Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

[Truyện ngắn] Con búp bê của Ông già tuyết

Blog truyện ngắn - BlogTM gửi đến các bạn truyện ngắn hay "con búp bê của ông già tuyết"

 Mẹ của Alice mất khi cô bé mới năm tuổi. Dù cả chín anh chị của Alice đều rất yêu quí và chăm lo cho cô bé, nhưng không gì có thể thay thế tình yêu của người mẹ.

Đó là năm 1925, và cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn. Cô bé Alice, giờ đây đã trưởng thành và trở thành mẹ của tôi, kể lại với tôi rằng khi đó gia đình nghèo tới mức không thể mua nổi cho mẹ tôi một con búp bê. Để bù lại những mất mát của tuổi thơ, mẹ tôi dành hết tình yêu thương cho các thành viên trong gia đình: ông tôi, và giờ là bố tôi, ba chị em tôi, và những đứa cháu của bà.

 Tháng 12 năm 1982, tôi nhận được công việc ở ngân hàng địa phương. Một buổi chiều, chúng tôi ngồi trang trí cho cây thông ở ngoài hành lang, vui vẻ hát những bài thánh ca, ai cũng sẵn sàng chờ đợi một mùa Giáng sinh sắp đến. Đột nhiên, một trong số những khách hàng của chúng tôi lại gần, cho tôi xem một số mẫu búp bê khâu tay của cô ấy. Những con búp bê thật xinh đẹp! Cô ấy nhận đặt làm búp bê cho dịp Giáng sinh.

Tôi quyết định đặt một con cho Katie, con gái tôi, hiện cũng đã được gần năm tuổi. Nhưng rồi tôi chợt nảy ra một ý: Tôi hỏi cô gái kia liệu có thể làm một con búp bê thật đặc biệt dành cho mẹ tôi không, một con búp bê có mái tóc hoa râm và đeo kính lão.

 Cô thợ khâu búp bê cho rằng ý kiến đấy thật độc đáo và quyết định nhận nó như là một thử thách về sự sáng tạo cho chính bản thân mình. Vậy là tôi đặt hai con búp bê: một con tóc vàng cho Katie, và một con tóc hoa râm cho mẹ.


 Mọi chuyện càng tuyệt vời hơn khi một người bạn của tôi cho biết, bố của anh ấy-người sẽ đóng vai Ông già tuyết cho một số quỹ từ thiện trong khu vực tôi sống rất sẵn lòng đến thăm nhà tôi vào sáng ngày Giáng sinh để tặng quà cho Katie! Biết rằng hôm đó bố mẹ tôi cũng sẽ ở đó, tôi nghĩ ra một ý để biến hôm đó trở thành một trong những ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mẹ tôi.

 Giáng Sinh cuối cùng cũng tới đúng như dự kiến, và cả Ông già tuyết nữa. Tôi đã chuẩn bị những món quà nhờ Ông già tuyết tặng, cùng với cả con búp bê dành cho mẹ được đặt ở cuối túi quà. Katie đã rất bất ngờ và sung sướng vì Ông già tuyết đã đến tận nhà thăm con bé, tôi chưa bao giờ thấy con bé hạnh phúc như thế.

 Mẹ tôi đứng yên lặng một góc, ngắm nhìn đứa cháu gái háo hức với vị khách đặc biệt. Rồi đột nhiên, trước khi ra về, Ông già tuyết nhìn lại một lần vào trong túi và nhận ra vẫn còn một món quà sót lại. Ông hỏi ai là Alice, và mẹ tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy có người hỏi tên hồi trẻ của bà. Ông già tuyết đưa cho bà gói quà, có kèm theo một tấm thiệp:

 “Gửi Alice

 Ông đã dọn lại cỗ xe kéo trước khi đi phát quà vào năm nay, và nhận ra món quà này bị mắc lại. Đáng lẽ nó phải được gửi từ ngày 25 tháng 12 năm 1925 mới đúng. Món quà bên trong cũng đã già rồi, nhưng ông nghĩ rằng chắc cháu vẫn muốn có nó. Ông rất xin lỗi vì món quà muộn màng này. 

Yêu cháu, Ông già tuyết”

Đó là một trong những giây phúc xúc động và đáng nhớ nhất mà tôi từng được chứng kiến. Mẹ tôi không thể nói nên lời, chỉ ôm chặt con búp bê mà bà đã chờ đợi trong 57 năm, cùng với những giọt nước mắt sung sướng lăn dài trên má. Con búp bê được “Ông già tuyết” mang tới ngày hôm đó, đã biến mẹ tôi thành “đứa trẻ” hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Read More...

17 tuổi và 20 tuổi!

17 tuổi, lưu những tin nhắn rất đặc biệt vào một thư mục riêng rồi xem như kho báu. Xóa những tin nhắn bình - thường khác để dành lưu lượng mà lưu. Tối nào cũng đọc lại vài lần rồi mới yên tâm đi ngủ.

17 tuổi, lưu những tin nhắn rất đặc biệt vào một thư mục riêng rồi xem như kho báu. Xóa những tin nhắn bình - thường khác để dành lưu lượng mà lưu. Tối nào cũng đọc lại vài lần rồi mới yên tâm đi ngủ.

20 tuổi, tin nhắn của cả gần năm trước còn đó nhưng cũng không còn muốn cuộn lên mà đọc lại. Những thứ đặc biệt cũng nằm lẫn lộn giữa những thứ bình thường. Có khi cũng chẳng buồn nghĩ xem cái gì đặc biệt…

17 tuổi, bất lực và mệt mỏi lắm mới đọc lại từng tin nhắn đã lưu rồi vừa khóc vừa xóa đi.

20 tuổi, nhắm mắt và thản nhiên xóa luôn cả tệp tin. Không tiếc, không buồn, không khóc.

17 tuổi, những tin nhắn lê thê giữa đêm luôn là một - cái - gì - đó phải nâng, phải giữ. Bất kể dù những điều đó có dành cho mình hay không.

20 tuổi, facebook hầu như đã làm thay mọi thứ. Dạo một vòng facebook là biết luôn những điều cần biết. Những chia sẻ công khai, những tâm sự dễ dãi thể hiện… Ít lắm những sms lê-thê.

Sms – chuyện của tuổi 17 và tuổi 20 1
17 tuổi, đi học về lúc nào cũng háo hức kiểm tra điện thoại, có thể có tin nhắn mà cũng có thể không. Buổi đêm có người nhắn tin là cả ngày sẽ vui như hội. Kiếm đủ cớ để nhắn tin cho bất cứ người nào có thể, chỉ để vui thôi.

20 tuổi, chẳng còn thèm khát những sms dửng dưng, nếu cần thì gọi điện. Danh bạ kéo qua kéo lại cũng dừng ở một vài cái tên. Cũng quan tâm, cũng bần thần, cũng lo lắng. Nhưng nhắn tin thì biết nói gì, có phiền hay không, có là đứa phá đám bỗng nhiên nhảy xổ vào cuộc đời họ (thêm lần nữa) không? Thoát ra rồi lại facebook.

17 tuổi, có sms nghĩa là mình còn được quan tâm. Không sms sẽ có cảm giác mình bị bỏ quên…

20 tuổi, dù cả tuần không ai nhắn tin hỏi thăm thì cũng không còn thời gian và tâm trí mà quan tâm, mà buồn nữa. Đã có quá nhiều thứ để nghĩ đến hơn.

17 tuổi, sms đủ đầy những điều muốn nói…

20 tuổi, giấu kín cho mình, và những tin nhắn chỉ gửi cho bản thân.

17 tuổi, có những điều đã như là lẽ sống, góp nhặt vui buồn từ những thứ nhỏ nhoi. Cái gì cũng dễ thành đặc biệt. Cũng vì thế mà trân trọng và nâng niu mọi thứ hơn.

20 tuổi, nhận ra cuộc đời không hào phóng với bất kì ai. Những thứ nhỏ nhoi nằm lại đó, chẳng đủ quan tâm để rồi mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi đi. Cái gì thì cũng như nhau, chẳng ai đặc biệt hơn ai nữa rồi.
Read More...

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

NGÀY XƯA. . .EM HAY NHÌN TRỘM ANH LẮM ĐẤY NHÉ

Blog truyện - BlogTM xin được giới thiệu đến các bạn truyện ngắn "NGÀY XƯA. . .EM HAY NHÌN TRỘM ANH LẮM ĐẤY NHÉ".
Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót xa có và cả tiếc nuối. Anh thực sự muốn vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ nụ cười và giọng nói của cô! Muốn nhưng không thể làm được. Đó lại là một nỗi đau khổ khác”.
- Tại sao lại vậy hả? Cô đã là người mà tôi tin tưởng nhất. Tôi đã cho rằng cô sẽ không bao giờ lừa dối tôi.
Nhưng …….thế này là thế nào! Tất cả chỉ là giả. Tôi…cô…chúng ta…tất cả…
Anh vừa nói vừa cười lớn, tiếng cười đục khàn mang theo trong đó cả sự hằn học và đau thương.
Cô lặng lẽ đứng đó, cúi đầu. Nước mắt không rơi. Trông cô vẫn bình tĩnh. Bình tĩnh một cách lạ lùng. Bởi cô đã biết, đã biết ngày này sẽ đến. Đã biết từ 2 năm trước, từ khi cô vứt bỏ tự trọng, lương tâm…chỉ để yêu anh.
Anh nhìn cô đứng đó, yêu thương, tức giận…tất cả cảm xúc
- Sao cô không nói gì? Nói đi…
Cô ngẩng lên nhìn anh, mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại cúi đầu xuống và chỉ đơn giản thốt ra “ Em xin lỗi!!”.

Phải! “Em xin lỗi”. Câu nói này cô đã nói thầm với anh không biết bao nhiêu lần. Những khi anh đối xử tốt với cô, những khi anh nói yêu cô, hay những khi anh cười với cô. Tất cả, trong lòng cô đều là câu nói này.
Nhưng cô không hề hối hận. Nếu giả như thời gian có quay trở lại thì cô vẫn sẽ làm vậy. Chắn chắn là thế. Vì ông trời chỉ cho cô có một cơ hội đó. Cơ hội để yêu anh….Và vì cô rất yêu anh.
Yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và ngay ngày đầu tiên cô vào nhập học. Mải cắm cúi bước đi cô đâm sầm vào một người. Khi ngước đầu nhìn lên thì cô đã bị choáng ngợp. Do mặt trời đằng sau anh hay vì anh…cô không rõ. Và anh đã làm trái tim đứa con gái mới bước chân vào một trang mới của cuộc đời đập liên hồi. Có lẽ tại anh khác biệt quá, lạ lẫm quá với cô_ người chỉ quen tiếp xúc với bọn con trai cùng lớp, một bọn còn trẻ con hơn cô. Ở anh có chút gì đó kiêu ngạo, chút gì đó phớt đời và có cả cái xa xăm, tưởng như cô sẽ không bao giờ chạm được vào anh.
Cô đã yêu anh như vậy. Tình yêu sét đánh, thứ tình yêu mà cô đã từng mỉa mai khi nghe đến.
Từ ngày đó, đôi mắt cô cứ bất giác dõi theo anh.
Anh là sinh viên khoá trên, hơn cô hai lớp. Tên là Hải. Anh đã có bạn gái rồi. Cô nghe nói vậy. Nhưng điều đó có lẽ không quan trọng lắm vì cô vốn không phải muốn cưa cẩm anh, cô chỉ đơn giản muốn nhìn thấy anh.
Anh ở trong Ban chấp hành Đoàn trường. Cô cũng xung phong và tích cực hoạt động ở lớp để được bầu vào ban chấp hành ở lớp, để mỗi lần đi họp lại được nhìn anh, nghe anh nói chuyện. Thấy anh hay ngồi cố định một chỗ trong căn tin, cô cũng cố gắng đến sớm hơn để ngồi bàn gần đó.
Lần đầu được nói chuyện với anh là trong cuộc họp giữa bí thư các lớp và Ban chấp hành Đoàn trường. Hôm đó cô đã đi hơi sớm. anh đang đứng đó nói chuyện với bạn. Cô chỉ dám lí nhí chào rồi chạy đến chỗ ngồi. Vậy mà tim đã đập thình thịch rồi. Bất ngờ anh lại gần và để trên bàn cô mấy viên kẹo:
- Em ăn kẹo sôcôla không?
Giọng anh trầm và ấm. Anh đã đi ra chỗ cũ tự lúc nào rồi mà tiếng cảm ơn vẫn chưa thể thoát ra khỏi miệng cô. Cô cứ trân trối nhìn theo anh rồi lại nhìn xuống mấy viên kẹo. Có lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất của cô, anh cười với cô và lại còn cho cô kẹo.
Những viên kẹo đó, cô đã dành cả buổi tối để ngắm chúng và chỉ dừng lại khi…đem chúng cất vào tủ lạnh. Sau năm năm những viên kẹo đó bây giờ vẫn ở trong tủ lạnh nhà cô, trong một chiếc hộp mà mẹ cô đã nói bao lần về nó. Cô vẫn giữ nó có lẽ bởi chỉ có duy nhất những viên kẹo đó là anh thực sự dành cho cô. Dành cho một cô mà anh biết.
Tình yêu hồi đó còn trẻ con quá, nó gần như sự ngưỡng mộ và si mê. Tình cảm dành cho những người mình không bao giờ có được. Chính vì vậy mà nó đẹp.Chứ không như bây giờ. Cô đã quá tham lam.
Vào năm thứ hai đại học, gia đình cô chuyển vào Nam , cô cũng phải theo gia đình vào đó. Chia tay với những chiều ngồi vẩn vơ nghĩ về anh, những lúc lang thang trên sân trường ra vẻ thành thơi để ngắm anh chơi bóng. Xa Hà Nội, cô rất buồn và không được nhìn thấy anh, cô cũng rất buồn.
Cứ tưởng tình cảm kiểu trẻ con như vậy sẽ biến mất nhanh chóng những cô vẫn không thể nào không nhớ về anh, nhớ về anh và tự hỏi “Không biết dạo này anh như thế nào nhỉ?”
Trong suốt 2 năm như vậy.
Cuối cùng cô cũng được gặp lại anh nhưng trong một tình huống chẳng hề mong muốn. Trong bệnh viện, cô vào thăm một đứa bạn vừa mổ ruột thừa, một chiếc băng ca lướt qua, cô giật mình khi nhìn thấy gương mặt trên băng ca. Là anh! Hay là ảo giác? Cô cũng đã nhiều lần tưởng như nhìn thấy gương mặt của anh trên phố. Dụi mắt nhìn lại một lần nữa. Đó là anh. Cô thực sự mong rằng lúc này đang nhìn thấy ảo giác thật vì người nằm đó, khắp thân thể chỗ nào cũng có máu, cả bộ quần áo như nhuộm đỏ bởi máu.
Thần người ra nhìn rồi lại vô thức chạy theo. Cô chạy theo chiếc băng ca đến cửa phòng cấp cứu. Trong đầu vẫn không hiểu mọi chuyện là sao? Đó là anh sao? Anh bị sao vậy?
Một người phụ nữ trung niên ngồi trên băng ghế, gục đâù vào tay, vai rung lên tiếng nấc. Còn cô, cô vẫn đứng đó. 30 phút rồi một tiếng trôi qua. Cánh cửa vấn đóng im lìm như thử thách sức chịu đựng của hai người ngoài đó.
Ngập ngừng nhưng rồi cô cũng ngồi lại gần người phụ nữ và ngập ngừng đưa chai nước cho bà. Bà ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt mỏi mệt và đầy đau đớn như muốn hỏi mà không cất nổi lời. Đôi mắt bà rất giống anh. Rất sáng, pha chút xa xôi, khó hiểu. Chắc chắn bà là mẹ anh.
Cô mỉm cười trấn an bà và trấn an cả bản thân mình “Anh sẽ không sao đâu! Chắc chắn là vậy” Có lẽ anh không biết tình cảm của cô! Có lẽ anh đã quên mất cô sinh viên khoá dưới không mấy ấn tượng này những lúc này đây cô vẫn muốn dùng hết tấm lòng và cả những gì mình có để đổi lấy sự bình an của anh.
Dù là đến giờ cô vẫn không thể quên được cảm giác đáng sợ khi từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua và cái cảm giác hạnh phúc như mọi gánh nặng trên vai đều được đổ đi khi bác sĩ nói anh đã qua cơn nguy hiểm. Mẹ anh thở ra rồi quỵ xuống. Chắc chút sức lực cuối cùng của bà cũng đã trôi đi theo cái thở ra đó…
Đã hai ngày rồi, anh vẫn còn hôn mê. Hai ngày, cô ngồi nhìn ngắm anh như vậy. Trông anh gầy hơn, chững chạc hơn chút ít những vẫn là gương mặt mà cô vẫn thường nhìn trộm đó. Đây là lần đầu cô được nhìn anh một cách trắng trợn như vậy. Nhìn chằm chằm…. Hoá ra anh chuuyển vào đây vì đựoc cử làm đại diện ở trong này. Có phải duyên phận đã cho cô gặp lại anh không nhỉ?
Cuối cùng anh cũng tỉnh dậy, sau ba ngày, trong niềm hạnh phúc của mẹ anh và cả của cô. Anh từ từ mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh, anh muốn nhổm dậy nhưng có lẽ cảm giác nặng nề lại khiến anh nằm xuống và lấy tay sờ lên chiếc băng quấn đầu. Mẹ anh chạy lại ôm anh, miệng cười nhưng mắt lại long lanh đầy nước. Cô đứng đằng xa và nước mắt cũng rơi tự lúc nào. Đúng là khi vui mừng quá con người ta cũng muốn khóc.
Anh nhìn xung quanh rồi cất tiếng hỏi:
- Đây là đâu vậy? Và bác là ai đấy?
Mẹ anh sửng sốt nhìn anh rồi lại cười: “ Con mới tỉnh dậy mà đã nói đùa được rồi? Xem ra tinh thần cũng khá đấy!”
Nhưng anh không hề cười chút nào, gương mặt hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn mẹ anh, nhìn tôi rồi lấy tay đập đập vào đầu, muốn bứt chiếc băng quấn đầu ra: “ Sao lại thế này? Sao tôi không nhớ gì cả thế này? Sao tôi lại ở đây? Tôi là ai?...”Anh cứ liên tục nói những điều như mộng du. Cô chạy vội ra ngoài đi tìm bác sĩ trong khi mẹ anh giữ tay anh lại.
Mất trí nhớ! Nghe như trong phim. Không ai có thể nghĩ đến cả. Nhưng đó lại là kết luận của bác sĩ.
Anh vừa được tiêm một liều thuốc an thần và đang ngủ yên lành.
Não anh đã bị chấn động khi anh ngã đập đầu xuống đất. Mẹ anh sau một lúc choáng váng thì cũng đã bình tĩnh lại và cứ lầm bẩm: “ Không sao cả! Chỉ cần còn sống là được”
Nhưng có lẽ ông trời muốn làm khổ thêm người phụ nữ đó. Vì đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Đôi chân anh đã mất đi cảm giác, không thể cử động được. Dây thần kinh ở đùi đã bị tổn thương, cần tiến hành một cuộc phẫu thuật nữa và tập vật lý trị liệu phục hồi một thời gian dài mới có khả năng bình phục.
Bác sĩ vẫn nói giọng đều đều, có lẽ ông đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy, ông đã không nhận ra rằng từng lời ông nói là nhát dao đâm vào tim hai người phụ nữ đứng đó. Mẹ anh đã gục ngã thực sự. Những chuyện kinh khủng cứ lần lượt kéo đến làm bà không đủ tỉnh táo để đối diện tất cả. Bà đã khóc rất nhiều…..nhưng trước mặt anh vẫn cứ mỉm cười.
Cô cũng vậy. Nhưng không hẳn là khóc. Chỉ là nước mắt cứ rơi khi nghĩ đến anh.
Cô ngày nào cũng đến bệnh viện.
“ Cháu trước đây từng học cùng trường đại học với anh Hải ạ”. Đấy là câu trả lời cho mẹ anh khi bà hỏi về mối quan hệ của cô và anh. Đúng vậy? Ngoài việc là đàn em học cùng trường ra. Cô đâu có mối quan hệ gì với anh nữa nhỉ?
Bà nghe câu trả lời, có phần ngạc nhiên nhưng rồi như hiểu ra điều gì đó bà không nói gì, chỉ mỉm cười và cảm ơn cô rất nhiều.
Và dù không phải là chủ ý của cô nhưng cô đã xuất hiện với tư cách là bạn gái của anh như vậy. Đã lừa dối một người không còn khả năng nhận biết mọi việc xung quanh như vậy. Đã 2 năm rồi. Đã đến lúc sự thật được phơi bày. Vở kịch hạ màn. Cô đã được hưởng hạnh phúc không phải của mình lâu quá rồi, đã nắm lấy đôi tay không thuộc về cô lâu quá rồi.
Bước đi, nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má. Và khi vừa khuất khỏi tầm nhìn của anh, cô gục xuống bên đường khóc tu tu như một đứa trẻ. Những người đi đường đều quay lại nhìn cô nhưng có còn quan trọng nữa đâu khi cô đã mất đi anh_ tình yêu duy nhất của mình.
*****
Nhìn bóng cô bước đi, trong lòng anh những cảm xúc hỗn độn cứ thi nhau lên tiếng. Trong anh hoàn toàn là sự rối bời.
Một phần muốn giữ cô lại, ôm bóng hình nhỏ bé đó vào lòng. Một phần lại căm ghét vì sự lừa dối của cô và phần còn lại đó là sự hoang mang, hoang mang không biết cái nào mới thực sự là anh. Có lẽ là phần tức giận. Đúng vậy! Bởi vì phần yêu cô đó, thương cô đó chỉ là giả, là sự đánh lừa của cảm giác và thói quen. Đó không phải là anh!
Vậy rốt cuộc anh là người như thế nào? Anh không biết! Anh không nhớ! Mỗi lần cố gắng nhớ lại chỉ là một khoảng trắng mơ hồ, mờ ảo.
Nhưng dù vậy thì có một điều anh rất rõ. Đó là anh ghét sự dối trá. Từ trong tiềm thức của anh đã nói vậy. Anh luôn ghét sự dối trá. Vậy mà cô. Người anh tin tưởng nhất đã lừa dối anh trong suốt từng đó thời gian.
Có lẽ đây là lý do khi anh muốn cô nhắc lại chuyện ngày xưa, cô và anh quen anh như thế nào? Yêu nhau như thế nào? Tất cả? Cô đều thoái thác không nói? Cô bảo muốn chờ anh tự nhớ ra. Cô không nói được. Và lúc đó anh còn cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều. Có lỗi vì không nhớ được những kỉ niệm đó. Vậy ra làm gì có gì để nói. Tất cả chỉ là lừa dối mà thôi.
Chính là tại tai nạn đó.Tai nạn đó đã làm anh mất đi trí nhớ. Làm anh trở thành một kẻ khờ không hơn không kém…. Thật khó chịu.
Vậy …mẹ thì sao? Mẹ có biết gì về chuyện này không? Mẹ rất quý cô ấy mà. Mẹ mà biết chắc là shock lắm.

Cầm điện thoại gọi cho mẹ. Giọng anh không còn bình tĩnh được nữa. Anh đã tưởng rằng mẹ cũng bị lừa dối như mình nhưng câu trả lời của bà làm anh thật không hiểu nổi nữa.
- Đương nhiên mẹ biết .Vì chính mẹ là người đưa ra ý kiến này. Là chủ ý của mẹ. Con đừng có trách nó.
Ngạc nhiện. anh gần như hét vào điện thoại:
- Mẹ! Sao mẹ lại làm như vậy?
Giọng mẹ anh vẫn bình tĩnh, không hề thay đổi:
- Sao mẹ lại làm như vậy à? Vì thằng con trai duy nhất của mẹ còn gì. Vì nó sau tai nạn đã chán nản đến mức chẳng thiết sống nữa. Nó đã không chịu tập luyện lẫn điều trị gì cả. Mình thì vừa chuyển vào đó được hai tháng, người thân không có. Chính Ngọc là người đã giúp con rất nhiều. Hơn nữa chính con là người đã tưởng Ngọc là người yêu của mình. Con hãy nhớ lại lúc Ngọc không đến bệnh viện thái độ của con như thế nào đi. Mẹ biết mình đã đưa ra yêu cầu vô lý với nó nhưng vì mẹ đã nói nhiều quá nên nó đã đồng ý. Con phải cảm ơn Ngọc mới đúng. Không có Ngọc thì có lẽ con không được như bây giờ. Ngọc đã đối xử rất tốt với con.
- Nhưng cô ấy đã có thể nói ra mọi việc sau khi con bình phục. Cô ấy cũng rõ là con ghét người nói dối như thế nào?
- Chính vì biết nên nó mới không dám nói. Không phải sao. Hơn nữa, không phải lời nói dối nào cũng xấu cả. Con phải rõ
điều này chứ. Nó được lợi lộc gì từ việc lừa dối con chứ.
Anh im lặng, không nói gì…và:
- Có lẽ mục đích của cô ấy không xấu nhưng nó đã làm tổn thương con. Bây giờ con đang rối lắm, con không nghĩ được gì cả. Xin lỗi mẹ. con cúp máy đây.
Không điều gì được sáng rõ hơn cả. Tất cả vẫn như một mớ bòng bong trong đầu anh.
Anh có thể đã quên đi quá khứ. Nhưng những chuyện từ lúc tỉnh dậy trong bệnh viện mà không biết mình là ai, người ngồi cạnh mình là ai thì anh nhớ rất rõ. Không thể quên được nó. Những ngày tháng vô cùng khó khăn. Đầu óc thì lung tung, cứ cố gắng nhớ lại thì đầu lại đau buốt không chịu được. Chân thì không thể động đậy được. Không có cả cảm giác. Sau khi phẫu thuật ngày nào cũng phải đi tập vật lý trị liệu, mỗi bước đi là như có cả ngàn cây kim châm vào người. Ngày nào mồ hôi cũng vã ra như tắm. Đã có lúc thực sự muốn từ bỏ tất cả, thậm chí cả cuộc sống này. Anh không muốn phải chịu đựng sự rỗng tuếch của đầu óc và sự dày vò thể xác này nữa. Và thực sự thì chính cô là chỗ dựa cho anh, là nguồn động viên anh. Khi anh thấy mình vô dụng thì cô đã đã nói là cô thực sự cần có anh. Khi anh thấy nản lòng thì cô là người tiếp sức cho anh. Có lẽ mẹ nói đúng. Chính anh là người đã làm tưởng về mối quan hệ của cô và anh trước. Sự xuất hịên quá thường xuyên của cô đã khiến anh nghĩ vậy.
Những ngày cô đến muộn, anh bồn chồn không yên. Những y tá thì luôn miệng bảo: “Anh có phúc thật đó! Người yêu vừa dễ thương vừa chu đáo. Lại yêu anh hết lòng.” Cho đến lúc đấy cô chưa từng nhận mình là người yêu của anh. Còn anh thì đã tự mặc định về điều đó.
Đợt đầu đi điều trị vật lý trị liệu. Mọi việc tưởng như đã không thể khi anh không thể thực hiện những bài tập, anh đã tưởng mình sẽ không bao giờ có thể bước đi trên đôi chân của mình nữa.
Và cô thì đã 3 ngày không đến thăm anh. Anh bỏ tập, điên cuồng và tuyệt vọng khi nghĩ cô đã bỏ kẻ vô dụng là anh. thuốc không uống, quát tháo mọi người, cơm cũng bỏ…Cho đến khi cô xuất hiện, gưong mặt xanh xao nhưng ánh mắt trong trẻo nhìn anh và nhẹ nhàng hỏi:
- Em nghe nói anh không chịu uống thuốc và bỏ tập! Sao vậy?
Hoá ra cô đã bị kiệt sức, ngất xỉu, ốm nằm nhà mấy hôm nay. Cũng phải thôi! Cô đã chăm sóc anh suốt ngày đêm cũng gần tháng rồi. Cô đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầu anh nhìn thấy cô. Cứ vậy anh đã tự tin cho rằng anh và cô có một tình yêu vô cùng sâu đậm và đã từ lâu lắm rồi. Và anh cũng cho rằng ánh mắt trong trẻo đó đó sẽ không bao giờ lừa dối anh.
Mọi chuyện cứ như vậy cũng đã 2 năm. Anh được cử đi công tác ở Hà Nội. Anh cũng rất muốn đi. Muốn quay về chốn cũ để biết đâu có thể nhớ lại điều gì đó. Anh muốn lập đầy cái đầu trống rỗng của mình. Cô cũng đã lâu không ra Hà Nội.
Anh rủ cô đi để về thăm họ hàng luôn. Cô đã đồng ý và không phản đối.
Lang thang quanh ngôi trường cũ, vô tình gặp một nhóm người, họ sững sờ nhìn anh và chợt hét toáng lên: “ Hải! Có phải mày đấy không?” Anh ngơ ngác nhìn họ rồi quay sang nhìn cô như ngầm hỏi, cô nhắm mắt, run run đứng đó như chờ đợi và như chấp nhận.
- Sao mày tự nhiên cắt đứt liên lạc với bọn tao vậy. Vào đấy làm hai tháng rồi không thấy im hơi lặng tiếng luôn. Vào đấy có bạn mới rồi không thèm đếm xỉa đến bọn tao hả_ một anh chàng to cao với mái tóc rẽ ngôi giữa nói với anh.
Một cô gái trong nhóm đó đứng trân trối nhìn anh. Trông cô ấy khá xinh đẹp.
- Xin lỗi….
Anh giải thích cho họ vè tình trạng của mình. Họ tròn mắt ra nhìn.
Cuối cùng anh chàng kia nói:
- Ra là vậy. Mày đã gặp phải chuyện kinh khủng như thế. Nhưng giờ thấy mày không sao vậy là được. Bọn tao đã thấy lạ rồi. Bỗng nhiên không liên lạc được với mày. Cả Lan cũng vậy. Bọn tao tưởng mày vào đấy đã có bồ mới nên mới vậy.
Anh hỏi: “Lan là ai?”
Bọn họ trả lời: “Là bạn gái mày chứ ai!”
Anh xua tay cười và đẩy cô lên: “ Các bạn nhầm rồi, Ngọc mới là bạn gái của tôi. Chúng tôi yêu nhau lâu rồi mà. Trước lúc tôi bị tai nạn cơ” Cô cứ cúi gầm mặt xuống, không cách nào ngẩng lên.
- Làm gì có chuyện đấy! Cho đến trước khi mày vào Nam , Lan vẫn là bạn gái mày mà. Trừ khi mày bắt cá hai tay.
Anh hoang mang quay sang nhìn cô, không hiểu họ đang nói gì? Sao lại như vậy? Anh và cô đã yêu nhau từ hồi học đại học mà. Anh là mối tình đầu của cô mà. Lẽ nào anh bắt cá hai tay thật à? Nhưng anh không có cảm giác là mối quan hệ của cô và anh lại là mối quan hệ tồi tệ như vậy. Và sự thật thì đúng là như vậy. Đúng là không tồi tệ như vậy vì anh và cô không có mối quan hệ gì cả.
Họ cũng không nói gì nữa mà chỉ vào cô gái xinh đẹp nọ và bảo rằng cô ấy là Lan. Khi anh nhìn cô gái đó. Ánh mắt cô ấy trở nên kì lạ và cô bắt đầu khóc. Mọi chuyện cứ thế rối tung lên.
Đúng là ra Hà Nội anh đã có được một phần kí ức. Nhưng điều này có nên không thì anh không biết. Chỉ biết giờ anh đang rất đau và hoang mang, sau khi nghe cô nói mọi chuyện.
Anh cứ tưởng cô là người rất đáng yêu, rất biết nghĩ cho người khác, nhưng rốt cuộc vẫn là như vậy.
Giờ anh phải xử lý sao đây với chuyện của cô, quá khứ của anh và cả…. những cảm xúc trong lòng anh nữa.
****
Đi trong vô thức, lạc lõng, đau khổ và cô đơn. Cô trở về. Vào miền Nam . Một mình cô. Cứ tưởng đã xác định được mọi việc, đã biết trước rồi thì sẽ ổn nhưng chẳng ổn chút nào cả. Cô đau khổ lắm! Cứ nghĩ đến anh là cô lại đau khổ? Tại cô đã tham lam quá! Khi anh bình phục, lẽ ra cô nên nói tất cả. Nhưng cũng đã bao nhiêu lần cô muốn nói, cô định nói nhưng rồi lại thôi. Cô bảo với mình rằng mai sẽ nói “ Chỉ cần thêm một ngày bên anh…” Cô đã tham lam nghĩ vậy. Không nghĩ đến sự đau khổ của người yêu anh, của chị ấy. Không suy nghĩ và cảm nhận của anh. Cô đã ích kỉ như vậy.
Nằm trong nhà 10 ngày, bố mẹ không hỏi gì hơn mà chỉ bảo cô ra ngoài cho thanh thản một chút. Mẹ anh gọi điện nói chuyện với cô. Bác xin lỗi cô vì đã khiến mọi chuyện trở thành như vậy. Nhưng đó không phải lỗi của bác. Cô hiểu rõ điều này mà. Chính cô cũng đã muốn như vậy. Và cô cũng không hối hận.
Tuấn hẹn cô đi uống nước. Anh là bạn thân của cô, nhà ở gần nhà cô và anh cũng biết chuyện này. Không muốn đi nhưng không muốn bố mẹ lo lắng quá cho mình và cô cũng muốn thử ra ngoài ngắm mọi người xem mọi thứ có khá hơn được không! Cô mang bộ mặt thản nhiên đến gặp Tuấn. Nhưng chỉ được một lúc. Và khi Tuấn hỏi cô rằng : “ Hai người đã kết thúc rồi sao?” thì cô lại chợt xúc động, trái tim thì chợt đau nhói và nước mắt thì chợt rơi:
- Không phải! Tôi và anh ấy không có sự bắt đầu thì sao gọi là kết thúc được. Chỉ là mọi chuyện trở về như nó vốn có mà thôi.”
Càng nói nước mắt càng rơi, cô không thể kìm nén bản thân mình nữa. Bởi cô đã phải kìm nén quá nhiều rồi. Trước mặt bố mẹ vì không muốn bố mẹ buồn. Trước mặt mẹ anh vì không muốn bà áy náy. Và cả trước mặt anh để anh không coi thường cô thêm nữa. Tất cả đã hết rồi. Mối tình đầu của cô. Niềm hạnh phúc và cả nỗi đau khổ của cô nữa.
Tuấn im lặng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng an ủi cô.
Bỗng một giọng nói vang lên, trầm và mang theo nó đầy sức mạnh:
- Xin chào! Không muốn làm hỏng không khí của hai người nhưng tôi nghĩ đã gặp ở đây rồi thì tôi sẽ nói luôn mọi chuyện để không phải gặp cô nữa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. “Không biết anh đã về bao giờ? Trông anh gầy hơn….” Cô lén lấy tay lau nước mắt, cố lấy giọng bình tĩnh nhất có thể.
- Anh….em…_vẫn như vậy. Cô không thể nói được gì.
Anh nhìn cô, ánh mắt u uẩn như chứa đựng nhiều điều. Nhưng anh lại nói:
- Tôi chỉ muốn xin lỗi vì hôm trước đã nặng lời với cô. Nghĩ cho cùng thì cô chỉ là quá tốt bụng đã không nỡ từ chối lời năn nỉ của mẹ tôi. Xin lỗi vì đã bắt cô phải làm một điều kì cục mà cô không muốn như vậy.Và cũng phải nói lời cảm ơn cô nữa chứ. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi. Cảm ơn cô vì đã thương hại tôi. Cảm ơn cô đã chịu hy sinh từng ấy thời gian dành cho tôi. Cô quả là người tốt nhất mà tôi từng gặp.
Từng lời của anh như có dao. Từng câu từng câu đâm thẳng vào trái tim cô.
- Được rồi. Lời muốn nói cũng đã nói xong rồi. tôi đi đây. Chúc cô vui vẻ.
Anh quay lưng bước đi nhưng rồi lại quay lại.
- Quên mất…Tôi thực sự muốn khen ngợi khả năng đóng kịch của cô đấy. Nó như là thật…
Anh bước đi. Mạnh mẽ và dứt khoát bỏ lại cô với sự đau đớn. Cô muốn nói to với anh rằng: “ Không phải như thế. Tất cả đều là thật. Tình cảm của em. Tất cả…chỉ trừ thân phận mà thôi. Em không phải là người tốt đến mức như vậy đâu….” Nhưng cô không thể nói gì. Trái tim bị bóp nghẹn. Căm ghét và coi thường_đó là tất cả những gì anh nghĩ về cô.
Cả thế giới dường như bị đổ xuống theo bước chân của anh, mặt đất chao đảo….
Cô đã không biết, không biết rằng vì sao anh phải đi nhanh như vậy. Những lời anh nói thật cay đắng, thật chua xót…với cô và cả với anh. Hôm nay anh là một kẻ kém phong độ, một kẻ tồi tệ đã dùng những lời lẽ như vậy với một cô gái. Chỉ bởi vì anh không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Cảm giác trong anh bây giờ không chỉ là căm ghét vì cô đã lừa dối anh mà lớn hơn nữa, bao trùm anh lúc này là sự hoang mang, sự đau đơn khi nghĩ rằng cô thực sự không yêu anh, cô ở bên anh chỉ vì sự thương hại và vì không thể từ chối sự năn nỉ của mẹ anh. Đúng là như vậy rồi. Ai có thể yêu được một người không rõ bản thân mình là ai và còn có thể mãi mãi không đi lại được nữa chứ. Có lẽ bây giờ cô ấy đang vui mừng cũng nên. Vui mừng vì đã có thể thoát khỏi anh. Còn anh, anh đang ghen, ghen kinh khủng. Anh ghét khi nhìn thấy cô ngồi đó với Tuấn, nói chuyện với Tuấn. Anh quá biết rằng Tuấn yêu cô nhưng vì anh ta đã im lặng nên anh cũng đã không nói gì. Nhưng giờ thì sao đây! Mọi chuyện cứ thế này mà kết thúc thật sao? Còn cô gái tên Lan nữa. Cô ta là người yêu của anh thật sao? Sao anh không có chút cảm giác gì với cô ta vậy? Mà cảm giác của anh có còn chính xác nữa không? Cái tình yêu dành cho cô này có phải là thực sự không hay chỉ là do sự lừa dối bản thân vì những ngộ nhận. Nếu là giả sao nỗi đau lại thật như thế này?
Cô có biết những ngày qua anh đã như thế nào không, đã cảm thấy sao không ? Có lẽ anh chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như vậy? Kể cả lúc bị tai nạn trước kia. Cảm giác chán ghét bản thân, chán ghét tất cả và quan trọng hơn là cảm giác mơ hồ. cảm giác thì rất rõ nhưng anh lại không thể khẳng định nó là gì. Anh yêu cô nhưng nó có phải là một tình yêu thực? Nó là một sản phẩm được tạo ra, nó đã đánh lừa anh. Nó không xuất phát từ tự nhiên, từ cảm giác hai phía. Vậy nó không thể là tình yêu. Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót xa có và cả tiếc nuối. Anh thực sự muốn vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ nụ cười và giọng nói của cô! Muốn nhưng không thể làm được. Đó lại là một nỗi đau khổ khác.
Mấy ngày trước anh còn băn khoăn liệu mình có yêu cô không? Giờ thì anh lại thực sự muốn biết cô có yêu anh không?
Anh lại phải ra Hà Nội công tác, anh lại gặp Lan. Suốt một tuần ở Hà Nội ngày nào Lan cũng đến tìm anh, rủ anh đi đến những nơi cũ, tìm lại những kỉ niệm cũ, ăn những món ăn ngày xưa…Và ngày nào anh cũng nhớ đến cô. Nhớ những nơi anh và cô từng đi. Nhớ tiệm kem cô và anh thường ăn dù anh chẳng thích quán đó chút nào vì nó dễ thương quá, không hợp với anh…anh nhớ cô nhiều lắm nhưng lại phủ nhận nó.
Công bằng mà nói thì Lan thực sự là một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn và ăn nói có duyên. Mẫu người khá lý tưởng cho những người muốn có bạn gái. Nhưng anh không có cảm giác với cô. Là do anh mất trí nhớ. Hay anh đã không rung động nữa.
- Anh có thấy quen không? Hồi trước anh thích ngồi ở quán này lắm.
Lan nói khi anh và cô đi vào một quán cà phê nhỏ. Quán có lối trang trí theo phong cách cổ điển với những bức tường màu xám được làm thành như những viên gạch xù xì. Đúng. Có lẽ anh thích như vậy. Anh cảm giác được điều này, thật gần gũi. Lan nói chuyện, anh chỉ mỉm cười nhẹ. Anh vẫn như vậy. Những lúc như vậy cô vẫn thường nói là anh quá đáng, để cô nói một mình trông buồn cười, xấu hổ chết được…
Đang suy nghĩ miên man ,bỗng nhiên Lan cầm lấy tay anh đang để trên bàn:
- Em biết anh chưa thể nhớ ra được nhưng em tin thời gian sẽ làm anh nguôi ngoai. Nếu quá khó khăn thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Được không anh?
Anh nhìn cô, mối quan hệ giữa anh và cô, giữa anh và Lan thực sự không rõ ràng. Tất cả đều vậy nhưng sao lại có một điều anh thấy rất rõ... và anh chầm chậm nói
- Xin lỗi em. Nhưng anh không thấy mình có cảm giác đó với em. Anh không biết nữa.... Đó là điều mà anh cảm nhận được. Anh không thể yêu một người khi mà anh không có cảm giác với người đó được.
Khi cái đầu rỗng tuếch thì hãy để trái tim lên tiếng vậy.
Mặt Lan bỗng sầm xuống, nụ cười trên môi mất đi. Rồi bỗng nói gần như hét lên.
- Sao lại như vậy chứ. Cảm giác. Lại là cái thứ cảm giác đó. Anh trước kia hay là bây giờ sao lại đều như vậy nhỉ? Em thì có gì là không được cơ chứ. Cái cảm giác chết tiệt đó là gì đấy. Sao anh không thể có nó với em.
Cô bật khóc. Mọi người đều nhìn anh nhưng anh chỉ quan tâm đến một điều duy nhất _cô vừa nói gì vậy:
- Em nói trước đây là sao vậy? Anh đã từng nói điều này với em à?
Cô ngừng khóc, ngẩng lên nhìn anh, lấy khăn lau nước mắt, giọng đã có phần bình tĩnh hơn:
- Giờ em cũng chả cần giấu anh nữa. Đúng vậy. Anh đã từng nói vào ngày anh chia tay với em. Vì lòng tự trọng em đã không nói cho ai biết rồi anh bỗng cắt đứt liên lạc với mọi người nên em cũng không nói gì đến nữa. Những tưởng khi anh mất đi kí ức thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng lại vẫn vậy…Dù mất đi trí nhớ thì anh vẫn cứ là anh…

Những lời của Lan ..như đánh thức anh dậy từ một cơn mê dài. Anh vẫn là anh..sao anh lại không thể nghĩ được điều đó nhỉ. Anh biết mình yêu cô. Cảm giác nói với anh như vậy? Vậy anh còn muốn điều gì nữa?
Anh đã sai rồi. Anh yêu cô. Đó là sự thật. Sao anh cứ mãi dằn vặt cô và cả chính mình như vậy…
Mua vé bay vào Nam chuyến sớm nhất. Bước chân rời khỏi sân bay, anh gọi taxi đến nhà cô. Ngay bây giờ, Anh thực sự rất muốn gặp cô. Anh nhớ cô. Và Muốn ôm cô vào lòng
Chỉ qua đoạn đường này nữa là anh sẽ được gặp cô. Bước chân một cách vội vàng sang đường.
Bỗng ánh sáng trắng loé lên bên cạnh anh. Một chiếc ô tô vượt đèn đỏ đang lao đến. Mọi thứ hỗn loạn trong đầu anh và anh ngã xuống. Chỉ nghe thấy tiếng phanh két sát bên tai. Anh bị ngất đi.
Mở mắt tỉnh dây. Mẹ anh đang đứng đó, nhìn anh cười. Và cô cũng đứng đó. Đứng ở một vị trí gần giống như trước đây.
Cô nhìn thấy anh tỉnh dậy thì nước mắt lại rơi. Cô tưởng anh sẽ lại một lần nữa muốn rời bỏ thế gian này. Cô tưởng rằng sẽ không thể nhìn thấy anh nữa. Anh đã bất tỉnh một ngày rồi. May tài xế phanh kịp nên anh chỉ bị ngã xuống và chấn động một chút. Sao anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Những vết thương cũ còn chưa lành hẳn…Ông trời muốn trừng phạt cô sao?
Cô chẳng nói gì nữa, gục đầu lên giường anh và khóc. Bỗng cô thấy anh nắm lấy tay cô. Cái cảm giác này đã lâu cô không được nếm lại. Cảm giác ấm áp như có được cả thế gian khi anh cầm tay cô. Và giọng anh cất lên thật nhẹ nhàng.
- Ngay cả khi anh nhớ được tất cả mọi thứ thì em vẫn sẽ yêu anh chứ?
Anh nhìn cô ánh mắt dịu dàng, sáng rực. Anh mắt mà cô đã yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Cô ngạc nhiên, lạ lẫm và rồi oà khóc:
- Dù là thế nào thì em vẫn luôn yêu anh._ Cô nói nhỏ trong vòng tay ôm lấy của anh.
Anh ôm cô trong lòng. Nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc này. Sao chỉ mất đi kí ức thôi mà anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Anh đã yêu cô như vậy, yêu cô trong những ngày cô ở bên anh, những ngày cô chăm sóc anh…yêu nụ cười, yêu giọng nói của cô. Yêu cô như vậy! Sao anh có thể nghĩ đó là giả chứ!
Cúi xuống, Anh khẽ thì thầm vào tai cô:
- Ngày xưa em hay nhìn trộm anh lắm đấy nhé!!!
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

KHÔNG PHẢI BÍ MẬT NÀO CŨNG CẦN BIẾT

Cuộc sống hôn nhân không hề đơn giản, vì thế người ta nên học cách làm cho nó bớt phức tạp đi, phải không?

Năm đó, cô đã biết là anh phản bội mình. Anh có mối quan hệ bất chính với một nữ nhân viên trong phòng. Chính mắt cô nhìn thấy. Chiếc xe của anh dừng lại tại một góc phố xa lạ, rồi hai người họ bước ra tay trong tay.

Lúc đó, cô đang cùng một người bạn ngồi uống cà phê ở quán đối diện. Trái tim cô, trong phút chốc như vỡ thành từng mảnh nhỏ, sắc nhọn và rướm máu. Bầu trời như chao đảo và mặt đất nứt toang. Anh từng nói rằng sẽ nắm tay cô đi suốt cuộc đời, nói rằng kiếp này chỉ yêu một mình cô thôi. Sao trong nháy mắt, cuộc tình của họ lại trở nên mong manh như thế?

Nhưng rốt cuộc thì cô lại không nỡ rời xa anh, cho dù biết anh ngoại tình. Thực sự cô không làm được điều đó. Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân 5 năm của họ, còn có bọn trẻ, và cả thể diện của anh nữa. Tóm lại là cô cần cái gia đình này. Vậy thì hãy giả vờ như không biết đi. Sự lựa chọn của cô, thực chất là đang cố gắng lấp cho đầy vết thương lòng, không để nó mưng mủ. Rồi tất cả sẽ lại như cũ, chỉ khác là cô sẽ phải cố gắng sống nhẫn nại một chút.

Một năm qua đi, anh chia tay với người con gái kia. Điều này cô có thể nhận ra từ mọi biểu hiện của anh. Bởi vì anh lại yêu cô như trước kia, để ý quan tâm đến cô và ghen bất kỳ khi nào thấy cô nói nhiều về một ai đó. Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng, chuyện anh bồ bịch, lại một sớm một chiều như thế, đến thật bất ngờ và đi cũng thật nhanh. Anh vẫn như trước kia, chăm sóc cho cô thật tốt. Biết cô sợ lạnh, anh mua đôi găng tay giữ nhiệt cho cô. Biết cô thích ăn cay, anh hay dẫn cô đến các quán ăn Tứ Xuyên. Biết cô hay sưu tập nước hoa, mỗi lần ra nước ngoài công tác, anh lại nhớ mua cho cô một lọ.

Lại đột ngột một ngày kia, cô nhận được một cuộc điện thoại. Đó là của một cô gái gọi đến. "Tôi có một thứ muốn gửi cho chị, mong rằng chị xem nó". Cột sống cô chợt gai lạnh. "Tôi không quen biết cô, cô muốn gửi gì cho tôi?" – "Một năm trước, tôi và chồng chị có quan hệ với nhau, anh ấy đã viết cho tôi rất nhiều bức thư tình và cả những bức ảnh chụp chung của chúng tôi mỗi lần đi du lịch, còn những bộ đồ ngủ rất gợi cảm anh ấy mua cho tôi. Tôi nghĩ gửi cho chị xem những thứ này là thích hợp nhất".

Trong khoảnh khắc, cô đờ đẫn, giống như đang bị một vật gì nhọn hoắt cắm vào vết thương cũ khiến nó rỉ máu. Nhưng cô biết mình không thể nhận, không thể xem, nếu không sẽ vĩnh viễn để lại vết sẹo này mà không bao giờ lành trở lại. Chi bằng cứ giả vờ như không biết thế này, rồi sau đó cứ tiếp tục sống, rồi cũng sẽ có một ngày, thời gian xoá nhoà và mang đi tất cả.

"Chị nên xem những thứ này. Đó là nhật ký tình yêu của hai chúng tôi". Giọng của người phụ nữ lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. "Không cần đâu. Bởi vì anh ấy giờ đây đã quay trở lại. Điều này ít ra cũng chứng tỏ rằng cô không giữ được anh ấy. Trong trái tim anh ấy, thì vị trí của tôi phải hơn cô chứ". Cô nói với giọng thật bình tĩnh rồi cúp máy. Mồ hôi thấm ướt vầng trán.

Là một người phụ nữ, làm sao cô lại không tò mò muốn nhìn xem chồng mình viết thư tình cho người khác như thế nào, muốn biết anh ta hấp dẫn những cô gái khác thế nào? Nhưng quả thật cô không thể xem. Tất cả đã là quá khứ, vậy thì hãy để cho quá khứ ra đi. Đó chẳng qua chỉ là một bí mật khiến cho người ta đau lòng. Cách tốt nhất là hãy giả bộ như không biết.

Nhưng thật không ngờ, gói bưu phẩm đó vẫn được gửi đến. Cô chẳng còn cách nào khác phải đi nhận về. Cô để nó ở ban công, nhiều lúc không kìm chế được sự tò mò muốn xem bên trong có những thứ gì. Nhưng cô cũng biết, mở ra rồi, vết thương lòng sẽ lại nhói đau. Và rồi hôn nhân của cô sẽ lại rạn nứt và tan dần trong cãi vã và hận thù. Vậy là cô vẫn để nguyên gói bưu phẩm được gói cẩn thận trong một chiếc hộp đặt ngoài ban công.

Vài năm qua đi, khi họ chuyển nhà. Anh bất chợt hỏi cô, đây là cái gì? Một gói bưu phẩm. Tại sao em không mở ra xem? Lúc đó, cô chậm rãi kể lại cho anh những gì đã xảy ra. Anh nhìn cô cảm động. Chưa bao giờ anh để ý thấy cô đẹp đến thế. Một trái tim và một tâm hồn bao dung. Cô vứt gói bưu phẩm vào túi rác, đoạn lấy tay quẹt mồ hôi trên trán.

Anh chợt nhận ra vợ mình đáng yêu biết bao, khẽ kéo cô ôm vào lòng, thì thầm vào tai cô "Vợ yêu của anh! Anh cảm ơn em!".

Cuộc sống của họ giờ đây hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, sự lựa lựa chọn của mình là sáng suốt. Bởi vì có những bí mật nếu biết được, có thể sẽ đem lại hạnh phúc, nhưng cũng có những bí mật, tốt hơn là cả đời không nên biết đến. Gửi tặng những người vợ!
-ST-
Read More...

VÌ SAO TAY CON GÁI LẠI ...... MỀM

Blog truyện - BlogTM hân hạnh giới thiệu đến các bạn truyện ngắn "VÌ SAO TAY CON GÁI LẠI...MỀM", một câu chuyện rất ý nghĩa.
Năm ấy họ mới tròn 18 tuổi. Chàng trai tỏ tình với một cô gái hết sức bình thường. Đó là lần đầu tiên có người nói lời yêu với cô gái. Cô gái ngây thơ nghĩ rằng tình yêu thật giản đơn. Cô nhanh chóng đón nhận tình yêu của chàng trai. Họ bên nhau rất ngọt ngào. Lúc nào chàng trai cũng nhường nhịn cô gái, cô gái nói gì chàng trai cũng nghe, thậm chí ngay cả khi cô gái muốn chia tay. Cho dù cô gái có đưa ra quyết định gì, chàng trai cũng đều đồng ý. Nhưng khi cô gái muốn làm em gái của chàng trai thì chàng trai chưa bao giờ gật đầu.

Cuối cùng họ vẫn ở bên nhau. Họ học ở hai trường khác nhau. Chàng trai tốt nghiệp sớm hơn cô gái và đi làm ở một công xưởng. Anh rất tốt với cô gái. Mỗi lần có lương, anh đều dẫn cô gái đi chơi, mua cho cô gái rất nhiều quần áo. Mỗi lần như thế, cô gái thường đặt một nụ hôn thật ngọt ngào lên má chàng trai, rồi nắm chặt lấy tay chàng trai.
Cô gái lúc nào cũng chê tay chàng trai cứng. Chàng trai cười, nói: "Vì có em nên anh phải ra sức kiếm tiền để em được hạnh phúc, vì thế tay anh mới cứng thế này". Nghe rồi, mắt cô gái thấy cay cay, nước mắt lăn dài trên má.
Chàng trai ôm lấy cô gái, hôn lên hai hàng nước mắt đang chảy, nói: "Nước mắt rất mặn, sau này anh sẽ không để em phải khóc những giọt nước mắt đau thương, nước mắt của em phải là nước mắt ngọt," Cô gái ghẽ xoa đầu chàng trai: "Anh ngốc của em, làm gì có nước mắt ngọt."
Thời gian trôi qua thật nhanh. Họ đã 26 tuổi. Cô gái vẫn chưa nói chuyện của hai người với bố mẹ. Hôm ấy, chàng trai lại nhắc cô gái chuyện tương lai. Chàng trai đã nổi cáu.
Đây là lần đầu tiên chàng trai tức giận, là lần thứ hai cô gái khóc. Cô gái khóc rất đau lòng. Nhìn thấy bạn gái buồn, trái tim chàng trai cũng nhói đau. Chàng trai lau nước mắt trên mặt cô gái. Cô gái cảm thấy bàn tay chàng trai hình như có vết chai. Cô dắt tay chàng trai về nhà.
Nhìn thấy hai người, bố mẹ cô gái vô cùng giận dữ. Nhưng sự kiên quyết của cô gái khiến bố mẹ rất buồn. Nhưng bố mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Sau đó, cô hứa với bố mẹ sẽ không qua lại với chàng trai.
Ai ngờ, cô gái lén lấy sổ hộ khẩu của gia đình và cưới chàng trai. Cô để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi. Bố mẹ không đi tìm cô. Ngày cưới, mọi thứ đều rất đơn giản, chỉ có người của nhà trai.
Cô gái thấy rất cô đơn. Đêm tân hôn, chàng trai ôm chặt lấy vợ, khẽ thì thầm vào tai vợ: "Vợ yêu à, đừng buồn nữa nhé, anh sẽ mang lại hạnh phúc mãi mãi cho em, sẽ làm em không sợ tuổi già, " Người vợ mỉm cười. Những ngày tháng sau đám cưới, họ sống rất hạnh phúc. Hai năm sau, họ có một cậu con trai. Chồng cô bảo cô nghỉ việc ở nhà trông con. Người vợ đồng ý. Vẫn như năm xưa, mỗi lần được lĩnh lương anh đều đưa vợ đi mua sắm quần áo và làm đẹp. Vợ anh ngày càng xinh đẹp, còn anh đã bắt đầu có tuổi.
Người vợ bắt đầu trách cứ chồng kiếm ít tiền, người thì ngày càng già đi. Với suy nghĩ ấy, người vợ đã đi ngoại tình. Chồng cô đã phát hiện ra những tin nhắn rất mùi mẫn, tình cảm trong điện thoại di động của vợ. Anh muốn nói chuyện thẳng thắn với vợ, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng vợ anh đã nói người đàn ông kia là một ông chủ lớn rất giàu có. Anh ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô, cô mong là chồng cô sẽ để cô ra đi.
Người chồng tát vợ. Người vợ bật khóc. Đây là lần thứ ba cô khóc. Người vợ chạy ra khỏi nhà. Ngày hôm sau, người chồng gọi điện cho vợ nhưng cô không nghe máy. Anh nhắn tin bảo vợ đưa con về. Đơn ly dị anh đã viết xong. Nửa tiếng sau người vợ về đến nhà. Cô thu dọn quần áo. Nhìn tủ quần áo gần như trống không, chỉ còn lại vài bộ quần áo của chồng. Cô lau vội nước mắt dắt con đi. Người chồng chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc.
Tối hôm ấy nhân tình của cô đón cô về nhà. Cô không thấy vui một chút nào nhưng vẫn cố cười gượng gạo. Cô nắm lấy tay nhân tình, cảm thấy tay anh không có một vết chai sạn nào, cũng không bị thô ráp. Nhân tình nhìn thấy cô thất thần nhìn tay mình, cười nói: "Em biết không? Anh thực sự rất tò mò là vì sao tay em vừa mềm vừa mịn." Cô im lặng như người mất hồn, nước mắt trào ra, như chiếc vòng ngọc bị đứt, nghẹn lời nói: "Vì em có một người chồng luôn yêu thương em."
Cô nói xin lỗi nhân tình rồi đi mất. Trên đường về, cô luôn miệng nói: "Chồng ơi, em về đây, anh có đang tìm em không đấy?" Về đến nhà, cô mở cửa vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cô đứng khựng người lại. Chồng cô nằm trên giường, máu đỏ nhuốm đầy chăn. Chồng cô đã cắt cổ tay tự sát. Có một bức thư để trên bàn:
"Vợ yêu à, cho phép anh được gọi em một lần như thế được không? Trong tim anh em luôn là thứ quý giá nhất. Năm xưa anh có nói anh sẽ không để nước mắt em có vị mặn, nước mắt em phải có vị ngọt. Thực ra anh muốn nói là anh sẽ không bao giờ để em phải khóc vì anh, chứ nước mắt có bao giờ ngọt được đâu em? Em thường chê tay anh chai sạn. Em có biết tại sao tay anh có nhiều chai sạn thế không? Một nửa vết chai trên tay anh là vì em. Anh không muốn em phải vất vả, không muốn em không được hạnh phúc. Em thường nói người phụ nữ có bàn tay mềm là người phụ nữ có phúc. Vì thế anh nhất định phải làm em hạnh phúc, không muốn em phải thất vọng. Em đã hi sinh tất cả vì anh, trong đó có cả bố mẹ em. Anh làm sao nhẫn tâm để em không được hạnh phúc. Em đã giành cả cuộc đời em cho anh. Đến kiếp sau nhất định anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không để em đi. Em yêu ơ, anh yêu em, thực sự rất yêu em."
Người vợ khóc, cô nắm lấy tay chồng, nói: "Chồng ơi, tay anh nhiều chai sạn quá, tại sao anh không đợi em, anh đi rồi ai chăm sóc em đây, anh nỡ để em lại một mình sao anh?"
Đáng để suy ngẫm phải không các bạn? Hãy trân trọng những thứ mà bạn đang có, dù cho nó giản dị như thế nào đi chăng nữa.
Read More...

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn rất cảm động "Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn"

Đề tựa: “Phải chăng, em và anh sinh ra là để dành cho nhau?

Một tia ánh sáng len qua chiếc rèm cửa màu bạc khẽ làm anh thức giấc. Ngày hôm qua đối với anh đó là một giấc mộng kinh hoàng mà có lẽ từ khi yêu cô, anh không bao giờ dám nghĩ tới:”cô đã rời xa anh mãi mãi”.

Người ta thường nói, là một thằng đàn ông thì không bao giờ được khóc, thế nhưng có mấy người sắt đá được khi chứng kiến cảnh người phụ nữ của đời mình chìm dần vào giấc ngủ ngàn thu. Anh đã khóc, khóc cho thứ hạnh phúc nửa vời, khóc cho sự bạc bẽo của thế nhân, anh gào thét tên cô trong nỗi niềm đau xót, anh hận cho cái sự nhu nhược của mình khiến anh mãi mất đi người con gái ấy.

Anh và cô quen nhau thật đặc biệt, chẳng ai hẹn, chẳng ai mối mai. Ngày đó, anh là sinh viên năm 3 của một trường đại học lớn, gia đình có điều kiện nên anh thừa sức đến những nơi ồn ào và nhiều tiền như quán bar, vũ trường hay nơi dành cho người giàu. Bạn bè anh nhìn anh với một ánh mắt không gì còn có thể ngưỡng mộ hơn, thân hình chuẩn, khuôn mặt thanh tú, dân chịu chơi nhưng học thì cực cừ, luôn xếp vào tốp đầu trong thành tích học tập của lớp và có một gia đình hạnh phúc. Nhưng mấy ai hiểu được nỗi cô đơn đằng sau những cái hào nhoáng ấy của anh, bố thì chỉ biết tiền với tiền, mẹ thì suốt ngày đi làm đẹp, tụ tập và cặp bồ, đã bao giờ anh được bố mẹ khen con học tốt lắm hay một lời động viên đơn giản là cố lên con trai đâu, dần dần anh chai lì với cuộc sống như thế vì anh coi đó là quy luật tất yếu của những người giàu. Đôi khi đơn giản anh chỉ ước đươc nhìn thấy nụ cười nhạt của cả gia đình một lúc nhưng mà sao khó quá? Nhà thì to mà lẻ loi, cô quạnh, chỉ có anh, thím Chu-người giúp việc lâu năm, lo toan cơm nước cho anh và con cún anh nuôi để làm bạn, tẻ nhạt lắm mà có ai thấu.
Blog truyện: Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn
Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn

Ban ngày anh đến trường, tối thì lại đến quán bar uống rượu, xung quanh anh có quá nhiều chân dài xinh đẹp. Mỗi ngày anh lại cặp với một em nhưng anh thừa hiểu họ chẳng tha thiết gì ở anh ngoài cái bao tiền nên dù cặp với họ anh vẫn tỏ ra dửng dưng, lạnh lùng, đã không biết bao cô chết mê chết mệt vì sự lạnh nhạt ấy, cô này được cặp thì đồng nghĩa với việc cô kia bị đá, lại khóc lóc cầu xin nhưng đáp lại là một sự lạnh lùng đến vô cảm, anh cười cái giọt nước mắt cá sấu cho núi tiền đã mãi mãi rời xa. Đêm về, anh lại là anh- thằng con trai chẳng có tình thương của bố mẹ, phóng xe trên đường một mình, qua những công viên,anh còn thấy ghen tị với những đứa trẻ con đang vui đùa ở đây được bố mẹ chiều chuộng, được hưởng cái hơi ấm của gia đình.

Vừa rồi là kì thi tốt nghiệp,rất áp lực đối với tất cả mọi người,kể cả một người học giỏi như anh,anh muốn xả stress nhưng lần này anh không đến những nơi ồn ào nữa mà anh chọn cho mình một góc khuất trong quán cà phê có cái tên rất đặc biệt mang tên “Hư Không”. Quán nhỏ nhưng khá là đông khách,quán trang trí theo một gu mà như anh cảm nhận đó là rất lạnh, lạnh như chính con người nơi đây. Khách đến một mình-lặng lẽ tìm chỗ cho mình, phục vụ-đều là con gái, chỉ mang ra một tách cà phê với nụ cười mỉm đủ để khách hiểu là “ cô ấy đang mời mình”. Mọi thứ đều diễn ra lặng lẽ trong những bản nhạc không lời do một người con gái nào đó đang tạo ra mà khiến anh không thể rời mắt được,âm thanh có khi réo rắt ngọt ngào, có khi lại giận hờn oán trách, như đang nói lên tâm trạng của người con gái ấy và những vị khách đang ở nơi đây. Anh cứ để tâm hồn mình hòa theo bản nhạc ấy không điều kiện,nó làm lòng anh nhẹ nhàng đi rất nhiều, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết, cho tới khi ai đó vỗ vai mình, anh mới bừng tỉnh khỏi thiên đường không tên.

-“Thưa cậu, đã hết giờ mở quán rồi”-giọng một người đàn ông điềm đạm.

“Dạ, tôi không để ý” anh lúng túng trả lời,anh nhìn xung quanh thì mọi người đã ra về gần hết.

-“Chắc cậu đến đây lần đầu phải không?”-người đàn ông đó hỏi

-“Vâng,sao chú biết?”

-“Những ai lần đầu tới đây đều như cậu, đều bị cuốn hút bởi những bản nhạc mà cô gái đó chơi”-vừa nói ông vừa chỉ tay về phía cô gái đang đi ra cửa. Bỗng nhiên cô gái ấy quay lại và đưa ánh mắt dịu dàng với ông. Ông chỉ đưa tay vẫy và gật đầu, ra hiệu tạm biệt cô gái.

Anh rất chăm chú nhìn cô gái đến khi cô ấy đi khuất khỏi quán, có gì đó khiến anh không khỏi tò mò, một ánh mắt đượm buồn, bờ môi hồng mỏng, một dáng người nhỏ nhắn nhưng không mảnh mai,ở người con gái đó toát lên điểm gì đó mãnh liệt và dứt khoát lắm.

-“Sao chú lại nhận xét như thế?”

“Vì cậu giống tất cả những vị khách nam tới đây lần đầu, đều mê mẩn vì cô ấy và không thôi tự hỏi mình rằng cô ấy là ai. Đúng chứ?” ông cười hiền.

-Anh cười trừ:”chú tiết lộ cho cháu biết được chứ?”

-“Tôi cũng giống cậu,cũng muốn biết cô ấy là ai”

Một lần nữa câu nói của ông làm anh ngu ngơ

-“Cô ấy không phải nhân viên ở đây, cô ấy chơi nhạc cho quán đơn giản vì cô ấy thích piano và hương cà phê,từ ngày có cô ấy, quán của tôi đông khách hẳn lên. Có người còn nói với tôi rằng, uống cà phê và ngắm nhìn cô ấy mỗi ngày là món ăn tinh thần không thể thiếu đối với họ”-người đàn ông lí giải.

Anh dần hiểu ra vấn đề và xin ông chủ quán số điện thoại cô ấy. Băn khoăn một lúc rồi ông cũng cho nhưng với điều kiện là không được nói người cho số là ông và không được phiền cô ấy nếu như cô ấy không thích. Anh chấp thuận và đặt mục tiêu là phải quen được cô gái đó.

Về nhà với tâm trạng tốt hơn, ngâm mình vào dòng nước ấm và suy nghĩ xem nên làm quen cô ấy như thế nào. Sau một hồi chằn chọc, anh quyết định gọi cho cô. Lạ thay, chỉ có tiếng tút dài mà không ai nghe máy.

- “Liệu có sai số không nhỉ?”-anh tự hỏi mình.

-“Không sai được, chắc cô ấy bận thôi, gọi lần nữa xem sao"

Lại là tiếng tút dài, “em càng kiêu, anh càng thích”-anh nghĩ. Anh cứ gọi, cứ gọi, đến gần 30 cuộc mà vẫn không ai nghe, anh bực dọc, ném điện thoại vào góc tường và chìm dần vào giấc ngủ.

-“Cốc…cốc….cốc….thưa cậu, cậu dậy ăn sáng thôi, tới giờ đi học rồi”

Anh trả lời bà giúp việc với giọng còn ngái ngủ:”vâng aaaaaaaaaaaaaaa……………cháu biết rồi……………….”

Miễn cưỡng bò khỏi chiếc giường, không quên nhặt chiếc điện thoại.

-“Xin lỗi ai vậy ạ, tôi vừa bận chút? Nhắn tin được không? Tôi nghe không tiện”. Tin nhắn được gửi lúc 11h30.pm, anh thấy hối hận vì đã không để chuông điện thoại to hơn, thôi mặc kệ, đi học đã, tối tính sau.


11h30.pm.

“Chúng ta noi chuyện được không?”-anh nhắn tin cho cô.

“Vâng,ai vậy ạ?”- cô trả lời.

“Anh là Nguyễn Lâm Tùng, học kinh tế năm 3, muốn làm quen em thôi, không có ý gì đâu, em không ngại thì đừng hỏi tại sao anh biết số được chứ?” – nói bớt tuổi cho trẻ.

“Tôi cũng không định hỏi vì tôi thấy cũng không quan trọng với tôi mà, với lại đừng vội xưng anh nhé, tôi mới tốt nghiệp đại học, chính xác là hơn cậu 2 tuổi đấy, có nên gọi tôi là chị không?”

Anh thoáng giật mình vì bóng dáng một cô gái chơi piano dịu dàng hoàn toàn lột xác với một cô gái ăn nói mạnh dạn thật khiến người khác phải tỉnh táo:” Thế à? Nhưng không sao đâu em, nói là học năm 3 nhưng vì thầy yêu quý nên giữ anh đến năm thứ 6 rồi,anh học “giỏi” quá ấy mà, cứ gọi anh là anh đi”

“Cái này tôi không biết, trừ khi được xem chứng minh nhân dân hoặc sổ hộ khẩu nhà anh đã”-cô lém lỉnh.

Sau một hồi đôi co qua lại, anh cũng biết được tên cô là Hạ Thu-cái tên hết sức ấn tượng với anh và hợp với con người cô nhưng anh phải chấp nhận nói chuyện với cô bằng biệt danh la Tũn và cô là Su chứ không được thản nhiên xưng anh nữa. “Đời thật quá bất công mà,lần đầu phải hạ mình đi làm quen mà bị con nhỏ bắt nạt,nhưng không sao đâu Su ơi, đời con dài,quân tử trả thù tình yêu chưa muộn”- anh nghĩ thầm, miệng lẩm bẩm bài hát gì đó không rõ nữa nhưng quả thật tâm trạng anh rất tốt.


Những ngày sau đó anh vẫn tiếp tục đến quán buổi tối, vẫn chỗ ngồi quen thuộc, vẫn say sưa ngắm nhìn cô và giấu tên đặt hoa tặng cô. Đêm đến anh và cô lại là hai người bạn ảo, không biết gì về nhau ngoài cái tên, cái biệt danh và hoạt động trong ngày. Tin nhắn qua lại đến đầy cả bộ nhớ mà cả hai vẫn không chịu đi ngủ. Có khi nhắn tin tới tận 4h sáng mà vẫn không hết chuyện. Cũng có đôi khi cô hỏi anh về gia đình nhưng anh không muốn nói nên cô cũng không gượng, còn anh thì lấy cớ chán nhắn tin để gọi nghe giọng cô nhưng cũng đều bị cô từ chối với nhũng lí do hết sức thuyết phục như:”mẹ Su nghe thấy không hay,điên thoại Su hỏng loa, hỏng mic,….vân vân và vân vân”, làm anh cũng không buồn nài nỉ nữa. Cô trẻ con và đáng yêu lắm, không giống con người cô khi chơi đàn-da diết và ủy mị, oán than. Anh âm thầm dõi theo cô, chỉ cần nhìn thấy cô khỏe mạnh là được rồi. Mỗi lần được tặng hoa, cô đều đảo mắt nhìn xung quanh nhưng cuối cùng ánh mắt cô lại hiện lên một nỗi buồn và thất vọng, phải chăng cô đang trông chờ một điều gì đó?. Anh cũng muốn danh chính ngôn thuận nói chuyện với cô, muốn cùng cô đi chơi và tự tay cầm hoa tặng cô nhưng anh sợ cô biết anh rồi cô sẽ không sống thật là chính mình với anh nữa, sợ cô lại gói mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng. Sợ cô sẽ không tin những người giàu như anh nữa. Cô từng tâm sự với anh rằng cô hận những người có tiền, bởi họ đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc mà đáng lẽ ra cô đang được hưởng. Anh nín lặng trước từng dòng tin của cô:”Đâu phải ai giàu cũng như thế và được sống hạnh phúc đâu Su”-anh buông thõng dòng tin và nằm suy nghĩ.


Mới vậy thôi mà cũng đã gần 8 tháng quen nhau, 8 tháng cho một tình bạn ảo, 8 tháng cho một con tim giá băng đã bắt đầu thổn thức, 8 tháng cho gần 240 đóa hồng lặng lẽ gửi trao và 8 tháng đủ để cho ai biết đã có ai trong lòng. Hai con người ấy như vô hình, muốn chạm vào nhau mà sao khó quá, chỉ một vài bước chân thôi mà ngỡ như cả một khoảng trời.

Hôm nay là valentine,ngoài đường toàn hương vị của tình nhân.

”Quán đông khách lắm, không biết cô ấy có mệt không, vì ngày lễ nên ông chủ nhờ cô ấy chơi cả chiều lẫn tối”-anh lo lắng.

Anh ngồi chăm chú nhìn cô, nét mặt cô đã thấm chút mệt mỏi. Anh nói nhỏ phục vụ mang cho cô một ly nước dừa-thứ nước mà cô thích uống nhất-anh mới chạy đi mua. Cô ngạc nhiên khi ai đó biết sở thích của mình, ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên rất ư là dễ thương, đôi môi mỉm cười với phục vụ thay lời cám ơn. Anh si mê cô từ lúc nào mà anh không hay biết, vì cô-anh bỏ quán bar, bỏ vũ trường, bỏ những cô em chân dài, bỏ những buổi tụ tập nhậu nhẹt, bạn bè anh thấy ngạc nhiên vì điều đó, không biết thằng bạn mình ăn nhầm thuốc gì?. Tình cảm trong con người anh đến rất tự nhiên và nhẹ nhàng, không vồ vập, không toan tính, không biết có bến đỗ không nhưng anh chỉ cần như thế này là đủ rồi mặc dù có đôi khi anh cũng mong xa hơn nữa. Từ ngày quen cô anh thấy cuộc sống thật sự ý nghĩa,không nhạt nhẽo như trước. Bố mẹ không quan tâm anh thì đã có cô dù chỉ là ảo thôi. Không biết cô ấy có nghĩ đến anh, nghĩ đến Tũn đáng ghét mà cô hay gọi?

12h30pm.

Cuối cùng thì quán cũng vãn khách, chỉ còn vài vị ngồi làm việc với chiếc lap quên cả thời gian. Cô cũng đã dừng tiếng đàn, trông cô mệt mỏi lắm mà vẫn cười chào khách quen. Thấy cô dắt xe chuẩn bị về, anh cũng đứng lên thanh toán và theo cô. Hôm nay anh không yên tâm để cô về một mình và anh cũng muốn biết nhà cô ở đâu. Cô đi chiếc xe đạp màu hồng trông thật trẻ con với độ tuổi của cô, làm anh nhớ tới lần cô nói:”Su thích đi dạo bằng xe đạp, Su cảm thấy an toàn hơn, với lại chiếc xe ga đắt tiền hay chiếc oto hạng sang không hợp với con người Su”. Những điều cô tâm sự làm anh suy nghĩ rất nhiều, ở Su có gì đó uẩn khúc mà cô không muốn nói ra,anh cũng không dám hỏi nhiều vì sợ đó là kí ức buồn.

-“Cô em đi đâu về mà muộn thế? Có cần anh dẫn về tận nhà không? Haha…………”

Giọng của một đám thanh niên kéo anh về với thực tại. Cô không nói một lời nào, đôi mắt cô ánh lên một tia lửa tức giận,phóng thẳng về phía tên cầm đầu đang giữ đầu xe của cô.

“Cô em làm anh thích rồi đấy, cứ kiêu kiêu thế này khéo khi lại hay anh em nhỉ? Trông cũng ngon đấy chứ, có nên thử tí không anh em?” tên cầm đầu vuốt má cô, miệng không ngừng tuôn ra những lời bẩn thỉu, 2 thằng đưng sau hắn thì cười man rợn.

Anh giận lắm, đôi tay đã thủ sẵn nắm đấm nhưng vì muốn biết cô kiên cường tới mức nào nên anh không hành động ngay.

Cô vẫn không nói gì, mím chặt môi, tay đưa căng tát hắn một cái đau điếng. Hắn tí nữa thì ngã nhào xuống đất nếu như không có một thằng em kịp đỡ,trên mép hắn đã rỉ ra tí máu, hắn vùng lên và bắt đầu giở trò.

-“Con nhỏ điên này, mày dám tát tao à, mày nghĩ mày là ai?”. Hắn vừa chửi vừa bóp cổ cô không thương tiếc, khuôn mặt cô sắp không được nữa rồi,anh lao ra quát lớn:

-“Bỏ cô ấy ra trước khi quá muộn”

“Mày là thằng nào mà dám to tiếng ở đây? Nó là bồ mày à? Hôm nay nhường cho anh nhé. Haha” hắn ngạo nghễ.

Đôi mắt anh đỏ ngàu, anh giơ chân đạp thằng đó một cái giữa bụng khiến hắn chới với, 2 thằng còn lại lao vào, anh lại tiếp tục tận dụng đôi chân dài của mình, 3 thằng nằm lăn lộn dưới đất rồi mà anh vẫn bình thản như không có chuyện gì. Cũng phải thôi, anh là con nhà giàu và từng là một dân chơi thứ thiệt, có trường hợp nào mà anh không gặp qua đâu.

-“Cút..”-anh gằn giọng. Ba thằng không dám nói thêm điều gì, dẫm lên nhau mà chạy.

Lúc này anh mới để ý đến cô,cô đứng thu mình, mắt mở to nhìn anh cứ như thể anh là người trên trời rơi xuống, cô bước lùi lại khi anh định tiến lại gần cô, nét mặt cô như đang thăm dò một điều gì đó từ anh.

-“Em đừng sợ, anh chỉ muốn xem em có bị sao không thôi mà”-anh nhoẻn miệng cười rồi giải thích cho hành động của mình.

Cô vẫn không nói gì nhưng trả lời anh bằng cái lắc đầu đủ để anh hiểu.

-“Để anh đưa em về nhà nhé, con gái đi một mình giờ này nguy hiểm lắm, nhà em ở đâu thế?”

Vẫn là cái im lặng không nên có nhưng anh lại thấy vui vì khi anh đi xe song song với cô, cô không phản ứng gì mà tặng anh một nụ cười rất ư là thiện cảm. Xe cô dừng trước nhà thờ thành phố, anh thấy rất ngạc nhiên, định hỏi cô sống ở đây sao thì có tiếng chuông điện thoại.

-“Alo”-anh vuốt màn hình và nghe luôn, cũng không để ý xem ai gọi, đầu dây bên kia chỉ là tiếng im lặng kéo dài. Anh thoáng bối rối khi xem lại thì mới biết người gọi là Su Ngốc. Ngượng ngùng nhìn cô,anh định giải thích thì cô tắt điện thoại và lấy tay che miệng anh ra hiệu anh không cần giải thích, làm anh đơ như bị điện giật. Cô dắt xe đi một mạch, đến lúc tỉnh thì cô đã đi từ lúc nào, anh tự tát vào mặt mình tỏ vẻ bất lực:”Mày đúng là điên rồi Lâm ạ”.

Anh phóng xe về nhà, lao lên phòng,đóng sầm cửa làm bà giúp việc đang ngủ bị giật mình tỉnh dậy. Anh vội vàng rút điện thoại và gọi cho cô:

” Su à, em nghe anh giải thích được không? Anh không có cố ý giấu em đâu, tại vì anh không đủ tự tin đối diện với em, sợ em sẽ xa lánh anh nếu như em biết anh giàu, khi anh biết trái tim mình thật sự đã biết nhớ một người con gái là em thì anh càng k dám gặp em, sợ e……”.

Chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã tắt lịm,để lại anh với khoảng không hụt hẫng:”Em không muốn nói chuyện với anh nữa thật sao?”-anh vò đầu, bứt tai.

Đang rối bời với mớ hỗn độn trong lòng thì bỗng có tin nhắn đến, anh vồ vập như vừa trúng số độc đắc:

-“ Su không có giận, Su chỉ bất ngờ khi Tũn có mặt đúng lúc thôi, còn việc Tũn xuất thân như thế nào thì đối với Su cũng không quan trọng từ lâu rồi, chỉ cần Tũn vẫn là Tũn như Su đã quen là được.hihi”

Dòng tin của cô như kéo anh lên tận chín tầng mây:

-“ Thực ra anh đi sau Su từ quán cà phê. Su làm anh sợ quá, tưởng Su không thèm làm bạn với anh nữa thì chết , nhưng sao anh gọi mà Su không nói gì?”

-“Ai cho Tũn xưng anh? Giao kèo rùi mà, Tũn quên hả?”

-“Anh không quên nhưng anh thấy thật bất công khi anh sinh trước Su hẳn 1 năm 2 tháng, bắt đầu từ hôm nay Su phải gọi anh là anh không thì………….”

-“Thì sao?”-cô bướng bỉnh.

-“Thì…….thì……..anh sẽ gọi điện làm phiền Su cả ngày luôn”

-“Tũn dám?”

-“Tại sao không?”

“Thôi được rồi, anh thì anh, chẳng thiệt hại gì cả” cô reply kèm theo cái mặt xị đáng ghét.

Thực ra anh định nói là sẽ đến nhà cô hét to là “ Anh nhớ em” nhưng vì biết cô ở nhà thờ nên anh không trêu cô nữa. Nghĩ đến đây anh hỏi luôn cô:

-“Sao em lại ở nhà thờ, gia đình em ở đó sao?”

Chờ mãi mà không thấy cô trả lời, nghĩ rằng cô đã ngủ nên anh gửi tiếp một tin”chúc Su iu ngủ ngon” rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm nay, có hai con người đã chạm được vào nhau, có hai trái tim đập rộn ràng và có hai tâm hồn đang mơ về nơi nào đó đẹp như trong chuyện cổ tích. Một mùa giang sinh thật ấm áp
Blog truyện: Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn
Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn


Thời gian sau…

Anh vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, ban ngày đi làm, tối đến quán cà phê và kiêm luôn một việc là đưa cô an toàn về nhà thờ sau mỗi buổi diễn. Rất nhiều lần anh rủ cô đi ăn, đi chơi nhưng cô đều từ chối hay mỗi khi anh gọi cô đều tắt đi và nhắn tin. Lòng anh sinh nghi và quyết định điều tra xem cô đang giấu anh điều gì. Anh tìm đến nhà thờ cô sống, nơi đây không khí thật trong lành, khiến lòng người cảm thấy bình yên.

-“Cậu tìm ai?”

Anh quay lại thì bắt gặp một ánh nhìn rất quen thuộc từ sơ,đôi mắt đó giống Hạ Thu như hai giọt nước.

-“Dạ không, con không tìm ai cả,chỉ muốn hỏi sơ về một người thôi,sơ biết một cô gái tên Hạ Thu sống ở đây chứ?”

Câu hỏi của anh khiến sơ thoáng ngạc nhiên:

-“Sao cậu biết Su,lại còn biết cả tên riêng của cô ấy nữa? hai người quen biết nhau sao?theo như tôi biết thì cô ấy không có bạn nào mà”

-“Chúng con là bạn hơn một năm rồi sơ, tình cờ con biết cô ấy trong quán cà phê mà cô ấy chơi đàn”

-“À, ra là thế,vậy cậu muốn tìm hiểu gì về cô ấy,có vẻ cậu quan tâm Su lắm?”

-“Vâng,con chỉ muốn biết sao Su không ở nhà mình mà lại tới đây và…….và………….sao cô ấy không chịu nói chuyện trực tiếp với con mà cứ né tránh bằng cách nhắn tin,có phải cô ấy đang giấu con chuyện đó đúng không sơ?”

-“Cậu là người duy nhất từ trước tới nay tới đây tim hiểu về Su và tôi cảm nhận được điều gì đó đặc biệt từ cậu dành cho Su nên tôi sẽ nói cho cậu biết trước khi sự việc đi quá giới hạn. Có phải cậu thấy tôi rất giống Hạ Thu không? Tôi là dì ruột của cô ấy, Su mồ côi cha năm Su 14 tuổi, mẹ vì sợ cảnh góa nuôi con lại tham giàu nên bỏ Su lại cho tôi và theo một người đàn ông sang Hàn sinh sống, từ đó bặt vô âm tín. Tôi không biết phải nuôi Su thế nào nên hai dì con đến đây nương nhờ,ở đây ngoài tôi thì không ai biết nó tên Hạ Thu đâu.”

-“Còn việc Su không nói được thì sao ạ?”

-“ Đó không phải là do bẩm sinh mà là do cú sốc tinh thần mất cha, mẹ tham tiền khiến Su mắc bệnh tự kỉ nhẹ, mấy tháng trời không tiếp xúc với ai ngoài tôi, nói là tiếp xúc nhưng cũng chỉ là ăn cùng bữa, ngủ chung giường thôi, nịnh thế nào nó cũng không nói. Sau khi chuyển tới đây, vì bệnh tình Su như thế nên tôi không thể cho nó đi học được. Tôi dẫn Su đi kiểm tra thì bác sĩ nói đây là triệu chứng mất tiếng nói tạm thời của những người bị tự kỉ, đến một lúc nào đó nó sẽ nói lại được. Ông ấy khuyên nên cho Su học nhạc cụ nên tôi đã để Su tiếp tục chơi đàn như ngày trước ở ngay trong nhà thờ để tiện theo dõi. Chuyện cũng đã qua nhiều năm, nhờ có âm nhạc mà bệnh tình của nó cũng đã suy giảm rõ rệt, Su đang là giáo viên dạy đàn ở trại trẻ mồ côi, buổi tối thì đên quán ho khuây khỏa,chỉ còn việc Su không nói được thì cần chờ vào điều kì diệu có đến với nó không thôi”

Anh như nuốt chọn từng lời nói của sơ,trở về nhà với bao mớ hỗn độn trong đầu,anh nằm xoài ra giường và nghĩ về cô,tại sao quá khứ của cô lại bi ai như thế, tại sao một cô gái nhỏ bé lại phải trải qua những nỗi đau đớn do lòng ích kỉ của con người gây ra?. Anh như nhìn thấy mình trong chính con người cô nhưng anh thấy mình còn hạnh phúc hơn cô rất nhiều. Một dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh,cuộc đời sao mà bất công quá?

Cô thì vẫn cứ tỏ ra hồn nhiên, vô tư với anh qua từng dòng tin cô gửi, một tâm hồn không một chút muộn phiền,lo âu. Từ khi biết mọi sự thật về cô, anh quan tâm cô nhiều hơn, để ý tới cảm xúc của cô hơn và rủ cô đi chơi nhiều lần hơn nhưng vẫn là cái từ chối đây đẩy,anh giả vờ giận dỗi thì cô lại dỗ dành ngon ngọt khiến anh có muốn giận cũng chẳng được.

Cả ngày hôm nay anh không nhắn tin với cô,cô lo lắng nên cứ gửi tin hoài, từ sáng tới tối cô cứ bồn chồn không yên.Chẳng cần ai đó nhận ra thì cô cũng biết anh chiếm vị trí như thế nào trong lòng mình rồi nhưng ngại khoảng cách, một khoảng cách vô hình nào đó giữa anh và cô mà cô không dám nói ra mặc dù cô biết anh cũng có tình cảm với mình.

Người ta nói thật đúng:”con người quen nhau lâu thì tự ắt sẽ sinh dòng cảm xúc lạ,tùy vào từng cảm nhận của mỗi người cho cảm xúc ấy phát triển theo thứ tình cảm nào thôi”. Nhìn vào đồng hồ đã là 8h tối, không đợi được nữa nên cô liều mình bấm gọi cho anh,đầu dây bên kia nhấc máy với giọng cầu cứu:

-“Su ơi, đến với anh,anh sắp không qua rồi............” Giọng của anh yếu ớt trong điên thoại, có một người cầm máy giúp anh nói địa chỉ cho cô.

Không hỏi thêm gì nhiều, cô vội vã ra khỏi quán cà phê đạp xe đi ngay mà không kịp chào ai cả. Đến nơi mà người đó nói,cô thấy lạ khi nó là một vườn hoa ở bên một cái hồ rất đẹp, cô kiếm tìm mà không thấy anh đâu. Cô muốn gọi tên anh nhưng không thể nào cất lên được, cô ngồi gục xuống và tự tát vào miệng mình. Cô cảm thấy mình vô dụng hơn bao giờ hết. Nhưng bỗng từ đâu ra một chú chó đến cào cào vào áo cô, miệng ngậm dây chùm bóng bay với các hình icon rất thú vị, tiếp đến đoàn trai gái đi xen kẽ nhau, trên tay người đầu tiên là chiếc bánh gato có chữ Hạ Thu và con số 23, còn lại mỗi người cầm một ngọn nến xếp xung quanh cô hát vang bài chúc mừng sinh nhật. Người cuối cùng trong đoàn trai gái ấy chính là anh với một bó hoa hồng và một nụ cười chứa chan yêu thương trên môi.

-“Chúc Su yêu dấu của anh sinh nhật vui vẻ,em ngốc quá,quên cả ngày hôm nay sinh nhật mình sao,còn bắt anh nhớ hộ nữa chứ”-anh mắng yêu.

Cô cảm động nước mắt ướt nhèm cả khuôn mặt,vẫn chưa kịp định hình được điều gì cả.

-“Tặng em này, 23 bông hoa anh tự tay chọn và bó đấy nhé,đừng có ném đi đấy,em thổi nến đi không tắt hết bây giờ”-anh cười toe khiến cô không nhịn được cũng phải bật cười khúc khích.

Như chợt nghĩ ra điều gì đó nên cô toan rút điện thoại ra nhắn tin nhưng anh ngăn cô lại:

-“Anh hiểu em định nói gì,anh biết hết rồi, không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi,tin anh đi, đừng nghĩ gì nhiều nữa nhé,việc của em bây giờ là tận hưởng những chuỗi ngày hạnh phúc và hãy để anh mang điều ấy cho em nhé”-câu nói của anh khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ và kèm theo nhiều trái tim tan chảy trong đó có cô.

-“Em đồng ý chứ?”

-“Đồng ý đi...............đồng ý đi................”-tiếng mọi người xung quanh thúc giục.

-“Nếu em chưa sẵn sàng làm người yêu anh thì anh vẫn có thể chờ,anh không muốn em quyết định gượng gạo,cứ suy nghĩ cho kĩ:

Một bàn tay nắm chặt lấy tay anh và một cái gật đầu nhẹ đã xóa tan không khí hồi hộp từ nãy giờ, mọi người vỗ tay rào rào tán thưởng. Anh bế cô lên xoay 2 vòng khiến cô sợ nhắm tịt mắt lại,anh kết thúc hành động của mình bằng một nụ hôn bất ngờ đến ngọt ngào. Cô mở to mắt nhìn anh, mặt thì đỏ ửng lên,anh nhìn thích thú nên cứ muốn ghẹo cô mãi.

-“Su à,anh yêu em”-anh nói nhỏ vào tai cô.

Cô trả lời bằng dòng tin nhắn:

-“em cũng thế, Tũn hấp”

Anh ôm chọn cô vào lòng, không muốn tách rời,khi ấy dường như thế giới chỉ có hai người mà thôi. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cho cả cô và anh trong những năm qua.

Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua thật là ý nghĩa với hai con người ấy, mặc dù thao thao bất tuyệt chỉ có anh, còn cô chăm chú lắng nghe, đôi khi đáp lại chỉ là một nụ cười, bằng một cái nắm tay hoặc một cái ôm ấm áp nhưng anh cũng thấy trái đất ngừng quay trong khoảnh khắc ấy rồi

Hàng ngày sau khi tan sở, anh tới nơi cô dạy đàn đón cô rồi cả hai cùng đi chợ, về nhà anh nấu cơm cho anh ăn. Sang nhà anh lần nào cô lại thu dọn nhà cửa sạch sẽ lần ấy, cô không bắt bà giúp việc phải làm gì cả, bà ấy rất quý cô, con gọi cô là “mợ chủ” nữa. Tối đến anh lại cùng cô tới quán cà phê quen thuộc, cứ hễ ai làm quen cô,anh làm bộ mặt vờ ghen tuông để cô nịnh nọt bằng cử chỉ yêu thương nhưng cô toan véo má anh rồi chun mũi làm anh yêu không chịu được. Nhìn hai người mà ai cũng phải trâm trồ ngưỡng mộ hoặc ném ánh nhìn ghen tị về phía anh và cô.

Thế nhưng cuộc sống sẽ mãi mang màu hạnh phúc nếu như không có một ngày......................

“Sao, mày định cưới con câm ấy về làm vợ sao? Mày định bưng cái mặt tao cho cả thiên hại chê cười à? Mày là thằng ngu” giọng ông Lâm gầm lên khi nói chuyện muốn cưới cô về làm vợ, vì anh biết ông chỉ về tranh thủ rồi đi ngay.

-“Bố không có quyền được chửi con như thế, con lớn rồi, con biết mình cần gì và nên làm gì”-anh cũng không vừa.

-“Mày dám nói với người đã sinh ra mày như thế sao? Tao sinh ra mày nên tao có quyền được chửi mày nghe chưa? Tao đã tìm được một đứa cho mày rồi,con gái độc nhất của ông làm ăn với tao. Là con tao thì tao mới lo, không thì tao mặc kệ mày ở xó đường rồi”-vừa nói ông vừa chỉ tay thẳng mặt anh.

-“Ông coi tôi là con sao? Ngày tôi còn nhỏ ông đã bao giờ ông dẫn tôi đi công viên chơi chưa,đã bao giờ ông thèm nhìn bảng điểm của tôi chưa, có khi ông còn không biết tôi học lớp nào ấy chứ? Ông cho tôi được gì ngoài đồng tiền lạnh lẽo,giờ ông lại còn nói tôi là con ông sao, nhực cười quá, tôi là con ông hay là vật thế thân cho hợp đồng làm ăn của ông?”

Bốp...............”láo xược...............”-một cái tát giáng xuống mặt anh không thương tiếc nhưng sau đó ông Lâm vội rụt tay lại hối hận,anh ngà nhào xuống sàn nhà,không biết ông mạnh tay như thế nào nhưng chỉ cần nghe âm thanh phát ra và nhìn trên mép miệng anh gỉ máu thì đủ biết nó đau như thế nào rồi.

“Ông thật máu lạnh..................” nói xong anh lấy xe rồ ga phóng đi.

Ông Lâm thất thần ngồi phục xuống ghế một lúc rồi cũng đi luôn. Ngôi nhà lại trở nên lạnh lẽo chỉ vì cô. Cô đã chứng kiến tất cả cuộc nói chuyện từ lúc đạp xe mang đồ sang nhà anh cùng anh đón sinh nhật thứ 24 của mình và cũng là ngày kỉ niệm tròn một năm yêu nhau , thấy trong nhà to tiếng nên cô đứng nấp bên ngoài cửa sổ, không dám vào. Cô bịt chặt miệng, không để tiếng khóc bật thành tiếng. Khi không còn ai, cô khóc cho thỏa nỗi lòng, cô biết chuyện này dù gì rồi cũng sẽ xảy ra, cô và anh là một đôi đũa lệch, mãi mãi không thể xếp cạnh bên nhau được. Cô lau nước mắt và đi vào nhà, bà giúp việc nhìn cô bối rối khi thấy mắt cô đỏ hoe. Cô lặng lẽ đi vào bếp, dọn đồ ra bàn,sau đó cô lại thu dọn nhà cửa và phòng anh, đầu giường anh để một khung ảnh có tấm hình cô và anh, mọi thứ cô tặng anh đều treo vào tủ rất cẩn thận. Cô biết anh yêu cô rất nhiều và cô còn yêu anh nhiều hơn thế nữa:”nhưng anh à, chúng mình sẽ đi đâu về đâu đây hả anh?”-cô tự hỏi mình, cô tủi thân ôm tấm hình ngồi khóc ở góc phòng.

Nghe thấy tiếng gào thét dưới nhà, cô vội gạt đi nước mắt và chạy nhanh xuống thì thấy anh say sỉn, nông nặc mùi rượu, đây là lần đâu tiên cô thấy anh say như thế:

-”Tất cả là tại em sao anh, sao anh lại trở nên thế này?”.

-“Cô là ai, sao ở trong nhà tôi, Su của tôi đâu, mang cô ấy đến đây cho tôi”

-“em Su đây, tỉnh lại đi Tũn ơi, nhìn em đi”-cô vỗ má anh ra hiệu.

-“À, Su hả? Cô biết không? Tôi khổ tâm lắm, ông ấy không thương tôi,ông ấy tát tôi, đau lắm, đau trông tim đây này”-anh nói trong men say.

Cô chỉ biết nhìn người mình yêu đau khổ mà không làm gì được.

“À quên, cô có biết Su của tôi không? Cô ta bị câm đấy, không nói được, ngay cả tiếng yêu tôi cô ta cũng không nói được, như thế mà là yêu sao?........... haha..............Bạn bè tôi bảo tôi tìm con khác, có nên không nhỉ? Cô giới thiệu cho tôi một em đi, tôi chán con câm như cô ta lắm rồi, tất cả là tại cô ta mà ông ấy đánh tôi, có đáng không? Haha.haha” anh cười trong nước mắt và ngủ thiếp đi.
Blog truyện: Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn

Cô như không tin nổi vào tai mình, rằng những lời nói đay nghiến đó lại là từ miệng anh thốt ra, cô không thể khóc, nước mắt cô không thể rơi nữa vì trái tim cô đang vụn vỡ thành trăm mảnh, cô nhìn kĩ người con trai mình hết lòng yêu thương bằng ánh mắt không lúc nào ngạc nhiên hơn, cô muốn đứng dậy nhưng rồi lại ngã khụy xuống, bà giúp việc vội chạy lại đỡ cô và khuyên nhủ:

-“Mợ đừng buồn, cậu đang say mà, cô thừa hiểu là cậu sẽ không bao giờ nói như thế nếu như cậu tỉnh đúng không?”

Cô bỏ ngoài tai lời của bà giúp việc và bước dần ra phía cửa, ngoái đầu nhìn người yêu đang ngủ ngon lành trên ghế rồi dắt xe ra về, lòng cô đau như có hàng ngàn mũi kim xuyên thấu.

Sáng hôm sau,

-“Cậu,dậy thôi, ngủ trên ghế mà sao cậu ngủ kinh thế? Gần 9h sáng rồi”

Anh day trán và hỏi bà giúp việc:”Sao tôi lại nằm ở đây,sao cái đầu tôi đau quá vậy?”

-“Cậu không nhớ gì sao? hôm qua cậu cãi nhau với ông chủ rồi cậu ra ngoài uống rượu say như thế đấy”

-“Thế à? Còn Hạ Thu, sao hôm nay chủ nhật mà cô ấy chưa tới, lạ thật, tôi đi tắm rồi sang đón cô ấy đây”

-“Cậu thật sự không nhớ gì hết?.....................”

Anh toan định đi thì câu nói của bà khiến anh khựng lại:”có chuyện gì xảy ra sao”

-“Hôm qua là ngày sinh....................................”-từng lời bà giúp việc nói khiến đôi mắt anh như nhòe đi,lần này anh đã mang tội rất nặng, mang tội làm tổn thương trái tim người anh yêu. Anh chạy vào trong bếp, mọi thứ trên bàn vẫn còn nguyên, chỉ có bánh kem là đã tan hết,trên bàn vẫn còn tờ giấy đỏ hình trái tim:” Tũn à, chúng mình yêu nhau được hai năm rồi anh này, em cũng 25 tuổi rồi đấy,cưới thôi không em lại già mất. Hihi. Anh cũng sắp thành ông cụ non rồi. Ui. Ngại quá. Em đang cầu hôn anh sao? Có nên không ta?hihi. Nhưng dù nên hay không nên thì cũng nói ra mất rồi, không vi phạm pháp luật phải không anh? Vợ Su iu chồng Tũn nhìu nhìu lém"

Anh bỏ tờ giấy vào túi quần vội cầm theo chiếc áo khoác ngoài,đang định phóng xe đi thì có điện thoại, là Su gọi:

-“Em à,anh nghe đây, đợi anh sang đón nhé”

-“Là Sơ đây, con đến bệnh viện mau đi..................”

Hai từ “bệnh viện” như tiếng sét đánh ngang tai anh làm anh rơi cả điện thoại, anh phóng xe như một thằng “phê đá” đến bệnh viện, chạy lao vào phòng cấp cứu như một kẻ điên nhưng anh bị các bác sĩ cản lại.

-“Bỏ tôi ra, để cho tôi vào với vợ tôi, các ông sao bắt cô ấy ở đây, để cô ấy về cử hành hôn lễ với tôi chứ?”-anh gào lên.

Sau một hồi, sơ xin các bác sĩ,họ đã đồng ý để anh vào thăm cô. Tiến dần đến bên cô, nhìn cô nằm thoi thóp thở bằng bình oxi trên giường bệnh lòng anh quặn thắt,anh vuốt ve khuôn mặt cô, sờ đôi môi nhợt nhạt của cô, hôn lên vết máu đã khô dần trên khóe mắt cô:

-“Vợ yêu, sao em cứ nhắm mắt hoài thế, mở mắt ra nhìn anh nào, tối nay chúng mình cử hành hôn lễ rồi, em không được sợ già nữa nhé. Hai năm quen, hai năm yêu là dài lắm rồi, anh mệt lắm, phải ngừng nghỉ lấy hơi bước tiếp đúng không em? Anh sẽ mua cho em một chiếc váy cô dâu thật xinh,tối nay em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất. Em muốn đặt tên con là gì? Là Bảo Anh, Bảo Nhi như em từng nói nhé? Cứ quyết định vậy đi”-anh cười hiền.

Nhìn cảnh tượng ấy có ai mà không tan nát cõi lòng. Nói là làm, ngay buổi tối hôm đó có một đám cưới đặc biệt của chú rể Lâm Tùng và cô dâu Hạ Thu trước sự chứng dám của tất cả các sơ và bác sĩ trong bệnh viện. Cô dâu, chú rể trao nhẫn cho nhau trong sự hân hoan chúc mừng của mọi người nhưng lòng ai cũng nặng trĩu, duy chỉ có chú rể là ánh lên niềm hạnh phúc cùng vợ mình. Bỗng đôi mắt cô dâu hé mở, ngón tay giơ lên vuốt nhẹ khuôn mặt chú rể, miệng mấp máy như muốn nói điều gì. Bác sĩ tháo bình oxi để cô nói lời cuối với chồng:

-”Anh không hối hận khi yêu em chứ?”

Giọng nói cô yếu ớt cất lên trước sự ngạc nhiên của anh và các Sơ:

-“Không, không bao giờ”-anh trả lời trong nước mắt.

Cô mỉm cười, lấy hết sức cuối cùng hát cho anh nghe bài”em yêu anh”của Lương Bích Hữu mà cô thích nhất và câu cuối cùng của bài hát, cô nói đủ để anh nghe thấy:”em yêu anh-chồng à”. Đôi mắt cô dần khép lại, tay cô rời khỏi bàn tay anh, hụt hẫng, anh vô hồn nhìn cô ra đi trong tiếng nấc của mọi người. Nét mặt cô bình thản thấy lạ. Trái tim anh như hóa đá,anh không khóc vì anh biết vợ mình đang rất hạnh phúc dù có ở hai thế giới thì tâm hồn anh và cô vẫn hòa làm một, vẫn mãi hướng về nhau.

Sau ngày chôn cất cô,sơ tìm gặp anh, nói lí do tại sao cô bị tai nạn, sơ nói những người chứng kiến kể lại rằng:

-”Họ thấy Su đi vào đường ngược chiều, hình như tâm trạng không tốt, không quan sát xung quanh nên đã bị chiếc xe taxi đâm phải. Su được người dân đưa vào bệnh viện trong tình trạng không cầm được máu, bác sĩ thấy trong tay Su giữ một thứ có lẽ ta nên giao lại cho con”

Sơ đặt vào tay anh một chiếc máy ghi âm và nói tiếp:

-“Chúa đã mang Hạ Thu đến với thiên đường,con đừng quá đau lòng, hãy sống sao cho tốt để không phụ tình yêu mà con bé dành cho con”.

Tỉnh dậy sau một đêm dài mộng mị, giờ đây lòng anh sáo rỗng, từng lời cô nói trong chiếc máy ghi âm, anh còn nhớ như in:

“Tũn à, sao trái tim em khó thở quá, sao những lời nói ấy anh lại nỡ để em nghe thấy? Ngày hôm nay là tròn 2 năm mình yêu nhau, em định thú nhận với anh một chuyện mà em đã dấu anh trong suốt thời gian qua-em nói được từ trước khi quen anh nhưng ngại giọng nói của mình khàn đặc vì lâu ngày không nói mà em đã tiếp tục đóng vai cô bé chỉ biết cười. Thực ra, em đã biết người tặng hoa mình và anh là một từ li nước dừa phục vụ mang cho em, bởi sở thích đó em không kể với ai ngoài anh,kể cả Sơ. Em cũng hỏi chú chủ quán về việc cho ai số điện thoại em và em biết người đó hay ngồi ở bàn đối diện em mỗi tối. Vì em muốn giữ mối quan hệ của chúng mình lâu hơn nên em đã giả như không biết, tình cảm lạ đã bắt đầu nhú lên trong lòng em,nhưng thượng đế đã cho em danh chính ngôn thuận được nhìn anh vào cái ngày valentine định mệnh ấy. Em sợ anh sẽ không liên lạc với em khi em bỏ anh một mình lẳng lặng đi vào nhà thờ,anh đã không biết em vui như thế nào khi anh gọi điện giải thích đâu. Mỗi lần anh muốn nói chuyện trực tiếp làm em bối rối lắm, em tự đặt câu hỏi cho mình là nên hay không nên để anh nghe giọng mình nhưng em đã tìm đủ mọi cách để từ chối. Và cứ thế em để tình cảm lớn dần qua những dòng tin nhắn của chúng mình.Khi biết anh là con trai nhà giàu, em đã quyết chôn chặt tình cảm ấy vì em biết chúng mình chẳng thể có bến đỗ bình yên vì khoảng cách giữa em và anh quá lớn, em không dám nói sự thật vì sợ anh sẽ xa lánh em. Em chỉ cần thế này thôi-mối-quan-hệ-không-rõ-ràng cũng tuyệt vời lắm rồi. Vậy mà điều em không dám mơ tới,anh đã mang đến cho em vào ngày sinh nhật em đã quên từ lâu, anh làm em bất ngờ đến không ngủ được, anh chấp nhận yêu một đứa con gái câm như em,chấp nhận thân thế của em, con tim em nhảy múa trong lồng ngực từng giây phút anh ôm hôn em. Những ngày tháng bên anh thật hạnh phúc, em cảm nhận được hơi ấm gia đình, em yêu đời và yêu anh nhiều hơn. Tình yêu của anh chân thành quá khiến em nhiều khi muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng em có người yêu tuyệt vời như thế nào nhưng em đã không làm vì em muốn thử thách anh, muốn chứng minh với chính bản thân mình rằng ngoại hình dị tật hay khoảng cách giàu nghèo không quyết định tới sự bền vững của tình yêu. Cho đến ngày hôm nay, mọi niềm tin trong em đã vỡ vụn vì những câu nói của anh, dù rằng nó được nói ra khi anh đang say nhưng nó làm em thấy tổn thương vô cùng, em biết phải làm thế nào đây khi em còn yêu anh quá nhiều, em có quyền được mắng anh không, có quyền được đánh anh không? Tất nhiên là không rồi phải không anh? Mình dừng lại thôi.”- cô nghẹn ngào trong tiếng nấc không thôi. Miệng anh chỉ lẩm bẩm một câu:”anh xin lỗi” và chìm dần vào giấc ngủ sâu.

Cô được nằm ở khoảng đất ngoại thành phố, không ồn ào, không vướng bận chuyện thế gian, có sông nước, hoa cỏ bao quanh. Hàng ngày người ta vẫn thấy vào mỗi khi chiều tà lại có một chàng trai ôm bó hoa hồng vàng đến ngồi bên mộ người con gái xấu số, tay cầm chiếc máy ghi âm và luôn miệng nói:” Ngày em đến em dạy anh cách yêu thương trọn vẹn một người. Ngày em đi,em mang theo tâm hồn của một người là anh”
Truyện ngắn sưu tầm: "Chuyện tình cô gái câm và chàng trai họ Nguyễn"
Read More...

“ĐỂ TÔI NGHĨ CÁCH XEM SAO ...”



Đêm đó đã rất khuya, một đôi vợ chồng cao tuổi tìm đến một khách sạn ở khu du lịch hỏi thuê phòng. Người lễ tân, một thanh niên trẻ nhã nhặn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã kín khách, không còn chỗ nào cả”. Song, khi thấy bộ dạng mệt mỏi và thất vọng của 2 vị khách, người lễ tân lại nói: “Tuy nhiên, để tôi nghĩ cách xem sao…”.

Anh đương nhiên không muốn họ tiếp tục phải đi gõ cửa từng khách sạn mà xem ra cũng đã kín đặc người trong thị trấn, rồi cuối cùng phải ngồi vật vạ đâu đó bên lề đường suốt cả đêm. Vậy nên, anh dẫn hai vị khách ấy đến một gian phòng nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ: “Đây không phải gian phòng tốt, nhưng lúc này tôi chỉ có thể làm được đến vậy”.

Ngày hôm sau, khi hai vị khách đến thanh toán, người lễ tân từ chối: “Không cần, vì đó chỉ là phòng nghỉ của tôi, cho ông bà mượn tạm qua đêm. Chúc ông bà lên đường may mắn”. Hóa ra, cả đêm hôm đó người lễ tân đã không ngủ mà ngồi làm việc trong quầy. Hai vị khách vô cùng cảm động. Khi họ đã đi khỏi, anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình và quên hẳn chuyện đó. Không ngờ một ngày kia, anh nhận được một tấm vé máy bay cùng thư mời đến New York làm việc. Hóa ra hai vợ chồng già ấy thuộc hàng tỷ phú, sau khi quay về họ quyết định mua hẳn một khách sạn sang trọng để kinh doanh và mời người lễ tân tốt bụng đến làm quản lý với niềm tin chắc chắn anh sẽ làm rất tốt công việc này.

Đó là câu chuyện truyền kỳ về người giám đốc đầu tiên của chuỗi khách sạn hàng đầu thế giới Hilton. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu biết yêu thương đồng loại, nếu con người đối đãi với nhau bằng chân tình, bất cứ việc gì cũng có thể “nghĩ cách xem sao…”
Read More...