoàn cảnh của hai mẹ con em mà thôi. Em còn ở gần anh thì chỉ làm hại anh. Dư luận sẽ cười nhạo anh vì qua lại với một người mẹ đơn thân như em. Anh vốn là thứ em đánh cắp của người khác thì tới lúc em phải hoàn trả lại. Có những giấc mơ thật ngắn nhưng mà thật vui…”.

 Mắt anh nhoè đi, anh xếp lá thư lại không đọc tiếp, tự mình thì thầm: ”Giá như anh nói ra với em là anh đã chia tay Trúc Ly. Phải chi em biết anh chưa bao giờ tội nghiệp hay thương hại em. Anh không dám nói ra bởi anh sợ em nghĩ anh thừa nước đục thả câu. Sợ em từ chối và tránh né. Bây giờ anh biết tìm em ở đâu đây?”.

truyện ngắn - vì đó là em

 Một năm sau, vào buổi tối chủ nhật yên ả ở tỉnh nhỏ. Có một người phụ nữ trẻ dẫn theo đứa con gái, họ ngồi ăn kem trong một quán nhỏ cạnh bờ hồ. Gần đó là chiếc radio đang phát chương trình nhạc yêu cầu buổi tối. Giọng truyền cảm của cô phát thanh viên vang đều đều:

 - Sau đây xin mời qúy thính giả nghe ca khúc “Vì đó là em” được yêu cầu bởi anh Nguyễn Hoàng Nguyên gửi cho vợ mình là chị Trần Ngọc Phương kèm với lời nhắn: ”Phương à, bây giờ em với con đang ở đâu vậy? Anh muốn nói với em, anh vẫn chờ em, không phải chỉ một năm mà mười năm hay cả đời này vì anh yêu em”.

 Trong khi giọng ca sĩ vang lên và mọi người thả hồn theo giai điệu, từng giọt nước mắt trong suốt chảy trên đôi má của người phụ nữ. Đứa bé gái không biết vì sau mẹ khóc, bé hồn nhiên hỏi mẹ:

- Sao mẹ khóc, mẹ nhớ ba hả? Con cũng nhớ ba nữa. Mẹ dẫn con đi gặp ba được không?
Con muốn ba mẹ ở chung với nhau như ba mẹ của mấy bạn trong lớp của con.
Cô ôm con vào lòng, khẽ gật đầu.

 Sáng thứ hai, khi tan cuộc họp thông lệ đầu tuần, anh trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, dưới tán cây có những con chim sâu thoăn thoắt chuyền cành. Anh bâng khâng thầm hỏi bây giờ cô đang ở đâu, có vui không, có biết một năm qua anh tìm kiếm và nhớ cô cháy cả lòng? Nhà cũ của cô, anh đã thuê lại, những lúc nhớ cô, anh tới đó ngồi hàng giờ nhìn đồ đạc mà hình dung cô và con.

 “Anh còn cơ hội gặp lại em không, mình có có thể bắt đầu không?”… Chợt điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Một số điện thoại lạ, không có trong danh bạ. Anh bật máy. Đầu dây bên kia im lặng, ngập ngừng chừng mười giây và một giọng nói nhỏ quen thuộc cất lên:

- Em cùng bé Oanh đang ngồi trên xe khách lên thành phố. Chừng một giờ nữa thì tới, anh ra bến xe đón em với con được không?

truyện ngắn - vì đó là em

 Sáu tháng sau, vào một ngày nắng đẹp hòa cùng nền nhạc tân hôn dìu dặt, bé Oanh với trang phục thiên thần cùng nụ cười rạng rỡ, tung những cánh hoa hồng đỏ thắm trong chiếc lẵng hoa xinh xắn vào không trung. Phía sau bé là chú rể và cô dâu với vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc tiến vào sảnh cưới. Tiếng vỗ tay chào mừng của bạn bè và người thân vang lên.

 Hôm nay là… ngày cưới của anh và cô.

Truyện ngắn - Sưu tầm
Read More...

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

LY CÀ PHÊ MUỐI

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến quý bạn đọc truyện ngắn rất hay và cảm động "Ly cà phê muối"
Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.

Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!

Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.

Cô gái tò mò:

- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?

- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển – Chàng trai giải thích – Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
LY CÀ PHÊ MUỐI

Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình… Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo…

Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm… Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.

Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì “công chúa” đã tìm được “hoàng tử”, và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.

Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai – nay đã là chồng cô – một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.

Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:

Gửi vợ của anh,

Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất – về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽkhông bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.

Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích và phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời”.

Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.

Nếu bạn hỏi người vợ rầng: “Cà phê muối có vị thế nào?”, chắc chắn bà sẽ trả lời: “Ngọt lắm”.
Read More...

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Giận quá mất khôn


Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất đáng để suy ngẫm: "Giận quá mất khôn"

Trong khi một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên một viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta.

Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều lần mà không nhận  ra rằng ông ta đang dùng một cái cờ lê vặn vít để đánh.

Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy. Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi:

"Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?" Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.

Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: "Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !"

Và một ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát…

Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn, nên xin hãy chọn Tình Yêu để được một cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ điều này:

Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương

Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ vật thì để yêu thương

Hãy luôn cố nhớ những ý nghĩa này :

- Hãy cẩn thận với những ý nghĩ của bạn, vì bạn sẽ nói chúng.

- Hãy cẩn thận với những lời nói của bạn, vì bạn sẽ thực hiện chúng.

- Hãy cẩn thận với những hành động của bạn, vì chúng sẽ là thói quen của bạn.

- Hãy cẩn thận với những thói quen của bạn, vì chúng sẽ là cá tính của bạn.

- Hãy cẩn thận với những cá tính của bạn, vì chúng sẽ quyết định số mệnh của bạn.
Read More...

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn rất cảm động "Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn"

Đề tựa: “Phải chăng, em và anh sinh ra là để dành cho nhau?

Một tia ánh sáng len qua chiếc rèm cửa màu bạc khẽ làm anh thức giấc. Ngày hôm qua đối với anh đó là một giấc mộng kinh hoàng mà có lẽ từ khi yêu cô, anh không bao giờ dám nghĩ tới:”cô đã rời xa anh mãi mãi”.

Người ta thường nói, là một thằng đàn ông thì không bao giờ được khóc, thế nhưng có mấy người sắt đá được khi chứng kiến cảnh người phụ nữ của đời mình chìm dần vào giấc ngủ ngàn thu. Anh đã khóc, khóc cho thứ hạnh phúc nửa vời, khóc cho sự bạc bẽo của thế nhân, anh gào thét tên cô trong nỗi niềm đau xót, anh hận cho cái sự nhu nhược của mình khiến anh mãi mất đi người con gái ấy.

Anh và cô quen nhau thật đặc biệt, chẳng ai hẹn, chẳng ai mối mai. Ngày đó, anh là sinh viên năm 3 của một trường đại học lớn, gia đình có điều kiện nên anh thừa sức đến những nơi ồn ào và nhiều tiền như quán bar, vũ trường hay nơi dành cho người giàu. Bạn bè anh nhìn anh với một ánh mắt không gì còn có thể ngưỡng mộ hơn, thân hình chuẩn, khuôn mặt thanh tú, dân chịu chơi nhưng học thì cực cừ, luôn xếp vào tốp đầu trong thành tích học tập của lớp và có một gia đình hạnh phúc. Nhưng mấy ai hiểu được nỗi cô đơn đằng sau những cái hào nhoáng ấy của anh, bố thì chỉ biết tiền với tiền, mẹ thì suốt ngày đi làm đẹp, tụ tập và cặp bồ, đã bao giờ anh được bố mẹ khen con học tốt lắm hay một lời động viên đơn giản là cố lên con trai đâu, dần dần anh chai lì với cuộc sống như thế vì anh coi đó là quy luật tất yếu của những người giàu. Đôi khi đơn giản anh chỉ ước đươc nhìn thấy nụ cười nhạt của cả gia đình một lúc nhưng mà sao khó quá? Nhà thì to mà lẻ loi, cô quạnh, chỉ có anh, thím Chu-người giúp việc lâu năm, lo toan cơm nước cho anh và con cún anh nuôi để làm bạn, tẻ nhạt lắm mà có ai thấu.
Blog truyện: Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn
Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn

Ban ngày anh đến trường, tối thì lại đến quán bar uống rượu, xung quanh anh có quá nhiều chân dài xinh đẹp. Mỗi ngày anh lại cặp với một em nhưng anh thừa hiểu họ chẳng tha thiết gì ở anh ngoài cái bao tiền nên dù cặp với họ anh vẫn tỏ ra dửng dưng, lạnh lùng, đã không biết bao cô chết mê chết mệt vì sự lạnh nhạt ấy, cô này được cặp thì đồng nghĩa với việc cô kia bị đá, lại khóc lóc cầu xin nhưng đáp lại là một sự lạnh lùng đến vô cảm, anh cười cái giọt nước mắt cá sấu cho núi tiền đã mãi mãi rời xa. Đêm về, anh lại là anh- thằng con trai chẳng có tình thương của bố mẹ, phóng xe trên đường một mình, qua những công viên,anh còn thấy ghen tị với những đứa trẻ con đang vui đùa ở đây được bố mẹ chiều chuộng, được hưởng cái hơi ấm của gia đình.

Vừa rồi là kì thi tốt nghiệp,rất áp lực đối với tất cả mọi người,kể cả một người học giỏi như anh,anh muốn xả stress nhưng lần này anh không đến những nơi ồn ào nữa mà anh chọn cho mình một góc khuất trong quán cà phê có cái tên rất đặc biệt mang tên “Hư Không”. Quán nhỏ nhưng khá là đông khách,quán trang trí theo một gu mà như anh cảm nhận đó là rất lạnh, lạnh như chính con người nơi đây. Khách đến một mình-lặng lẽ tìm chỗ cho mình, phục vụ-đều là con gái, chỉ mang ra một tách cà phê với nụ cười mỉm đủ để khách hiểu là “ cô ấy đang mời mình”. Mọi thứ đều diễn ra lặng lẽ trong những bản nhạc không lời do một người con gái nào đó đang tạo ra mà khiến anh không thể rời mắt được,âm thanh có khi réo rắt ngọt ngào, có khi lại giận hờn oán trách, như đang nói lên tâm trạng của người con gái ấy và những vị khách đang ở nơi đây. Anh cứ để tâm hồn mình hòa theo bản nhạc ấy không điều kiện,nó làm lòng anh nhẹ nhàng đi rất nhiều, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết, cho tới khi ai đó vỗ vai mình, anh mới bừng tỉnh khỏi thiên đường không tên.

-“Thưa cậu, đã hết giờ mở quán rồi”-giọng một người đàn ông điềm đạm.

“Dạ, tôi không để ý” anh lúng túng trả lời,anh nhìn xung quanh thì mọi người đã ra về gần hết.

-“Chắc cậu đến đây lần đầu phải không?”-người đàn ông đó hỏi

-“Vâng,sao chú biết?”

-“Những ai lần đầu tới đây đều như cậu, đều bị cuốn hút bởi những bản nhạc mà cô gái đó chơi”-vừa nói ông vừa chỉ tay về phía cô gái đang đi ra cửa. Bỗng nhiên cô gái ấy quay lại và đưa ánh mắt dịu dàng với ông. Ông chỉ đưa tay vẫy và gật đầu, ra hiệu tạm biệt cô gái.

Anh rất chăm chú nhìn cô gái đến khi cô ấy đi khuất khỏi quán, có gì đó khiến anh không khỏi tò mò, một ánh mắt đượm buồn, bờ môi hồng mỏng, một dáng người nhỏ nhắn nhưng không mảnh mai,ở người con gái đó toát lên điểm gì đó mãnh liệt và dứt khoát lắm.

-“Sao chú lại nhận xét như thế?”

“Vì cậu giống tất cả những vị khách nam tới đây lần đầu, đều mê mẩn vì cô ấy và không thôi tự hỏi mình rằng cô ấy là ai. Đúng chứ?” ông cười hiền.

-Anh cười trừ:”chú tiết lộ cho cháu biết được chứ?”

-“Tôi cũng giống cậu,cũng muốn biết cô ấy là ai”

Một lần nữa câu nói của ông làm anh ngu ngơ

-“Cô ấy không phải nhân viên ở đây, cô ấy chơi nhạc cho quán đơn giản vì cô ấy thích piano và hương cà phê,từ ngày có cô ấy, quán của tôi đông khách hẳn lên. Có người còn nói với tôi rằng, uống cà phê và ngắm nhìn cô ấy mỗi ngày là món ăn tinh thần không thể thiếu đối với họ”-người đàn ông lí giải.

Anh dần hiểu ra vấn đề và xin ông chủ quán số điện thoại cô ấy. Băn khoăn một lúc rồi ông cũng cho nhưng với điều kiện là không được nói người cho số là ông và không được phiền cô ấy nếu như cô ấy không thích. Anh chấp thuận và đặt mục tiêu là phải quen được cô gái đó.

Về nhà với tâm trạng tốt hơn, ngâm mình vào dòng nước ấm và suy nghĩ xem nên làm quen cô ấy như thế nào. Sau một hồi chằn chọc, anh quyết định gọi cho cô. Lạ thay, chỉ có tiếng tút dài mà không ai nghe máy.

- “Liệu có sai số không nhỉ?”-anh tự hỏi mình.

-“Không sai được, chắc cô ấy bận thôi, gọi lần nữa xem sao"

Lại là tiếng tút dài, “em càng kiêu, anh càng thích”-anh nghĩ. Anh cứ gọi, cứ gọi, đến gần 30 cuộc mà vẫn không ai nghe, anh bực dọc, ném điện thoại vào góc tường và chìm dần vào giấc ngủ.

-“Cốc…cốc….cốc….thưa cậu, cậu dậy ăn sáng thôi, tới giờ đi học rồi”

Anh trả lời bà giúp việc với giọng còn ngái ngủ:”vâng aaaaaaaaaaaaaaa……………cháu biết rồi……………….”

Miễn cưỡng bò khỏi chiếc giường, không quên nhặt chiếc điện thoại.

-“Xin lỗi ai vậy ạ, tôi vừa bận chút? Nhắn tin được không? Tôi nghe không tiện”. Tin nhắn được gửi lúc 11h30.pm, anh thấy hối hận vì đã không để chuông điện thoại to hơn, thôi mặc kệ, đi học đã, tối tính sau.


11h30.pm.

“Chúng ta noi chuyện được không?”-anh nhắn tin cho cô.

“Vâng,ai vậy ạ?”- cô trả lời.

“Anh là Nguyễn Lâm Tùng, học kinh tế năm 3, muốn làm quen em thôi, không có ý gì đâu, em không ngại thì đừng hỏi tại sao anh biết số được chứ?” – nói bớt tuổi cho trẻ.

“Tôi cũng không định hỏi vì tôi thấy cũng không quan trọng với tôi mà, với lại đừng vội xưng anh nhé, tôi mới tốt nghiệp đại học, chính xác là hơn cậu 2 tuổi đấy, có nên gọi tôi là chị không?”

Anh thoáng giật mình vì bóng dáng một cô gái chơi piano dịu dàng hoàn toàn lột xác với một cô gái ăn nói mạnh dạn thật khiến người khác phải tỉnh táo:” Thế à? Nhưng không sao đâu em, nói là học năm 3 nhưng vì thầy yêu quý nên giữ anh đến năm thứ 6 rồi,anh học “giỏi” quá ấy mà, cứ gọi anh là anh đi”

“Cái này tôi không biết, trừ khi được xem chứng minh nhân dân hoặc sổ hộ khẩu nhà anh đã”-cô lém lỉnh.

Sau một hồi đôi co qua lại, anh cũng biết được tên cô là Hạ Thu-cái tên hết sức ấn tượng với anh và hợp với con người cô nhưng anh phải chấp nhận nói chuyện với cô bằng biệt danh la Tũn và cô là Su chứ không được thản nhiên xưng anh nữa. “Đời thật quá bất công mà,lần đầu phải hạ mình đi làm quen mà bị con nhỏ bắt nạt,nhưng không sao đâu Su ơi, đời con dài,quân tử trả thù tình yêu chưa muộn”- anh nghĩ thầm, miệng lẩm bẩm bài hát gì đó không rõ nữa nhưng quả thật tâm trạng anh rất tốt.


Những ngày sau đó anh vẫn tiếp tục đến quán buổi tối, vẫn chỗ ngồi quen thuộc, vẫn say sưa ngắm nhìn cô và giấu tên đặt hoa tặng cô. Đêm đến anh và cô lại là hai người bạn ảo, không biết gì về nhau ngoài cái tên, cái biệt danh và hoạt động trong ngày. Tin nhắn qua lại đến đầy cả bộ nhớ mà cả hai vẫn không chịu đi ngủ. Có khi nhắn tin tới tận 4h sáng mà vẫn không hết chuyện. Cũng có đôi khi cô hỏi anh về gia đình nhưng anh không muốn nói nên cô cũng không gượng, còn anh thì lấy cớ chán nhắn tin để gọi nghe giọng cô nhưng cũng đều bị cô từ chối với nhũng lí do hết sức thuyết phục như:”mẹ Su nghe thấy không hay,điên thoại Su hỏng loa, hỏng mic,….vân vân và vân vân”, làm anh cũng không buồn nài nỉ nữa. Cô trẻ con và đáng yêu lắm, không giống con người cô khi chơi đàn-da diết và ủy mị, oán than. Anh âm thầm dõi theo cô, chỉ cần nhìn thấy cô khỏe mạnh là được rồi. Mỗi lần được tặng hoa, cô đều đảo mắt nhìn xung quanh nhưng cuối cùng ánh mắt cô lại hiện lên một nỗi buồn và thất vọng, phải chăng cô đang trông chờ một điều gì đó?. Anh cũng muốn danh chính ngôn thuận nói chuyện với cô, muốn cùng cô đi chơi và tự tay cầm hoa tặng cô nhưng anh sợ cô biết anh rồi cô sẽ không sống thật là chính mình với anh nữa, sợ cô lại gói mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng. Sợ cô sẽ không tin những người giàu như anh nữa. Cô từng tâm sự với anh rằng cô hận những người có tiền, bởi họ đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc mà đáng lẽ ra cô đang được hưởng. Anh nín lặng trước từng dòng tin của cô:”Đâu phải ai giàu cũng như thế và được sống hạnh phúc đâu Su”-anh buông thõng dòng tin và nằm suy nghĩ.


Mới vậy thôi mà cũng đã gần 8 tháng quen nhau, 8 tháng cho một tình bạn ảo, 8 tháng cho một con tim giá băng đã bắt đầu thổn thức, 8 tháng cho gần 240 đóa hồng lặng lẽ gửi trao và 8 tháng đủ để cho ai biết đã có ai trong lòng. Hai con người ấy như vô hình, muốn chạm vào nhau mà sao khó quá, chỉ một vài bước chân thôi mà ngỡ như cả một khoảng trời.

Hôm nay là valentine,ngoài đường toàn hương vị của tình nhân.

”Quán đông khách lắm, không biết cô ấy có mệt không, vì ngày lễ nên ông chủ nhờ cô ấy chơi cả chiều lẫn tối”-anh lo lắng.

Anh ngồi chăm chú nhìn cô, nét mặt cô đã thấm chút mệt mỏi. Anh nói nhỏ phục vụ mang cho cô một ly nước dừa-thứ nước mà cô thích uống nhất-anh mới chạy đi mua. Cô ngạc nhiên khi ai đó biết sở thích của mình, ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên rất ư là dễ thương, đôi môi mỉm cười với phục vụ thay lời cám ơn. Anh si mê cô từ lúc nào mà anh không hay biết, vì cô-anh bỏ quán bar, bỏ vũ trường, bỏ những cô em chân dài, bỏ những buổi tụ tập nhậu nhẹt, bạn bè anh thấy ngạc nhiên vì điều đó, không biết thằng bạn mình ăn nhầm thuốc gì?. Tình cảm trong con người anh đến rất tự nhiên và nhẹ nhàng, không vồ vập, không toan tính, không biết có bến đỗ không nhưng anh chỉ cần như thế này là đủ rồi mặc dù có đôi khi anh cũng mong xa hơn nữa. Từ ngày quen cô anh thấy cuộc sống thật sự ý nghĩa,không nhạt nhẽo như trước. Bố mẹ không quan tâm anh thì đã có cô dù chỉ là ảo thôi. Không biết cô ấy có nghĩ đến anh, nghĩ đến Tũn đáng ghét mà cô hay gọi?

12h30pm.

Cuối cùng thì quán cũng vãn khách, chỉ còn vài vị ngồi làm việc với chiếc lap quên cả thời gian. Cô cũng đã dừng tiếng đàn, trông cô mệt mỏi lắm mà vẫn cười chào khách quen. Thấy cô dắt xe chuẩn bị về, anh cũng đứng lên thanh toán và theo cô. Hôm nay anh không yên tâm để cô về một mình và anh cũng muốn biết nhà cô ở đâu. Cô đi chiếc xe đạp màu hồng trông thật trẻ con với độ tuổi của cô, làm anh nhớ tới lần cô nói:”Su thích đi dạo bằng xe đạp, Su cảm thấy an toàn hơn, với lại chiếc xe ga đắt tiền hay chiếc oto hạng sang không hợp với con người Su”. Những điều cô tâm sự làm anh suy nghĩ rất nhiều, ở Su có gì đó uẩn khúc mà cô không muốn nói ra,anh cũng không dám hỏi nhiều vì sợ đó là kí ức buồn.

-“Cô em đi đâu về mà muộn thế? Có cần anh dẫn về tận nhà không? Haha…………”

Giọng của một đám thanh niên kéo anh về với thực tại. Cô không nói một lời nào, đôi mắt cô ánh lên một tia lửa tức giận,phóng thẳng về phía tên cầm đầu đang giữ đầu xe của cô.

“Cô em làm anh thích rồi đấy, cứ kiêu kiêu thế này khéo khi lại hay anh em nhỉ? Trông cũng ngon đấy chứ, có nên thử tí không anh em?” tên cầm đầu vuốt má cô, miệng không ngừng tuôn ra những lời bẩn thỉu, 2 thằng đưng sau hắn thì cười man rợn.

Anh giận lắm, đôi tay đã thủ sẵn nắm đấm nhưng vì muốn biết cô kiên cường tới mức nào nên anh không hành động ngay.

Cô vẫn không nói gì, mím chặt môi, tay đưa căng tát hắn một cái đau điếng. Hắn tí nữa thì ngã nhào xuống đất nếu như không có một thằng em kịp đỡ,trên mép hắn đã rỉ ra tí máu, hắn vùng lên và bắt đầu giở trò.

-“Con nhỏ điên này, mày dám tát tao à, mày nghĩ mày là ai?”. Hắn vừa chửi vừa bóp cổ cô không thương tiếc, khuôn mặt cô sắp không được nữa rồi,anh lao ra quát lớn:

-“Bỏ cô ấy ra trước khi quá muộn”

“Mày là thằng nào mà dám to tiếng ở đây? Nó là bồ mày à? Hôm nay nhường cho anh nhé. Haha” hắn ngạo nghễ.

Đôi mắt anh đỏ ngàu, anh giơ chân đạp thằng đó một cái giữa bụng khiến hắn chới với, 2 thằng còn lại lao vào, anh lại tiếp tục tận dụng đôi chân dài của mình, 3 thằng nằm lăn lộn dưới đất rồi mà anh vẫn bình thản như không có chuyện gì. Cũng phải thôi, anh là con nhà giàu và từng là một dân chơi thứ thiệt, có trường hợp nào mà anh không gặp qua đâu.

-“Cút..”-anh gằn giọng. Ba thằng không dám nói thêm điều gì, dẫm lên nhau mà chạy.

Lúc này anh mới để ý đến cô,cô đứng thu mình, mắt mở to nhìn anh cứ như thể anh là người trên trời rơi xuống, cô bước lùi lại khi anh định tiến lại gần cô, nét mặt cô như đang thăm dò một điều gì đó từ anh.

-“Em đừng sợ, anh chỉ muốn xem em có bị sao không thôi mà”-anh nhoẻn miệng cười rồi giải thích cho hành động của mình.

Cô vẫn không nói gì nhưng trả lời anh bằng cái lắc đầu đủ để anh hiểu.

-“Để anh đưa em về nhà nhé, con gái đi một mình giờ này nguy hiểm lắm, nhà em ở đâu thế?”

Vẫn là cái im lặng không nên có nhưng anh lại thấy vui vì khi anh đi xe song song với cô, cô không phản ứng gì mà tặng anh một nụ cười rất ư là thiện cảm. Xe cô dừng trước nhà thờ thành phố, anh thấy rất ngạc nhiên, định hỏi cô sống ở đây sao thì có tiếng chuông điện thoại.

-“Alo”-anh vuốt màn hình và nghe luôn, cũng không để ý xem ai gọi, đầu dây bên kia chỉ là tiếng im lặng kéo dài. Anh thoáng bối rối khi xem lại thì mới biết người gọi là Su Ngốc. Ngượng ngùng nhìn cô,anh định giải thích thì cô tắt điện thoại và lấy tay che miệng anh ra hiệu anh không cần giải thích, làm anh đơ như bị điện giật. Cô dắt xe đi một mạch, đến lúc tỉnh thì cô đã đi từ lúc nào, anh tự tát vào mặt mình tỏ vẻ bất lực:”Mày đúng là điên rồi Lâm ạ”.

Anh phóng xe về nhà, lao lên phòng,đóng sầm cửa làm bà giúp việc đang ngủ bị giật mình tỉnh dậy. Anh vội vàng rút điện thoại và gọi cho cô:

” Su à, em nghe anh giải thích được không? Anh không có cố ý giấu em đâu, tại vì anh không đủ tự tin đối diện với em, sợ em sẽ xa lánh anh nếu như em biết anh giàu, khi anh biết trái tim mình thật sự đã biết nhớ một người con gái là em thì anh càng k dám gặp em, sợ e……”.

Chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã tắt lịm,để lại anh với khoảng không hụt hẫng:”Em không muốn nói chuyện với anh nữa thật sao?”-anh vò đầu, bứt tai.

Đang rối bời với mớ hỗn độn trong lòng thì bỗng có tin nhắn đến, anh vồ vập như vừa trúng số độc đắc:

-“ Su không có giận, Su chỉ bất ngờ khi Tũn có mặt đúng lúc thôi, còn việc Tũn xuất thân như thế nào thì đối với Su cũng không quan trọng từ lâu rồi, chỉ cần Tũn vẫn là Tũn như Su đã quen là được.hihi”

Dòng tin của cô như kéo anh lên tận chín tầng mây:

-“ Thực ra anh đi sau Su từ quán cà phê. Su làm anh sợ quá, tưởng Su không thèm làm bạn với anh nữa thì chết , nhưng sao anh gọi mà Su không nói gì?”

-“Ai cho Tũn xưng anh? Giao kèo rùi mà, Tũn quên hả?”

-“Anh không quên nhưng anh thấy thật bất công khi anh sinh trước Su hẳn 1 năm 2 tháng, bắt đầu từ hôm nay Su phải gọi anh là anh không thì………….”

-“Thì sao?”-cô bướng bỉnh.

-“Thì…….thì……..anh sẽ gọi điện làm phiền Su cả ngày luôn”

-“Tũn dám?”

-“Tại sao không?”

“Thôi được rồi, anh thì anh, chẳng thiệt hại gì cả” cô reply kèm theo cái mặt xị đáng ghét.

Thực ra anh định nói là sẽ đến nhà cô hét to là “ Anh nhớ em” nhưng vì biết cô ở nhà thờ nên anh không trêu cô nữa. Nghĩ đến đây anh hỏi luôn cô:

-“Sao em lại ở nhà thờ, gia đình em ở đó sao?”

Chờ mãi mà không thấy cô trả lời, nghĩ rằng cô đã ngủ nên anh gửi tiếp một tin”chúc Su iu ngủ ngon” rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm nay, có hai con người đã chạm được vào nhau, có hai trái tim đập rộn ràng và có hai tâm hồn đang mơ về nơi nào đó đẹp như trong chuyện cổ tích. Một mùa giang sinh thật ấm áp
Blog truyện: Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn
Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn


Thời gian sau…

Anh vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, ban ngày đi làm, tối đến quán cà phê và kiêm luôn một việc là đưa cô an toàn về nhà thờ sau mỗi buổi diễn. Rất nhiều lần anh rủ cô đi ăn, đi chơi nhưng cô đều từ chối hay mỗi khi anh gọi cô đều tắt đi và nhắn tin. Lòng anh sinh nghi và quyết định điều tra xem cô đang giấu anh điều gì. Anh tìm đến nhà thờ cô sống, nơi đây không khí thật trong lành, khiến lòng người cảm thấy bình yên.

-“Cậu tìm ai?”

Anh quay lại thì bắt gặp một ánh nhìn rất quen thuộc từ sơ,đôi mắt đó giống Hạ Thu như hai giọt nước.

-“Dạ không, con không tìm ai cả,chỉ muốn hỏi sơ về một người thôi,sơ biết một cô gái tên Hạ Thu sống ở đây chứ?”

Câu hỏi của anh khiến sơ thoáng ngạc nhiên:

-“Sao cậu biết Su,lại còn biết cả tên riêng của cô ấy nữa? hai người quen biết nhau sao?theo như tôi biết thì cô ấy không có bạn nào mà”

-“Chúng con là bạn hơn một năm rồi sơ, tình cờ con biết cô ấy trong quán cà phê mà cô ấy chơi đàn”

-“À, ra là thế,vậy cậu muốn tìm hiểu gì về cô ấy,có vẻ cậu quan tâm Su lắm?”

-“Vâng,con chỉ muốn biết sao Su không ở nhà mình mà lại tới đây và…….và………….sao cô ấy không chịu nói chuyện trực tiếp với con mà cứ né tránh bằng cách nhắn tin,có phải cô ấy đang giấu con chuyện đó đúng không sơ?”

-“Cậu là người duy nhất từ trước tới nay tới đây tim hiểu về Su và tôi cảm nhận được điều gì đó đặc biệt từ cậu dành cho Su nên tôi sẽ nói cho cậu biết trước khi sự việc đi quá giới hạn. Có phải cậu thấy tôi rất giống Hạ Thu không? Tôi là dì ruột của cô ấy, Su mồ côi cha năm Su 14 tuổi, mẹ vì sợ cảnh góa nuôi con lại tham giàu nên bỏ Su lại cho tôi và theo một người đàn ông sang Hàn sinh sống, từ đó bặt vô âm tín. Tôi không biết phải nuôi Su thế nào nên hai dì con đến đây nương nhờ,ở đây ngoài tôi thì không ai biết nó tên Hạ Thu đâu.”

-“Còn việc Su không nói được thì sao ạ?”

-“ Đó không phải là do bẩm sinh mà là do cú sốc tinh thần mất cha, mẹ tham tiền khiến Su mắc bệnh tự kỉ nhẹ, mấy tháng trời không tiếp xúc với ai ngoài tôi, nói là tiếp xúc nhưng cũng chỉ là ăn cùng bữa, ngủ chung giường thôi, nịnh thế nào nó cũng không nói. Sau khi chuyển tới đây, vì bệnh tình Su như thế nên tôi không thể cho nó đi học được. Tôi dẫn Su đi kiểm tra thì bác sĩ nói đây là triệu chứng mất tiếng nói tạm thời của những người bị tự kỉ, đến một lúc nào đó nó sẽ nói lại được. Ông ấy khuyên nên cho Su học nhạc cụ nên tôi đã để Su tiếp tục chơi đàn như ngày trước ở ngay trong nhà thờ để tiện theo dõi. Chuyện cũng đã qua nhiều năm, nhờ có âm nhạc mà bệnh tình của nó cũng đã suy giảm rõ rệt, Su đang là giáo viên dạy đàn ở trại trẻ mồ côi, buổi tối thì đên quán ho khuây khỏa,chỉ còn việc Su không nói được thì cần chờ vào điều kì diệu có đến với nó không thôi”

Anh như nuốt chọn từng lời nói của sơ,trở về nhà với bao mớ hỗn độn trong đầu,anh nằm xoài ra giường và nghĩ về cô,tại sao quá khứ của cô lại bi ai như thế, tại sao một cô gái nhỏ bé lại phải trải qua những nỗi đau đớn do lòng ích kỉ của con người gây ra?. Anh như nhìn thấy mình trong chính con người cô nhưng anh thấy mình còn hạnh phúc hơn cô rất nhiều. Một dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh,cuộc đời sao mà bất công quá?

Cô thì vẫn cứ tỏ ra hồn nhiên, vô tư với anh qua từng dòng tin cô gửi, một tâm hồn không một chút muộn phiền,lo âu. Từ khi biết mọi sự thật về cô, anh quan tâm cô nhiều hơn, để ý tới cảm xúc của cô hơn và rủ cô đi chơi nhiều lần hơn nhưng vẫn là cái từ chối đây đẩy,anh giả vờ giận dỗi thì cô lại dỗ dành ngon ngọt khiến anh có muốn giận cũng chẳng được.

Cả ngày hôm nay anh không nhắn tin với cô,cô lo lắng nên cứ gửi tin hoài, từ sáng tới tối cô cứ bồn chồn không yên.Chẳng cần ai đó nhận ra thì cô cũng biết anh chiếm vị trí như thế nào trong lòng mình rồi nhưng ngại khoảng cách, một khoảng cách vô hình nào đó giữa anh và cô mà cô không dám nói ra mặc dù cô biết anh cũng có tình cảm với mình.

Người ta nói thật đúng:”con người quen nhau lâu thì tự ắt sẽ sinh dòng cảm xúc lạ,tùy vào từng cảm nhận của mỗi người cho cảm xúc ấy phát triển theo thứ tình cảm nào thôi”. Nhìn vào đồng hồ đã là 8h tối, không đợi được nữa nên cô liều mình bấm gọi cho anh,đầu dây bên kia nhấc máy với giọng cầu cứu:

-“Su ơi, đến với anh,anh sắp không qua rồi............” Giọng của anh yếu ớt trong điên thoại, có một người cầm máy giúp anh nói địa chỉ cho cô.

Không hỏi thêm gì nhiều, cô vội vã ra khỏi quán cà phê đạp xe đi ngay mà không kịp chào ai cả. Đến nơi mà người đó nói,cô thấy lạ khi nó là một vườn hoa ở bên một cái hồ rất đẹp, cô kiếm tìm mà không thấy anh đâu. Cô muốn gọi tên anh nhưng không thể nào cất lên được, cô ngồi gục xuống và tự tát vào miệng mình. Cô cảm thấy mình vô dụng hơn bao giờ hết. Nhưng bỗng từ đâu ra một chú chó đến cào cào vào áo cô, miệng ngậm dây chùm bóng bay với các hình icon rất thú vị, tiếp đến đoàn trai gái đi xen kẽ nhau, trên tay người đầu tiên là chiếc bánh gato có chữ Hạ Thu và con số 23, còn lại mỗi người cầm một ngọn nến xếp xung quanh cô hát vang bài chúc mừng sinh nhật. Người cuối cùng trong đoàn trai gái ấy chính là anh với một bó hoa hồng và một nụ cười chứa chan yêu thương trên môi.

-“Chúc Su yêu dấu của anh sinh nhật vui vẻ,em ngốc quá,quên cả ngày hôm nay sinh nhật mình sao,còn bắt anh nhớ hộ nữa chứ”-anh mắng yêu.

Cô cảm động nước mắt ướt nhèm cả khuôn mặt,vẫn chưa kịp định hình được điều gì cả.

-“Tặng em này, 23 bông hoa anh tự tay chọn và bó đấy nhé,đừng có ném đi đấy,em thổi nến đi không tắt hết bây giờ”-anh cười toe khiến cô không nhịn được cũng phải bật cười khúc khích.

Như chợt nghĩ ra điều gì đó nên cô toan rút điện thoại ra nhắn tin nhưng anh ngăn cô lại:

-“Anh hiểu em định nói gì,anh biết hết rồi, không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi,tin anh đi, đừng nghĩ gì nhiều nữa nhé,việc của em bây giờ là tận hưởng những chuỗi ngày hạnh phúc và hãy để anh mang điều ấy cho em nhé”-câu nói của anh khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ và kèm theo nhiều trái tim tan chảy trong đó có cô.

-“Em đồng ý chứ?”

-“Đồng ý đi...............đồng ý đi................”-tiếng mọi người xung quanh thúc giục.

-“Nếu em chưa sẵn sàng làm người yêu anh thì anh vẫn có thể chờ,anh không muốn em quyết định gượng gạo,cứ suy nghĩ cho kĩ:

Một bàn tay nắm chặt lấy tay anh và một cái gật đầu nhẹ đã xóa tan không khí hồi hộp từ nãy giờ, mọi người vỗ tay rào rào tán thưởng. Anh bế cô lên xoay 2 vòng khiến cô sợ nhắm tịt mắt lại,anh kết thúc hành động của mình bằng một nụ hôn bất ngờ đến ngọt ngào. Cô mở to mắt nhìn anh, mặt thì đỏ ửng lên,anh nhìn thích thú nên cứ muốn ghẹo cô mãi.

-“Su à,anh yêu em”-anh nói nhỏ vào tai cô.

Cô trả lời bằng dòng tin nhắn:

-“em cũng thế, Tũn hấp”

Anh ôm chọn cô vào lòng, không muốn tách rời,khi ấy dường như thế giới chỉ có hai người mà thôi. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cho cả cô và anh trong những năm qua.

Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua thật là ý nghĩa với hai con người ấy, mặc dù thao thao bất tuyệt chỉ có anh, còn cô chăm chú lắng nghe, đôi khi đáp lại chỉ là một nụ cười, bằng một cái nắm tay hoặc một cái ôm ấm áp nhưng anh cũng thấy trái đất ngừng quay trong khoảnh khắc ấy rồi

Hàng ngày sau khi tan sở, anh tới nơi cô dạy đàn đón cô rồi cả hai cùng đi chợ, về nhà anh nấu cơm cho anh ăn. Sang nhà anh lần nào cô lại thu dọn nhà cửa sạch sẽ lần ấy, cô không bắt bà giúp việc phải làm gì cả, bà ấy rất quý cô, con gọi cô là “mợ chủ” nữa. Tối đến anh lại cùng cô tới quán cà phê quen thuộc, cứ hễ ai làm quen cô,anh làm bộ mặt vờ ghen tuông để cô nịnh nọt bằng cử chỉ yêu thương nhưng cô toan véo má anh rồi chun mũi làm anh yêu không chịu được. Nhìn hai người mà ai cũng phải trâm trồ ngưỡng mộ hoặc ném ánh nhìn ghen tị về phía anh và cô.

Thế nhưng cuộc sống sẽ mãi mang màu hạnh phúc nếu như không có một ngày......................

“Sao, mày định cưới con câm ấy về làm vợ sao? Mày định bưng cái mặt tao cho cả thiên hại chê cười à? Mày là thằng ngu” giọng ông Lâm gầm lên khi nói chuyện muốn cưới cô về làm vợ, vì anh biết ông chỉ về tranh thủ rồi đi ngay.

-“Bố không có quyền được chửi con như thế, con lớn rồi, con biết mình cần gì và nên làm gì”-anh cũng không vừa.

-“Mày dám nói với người đã sinh ra mày như thế sao? Tao sinh ra mày nên tao có quyền được chửi mày nghe chưa? Tao đã tìm được một đứa cho mày rồi,con gái độc nhất của ông làm ăn với tao. Là con tao thì tao mới lo, không thì tao mặc kệ mày ở xó đường rồi”-vừa nói ông vừa chỉ tay thẳng mặt anh.

-“Ông coi tôi là con sao? Ngày tôi còn nhỏ ông đã bao giờ ông dẫn tôi đi công viên chơi chưa,đã bao giờ ông thèm nhìn bảng điểm của tôi chưa, có khi ông còn không biết tôi học lớp nào ấy chứ? Ông cho tôi được gì ngoài đồng tiền lạnh lẽo,giờ ông lại còn nói tôi là con ông sao, nhực cười quá, tôi là con ông hay là vật thế thân cho hợp đồng làm ăn của ông?”

Bốp...............”láo xược...............”-một cái tát giáng xuống mặt anh không thương tiếc nhưng sau đó ông Lâm vội rụt tay lại hối hận,anh ngà nhào xuống sàn nhà,không biết ông mạnh tay như thế nào nhưng chỉ cần nghe âm thanh phát ra và nhìn trên mép miệng anh gỉ máu thì đủ biết nó đau như thế nào rồi.

“Ông thật máu lạnh..................” nói xong anh lấy xe rồ ga phóng đi.

Ông Lâm thất thần ngồi phục xuống ghế một lúc rồi cũng đi luôn. Ngôi nhà lại trở nên lạnh lẽo chỉ vì cô. Cô đã chứng kiến tất cả cuộc nói chuyện từ lúc đạp xe mang đồ sang nhà anh cùng anh đón sinh nhật thứ 24 của mình và cũng là ngày kỉ niệm tròn một năm yêu nhau , thấy trong nhà to tiếng nên cô đứng nấp bên ngoài cửa sổ, không dám vào. Cô bịt chặt miệng, không để tiếng khóc bật thành tiếng. Khi không còn ai, cô khóc cho thỏa nỗi lòng, cô biết chuyện này dù gì rồi cũng sẽ xảy ra, cô và anh là một đôi đũa lệch, mãi mãi không thể xếp cạnh bên nhau được. Cô lau nước mắt và đi vào nhà, bà giúp việc nhìn cô bối rối khi thấy mắt cô đỏ hoe. Cô lặng lẽ đi vào bếp, dọn đồ ra bàn,sau đó cô lại thu dọn nhà cửa và phòng anh, đầu giường anh để một khung ảnh có tấm hình cô và anh, mọi thứ cô tặng anh đều treo vào tủ rất cẩn thận. Cô biết anh yêu cô rất nhiều và cô còn yêu anh nhiều hơn thế nữa:”nhưng anh à, chúng mình sẽ đi đâu về đâu đây hả anh?”-cô tự hỏi mình, cô tủi thân ôm tấm hình ngồi khóc ở góc phòng.

Nghe thấy tiếng gào thét dưới nhà, cô vội gạt đi nước mắt và chạy nhanh xuống thì thấy anh say sỉn, nông nặc mùi rượu, đây là lần đâu tiên cô thấy anh say như thế:

-”Tất cả là tại em sao anh, sao anh lại trở nên thế này?”.

-“Cô là ai, sao ở trong nhà tôi, Su của tôi đâu, mang cô ấy đến đây cho tôi”

-“em Su đây, tỉnh lại đi Tũn ơi, nhìn em đi”-cô vỗ má anh ra hiệu.

-“À, Su hả? Cô biết không? Tôi khổ tâm lắm, ông ấy không thương tôi,ông ấy tát tôi, đau lắm, đau trông tim đây này”-anh nói trong men say.

Cô chỉ biết nhìn người mình yêu đau khổ mà không làm gì được.

“À quên, cô có biết Su của tôi không? Cô ta bị câm đấy, không nói được, ngay cả tiếng yêu tôi cô ta cũng không nói được, như thế mà là yêu sao?........... haha..............Bạn bè tôi bảo tôi tìm con khác, có nên không nhỉ? Cô giới thiệu cho tôi một em đi, tôi chán con câm như cô ta lắm rồi, tất cả là tại cô ta mà ông ấy đánh tôi, có đáng không? Haha.haha” anh cười trong nước mắt và ngủ thiếp đi.
Blog truyện: Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn

Cô như không tin nổi vào tai mình, rằng những lời nói đay nghiến đó lại là từ miệng anh thốt ra, cô không thể khóc, nước mắt cô không thể rơi nữa vì trái tim cô đang vụn vỡ thành trăm mảnh, cô nhìn kĩ người con trai mình hết lòng yêu thương bằng ánh mắt không lúc nào ngạc nhiên hơn, cô muốn đứng dậy nhưng rồi lại ngã khụy xuống, bà giúp việc vội chạy lại đỡ cô và khuyên nhủ:

-“Mợ đừng buồn, cậu đang say mà, cô thừa hiểu là cậu sẽ không bao giờ nói như thế nếu như cậu tỉnh đúng không?”

Cô bỏ ngoài tai lời của bà giúp việc và bước dần ra phía cửa, ngoái đầu nhìn người yêu đang ngủ ngon lành trên ghế rồi dắt xe ra về, lòng cô đau như có hàng ngàn mũi kim xuyên thấu.

Sáng hôm sau,

-“Cậu,dậy thôi, ngủ trên ghế mà sao cậu ngủ kinh thế? Gần 9h sáng rồi”

Anh day trán và hỏi bà giúp việc:”Sao tôi lại nằm ở đây,sao cái đầu tôi đau quá vậy?”

-“Cậu không nhớ gì sao? hôm qua cậu cãi nhau với ông chủ rồi cậu ra ngoài uống rượu say như thế đấy”

-“Thế à? Còn Hạ Thu, sao hôm nay chủ nhật mà cô ấy chưa tới, lạ thật, tôi đi tắm rồi sang đón cô ấy đây”

-“Cậu thật sự không nhớ gì hết?.....................”

Anh toan định đi thì câu nói của bà khiến anh khựng lại:”có chuyện gì xảy ra sao”

-“Hôm qua là ngày sinh....................................”-từng lời bà giúp việc nói khiến đôi mắt anh như nhòe đi,lần này anh đã mang tội rất nặng, mang tội làm tổn thương trái tim người anh yêu. Anh chạy vào trong bếp, mọi thứ trên bàn vẫn còn nguyên, chỉ có bánh kem là đã tan hết,trên bàn vẫn còn tờ giấy đỏ hình trái tim:” Tũn à, chúng mình yêu nhau được hai năm rồi anh này, em cũng 25 tuổi rồi đấy,cưới thôi không em lại già mất. Hihi. Anh cũng sắp thành ông cụ non rồi. Ui. Ngại quá. Em đang cầu hôn anh sao? Có nên không ta?hihi. Nhưng dù nên hay không nên thì cũng nói ra mất rồi, không vi phạm pháp luật phải không anh? Vợ Su iu chồng Tũn nhìu nhìu lém"

Anh bỏ tờ giấy vào túi quần vội cầm theo chiếc áo khoác ngoài,đang định phóng xe đi thì có điện thoại, là Su gọi:

-“Em à,anh nghe đây, đợi anh sang đón nhé”

-“Là Sơ đây, con đến bệnh viện mau đi..................”

Hai từ “bệnh viện” như tiếng sét đánh ngang tai anh làm anh rơi cả điện thoại, anh phóng xe như một thằng “phê đá” đến bệnh viện, chạy lao vào phòng cấp cứu như một kẻ điên nhưng anh bị các bác sĩ cản lại.

-“Bỏ tôi ra, để cho tôi vào với vợ tôi, các ông sao bắt cô ấy ở đây, để cô ấy về cử hành hôn lễ với tôi chứ?”-anh gào lên.

Sau một hồi, sơ xin các bác sĩ,họ đã đồng ý để anh vào thăm cô. Tiến dần đến bên cô, nhìn cô nằm thoi thóp thở bằng bình oxi trên giường bệnh lòng anh quặn thắt,anh vuốt ve khuôn mặt cô, sờ đôi môi nhợt nhạt của cô, hôn lên vết máu đã khô dần trên khóe mắt cô:

-“Vợ yêu, sao em cứ nhắm mắt hoài thế, mở mắt ra nhìn anh nào, tối nay chúng mình cử hành hôn lễ rồi, em không được sợ già nữa nhé. Hai năm quen, hai năm yêu là dài lắm rồi, anh mệt lắm, phải ngừng nghỉ lấy hơi bước tiếp đúng không em? Anh sẽ mua cho em một chiếc váy cô dâu thật xinh,tối nay em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất. Em muốn đặt tên con là gì? Là Bảo Anh, Bảo Nhi như em từng nói nhé? Cứ quyết định vậy đi”-anh cười hiền.

Nhìn cảnh tượng ấy có ai mà không tan nát cõi lòng. Nói là làm, ngay buổi tối hôm đó có một đám cưới đặc biệt của chú rể Lâm Tùng và cô dâu Hạ Thu trước sự chứng dám của tất cả các sơ và bác sĩ trong bệnh viện. Cô dâu, chú rể trao nhẫn cho nhau trong sự hân hoan chúc mừng của mọi người nhưng lòng ai cũng nặng trĩu, duy chỉ có chú rể là ánh lên niềm hạnh phúc cùng vợ mình. Bỗng đôi mắt cô dâu hé mở, ngón tay giơ lên vuốt nhẹ khuôn mặt chú rể, miệng mấp máy như muốn nói điều gì. Bác sĩ tháo bình oxi để cô nói lời cuối với chồng:

-”Anh không hối hận khi yêu em chứ?”

Giọng nói cô yếu ớt cất lên trước sự ngạc nhiên của anh và các Sơ:

-“Không, không bao giờ”-anh trả lời trong nước mắt.

Cô mỉm cười, lấy hết sức cuối cùng hát cho anh nghe bài”em yêu anh”của Lương Bích Hữu mà cô thích nhất và câu cuối cùng của bài hát, cô nói đủ để anh nghe thấy:”em yêu anh-chồng à”. Đôi mắt cô dần khép lại, tay cô rời khỏi bàn tay anh, hụt hẫng, anh vô hồn nhìn cô ra đi trong tiếng nấc của mọi người. Nét mặt cô bình thản thấy lạ. Trái tim anh như hóa đá,anh không khóc vì anh biết vợ mình đang rất hạnh phúc dù có ở hai thế giới thì tâm hồn anh và cô vẫn hòa làm một, vẫn mãi hướng về nhau.

Sau ngày chôn cất cô,sơ tìm gặp anh, nói lí do tại sao cô bị tai nạn, sơ nói những người chứng kiến kể lại rằng:

-”Họ thấy Su đi vào đường ngược chiều, hình như tâm trạng không tốt, không quan sát xung quanh nên đã bị chiếc xe taxi đâm phải. Su được người dân đưa vào bệnh viện trong tình trạng không cầm được máu, bác sĩ thấy trong tay Su giữ một thứ có lẽ ta nên giao lại cho con”

Sơ đặt vào tay anh một chiếc máy ghi âm và nói tiếp:

-“Chúa đã mang Hạ Thu đến với thiên đường,con đừng quá đau lòng, hãy sống sao cho tốt để không phụ tình yêu mà con bé dành cho con”.

Tỉnh dậy sau một đêm dài mộng mị, giờ đây lòng anh sáo rỗng, từng lời cô nói trong chiếc máy ghi âm, anh còn nhớ như in:

“Tũn à, sao trái tim em khó thở quá, sao những lời nói ấy anh lại nỡ để em nghe thấy? Ngày hôm nay là tròn 2 năm mình yêu nhau, em định thú nhận với anh một chuyện mà em đã dấu anh trong suốt thời gian qua-em nói được từ trước khi quen anh nhưng ngại giọng nói của mình khàn đặc vì lâu ngày không nói mà em đã tiếp tục đóng vai cô bé chỉ biết cười. Thực ra, em đã biết người tặng hoa mình và anh là một từ li nước dừa phục vụ mang cho em, bởi sở thích đó em không kể với ai ngoài anh,kể cả Sơ. Em cũng hỏi chú chủ quán về việc cho ai số điện thoại em và em biết người đó hay ngồi ở bàn đối diện em mỗi tối. Vì em muốn giữ mối quan hệ của chúng mình lâu hơn nên em đã giả như không biết, tình cảm lạ đã bắt đầu nhú lên trong lòng em,nhưng thượng đế đã cho em danh chính ngôn thuận được nhìn anh vào cái ngày valentine định mệnh ấy. Em sợ anh sẽ không liên lạc với em khi em bỏ anh một mình lẳng lặng đi vào nhà thờ,anh đã không biết em vui như thế nào khi anh gọi điện giải thích đâu. Mỗi lần anh muốn nói chuyện trực tiếp làm em bối rối lắm, em tự đặt câu hỏi cho mình là nên hay không nên để anh nghe giọng mình nhưng em đã tìm đủ mọi cách để từ chối. Và cứ thế em để tình cảm lớn dần qua những dòng tin nhắn của chúng mình.Khi biết anh là con trai nhà giàu, em đã quyết chôn chặt tình cảm ấy vì em biết chúng mình chẳng thể có bến đỗ bình yên vì khoảng cách giữa em và anh quá lớn, em không dám nói sự thật vì sợ anh sẽ xa lánh em. Em chỉ cần thế này thôi-mối-quan-hệ-không-rõ-ràng cũng tuyệt vời lắm rồi. Vậy mà điều em không dám mơ tới,anh đã mang đến cho em vào ngày sinh nhật em đã quên từ lâu, anh làm em bất ngờ đến không ngủ được, anh chấp nhận yêu một đứa con gái câm như em,chấp nhận thân thế của em, con tim em nhảy múa trong lồng ngực từng giây phút anh ôm hôn em. Những ngày tháng bên anh thật hạnh phúc, em cảm nhận được hơi ấm gia đình, em yêu đời và yêu anh nhiều hơn. Tình yêu của anh chân thành quá khiến em nhiều khi muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng em có người yêu tuyệt vời như thế nào nhưng em đã không làm vì em muốn thử thách anh, muốn chứng minh với chính bản thân mình rằng ngoại hình dị tật hay khoảng cách giàu nghèo không quyết định tới sự bền vững của tình yêu. Cho đến ngày hôm nay, mọi niềm tin trong em đã vỡ vụn vì những câu nói của anh, dù rằng nó được nói ra khi anh đang say nhưng nó làm em thấy tổn thương vô cùng, em biết phải làm thế nào đây khi em còn yêu anh quá nhiều, em có quyền được mắng anh không, có quyền được đánh anh không? Tất nhiên là không rồi phải không anh? Mình dừng lại thôi.”- cô nghẹn ngào trong tiếng nấc không thôi. Miệng anh chỉ lẩm bẩm một câu:”anh xin lỗi” và chìm dần vào giấc ngủ sâu.

Cô được nằm ở khoảng đất ngoại thành phố, không ồn ào, không vướng bận chuyện thế gian, có sông nước, hoa cỏ bao quanh. Hàng ngày người ta vẫn thấy vào mỗi khi chiều tà lại có một chàng trai ôm bó hoa hồng vàng đến ngồi bên mộ người con gái xấu số, tay cầm chiếc máy ghi âm và luôn miệng nói:” Ngày em đến em dạy anh cách yêu thương trọn vẹn một người. Ngày em đi,em mang theo tâm hồn của một người là anh”
Truyện ngắn sưu tầm: "Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn"
Read More...