Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

CHUYỆN TÌNH YÊU KHÔNG NHƯ LÀ CỔ TÍCH

Truyện ngắn: Chuyện tình yêu không như là cổ tích!

Chiều mưa…

Góc nhỏ nơi quán café ấy …

Một mình em…

Nhớ anh !

10 năm về trước

“Tùng…tùng…tùng…”

Tiếng trống trường thôi thúc các cô cậu học sinh đã đến giờ vào lớp. Tôi chạy thật nhanh để về lớp cho kịp giờ sau khi mải mê trồng hoa ở vườn sinh học vào giờ giải lao.

- Ui da…đau quá!

Do vội vàng không để ý nên tôi đã vấp trúng cục đá và ngã một cú rõ đau nhưng chỉ trầy xước chút chút. Cũng may chẳng còn ai lúc này chứ nếu không tôi sẽ ngất đi vì xấu hổ. Chợt có tiếng cười phát ra sau lưng tôi. Tôi bỗng nghĩ, hoá ra có người còn chậm chạp hơn mình sao? Tôi quay lưng lại. Ôi không! Đó chính là Hưng. Cậu ta khá nổi tiếng trong trường với những trò quậy phá, nghịch ngợm. Mọi người đặt cho cậu ta cái biệt danh sặc mùi giang hồ “Hưng đại ca”. Thật kì lạ thay, con người ngày thường vẫn hay bặm trợn mà nay lại cười đẹp đến thế. Đó là nụ cười tươi nhất mà tôi từng thấy. Kì lạ hơn lại xuất hiện trên khuôn mặt mà trước giờ luôn lạnh lùng của Hưng. Tôi ngẩn ra một hồi. Cậu ta vỗ vỗ vai tôi , khẽ thì thầm vào tai tôi:

- Này! Trễ tiết rồi đó, cậu không định trốn học đó chứ?

Nghe xong, tôi giật bắn người:

- Sao có chuyện đó được, dù có trễ mấy mình cũng chẳng trốn học đâu! - nói xong tôi lườm cậu ta rồi quay đi.
co-tich-tinh-yeu

Hưng nói theo:

- Phải rồi, cậu là học sinh gương mẫu cơ mà, làn sau đi đứng cẩn thận nhé, mình lo đấy!

Câu nói thật ngớ ngẩn, tôi chẳng hiểu cậu ta muốn ám chỉ điều gì, tôi với cậu ta trước giờ có là gì đâu mà lại nói như thế chứ, phải chăng là đang nói móc tôi hoặc có khi đó là một lời tâm tình không rõ ràng?

Tôi đã bị trễ tiết Ngữ văn hôm đó nên bị cô giáo la. Nhỏ bạn thân kế bên quay sang chỉ trích tôi:

- Kể cũng lạ, mày học giỏi nhất lớp, làm gì cũng đạt yêu cầu hết nhưng bị mỗi cái tật hay trễ giờ. Tao là bạn thân mày nên giờ tao sẽ chỉnh đốn giờ giấc cho mày đấy nghe chưa Sa!

Tôi cười khì, rồi nhéo mũi nó. Nó tên Nhi, ở cách nhà tôi vài căn, rất tốt bụng, khá xinh xắn, học cũng giỏi và ưu điểm nổi trội của Nhi là vẽ cực kì đẹp. Tan học, tôi lê la hàng quán với Nhi, nào ăn bánh flan, gỏi cuốn, nào uống nước sâm, bánh tráng trộn . Cuộc đời học sinh thật thú vị, và những lần như thế này chắc hẳn sẽ là những kí ức đẹp trong cuộc đời mỗi con người. Bỗng Nhi thốt lên:

- Tao có việc bận mày ơi , mày về một mình nha!

Nói xong không kịp nhìn tôi một cái, nó chạy vội đi, tôi dám chắc là nó đi mua bút màu và giấy vẽ vì có lẽ nó vừa nghĩ ra ý tưởng gì đó. Tôi đành phải về một mình. Dạo bước trên con đường mà suốt 16 năm qua tôi đã đi, bình yên và quen thuộc biết bao. Tôi ngước lên nhìn trời như tôi vẫn thường làm, tuy nhiên chỉ toàn mây đen và vừa cúi đầu trở lại thì cơn mưa đã đổ. Xui thật đấy! Mưa to lắm, ông trời có vẻ đang giận dữ. Tôi nép người vào cái mái che của tiệm tạp hoá mà hôm nay đóng cửa. Trong màn mưa có một người con trai đang chạy xe đạp đến, cũng tấp vào đây trú mưa và không ai khác đó chính là Hưng.

giày đỏ

Hưng đưa tôi cái áo khoác rồi bảo mặc vào kẻo lạnh. Tôi cũng ngại ngùng khoác nó lên. Lúc này đây, tôi mới có dịp nhìn gần Hưng như thế, đôi mắt tròn đen láy, chiếc mũi cao, làn da ngăm ngăm…còn đôi môi thì thật quyến rũ…

- Này! Bộ thích mình hay sao mà cậu cứ nhìn chằm chằm mình mãi thế?

Tôi sững sờ:

- Làm gì có chuyện đó chứ!

Hưng cười, nụ cười ấy một lần nữa lại khiến tôi như đứng hình, lần này còn khiến cả tim tôi đập loạn nhịp.

- Chuyện gì đây, hôm nay là ngày gì mà mình cứ gặp cậu ta hoài - tôi nghĩ thầm.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Hai đứa chúng tôi cứ đứng như thế mà không nói một câu. Dường như không thể chịu đựng tiếo được cái không khí im lặng đó, tôi đã phải cất tiếng:

- Này! Hồi sáng khi mình té sao cậu không đỡ mình mà cứ cười nghiêng ngả thế? Không lẽ mình té trông kì cục lắm à?

Nói đến đây, cậu ta khựng lại :

- Cho mình xin lỗi nhé, mình vô ý quá, thực ra trước giờ bọn con gái luôn sửa soạn, đi đứng kiểu cách nên sáng nay lần đầu tiên mình thấy một cô gái vụng về như thế. Nhưng là vụng về một cách đáng yêu. Cậu dễ thương lắm cậu biết không?

Trời, tôi hoảng hồn khi nghe cậu ta nói ra những lời như thế. Hai má tôi bắt đầu đỏ ửng lên, tôi không nói được gì nữa, Hưng cũng im lặng cười mỉm.

Ngày ấy, trời mưa to, lòng tôi vui rộn ràng.

Đó là lúc tôi rung động trước Hưng, nhưng Hưng thì có lẽ rất lâu rồi, mãi đến sau này tôi mới nhận ra điều đó…

Chuyện tình yêu liệu có như chuyện cổ tích?

Những ngày sau đó, Hưng và tôi nói chuyện mỗi lúc một nhiều hơn, Hưng chăm học hơn, không còn ham chơi như trước. Tụi bạn Hưng cũng có lần gây sự với tôi vì tôi là nguyên nhân khiến cho cái tên “Hưng đại ca” mất đi. Tôi đã nhận một cái tát “dằn mặt” từ nhỏ Uyên , đứa con gái thích Hưng nhiều năm nay. Tôi không nói với Hưng vì chuyện này, tôi nghĩ nếu Hưng biết, Hưng sẽ gặp tụi nó và xử một trận. Nhưng vì dù sao họ cũng từng là bạn của Hưng, có người tốt kẻ xấu, tôi không muốn Hưng dùng bạo lực để giải quyết mọi thứ. Tôi chọn cách im lặng. Dần dần, tôi và Hưng xích lại gần nhau hơn, Hưng yêu thương tôi lắm. Tuy nhiên, tình yêu nào mà chẳng gặp sóng gió. Nhiều lần tôi lại phải chịu những trận đòn đau điếng từ mấy đứa con gái và nhỏ Uyên. Tôi chấp nhận, vì tôi nghĩ nhiều lần như thế bọn nó sẽ chán nản và từ bỏ, nhỏ Uyên cũng thế. Thật vậy, vài tuần sau tôi đã thấy nhỏ cặp kè với người con trai khác. Dù có chút xem thường sự kém bền vững trong tình cảm của nhỏ nhưng vừa thấy yên lòng cho tình yêu giữa tôi và Hưng. Cứ thế, tình cảm trong tôi lớn dần.

Valentine năm ấy, Hưng đã tặng tôi một chiếc nhẫn bạc, trị giá của nó chẳng bao nhiêu nhưng đối với tôi nó như một vật quí linh thiêng, và tôi sẽ luôn trân trọng nó đến suốt cuộc đời. Cứ thế rồi chúng tôi yêu nhau. Tôi đã nguyện cầu tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi. Lên lớp 12, việc học vất vả hơn nhiều. Rồi kì thi tuyển sinh đại học cũng đã gần kề , chúng tôi tạm ngưng gặp nhau một thời gian để tập trung cho việc học. Sau bao nhiêu cố gắng, hai đứa đã cùng đậu vào một trường đại học. Tuy học khác ngành nhưng tôi vui lắm vì như thế chúng tôi sẽ lại được ở bên nhau, được cùng nhau học. Thời gian cứ trôi qua, chuyện tình yêu của chúng tôi cứ ngỡ sẽ tốt đẹp như trong chuyện cổ tích.

Suốt quãng đời sinh viên, chúng tôi đã ở bên nhau, cùng nhau trưởng thành. Tất nhiên cũng có trải qua những lần cãi vã, giận hờn vu vơ nhưng đều vượt qua…Gia đình hai bên cũng đã gặp gỡ nhau nhiều lần, nói chuyện rất hợp ý, mẹ Hưng lúc nào cũng bàn đến chuyện cưới xin khiến tôi đôi lúc ngượng đỏ mặt. Ngoài mặt như thế, nhưng trong lòng tôi mong từng giờ từng phút được Hưng nói lời cầu hôn ngọt ngào mà bao cô gái mơ ước.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đi du lịch ở Nha Trang, đến ngắm biển xanh nắng vàng. Thật tuyệt vào buổi đêm, được ngắm biển và dựa vai vào người đàn ông mình sẽ trao cả cuộc đời. Hưng rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm nên chưa bao giờ hai đứa chúng tôi đi quá giới hạn.Tôi đã trúng tuyển vào vị trí Kế toán trưởng của một công ty khá lớn, có lẽ do tôi có một vốn ngoại ngữ tương đối ổn. Công việc của anh cũng tương đối tốt. Mỗi ngày tôi lại cảm nhận rõ rệt tình yêu thương anh dành cho tôi. Tôi yêu anh, phải, yêu rất nhiều, rất thật…

Năm đó tôi 26 tuổi, cái tuổi đã đi xa cái thời teen ngày xưa, ấy thế mà tôi vẫn hay làm nũng với anh. Dù có bận rộn đến mấy nhưng những ngày cuối tuần, ngày lễ thì chúng tôi phải dành thời gian cho nhau. Vài lần, do công việc của anh quá nhiều, anh không thể cùng tôi trải qua những ngày đó, nhưng chỉ sang hôm sau anh đã chạy đến nhà tôi và tìm mọi cách xin lỗi, chọc tôi cười và hứa sẽ chở tôi đi chơi bù hôm trước. Tôi trẻ con nên giận thì để đó rồi lại quên ngay thôi.

yêu thương

Hôm ấy, lúc 6h chiều tôi ngồi ở quán café quen thuộc chờ anh. Anh đã không đón tôi được vì bận công việc nên tôi nhờ bạn chở ra quán rồi đợi anh đến. Thời gian trôi qua, trời bắt đầu mưa và tôi đã đợi anh một tiếng rồi. Nếu như thường lệ tôi đã bỏ về trước nhưng lần này có cái gì đó đang dậy sóng trong lòng tôi. Mưa mỗi lúc một to. Điện thoại thì không có cuộc gọi nào cả, tôi nhấc máy gọi điện. Chỉ là tiếng “Tút…tút…tút…”. Tôi lo lắng, bồn chồn, tay chân run bần bật. Một cuộc gọi đến, là của chị hai của anh, tôi sửng sốt bắt máy, một giọng nói thều thào và những tiếng khóc nghẹn: “Sa ơi, …Hưng nó vẫn chờ em, em đến đi, ở Chợ Rẫy”.

Bàng hoàng quá, chuyện gì đây anh ơi?

Tôi vội chạy ra ngoài đường bắt taxi, nước mắt cứ thế mà tuôn, tay chân như không còn vững vàng nữa. Tôi vội nhìn chiếc nhẫn bạc đang đeo. Tôi sợ lắm…rất sợ!

Đến rồi, tôi chạy đi tìm anh, thấy gia đình anh ở đó, ai cũng ngập trong nước mắt và tiếng khóc than. Anh gặp một tai nạn rất nghiêm trọng, anh đã bị xe tải lớn tông vào…do mất máu quá nhiều, vết thương quá nặng nên không thể cứu nổi. Trời ơi, giá như ngày đó tôi đừng hẹn anh ra quán café ấy, giá như …giá như anh đừng ra đường lúc đó…giá như chiếc xe tải ấy đừng xuất hiện…giá như tôi hiểu cho anh hơn…Đau! Tôi đau! Tôi ghét bản thân tôi lúc này hơn bao giờ hết!

Tôi bước vào, anh nằm đó, vết thương khắp nơi, có những vết máu còn loang lổ, anh đau đớn…tôi…đến bên anh, anh khẽ đưa tay, tôi nắm lấy…rồi anh thì thầm vào tai tôi: “Anh …yêu…e..m…nhi…ều…lắ..m…”, và anh cười , nụ cười đã khiến tôi như điên đảo từ lần đầu yêu, nhưng giờ này nó lại khiến tim tôi như vỡ ra từng mảnh… “là lỗi do em, anh đừng bỏ em nha anh…”, tôi khóc nấc lên .

Tôi chỉ còn biết kêu gào trong nỗi đau quá lớn: “Anh đừng bỏ em mà anh ơi! Em yêu anh vô cùng, yêu anh nhiều nhiều lắm anh ơi!”

Anh khóc, nước mắt lăn nhẹ trên gò má anh.. Anh nhắm mắt…Tôi sợ khoảnh khắc đó, nó như bóp nghẹn tôi, nó như thể một con dao sắc bén đang đâm từng nhát vào tôi vậy.

Anh đi…anh đi thật rồi…chuyện tình 10 năm ….Chiếc nhẫn cầu hôn còn chưa kịp trao.Tương lai còn bao nhiêu dự định của anh, của em, và của chúng ta…vậy mà.

Ngày hôm đó, trời mưa rất lớn, là mưa khóc.

Định mệnh đã cướp mất người tôi yêu!

Sau khi anh mất, từng ấy năm tôi sống trong cô đơn, từng ấy năm tôi nhớ anh đến nghẹt thở. Dù anh không còn nữa nhưng tôi có cảm giác anh vẫn luôn bên cạnh tôi. Anh đã từng nói thuở mới yêu, rằng sau này dù anh có ra sao em cũng phải sống thật hạnh phúc, vì em hạnh phúc thì anh mới có thể mỉm cười được. Giờ đây, câu nói ấy đã khiến tôi trở lại với cuộc sống hiện tại, tôi đi làm và gặp gỡ bạn bè. Rồi đến lúc tôi sẽ tìm một điểm tựa khác cho cuộc đời nhưng dù thế nào vẫn không ai thay thế được anh - người tôi yêu nhất.
ST
Read More...

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

LỢI ÍCH CỦA VIỆC SỢ VỢ !

Ừ, vợ ta – ta sợ chứ có gì đâu mà mắc cỡ!
Khối kẻ huênh hoang lên mặt mắng nhiếc ta rằng: "Đàn ông mà răm rắp nghe lời vợ, sợ vợ một phép thế kia thì có mà vứt!". Nhưng để ta phân tích cho mà nghe nhé!

Đến tháng, lương lãnh mang về, ta mang gửi hết cho vợ. Vợ "phát" lại cho ít trăm dằn túi. "Hẻo" quá nên ta nào dám hào phóng cho các cuộc vui bù khú với bạn bè. Ngày thường, ngoài cà-phê, ta phải tính toán để cắt giảm hết các khoản linh tinh như thuốc lá, cá độ.


Mua sắm cái gì cũng đã phải bàn bạc với vợ, nghe vợ cân nhắc tính toán thiệt hơn. Chẳng thế mà tuy lương chẳng phải thuộc hàng "đại gia", nhưng chỉ sau ít năm cùng vợ tiết kiệm chi tiêu, nhìn lại vợ chồng ta đã có đầy đủ xe tay ga, tivi màn hình phẳng… Thử hỏi, nếu không sợ vợ, có bao nhiêu xài thả cửa hết bấy nhiêu, làm gì có chuyện nhà cao cửa rộng?

Sợ vợ nên ta (chắc sẽ) sống thọ hơn!

Ta vừa cầm điếu thuốc, vợ đã quắc mắt "nạt": "Anh biết hút thuốc có hại cho sức khỏe không?". Muốn đi nhậu với bạn bè, vợ tiễn ra tận cổng: "Anh uống ít thôi! Xỉn về là biết tay em!". Thôi thì đành nghe theo. Mấy thằng bạn bĩu môi: "Đúng là thứ sợ vợ!".

Ấy thế mà, đến lúc khám sức khỏe định kỳ cơ quan, trong khi khối cậu cuống cuồng lên vì gan nhiễm mỡ, mỡ trong máu, tăng huyết áp… (toàn mấy "món" có được nhờ thuốc lá, rượu chè) thì ta khoái chí với lời khen của bác sĩ: "Giữ sức khỏe tốt!". Đấy, không công của vợ thì ai vào đây?

Sợ vợ nên… con ta gần gũi ta hơn!

Hết giờ làm là phải về nhà. Thay vì xem đá banh chờ đến lúc vợ dọn cơm mời ăn như đám bạn bè "tốt phước", ta phải lọ mọ vào bếp cùng với vợ. Vợ nấu cơm thì ta lặt rau. Vợ rửa chén thì ta quét nhà. Con ta "tội nghiệp" bố nên cũng xắn tay vào giúp bố. Hai bố con vừa dọn dẹp vừa cười đùa với nhau như hai "thằng bạn".

Ừ, cũng nhờ chuyện này, thay vì dán mắt vào màn hình tivi, ta được vợ "bắt" chơi với con, dò bài cho con. Bố con ta vô tình có thời gian gần gũi nhau nhiều hơn. Chả thế mà cu cậu lúc nào cũng hớn hở: "Bố về, bố về!", "Yêu bố nhất trên đời!". Riêng khoản này thôi, ta cũng ăn đứt mấy thằng bạn rồi.

Và sợ vợ, nên ta giúp xã hội tốt hơn lên!

Có gã đàn ông sợ vợ nào dám bạo hành với vợ, đánh vợ, đánh con không? Có gã đàn ông sợ vợ nào dám lăng nhăng bên ngoài, bồ bịch lung tung không? Cứ xem tỷ lệ bạo hành, ngoại tình, ly hôn thì biết. Đàn ông càng sợ vợ càng ít dám phạm vào các chuyện "động trời" này. Chẳng phải điều đó giúp gia đình yên ấm, xã hội ổn định hơn sao? Sợ vợ, ta biết cách chia sẻ việc nhà, để cho vợ có thêm thời gian nghỉ ngơi, giải trí, học hành. Vợ chồng con cái gần gũi nhau hơn.

Ôi, nhìn lại chừng ấy lợi ích thôi, ta cũng đủ thấm thía hết chuyện sợ vợ đã mang đến cho ta những gì. Thế nên tặng lại các chiến hữu mấy câu thơ được truyền miệng nhau này:

"Dù không sinh đẻ ra ta

Nhưng công nuôi dưỡng thật là lớn lao

Khi ta đau ốm xanh xao

Vợ lo chăm sóc hồng hào khỏe ngay

Sợ ta đi trật đường ray

Vợ liền theo dõi kéo ngay về nhà

Khi ta tán tỉnh ba hoa

Vợ liền "quát nạt" để mà răn đe

Lời vợ dạy phải lắng nghe

Mai sau "khôn lớn" mà khoe mọi người

Nói ra xin hãy chớ cười

Vợ ta ta sợ, vợ người… còn lâu!".
Read More...

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

BỞI, YÊU THƯƠNG LÀ ĐIỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN!

TRUYỆN NGẮN: BỞI, YÊU THƯƠNG LÀ ĐIỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN!


Lời dẫn:
Có một cậu bé và một cô bé đã cùng hứa: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Năm tháng qua đi, cuối cùng chỉ còn một người giữ trọn lời hứa ấy…

Năm 7 tuổi, cậu đi học về tình cờ thấy một cô bé đứng khóc run rẩy vì trước mặt là con chó hung dữ đang gầm gừ. Không chần chừ, cậu vớ lấy cây sao nhét bên hông cặp, chạy đến đánh đuổi con vật rồi cùng cô bé nọ chạy thoát.


Được một đoạn, cả hai dừng lại thở…
"Cám ơn cậu nha!" Cô bé lau nước mắt nói.
"Không có gì. Lần sau cậu đừng đi đường đó nữa. Chó dữ lắm." Cậu dặn dò.
"Nhưng đường về nhà mình chỉ có thể đi qua đó thôi."
Nghe vậy, cậu nhóc đắn do hồi lâu rồi bảo:
"Hay là đến chiều, cậu đứng chờ mình ở đầu đường khi nãy mình sẽ giúp cậu về nhà."
"Thiệt hả? Tuyệt quá! Thế chúng ta làm bạn nhé!"
Cậu cười tươi, gật đầu.
Năm 10 tuổi, cậu nhóc và cô bé đã là đôi bạn thân. Một hôm, cô bé mang sổ liên lạc về khoe bố mẹ vì đạt thành tích cao. Nhưng không may, bố mẹ lại đang cãi nhau. Trong lúc nóng giận, họ đã ném cuốn sổ đi và la mắng con.
Cô bé bật khóc, chạy ra khỏi nhà đến tìm cậu bạn.
Cậu nhóc không ngừng an ủi, chọc cười cô bé.
"Cám ơn cậu vì đã luôn bên mình." Cô bé nói khẽ.
"Bất kể khi nào cậu cần, mình sẽ luôn bên cạnh!" Cậu tuyên bố.
"Vậy… chúng ta hãy hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời!"
Lời đề nghị của cô bé vừa dứt, cậu nhóc đồng ý liền: "Ừ, hứa!"
Năm 14 tuổi, cả hai dần có tình cảm với nhau. Ngày nọ, cô bé bị đám bạn trai cùng lớp bắt nạt. May thay cậu nhóc thấy và lập tức chạy đến bảo vệ cô. Vì chúng quá đông nên cậu bị đập một trận tơi bời.
"Xin lỗi, vì mình mà cậu ra thế này." Cô bé vừa băng bó vết thương cho cậu vừa khóc.
"Có gì đâu, mình ổn. Cậu bị hiếp đáp, dĩ nhiên mình phải bảo vệ." Dù rất đau nhưng cậu cứ cười lớn.
Im lặng một lúc, cô bé khẽ cất tiếng:
"Thế, chúng ta tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời nha?"
Mặt đột nhiên đỏ ửng nhưng cậu vẫn đáp: "Ừm, hứa!"
Năm 18 tuổi, hai người học cùng trường. Vào ngày sinh nhật mình, cậu đã bất ngờ hôn cô.
"Cậu thích không?" Cậu ngập ngừng hỏi.
"Mình chờ nụ hôn này lâu lắm rồi." Cô bẽn lẽn nói.
"Chúng ta sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Cậu nắm tay cô, dịu dàng lặp lại lời hứa.
Cô không đáp chỉ mỉm cười gật đầu.
Năm 23 tuổi, anh cầu hôn cô. Một lễ cưới hạnh phúc diễn ra trong thánh đường. Khi Cha đọc lời thể xong, cả hai cùng đồng thanh.
"Con đồng ý."
Lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời?"
Cô nở nụ cười thật tươi, trả lời: "Vâng, em hứa!"
Năm 25 tuổi, khi đã là vợ chồng được hai năm, ngày nọ, cô hẹn anh ra và trao lại nhẫn cưới.
"Mình chia tay anh nhé." Cô chậm rãi bảo.
"Tại sao?" Anh vô cùng kinh ngạc.
"Em thật sự xin lỗi! Cảm giác yêu thương em dành cho anh đã không còn như xưa!" Cô cúi đầu, nói thật khẽ.
Khi cô rời khỏi, chàng trai cầm nhẫn cưới trong tay, im lặng rất lâu. Sau đó, anh mỉm cười:
"Tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Hôm ấy, chỉ còn một mình anh hứa.
Năm 26 tuổi, ly dị xong cô quen người yêu mới. Còn anh, vẫn yêu cô. Mỗi ngày, anh đều đứng từ xa quan sát cô nói chuyện vui vẻ với người con trai xa lạ.
Nhìn cô, anh thì thầm: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Lúc giận bạn trai, cô ngồi khóc một mình. Anh thấy liền giả làm thú bông đến tặng cô bó hoa và chọc cười.
Trông cảnh người yêu cầm hoa, cười trở lại, trong đầu anh nghĩ:
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."
Năm 30 tuổi, bạn trai đi xa, cô ở lại một mình. Và anh, biết tin mình bị bệnh nan y.
Mỗi buổi chiều, dù mưa hay nắng, anh đều trốn khỏi bệnh viện đến nơi làm việc chỉ để được nhìn cô. Dù mệt mỏi, anh vẫn âm thầm đi theo để biết rằng, cô đã về nhà an toàn.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh luôn nói câu đó trước khi quay lưng trở về.
Bệnh trở nặng, bác sĩ bắt anh phải ở trong bệnh viện. Nhưng anh không nghe, tiếp tục ra ngoài vì biết tối nay cô sẽ dự sinh nhật một mình.
Cô ngồi tại quán cafe ăn bánh kem trong nỗi cô đơn. Và cô đã không biết, cách đó mấy chiếc bàn, anh âm thầm bên cô đón sinh nhật.
"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh để dành lời hứa năm xưa làm quà cho cô.
Tối đó, anh và cô cùng về muộn.
Năm 32 tuổi, người yêu cô trở về rồi cả hai quyết định kết hôn. Về phía anh, bác sĩ lắc đầu, bảo hết hy vọng. Ngày cuối cùng, mặc cơn đau của bệnh, anh vận đồ thật đẹp đến dự đám cưới lần thứ hai của cô.
Lúc chú rể đeo nhẫn cho cô, anh nở nụ cười:
"Lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời có lẽ anh không thể thực hiện được nữa. Nhưng từ giờ, đã có người thay anh tiếp tục lời hứa đó với em!"
Khi chúc phúc cô xong, anh rời khỏi thánh đường.
Trưa hôm ấy, người ta thấy có một chàng trai chết trong công viên. Anh ngồi trên ghế đá với vẻ mặt thanh thản.
Có những người, lời hứa không mang ý nghĩa gì.
Nhưng cũng có những người, lời hứa là cả cuộc đời.
Và lúc không còn thực hiện được lời hứa đó, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt theo.
Tình yêu không chỉ dừng ở "lời hứa" mà còn thể hiện qua việc bạn thực hiện lời hứa trong bao lâu.
Bởi, yêu thương là điều...
... không đơn giản!
ST
Read More...

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

12 Cung hoàng đạo thứ Năm (12-6-2014)

Ngay ngày hôm nay, Cự Giải hãy thử đối mặt với những điều tưởng chừng như khó khăn phức tạp nhất. Ma Kết hãy biết tận dụng chính khả năng của bản thân mình vào hôm nay….còn 12 cung hoàng đạo khác của nhà ta thế nào nhỉ? 

12-cung-hoang-dao


Bạch Dương (21/03-20/04)
Cung bạch dương, truyền thuyết cung bạch dương Bạn sẽ cảm thấy mọi chuyện khá hơn vào hôm nay nếu bạn có thể tránh xa khỏi số đông bạn bè và thay đổi điểm nhìn cho chính mình. Ít nhất, bạn có thể cảm nhận được mọi thứ theo đúng hình ảnh tự nhiên nhất, giúp bạn có thêm động lực và sự tin tưởng vào những gì bạn đang kì vọng. Ngay cả khi trước mắt bạn là những sự xáo trộn lớn, cũng đừng tỏ ra sợ hãi. Hãy cứ hành động theo những gì bạn cảm nhận được, biết đâu lại có hiệu quả vô cùng to lớn.
Con số may mắn của Bạch Dương hôm nay là 19, 10.

Kim Ngưu (21/04-20/05)
Cung kim ngưu,kim ngưu,truyền thuyết cung kim ngưu
Với vai trò là trưởng nhóm vào hôm nay, bạn cần thực sự quan tâm, lắng nghe và thấu hiểu những gì thành viên của mình mong muốn. Trở thành người lãnh đạo không phải là để áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, mà chỉ là cơ hội để bạn truyền cảm hứng và tạo ra những thay đổi tích cực mà thôi. Đặc biệt, bạn cần tinh tế và nhạy bén hơn với những người khác để họ có thể đặt niềm tin vào bạn.
Con số may mắn của Kim Ngưu hôm nay là 24, 5

Song Tử (21/05-21/06)
Song tử,cung song tử,truyền thuyết cung song tử Dù kết quả cuối cùng có hấp dẫn bạn đến thế nào, cũng đừng vội vàng tiến xa thêm dù chỉ là một bước nhé. Ngay lúc này, bạn đang ở đúng vị trí mà bạn cần, và sự mất kiên nhẫn hay nôn nóng sẽ chỉ khiến công việc của bạn bị ảnh hưởng một cách tiêu cực mà thôi. Và bạn cũng chưa thể biết chắc đằng sau sự hấp dẫn đấy có điều gì đang chờ bạn đâu. Hãy bình tĩnh quan sát và đánh giá rồi mới đưa ra quyết định nhé.
Con số may mắn của Song Tử hôm nay là 7, 13.

Cự Giải (22/06-22/07)
Cự giải,cung cự giải,truyền thuyết cung cự giải Hãy tập trung hoàn thành hết công việc trước đã. Ngay ngày hôm nay, hãy thử đối mặt với những điều tưởng chừng như khó khăn phức tạp nhất. Dần dần từng chút một, bạn sẽ thấy khả năng giải quyết tình huống của mình tiến bộ rõ rệt. Và sau khi hoàn thành hết công việc, bạn sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để tận huởng. Lúc đó, đầu óc bạn sẽ hoàn toàn thoải mái và tự do dạo chơi với những ý tưởng điên khùng nhất.
Con số may mắn của Cự Giải hôm nay là 33, 10.

Sư Tử (23/07-23/08)
sư tử, cung sư tử, truyền thuyết cung sư tử Đừng quá nóng lòng trước những chuyện mà mọi người cố tình giấu bạn, bởi bạn sẽ biết tất cả sự thật ngay trong ngày hôm nay thôi. Đó cũng là lúc bạn khẳng định được khả năng phán đoán của mình, khi mọi nghi ngờ và giả thiết bạn đặt ra đều được chứng tỏ là chính xác. Tuy nhiên, nếu bạn vẫn muốn tìm hiểu thêm và tiếp tục cuộc chơi này, bạn có thể giả vờ như mình chưa nhận ra được bất cứ điều gì.
Con số may mắn của Sư Tử hôm nay là 20, 3.

Xử Nữ (23/08-22/09)
Xử nữ, cung xử nữ, truyền thuyết cung xử nữ Hãy tạo cho mình một vẻ ngoài năng động ở mức tối đa bạn có thể làm được vào hôm nay. Bạn sẽ thấy tâm trạng mình dần dần khá lên rất nhiều so với thời điểm bạn thức dậy lúc sáng sớm đấy. Và nếu được, hãy tự hối thúc chính mình để tăng thêm tốc độ giải quyết công việc của cá nhân nhé. Đồng thời, bạn cũng đừng quên tiếp tục với những sự thay đổi nho nhỏ để cải thiện bản thân nhé.
Con số may mắn của Xử Nữ hôm nay là 18, 29.

Thiên Bình (23/09-22/10)
Thiên bình, cung thiên bình, truyền thuyết cung thiên bình Tốt hơn hết, hãy đưa những công việc dù là thường ngày nhất của bạn trở thành thói quen có quy củ vào hôm nay. Như việc bạn sẽ lên danh sách những món đồ cần dọn dẹp trước khi thực sự bắt tay vào. Bạn sẽ thấy tốc độ công việc của mình tăng cao hơn, đồng thời tỉnh táo và sáng suốt trong việc quản lí đồ dùng cá nhân. Nhờ đó, ngay cả việc nhà cũng sẽ trở nên vô cùng nhẹ nhàng, giảm áp lực và stress cho bạn.
Con số may mắn của Thiên Bình hôm nay là 25, 11.

Thần Nông (23/10-21/11)
Thần nông, cung thần nông, truyền thuyết cung thần nông Những ngày gần đây, bạn luôn luôn không khỏi thắc mắc, thậm chí là bị ám ảnh bởi suy nghĩ liệu rằng, bạn có thực sự phù hợp với nơi bạn đang sống không? Nơi mà chứa đầy những sự bất công. Sự thật là bạn càng lớn lên, những mối quan hệ xã hội của bạn sẽ lại càng đóng một vai trò quan trọng. Và bạn sẽ chỉ cảm thấy thực sự vui vẻ, thoải mái khi xung quanh bạn đều là những người bạn yêu mến, có thể tin tưởng được và luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn.
Con số may mắn của Thần Nông hôm nay là 3, 15.

Nhân Mã (22/11-21/12)
Nhân mã, cung nhân mã, truyền thuyết cung nhân mã Trước khi thực sự bắt tay vào công việc, hãy vạch ra cho bản thân những mục tiêu bạn cần hoàn thành. Ít nhất, nó sẽ cho bạn thấy một bức tranh toàn cảnh về những gì bạn muốn, hay thực sự cần. Từ một góc độ nào đó, việc này sẽ khiến bạn dễ dàng hơn khi tính toán thời gian và lộ trình cho bản thân. Không chỉ thế, một kết quả tốt đẹp cũng chính là động lực để bạn nỗ lực cố gắng nhiều hơn.
Con số may mắn của Nhân Mã hôm nay là 36, 8.

Ma Kết (22/12-19/01)
Ma kết,cung ma kết,truyền thuyết cung ma kết Hãy biết tận dụng chính khả năng của bản thân mình vào hôm nay nhé. Có thể nói, cả đầu óc và thể trạng của bạn đều đang ở thời điểm thăng hoa nhất, và vì thế, đây chính là cơ hội vô cùng tuyệt vơi cho những quyết định lớn, mang tính chất thiết yếu cho tương lai sau này của bạn. Bởi bạn đã vô cùng nỗ lực để đi được đến tận bước này, đừng cho phép bất cứ thứ gì gây cản trở hay khiến bạn chùn bước nhé.
Con số may mắn của Ma Kết hôm nay là 23, 4.

Bảo Bình (20/01-18/02)
Bảo bình, cung bảo bình, truyền thuyết cung bảo bình Bạn sẽ cảm nhận được rất rõ những cảm xúc đến với mình vào hôm nay. Và bởi thế, thay vì dùng tới lí trí quá nhiều như ngày thường, hãy thử một lần tin tưởng vào trực giác cũng như những ấn tượng ban đầu trước mọi tình huống nhé. Chắc chắn rằng, bạn sẽ không phải cảm thấy hối tiếc vì bất cứ quyết định nào của bản thân trong ngày đâu.
Con số may mắn của Bảo Bình hôm nay là 1, 22.

Song Ngư (19/02-20/03)
Song ngư, cung song ngư, truyền thuyết cung song ngư Hãy hành động vì người khác nhiều hơn là cho mình vào hôm nay. Bạn thực sự cần gạt ra khỏi đầu những nỗi lo lắng cá nhân để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho người khác nữa. Không chỉ vậy, đừng quá khó khăn hay bị động trước những việc làm tốt đẹp. Thay vì đợi chờ người khác hỏi tới mình, hãy chủ động tiếp cận và đề nghị giúp đỡ nếu bạn nhận ra người ấy đang thực sự gặp rắc rối nhé.
Con số may mắn của Song Ngư hôm nay là 19, 5.

Read More...

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

TỰ CHỮA LÀNH VẾT THƯƠNG

Hãy học cách làm bác sĩ của riêng mình để bất kể khi nào đau bạn cũng có thể tự chữa lành. Vì trên thực tế bạn sẽ Đau Không ít cho đến khi bạn kết thúc chặng hành trình của mình bằng một giấc ngủ ngon.

Trong cuộc sống muôn màu của chúng ta, bạn và tôi đều đã được nhận những tiếng cười của cuộc sống, và tiếng cười làm chúng ta hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống không chỉ như vậy, đôi khi cuộc sống cũng làm cho bạn đau.
Có hàng ngàn nỗi đau, và mỗi người đều có những kinh nghiệm đau đớn khác nhau.
Có những nỗi đau nhẹ nhàng có thể dễ dàng qua đi và có những nỗi đau tận sâu trong tâm hồn rất khó nguôi ngoai.

Tu-chua-lanh-vet-thuong


Có những vết thương do trầy xước, ban đầu có thể rất đau nhưng không lâu sau sẽ khỏi. Có những cơn đau do gãy xương, ảnh hưởng đến cử động của bạn, nhưng qua một thời gian điều trị cũng sẽ khỏi.
Có những cơn đau do bệnh tật bên trong cơ thể, cần có bác sĩ chẩn đoán trị liệu kỹ lưỡng, bản thân nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì mới khôi phục được sức khoẻ.

Nhưng còn có một loại đau chẳng phải do cọ xát, va đập, nứt gãy cũng chẳng phải do lây nhiễm bệnh tật, đó là vết thương tâm hồn do sự dằn vặt của bản thân, hay do các thất bại trong cuộc sống tạo thành.

Vì vậy, việc kiếm tìm những bài thuốc nhất định cho mỗi một đau đớn mà bạn vướng phải trong cuộc sống là rất cần thiết.

Ðể làm lành vết thương, thường cần phải trải qua một cơn đau khác.

- Thí dụ: - khi bị ngã và trầy xước bạn có đau không?
Tất nhiên, nhưng để bảo vệ vết thương và giúp nó mau khỏi bạn phải xát cồn. Chắc chắn sẽ rất xót.
Nhưng chẳng nhẽ vì sợ đau mà bạn không bảo vệ vết thương kia? Nỗi đau đớn có thể dữ dội hơn cả lúc đầu, nhưng sau đó vết thương mới có thể lành.

Cũng như vậy, nếu vết thương tâm hồn của chúng ta là sự dằn vặt do sai lầm của bản thân gây ra, thì cần dũng cảm tìm kiếm nguyên nhân và điều chỉnh. Việc này có thể khiến chúng ta cảm thấy khó chịu một lúc, nhưng nhờ thế mà khắc phục được nỗi đau khổ kéo dài suốt đời. Thế thì chúng ta còn do dự gì nữa?

Hãy hành động và tự chữa vết thương cho chính mình bất luận vết thương đó là do người khác hay do chính bạn gây ra. Bởi trên hành trình cuộc sống bạn có thể có bác sĩ riêng, nhưng cũng có thể chẳng có bác sĩ nào.

Việc học cách tự chăm sóc bản thân sẽ giúp bạn vững vàng tự tin đi trên con đường của mình.

Hãy học cách làm bác sĩ của riêng mình để bất cứ khi nào đau bạn cũng có thể tự chữa lành.

Vì trên thực tế, bạn sẽ Đau Không Ít cho đến khi bạn Kết Thúc Hành Trình của Mình bằng một Giấc Ngủ Ngon.

Read More...

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

ÔNG XÃ À, ÔM EM MỘT PHÚT ĐƯỢC KHÔNG?

Truyện Ngắn: "Ông Xã À, Ôm Em Một Phút Được Không?"

Cô mặc chiếc áo ngủ mầu trắng đứng ở đó với ánh mắt đầy mong đợi. Anh đang ngồi trước màn hình máy vi tính, quay đầu lại ngước nhìn thấy cô, con tim anh lúc nào cũng thấp thỏm.

Anh đứng dậy và quay lại dang hai cánh tay ôm cô vào lòng:

"Sắp một giờ rồi, mà sao em vẫn còn chưa ngủ?".

Cô dụi đầu vào lòng anh, nghe trong lời nói của cô có gì đó

trách hờn đầy chút oan ức:

" Ông xã nè lâu rồi anh không ôm em đó."

Nghe cô nói vậy, anh liền ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi không có kẽ hở nào cả. Và dường như anh mãi mãi không muốn buông tay.

Cô là một người con gái đặc biệt và anh vẫn nhận thấy điều đó. Họ vốn từng là bạn của nhau. Chỉ là họ gật đầu chào nhau để tỏ ra chút lịch thiệp mà thôi. Và anh cũng từng thấy cô cùng đám con gái vừa cười rũ ra vừa hò hét và cũng từng thấy ánh mắt tinh nghịch hóm hỉnh của cô quay sang nhìn anh và cùng đám người kia bày trò nghịch ngợm. Anh nghĩ cô không thích hợp để làm một người vợ tốt. Loại con gái ngông nghênh, điên rồ ấy chỉ hợp để "mua vui" thôi.

Rồi đến một ngày, anh thấy cô say mềm. Và cô ngồi yên lặng trong một góc nhỏ, một mình uống rượu và một mình khóc thầm. Lúc đó, anh và cô đều đang nghe ca khúc " Forever".

Cô ấy hiểu những lời trong ca khúc đó và khóc ư? Anh nghĩ vậy. "Hay là có gì đó chăng?".Cô uống cho say mềm và một mình ngã gục xuống bàn. Anh dìu cô dậy và anh không biết là cô đang sống ở đâu nữa.

Anh chỉ biết lôi cô về phòng của mình thôi. Anh đỡ cô lên giường. Mắt cô nhắm nghiền và vô thức cô nắm lấy bàn tay anh và miệng lảm nhảm " Anh đừng đi". Lần đầu tiên, anh thấy cô mềm yếu như vậy. Đêm hôm đó, anh đã trông cô mà không hề chợp mắt.

Khi cô tỉnh thấy mình đang nằm trong lòng anh. Anh nhìn cô, khi thấy cô mở tròn xoe mắt giống như một đứa trẻ sơ sinh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Mọt lúc sau, cô lại trở nên hung hăng và cảnh giác như ban đầu

" Anh làm gì trên giường tôi thế này. Anh đang làm gì vậy"? Trong ánh mắt cô đầy hàm ý đe dọa.

"Cô đang ở trên giường tôi đấy. Và cô đang ôm tôi đấy?". Anh tủm tỉm cười đáp.

Ong-xa-a


Cô hoài nghi nhìn bốn phía xung quanh và nhìn lại chính mình. Rõ rồi, đây đâu có phải là giường của cô và tay cô đang vòng qua eo của đối phương đấy chứ.Cô nhẹ nhàng, từ từ rút tay lại. Dường như cô cho là anh ta vẫn chưa nhận ra điều này. Anh ta còn chăm chú nhìn lên gương mặt cô và có chút thẹn thùng. Cô liếc quanh mấy lượt và sau đó nhìn lên gương mặt của anh và lí nhí:

"Tôi đâu có làm gì". Anh khẽ cười

" Cô làm bạn gái tôi nhé". Anh nhìn vào mắt cô và nhẹ nhàng trả lời.

" Có định cầu hôn chứ?". Cô hỏi và ngón tay khẽ run run.

" Còn phải chờ xem đã. Nhưng nếu cô muốn vậy. Tôi có thể sẽ suy nghĩ thêm." Tay anh vòng ngang qua eo cô.

" Nếu mỗi ngày anh có thể dành một phút để ôm tôi đấy. Vậy là tôi sẽ nhận lời cầu hôn của anh rồi." Cô nói, ánh mắt sáng lên và nhìn thẳng vào anh:

"Uhm…. Thôi được. Ba tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn nhé." Anh nói.

Câu chuyện của hai người là như thế đó và lời thề ước của họ chính trên chiếc giường của anh.Sau khi kết hôn, cô vẫn thường nhắc lại lời cam kết:

"Ông xã à, anh phải dành một phút để ôm em đó".

Anh ấy vẫn không cam tâm như vậy. Chưa bao giờ cô nghĩ như vậy và từ trước đến giờ cô bướng bỉnh đáng yêu giờ cũng có lúc lại một cô gái xinh đẹp và có nét ngây đáng yêu của một đứa trẻ vậy.

Mỗi ngày, anh đều dành gấp mấy lần của một phút để ôm cô thậm chí là dành thời gian của mấy trăm lần để ôm cô ấy chứ. Và dần dần, anh bắt đầu bận rộn.

Mỗi ngày đi làm về, anh lại cắm đầu vào chiếc vi tính mấy tiếng đồng hồ liền. Mỗi lần khi cô nói:

" Ôm em một phút đi.",

anh chỉ biết nhìn cô nói lời xin lỗi:

" Lần sau đi, bà xã nhé. Ngày mai, anh bù cho".

Thế là, cô lại ngồi lặng yên trong một góc nhỏ trên ghế sa lon, ôm đầu gối ngắm nhìn anh; mỗi lần khi anh quyết định nghỉ thì thấy cô nằm xoài ra ghế sa lon ngủ trông vẻ khổ sở.

Công việc bận tíu tít khiến lời cam kết "Ôm một phút" của cô và anh dần dần mờ nhạt trong đầu óc anh. Anh phải phấn đấu vì sự nghiệp của mình và anh nghĩ rằng " Cô ấy sẽ hiểu điều đó".

Công việc mỗi ngày vắt kiệt cả tinh lực và cả trí tuệ của anh. Và công việc ấy mãi mãi không hoàn thành xong và ngày nào cũng xoay như chong chóng khiến anh không có thời gian nhìn lại mình nữa.

Thế là, anh cũng quên luôn cả ngày sinh nhật của cô nữa, quên luôn cả ngày kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của hai vợ chồng, quên cả nụ hôn của buổi tiệc tối mà anh dành cho cô nữa và cũng quên luôn cả chiếc ôm mà cô cần nhất.Cô càng trở nên trầm lặng hơn, và ngồi thu lu một góc cũ và đờ đẫn nhìn anh bận rộn làm việc.

Cô cảm giác nụ cười trên môi anh càng ngày càng ít đi. Thế là, nụ cười trên môi cô dần dần cũng tắt ngấm đi.

Vào ngày sinh nhật, cô viết lên tấm thiệp dòng chữ " Tặng người vợ yêu quý nhất của anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ --- Mãi mãi yêu em, chồng yêu".

Và kỷ niệm ngày cưới, cô cũng một mình ngồi trước bàn ăn đầy mâm thức ăn nguội lạnh và một cây nến thắp trống trơ sau đó lại một mình lên giường đi ngủ. Thấy bóng anh bận túi bụi như vậy.

Vừa từ viện trở về nhà, sắc mặt cô hơi xanh xao. Và từ đó cô sợ đi viện. Cô đã từng ở bên cạnh anh, mấy lần cô khóc đến sưng cả mắt và một mình đến phòng chẩn đoán để xét nghiệm. Cả đời cô mềm yếu như vậy đó. Anh cũng biết điều đó mà.

Lúc đó, anh chỉ biết cười cô vì lớn như thế này rồi mà vẫn còn khóc dữ như con nít ấy. Nguyên nhân là vì cô sợ tiêm. Một lần, cô rụt rè đi tới đi lui trước cổng bệnh viện nhưng không dám vào. Kiềm chế sự sợ hãi trong cô quả là một điều rất khó đối với cô.Và cuối cùng cô vẫn bước vào. Sau kết quả kiểm tra ngoài sự dự đoán của cô– Cô đã có thai rồi.

Về đến nhà, mặt cô nghệt ra, mấy lần muốn nói với anh "tin vui " này. Vậy mà, anh bận đến nỗi không thèm nhìn cô đến một cái. Đã một giờ rồi, đêm đã về khuya vậy mà anh vẫn ngồi trước màn hình máy vi tính. Cả hai người chưa bao giờ cãi nhau cả. nhưng cô cảm thấy cuộc sống như thế này so với trận cãi nhau to thì thật đáng sợ thật – Vì anh làm gì có thời gian để cãi nhau chứ.

Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ màu trắng chờ anh và cuối cùng anh cũng dũng cảm dứt khỏi công việc.

"Ông xã à, ôm em một phút, được không?".

Anh quay sang cô và trong phút chốc cô thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh trở nên dịu dàng hơn. Anh ôm lấy cô vào lòng và nói:

" Sắp một giờ rồi, sao em vẫn chưa ngủ?".

Cô òa vào lòng anh và cô khóc, giọng như oán hờn:

" Chồng à, lâu lắm rồi không ôm em đó".

Cô yêu anh nhiều lắm và thực sự yêu anh rất nhiều. Và cô ôm anh vào lòng ngủ cho đến khi sáng tỉnh dậy, cô mới biết mình khát khao cái ôm ấm áp như thế này. Và cô biết lời hẹn đính hôn và cô không hề hối hận.

Cô muốn được ôm anh mãi. Và cô luôn nghĩ rằng nếu anh vẫn muốn ôm cô, tức là anh vẫn còn yêu cô. Vậy mà ngược lại cái ôm ấm áp này lâu rồi cô chưa từng có.

"Sao vậy?". Anh nhẹ nhàng hỏi, anh để cô ngồi lên đùi mình và anh không chịu được cúi đầu vào cô.

" Ông xã à, ….". Cô thở dài " Hãy ôm em một phút mỗi ngày, có được không? Chỉ cần một phút thôi cũng được rồi".

Ánh mắt cầu khẩn của cô khiến anh thấy tim mình chua xót. Mình thực sự lâu lắm rồi chưa ôm cô ấy. Và cô cũng cảm nhận được điều này và cô tinh ý nhận ra tâm sự của anh. Cô bây giờ trái lại trầm tư khác hẳn với cô của trước kia.

Anh nói "Bà xã à, liệu anh đã nói với em câu ‘anh yêu em’ chưa?".

Nhìn thấy cô ấy tròn xoe mắt kinh ngạc, anh biết là câu nói muộn màng thực lòng từ lâu anh nên nói.Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đã bám chặt lấy cổ áo anh. Cô lặng người đi. Anh vẫn thực muốn nói là yêu cô ư? Một lúc sau, cô vui sướng ôm lấy bụng anh và nói:

" Cưng ơi, con có nghe gì không? Bố nói là yêu mẹ đó, bố nói là yêu mẹ đó, con biết không?".

Và lần này lặng người là anh chứ không phải là cô nữa. Một hồi lâu, anh mới tìm ra giọng của mình:

" Cưng yêu? Bảo bối của chúng ta ư?".

Tiếng anh run lên và anh không thể tin vào mình nữa.

"Uhm!". Cô gật đầu.

Anh ôm cô rất chặt và chìm đắm trong niềm vui sướng.

" Chồng yêu, hãy ôm em một phút mỗi ngày, được không?".

Cô nói như đám sương mù bay trước mắt.

" Uhm!". Anh cam kết gật đầu.

Đúng rồi, chẳng có gì bằng được vợ cả. Điều này càng khiến anh cảm thấy hạnh phúc vô cùngCô ôm chặt lấy eo chồng. Cô biết cô chọn anh cả đời này là một sự lựa chọn đúng đắn. Và cô cảm thấy hạnh phúc và cô yêu chồng mình, yêu cả đứa con mà họ mong mỏi nữa. Vâng, cô mãi mãi cảm thấy hạnh phúc.

"Ông xã à, lại ôm em thêm lần nữa, một phút thôi được không anh?".Cô mặc chiếc áo ngủ mầu trắng đứng ở đó với ánh mắt đầy mong đợi. Anh đang ngồi trước màn hình máy vi tính, quay đầu lại ngước nhìn thấy cô, con tim anh lúc nào cũng thấp thỏm.

Anh đứng dậy và quay lại dang hai cánh tay ôm cô vào lòng:

"Sắp một giờ rồi, mà sao em vẫn còn chưa ngủ?".

Cô dụi đầu vào lòng anh, nghe trong lời nói của cô có gì đó

trách hờn đầy chút oan ức:

" Ông xã nè lâu rồi anh không ôm em đó."

Nghe cô nói vậy, anh liền ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi không có kẽ hở nào cả. Và dường như anh mãi mãi không muốn buông tay.

Cô là một người con gái đặc biệt và anh vẫn nhận thấy điều đó. Họ vốn từng là bạn của nhau. Chỉ là họ gật đầu chào nhau để tỏ ra chút lịch thiệp mà thôi. Và anh cũng từng thấy cô cùng đám con gái vừa cười rũ ra vừa hò hét và cũng từng thấy ánh mắt tinh nghịch hóm hỉnh của cô quay sang nhìn anh và cùng đám người kia bày trò nghịch ngợm. Anh nghĩ cô không thích hợp để làm một người vợ tốt. Loại con gái ngông nghênh, điên rồ ấy chỉ hợp để "mua vui" thôi.

Rồi đến một ngày, anh thấy cô say mềm. Và cô ngồi yên lặng trong một góc nhỏ, một mình uống rượu và một mình khóc thầm. Lúc đó, anh và cô đều đang nghe ca khúc " Forever".

Cô ấy hiểu những lời trong ca khúc đó và khóc ư? Anh nghĩ vậy. "Hay là có gì đó chăng?".Cô uống cho say mềm và một mình ngã gục xuống bàn. Anh dìu cô dậy và anh không biết là cô đang sống ở đâu nữa.

Anh chỉ biết lôi cô về phòng của mình thôi. Anh đỡ cô lên giường. Mắt cô nhắm nghiền và vô thức cô nắm lấy bàn tay anh và miệng lảm nhảm " Anh đừng đi". Lần đầu tiên, anh thấy cô mềm yếu như vậy. Đêm hôm đó, anh đã trông cô mà không hề chợp mắt.

Khi cô tỉnh thấy mình đang nằm trong lòng anh. Anh nhìn cô, khi thấy cô mở tròn xoe mắt giống như một đứa trẻ sơ sinh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Mọt lúc sau, cô lại trở nên hung hăng và cảnh giác như ban đầu

" Anh làm gì trên giường tôi thế này. Anh đang làm gì vậy"? Trong ánh mắt cô đầy hàm ý đe dọa.

"Cô đang ở trên giường tôi đấy. Và cô đang ôm tôi đấy?". Anh tủm tỉm cười đáp.

Cô hoài nghi nhìn bốn phía xung quanh và nhìn lại chính mình. Rõ rồi, đây đâu có phải là giường của cô và tay cô đang vòng qua eo của đối phương đấy chứ.Cô nhẹ nhàng, từ từ rút tay lại. Dường như cô cho là anh ta vẫn chưa nhận ra điều này. Anh ta còn chăm chú nhìn lên gương mặt cô và có chút thẹn thùng. Cô liếc quanh mấy lượt và sau đó nhìn lên gương mặt của anh và lí nhí:

"Tôi đâu có làm gì". Anh khẽ cười

" Cô làm bạn gái tôi nhé". Anh nhìn vào mắt cô và nhẹ nhàng trả lời.

" Có định cầu hôn chứ?". Cô hỏi và ngón tay khẽ run run.

" Còn phải chờ xem đã. Nhưng nếu cô muốn vậy. Tôi có thể sẽ suy nghĩ thêm." Tay anh vòng ngang qua eo cô.

" Nếu mỗi ngày anh có thể dành một phút để ôm tôi đấy. Vậy là tôi sẽ nhận lời cầu hôn của anh rồi." Cô nói, ánh mắt sáng lên và nhìn thẳng vào anh:

"Uhm…. Thôi được. Ba tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn nhé." Anh nói.

Câu chuyện của hai người là như thế đó và lời thề ước của họ chính trên chiếc giường của anh.Sau khi kết hôn, cô vẫn thường nhắc lại lời cam kết:

"Ông xã à, anh phải dành một phút để ôm em đó".

Anh ấy vẫn không cam tâm như vậy. Chưa bao giờ cô nghĩ như vậy và từ trước đến giờ cô bướng bỉnh đáng yêu giờ cũng có lúc lại một cô gái xinh đẹp và có nét ngây đáng yêu của một đứa trẻ vậy.

Mỗi ngày, anh đều dành gấp mấy lần của một phút để ôm cô thậm chí là dành thời gian của mấy trăm lần để ôm cô ấy chứ. Và dần dần, anh bắt đầu bận rộn.

Mỗi ngày đi làm về, anh lại cắm đầu vào chiếc vi tính mấy tiếng đồng hồ liền. Mỗi lần khi cô nói:

" Ôm em một phút đi.",

anh chỉ biết nhìn cô nói lời xin lỗi:

" Lần sau đi, bà xã nhé. Ngày mai, anh bù cho".

Thế là, cô lại ngồi lặng yên trong một góc nhỏ trên ghế sa lon, ôm đầu gối ngắm nhìn anh; mỗi lần khi anh quyết định nghỉ thì thấy cô nằm xoài ra ghế sa lon ngủ trông vẻ khổ sở.

Công việc bận tíu tít khiến lời cam kết "Ôm một phút" của cô và anh dần dần mờ nhạt trong đầu óc anh. Anh phải phấn đấu vì sự nghiệp của mình và anh nghĩ rằng " Cô ấy sẽ hiểu điều đó".

Công việc mỗi ngày vắt kiệt cả tinh lực và cả trí tuệ của anh. Và công việc ấy mãi mãi không hoàn thành xong và ngày nào cũng xoay như chong chóng khiến anh không có thời gian nhìn lại mình nữa.

Thế là, anh cũng quên luôn cả ngày sinh nhật của cô nữa, quên luôn cả ngày kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của hai vợ chồng, quên cả nụ hôn của buổi tiệc tối mà anh dành cho cô nữa và cũng quên luôn cả chiếc ôm mà cô cần nhất.Cô càng trở nên trầm lặng hơn, và ngồi thu lu một góc cũ và đờ đẫn nhìn anh bận rộn làm việc.

Cô cảm giác nụ cười trên môi anh càng ngày càng ít đi. Thế là, nụ cười trên môi cô dần dần cũng tắt ngấm đi.

Vào ngày sinh nhật, cô viết lên tấm thiệp dòng chữ " Tặng người vợ yêu quý nhất của anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ --- Mãi mãi yêu em, chồng yêu".

Và kỷ niệm ngày cưới, cô cũng một mình ngồi trước bàn ăn đầy mâm thức ăn nguội lạnh và một cây nến thắp trống trơ sau đó lại một mình lên giường đi ngủ. Thấy bóng anh bận túi bụi như vậy.

Vừa từ viện trở về nhà, sắc mặt cô hơi xanh xao. Và từ đó cô sợ đi viện. Cô đã từng ở bên cạnh anh, mấy lần cô khóc đến sưng cả mắt và một mình đến phòng chẩn đoán để xét nghiệm. Cả đời cô mềm yếu như vậy đó. Anh cũng biết điều đó mà.

Lúc đó, anh chỉ biết cười cô vì lớn như thế này rồi mà vẫn còn khóc dữ như con nít ấy. Nguyên nhân là vì cô sợ tiêm. Một lần, cô rụt rè đi tới đi lui trước cổng bệnh viện nhưng không dám vào. Kiềm chế sự sợ hãi trong cô quả là một điều rất khó đối với cô.Và cuối cùng cô vẫn bước vào. Sau kết quả kiểm tra ngoài sự dự đoán của cô– Cô đã có thai rồi.

Về đến nhà, mặt cô nghệt ra, mấy lần muốn nói với anh "tin vui " này. Vậy mà, anh bận đến nỗi không thèm nhìn cô đến một cái. Đã một giờ rồi, đêm đã về khuya vậy mà anh vẫn ngồi trước màn hình máy vi tính. Cả hai người chưa bao giờ cãi nhau cả. nhưng cô cảm thấy cuộc sống như thế này so với trận cãi nhau to thì thật đáng sợ thật – Vì anh làm gì có thời gian để cãi nhau chứ.

Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ màu trắng chờ anh và cuối cùng anh cũng dũng cảm dứt khỏi công việc.

"Ông xã à, ôm em một phút, được không?".

Anh quay sang cô và trong phút chốc cô thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh trở nên dịu dàng hơn. Anh ôm lấy cô vào lòng và nói:

" Sắp một giờ rồi, sao em vẫn chưa ngủ?".

Cô òa vào lòng anh và cô khóc, giọng như oán hờn:

" Chồng à, lâu lắm rồi không ôm em đó".

Cô yêu anh nhiều lắm và thực sự yêu anh rất nhiều. Và cô ôm anh vào lòng ngủ cho đến khi sáng tỉnh dậy, cô mới biết mình khát khao cái ôm ấm áp như thế này. Và cô biết lời hẹn đính hôn và cô không hề hối hận.

Cô muốn được ôm anh mãi. Và cô luôn nghĩ rằng nếu anh vẫn muốn ôm cô, tức là anh vẫn còn yêu cô. Vậy mà ngược lại cái ôm ấm áp này lâu rồi cô chưa từng có.

"Sao vậy?". Anh nhẹ nhàng hỏi, anh để cô ngồi lên đùi mình và anh không chịu được cúi đầu vào cô.

" Ông xã à, ….". Cô thở dài " Hãy ôm em một phút mỗi ngày, có được không? Chỉ cần một phút thôi cũng được rồi".

Ánh mắt cầu khẩn của cô khiến anh thấy tim mình chua xót. Mình thực sự lâu lắm rồi chưa ôm cô ấy. Và cô cũng cảm nhận được điều này và cô tinh ý nhận ra tâm sự của anh. Cô bây giờ trái lại trầm tư khác hẳn với cô của trước kia.

Anh nói "Bà xã à, liệu anh đã nói với em câu ‘anh yêu em’ chưa?".

Nhìn thấy cô ấy tròn xoe mắt kinh ngạc, anh biết là câu nói muộn màng thực lòng từ lâu anh nên nói.Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đã bám chặt lấy cổ áo anh. Cô lặng người đi. Anh vẫn thực muốn nói là yêu cô ư? Một lúc sau, cô vui sướng ôm lấy bụng anh và nói:

" Cưng ơi, con có nghe gì không? Bố nói là yêu mẹ đó, bố nói là yêu mẹ đó, con biết không?".

Và lần này lặng người là anh chứ không phải là cô nữa. Một hồi lâu, anh mới tìm ra giọng của mình:

" Cưng yêu? Bảo bối của chúng ta ư?".

Tiếng anh run lên và anh không thể tin vào mình nữa.

"Uhm!". Cô gật đầu.

Anh ôm cô rất chặt và chìm đắm trong niềm vui sướng.

" Chồng yêu, hãy ôm em một phút mỗi ngày, được không?".

Cô nói như đám sương mù bay trước mắt.

" Uhm!". Anh cam kết gật đầu.

Đúng rồi, chẳng có gì bằng được vợ cả. Điều này càng khiến anh cảm thấy hạnh phúc vô cùngCô ôm chặt lấy eo chồng. Cô biết cô chọn anh cả đời này là một sự lựa chọn đúng đắn. Và cô cảm thấy hạnh phúc và cô yêu chồng mình, yêu cả đứa con mà họ mong mỏi nữa. Vâng, cô mãi mãi cảm thấy hạnh phúc.

"Ông xã à, lại ôm em thêm lần nữa, một phút thôi được không anh?".
ST
Read More...

CHỒNG LÀ GÌ MÀ AI CŨNG PHẢI LẤY

Dạo này đi đâu tôi cũng thấy các câu chuyện quẩn quanh là “ bao giờ lấy chồng”, “ đã đánh bắt được con cá nào chưa?”, “ chăn được con gà nào chưa?” . Bố mẹ sốt ruột, hàng xóm lo lắng, bạn bè nháo nhác. Mọi chủ đề đều quay về việc lấy chồng.

Tự hỏi chồng là gì mà ai cũng bảo lấy?

Khi còn tuổi 18, tôi từng có suy nghĩ sẽ không lấy chồng, tại sao phải lấy chồng? Tôi từng nói với mẹ : “ Con sẽ không lấy chồng, tự dưng phải về một gia đình lạ, ngủ với 1 người lạ, nấu cơm, giặt quần áo, đẻ con, chăm con cho cái người lạ được gọi là chồng, sao lại pải vất vả thế, con ở một mình với mẹ”.

Mẹ chỉ cười “Đúng là đồ trẻ con, con gái phải lấy chồng chứ, có chồng gánh vác lo toan, có chồng còn sẻ chia cuộc sống, có chồng, có con là một nghĩa vụ và thiên chức của người phụ nữ”.

Tôi chỉ lắc đầu thấy chẳng phải vậy, tôi thấy chỉ là vất vả hơn, mất tự do hơn, sống một mình có phải tốt hơn?

chong-la-gi

Những năm học đại học, các bạn ai cũng có đôi có lứa, có người yêu khoác tay lên giảng đường, tôi cũng có một vài đối tượng tỏ tình nhưng bản tính tính toán cân nhắc thiệt hơn: “yêu đương rồi thì mất tự do, suốt ngày giận hờn, yêu cùng sinh viên thì nghèo, yêu người đi làm thì thấy họ không có tương lai…". Đắn đo, cân nhắc mãi 4 năm trời và tôi lẻ bóng một mình. Có lúc tôi cũng chạnh lòng, cũng tủi thân khi đi chơi chúng bạn được người yêu chăm sóc, được nũng nịu đòi nọ đòi kia… Tặc lưỡi, thôi kệ, mình tự làm mình vui, tự chăm sóc bản thân cho tốt.

Ra trường, đi làm mới thay đổi suy nghĩ: Ừ, thì phải lấy chồng chứ, lấy một tấm chồng cho bằng bạn bằng bè, cho bố mẹ an tâm con gái có nơi nương tựa”.

Ai cũng bảo, lấy chồng dễ lắm, quan trọng là chồng như thế nào, tốt hay xấu, trẻ hay già, nhiều tiền hay ít tiền…. chứ còn cứ lấy cho có chồng thì kiểu gì chẳng lấy được.

Có kiểu yêu nhau từ hồi đi học rồi lấy, có kiểu lấy vì được bất chợt gặp nhau thấy anh cần lấy vợ, em cần lấy chồng và chúng ta lấy nhau. Có đôi vì được giới thiệu mai mối qua vài người cũng bén duyên. Người ta bảo lấy chồng dễ lắm.

24 tuổi, thấy còn trẻ lắm, còn mải chơi lắm thấy chúng bạn lên xe hoa còn kêu “trời lấy gì sớm thế, 27 tuổi tao mới lấy chồng”. Hình như cái mốc 27 tuổi là mục tiêu của rất nhiều cô gái.

Thấm thoắt 26 tuổi đã qua và ngấp nghé 27 tuổi đã tới, lại thấy vài đứa vội vã kêu gọi giới thiệu, gặp mặt rồi không hợp lại tìm mối khác. Đến tuổi này không còn trông chờ tình yêu sét đánh, không còn gặp nhau tìm hiểu yêu 1 năm, 2 năm rồi cưới.

Đám cưới ở tuổi 27 chóng vánh lắm, nhanh lắm …Có đôi chỉ gặp nhau, biết nhau, yêu nhau và cưới nhau vỏn vẹn 2 tháng có khi thiếu vài ngày.

Có đứa nhanh thế, có đứa vẫn mãi chả có ai để rước, hàng xóm bạn bè luôn miệng kêu “ kén lắm vào, kén quá chứ thiếu gì thằng yêu”. Nghĩ đi nghĩ lại chả hiểu người ta bảo mình kén cái gì, nếu có nhiều đối tượng để cân đo đong đếm thì kén đã đành, đằng này công việc, cuộc sống không có ai là đối tượng nam ngoài mấy thằng bạn chiến hữu, thằng có vợ, thằng sắp lấy, thằng thích gái trẻ 9x, chê gái già 8x, các anh công ty thì vợ con đuề huề.

Tự nghĩ nếu thế biết lấy ai, ai lấy? Mình có kén đâu, 23 tuổi còn mong lấy mấy anh hơn tuổi cho chững chạc, già dặn, có kinh tế. 26 tuổi các anh lấy vợ hết thì tặc lưỡi bằng tuổi cũng được, giờ cũng không còn trẻ con, và rồi có khi nào 29 tuổi không còn ai lại bảo kém tuổi cũng xong, cứ miễn lấy chồng.

27 tuổi, tìm đủ các mối, vận dụng các quan hệ để được giới thiệu để lấy chồng như ai, để bố mẹ không phải lo lắng, để hàng xóm không gọi bà cô kén quá, để bản thân mình được lấy chồng nhưng sao thấy khó quá, bắt đầu từ đâu?

Gửi các cô gái đang ế, đang tìm chồng và sẽ lấy chồng… Lấy chồng khó hay dễ?
Read More...