TRUYỆN NGẮN: PHẢI CHĂNG TÌNH YÊU ĐANG GHÉ LẠI NƠI ĐÂY?
- Ê nhóc, lúc lắc cái đầu vậy sao tui chép bài được!
Con nhỏ bàn trên quay xuống chu mỏ hiện ra cái lúm đồng tiền:
- Hổng thấy thì đứng lên chép đi.
Nói rồi nó quay ngoắt lên trên tiếp tục lúc lắc mái tóc khô, xác xơ và rối. Con nhỏ nhìn dễ thương mà sao hung dữ ghê quá. Thằng nhóc bực mình hậm hực nhưng không dám nói gì vì thấy thầy đang nhìn nó. Trong lòng ghét cay đắng con nhỏ có mái tóc cột nhỏng cao rối xù. (Vì tóc con nhỏ xù quá nên thằng nhóc phán cho cái biệt danh “Tóc Xù”, nhưng chỉ dám gọi thầm trong lòng mà thôi). Mà thằng nhóc không hiểu sao những đứa con gái còn lại trong lớp học Anh văn buổi tối của nó tuy không dễ thương bằng nhưng đứa nào cũng có mái tóc bóng mượt, không hiểu sao có mỗi con nhỏ khó ưa này lại khác, vừa xấu lại vừa xù nữa chứ. Nó cắm cúi chép bài bằng cách cứ chồm qua chồm lại sau cái đuôi tóc xác xơ ấy. Mới học chung với con nhỏ tóc xù này có một tháng mà nó thấy không ưa rồi. Nó còn phải chịu đựng cảnh này thêm vài tháng nữa, nghĩ tới nó lắc đầu ngao ngán.
Tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ làm thằng nhỏ vui sướng quá trời, gom lẹ sách vở vô cặp, nó liền phóng ra cửa lớp, nhưng xui lại đụng ngay con nhỏ tóc xù bàn trên cũng bước ra, vấp vô chân thiếu điều muốn té. Chưa kịp định thần thì thấy con nhỏ quay ra trợn mắt: “ê, ông không có mắt hả?”, rồi nguýt dài bỏ đi một hơi. Thằng nhỏ đơ như cây cơ, lẩm bẩm “gì mà xui tận mạng”.
Ra đến cổng trường, má nó đang chờ sẵn:
- Sao lâu vậy con?
- Tại thầy dạy thêm bài nữa đó má!
- Ừ, đói bụng không, má chở đi ăn gì nghen?
- Ghé ăn bún bò nha má, món khoái khẩu của con mà!
Má nó cười rồi lên ga chạy tới. Qua khúc cua tối, dưới ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt, nó thấy con nhóc tóc xù đang lội bộ, dáng điệu lững thững, có chút gì đó cô đơn thì phải. Chạy qua con nhỏ, thằng nhóc quay người dòm lại nhưng con nhỏ dường như không để ý đến ai xung quanh, nó cứ cúi nhìn xuống chân như đang đếm từng bước đi của mình.
Thật ra lúc ấy con nhóc không muốn về nhà vội, nó cứ bước chầm chậm để mong khi về đến nhà, ba nó đã ngủ, nó sợ ba nó thức lắm. Ba nó hay uống say, mà mỗi lần say ba nó lại hay chửi và đánh mẹ con nó. Ba nó trước đây làm ở xưởng nước mắm, má nó bán bánh canh ở đầu hẻm. Từ ngày xưởng nước mắm đóng cửa, ba nó thất nghiệp, ngày ngày nhậu nhẹt, hết tiền lại kiếm chuyện đánh má nó, bắt má nó đưa tiền đi nhậu. Nó thương má nó cứ khóc thầm đừng đêm nhưng nó cũng không dám trách ba nó, chỉ trách cái nghèo sao cứ vây quanh nhà nó mà thôi. Nó ngước lên nhìn bầu trời, nhiều sao quá, những ngôi sao xa xôi kia cứ nhấp nháy mãi không ngừng như đang thầm an ủi trái tim bé nhỏ cô độc của nó...
Về đến nhà, ba nó đã lăn ra ngủ, má nó đang nhẹ nhàng xay bột làm bánh, nó nhìn má để biết má có bị ba đánh không, hai mẹ con nhìn nhau không dám nói tiếng nào vì sợ ba nó thức. Nó lặng lẽ bỏ sách vở rồi xắn tay vô nhào bột cùng má. Nó muốn nói với má tiền học phí Anh văn tháng này đã hết hạn, nó muốn nói với má nó nghỉ học nhưng lại sợ má nó buồn. Năm nay thi cuối cấp, má nó sợ nó thua kém bạn bè nên bắt nó đi học thêm anh văn tối. Điều đó đồng nghĩa với việc má nó phải bán nhiều hơn và về trễ hơn. Đã nhiều lần nó muốn bỏ học, muốn đi làm thêm để phụ má, nhưng má dứt khoát không cho. “Đời má đã khổ rồi, con có học thành tài thì mới khá lên được”, nó cứ nhớ như in câu nói đó của má, và không thể quên được ánh mắt má ánh lên tia hi vọng về tương lai sáng lạng của nó. Bất giác nó thấy buồn vô hạn. Đêm yên tĩnh, lâu lâu có tiếng chim đâu đó kêu ré lên trong màn đêm sâu thẳm, lẫn trong đó có cả tiếng thở dài...
*
Hôm nay thằng nhóc đến sớm hơn mọi bữa, thấy chỗ con nhóc tóc xù trống trơn, lòng chỉ mong cho con nhóc nghỉ học, nó sẽ tập trung hơn và chép nhanh hơn, không phải cự nự với con nhỏ khó ưa đó nữa. Chuông vô giờ học, không thấy bóng dáng con nhỏ đâu, thằng nhóc hả hê trong chốc lát rồi chợt nhận ra có cái gì đó trống vắng. Không còn cái đuôi tóc nhỏng cao rối xù ngúc ngoắt, nó cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Khi cả lớp ổn định chỗ ngồi, thầy thông báo hôm nay hết hạn đóng học phí, ai chưa đóng thì tranh thủ lên văn phòng trường đóng. Thằng nhóc ngồi ngơ ngẩn, thằng bạn cặp bên khều khều “làm bài tập kìa mầy”. Thằng nhóc giựt mình “ờ” rồi cắm đầu chép. Cho đến khi chuông reo, xách cặp vở ra, đầu thằng nhóc cứ lơ mơ, má nó gọi mấy lần nó mới nghe thấy. Nó cố tìm bóng dáng con nhóc tóc xù trên đường mà không thấy, lòng chùng xuống. Má nó thấy nó im im liền hỏi:
- Ăn gì không con?
- Dạ không! Lúc này nó chẳng thấy đói nữa.
*
Mấy hôm nay chưa có tiền đóng học phí, con nhỏ không dám đến lớp học Anh văn, nó nói dối má nó là thầy bận việc nên cho nghỉ. Má nó nói ráng bán thêm buổi nữa là đủ tiền cho nó đóng học phí. Nó chỉ ậm ờ, nói là chưa tới hạn. Sáng nay, con nhóc lúi húi gánh nồi bánh canh phụ má nó ra đầu hẻm bán, chỗ này gần trường cấp 2, má nó nấu bánh canh ngon đã mấy năm nay nên có nhiều khách quen lắm, mấy đứa học sinh ở đây dễ thương nữa, con nhóc coi giống như em nó, tay bưng tô bánh canh nóng hổi, vừa ăn vừa líu lo trò chuyện, làm nó nhớ hồi nó học cấp 2 cũng vậy. Con nhóc học buổi chiều nên sáng nó bán phụ với má vì chủ yếu là đông trước giờ vào học. Bữa nay bán đông quá, hai má con nó bán luôn tay.
- Cho con hai tô bánh canh đi dì!
Con nhóc bưng tô bánh canh lại gần, thằng nhóc đưa tay ra đỡ, bất ngờ thằng nhóc kêu lên “tóc xù”, giật mình con nhóc gượng gạo, mặt đỏ như gấc bối rối quay người đi. Thằng bạn đi chung hỏi nhỏ:
Cuộc hội ngộ không báo trước làm thằng nhóc thấy bất ngờ, mấy hôm nay không thấy con nhỏ đi học anh văn, thằng nhóc lo con nhỏ bị bệnh. Đâu ngờ bữa nay lại gặp ở đây, thằng nhóc chợt nhớ ra hình như hôm trước thầy có đọc tên con nhỏ tóc xù chưa đóng học phí. Không lẽ…Thằng nhóc ăn bánh canh mà trong đầu quay mòng mòng với những câu hỏi, thắc mắc chưa có lời giải đáp. Nó mang tâm trạng lửng lơ, lơ lửng như con cá vàng bơi trong nước ấy đến tối, nóng lòng gặp con nhỏ tóc xù. Cuối cùng “tóc xù” cũng đến, con nhỏ thấy thằng nhóc nhìn mình lăm lăm đâm ra ngượng ngập, nhưng thằng nhóc đã chồm lên dòm mặt nó rồi hỏi:
- Sao mấy hôm trước không đi học?
Con nhóc đâm ra lúng túng, không thể nói lí do là chưa đóng học phí nên nó trốn học được, nó ấp úng:
- Tui...tui...có việc bận.
- Bận chi mà bận mấy bữa liên tục?
Đến nước này con nhóc tắc tị, nó nín thinh, thằng nhóc sốt ruột tính hỏi nữa thì thầy bước vào, thằng nhóc ỉu xìu, còn con nhóc thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc ra về thằng nhóc cố gắng len theo cho kịp con nhóc nhưng xui cho nó là má nó đã đứng ngay trước cổng gọi. Nó leo lên xe mà cứ đưa mắt tìm, cuối cùng cũng bắt gặp cái dáng vẻ lững thững của con nhóc, lẻ loi một mình trên phố với mái tóc xù đung đưa. Cho dù có lẫn lộn trong hàng trăm đứa con gái, thằng nhóc tin chắc rằng mình cũng sẽ nhận ra con nhỏ.
Hôm sau đi học, thằng nhóc dứt khoác xin má tự đạp xe đi mà không cần đưa đón. Đưa ra một lô lí do cho má nó yên tâm, thằng nhóc hăm hở dắt xe ra khỏi nhà. Lúc học xong ra về, nó chặn trước mặt con nhóc cười hiền hiền: “lên xe đi tui chở dzìa cho khỏi mỏi chân”. Con nhóc mở to mắt ngạc nhiên pha cả vẻ lưỡng lự, thầm nghĩ không hiểu sao tên này bữa nay tốt quá.
- Lẹ đi, người ta về hết rồi kìa.
Con nhóc định từ chối nhưng nhìn thấy cái mặt như năn nỉ của thằng nhóc nên miễn cưỡng lên xe, ngồi tuốt ra phía sau. Tự nhiên lúc đó thằng nhóc phát hiện con nhóc hiền dễ sợ, không đanh đá như lúc ngồi trong lớp.
- Đi đường nào nè? - Thằng nhóc mãi mới sực nhớ ra, hỏi một câu không đầu đuôi.
- Chạy thẳng quài đi, khi nào tui kiu quẹo thì quẹo.
Thằng nhỏ đạp xe thật chậm cố nặn ra câu hỏi, sao hôm qua nó hấp tấp hỏi lia lịa còn hôm nay nó cảm thấy những câu hỏi cứ chạy trốn đâu mất, nó cứ loay hoay với những câu hỏi không biết bắt đầu từ đâu.
- Sao bữa nay đi ơn, má đâu không chở? - Con nhỏ đột ngột lên tiếng.
- À, à..má tui bận...
Tự nhiên thằng nhóc buộc miệng:
- Hôm bữa thầy có nhắc đóng học phí đó. - Hỏi xong nó mới thấy câu hỏi thật vô duyên.
- Ừ, nãy tui mới đóng rồi.
Con nhỏ trả lời xụi lơ còn thằng nhóc thở phào, vậy là con nhỏ không nghỉ học nữa. Chợt nghe con nhỏ thở dài, thằng nhóc im ru luôn, cắm cúi đạp xe, nhưng lại đạp thật chậm. "Quẹo phải đi, rùi rẽ trái”, cứ phải, cứ trái lắc léo một hồi con nhóc kêu lớn:
- Dừng đây được rồi.
- Tới nhà rồi hả?
- Chưa, nhưng tui lội vô ơn được.
- Sao không tới nhà luôn đi, tối vậy coi chừng gặp ma à. Thằng nhóc buộc miệng.
Con nhóc quay lại không nói gì nhưng thấy nó mỉm cười. Nụ cười khoe cái lúm đồng tiền xinh như thiên thần làm thằng nhóc ngơ ngác, nó cứ đứng như trời trồng cho đến lúc bóng con nhỏ khuất dạng trong con hẻm nhỏ đã được bao trùm bởi bóng tối. Trong cơn mơ đêm hôm đó, thằng nhóc thấy mình cứ đuổi theo nụ cười của con nhỏ tóc xù...
Vậy là tối nào thằng nhóc cũng chở con nhỏ về, hai đứa đã tự nhiên hơn, hỏi nhiều hơn và con nhóc cười nhiều hơn. Điều đó làm thằng nhóc vui lắm. Giờ thì thằng nhóc đã hiểu nhiều hơn về hoàn cảnh của “tóc xù”, nó không còn muốn gán cho con nhỏ biệt danh “tóc xù” nữa, nó thấy thương con nhỏ ghê, nó hăng hái giảng lại những chỗ mà con nhỏ nghỉ học, chép bài dùm con nhỏ mặc dù chữ nó nhìn chẳng khác nào gà bới.
*
Dạo này thấy con nhỏ có vẻ buồn buồn, hỏi mà nhỏ không nói, thằng nhóc chỉ biết thở dài làm thinh luôn. Thằng nhóc không biết là con nhỏ thấy buồn ghê gớm, vì chỉ một tuần nữa thôi, lớp học anh văn sẽ kết thúc, con nhỏ sẽ không được ai kia chở về nữa. Khoảng thời gian vừa qua thật sự là rất vui, thằng nhóc không biết rằng, con nhỏ hay nhìn lén sau lưng nó, cái lưng không lớn nhưng sao cảm giác thật ấm áp, ngồi sau đó lúc nào cũng cảm thấy như được che chở. Rồi cái cách thằng nhóc đạp xe thật chậm nữa, nó biết là cố tình nhưng nó vẫn không nói, chỉ muốn đường về nhà nó thiệt là xa. Cả cái cách thằng nhóc lo lắng hỏi thăm khi nó nghỉ học hay thấy nó buồn cố tình chọc nó vui. Cả cử chỉ vụng về, lúng túng khi thằng nhóc dúi vào tay nó cái cột tóc hình con gấu màu hồng thật dễ thương “tui thấy hợp nên mua đó”. Lúc đó con nhóc cũng bối rối lắm vì lần đầu tiên có người tặng quà cho nó. Nó thao thức cả đêm vì hạnh phúc.
Từ ngày tổ dân phố xuống nhà nó vận động ba nó bỏ rượu, cho ba nó vay vốn mua chiếc xe cũ chạy xe ôm, nhờ vậy mà ba nó ít nhậu hơn, và những lần thượng cẳng tay hạ cẳng chân của ba nó cũng đã giảm xuống, má nó là người vui nhất. Còn nó, nó cũng vui nhưng vui vì quen được thằng nhóc nhiều hơn. Nó lén nhìn lưng thằng nhóc, thấy bình yên và thật ấm áp. Thằng nhóc không biết được suy nghĩ của con nhỏ, nó im ru không dám lên tiếng, tâm trạng chùng xuống, chân nó dường như không có sức nữa, nó thấy xe chạy thật chậm, thật chậm có khi còn thua cả con ốc sên đang bò. Thằng nhóc ngầm thở dài, nó muốn nói với con nhỏ thật nhiều thứ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nhưng có một điều rất quan trọng nó muốn cho con nhỏ biết: nếu không gặp được con nhỏ thì nó buồn lắm, ước sao trở lại những ngày đầu đi học, nó sẽ không bỏ phí một ngày nào để giành đưa con nhỏ về nhà, nó tiếc hùi hụi, dộng bàn đạp thật mạnh, chiếc xe bỗng chồm lên lao về phía trước làm con nhỏ bất ngờ la lên rồi theo phản xạ đưa hai tay ôm chặt lấy lưng thằng nhỏ. Thằng nhỏ bất ngờ thắng xe cái két, con nhỏ lại chúi vào lưng nó, con nhỏ la lên bải hoải rồi đưa tay đấm lụp bụp:
- Ông bị gì vậy, mún tui té hả?
- Không, tui mún chở nhỏ hoài, được không? Không hiểu sao thằng nhóc lại thốt lên câu đó.
Tự nhiên sự im lặng bao trùm, nghe rõ tiếng gió lao xao, thổi từng cơn khô khốc của những ngày tháng ba nóng nực. “Tới nhà tui rồi, về đi” con nhỏ đột ngột thốt lên rồi bước đi như chạy, thằng nhóc định nói gì đó nhưng lại thôi, chậm chậm đạp xe về, mang trong lòng cảm giác như bị từ chối, buồn hiu hắt.
- Sao về trễ vậy con, đói không còn tô bánh canh trên bàn má chừa đó? Má con nhóc lên tiếng khi thấy nó lò dò bước vô nhà.
- Dạ. Con nhóc bước vô bỏ cặp đó rồi quay ra nhào bột với má nó.
- Sao má xay ít bột quá vậy?
- Dạo này sao ít khách quá, má làm ít hơn chút.
Con nhỏ bùi ngùi, hèn chi mấy tuần này nó thấy nó nhồi bột nhanh quá, nó cũng không để ý vì dạo này nó phải phụ đạo thêm những môn thi tốt nghiệp, nên buổi sáng nó không bán tiếp má nó được. Bất chợt nó thở dài, nó không biết có nên thi đại học hay không đây, nó sợ ba má nó phải lo thêm tiền cho nó, học đại học mà, tốn kém lắm. Có lần nó nghe thằng nhóc nói câu đó. Đêm buồn mênh mang, con nhỏ cứ trằn trọc mãi.
- Tui mún chở nhỏ hoài, được không?
Chiều nay về đến nhà nghe má nó nói bữa nay bán đắt quá, má nó bán không kịp may mà có cậu trai giúp má bưng tiếp “Người đâu mà dễ thương quá chừng” má nó cười nói. Nó thấy mừng cho má nó, vậy là tối nay má con nó thức khuya hơn để xay bột.
*
Buổi học cuối cùng của lớp Anh văn, thầy cho nghỉ sớm, thằng nhóc đánh liều rủ con nhỏ đi ăn chè, con nhỏ khẽ gật đầu. Hai đứa ăn chè im ru gà rù, cắm cúi múc chè ăn.Cho đến khi ra về vẫn chưa nói được câu gì, hình như cả hai đều sợ nếu lên tiếng sẽ phá vỡ một cái gì đó thật mong manh mà chính bản thân cũng không hiểu đó là gì. Về tới đầu hẻm, nhưng khi con nhỏ bước đi được mấy bước thì nghe tiếng thằng nhóc ở sau lưng “Đi cẩn thận, mai gặp nhé!”. Mai gặp nhé, mai nghỉ rồi mà, con nhóc mỉm cười “chắc là do thói quen”.
Tuần này con nhỏ được nghỉ phụ đạo, sáng sớm nó khệ nệ dọn hàng, má nó nói dạo này đông khách nên bán được lắm. Đúng là đông khách hơn hẳn, không chỉ bọn nhỏ cấp 2 mà có học sinh cấp 3 nữa, nó bưng không kịp nghỉ tay.
- Đây, tui phụ cho lẹ. Con nhóc mắt tròn mắt dẹt nhìn thằng nhóc vừa mới xuất hiện, miệng cười toe toét với nó rồi quay qua chào má nó.
- Con ngồi đi, bữa nay có con dì phụ rồi.
- Dạ, không sao đâu dì, con làm luôn cho nhanh!
Má con nhỏ quay qua: “Nhờ cậu này phụ má bữa giờ đó”
- Thì...ra... thì ra thằng nhóc hẹn mai gặp là đây, con nhỏ lúng túng không biết nói gì, cứ đứng ngây ra nhìn, thằng nhóc lẹ làng bưng bánh canh xẹt qua xẹt lại, nháy mắt với con nhỏ:
- Thấy tui chuyên nghiệp hông nè.
- Ừa, giỏi he.
- Tui rủ lớp tui lại đây ăn luôn đó, ai cũng khen ngon hết trơn!
Thằng nhóc cười khoe hàm răng trắng bóc. Con nhỏ giờ đã hết bối rối, nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục bưng bánh. Những ngày sau đó thằng nhóc đều lại sớm phụ má con nó rồi mới đi học. Con nhỏ thấy vui lắm, trong lòng cứ rộn ràng gì đó, nó không còn ngồi trong đêm tối thở dài nữa, cũng không còn thấy màn đêm là u tối, nó nhìn đâu cũng thấy mùa xuân, cứ rộn ràng, rộn ràng trong tim. Phải chăng tình yêu đang ghé lại nơi này.
*
Tuy không đi học chung nữa nhưng buổi tối thằng nhóc vẫn đạp xe chở con nhỏ đi lòng vòng, không khí về đêm thật trong lành, hai đứa đã trở nên thân thật thân, tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, còn dự định cho tương lai nữa, nghe cứ giống như người lớn đang nghiền ngẫm vạch ra kế hoạch cho đời mình. Mà thật ra hai đứa cũng đã lớn rồi mà, tuổi 18 với nhiều ước mơ và hoài bão với những rung động yêu thương không dễ gì quên. Dừng xe trước đầu hẻm, thằng nhóc bạo gan nắm tay con nhỏ, đặt vào đó là một bướm đã khô được ép bằng hoa phượng.
Tự nhiên thắng nhóc cà lăm, con nhỏ để yên tay nó trong tay thằng nhóc, ngó cái mặt hiền khô lúng túng muốn cười nhưng sợ thằng nhóc quê nên nó ráng nín. Vậy mà lúc nãy chở đi chơi tranh nhau nói quá trời. Thấy con nhỏ im ru, thằng nhóc lại phán thêm một câu: “tóc nhỏ...hình như...đã…bớt xù rồi kìa”, đến lúc này thì con nhỏ không còn nín cười được nữa mà nó cười lớn thành tiếng làm cho thằng nhỏ bối rối nhưng cũng cười theo, vô tình nắm tay con nhỏ thật chặt. Trên cao ánh đèn đường dịu dàng trải tấm thảm vàng bao trùm lên hai cái bóng nhỏ, trời trong veo, chi chít những ngôi sao nhỏ, đêm yên tĩnh, nghe đâu đây hương hoa quỳnh thoảng trong gió.
*
- Ủa, sao dạo này má không thấy con ghé quán bún bò ăn nữa?
- Con ngán rồi má! Má nó đâu biết rằng nó đã không còn khoái khẩu món bún bò nữa, mà bây giờ đã chuyển thành món bánh canh.Read More...
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó.
Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói: "Cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. Năm học lớp 11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến.
Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi.
Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói: "Cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm cuối cấp...
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế.
Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó.
Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó.
Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói: "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó.
Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói: "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học.
Và đây là những gì em viết: " Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó..."
Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc. Nếu bạn giống một trong hai nhân vật chính ở câu chuyện trên, vậy tại sao không nói suy nghĩ của mình với người ấy trước khi mọi chuyện "quá trễ" dù bạn có nhận được "tình cảm từ người ấy hay không thì ít nhất bạn cũng sẽ không bao giờ phải hối hận. Và ít ra điều đó cũng mang đến cho bạn hy vọng dù chỉ chút xíu nhỏ nhoi."Read More...
TRUYỆN NGẮN: NGỐC Ạ, NGAY TỪ ĐẦU EM ĐÃ LÀ NGOẠI LỆ
Keng keng keng!
- Thưa cô, đến giờ đi học ạ
Quen quá rồi mà! Tiếng khua chiêng múa kẻng cùng giọng điệu đầy khiêu khích của huynh trưởng phá tan giấc mộng đẹp của nó... Vừa ăn Tết xong, nó trở lại nhịp học 3 buổi/ ngày và 7 ngày/ tuần... Ừ thì lớp 12 ai cũng thế... nhưng nó vẫn được phép kêu khổ mà, mặc kệ tất cả, nó yêu nhất lúc này là sự-nghiệp-ngủ-vĩ-đại... Đã quá lâu rồi nó mới được nghỉ 1 buổi sáng chủ nhật ...
- Tinh thần tuổi trẻ ngày nay chán quá! Như thế này mà đòi làm thủ khoa á! Ngày xưa anh không như mày đâu... - và điệp khúc muôn thủa lại bắt đầu...
- Thế em hỏi anh Học để làm gì! - Nó làu nhàu chui khỏi chiếc chăn ấm, dù trời không còn lạnh cóng như mùa đông, song cái hơi thở của mùa xuân vẫn khiến người ta rùng mình...
- Thì kiếm việc làm - Anh có việc làm chưa! Hay anh học quản trị kinh doanh rồi về làm quản trị em thay cho mẹ - Nó cãi! ông anh quý tử ra trường 2 năm rồi mà đã xin được việc đâu! Ở nhà có 2 anh em, rảnh là lão lại lôi nó ra ...tập quản lí
- Hay là thế nhở! Thế hôm nay không học Anh à!
- Học không hiểu, em nghỉ rồi! Em sợ không tốt nghiệp nổi quá, thật sự em không thể nhét 1 chữ tiếng Anh nào vào đầu!
- Như mày thì ai dạy cũng thế thôi, đổi mấy giáo viên 1 tháng rồi? ngu nó là bản chất mà
Đang định phang cho lão 1 cái thì mặt lão bỗng đăm chiêu, rồi đưa nó một mảnh giấy gấp tư! (nghe có vẻ hình sự
- Đẹp trai, tử tế, nhà mặt phố, bố làm to, chưa bạn gái... Liên hệ đi, số điện thoại của nó đấy - Huynh trưởng vội phân trần
- Liên quan gì em! - nó ngơ ngác, và biết chắc huynh trưởng lại sắp có trò mới, và nó là vật thí nghiệm...
- À quên! Gia sư mới của mày đấy, nó giỏi Anh Văn lắm - Huynh trưởng cười lớn: Bạn anh đấy, nghĩa là bằng tuổi anh và hơn tuổi mày ! Đừng bắt nạt người ta nhá!
- Sao anh không nghĩ cho em nhỉ, nhỡ nó bắt nạt em...
- Không oan đâu! Trẻ con gặp mày thì đang nín cũng phải khóc mà... Và gọi là "thầy", không phải "nó"! Để khuyến khích mày học, hôm nay anh nấu cơm, mày chỉ việc ... nấu thức ăn và rửa bát...
Và lại thêm 1 gia sư bất đắc dĩ, nó nhăn mặt nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý!
Buổi học đầu tiên, nó cảm thấy hôm nay đẹp ngày, tự cho phép "thầy" nghỉ một hôm - và cũng là cho nó nghỉ một hôm! "Thầy" tỏ ý không hài lòng!
Buối học thứ 2, nó cũng cho "thầy" nghỉ thêm buổi nữa. "Thầy" không nói gì, nhưng nó bị huynh trưởng tát cho 2 cái vì tội lười. Đúng là từ bé đến giờ nó sợ lão còn hơn cả sợ mẹ...
Buổi học thứ 3, Nó miễn cưỡng đi học. Nói là đi nhưng thực ra là "thầy" đến nhà nó dạy, dưới sự dám sát của huynh trưởng! "Thầy" xuất hiện, công nhận "thầy" cũng đẹp trai ... Đang mơ màng thì huynh trưởng tuyên bố:
- Chỉ dạy Anh Văn, không dạy "cái khác"
"Thầy cười lớn, còn nó thì khó chịu vô cùng... Nó lễ phép:
- Em chào "thầy"
- Ơ không! Anh là bạn của anh trai em mà
- Vâng! Thế hôm nay anh cho em nghỉ học! Em buồn ngủ
Một cái gì đó phang mạnh vào tay làm nó đau kinh khủng, lại một đòn chí mạng đầy bất ngờ và hấp dẫn của huynh trưởng, nó ôm trọn chiếc thước gỗ. Cùng lời răn đe "cấm nghỉ"
- Có vẻ căng thẳng nhỉ, làm gì có học sinh nào ra lệnh cho thầy giáo như em - Anh nói có vẻ đầy đắc ý
- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi! - nó đáp ngắn gọn, cứ nghĩ đến việc ăn đòn trước mặt người khác là nó phát nổ tung, dù sao nó cũng 18 tuổi rồi
Buổi học diễn ra âm thầm lặng lẽ, và vẫn không có một chút kiến thức nào vào đầu nó cả. Có lẽ đây là tình trạng bộ nhớ đầy, không thể tiếp nhận thêm bất cứ dữ liệu nào........ Nó học lại từ lớp vỡ lòng, huynh trưởng giao cho anh cái thước gỗ (khỏi nói cũng biết là để làm gì
Đầu tiên là nó phải viết những công việc hàng ngày bằng tiếng Anh và ấn tượng đầu tiên của nó với anh thật "tốt".
" getup at... I clean your teeth...( nó đã nhầm từ " My" sang "Your" )
- Mỗi buổi sáng em đều đánh răng hộ anh à
- Sai 1 từ thôi, có gì mà "thầy" phải vui thế, nhạo báng người khác là niềm vui của "thầy" à - nó chả biết nói gì, ngại không còn gì để nói! Mỗi lần không vừa lòng nó lại gọi anh là "thầy". Cứ kiểu học hành tuỳ ý, nhưng hình như cứ ảnh hưởnh đến danh dự nhiều nên có vẻ nó chăm hơn, chăm hơn nhưng cũng không giỏi hơn là mấy...
*
Dù là học tại nhà nó, nhưng người đến muộn luôn là nó.
- Sao em không bỏ cái thói quen bắt người khác đợi chờ vô lí đi nhỉ! Có mấy ai giỏi như em nhỉ, có mấy cái bậc thang cũng trễ giờ, may mà em không bảo em tắc đường - anh vặn vẹo
- Thì cứ cho em là ngoại lệ đi - nó bâng quơ
...
và hàng loạt các giải thích của nó đều như thế, chả hiểu sao nó cứ thích làm "ngoại lệ", lần nào nó cũng chỉ giải thích như thế:
Tại sao có vài bài tập mà em cũng không chịu làm - vì em là ngoại lệ
Làm sao anh có thể chịu được đứa làm thì "khiêm tốn" mà nói thì "tự tin" như em nhỉ - Vì em là ngoại lệ
...
Có lúc đang ngồi học, nó chợt thốt lên:
- Sao bàn chân anh trắng thế? - nói xong hình như nó mới nhận ra mình hơi "duyên"
- Có ai như em không? Em để ý anh kĩ thế
- Không! Em là ngoại lệ! - mặt nó nóng bừng
May mà anh đang không uống gì đó như trong phim, không thì hậu quả "khó lường". Mặt mũi anh đỏ gay, đang cố kìm nén cảm xúc ... cứ như thiếu nữ trước vị hôn phu... Nó lại mơ màng... nhìn anh chằm chằm và... "thước gỗ" lại có dịp được sử dụng... Nhưng lần nào cũng thế, khác với huynh trưởng , chiếc thước thay vì đập vào mặt nó là đập xuống bàn... Nó giật mình, vỡ tan giấc mộng về một hoàng tử cười ngựa trắng (là nó)... đang lặng nhìn nàng công chúa (không) trắng nhưng da dẻ hồng hào (là anh). Bên anh dù lộn xộn nhưng nó thấy tâm trí thật yên bình...
*
Chủ nhật, và lại là ngày có lịch học trồng chéo của nó... 7h Có tin nhắn! Không còn gì hạnh phúc hơn, tin nhắn của con bạn thân - tin báo nghỉ học! Nó yên trí cuộn tròn trong hơi ấm chiếc chăn tiếp tục một giấc ngủ dài... Nhưng chỉ một chút sau, điện thoại réo ầm ĩ...
- Sao hôm nay nghỉ à! Hay lại đi muộn - giọng trưởng nhóm học thêm cất lên du dương khiến nó ngơ ngác chẳng hiểu gì. Vội vàng vứt chăn sang một bên, nó nặng nhọc đi học. Chỉ mới một chút trước thôi nó còn ngập tràn hạnh phúc. Ôi! cái thế giới đảo điên rồi...
10h về nhà, huynh trưởng được nghe lại tình hình, đăm chiêu 1 lúc rồi trầm ngâm:
- Mày ngơ thật hay giả vờ ngơ đấy! Hôm nay 1 tháng 4
Nó thở dài, học nhiều mới thấy hạnh phúc của phút giây nhận tin nghỉ học...
- Chiều nay nghỉ đấy! Chúng nó vừa bảo anh nhắn với mày. Ơ! Sao mặt xị ra thế, mày thích cái tin này lắm cơ mà!
Mệt! Nó tự nhủ hôm nay không tin ai nữa! Chiều... nó lại lóc cóc đi học, mặt nó vênh lên "em không bị lừa nữa đâu"! Nắng gay gắt, mồ hôi nhễ nhại, lớp học không một bóng người! Nó cứ ngỡ nó đến sớm, nhưng hôm ấy nghỉ thật... Lại vật vã trở về, và huynh trưởng đã tặng ngay cho nụ cười khiêu khích.
- Đấy là cái tội không chịu tin người, anh có lừa mày bao giờ đâu? Hôm nay máy giặt hỏng... chịu khó nhá!
- Vâng! - nó nặng nhọc bê chậu quần áo to tướng ra ngồi "nghiên cứu". Chứ nó nghe lời lão lắm. Mọi việc xong xuôi, thì huynh trưởng với khuôn mặt tươi cười và cốc nước mát lạnh đưa cho nó, cười rất tươi rồi cất lời:
- Vất vả rồi! Anh phát hiện ra từ giờ nhà mình không nên dùng mày giặt, đỡ tốn điện... tốc độ mày ngang máy đấy. Đang thời kì bão giá mà : D
Máy giặt không sao đâu : D
Cái thế giới lại đảo điên lần nữa! Ôi! Ngày 1.4, nó quyết định tắt đt, hôm nay thế là đủ rồi. : ( Ai bảo trời sinh nó ra vốn thật thà không lừa được ai. Cả ngày nó nằm bẹp trên giường, nhàm chán và vô vị! Chẳng biết từ bao giờ nó không còn muốn nghỉ học vị gia sư này nữa, nhưng vẫn thấy ghét Anh Văn. Ngày dặc biệt này mà không được gặp anh nó thấy cũng buồn, người duy nhất luôn đồng ý cho nó là ngoại lệ. Nó tiếc 1 tháng 4 mà lại phải ngồi ở nhà trong tư thế này, nó chợt nảy ra trò đùa, chắc cũng không mới, nhưng vẫn dùng được...23h50 nó nhắn tin cho anh:
"Anh ngủ chưa?"
Mãi không thấy anh rep, nó dần mơ màng, thì anh gọi lại! Lạ! Có mấy khi anh gọi cho nó đâu...
- Như thế này có giống ngủ rồi không?
Nó im lặng, không biết có nên đùa nữa không:
- Anh thích bạn gái như thế nào?
- Em có làm sao không đấy?
- Anh cứ trả lời đi!
- Bạn gái anh không bao giờ cao dưới 1.6m và trên 1.7m, quan trọng là phải nấu ăn ngon
- Thế cho em là ngoại lệ nhá!
- Hả!
- Làm bạn gái cao dưới 1.6m và nấu ăn cực tệ của anh
- Em biết hôm nay là ngày bao nhiêu không! Ngủ đi, sang ngày 2.4 được 10 phút rồi đấy!
Rồi tiếng im lặng kéo dài, anh không nói gì... nó vẫn không ngắt máy... (có lẽ hôm nay khuyến mãi).Nó quên mất thời gian rồi, vậy là hôm nay nó chẳng cho ai ăn "cá" được... Nó thấy tim đập mạnh, cứ như tỏ tình thật ý, mà hình như nó nhận ra nó không hẳn là đùa... Chẳng hiểu sao nó làm thế...
- Vâng! Nhân ngày tiếp theo của 1 tháng 4 ạ - giọng nó có chút run run
- Ngủ sớm đi - Giọng anh nhẹ nhàng, có vẻ bất ngờ...
Hôm sau, anh không đến dạy gia sư. Nghe huynh trưởng nói từ hôm nay anh không dạy nữa, anh bận! Nó hiểu lí do tại sao,lòng thấy "hẫng", nó nhớ lúc đầu nó đã mong thoát khỏi những buổi học của vị gia sư này như thế nào! Vậy mà giờ nó lại thấy buồn mênh mang... Mấy ngày sau ấy nó như người mất hồn, nó cũng chẳng hiểu sao lại không thể tập trung gì được. Cứ giống như một vụ "tỏ tình" bị từ chối ý nhỉ, chẳng lẽ là thật? nó thích anh thật à?
Mọi chuỵên tiếp diễn trong 1 tuần, lúc này huynh trưởng của nó mới lên tiếng:
- Thôi! Anh bảo nó dạy mày tiếp, chứ mày cứ thế này chắc thi khối L thôi! Mà như mày chắc cũng trượt. khối ấy thi Nữ công gia chánh và Tam tòng Tứ Đức!
- Là gì đấy - nó hỏi lấy lệ
- Khối L(Lấy chồng) Nếu mày không đỗ Kinh Tế thì tao gả luôn mày cho nó!
Giờ thì nó hiểu, huynh trưởng đã biết vụ "tỏ tình" của nó. Sao anh "mỏ nhọn" thế nhở. Chẳng lẽ huynh trưởng giờ là bảo mẫu của cả anh! Trời ạ! Tấm lòng huynh trưởng thật bao la... Nhưng sao từ khi nghe tin nay nó vui hơn cả trẻ con trước năm 45 được may áo mới nhiều. Hôm sau buổi học Anh Văn lại tiếp tục, nó không đến trễ nữa... Nếu không có huynh trưởng đứng đấy, chắc nó đã ôm trầm lấy anh mất!
- Đúng là "Thượng đế đã lường trước mọi điều.. chỉ trừ việc thiên thần đã phải lòng ác quỷ...". Tao bảo mày chỉ dạy Anh Văn thôi mà - huynh trưởng thở dài nhìn anh
- Thầy không dậy mà trò cứ học thì làm sao! Cũng sốc lắm, mấy ngày rồi vẫn chưa ổn định tinh thần - Anh nhìn nó vẻ lực bất tòng tâm
Đợi huynh trưởng đi khuất, nó mới ngẩng lên nhìn anh, chưa bao giờ huyết áp của nó tăng cao thế!
- Em hỏi thật đấy! Cho em làm ngoại lệ nhá - Mặt nó đỏ bừng nhưng nó đã nắm chắc phần thắng...
- Ngoại lệ gì?
- ...
- Thế em có đồng ý đánh răng cho anh mỗi ngày không?
Im lặng, tự nhiên nó thấy mình như bị đùa giỡn! Hình như nó sắp oà khóc đến nơi. Có khi nào cuộc đời này giống như là phim không nhỉ! Lại một kết thúc có hậu... Trời tự nhiên có sấm làm nó giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, mưa ào ào đổ xuống... Bão về...
- Ơ sao đấy! Nếu em không thích thì để anh đánh răng cho em
- Có ai vô duyên như anh không nhỉ? - Lúc này cảm giác của nó thật hỗn độn
- Không! Anh là ngoại lệ - Anh vẫn chưa thôi.
- Thế là anh có đồng ý không?
- Nhưng giờ em chỉ là học sinh cao dưới 1.6m của anh thôi! Anh sợ huynh trưởng nhà em lắm! Còn khoản nấu ăn... anh sẽ đào tạo em !
- Em không thi khối L đâu! Yên tâm
Anh có lúc rất nghiêm nghị, nhưng vẫn đủ hài hước trước những trò đùa ngớ ngẩn của nó. Mắt nó mơ hồ nhìn ra bầu trời đang mưa xối xả, nó mơ 1 ngày vênh mặt lên báo cho huynh trưởng và anh kết quả thi... nó đang mong đến 1 ngày nắng sáng rực và nóng hơn thế...
*
Một ngày đầu tháng 8 nắng, hơi nóng hầm hập nhưng bầu trời rực rỡ. Ở dưới gốc cây bàng xanh rì, to lớn, có chàng trai đang chờ 1 ai đó... Khuôn mặt có nét đăm chiêu nhìn về phía có cô bé cũng thật rạng rỡ như nắng mùa hè...
-Em đỗ rồi! Nó hắng giọng rồi ra vẻ nghiêm trọng nói tiếp:
Giờ ta đã công thành danh toại, chàng có đồng ý theo ta về dinh không?
- Thế nàng đánh răng cho ta mỗi ngày nhá
- anh đáp lại đầy thách thức
- Hự! Vậy chàng có cho ta là ngoại lệ không - mặt nó lại đỏ bừng, không biết vì nắng nóng hay còn nguyên nhân gì khác...
Anh im lặng, rồi hôn nhẹ lên trán nó... Lần này trời không còn đổ mưa hay có sấm, nắng vẫn cứ chói chang giữa nền trời mênh mông...
Tình yêu tựa như trò chơi, nếu người ta bắt đầu cuộc chơi thì phải chấp nhận kết quả. Nếu chỉ là một trò chơi bình thường thì tất có người thắng kẻ bại nhưng nếu trò chơi đó lại là tình yêu thì sẽ chẳng có ai thắng ai thua mà chỉ có cả hai cùng tổn thương.
*
.....Quá khứ......
- Tao thách mày tán đổ được con bé kia đấy! con đây kiêu lắm, trông bình thường mà kiêu thấy tởm.
- Tán thì tán, nếu tao tán đổ thì mày mất cái gì?
- Tán đổ là nó nhận lời mày đến dự sinh nhật tao tháng sau nhé, nhưng mày phải đá nó ngay cho hết kiêu , làm được thì tao mất mày đống trang bị trong game được chưa!
- Ok! Thế nhé!
Tôi đã nghe không dưới hai mươi lần đoạn ghi âm này, đã bảy năm trôi qua nhưng những ký ức tuổi học trò vẫn còn y nguyên trong đầu tôi.
Ngày đó tôi là một con bé học đứng nhất nhì trường tuy không xinh đẹp nhưng lại là mục tiêu của nhiều chàng trai muốn cưa.
- Hà ơi! Em đang làm gì thế? Học hành ít thôi em học giỏi thế kiểu gì chẳng đỗ.
Tôi lắc đầu nhìn Nam:
- Anh lúc nào cũng chủ quan, giỏi thì cũng trượt như thường.
Nam cười cười gãi đầu:
- Ừ cũng đúng, em muốn ăn gì anh mua cho!
- Em muốn ăn kem, em muốn ăn kem!
Tôi lúc nào cũng làm nũng anh như thế khiến Na dở khóc dở cười.
- Em cứ như trẻ con ý suốt ngày đòi ăn kem, thế muốn ăn gì khác kem nữa không?
Tôi cười tươi roi rói năm lấy khủy tay Nam:
- Thật không? Thật không? Em muốn ăn Sô cô la nữa! Anh mua đi, mua đi!
- Được rồi, lên xe anh đèo.
Tình yêu cứ thấm thoắt đến tôi và Nam cũng yêu nhau được ba tháng, sinh nhật bạn anh cũng sắp đên.
- Hà! Tối thứ bảy này đi đến sinh nhật thằng Minh cùng anh được không?
Tôi gãi gãi đầu:
- Nhưng em ngại lắm, bạn anh có chê em xấu không? Em biết mình xấu như ma mà!
Nam cốc vào đầu tôi một cái:
- Đến đi em, sợ gì? Chúng nó chê thì kệ chúng nó miễn là chúng mình yêu nhau là được.
Tôi hơi ngần ngại:
- Được rồi! Hôm đó em đến nhà Minh anh ra đón em nhé! Đừng qua nhà em bố mẹ em lại không cho đi đâu, bố mẹ em nghiêm lắm lúc nào cũng cấm tiệt chuyện yêu đương.
Nam cười hiền đáp:
- Được rồi! Nghe theo em tất.
Tình yêu ở tuổi này đối với anh chắc chỉ là trò chơi mà thôi, tôi biết thừa kế hoạch của anh và lũ bạn, họ muốn tôi bẽ mặt một phen cho bõ tức nhưng tôi lại là đứa ngang bướng từ bé chuyện gì cũng không bao giờ để cho mình chịu thiệt, anh muốn chơi trò chơi thì em cũng xin được tiếp anh vài hiệp. Quan niệm của tôi cực đoan lắm phải không?
Kết quả chính là tôi không đến cuộc sinh nhật đó mà theo bố mẹ đi chơi ở Quảng Ninh. Anh có đến nhà tìm tôi hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm, tình yêu của chúng tôi được mấy phần là thật sự mấy phần là giả dối tôi cũng không đo được. Thứ hai anh đến tìm tôi với một câu hỏi:
- Sao hôm đấy em lại không đến? Anh đến nhà em cũng chẳng có ai ở nhà.
Anh đến nhà tôi sao? Đến để lôi tôi đến bữa tiệc rồi làm nhục tôi sao?
- Chúng mình chia tay đi!
Anh ngơ ngác như không hiểu, anh nắm chặt vai tôi bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:
- Sao lại chia tay? Em bị sao thế? Em lừa anh rồi muốn chia tay anh là sao? Em nói thật đi là vì sao? Vì sao?
Tôi gạt tay anh ra nhưng không được, chúng tôi hiện giờ đang trở thành trung tâm chú ý của mọi người:
- Em lừa anh? Em lừa anh? Anh nên nghĩ kỹ lại xem là ai lừa ai? Chẳng phải việc anh tán tỉnh em rồi mời em đến bữa tiệc bạn anh tất cả đều là trò anh cá cược với lũ bạn anh hay sao?
- Em nói gì thế? Anh lừa em bao giờ? Anh yêu em là thật mà!
Anh vẫn còn biện hộ cho chính mình một cách trắng trợn như vậy sao?
- Em biết tất cả rồi, anh đừng lừa em nữa! Dừng trò chơi lại đây đi!
Anh thả tay tôi, tức giận nói:
- Hóa ra em đã biết tất cả mà vẫn tiếp tục diễn trò với anh sao? Em thật độc ác!
- Tôi độc ác còn anh thì chắc là tử tế đấy! Anh đừng nghĩ là anh có tiền, đẹp trai mà cô nào cũng chết mê chết mệt anh, tiền cũng chỉ là những thứ do bố mẹ anh chu cấp cho mà thôi đâu có phải của anh? Anh có biết những kẻ như anh gọi là gì, anh chỉ là thế hệ F2 mà thôi, còn F2 là gì thì nếu anh tập trung nghe giảng chắc biết.
Những lời tôi nói chắc anh hiểu, F2 là từ dùng chỉ những thứ mang nghĩa bỏ đi, nếu ai đã từng học sinh học thì cũng biết đến phép lai kinh tế người ta không bao giờ sử dụng phép lai đến đời F2. Tôi dùng từ đó để nói anh thực sự cũng rất hối hận nhưng lời nói như bát nước hắt đi mãi mãi chẳng bao giờ thu lại được.
*
.........Hiện tại........
Bảy năm đã trôi qua, quá khứ đã chôn vùi nhưng những ký ức về anh vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Tình yêu là một trò chơi nguy hiểm kẻ nào chơi đều bị tổn thương, những vết cắt lên trái tim tôi cũng đã lành theo năm tháng thì vết sẹo để lại thi thoảng lại đau nhức. Bảy năm không gặp anh chắc giờ này anh đã quên con bé năm xưa đã từng tổn thương anh, anh chắc cũng đã có người yêu hoặc có vợ rồi. Bảy năm tôi học xong đại học sau đó du học 2 năm cũng khiến tôi trưởng thành hơn, trải qua vài cuộc tình người Việt cũng có người nước ngoài cũng có nhưng không ai có thể cho tôi bến đỗ cuối cùng, bây giờ tôi rất muốn gặp anh nói với anh một câu "Em rất nhớ anh, em yêu anh là sự thật".
- Ngày mai đi làm rồi à? - Hiền, cô bạn thân của tôi hỏi.
- Ừ! Làm về Marketting mày ạ, cũng chán lắm, tao muốn đi dịch hơn chứ ngành đó tao chẳng biết mấy.
- Con ngốc, biết chấp nhận thử thách chứ! Chồng con đi chứ, bé Cún đang đợi vợ nó được sinh ra đấy! Tao quyết định sẽ phải làm thông gia với mày.
- Thông gia với thông khói cái gì! Chưa thằng nào thèm rước thì lấy đâu tao sinh được vợ cho thằng Cún đấy, mày muốn tao làm Thị Mầu phiên bản hiện đại à!
Hiền lườm tôi một cái:
- Mày bỏ cái thói nói năng xỉa xói người khác đi thảo nào chẳng thằng nào chịu được cái tính của mày, tức muốn chết!
Tôi cười giảng hòa:
- Được rồi, tao sẽ sửa nhưng mà tao mới 25 tuổi thôi, còn trẻ chán chồng con gì bây giờ!
Sáng hôm sau, tôi lục đục dậy, trang điểm phóng xe như bay đến công ty, ngày đầu tiên đi làm nên đi sớm chứ đi muộn chỉ có ê mặt mà thôi. Anh nhân viên trong phòng Marketting lân la giới thiệu:
- Chào em, anh là Quân 28 tuổi, chưa vợ. Đây là Hải đã có vợ và con, đây là chị Oanh 30 tuổi đã có chồng, đây là Minh 24 tuổi đã có bạn trai và chuẩn bị xuất giá về dinh.
Anh ta loanh quanh giới thiệu một vòng, rồi chợt nói lớn:
- Nhân vật quan trong nhất của phòng đã đến rồi, đây là Nam nó còn trẻ nhưng mà đã lên được chức trưởng phòng rồi đó, bọn anh cũng chịu thua nó luôn.
Quân kéo tôi ra giới thiệu với vị trưởng phòng mà theo trí tưởng tượng phải là già tầm 40- 50 tuổi, bụng phệ hoặc béo phì, mặt đầy nghiêm khắc nhưng thật không tưởng tượng nổi lại là anh.
- Giới thiệu với trưởng phòng đây chính là nhân viên mới, tên là Thanh Hà, giỏi lắm nhé, đi học thạc sĩ ở nước ngoài, 25 tuổi đấy sếp.
Quân quay ra huých vào tay tôi cười nói:
- Đây là trưởng phòng của chúng ta, tên là Nam chưa vợ đâu!
Thật sự là anh nhưng tôi lại không thể nói với anh như xưa mà chỉ có thể như hai người xa lạ mới gặp nhau :
- Chào anh! Tôi là Hà rất mong được sự giúp đỡ của anh.
Anh cũng chẳng phản ứng gì cũng chỉ lạnh lùng đáp lại:
- Chào cô, rất mong cô tập trung vào làm việc có gì không rõ thì hỏi tôi hoặc hỏi anh Quân.
Anh khác xưa rất nhiều chững chạc hơn, ít cười hơn, nghiêm khắc và lạnh lùng hơn. Tôi yêu anh nhưng tình cảm này nên chôn chặt vì hiện giờ chúng tôi chỉ có quan hệ đồng nghiệp, chắc anh đã quên tôi thậm chí căm ghét tôi cũng nên nhưng thế thì sao? Có người đã từng nói rằng "em không phải người tốt nhưng trên toàn thế giới này thì em là duy nhất. Anh trân trọng cũng được, không trân trọng cũng không sao. Nếu một ngày anh lạc mất em thì em sẽ không để anh tìm thấy. Tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng thế nếu đã nói tạm biệt thì sau này không hẹn gặp lại".
Dù nói thế nào yêu một người muốn quên là quên được ngay đâu, nhìn thấy người ta mà không nói được câu "em yêu anh" thì có gì đau khổ hơn.
- Này Hà, cô ngồi xuống đây ăn chung với hai chúng tôi luôn đi, dù sao cũng là đồng nghiệp.
Hóa ra là anh và bạn gái, anh có ý gì đây?
- Đây là bạn gái tôi, Mai hiện đang làm bên kế toán. Còn đây là Hà, nhân viên mới nhân tiện gặp thì mời vào đây ăn luôn.
Nhân tiện mời vào ăn luôn? Đúng là dùng từ hay thật! Nhìn anh với cô gái thân mật khiến trái tim tôi nhói đau như thể vết thương cũ lại bị rỉ máu vậy, đau ? Rất đau, đau khiến cho tôi khó thở.
- Chào chị! Em là Mai, bạn gái của anh Nam, rất vui được gặp chị. Chị trông quen lắm, ngày trước chị học Kinh tế quốc dân ạ?
- Không chị học Ngoại ngữ,
- Ồ, học mấy trường đấy vất vả lắm, thế chị đã kết hôn chưa ạ?
- Chị chưa! Về nước ổn định rồi mới kết hôn.
Cô gái tên là Mai này thì nhiệt tình đến mức thái quái:
- Chị có bạn trai chưa, em có anh bạn cũng giỏi giang lắm ngày trước cũng đi du học hiện làm chủ công ty máy tính. Anh ấy giỏi quá nên chẳng cô nào dám với hiện vẫn "ế".
- Chị chưa nghĩ đến nhưng có cơ hội sẽ gặp xem "nhà khoa học" mà em nói đó thế nào nhé!
Nam ngồi nghe hai người chúng tôi nói chuyện:
- Hai người không định ăn trưa à?
Mai quay ra cười hiền:
- Có có! Anh gọi món đi!
Mai quay ra hỏi tôi tiếp:
- Chị Hà này? Cấp 3 chị học trường của tỉnh phải không?
- Ừ! Sao em?
- Thì anh Nam cũng học trường đó đấy, anh chị liệu có biết nhau không?
Tôi cười:
- Biết làm sao được, hồi đó chị là mọt sách chính hiệu mà ngay cả quen người tên là Nam cũng chẳng có cơ.
Anh nhăn mặt đáp:
- Anh cũng chẳng để ý hồi đấy gái bâu quanh anh đầy, toàn hotgirl chứ hơi đâu mà quan tâm mọt sách.
Mai lè lưỡi:
- Lại nói phét! Năm lớp 12 chẳng thấy cô nào cả mà dám khoe gái bâu đầy!
Tôi cũng không muốn ngồi ăn cùng hai người này, dù thế nào hiện giờ nhìn thấy họ bên nhau khiến tôi vô cùng khó chịu.
- Thôi xin phép hai người, tôi có việc đi trước. Hẹn gặp buổi chiều!
Anh muốn xem tôi còn tình cảm gì hay không sao? Tôi là kẻ một đi không quay đầu lại hơn nữa anh đã có bạn gái thì tình cảm này nên che giấu.
Hai tháng làm việc, tôi vẫn luôn như vậy không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tinh với anh bao giờ, còn anh đối với tôi thì vẫn lạnh lùng thậm chi nghiêm khắc liên tục bắt lỗi tôi trong công việc để kiếm cớ phê bình, anh cũng hay đưa bạn gái đến để trêu tức tôi nhưng tôi cũng chẳng màng quan tâm nữa, tôi sẽ dần thu lại tình cảm này, chôn thật sâu sẽ luyện bản thân mình lý trí hơn, nhìn thấy anh tim không được đập nhanh nữa sẽ quên anh đi, sẽ tập coi anh chỉ là cấp trên và cũng sẽ tập yêu người khác nữa.
- Chỗ này em phải điền thêm phần chú thích nữa, đùng nản có gì anh sẽ giúp!
Phong bên phòng kinh doanh liên tục quan tâm đến tôi, giúp tôi khắc phục những lỗi sai, nhắc nhở tôi ăn trưa..vv nói tóm lại là người đàn ông tốt rất tốt. Tôi thường xuyên ăn trưa, đi làm về và đi chơi cùng anh. 25 tuổi sắp đi qua 26 tuổi chuẩn bị tới tôi cũng nên tìm cho mình một bến đậu chứ?
- Cô làm cái gì đây, đây mà là bảng biểu à? Cô nên tập trung vào công việc đi suốt ngày chỉ lo chuyện yêu đương!
Đây chính là lời nhận xét của trưởng phòng về bảng biểu tôi vừa làm.
- Xin lỗi! tôi làm sai chỗ nào thì anh phải chỉ ra chứ không thể nhận xét chung chung như thế được.
Tôi cũng chẳng phải là dạng vừa đâu, kẻ nào vô cớ phê bình tôi không lý do thì tôi phải đấu tranh đến cùng.
- Cô sai ở đâu? Công ty này tuyển cô về để làm gì? Mỗi chỗ sai ở đâu mà cũng chẳng thể nhận ra thì từ chức đi cho rồi.
- Được anh chỉ cho tôi chỗ sai thì tôi lập tức từ chức ngay!
Kết quả sau cuộc cãi nhau với vị trưởng phòng thì tôi không đi làm nữa thậm chí nghỉ không lý do. Anh muốn gì? Đuổi việc tôi thì rất đơn giản chỉ cần nói một câu là được không cần làm mấy việc vô bổ đó. Chẳng nhẽ anh chẳng còn tý tình cảm nào với tôi chăng? Có người từng nói khi người ta chẳng còn tình cảm thì họ có thể vô tư làm tồn thương nhau mà chẳng mảy may bận tâm. Hơn 8 năm rồi, chúng tôi chắc sẽ chẳng thể nào quay lại được như xưa nữa, tình yêu của chúng tôi chỉ là lừa dối, yêu, hận liệu có thể đến được bến bờ nào đây?
- Ping pong....ping pong
Tôi chạy ra mở cửa:
- Ai đấy?
- Là tôi! Sao không đi làm?
Tôi cũng chẳng thèm mời anh vào nhà, đáp ngắn gọn:
- Mai nộp đơn nghỉ việc!
Anh chỉ nói:
- Em nghỉ việc thì đống việc của em thì thế nào? Em đừng quên em ký hợp đồng một năm với công ty nếu phá thì phải bồi thường.
Tôi gắt lên nói:
- Chẳng nhẽ gia đình người ta có việc mà công ty không xử lý cho sao? Công ty gì mà quá đáng thế.
Anh đáp gọn lỏn:
- Việc gì?
Tôi đâu có kém:
- Ra nước ngoài định cư! À không lấy chồng, chồng không cho đi làm nữa.
- Lấy Phong à? Nghe nói cậu ta vẫn còn lo sự nghiệp lắm chưa tính đến chuyện kết hôn đâu.
Anh cũng biết chuyện tôi và Phong cơ đấy, vậy đã sao, không có người tên Phong thì cũng có người tên Minh, tên Lâm, tên Hải, chẳng nhẽ thế giới này đàn ông chết hết rồi sao?
- Vậy sao? Nhưng tiếc phải thông báo rằng chồng tôi không phải tên Phong đâu! Anh ấy là bạn học cũ của tôi ở bên Nhật đó chúng tôi dự định kết hôn sau đó sang đấy định cư luôn.
Lần này anh không nói gì nữa chỉ nhìn tôi chằm chằm như ngàn lời muốn nói, chúng tôi đã làm tổn thương nhau rất nhiều nhiều đến mức trái tim chồng chéo vết thương này đến vết thương khác, vết thương này chưa lành lại đến vết thương khác, những vết sẹo để lại sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể xóa được cứ lúc trở trời nó lại nhói đau.
- Chúc em hạnh phúc!
Đây chắc là câu duy nhất anh có thể nói lúc này sao? Sao anh không nói em đừng đi, em đừng lấy hắn ta chẳng hạn, cũng đúng làm sao anh có thể nói được trong khi anh đã có bạn gái thậm chí còn đang hận tôi chăng?
- Cám ơn anh!
Quay đi mà nước mắt cứ tuôn trào, giá ngày trước tôi không quá cạn tình với anh, không quá cực đoan, không quá hiếu thắng có lẽ giờ đây hai chúng tôi đã khác, sẽ không phải nói không lên lời như bây giờ, có lẽ chúng tôi sẽ không phải xa nhau đến vậy. Giờ đây có lẽ anh đã đi rồi chứ đâu còn rảnh mà đứng nhìn tôi đâu, bỏ lỡ chính tình yêu của mình mới là điều đáng hối hận nhất.
Một đôi bàn tay ấm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, chẳng lẽ là anh sao? Anh không đi sao?
- Yêu anh sao không nói?
Đúng là anh thật rồi, tôi chỉ muốn hét lên "em yêu anh, thật đấy!" nhưng cổ họng cứ nghẹn lại:
- Em ... em.. em
Anh hôn tôi cái hôn chứ đựng sự nhớ nhung kèm theo cả hờn dỗi, tôi cũng ôm anh mặc cho anh muốn hôn bao nhiêu cũng được bởi vì tôi cũng thực sự rất rất nhớ anh nhớ đến mức mỗi lần đi trên đường phố bất kể ở Hà Nội hay Osaka tôi cũng giáo giác nhìn xem có phải anh không. Nỗi nhớ gặm nhấm khiến trái tim có sắt đá đến đâu cũng có lúc mềm yếu.
- Thế còn Mai thì sao đây anh?
Anh cười:
- Ngốc à! Chuyện gì cũng tinh quái mà sao mỗi việc nhìn xem anh và nó có phải người yêu không mà cũng chẳng nhận ra, nó là bà cô bên chồng tương lai của em đấy.
Tôi bật cười, anh nhìn tôi thở dài:
- Thế bạn học cũ bên Nhật kiêm chồng tương lai của em phải tính sao đây?
Tôi cười:
- Thế mà đã kêu Mai là bà cô bên chồng của em rồi, thế phải tính sao đây? Nhưng mà dù thế nào thì cũng kệ anh ta!
Anh ôm tôi vào lòng và nói:
- Thế em yêu anh từ bao giờ?
Tôi đáp:
- Yêu từ lâu, từ lâu lắm rồi, ngày trước em nói không yêu anh chỉ là giả thôi, lúc đấy đã thích anh lắm rồi mà. Được chưa?
Tình yêu đúng như trò chơi vậy, hiệp đầu cả hai chúng tôi đều thua trái tim ai cũng ngổn ngang vết thương, hiệp hai chúng tôi dùng trái tim tổn thương đó để làm tổn thương nhau nhưng đến hiệp thứ ba cả hai chúng tôi đều là những người chiến thắng, 3 tháng yêu thương, 7 năm tương tư, lại 3 tháng giành lại tình yêu cứ thế tôi và anh cứ đi lòng vòng rồi cuối cùng lại gặp nhau nơi cuối con đường.
Cô trả lời: “Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à.”
Người ta bảo: “Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm”.
Cô không nói gì, lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Cô ngồi bất thần tự hỏi, tại sao thời gian đã lâu vậy rồi mà cô không thể nào quên được người đó. Cô đau đớn khi nhận ra lúc này, trên môi cô còn vương lại chút gì mặn chát…
Một mình trong phòng vắng, cô nhớ lại tình yêu xưa, tình yêu đầu tiên với bao dư vị của niềm vui, hạnh phúc và cả nỗi đau ngọt ngào. Cô chợt liên tưởng đến những cái nắm tay thật chặt, những nụ hôn cháy bỏng, những ước mơ về tương lai mà cô từng xây đắp. Để rồi, cùng song hành với nỗi nhớ hôm nay đang dày xéo là những giọt nước mắt chực tuôn trào trên gương mặt.
Ký ức vẫn cứ thế ùa về. Cô nhớ về ngày hôm đó…
Vì là ngày đầu tuần nên cô quyết định đi làm sớm hơn một chút. Gần tới công ty thì một cơn mưa bất chợt đến, cũng như bao người khác, vội vàng tìm cho mình một chỗ tránh mưa. Và ghé quán cà phê bên đường là lựa chọn thú vị nhất. Cô vào quán, chọn một góc đủ để thả hồn mình theo giai điệu du dương của những bản nhạc.
Đang nhâm nhi cốc sữa nóng thì anh đột nhiên xuất hiện trước mặt với câu nói: “Lớn thế này rồi, em vẫn còn uống sữa? Như vậy, bao giờ mới lấy được chồng? Quán đông người quá, em cho anh ngồi chung bàn với nhé!”.
Cô bất ngờ trước những lời nói của người đàn ông lạ mặt. Chưa kịp phản ứng gì thì cô bắt gặp ánh mắt sâu hút của anh. Cô cứ thế im lặng, suy tưởng.
Sau phút giây xao động đó, cô trở về với thực tại. Cô thấy ghét gã trai này, vì chỉ mới đây thôi gã dám buông lời trêu chọc cô.
Buông thõng ánh mắt ra xa và lạnh lùng đáp: “Cứ tự nhiên, quán này đâu phải của tôi”.
Anh ngồi xuống, không nói gì thêm nữa và gọi cho mình một tách cafe. Chợt điện thoại anh reo vang, rồi anh đứng dậy chào cô và mất hút trong cơn mưa đang nặng hạt.
Cuộc gặp gỡ bất chợt đem lại những cảm xúc mong manh cho riêng mình cô cuối cùng cũng qua đi. Những cảm xúc cứ nhạt dần, trôi vào quên lãng…
Theo từng nhịp chảy của thời gian cô vẫn vô tư, hồn nhiên và cũng không còn nhớ gì tới anh nữa. Thế nhưng, cuộc đời hình như là sự trùng hợp không ai có thể cưỡng lại được. Với cô sự trùng hợp đó, đã cho cô bắt đầu một tình yêu đẹp, nhưng cũng đầy nước mắt.
Khi đó, công ty cô có một hợp đồng quan trọng trong lĩnh vực du lịch. Cô được giao toàn bộ trách nhiệm trong việc gặp gỡ đối tác cũng như lên kế hoạch công việc. Cô hào hứng với công việc này. Cô nhấc máy:
- Alô, xin hỏi đây có phải số máy của công ty X không ạ?
- Vâng! Xin lỗi, cô là ai?
- Tôi là Thiên Kim, nhân viên tư vấn dịch vụ du lịch. Công ty anh có đặt một tour du lịch ở chỗ tôi. Tôi muốn hẹn gặp anh để trao đổi.
- À, vậy chiều nay khoảng 4h chúng ta gặp nhau ở quán cafe đối diện công ty tôi nhé.
- Vâng, chào anh.
Chiều hôm đó, cô đến sớm hơn giờ hẹn và đợi. Điện thoại của cô chợt reo vang.
- Alô.
- Chào cô, cô đã đến chưa?
- Tôi đang ở chỗ hẹn.
- Tôi thấy cô rồi.
Trong phút chốc, hình như hai người nhận ra nhau. Họ nhận thấy có cái gì đó vừa lạ, vừa quen, vừa rất thân thiết ở người đối diện. Nhưng không ai dám nói.
Cô chủ động lên tiếng:
- Chào anh, mời anh ngồi. Anh gọi đồ uống đi, và chúng ta cùng trao đổi công việc nhé.
Cuộc trao đổi diễn ra tốt đẹp hơn những gì cô nghĩ. Và như vậy, có nghĩa là cô đã thành công trong hợp đồng lần này. Nhưng điều làm cô vui hơn, đó là cô đã tìm được cho mình một người bạn.
Những ngày sau đó, anh luôn gọi điện, nhắn tin cho cô. Rồi họ hẹn hò. Họ hứa hẹn cho một tình yêu đẹp mãi. Cả hai người luôn cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Cô nhớ, có lần anh nói với cô: “Dù thế giới này có thay đổi như thế nào, vạn vật có thay đổi ra sao thì anh vẫn luôn yêu em. Cô bé của anh ạ!” Cô hạnh phúc vì điều đó. Tựa đầu vào vai anh, cô khẽ nói “Em cũng thế, em sẽ mãi yêu anh…”
*
Giọt nước mắt bỗng rớt xuống tay nóng hổi. Cô giật mình trở về thực tại. Cô cười nhẹ nhàng trong nước mắt. Cô xót xa khi ý thức được rằng, tất cả những thứ đó giờ chỉ còn trong hồi ức. Còn giờ đây, anh của cô, tình yêu của cô đã đi xa rồi. Tại sao ư? Cô không hiểu.
Cô chỉ nhớ rằng, mùa thu năm đó, buổi tối hôm đó – ngày sinh nhật cô.
- Em à. Chúc mừng sinh nhật em - Anh đưa cho cô bó hoa hồng rực rỡ.
Cô cười hạnh phúc nói: “Chúng mình đi đâu chơi anh nhé”.
- Ừ. Anh sẽ đưa em đi.
Cô gái đang yêu hạnh phúc đến tột độ, khi được cùng người mình yêu tay trong tay dạo phố. Đây là, sinh nhật đầu tiên cô đi cùng một người con trai, mà người đó chính là người mà cô nguyện sẽ cùng đi hết con đường tương lai còn lại. Cô thấy yêu cái ngày ý nghĩa đó. Yêu cái mùa thu dịu nhẹ đó.
Những cơn gió vẫn thổi nhẹ nhàng làm mơn man da thịt. Đang ngập chìm trong hạnh phúc, cô bỗng giật mình với cái nắm tay thật chặt của người con trai ngồi bên cạnh. Anh nói:
Anh từ giã cõi đời về với cõi vĩnh hằng khi chưa thể nói với cô thêm một lời xin lỗi… (Ảnh minh họa)
- Em, anh xin lỗi em vì tất cả. Anh xin lỗi, anh không thể bên em như lời anh đã hứa.
Cô im lặng. Cô bất ngờ. Cô đau đớn. Cô không tin vào những gì tai mình nghe thấy.
- Anh, anh đang nói điều gì vậy? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật em sao anh?
- Thiên Kim à, anh chỉ muốn nói với em một điều. Đó là hãy tha lỗi cho anh. Những gì ngày qua anh đã dành cho em là sự thật, nhưng bây giờ… Em, em hãy tha lỗi cho anh. Anh đưa em về nhé!
Cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba. Những gì mà cô tận hưởng ngày qua chỉ còn lại ở hai từ xin lỗi thôi sao?
- Anh cho em lý do đi. Tại sao lại vậy anh? Em đã làm gì sai?
- Không, em không làm gì sai hết. Là do anh đã không giữ lời hứa. Anh đã sai.
- Có ai đó đã thay thế vị trí của em rồi sao anh?
- Anh đã quá nhẫn tâm phải không em? Anh xin lỗi.
Cô không muốn nghe thêm lời nào từ anh nữa, cô bỏ chạy. Chạy trốn tất cả. Trong đầu cô lúc này đang vang lên những dư âm ngọt ngào của lời yêu và tất nhiên là cả những xót xa cho một tình yêu đã tan vỡ.
Cô lang thang trên những con phố lâu thật lâu, nước mắt đã chảy không biết bao nhiêu cho thỏa nỗi lòng. Người đó đã đến và đi qua cuộc đời cô tựa như một cơn gió thoảng. Nhẹ nhàng đấy, nhưng cũng lạnh buốt đến tận con tim.
Cô mở cửa phòng, nhìn vào màn hình điện thoại, nhấn vào mục danh bạ tìm đến số có lưu tên là honey, cô khẽ nhấn nút delete. Xóa hết những gì không còn thuộc về cô nữa. Đã 12h đêm, đêm nay không một cuộc gọi, không một tin nhắn chúc ngủ ngon. Vậy là, người đó đã đi qua cuộc đời cô như thế.
Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say đắm. Kể từ sau ngày chia tay, cô luôn đặt ra cho mình những nguyên tắc thép kể cả trong công việc và tình cảm để nhắc nhở mình không tái phạm một sai lầm nào nữa.
*
Còn anh, sau cái đêm hôm đó, anh nhập viện. Anh mắc bệnh ung thư. Căn bệnh mà anh biết không thể nào chữa khỏi được. Anh đau khổ khi biết rằng, mình sẽ không thể đi chung đường với người con gái ấy, không thể bảo vệ người con gái ấy và đau khổ hơn là không thể cho người con gái ấy một gia đình trọn vẹn như cô từng mơ ước. Anh lặng lẽ dằn vặt mình trong đau đớn.
Thiên Kim cũng chính là mối tình đầu của anh. Anh yêu sự trong sáng, thuần khiết pha chút tinh nghịch nơi cô. Quyết định chia tay, anh mong cô có thể tìm được một hạnh phúc thực sự.
Ngày nào anh cũng viết nhật ký cho cô. Cái tên Thiên Kim luôn hiện hữu trong trái tim người con trai ấy. Vẫn là nét bút thân thuộc.
“Công chúa của anh. Em biết không, với anh, em là tất cả. Anh xin lỗi vì đã không thể làm em hạnh phúc. Nhưng em à, em hãy tin anh, hãy tin tình yêu hôm qua anh dành cho em là sự thật và tình yêu đó sẽ còn mãi ở trong anh. Nếu em đọc được những dòng chữ này, thì hãy tha thứ cho anh, em nhé! Nếu có kiếp sau, anh xin được yêu em mãi mãi”.
Thời gian trôi đi, thể xác người con trai ấy ngày càng trở nên héo mòn. Biết mình không thể kéo dài thời gian thêm nữa, anh nhấc điện thoại lên. Tìm đến tên Thiên Kim và anh gọi.
- Em đấy à, em còn nhớ anh không?
- Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à.
- Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm.
Tút, tút, tút… Những âm thanh vang lên kéo dài buồn bã.
Cô đã tắt máy, cô khóc và anh cũng khóc.
Chiếc điện thoại rời khỏi bàn tay của anh. Anh từ giã cõi đời về với cõi vĩnh hằng khi chưa thể nói với cô thêm một lời xin lỗi.
*
Một tuần sau ngày anh mất, một người bạn của anh đưa cho cô cuốn nhật ký của anh. Cô cầm và đọc. Một cảm giác tội lỗi dâng tràn tâm hồn cô. Trong lúc anh cần cô nhất thì cô lại vô tâm bỏ mặc. Cô đã giận anh, không nói đúng hơn là cô đã hận anh. Hận anh chỉ vì ngày hôm đó, đã nói với cô lời chia tay để đi yêu thương một người con gái khác. Cô giận chính bản thân mình đã không tìm hiểu mọi việc thật kỹ càng, để rồi đánh mất đi tình yêu. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên má.
Lặng lẽ đến bên mộ anh với một bó hồng, cô đặt nó xuống, lần này cô không khóc. Chỉ đứng ngắm nhìn di ảnh của anh, một gương mặt hiền hậu, thông minh – người cô đã yêu và rất yêu. Cô nói với anh. “Anh, em yêu anh. Em mãi yêu anh. Chúng ta đã nợ nhau một lời xin lỗi”.
Dòng facebook hiện lên từng chữ đang đâm vào quá khứ thương đau của chính bản thân. Đã hơn 2h sáng rồi mà tại sao không ngủ được vậy ? Trước kia mỗi đêm khi em nhắm mắt lại là kỉ niệm đẹp mỗi ngày anh dành cho hiện lên từng giấc ngủ thật ngon.Có làm gì có lỗi đâu mà anh lại nhẫn tâm đến như vậy? Giờ đây lại phải chịu đựng trong thân xác tàn tạ ư ....!
..... ....khóc làm gì thư ơi ? ... Em ...... ... Buồn vì đã yêu anh quá nhiều... .... Buồn vì con người anh " giả tạo " đến kinh ngạc ..... Buồn vì khi thấy anh đi vô khách sạn cùng người con gái khác mà vẫn vô tâm nói với em là " Anh đang ngủ ở nhà " hix .... ....Nhưng .... Chưa hết đâu. .... Thất vọng lắm rồi .. ... ..vì trước kia anh đã từng cố gắng hết mình để chinh phục trái tim e mà đúng không ? Một đứa con gái mới bước lên tuổi 16 thì làm sao có thể biết anh đang tán tỉnh vì lí do nào đây ? Anh quá nổi , đẹp trai lại tay ga lượn vòng vòng nơi e học miết, rất nhiều người con gái dễ thương chung trường thích a mà sao lại không chọn mà tán ? Có lần đứa bạn nói anh thích e nhưng chỉ biết từ chối coi như không có gì xảy ra,vẫn vui chơi cùng đám bạn thân như mọi ngày rồi về nhà..Chính anh là người tìm đủ cách để tiếp cận e trong mọi hoàn cảnh, quan tâm từng tí một từng buổi sáng vẫn kè kè theo sau khi mẹ chở e đến trường, nhờ đủ friend lấy cho bằng được số phone để nhắn tin làm quen, trưa nắng tan học về bước chân ra khỏi ngôi trường Chu Văn An là đã thấy bóng dáng quen thuộc đó đứng chờ mình , trời mưa không bao giờ quên mua áo mưa cho e khi học thêm ra, chở đi ăn ,sắm đồ thật đẹp bất kì những lúc nào e muốn..và e đã yêu thật anh à ....!
.... Nhớ từng cùng a đi dạo quanh con đường buôn mê nhộn nhịp, ôm chặt a lòng hạnh phúc nhiều lắm....a chợt nói : .... - Thư ! Đừng ngại gì nha,rất cần có e bên cạnh nên a mới quan tâm như thế thôi...chứ thời nay đâu có thằng con trai nào rãnh mà bỏ thời gian ,bỏ tiền để chăm chút cho người con gái mình không yêu đâu đúng không ? Lúc quen a có phải nhiều đứa nói là " Đừng nên quen thằng đó nó đểu lắm chứ gì " .... Dạ.Lúc đầu nghe vậy e thấy lo lắm,nhưng bây giờ tin quá luôn rồi nè hihi..... .... A sẽ luôn bên e..yêu là tin người mình đang quen thôi.vì người ta không thích a quen e nên đi nói này kia á..kệ đi nha .... Dạ...biết rồi chồng yêu... ..... Lúc đó trái tim đã cảm thấy thương lắm vì sự miệt mài đêm ngày a đang thể hiện cho e thời gian qua... .... ...khi tình cảm đã thắt chặt theo dòng thời gian thì ngày trôi qua e cảm thấy yêu anh nhiều hơn , giống như chiếm 3/4 trong cơ thể sống rồi. Càng thương yêu thì càng lo lằng sợ mất a lắm....dạo này thấy a hơi thay đổi..hay đề cập đến vấn đề " nhà nghỉ " khi 2 đứa ở bên : .... Thư vợ yêu..quen nhau cũng được gần 4 tháng rồi mà e cứ khó với anh là sao nhỉ ....mấy đứa bạn đi uống cafe ngồi tâm sự về bồ nó tuyệt vời làm a cảm thấy tủi thân thật... ... Là sao hả anh ? E nhìn chăm chú vào khuôn mặt .... ... Thì tụi nó thời nay muốn con gái yêu mày thật lòng phải đề cập đến vấn đề đó ngu vậy ! chứ nếu nó không cho có nghĩa tình thương dành cho mày còn kém lắm .nghe não lòng ghê.... .... Thôi anh nha...người ta khác e khác...e không thích như vậy đâu.. yêu e thật lòng thì a phải hiểu chứ..... .... Hiểu gì...? Hiểu gì chứ ? Hay là e muốn để dành cho thằng khác......giọng a quát lên..lần đầu tiên e cảm thấy a nóng như thế.... ..và rồi ...nước trong khoé mắt e đã rơi.... ... - Em thấy hơi mệt....Chở e về nhà đi.. ... Ừ về thì về cứ suy nghĩ đi e sẽ hiểu tại sao a nói như vậy.... .... ...đến nhà tại Số.....Đường Lê Duẩn không còn " hôn lên má với những lời ngọt ngào như trước mà ..... A quay mặt đi phóng xe thật nhanh làm e rất lo lắng , bước chân lên phòng quá nhiều suy nghĩ về lời nói lúc nãy, gọi cho a lại khoá máy là sao ? Hix...nhớ a nhiều lắm chồng ơi ? đêm đó đã khóc thật không thể kiềm chế được... ... 1 ngày... .... 2 ngày... ... 3 ngày trôi qua không thấy a liên lạc e như mất sức sống, chán nãn, học không thể vô chữ nào được..liếc nhìn điện thoại thấy tin nhắn từ số ( chỒng yêu ) hiện lên : ... - A bị ốm rồi,tí e học chạy lên nhà a chơi, nhớ e lắm vợ yêu ..hix... .... Lo quá.không yên được rồi e phải xin phép cô giáo dạy thêm để vội vàng chạy lên gặp anh...căn nhà số ....đường hẽm phan bội châu ,hình như không có ai ở nhà , e bấm chuông ... Vô đi vợ yêu.. cả nhà đi làm hết rồi.! a nghỉ học mấy hôm nay vì ốm mệt đuối luôn đây... ... A có làm sao không ? E lo lắm a biết chứ ? .... ( vì con gái khi yêu thật lòng mà...chỉ biết mong mỏi trong sự chờ đợi thôi) .... Ừ chồng biết mà...nằm xuống với a tí... ... Kéo tay xuống anh ôm e như chưa từng được yêu, cứ ngở sẽ chỉ dừng lại ở đó mà không đâu...a đang dần kéo từng mảnh vải trên cơ thể của người con gái đang dậy thì xuống, chỉ nói là nhớ e lắm anh mới rồi...cho a nhé.....e cũng chỉ biết im lặng để nước mắt trào ra trong kháng cự vô vọng...và khi đã xong rồi e đau,e khóc nhiều lắm a lại ôm e thật chặt .... ... Vì anh yêu em quá nhiều..a nhớ em..a rất sợ mất e nên a phải làm như vậy vợ yêu à....a sẽ có trách nhiệm mãi mãi để e sống trong hạnh phúc...e đừng lo gì hết vợ thư yêu của chồng.... .... ...Anh....hix....chỉ biết nhìn anh, ôm anh lúc này thôi ,nhanh quá...nhanh quá vậy hả anh ?
Nhanh gì đâu e..bạn a nó quen bồ nó một hai tuần là đã " trao " hết rồi..thời nay chuyện đó là bình thường vợ yêu à..mình như thế là hơi muộn rồi đó.... .... Sao anh lại nói như thế được lúc này...e đang đau lắm hix .... Thôi mà..a thương yêu e nhiều mà...chụt...chụt...bám đôi môi thật chặt trên gò má đang rớm nước mắt của e không biết a đang nghĩ gì ,nhưng e sợ mất a lắm hix..đừng bao giờ bỏ e chồng ơi huhu .... Vợ à..a biết mình cần làm gì mà hix... ....khuôn mặt a lúc đó hiền và tội lắm, chỉ biết ôm a thật chặt vào r ngủ thiếp đi.... .... ....3h chiều e chợt tỉnh giấc trong vòng tay anh...ráng gượng dậy nhặt từng mảnh đồ sót lại trên nệm căn phòng vội mặc vào để chào a ra về .... .... E có đau lắm không ? A chở e về nha... ... Thôi a..e cố về được , ba mẹ sắp đi làm nên phải về nhà sớm.... ..... E nhớ là không được kể ai nghe chuyện này nha ,chỉ vợ chồng mình biết thôi nghe.. .... Dạ...e biết rồi a.. Hix .... Về đến nhà chồng gọi đó...ráng lên phòng nằm nghỉ tí đi nha....aye nhiều lắm... .... ....Ra khỏi nhà a trong đầu e bộn bề suy nghĩ...biết thế thì đã không lên nhà rồi hix...nhưng lở trao cho a tất cả những gì e có không biết sau này a có làm được những điều như đã thì thầm bên tai tại căn phòng lúc nãy không....hix...lo lắng chỉ biết yêu ...yêu thương thôi, tự nhủ lòng có lẽ a sẽ yêu thương e nhiều hơn trước nhỉ ? về tới căn phòng thì điện thoại e reo lên : .... ... Vợ yêu về đến nhà chưa ? Thấy thế nào r e hix.... ..... Dạ...đau lắm ...như thế là mất " Rin " r đó hả anh ? .... Thôi mà..đừng nghĩ gì nhiều e cố gắng nằm nghỉ tí đi....thương vợ nhất nhất luôn nè .... ...cÚp máy xong lại nằm hình dung có khi nào tương lai a lại bỏ e theo người con gái khác ? Hôm nay như thế đã đủ mệt___ đóng chặt cửa ráng nhắm mắt ngủ trong cơn mơ về a mà thôi..... ... ............. Một tháng đầu sau cái lần đầu tiên ấy,vẫn là những buổi đón đưa e đi học về đúng như thường lệ nhưng chỉ có cái khác ít dẫn e đi dạo phố, đi ăn ,đi xem phim lãng mạng..v...v... như trước mà a tập cho làm quen BAR với " HoTel " nhiều hơn,cứ lấy lý do " trưa nắng đi ra đường đen da " mình kiếm chỗ nào nghĩ tí cho đở nắng, sợ a buông tay thì e càng phải bên a hơn đồng nghĩa với lí do không thể nào đếm được bao nhiêu là chăn gối đã có mùi mồ hôi sức trẻ, đôi lúc ở bên nhau cả ngày chỉ để " ấy " mà thôi.Số lần đi học cũng không được đầy đủ,lo lắm r...ba mẹ e biết được sẽ như thế nào đây hả a hix... .... Nhà có điều kiện e cứ lo xa,mà nói nè về xin ba mẹ mua tay ga mà chạy, chiếc MAX__ FE e đi cũ lắm rồi đấy, vợ chồng xinh gái chân dài đi mấy xe đó mới hợp e à, hiểu chưa hi hi .... Tay ga hả a, Dạ để e về xin thử ,như bị lú về a từ lúc nào không hay,nói gì e cũng chỉ biết nghe thôi,dạo này a hay la lắm bản thân chỉ biết buồn khóc nhưng không giám trước mặt vì sợ a " chia tay " thì e biết sống thế nào hix.... ... ...Thôi a thương ngoan nào vợ yêu,cứ đôi bàn tay a chạm vào cơ thể e lại nhũn ra.,đừng bao giờ bỏ e chồng nhé ,lại thì thầm quấn quýt bên giấc nồng say ...... .... ....4h chiều ngày mai... ..... Alo___alo___ Luôn cố gắng làm cho anh vui hơn, mẹ đã mua xe cho e chồng yêu hihi .... ..... Vậy hả? đã nói mà nghe chồng là vợ lên ngay thôi,tranh thủ xin đi chứ sau này lở không lên lớp lúc đó 500 đồng cũng khó lắm...hehe... ... Sao ngày ăn nói mỗi khác vậy a ? Hix..không động viên e học cố lên thì thôi sao lại chù e như thế hix..... .... Đùa tí mà có vẻ khó chịu nhỉ ? không thích thì cúp máy đi hơ . Bực mình ! .... Dạ e đâu nói gì đâu a, e xin lỗi hix.... ............. %%Thầm nghĩ về lời hứa của lần đầu tiên tại căn phòng anh ấy đang cố ý quên thật ư. Phải chăng vì ân ái quá nhiều rồi nên a cảm thấy bị nhàm chán ? Khi mới tán cái gì a cũng chiều , e muốn ăn gì ,thích đi chơi đâu dù trời mưa hay nắng gió a vẫn sẵng sàng có mặt. Hiện tại đôi lúc trời mưa đi học về cũng tự mình âm thầm chạy về nhà thay đồ rồi.... ...... Chờ anh tối về gọi " Đang có việc với mấy thằng bạn tí " ...... Cam chịu trong mọi hoàn cảnh miễn sao đừng rời xa e chồng ơi hix... .... Sắp đến thi học kì e đã nói với a cân nhắc lại việc gặp nhau ít lại để lo tập trung hơn cho việc ôn bài nhưng sao lại khó chịu như vậy : ..... Tuỳ thôi....không lẽ ngày nào cũng học à hix..lúc a nhớ e chịu hết nỗi phải làm sao ? Hay là tính lấy lí do để hẹn hò với thằng khác ? ..... Đâu có , e yêu Anh nhiều lắm mà. Chỉ là e sợ thi rớt ba mẹ biết thì xong hix.... ..... Ôi màu mè quá. Không học được thì từ từ tính , mấy con bồ những thằng bạn a vẫn chơi đều đều lên lớp rầm rầm đó, có sao đâu hzza.... ..... Hix...hiểu rồi , a cứ để e học nha ,khi nào rãnh là chạy lên gặp a liền mà.... ..... Thấy người yêu nó tĩnh lặng phát ngôn : .... Ừ....! Như thế cũng được...nhớ nhé. Thôi a đi công chuyện đây. Pai e. .... Khi thời gian rãnh trước đây a luôn2 tìm mọi cách làm cho e vui , đơn giản chỉ vì sao nhỉ ? Bằng hành động thực tế để thể hiện tình thương yêu chân tình chăng ? Sao bây giờ e suy nghĩ lệch hơn thế a hixRead More...
Nếu nghe thấy con gái than phiền trên đời này chẳng có người con trai nào tốt thì con trai đừng nên cố gắng trở thành một người con trai tốt, chỉ nên nhún vai mỉm cười bỏ qua mà thôi…
Nhỏ hơn 10 tuổi thì không nói làm gì, hắn chỉ biết nghịch dại chứ chả biết gì.
13, 14 tuổi, hắn bắt đầu có cảm tình với con gái, nhưng lúc đó vẫn còn tránh xa con gái lắm, lại còn tỏ ra là ghét con gái vì sợ bạn bè trêu chọc.
15 tuổi, nghe người lớn nói đến một tên nào đó đào hoa lắm, làm tổn thương con gái, khiến con gái tự tử. Hắn nghĩ rằng tên đó thật lòng lang dạ sói, sau này nhất định hắn sẽ là một người con trai si tình, nhất định cả đời chỉ yêu một người con gái mà thôi
16 tuổi, hắn thích một cô bạn, nhưng không dám nói ra. Hắn vẫn tỏ ra bình thường, chỉ khi nàng ra khỏi cổng trường rồi, mới nấp ở sau cửa sổ tầng hai mà nhìn theo bóng nàng. Hắn nghĩ nàng nhất định là một thiên sứ.
17 tuổi, có một người con gái thích hắn, nhưng hắn giữ khoảng cách với cô ta rất xa. Trong lòng hắn chỉ có nàng mà thôi, chẳng màng tới bất kì cô gái nào khác.
18 tuổi, hắn xem một bộ phim tình cảm, hắn cảm động phát khóc, hắn nghĩ, nếu như nàng của hắn mất đi đôi mắt, hắn nhất định như nhân vật nam chính trong phim, không một chút do dự mà dâng đôi mắt của mình cho nàng, để nàng có thể nhìn thấy ánh sáng.
19 tuổi, đỗ đại học. Rút cục phải rời xa cô bạn mà hắn thầm yêu trộm nhớ bao lâu, lúc ngồi trên tàu để nhập học, cảm giác mỗi ngày một cách xa nàng hơn, trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng vô cùng. Hắn lại nghĩ rằng, nhất định sẽ không bao giờ quên nàng, đợi khi hắn thành công hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.
20 tuổi, nghe thấy người khác nói chuyện bậy, hắn cảm thấy người ta thật đáng xấu hổ.
21 tuổi, nàng viết thư cho hắn biết nàng đã có người yêu. Hắn khóc thầm suốt một đêm.
22 tuổi, hắn ngỏ lời với một người con gái khác, nàng nói: "Anh là một người tốt, nhưng em vẫn còn nhỏ." Hắn nghĩ, mình đích thực là một người tốt, hắn nói: "Không sao, anh có thể đợi em". Lòng hắn nghĩ, hắn sẽ không như mấy kẻ đa tình, ba năm hay năm năm hắn đều có thể đợi nàng.
23 tuổi, chính người con gái từng nói với hắn cô còn rất nhỏ đó, yêu một anh chàng đẹp trai khác. Hắn vô cùng mơ hồ, thì ra người ta có thể "lớn" nhanh đến vậy
24 tuổi, hắn lại ngỏ lời với một cô gái khác, nàng nói: "Anh là một người tốt, nhưng em không phải là người thích hợp với anh". Hắn băn khoăn rất lâu, ta là người tốt, tại sao em lại không hợp với ta ?
25 tuổi, hắn lại ngỏ lời với một cô khác, cô này đã đồng ý hắn. Hắn rất hạnh phúc, bắt đầu dốc sức vì tương lai, hắn nghĩ vui chơi chỉ là nhất thời, chỉ có cố gắng, chăm chỉ hết mình thì hắn và nàng mới có một tương lai hạnh phúc. Vậy mà nửa năm sau, nàng đòi chia tay. Lí do chỉ vì một người con trai khác, người con trai biết nói những lời ngọt ngào làm vui lòng nàng. Người con gái đó nói: "Anh là một người tốt, là em có lỗi với anh." Hắn dường như đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu: hắn là một người tốt.
26 tuổi, hắn bắt đầu sa đọa, kết bạn qua mạng. Người sặc mùi nước hoa thời thượng, hơn nữa dần dần còn biết cách nói những lời làm vui lòng con gái. Chẳng lâu sau, hắn có bạn gái. Mặc dù hắn đối với nàng cũng rất tốt, nhưng trong lòng hắn rất rõ, hắn chẳng hề yêu nàng.
27 tuổi, hắn chia tay. Hắn nói với nàng: "Em là một cô gái tốt, là anh có lỗi với em."
28 tuổi, hắn cũng thử nếm mùi, ha ha, phát hiện ra người khác làm được thì hắn cũng làm được.
29 tuổi, hắn cũng biết kể chuyện bậy, hơn nữa lấy làm thích thú khi thấy con gái xung quanh vì thế mà đỏ mặt.
30 tuổi, hắn đột nhiên phát hiện hắn rất có khả năng cưa cẩm con gái, nhưng lại chẳng còn khả năng yêu. Thế là hắn đã viết trong "profile" của hắn thế này đây:
**************************************** Thực ra người con trai nào cũng rất muốn là một người con trai chung thủy, chỉ yêu một người.
Thực ra người con trai nào cũng mong muốn mãi mãi yêu một người.
Chỉ có điều, chẳng có người con gái nào chịu yêu những người con trai như vậy cả. Các cô cho rằng những người con trai như thế quá ngây thơ, quá cổ lỗ, chẳng có hứng yêu.
Thế nên con trai bắt đầu phải thay đổi, trở thành mẫu con trai mà con gái vẫn yêu thích, kiểu con trai mà miệng lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo, ăn chơi bất cần hoặc là hài hước hóm hỉnh.
Bắt đầu học cách nói những lời ngọt ngào chứ không phải những lời thật lòng, bắt đầu học cách biết giả vờ quan tâm, học cách lấy lòng con gái bằng cách tặng những đồ trang sức này kia, học cách cưa cẩm, học cách nắm bắt tình yêu. Hay là nhìn thấu thế gian, đùa giỡn tình trường, để trở thành kiểu con trai bị con gái căm hận nhất.
Con trai có thể dễ dàng chiếm được lòng của con gái. Nhưng khi yêu, trong màn đêm, họ cũng biết khóc. Không có con gái thì sẽ không bao giờ có tình yêu.Read More...