Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn: "Đến Lượt Em Tỏ Tình"
Dù đã quen với việc cứ dăm bữa nửa tháng Minh lại xuất hiện bên một em người yêu mới xinh tươi, nhưng chẳng hiểu sao cảm giác nghèn nghẹt nơi trái tim hệt lần đầu tiên thấy Minh yêu cứ luôn tra tấn Thuỳ, ngay cả khi cô đã nhận lời làm bạn gái Nguyên.
*
Đôi khi Thuỳ tự hỏi sao mình lại yêu Minh đến thế trong khi cô đang "sở hữu" một anh chàng có thể coi là hoàn hảo cả về tâm hồn lẫn vẻ bề ngoài như Nguyên. Phải chăng con người ai cũng vậy, luôn khát khao những cái mình không có, nuối tiếc những điều dang dở thay vì chịu hài lòng với bản thân?
Thuỳ nhớ năm 15 tuổi, cô đã ý thức được trái tim mình rung động trước Minh, cậu bạn có nụ cười Colgate cùng tài ăn nói chém gió nhất lớp. Nhưng đến khi cuộc đấu trí giữa lý trí và yêu thương để xem có đáng đánh mất tình bạn vì một lời tỏ tình của Thuỳ ngã ngũ cũng là khi cô nhận ra Minh đang yêu một người khác.
Sau những phút tưởng chừng ngã gục khi trái tim non nớt mang nhiều ảo mộng bị bóp nghẹt bởi sự thật phũ phàng, Thuỳ đã gạt nước mắt mà tự nhủ với mình rằng: "Sẽ chờ cho đến khi trái tim Minh mở cửa..." Nhưng, mọi chuyện không đơn giản như Thuỳ nghĩ.
Sau thất bại của tình yêu đầu đời, Minh trượt dài trong vết xe tình ái. Lao vào yêu, có lúc vẻ vang, có lúc thất trận, nhưng rốt lại đều là chia tay. Mỗi lần như thế, Minh đều tìm đến Thuỳ, cô gái sẵn sàng nghe mọi than vãn, mệt mỏi của anh, để rồi vài hôm sau, lại đắm chìm trong những cuộc chinh chiến mới. Để Thuỳ lại với những đêm dài đẫm nước mắt, tự hỏi tại sao chẳng bao giờ anh chọn cô? Thuỳ yêu thầm Minh, dù luôn đau khổ vì những cô gái ở bên cạnh anh... Nhiều lúc Thuỳ đã tự răn mình không nên gặp Minh những lúc anh chông chênh. Bởi mỗi lần thấy vẻ yếu đuối, sự mệt mỏi trong mắt anh, cô lại không thể kìm chế được tình cảm bấy lâu nay mình giam hãm. Chỉ muốn giữ chặt anh trong vòng tay, kéo dài ra cái khoảnh khắc bình yên anh dựa đầu vào vai cô, than thở những ưu phiền cuộc sống, những chao đảo tình yêu. Nhưng sao mà khó thế... Vẫn biết Minh có thể tìm một người yêu mới nhanh như khoảnh khắc anh ở cạnh cô, nhưng không hiểu sao mỗi lần Minh đến tìm, cô lại nuôi hy vọng, mong manh và mòn mỏi rằng chỗ dành cho mình là ở phía cuối đường tình yêu của Minh. Đi qua hết những cuộc tình chóng vánh, rồi Minh sẽ nhận ra cô đang chờ ở đó, nơi anh có thể đến, gục trên vai cô sau bao mệt mỏi kiếm tìm. Nhưng từ giờ đến lúc đó sẽ còn mất bao lâu? Thuỳ không rõ, cô chỉ biết mình đang chao đảo từng ngày, vì những cô gái Minh lần lượt dẫn tới giới thiệu, họ thay phiên nhau lấp vào vị trí Thuỳ thèm muốn. Giữa lúc đó Nguyên, một trong những chiến hữu thân thiết của Minh, ngỏ lời với cô. Thuỳ từng nghĩ, nếu gặp Nguyên trước, hẳn cô sẽ yêu anh, một tính cách ngược hẳn với Minh. Cũng chẳng biết nên nói anh là cao thượng hay si tình nữa khi Nguyên từng bảo Thuỳ rằng anh biết tình cảm của cô đối với Minh, nhưng cô hãy để cho anh một cơ hội được chăm sóc cô đến khi nào có thể. Sau này, bất cứ khi nào cô muốn rời đi, chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ không níu giữ. Xuất hiện đúng lúc cùng với những ràng buộc lỏng lẻo, Thuỳ chấp nhận yêu Nguyên như để tìm một chỗ dựa vững chắc, điều Thuỳ biết sẽ không thể tìm được ở Minh khi trái tim anh chưa hết bay nhảy. Như để minh chứng Thuỳ chọn mình là đúng đắn, Nguyên yêu cô bằng một tình yêu dễ khiến người khác ghen tị. Cũng chẳng biết có phải bởi bao nhiêu nước mắt đều đã khóc cạn vì Minh không nữa, nhưng Thuỳ nhớ chưa bao giờ Nguyên làm cô khóc. Anh là tia nắng ấm giữa những ngày đông lạnh, là cơn mưa hạ làm dịu mát trái tim đang phân vân, bức bối giữa muôn ngả đường, là áng mây của bầu trời bình yên, luôn mang tới cho Thuỳ nụ cười, sự nhẹ nhõm và cảm giác được chở che yêu thương. Có lần anh làm cô bất ngờ khi xuất hiện với một xích lô chật đầy những hoa. 999 bông hồng tím. - Anh có vừa làm điều gì xấu không đấy? Thuỳ hỏi đầy nghi ngờ khi thấy chàng trai của mình cười dịu dàng như nắng mùa thu trước vẻ ngạc nhiên của cô. - Lòng tin của em vào anh ít vậy sao. - Hay hôm nay là ngày gì à? - Bỗng dưng muốn làm điều lãng mạn thôi mà. Nguyên luôn thế, hay làm những điều bất ngờ khiến người khác khó mà hiểu được. Đôi khi Thuỳ nghĩ phải chăng vì Nguyên biết có thể mất cô bất cứ khi nào nên lúc nào anh cũng yêu như thể đấy là giây phút cuối. Thùy biết để chuẩn bị món quà hoành tráng 999 bông hồng kia là cả một sự kỳ công rất lớn của Nguyên. Hoa hồng tím vốn là biểu trưng cho tình yêu chung thủy. Chính vì thế mà cô thích loài hoa hiếm có khó tìm này. Không phải lúc nào cũng có nên Thuỳ thường mua hoa hồng trắng phun sơn tím ở bên trên, cũng đẹp và trông khá thật. Nhưng Nguyên thì không thích lắm. Anh thường đặt mua hoa hồng tím mang từ Đà Lạt về thành phố và nếu không có thì sẽ mua loại hoa khác chứ chẳng bao giờ tặng cô những bông hồng phun sơn. Anh bảo tự những bông hồng trắng cũng chẳng thích thú gì đâu việc khoác lên mình chiếc áo của kẻ khác. Đôi khi nghĩ về điều ấy, Thuỳ lại thở dài. Vẻ hạnh phúc bên ngoài tình yêu của cô và Nguyên cũng đâu khác gì lớp sơn tím phủ trên những bông hồng trắng, đều là sự giả tạo lừa mị thiên hạ. ...Cô không thật lòng yêu Nguyên, người luôn yêu chiều cô, kể cả sở thích về những bông hồng tím kỳ quặc... Cứ như vậy, mỗi ngày một chút, Nguyên gắn lên con đường tình yêu mong manh của họ những cột mốc tình yêu nhiều đến nỗi Thuỳ cũng không thể nhớ xuể. Trước những gì anh làm, nhiều khi Thuỳ cũng xao lòng. Nhưng cô lại mau chóng chấn chỉnh mình không được rẽ nhầm hướng. Sự cảm kích nhất thời vẫn chưa đủ để xoá đi tình cảm sâu đậm cô dành cho Minh suốt một quãng thời gian dài. "Anh lại vừa chia tay..." Một SMS gọn lỏn chỉ có vậy, nhưng đủ khiến Thuỳ buông mọi công việc còn dang dở để chạy đến bên Minh. Cô biết những lúc như thế này có thể tìm thấy anh ở đâu. Quán café nhỏ nằm sâu hun hút trong một con ngõ, có dáng vẻ xưa cũ, luôn thoang thoảng mùi trầm là nơi Minh vẫn hay tìm đến mỗi khi cần yên tĩnh. Và cũng đã ba năm rồi, những phút như thế Thuỳ luôn ở cạnh Minh, nghe anh kể vu vơ về những người cũ, về những mảnh ký ức vui có, buồn có, về miền đất chưa bao giờ Thuỳ thuộc về... - Anh mệt mỏi quá... - Vì tình yêu? - Ừ. Long đong lận đận mãi. Giờ nhìn lại, sau tất cả lại chẳng có gì cả. - ... - Đôi khi anh ước mình được giống Nguyên, có một tình yêu dài lâu và không nhiều mệt mỏi. Đáng lẽ ngay lúc đầu anh nên chọn người như em... - Sự thật không như anh nghĩ đâu. - Thuỳ thở hắt ra. - Nghĩa là giờ em không hạnh phúc? - Không hẳn thế. Chỉ là... - Thế nếu giờ anh nói anh yêu em thì sao nhỉ? Thuỳ đông cứng lại trước câu hỏi bất ngờ của Minh. Đó là một lời tỏ tình ư? Lời tỏ tình sau ba năm Thuỳ mòn mỏi chờ đợi đó sao? Ba năm khóc hết nước mắt khi nhìn Minh chạy đuổi theo hết mối tình này đến mối tình khác. Ba năm đi cạnh Nguyên mà Thuỳ luôn kiếm tìm hình ảnh Minh, dù biết anh đang tay trong tay với cô gái khác. Ba năm, quá dài cho sự chờ đợi... - Em...em... giờ em chỉ yêu Nguyên. - Thuỳ trả lời mà như chực khóc. - Thật chứ? - Sao không? - Chứ không phải vì anh mà em... Mà thôi, bỏ qua đi. Minh bỏ lửng câu nói trong sự chết sững của Thuỳ. Hoá ra anh không vô tâm như cô nghĩ, lâu nay Minh biết rõ cô thầm yêu anh, biết cả chuyện vì anh mà cô chọn Nguyên. Điện thoại reo phá tan khoảng không gian im ắng đáng sợ giữa hai người. Thuỳ đoán là của một cô gái. Vài phút sau, Minh bước chân ra khỏi quán café. Thuỳ thở hắt ra, tự nhiên nghĩ nếu ban nãy cô nói một lời "Đồng ý", liệu Minh sẽ từ chối xuất hiện cạnh bên một cô gái nào đó? Hay anh vẫn như giờ, bỏ lại cô phía sau mòn mỏi chờ mong? Bước ra khỏi quán café, Thuỳ dạo bước trên con phố quen với những suy nghĩ miên man trong đầu. Mải nghĩ, chân Thuỳ dừng lại trước cửa hàng mà Nguyên vẫn đặt mua hoa hồng tím cho cô từ lúc nào không hay. Thấy Thuỳ đứng ngẩn ngơ trước bó hoa hồng trắng phun sơn tím được bày trong cửa hàng, bà chủ liền đon đả mời chào. - Không còn hoa hồng tím hả chị? - Loại đó phải đặt em ạ. Tháng trước còn có cậu đặt hẳn 999 bông tặng người yêu nữa đấy! Thôi thì giờ em lấy tạm hoa hồng trắng phun này đi. Ngần ngừ nhìn những bông hồng trắng phun sơn đầy vẻ kiêu sa, Thuỳ nhanh chóng quyết định: "Dạ thôi! Gói cho em hoa hồng nhung đi...". Có lẽ Nguyên đã đúng, dẫu có đẹp và kiêu sa thế nào, những bông hồng trắng phun kia cũng chỉ là kẻ thế chân lấp đầy chỗ trống. Ấy vậy mà suốt thời gian qua Thuỳ đã chấp nhận hài lòng với những giả tạo đẹp đẽ, những ảo tưởng mơ mộng ấy, để giờ cô chợt nhận ra mình đã bỏ qua những điều giản dị đến tinh khôi.
Bất ngờ nghe điện thoại của Thuỳ nói cô đang đứng trước cổng, Nguyên liền chạy vội xuống nhà, không quên mang theo áo lạnh cho cô. Trong mắt anh, dù thế nào Thuỳ cũng luôn là đứa trẻ không biết tự chăm sóc mình.- Tặng anh. 99 bông đấy. Nguyên nhận bó hoa hồng từ tay Thuỳ với vẻ ngỡ ngàng. - Chắc em vừa làm chuyện xấu chứ gì? - Đâu có. Tại hôm nay là ngày đặc biệt mà. - Đặc biệt? Ngày gì nhỉ? - Nguyên nhăn mặt suy nghĩ. - Là ngày đến lượt em tỏ tình. Em yêu anh. Vậy thôi. Bằng một cái rướn nhẹ, Thuỳ chặn đứng câu đứng mọi câu hỏi tò mò bằng một nụ hôn trên môi Nguyên trong sự ngỡ ngàng của anh. Cô biết anh còn đang thắc mắc nhiều lắm trước những điều đang diễn ra. Khi thấy cô đứng ở đây, thốt lời "yêu", điều mà gần ba năm qua chưa bao giờ cô nói. Những tò mò ấy, chắc chắn sẽ có lúc Thuỳ nói cho Nguyên nghe, nhưng không phải bây giờ. Lúc này đây, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, dựa đầu vào ngực anh để tận hưởng cảm giác của một tình yêu trọn vẹn. Đã mất quá lâu để Thuỳ nhận ra mình cần và yêu Nguyên như thế nào. Và anh cũng đã phải chờ từng ấy thời gian để cô thừa nhận và thốt lời yêu anh. Vậy là quá đủ...Hà Nội những ngày đầu tháng 12, cái lạnh bao trùm khắp không gian, làm run rẩy bất kỳ ai đi ngoài phố. Ấy vậy mà dưới dàn hoa giấy cuối một ngõ nhỏ, vẫn có một đôi trai gái đứng bên nhau thật lâu. Môi chàng trai đặt nhẹ lên trán cô gái, vòng tay anh siết chặt lấy cô tựa hồ như hạnh phúc đang có như một giấc mơ mà anh sợ nếu nới lỏng tay thì sẽ bay mất. Cứ như vậy, họ đứng thật lâu dưới thời tiết lạnh giá 12°C. Và dường như cái rét ngọt của đất Hà Thành không thể chạm tới họ, những con người đang được tình yêu sưởi ấm...
Truyện ngắn rất hay và cảm động: "Tình yêu đích thực" - Chúc các bạn một tuần mới vui vẻ!
Cô là một người đàn bà hư hỏng. Đây là sự thật mà hầu hết tất cả mọi người đều phải công nhận. Hư hỏng đến mức nào ư? 17,18 tuổi đã vác bụng chửa, sau đó thì bị đuổi khỏi trường.
Vì cũng có chút nhan sắc, nên sau đó cô lấy một anh lái xe. Anh lái xe cũng thật thà chất phác nên bị cô lừa rồi bỏ nhà theo trai.
Khi gặp anh, cô đã bước vào cái tuổi tứ tuần. Không, chỉ từng đó thôi chưa đủ.
Cô cũng cao số, đã “sát” đến 2 đời chồng, hơn nữa lại từng cho người chồng đó cắm sừng.
Nhưng anh là một người đàn ông chưa vợ. Vì gia đình khó khăn nên sau khi đợi các em yên bề gia thất thì anh đã 35 tuổi. Cô hơn anh 5 tuổi. Khi người mai mối nói về quá khứ của cô, có nói là: “Nếu mà em không thích cô này thì chị có thể nói từ chối giúp em.”
Anh nói không sao. Anh thì có gì ngoài cơ ngơi là một quán sửa xe đạp, bề ngoại lại chẳng được sáng sủa như người ta.
Cô nổi tiếng phong lưu.
Còn anh thì nổi tiếng ít nói.
Chẳng ai tin anh sẽ lấy cô, cũng chẳng ai tin cô sẽ chấp thuận theo anh. Nhưng vào tháng chạp năm ấy, tiếng pháo nổ râm ran đã đưa họ về thành người một nhà.
Cô mang theo hai đứa con một trai, một gái của chồng trước.
Anh cười nói: “Mình hạnh phúc thật đấy, chưa chi đã có một đứa con trai, một đứa con gái.”.
Anh chẳng để tâm đến ánh mắt của người ngoài
Cô thì vẫn chứng nào tật nấy, lười nhác, lại hay đánh mạc chược, hay sang nhà hàng xóm buôn chuyện thị phi, lẳng lơ đưa tình với đàn ông khác.
Những tật xấu này chẳng thể ngày một ngày hai có thể sửa được, nhưng giờ già rồi cũng chẳng còn ai để ý đến cô, vậy mà cô vẫn quen thói lả lướt với đàn ông.
Có người kể lại với anh, anh chỉ nói gỏn gọn là: “Không có việc gì thì em cứ ở nhà đi.”
Anh chưa kịp tức giận thì cô đã nổi sung lên: “Anh nói tôi à, tôi mà ở lỳ trong nhà chắc chết ngạt mất! Sang hàng xóm chuyện trò lát thì làm sao?”
Nói tóm lại, bao nhiêu tức giận trong lòng anh chẳng nói ra nữa, lại lặng lẽ đi bóc hạt dưa. Đây là việc anh thích làm nhất, bóc hạt dưa cho cô ăn.
Đồ ăn vặt mà cô yêu thích nhất là hạt dưa, vừa ăn hạt dưa vừa mắng chửi : “Sau này anh đừng quản chuyện của tôi, đồ bỏ đi!”
Cô thích mắng chửi, cứ chửi là chửi một mạch, anh chỉ vừa cười vừa nghe, không nói lại.
Ngay cả 2 đứa con cô cũng chẳng nghe lọt tai những lời mẹ chúng thốt ra, chúng hay trách mẹ nói cay nghiệt.
Cô nói: “Mẹ chúng mày lâm vào bước đường này cũng chỉ vì hai đứa mày, nếu không vì chúng mày thì tao cũng chẳng bao giờ lấy lão sửa xe!”
Nhưng anh vẫn thương cô như vậy, cho dù có bảo anh nhảy vào nước sôi lửa bỏng, anh cũng không oán thán. Trong nhà có người đàn bà là tốt lắm rồi.
Anh nấu cơm, chọn những món cô thích ăn nhất để nấu. Nấu chín cơm, anh lại chạy khắp hàng xóm để gọi cô về ăn cơm.
Cô thì lúc nào cũng quát: “Giục lắm thế, vẫn còn hai ván nữa!"
Đánh xong hai ván nữa thì cơm canh đã nguội ngắt, anh lại bưng thức ăn còn nóng hôi hổi đến, nói: “Đừng đánh bài nữa, đánh thế là được rồi, ngồi lâu quá không tốt cho sức khỏe, em xem cái dạ dày em đi, giờ lại đau rồi đúng không?”
Những lúc lên cơn đau, anh lại lấy túi nước nóng chườm lên bụng cho cô, tay trái cầm lấy tay phải của cô, có người đàn bà trong nhà cũng tốt, có người nằm cạnh ủ ấm, mặc dù người ta không biết thương anh, nhưng dù gì anh cũng có người ở bên.
Cũng có lúc cô tốt với anh, mắng anh “Đồ xương xẩu, 8 đời chưa được nhìn thấy đàn bà hay sao.” Anh lại cười hì hì, “Anh chưa bao giờ được nhìn thấy đàn bà, nhất là đàn bà đẹp như thế này.”
Những lúc ấy, cô cũng cười, cô lại đi soi gương, cô quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, nhưng khuôn mặt ấy đã có dấu hiệu của tuổi tác.
Cô đã 40 tuổi, đúng là già thật rồi, thời trẻ lẳng lơ, chưa bao giờ là một người phụ nữ đoan trang. Đến nay tìm được người thương yêu mình như vậy là quá đủ rồi
Hai người chồng trước đánh mắng cô vì thói trăng hoa mà cô có sửa được đâu, kết quả là người chồng làm lái xe thì chết do uống rượu nhiều bị tông chết, người chồng thứ hai thì bị chết đuối khi đi bơi. Vì chỉ biết đến đánh đập, mắng chửi, nên khi họ chết, cô chỉ cảm thấy thiếu đi người kiếm tiền cho cô, thậm chí cô còn chẳng gào khóc.
Người ta vẫn nói tim cô cứng như đá, nói là thuốc độc nhất thế gian cũng chẳng bằng lòng dạ đàn bà. Cô cắn hạt dưa, thở dài: “Aiz, ai bảo ông trời cho tôi đẹp.”
Nay người đẹp đã tuổi xế chiều nhưng cô vẫn rất đẹp. Ngồi trước ngõ đánh bài tán chuyện, trời đang mưa nặng hạt, anh đạp xe chở đồ sửa xe về nhà, có người lên tiếng:
“Lão nhà chị về rồi kìa, mau đun ít nước nóng cho ông ấy đi.”
Cô vẫn ung dung ngồi cắn hạt dưa, nói: “Đánh xong ván này hẵng hay.”
Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: “Cứ để cho mẹ con chơi, mẹ con đang phiền muộn đấy mà.” Cô nghe rồi, quay mặt đi, khóe mắt cô bỗng dưng ươn ướt. Cô hiểu người đàn ông này thực sự thương mình.
Không lâu sau, anh thấy tim mình cứ đau nhức, đau đến không thở được.
Đến viện khám, bác sĩ nói anh bị đau tim, phải làm phẫu thuật nối mạch máu tim, người phụ nữ chanh chua đanh đá mọi ngày ngồi thụp xuống đất mà khóc:
“Anh đáng ăn ngàn đao vào người, sao anh lại mắc cái bệnh này, thế này chẳng phải muốn tôi chết sao? Sao cái số tôi lại khổ thế này?”
Đến lúc này mà cô vẫn chỉ nghĩ về mình.
Không đủ tiền, nhân lúc anh không ở nhà, cô đã bán cửa hàng sửa xe đạp, vẫn không đủ. Cô đi vay họ hàng, nhưng cái tiếng tăm của cô thì ai cũng biết, nên chẳng ai cho cô vay, họ sợ cô nói dối. Thế rồi cô quyết tâm vực lại bản lĩnh hồi trẻ của mình qua tài hát nói.
Cô sợ mọi người biết nên đã mua vé tàu đi thật xa, đi hết thành phố này đến thành phố khác.
Nếu bạn đi đến đầu phố nhìn thấy một người phụ nữ đang hát nói thì chính là cô ấy.
Cô ấy không còn trẻ nữa, năm nay cô ấy đã 45 tuổi, trang điểm đậm,mặc một bộ sườn xám xộc xệch.
Cô say sưa hát để kiếm từng đồng tiền.
Đến năm 45 tuổi, lần đầu tiên cô kiếm tiền vì một người đàn ông, không, đây không phải là kiếm tiền, đây là vùng vẫy để giành sự sống.
Một năm sau, cô đã hát đủ tiền làm phẫu thuật.
Lúc trở về, tất cả mọi người đều phát hiện thấy cô vừa đen vừa gầy. Rất nhiều người đã nghĩ rằng cô đã chạy theo người đàn ông khác.
Một người phụ nữ như vậy, nhìn thấy chồng mình bệnh tật, chạy theo người khác cũng là chuyện hết sức bình thường.Rất nhiều người nhìn cô như vậy, nhưng chỉ có anh là không nhìn cô như thế, anh nói: “Cô ấy sẽ quay về.”
Và đúng là cô đã về, cô mang theo rất nhiều tiền, cô chạy đến phía trước mặt anh, nói: “Chúng ta đã có tiền làm phẫu thuật, đây không phải tiền em ngủ với đàn ông mà có, đây là tiền chính tay em kiếm được.”
Lần này người khóc là anh, anh nghẹn ngào xoa lên mái tóc đã bạc trắng của cô, nói: “Đồ ngốc, biết thương người từ bao giờ thế?” Từ trước tới giờ anh luôn coi cô như một đứa trẻ, một đứa trẻ ham chơi ham vui, thậm chí anh cũng không trách tính lẳng lơ của cô, anh tin, anh sẽ làm cô cảm động, sẽ khiến cô yêu anh.
Phẫu thuật không thành công, nửa năm sau, anh ra đi. Trước khi đi, anh cầm tay cô, nói: “Kiếp sau, anh sẽ vẫn lấy em, cho dù em có khinh thường anh, nhưng anh vẫn sẽ khiến em yêu anh, vì thế, anh sẽ đi trước chờ em.”
Cô quỳ sụp trước mặt anh khóc lớn, “Đồ đáng ghét, sao anh nhẫn tâm thế…..” .
Tiếng khóc của cô như đỗ quyên phun máu, tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều xúc động, nhưng cuối cùng anh đã ra đi.Ai cũng nghĩ cô sẽ đi bước nữa, ai cũng nghĩ cô sẽ lại nói cười, đi khắp nơi đánh bạc, nhưng tất cả mọi người đều sai.
Từ đó trở đi, cô ăn chay niệm Phật, không còn la lê hàng xóm buôn chuyện tầm phào. Quán sửa xe trước đây lại được khai trương trở lại. Cô tự làm ăn kiếm sống để nuôi hai đứa con đi học.
Từ đó trở đi trong trái tim cô chỉ có người đàn ông ấy, người đã mang đến cho cô một tình yêu tuyệt vời nhất thế gianRead More...
Người ta thấy một cô bé lững thững đi dưới mưa, từng bước, từng bước có vẻ như nặng nhọc lắm. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt ướt nhèm không biết vì nước mưa hay nước mắt càng khiến những ai trông thấy cô đều cảm thấy thật xót xa.
Cô bé mỏi mệt và dừng lại bên quán kem hồ Tây quen thuộc, người cô đang run lên vì lạnh, vì ướt mưa… Cô bé vẫn quyết định ăn kem ư? Cô bé có những sở thích thật lạ lùng! Kem ngọt… nhưng lạnh lắm… nhất là lúc trái tim cô đang giá băng… sẽ càng khiến nó thêm tê dại…
Anh và Cô bé…
Cũng buổi chiều mưa ấy, người ta thấy Anh vẫn ngồi lặng im nhìn chính cái bóng của mình in xuống mặt nước hồ Gươm – nơi mà Anh và cô vẫn thường cùng nhau đến mỗi khi có thời gian… Nó lạnh, nó tê tái… Xung quanh Anh chẳng còn ai. Bởi đâu có ai giống Anh. Người ta biết trời mưa sẽ bị ướt. Người ta biết bị ướt mưa sẽ lạnh. Người ta biết lạnh sẽ tê buốt lắm. Thậm chí, họ có thể sẽ chết vì lạnh. Anh biết chứ! Anh biết hết mọi thứ cảm giác ấy! Nhưng tim Anh đã chết lạnh rồi, thêm chút nữa cũng thế thôi! Anh cố chấp và bất cần. Anh biết mình sẽ đau khi thay thế một ai đó yêu thương Cô bé! Anh biết yêu thương dành cho Cô bé là điều dại dột. Anh biết Cô bé thích ai, tình cảm của Cô bé dành cho ai nhưng Anh vẫn nhận lời yêu thương ấy từ Cô bé. Anh biết, Anh biết hết… rằng mình sẽ bị tổn thương bởi yêu thương đầu tiên không xuất phát từ hai chữ thiêng liêng gọi là “Tình yêu”. Cái thứ không biết là đắng cay hay ngọt ngào. Anh vẫn liều lĩnh như vậy. Tại sao ư? Tại sao lại phải liều lĩnh đến như thế?... Bởi Anh cũng như cô, cần quên đi một người vốn không phải dành cho mình…
Anh luôn thế, luôn nghĩ đến người khác trước khi nghĩ cho mình. Anh chẳng nề hà hơn thua, kém thiệt. Anh vẫn luôn cười nói dù trong lòng có bao nhiêu vướng bận. Anh nhẹ nhàng, ân cần và cũng thật ấm áp. Dù Anh biết trong thâm tâm Cô bé đang như thế nào, tình cảm cô bé dành cho Anh ra sao… Anh cũng không một lần đòi hỏi Cô bé phải nói ra… Phải chăng Anh luôn lặng lẽ như vậy nên khiến Cô bé không lo sợ một ngày nào đó sẽ mất Anh. Họ đã đến và ở bên nhau như thế. Lặng lẽ đi bên nhau như những chiếc bóng… 1 năm… 2 năm…rồi 3 năm… Họ vẫn không thể quên!
Cô bé và Ngốc…
Ngốc nằm dài trên bãi cỏ, mệt nhoài. Những lúc rối bời, Ngốc thường tìm đến niềm đam mê trên sân cỏ. Ngốc vẫn thế, luôn tỏ ra mình là người mạnh mẽ. Nếu cảm thấy đau hãy nói rằng mình đang đau. Nếu cảm thấy mỏi mệt, hãy nói rằng mình mỏi mệt. Trước khi yêu thương một ai đó, hãy biết tự yêu thương bản thân mình. Nếu biết cách yêu thương bản thân, sẽ biết cách làm cho người mình yêu được yêu thương thật sự… trọn vẹn…
Rõ ràng là thích, rõ ràng là yêu… Nhưng sao yêu thương cất lên thành lời thật khó… chần chừ… và rồi đã đánh mất nhau. Cô bé chỉ biết đem những yêu thương trải dài trên những trang giấy. Không có thứ gì đủ để viết hết yêu thương dành cho ai đó. Không có thứ gì đủ để đựng hết yêu thương. Ngốc làm sao có thể biết! Bởi lẽ đó cô bé mới gọi ai đó là Ngốc. Ngốc khi chỉ biết thể hiện những yêu thương của mình qua những dòng tin nhắn… Nếu lỡ như tin nhắn đó không đến được với người nhận nó thì sao? Im lặng chăng? Ngốc vì không biết rằng Cô bé lúc nào cũng muốn được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười ấy. Ngốc mới không biết rằng Cô bé luôn muốn được ngồi chăm chú nhìn Ngốc kể chuyện, nói cho Cô bé nghe về những điều mới lạ, những điều mà Cô bé dù có biết cũng giả vờ không chỉ để được nhìn thấy cái vẻ chững chạc, người lớn của Ngốc. Đó là yêu… hay chỉ là “sự ngưỡng mộ”.
Dù chỉ là cái nắm tay cô bé dắt qua đường, cái kéo cô bé lại gần sát bên, cái cách cẩn thận mở khóa mũ, cái ánh mắt như trốn tránh Cô bé vì sợ bị nhìn thấu, cái ngấp ngứ vì bối rối không biết phải nói gì, cái đỏ mặt ngại ngùng… rồi lặng lẽ nhìn nhau khẽ cười cũng đủ khiến cho cô bé cảm thấy thật hạnh phúc.
Tất cả những thứ thuộc vê Ngốc đều thật đáng yêu và ấm áp. Nó khiến tim cô cứ run lên từng hồi. Nó cứ len lỏi vào từng giấc mơ – nơi vô thức cô không thể kiểm soát… Và chỉ tới lúc cô nhận ra nụ cười ngờ nghệch trên môi khi mình tỉnh giấc – nụ cười của hạnh phúc – hạnh phúc ngay cả khi bên Anh… cô chợt cảm thấy xót xa, nước mắt lại lăn dài, chiếc gối thấm đẫm những dòng nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào, khe khẽ như sợ làm con tim lại thổn thức… như sợ đánh thức những nỗi đau quặn thắt còn đọng lại từ tận sâu nơi đáy tim. Những điều đó khiến tình yêu trong cô trở nên mỏi mệt!
Người ta thường bảo: “Yêu thương đầu tiên thường là những yêu thương vụng dại. Mà những thứ lỡ vụng dại ấy… Thật khó quên! Đó là ngây thơ, là hồn nhiên, là trong sáng, là ngờ nghệch… Cái thứ ấy nếu dễ dãi có được sẽ vội vã ra đi rồi bỏ lại nơi đáy tim những nỗi đau cồn cào, nhức nhối.”
Những yêu thương vụng dại đó đã theo họ từ cái tuổi thơ ngây, hồn nhiên. Đó là mùa yêu thương cuối cùng của quãng đời học sinh. Anh – Cô bé và Ngốc vẫn cứ sánh bước bên nhau như thế. Bất cứ nơi nào có Anh, nơi đó đều có Ngốc. Bất cứ chuyện gì của Anh và Cô bé, Ngốc đều biết. Bất cứ chuyện gì về Ngốc, cô bé đều không hay biết gì. Tại sao lại bất công như vậy? Chẳng nhẽ giữa Anh và Ngốc còn thân thiết hơn cả Anh và Cô bé? Thật nực cười cho một Cô bé đang ghen tỵ với tình bạn từ tuổi ấu thơ của họ. Cô xuất hiện bên họ đã được bao lâu? Cô bé còn muốn gì nữa? Muốn Ngốc yêu cô – người yêu của bạn thân anh ta sao? Cô có cảm thấy mình quá đáng không? Sao con người Cô bé tham lam tới vậy? Đây cũng là sở thích lạ lùng của cô ư? Cô bé à, cô đang yêu hay chỉ là muốn chiếm giữ họ, muốn họ đều thuộc về cô? Là bởi vì những thứ gì không thuộc về mình con người ta sẽ yêu quý, trân trọng, khát khao hơn những gì mình đang có. Nên chỉ vì chút tham lam và ích kỷ, cô bé đã vội vã mang hết những yêu thương Anh dành cho cô trói buộc và chôn chặt, biến Anh thành cái bóng bên cô cùng cô dõi theo một hình bóng khác. Đau đớn lắm, xót xa cho Anh lắm, Cô bé biết không?
Cô bé
Thật đáng thương cho một cô bé, yêu thương đầu tiên sao làm cô điêu đứng như vậy? Làm sao có thể, khi Ngốc chưa kịp nói lời yêu thương, thì Cô bé đã nói yêu thương dành cho một người khác. Đắng cay thay không phải ai khác mà chính là Anh - người bạn thân luôn ở bên cạnh Ngốc. Làm sao có thể? Là tự cô bé đã đẩy Ngốc ra xa… hay tại vì Ngốc… đã không phải là yêu thương dành cho cô?
\ Đáng thương cho một chàng trai mang tên Anh. Hiện hữu bên cô, cùng sẻ chia bao buồn vui, bao hạnh phúc, quan tâm, yêu thương cô hết mực nhưng vẫn không bao giờ có được thứ mang tên “yêu thương trọn vẹn”… Anh vô thức nhận ra rằng ngay cả khi bên Anh, cô bé vẫn dành thứ tình cảm đặc biệt cho ai đó. Anh đã biết rất rõ, ngay từ khi bắt đầu, yêu thương đã không dành cho mình. Vậy tại sao Anh vẫn muốn tiếp tục mọi thứ trong suốt quãng thời gian dài. Tại sao chính Anh là người dựng nên cây cầu tình cảm dành cho họ, rồi lại bước lên cây cầu đó đến bên cô? Tại sao là người biết rõ nhất thứ tình cảm họ dành cho nhau, Anh còn liều lĩnh tiến lại… Anh không sợ đau ư? Anh không sợ rằng mình sẽ rất đau đớn ư? Hay bởi Anh cũng như cô, đang muốn cho người mình yêu thương thật sự thấy rằng không cần họ mang lại hạnh phúc, mình vẫn có thể hạnh phúc? Ôi chao, cả Anh và Cô bé – họ mạnh mẽ đến đáng thương! Bắt đầu với suy nghĩ đó cũng chính là lúc Anh và cô bước chung trên một con đường… Có lẽ họ đã sai… ngay từ khi bắt đầu!
Cô bé vẫn ngồi đó, đôi bờ vai run run vì lạnh. Kem ngọt… nhưng lúc này lạnh lắm. Tình yêu Anh mang đến cho cô dịu ngọt, mát lạnh nhưng cũng đau lắm. Nỗi xót xa đi bên Anh trên quãng đường dài với một tình yêu không trọn vẹn khiến tim cô quặn thắt… Cô bé chẳng xứng đáng với những yêu thương Anh dành cho. Xin hãy buông tay để cô biết đâu là yêu thương thực sự dành cho mình. Bởi “Níu kéo những yêu thương chưa trọn vẹn cũng giống như que kem ăn dở. Nhìn thật đẹp, vị thật ngọt. Nhưng khi không còn thấy thích ăn, nó sẽ tan chảy hết, chỉ còn sót lại cảm giác lạnh đôi tay... đôi tay bị lạnh như trong tim vậy!” Yêu thương đầu tiên bao giờ cũng mang lại cho con người ta thứ cảm xúc tuyệt vời nhất. Nó như một nỗi nhớ vô hình, len lỏi, xuyên suốt cuộc đời ta. Có thể nó sẽ hiện hữu chỉ khi ta dừng lại”.
Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn: "MỘT PHÚT CHO SÁU NĂM".
- Ê, mầy viết phép cho tao nha! Cái tiếng nói khó ưa mà quen thuộc làm sao của thằng bạn thân mà cũng là thằng quậy nhất lớp. Thành và Ngọc học chung từ thời cấp hai và giờ đây cũng đã lớp 11 rồi. - Cái gì? Sao mầy nghỉ hoài vậy? Không rảnh đâu mà chép phép cho mầy, thầy mà biết là chết tao. - Mầy không chép thì thôi, tao cũng nghỉ à. - Kệ mầy, không ảnh hưởng đến tao. Điện thoại vừa tắt máy, Ngọc cứ suy nghĩ mãi có nên chép phép cho Thành không, cuối cùng là không. Ngọc, một cô nhóc tài năng theo lời khen của các thầy cô, học giỏi, ăn nói có duyên, nhưng sớm sống trong cảnh mồ côi, hiện tại Ngọc đang sống với gia đình của người bác. Có lẽ cuộc sống không mang cho người ta bất cứ gì hoàn hảo cả, cho hôm nay thì chắc chắn ngày mai sẽ lấy lại thứ khác, đành đổi là hành trình dài của cuộc mưu sinh. Thông minh, học giỏi sẽ có tương lai hoàn hảo, điều đó thì ai có thể chắc chắn?
*
- Hôm qua không chép phép cho tao hả mầy? - Không. - Mấy hay qua ha. - Chị hai mầy mà, nói mà không tin, đây tới học cho đều vào đi bé. Tiếng trống vào lớp vang lên, cuộc tranh cãi tạm dừng. Thầy vào lớp, cả lớp đứng lên, bỗng sợi dây thung từ đâu bắn vào mông của Ngọc: - Ui da má ơi....... - Cái gì vậy Ngọc? - thầy Nhân khẽ nhíu mày. - Dạ không có gì ạ. Tiếng xì xào cả lớp bắt đầu. Ngọc: đứa nào bắn tao vậy? - Thằng Thành chứ ai, tiếng Hương, đứa bạn thân ngồi cùng bạn từ năm cấp hai đến nay. Ngọc: Mầy nói thiệt không? Hương: Nó chứ ai. Ngọc: Mầy cho tao sợi dây thung buộc tóc của mầy cho tao. Phương, thằng con trai, không biết đẹp gì không nữa, nhìn cũng tam thôi mà. Ừ thì cao cũng được 1m75, chơi bóng chuyền cũng hơi giỏi môt tí, học cũng khá thôi, ăn nói cũng lịch sự tí nữa thôi. Vậy mà biết bao nhiêu nữ sinh cùng lớp và các lớp khác cứ viết thư tỏ tình rồi mời đi uống nước mãi, nhìn cũng bình thường mà cứ làm quá lên. Phương: Áaaaaaa....... Thầy Nhân: Gì vậy Phương? Phương: Không có gì thầy. Thầy Nhân: Sao lớp hôm nay có gì lạ quá, hết Ngọc rồi đến em. Cúi xuống bàn, "chết cha bắn nhằm rồi má ơi" - tiếng Ngọc thì thầm. Quay nhìn Phương với nét mặt hối lỗi, rồi quay lại nhìn Thành tỏ ra giận giữ. - Trả bài cũ. - Tiếng thầy Nhân cất lên mà làm cả lớp như nín thở. - Thành lên trả bài. Thành vừa đi lên, vừa không quên nhéo Ngọc một cái: Nhớ nhắc tao nha, tao không có học bài. - Đọc lại bài thơ "Tôi yêu em" của Puskin và phân tích bài thơ. Thành: Sao mầy? Ngọc nhắc Thành: Tôi yêu em đến nay chừng có thể. Thành: Cái gì? Ngọc: Tôi yêu em đến nay chừng có thể. Thành: Tao không nghe. Thầy Nhân: Ngọc nói " Tôi yêu em đến nay chừng có thể", em nghe rõ chưa. Về chép 50 lần bài thơ này cho thầy. Hôm nay không trả bài, chúng ta học bài mới. Ngày tháng cứ trôi qua trong niềm vui thế, Ngọc đã xem lớp như gia đình thứ hai. Tình bạn trong sáng như bước cầu tiếp nối cho bao hy vọng tươi sáng vào ngày mai.
Một hôm, không như mọi ngày, Ngọc im lặng không nói, không chào, không hỏi, không kiểm tra bài cũ của Thành, Thanh và Vi những đứa bạn thân mà cũng là những thằng có hạng cao nhất từ dưới lên, không kiểm tra đồng phục, lại không nói nhiều như hằng ngày. Cả lớp ai cũng ngạc nhiên cả, Hương cứ hỏi như Ngọc không trả lời. Nhìn mắt Ngọc là biết không ngủ cả đêm, khuôn mặt nhợt nhạt: Hương căng thẳng: Chuyện gì vậy, nói tao nghe đi. Thành: Cái vụ gì vậy? Mầy im hoài thấy sợ nghe, nói đi tao mua bánh tráng cho mầy ăn. Vi: Sao hỏi gì mầy cũng im hết vậy? Nói tụi tao biết đi, tao thuộc bài nè, hỏi bài tao đi. Thanh: Con nhỏ này, kể nghe đi. Ngọc: Tụi bây tránh ra tao đi, có chuyện gì đâu. Vừa nói, Ngọc vừa xua tay mọi người ra. Cả buổi học dường như không khí yên lặng hơn mọi ngày, tiếng cười cũng vắng đi. Tiếng trống ra chơi cất lên, Ngọc lặng lẽ ra bang đá cuối sân bóng chuyền ngồi. Tách nhóm, Thành cũng lẳng lặng đi theo Ngọc, Thành ngồi yên, không nói, không hỏi chỉ ngồi nghe Ngọc khóc: Nước mắt ướt khắp mặt, Ngóc gạt tay, tiếng nấc không thành tiếng mà Ngọc vẫn nói: Tao nói.... tao không có......không có ...... lấy tiền trong nhà mà .....không ai tin tao cả, tao ....tao thật sự .......không biết sao nó mất.....thật mà. Thành: Mầy nín đi, rồi từ từ kể tao nghe. Ngọc: Tao tức lắm, mà không...... biết sao nước mắt cứ .....chảy hoài à. Thành, cái giọng châm chọc: Khóc hoài, xấu mà còn khóc, nhìn cái mặt không giống cái gì hết, chùi nước mắt rồi kể nhanh, không là tao đi đó. Ngọc lấy tay chùi nước mắt, đưa cái mặt xấu hoắc, con mắt thì xưng đỏ lên: Hôm qua, tao nằm xem tivi kế cái giường của chị Dung, tự nhiên chị lên giường rồi lục cái gì đó, xong rồi chị la lên là bị mất hai trăm ngàn, hai bác tao từ trước chạy vào xem, tìm hoài không thấy. Tao thì ngồi nằm kế đó, cuối cùng mọi người nói tao lấy. Nhưng thật sự tao không có lấy, tao không biết sao nó mất......... thật đó. Nói chưa hết chuyện, nước mắt Ngọc rơi tiếp: Không lấy thật, sao không ai tin tao hết vậy, mầy tin tao không lấy tiền của chị không hả? Thành bối rối, gãi đầu: Thì....thì tao tin. Ngọc nhìn Thành: Hình như mầy không tin thì phải? Thôi kệ, không sao, không ai tin thì thôi. Thành nhanh miệng trả lời: Tao nói là tin mà. Tao biết cái tính của mầy, mầy khùng khùng thật, chứ mầy không có cái tính ăn cắp . Ngọc vừa cười trong nước mắt, vừa la Thành: Tao thông minh mà mầy chửi tao khùng hả? Ngọc vừa đẹp gái vừa thông minh nè. Thành châm chọc: Mầy đẹp gái hả? Sao từ đó giờ tao không biết, nhìn mầy cũng có nét đẹp tiềm ẩn, mà sao tìm hoài không ra vậy? Ngọc chống tay lên và quát Thành: Bực rồi nha, tao đi vào lớp đây. Nói chuyện với mầy làm ô nhiễm bầu không khí xung quanh hết. Đúng là gia đình thật, cuộc sống có lẽ là bề nổi của nỗi đau, nhưng chen vào đó là tình bạn trong sáng để ta bước đi qua cái nỗi đau. Ngọc, một cuộc sống không hạnh phúc bên gia đình, nhưng cô được thầy cô và bao đứa bạn yêu thương...
*
Ngọc đứng trước lớp: Các bạn nam biết ngày hôm nay là ngày gì không? Các bạn nam đồng loạt trả lời: Không biết. Thành đứng lên: Ngày gì kệ nó, không ai biết hết. Hương trả lời: Ngày 8/3 đó. Ngọc vội vàng trả lời: Biết chưa hả? Hôm nay mấy ông phải tặng quà cho các bạn nữ và đặc biệt là tui nè. Hiểu chưa? Vi: 8/3 thì có gì đâu, ngày đó thì cũng là ngày bình thường như mọi ngày thôi. Đúng không mấy đứa nam? Các bạn nam: Đúng rồi. Vi: Không tặng gì hết, xuống đi. Đứng đó mà la làng hoài. Ngọc, thái độ giận giữ: Tức quá má ơi. Không nói nữa, tao xuống kiểm tra bài mầy nè, mầy mà không thuộc cuối tuần tao tổng kết rồi đưa cho thầy, lúc đó là chết mầy. Nói xong, Ngọc chạy xuống kiểm tra bài Vi. Tiếng trống ra chơi vang lên, từ đâu các bạn nam mang vào 17 nhánh hồng đỏ tươi để tặng tất cả các bạn nữ: Vi - thái độ ngại ngùng đứng trước lớp: Hôm nay là ngày 8/3 tui.....tui Thành chạy lên và nói thay Vi: Nói không được thì để tao, thì hôm nay là ngày 8/3 tui xin đại diện các bạn nam, trong đó tui là đẹp trai nhất.. Đồng loạt lớp: Thấy ghhhhhhhhhê. Thành xua tay đáp: Im lặng để tui nói tiếp. Xin dành tặng các bạn nữ nhánh hoa hồng và bánh tráng trộn. Từ đâu bước vào Thanh mang theo khoảng 10 bịch tráng. Tiếng trống ra về cất lên, sân trường đẹp rạng rỡ với những tà áo dài thước tha trong gió những nhánh hồng rực đỏ trên tay. Ngọc về sau để nộp sổ đầu bài. Phương từ đâu bước đến Ngọc. Phương: Tui có cái này tặng Ngọc nè? Ngọc ngạc nhiên: Tặng quà tui hả? Phương ngượng ngùng: Ừ. Ngọc gãi đầu: Sao không tặng mấy bạn kia mà tặng tui, người ta thấy hiểu lầm chết. Phương nhỏ nhẹ đáp: Có gì đâu mà hiểu lầm. Thì bà cứ nhận quà đi. Ngọc: Mà cái gì ở trong đây vậy? Phương: Về nhà mở ra xem, càng ngày thấy càng vô duyên rồi đó nha. Ngọc: Thì kệ tôi, nghi lắm rồi nè? Định nhờ tôi cái gì phải không? Phương: Có gì đâu, 8/3 tặng quà lớp trưởng thôi mà. Ngọc nhìn Phương: Ừ, cảm ơn ông nha, tôi vào nộp sổ đầu bài đây. Mai gặp nha. Phương vẫy tay Ngọc: Tạm biệt. Về nhà mở quà ra xem, thì đó là cây kẹp tóc màu trắng nhìn dễ thương kinh khủng luôn, Ngọc thì thầm cười rồi mở cặp ra, bỗng nhiên Ngọc thấy có một hộp quà nhỏ được gói màu xanh trong cặp, từ từ Ngọc mở ra thì là một sợi dây chuyền hình ngôi sao. Ngọc không biết đó là của ai tặng mình, thấy trong hộp có mảnh giấy với dòng chữ "8/3 vui vẽ, không muốn thấy khóc, khóc xấu lắm"... Ngọc cứ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, niềm vui cứ nối tiếp niềm vui, nhưng cứ thắc mắc mãi không biết ai lại tặng mình mà không nói trực tiếp lại lén để vào cặp như thế.
*
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh, sợi dây chuyền cũng đã được đeo lên cổ của cô suốt ba tháng, cô cũng chẳng biết của ai. Hôm nay, ngày chủ nhật, trận đánh bóng chuyền giữa lớp cô và lớp 11A1. Cả sân trường rộn rang, đặc biệt là các cô gái các lớp cứ chen vào đứng đầu để được xem Phương đánh bóng, nhìn Phương lúc đó cũng tam gọi là đẹp, bộ đồ thể thao có vẽ hợp với Phương hơn thì phải, Thành, Vi, Thanh cũng ra sân đánh. Hết nắp vung, rồi đến tiếng chai đập vao nhau, nghe điếc cả tay, không khí như đang ở sân vận động lớn. Các cô cứ la toáng lên khi Phương đánh ghi bàn, Ngọc cũng không ngoại lệ: Ngọc nhìn các cô đó mà thấy hãnh diện cho Phương, vừa đang ăn mừng vì Phương lại ghi bàn tiếp, Ngọc nhảy lên bị trượt chân té, tiếng la toáng lên của Ngọc làm mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô cả. Vừ lúc đó Thành và Phương cùng lúc chạy đến. Thành giọng lo lắng: Mầy có sao không? Cái chân có bị gì không? Chưa dứt lời thì Phương chen vào: Sao rồi? Đưa cái chân xem thử? Ngọc ngại ngùng nhìn mọi người và nói: Có sao đâu, chơi tiếp đi. Làm quê quá đi. Trận bóng chuyền tiếp tục và tất nhiên chiến thắng dành cho lớp Ngọc. Không biết trong sáng hay ngây thơ mà Ngọc không nhận ra sự quan tâm của Phương, cô cũng thường bắt gặp ánh mắt Phương nhìn cô, sự quan tâm khác thường, mà không chắc có lẽ đó là tình bạn với sự rung động tí thôi.
*
Một năm lại qua, bạn bè vẫn gần bên nhau, có những lúc buồn Ngọc cứ nhìn sợi dây chuyền như bảo rằng mình luôn được sự quan tâm của ai đó, cô không muốn biết ai đã tặng mà chỉ biết rằng người đó luôn mong cô có hy vọng như ngôi sao trên mặt dây chuyền. Những ngày thi tốt nghiệp gần kề, Thành cũng chăm hơn, mấy đứa bạn thân của Ngọc và lớp cũng bắt đầu cố gắng hơn trước. Cuối cùng kì thi tốt nghiêp cũng xong, kết quả thật bất ngờ. Thành, Vi, Thành cũng đậu tốt nghiệp và Phương thì không cần bàn đến rồi. Chia tay lớp Ngọc và lớp hứa hẹn về tương lai tươi sang để cùng nhau cố gắng. Mọi người đều miệt mài cho kì thi đại học: Ngọc: Mầy cố mà thi đại cho đậu, không mấy là mầy thua tao đó. Mầy làm sao để tao còn dám gặp mặt mầy nha, không mấy sao này tao làm giám đốc rồi gặp mầy làm thợ hồ là tao không nhận mầy đâu đó. Thành nhìn Ngọc, trong lời nói có sự quyết tâm cao: Tao đậu cho mầy xem nè. Hôm đó, Ngọc nhận được hai lá thư một là của Phương và hai là của Thành. Trong thư Phương có viết một dòng "Tui đậu đại học, lúc đó làm bạn gái tui nha, tui yêu Ngọc" và lá thư kia, Thành có viết "Mở ra xem sau 6 năm nữa nha, mầy mở ra xem là tao biết ngay đó". .......................... Im lặng là câu trả lời để Phương hiểu. Sáu năm, Phương một thầy giáo thể dục được mọi nữ sinh yêu mến và sáu năm, Thành điện thoại cho Ngọc với cái giọng kì lạ: Ngọc như mọi khi: Nghe nè mầy. Thành nhỏ nhẹ: Em mở lá thư ra xem đi. Ngọc ngạc nhiên: Gì vậy? Nói chuyện sao vậy? Thành vẫn thế: Em mở ra xem đi. Ngọc tắt điện thoại và chạy nhanh vào nhà, một ngôi nhà nhỏ ở đất Sài Gòn, nơi mà cô tìm đến thành công xa hơn, nơi mà cô tự lập không cần đến đồng tiền của bác và là nơi cô không còn bị xúc phạm như trước. Cô vội mở ra xem, lá thư đã cũ "làm vợ anh luật sư trẻ này nha em". Cái gì thế? Chẳng lẽ Thành đoán trước được tương lai à? Ngọc vô cùng ngạc nhiên, bao câu hỏi đến trong đầu cô xuất hiện. Tiếp tục lá thư là "sợi dây chuyền anh tặng em là hy vọng anh đặt ở em đó" . Bất ngờ rồi lại ngạc nhiên là sự nối tiếp liên tục ở cô ngày hôm ấy. Phương vẫn đợi cô trong hy vọng và Thành yêu cô trong im lặng từ khi nào cũng chẳng biết. Và rồi cái gì đến cũng đến: Thành: Alo, nghe nè Ngọc. Ngọc: Tao sắp đám cưới rồi ấy. Viết thư tào lao gì không. Thành: Em đám cưới với ai? Sao anh không biết? Em đang giỡn à? Ngọc: Đừng gọi bằng em nữa, da gà nổi hết. Hai tháng nữa cưới rồi. Thôi nha. Ngọc tắt máy và cười thầm còn Thành, nước mắt của một thằng con trai đang rơi từ hai khóe mắt. Và tiếp tục: Ngọc: Phương à, Ngọc chuẩn bị đám cưới rồi, hai tháng nữa nha. Phương nhớ sắp xếp thời gian. Phương: Tui hiểu rồi, cái tốt nhất vẫn là tình bạn. Vừa tắt máy, Ngọc lại điện thoại cho Thành: Thành nhận máy trọng giọng điệu ủ rủ: Gì thế? Ngọc đáp: Mầy nhớ chuyện ăn cắp tiền lúc trước không? Cuối cùng mọi người biết tao không lấy rồi, nó bị mất là vì chị tao sử dụng mà không nói. Thành: Ừ. Còn gì nữa không? Ngọc: Và hôm nay, em cũng nói với anh một bí mật là em cũng yêu anh. Thành ngạc nhiên: Sao? Ngọc: Hai tháng nữa là đám cưới em với anh đó. Khoảng lặng, một khoảnh khắc cho tất cả. Một phút cho bao nhiêu năm...
Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn hay: "Yêu người bằng tuổi". Chúc các bạn một ngày cá tháng tư nhiều niềm vui! Trời mưa.
Mưa như chưa bao giờ được mưa.
Người ta bảo, khi trời mưa có nghĩa là ông trời đang khóc.
Nếu thật sự là như thế thế, em nguyền rủa thứ gì đã làm cho ông trời khóc dã man tàn bạo như vậy. Mưa từ sáng đến tối, cứ nhỏ lại to. Chẳng ra làm sao cả.
Ngoài trời mưa như trút nước, lại còn có sấm. Mấy đứa con gái trong lớp học thêm, thỉnh thoảng có tiếng sấm lại hét toáng lên, túm lấy nhau "Tớ sợ lắm!". Thầy giáo thì đang gào rát cổ họng nói thi với mưa để truyền tải nốt bài giảng, vì ngày mai là thi rồi. 1 số đứa chăm học thì căng lỗ tai ra mà nghe, 1 số đứa thì bận "sợ hãi" hoặc bận "giả vờ sợ hãi" bám chặt lấy bọn con trai.
Em chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài mặt thì có vẻ bình thản, nhưng thật ra đang sốt ruột muốn chết đi được. Sắp tan học rồi, không biết giờ này anh đến chưa. Vừa muốn anh đến, lại vừa không muốn. Mưa như thế này, mà đang còn đang bị ốm, nhỡ nặng hơn thì sao. Em thò tay vào ngăn bàn nhắn tin cho anh.
"Ck ơi, đang ở đâu thế?"
Anh rep nhanh lắm, hình như đang cầm điện thoại.
"Anh đang ở nhà".
Ở nhà, chẳng phải hôm nay anh bảo có chết cũng đến đón em sao? Điện thoại trong ngăn bàn lại rung.
"Hôm nay chắc là không đến được. Mưa quá, anh đang ốm. Xin lỗi vợ yêu nhé:*".
Vừa mới lo anh bị ốm, bây giờ chỉ muốn anh chết luôn ở nhà với cái máy tính chết tiệt ấy. Giận anh luôn. Em nhắn lại cho anh 1 cái tin thờ ơ.
"Ờ, tí về với bạn cũng được."
Nhét điện thoại vào cặp, em bực mình chép bài.
Rầm!!!
Sấm đánh vang rền, cái loa mồm của mấy đứa con gái chắc cũng ngang với sấm. Em - giận cá chém thớt là biệt tài.
"Hét cái gì mà hét, có cái đéo gì đâu mà sợ. Bọn mày đỏng đảnh nó vừa thôi, có phải chưa nghe thấy sấm bao giờ đâu mà gào ầm ĩ lên như thế?"
Bọn nó tròn mắt lên nhìn em. Phượng Bảy chép miệng, nghịch nghịch lọn tóc.
"Chúng mày kệ nó, chắc lại cãi nhau với thằng Thảo đấy."
Em nhăn mặt, nhìn không nói nữa. Em với nó mà cãi nhau, chắc chắn có đứa sứt đầu mẻ trán. Nhưng chẳng hiểu sao 2 đứa ngang như cua này vẫn chơi với nhau được, chơi thân là đằng khác.
Cái Xu huých nhẹ vào tay em.
"Chị lại cãi nhau à?"
"Không."
"Chém gió, nhìn cái mặt là biết ngay."
"Lắm chuyện, học đê."
Em giả vờ chăm chú học, thực ra đầu óc toàn tưởng tượng đến cảnh anh ngồi nhà chăn ấm đệm êm, chuyển từ trạng thái "giận người chém người" sang "giận người chém giấy". Chỉ tội mỗi quyển vở, lại thêm mấy lỗ thủng nữa.
Sau 1 hồi dặn dò nhắc nhở, cuối cùng thầy giáo cũng "thả" học sinh về nhà bằng câu nói muôn thủa.
"Chúc các bạn 1 buổi tối ngủ ngon và hẹn gặp lại vào thứ 5 tuần sau. Tạm biệt!"
Rắc rối. Em xách cặp đứng dậy, hôm nay lại phải đi nhờ. Nhưng số đen, đứa nào cũng có cặp đi về. Em vác cái ô đen sì của anh ra cổng, trong lòng không ngừng chửi rủa cái đồ vô tâm như anh. Cứ nghĩ đến cái cảnh anh đang ngồi nhà, trùm chăn bắn Gunny mà tủi thân kinh khủng.
Đang lủi thủi vác cái ô to đùng đi trên vỉa hè, có tiếng còi xe bên cạnh kèm theo cái giọng bắt chước mấy ông xe ôm tếu kinh khủng của anh.
"Xe ôm không em ơi?"
Em ngẩng đầu, nhìn cái mặt toe toét của anh chỉ muốn vặn cổ anh 180 độ để không phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét ấy nữa.
"Ôm có mất tiền không?"
"Không, ôm chỉ mất "ôm" thôi".
Anh lại nhăn răng cười. Em lườm anh 1 cái rồi cụp ô, hậm hực trèo lên xe. Anh vẫn đứng im không chịu nổ máy.
"Sao không đi?"
"Em không che làm sao anh đi được. Sắp ướt hết cả người rồi."
"Lắm chuyện!"
Em vòng tay qua bụng anh che ô. Anh nổ máy.
"Vợ ơi..."
Cái giọng ngọt xớt nghe thấy ghét.
"Gì?"
"Giận anh à?"
"Không."
"Sao lạnh lùng thế?"
"Đang bực mình."
"Thế mà em bảo không giận."
"Vì tưởng bị 1 thằng tâm thần bỏ bom nên mới thế."
Em cười cười.
"Ơ, thằng nào bị tâm thần ý nhỉ."
Anh giả vờ ngơ ngác, nói mình mà cứ như nói người khác.
"Vì nó bảo không đến nhưng cuối cùng lại mò đến. Không tâm thần thì là gì?"
"Không phải tâm thần. Tại nó thương vợ nó quá, không nỡ để vợ nó đi bộ về nên mới phải mò đến chứ sao. Em không hiểu tình yêu cao cả của nó à?"
"Xì, vâng, cao và rất xa."
Em xì 1 tiếng. Đồ lẻo mép.
"Thế giờ hết giận chưa?"
"Chưa."
"Làm gì mới hết giận?"
"Im đi, đừng nói nữa thì hết giận."
Thật ra em chẳng giận tí nào, vui là đằng khác. Vì anh vẫn đến đón em. Nhưng em vẫn cố tình làm khó anh. Ai bảo tự dưng kiếm chuyện.
"Thế thì em ôm chặt anh vào rồi anh không nói nữa."
"Này, ai là người ra điều kiện đấy?"
"Em mà, nhưng ôm đi, anh lạnh lắm."
"Không."
"Không ôm anh lảm nhảm tiếp đấy."
Em chào thua. Cái gì chứ cái trò võ mồm này thì anh là số 1. Em đành ngồi sát vào, ôm chặt hơn.
"Đấy, ngoan thế cơ mà. Vợ anh có khác."
"Muốn ăn đòn à, có im đi không?" - Em dọa.
"Rồi rồi, anh im."
Em im lặng, tựa cằm vào vai anh. Anh khẽ ngâm nga 1 đoạn trong bài Until You của Shayne Ward. Em không biết hát, toàn nghe anh hát nên thuộc đúng 1 câu.
"Baby, nobody, nobody, until you~".
Trời vẫn mưa không thương tiếc, em bỗng dưng ghét ông trời, sao mà khóc nhiều thế. Cái áo khoác anh mặc ướt nhẹp, em hạ thấp ô xuống, anh lại nâng lên.
"Giơ cao lên vợ, không 2 đứa cắm răng vào đường bây giờ."
"Mưa to, ướt hết áo rồi kìa."
"Không sao, đằng nào anh cũng chưa tắm."
"Đồ ở bẩn!"
Em mắng yêu, anh lại bắt đầu hát.
"It feels like nobody ever knew me until you knew me.
Feels like nobody ever loved me until you loved me.
Feels like nobody ever touched me until you touched me.
Baby, nobody, nobody, until you."
Thương anh lắm, em cố gắng che ô cẩn thận, hạn chế tối đa nước vào người anh. Tay mỏi nhừ, nhưng sợ anh cảm thêm nên em vẫn cố. Tự nhiên ghét trời mưa thế không biết.
Về đến nhà, em xuống xe, chạy vào nhà lấy áo mưa cho anh. Người đâu ra mà hâm thế không biết, đang ốm mà vác xe đi xe máy. Anh mặc áo mưa xong, ngoắc ngoắc ngoán tay gọi em. Em lại gần, anh lại kiss trộm. Nhớ hồi mới yêu nhau, bị anh kiss trộm là mặt đỏ như quả gấc. Lâu lâu cũng quen rồi, không thèm đỏ mặt, hôm nào hứng là túm anh kiss lại nữa. Nhưng hôm nay nhìn anh như con vịt trong cái áo mưa vàng chóe nên "tạm tha". Anh cười toe.
"Về nhá!"
"Ờ về đi"
"Tối không được mơ về anh nhá!"
"Ờ biết rồi."
"Ngủ ngon nhá!".
"Có biến ngay không thì bảo!"
"Rồi rồi anh biến đây, vợ yêu vào đi nhé!"
Em nhìn theo cái "con vịt vàng chóe" khuất sau ngã rẽ, tủm tỉm cười. Tất nhiên, em sẽ không mơ về anh đâu. Vì cái triết lì ngược đời của anh, nếu em mơ về anh thì cả đêm ấy anh sẽ mất ngủ vì nhớ em. Đúng là ngược đời.
+++
Tính ra, em với anh yêu nhau được 2 năm rồi nhỉ. Thiếu 8 tháng nữa là tròn 2 năm =)). Có người yêu bằng tuổi, thú vị thật. Em "quen" anh từ cái hồi mà 2 đứa còn lóc cóc đạp xe 3 bánh, cho đến khi lên cấp II, anh vi vu xe điện còn em - chúa lười - đi bộ cho "thân thiện với môi trường". Rồi lên cấp 3, anh lượn lờ khắp nơi với cái xe mang biển HB, còn em thì vẫn trung thủy với đi bộ.
Lớp 10, đứa nào cũng ngơ ngơ không biết gì. Đầu năm mới vào lớp, ai cũng tưởng em với anh là người yêu, đi đâu cũng dính lấy nhau. Rồi anh cũng dần chơi thân với bọn con trai, chẳng biết bọn nó đầu độc anh cái gì về "màn tỏ tình lãng mạn" mà vào 1 cái ngày lạnh chết cha chết mẹ, anh lôi em lên Sa Pa để . . . tỏ tình cho lãng mạn. Cái kiểu tỏ tình của anh, đúng là có 1-0-2. Đi hơn 30 cây số, rồi hì hục leo Hàm Rồng để nhận được câu tỏ tình siêu vớ vẩn của anh.
"Mày có muốn lúc nào cũng có người đưa đi đón về không?"
Em thở không ra hơi, ngồi phịch xuống đất, dựa vào lan can trên Sân Mây.
"Có chứ sao không."
"Thế mày yêu tao đi, rồi tao đưa đi đón về."
Em tu ừng ực chai C2, mệt gần chết, yêu đương cái gì.
"Ờ tao yêu mày lắm."
"Con điên kia, tao nói nghiêm túc đấy!"
Mắt anh bỗng "nghiêm trọng". Em hơi ngạc nhiên nhìn anh, rồi bật cười, vỗ vai anh.
"Thằng dở hơi này, có ai tỏ tình mà xưng "mày" "tao" không? Thôi đéo đùa nữa, tao mệt lắm rồi. Tự nhiên lôi tao lên đây, mệt chết đi được."
"Mày điên à? Tao nói tao yêu mày. Đấy, tao tỏ tình đấy. À không, anh yêu em."
Anh tự dưng gào toáng lên, mấy khách du lịch quanh đấy cũng quay ra nhìn, có người còn tủm tỉm cười nhìn em. Xấu hổ, em kéo tay áo anh, thấp giọng.
"Rồi rồi, nói bé thôi, người ta nhìn."
Anh ngồi xổm xuống nhìn anh, cái mặt te tởn thường ngày biến đâu mất, trông anh nghiêm túc thấy lạ.
"Thế có đồng ý không?"
"Thật hay đùa thế?"
"Thật!" - Anh trả lời chắc nịch.
"Cho thời gian suy nghĩ, trả lời sau." - Em kiếm cớ thoái thác.
"Nói luôn, không phải đánh bàn lùi."
Âm mưu của em, lúc nào cũng bị anh lật tẩy, còn chưa biết trả lời thế nào, anh đã bồi thêm 1 câu vô cùng bá đạo.
"Không đồng ý thì đi bộ về nhà nhé!"
Em tròn mắt nhìn anh, trong đầu không ngừng thắc mắc "Thằng cha này hôm nay đầu óc có vẫn đề à?".
"Có đồng ý không?"
Anh dí sát mặt vào, em giật mình lùi ra xa.
"Đang nghĩ."
"Nghĩ ngợi gì, gật hoặc lắc thôi."
"Từ từ mới nghĩ được chứ!"
Em mếu máo nhìn anh. Em đang nghĩ thật mà. Em sợ cho đi, sợ trao tình cảm mà không được đáp lại, vì thế, em chưa bao giờ đụng đến chuyện yêu đương. Nhưng giờ, anh - thằng bạn thân từ bé - tỏ tình với em, em vừa muốn đồng ý, lại vừa muốn từ chối.
"Đếm từ 1 đến 3, không có đáp án thì có đồng ý cũng đi bộ về nhé!"
Em im re. Ai chứ anh đã nói thì hoàn toàn có thể.
"1"
"2"
"2 rưỡi"
"2 phẩy 6"
"2 phẩy 7"
Anh nhìn em dò xét. Nghĩ lại thấy buồn cười, nếu lúc ấy anh đếm hẳn "1,2,3" chắc bây giờ em với anh vẫn mày tao bốp chát.
"2 phẩy 8"
"2 phẩy 85 . . . đéo nói nữa, không đồng ý thì thôi! Đi về."
Anh đứng bật dậy, chẳng hiểu sao lúc ấy phản xạ đầu tiên của em là túm tay anh kéo lại rồi gật đầu lia lịa. Em cũng muốn thử, yêu - là như thế nào.
Anh cười toe toét, ngồi thụp xuống.
"Đồng ý rồi nhá, yêu thật đấy!"
"Ừ ừ, cho tao về được chưa."
Cái mặt đang toe toét, tự nhiên trợn tròn mắt với em.
"Tao với anh, gọi bằng anh."
"Điên à, bằng tuổi mà bắt gọi bằng anh."
"Muốn cuốc bộ về à?"
"Không."
"Thế thì gọi bằng anh."
"Không."
"Chán sống à?"
"Không."
Anh bực mình, nhăn mặt.
"Mày bị ngộ từ "Không" à?"
Nhìn anh cáu, em bỗng bật cười.
"Ừ."
Anh lầm bầm cái gì đó rồi lấy máy ảnh ra, ngồi sán vào em.
"Làm gì thế?"
"Chụp ảnh kỉ niệm."
"Kỉ niệm cái gì?"
"Kỉ niệm ngày yêu nhau: 27 tháng 11 năm 2010."
"Không chụp, đang bơ phờ."
Anh mặc kệ, vẫn sán vào. Môi anh chạm vào má em, tự nhien nóng ran mặt. Em mệt không thèm chấp, quay mặt nhìn ra chỗ khác.
Tách.
Tiếng máy ảnh, em quay đầu lại, anh đang xem ảnh, cái mặt gian không chịu được.
"Người yêu ơi, lấy ảnh này làm ảnh cưới của vợ chồng mình nhé!"
Em giật lấy máy ảnh, há hốc ồm. Anh thì đẹp rồi, không phải nói. Còn em thì : tóc tai bù xù, mặt mũi trắng bệch vì lạnh, người như con gấu nhồi bông.... Tóm lại, trông em cực kì tàn tạ. Đang định bấm nút xóa anh đã giật lại.
"Không được xóa, ảnh cưới mà!"
"Cưới xin cái gì, xóa đi. Trông như con ngộ."
Anh đứng dậy, giơ cao máy ảnh.
"Không được, ảnh đầu tiên kiss nhau đấy."
"Kiss nhau hồi nào, chạm má thôi, xóa đi chụp cái khác."
Anh cười gian.
"Chụp cái khác nhé!"
Nói xong đã chạy biến đến chỗ 1 ông Tây gần đấy. Em siêu ngu Tiếng Anh, còn anh thì siêu giỏi. Anh liến thoắng cái gì đó với ông Tây, ông Tây cười cười "Ok!".
Anh chạy lại khoác vai em.
"Chụp thôi."
"Bây giờ à?"
"Ừ."
Đành thế, em cào cào lại tóc, nhìn vào ống kính.
"1, 2, 3!"
Tách!
Đơ. Cứng đơ.
Lần đầu tiên trong 16 năm trời vật lộn mới biết thế nào là kiss. Nụ hôn đầu tiên của em ở 1 nơi vô cùng lãng mạn mà biết bao cô gái mơ ước. Nhưng ngại sắp chết, chỉ muốn tìm 1 cái lỗ để chui xuống đất. Bức ảnh thứ 2 từ khi chúng ta bắt đầu yêu nhau, chỉ thấy mỗi cái đầu "đầy tóc" của anh và cái mắt "tròn không thể tròn hơn nữa" của em.
Lúc về, vào zing thấy có mấy thông báo "Henry đã tag bạn vào 1 ảnh". Em click vào xem, suýt thì ngã ngửa. Vội vàng vơ lấy cái điện thoại, tra tấn bàn phím bằng số điện thoại của anh.
"Gì thế người yêu? Mới xa anh 1 tí đã nhớ rồi à?"
"Thằng kia, mày chán sống rồi à? Tháo hết ảnh trên zing xuống!"
"Ơ anh đang tắm chẳng nghe thấy gì, thôi nhá!"
Anh cúp máy nhanh chóng. Em gọi lại, trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng đầm ấm và thân thiện : "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Em ném cái điện thoại xuống giường, hậm hực quay ra nhìn màn hình. Bỏ qua cái comment trêu chọc của bạn bè, em nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, bất giác nở nụ cười. Down hết chỗ ảnh về, em tắt máy rồi trèo lên giường. Thật ra, đêm ấy em không nggủ được
.
+++
Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do hết sức vớ vẩn.
Hôm ấy em được nghỉ học, mấy đứa bạn trong lớp học thêm rủ nhau đi chơi. Anh nhắn tin rủ đi đánh lẻ, em không đi. 2 đứa nói qua nói lại, tự nhiên anh im re. Em thắc mắc, không biết anh đang nghĩ gì, chị gái gọi điện.
"Mày về nhanh lên, thằng Thảo nó nhắn tin cho mẹ bảo mày bỏ học đi chơi kìa."
Em nổi xung, gọi điện cho anh.
Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do cực cực cực kì trẻ con. Lúc ấy em giận lắm. Anh cũng giận. Anh quát.
"Đéo về thì thôi, đéo yêu đương gì nữa."
"Ờ, tao đéo thèm."
"Biến mẹ mày đi!"
"Sao mày không biến mà tao phải biến? Mày bố đời với ai thế?"
Em dập máy. Anh gọi lại, em tháo pin luôn. Cho anh thử cảm giác "Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" là như thế nào.
Thế là chia tay. Nhưng chẳng được bao lâu, sáng hôm sau anh lại mò đến đón em. Em làm mặt lạnh với anh, anh cười cười.
"Vợ ơi, lên xe đi học."
"Hôm qua đứa nào bảo đéo yêu đương gì nữa cơ mà."
"Ơ thằng nào bảo ấy nhể?"
Em ghét cái kiểu làm như không có chuyện gì của anh.
"Thằng nào thằng ấy tự hiểu."
"Thôi mà vợ, anh xin lỗi mà."
Em mặc kệ anh hạ mình xin lỗi, "hiên ngang" đi xe ôm đi học. Anh kè kè đi đằng sau, em bảo ông xe ôm.
"Bác ơi, có thằng nào cứ đi sau mình ấy ạ."
Ông xe ôm ngoái lại, nhìn anh quát.
"Thằng kia, đi thì đi nhanh lên, bám đít tao làm gì?"
Anh trợn tròn mắt nhìn, nhưng không nói gì, vẫn kè kè đi sau. Ông xe ôm bực mình phóng nhanh, anh đuổi theo. Cuối cùng cũng đến cổng trường, em xuống xe định trả tiền, anh đã đưa tiền luôn. Ông xe ôm lườm lườm anh, rồi cũng đi. Em bật cười, mặt anh ngắn tũn.
"Tự nhiên bị ăn chửi."
"Cho chết!"
Anh lại toét mồm.
"Vợ ơi, hết giận nhá!"
Em vẫn cười, đi thẳng vào trường.
Thế là chúng mình làm lành. Giận nhau, cãi nhau, đòi chia tay như cơm bữa. Hiện tại, "kỉ lục" chia tay của bọn mình đã "chạm mức" 1 tuần =)).
+++
Có người yêu bằng tuổi, nhiều cái thích.
Ví dụ : Đi học cùng nhau, ăn sáng cùng nhau, làm bài tập hộ nhau, chép phạt hộ nhau, . . .
Cãi nhau nhiều, nhưng làm lành nhanh thôi.
Em với anh, thỉnh thoảng lại mày tao bốp chát. Phải nói là : Anh trẻ con kinh khủng.
Đâu cần phải yêu người hơn tuổi, em thích có người yêu bằng tuổi hơn.
Lớn rồi, còn 1 năm nữa thôi là thi đại học. Anh nói sẽ thi Ngoại Thương, còn em, em vẫn chưa định hướng được. Nhưng mình còn trẻ, còn nhiều thời gian cho nhau mà, lo xa làm gì cho mệt. Phải không?
Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm với tựa đề: "Tình yêu không nhìn thấy". Chúc các bạn một tuần mới đầy niềm vui!
Tại một quán bún phở bình dân dành cho những người lao động nghèo nằm khuất sâu trong ngõ nhỏ, mỗi ngày vào buổi trưa, luôn có một đôi vợ chồng đứng tuổi đến ăn bữa trưa.
Người vợ bị mù. Còn người chồng, cũng chỉ còn một bên mắt là còn nhìn thấy.
Họ là một cặp vợ chồng tàn tật, mưu sinh qua ngày bằng nghề kéo nhị hát rong trên đường phố.
Mỗi lần đến ăn trưa, sau khi dìu vợ ngồi xuống ghế, người chồng luôn hướng về phía chủ quán và gọi lớn: "Hai suất bún, bát to!" .
Sau đó ông quay người lại, tháo cây nhị đeo bên hông ra, cẩn thận dựng sát vào tường, rồi cúi xuống nói với vợ: “Mình chờ một chút nhé, tôi đi lấy đũa!”.
Nói xong, người chồng bước nhanh vào phía trong lấy đũa và giấy ăn, tiện thể trả tiền luôn cho chủ quán, đồng thời nói với chủ quán mấy điều gì đó nghe không thật rõ lắm.
Người chồng trở về bàn và ngồi xuống. Một lát sau, hai bát bún được mang lên, và cứ thế cả hai bắt đầu dùng bữa.
Một ngày sau đó.
Hai vợ chồng lại đến ăn bữa trưa.
Người chồng vẫn như thường lệ, dìu người vợ ngồi vào chỗ, hướng về phía chủ quán và gọi lớn: "Hai suất bún, bát to!". Đồng thời, tháo cây nhị đeo bên hông ra, cẩn thận dựng sát vào tường, đi lấy đũa, trả tiền, nói với chủ quán mấy câu gì đó nghe không thật rõ, sau đó quay về bàn, ngồi xuống và chờ đợi.
Một lát sau, hai bát bún được mang lên. Người chồng cho thêm gia vị, giúp vợ trộn đều, sau đó đưa bát bún về phía tay vợ, cầm đôi đũa đặt vào bàn tay còn lại của vợ và nói:
Sau đó, người chồng cũng cho gia vị vào trộn đều bát bát bún của mình và ăn từng miếng lớn.
Người vợ hỏi:
- Mình ăn thế có đủ không? Mình là đàn ông, phải ăn nhiều hơn. Để tôi gắp sang một ít!
Người chồng vội nói:
- Không cần, không cần! Tôi ăn hết một bát to bự thế này đã no lắm rồi. Mình cố gắng ăn nhiều vào, để còn có sức cho buổi chiều...
Lúc này, ngay ở bàn ăn bên cạnh, có một cậu bé từ đầu đến giờ cứ chăm chú nhìn cặp vợ chồng.
Cứ như thể hai vợ chồng đang có điều gì đó lạ lùng lắm.
Thế rồi, ngay lập tức như không kìm nổi sự ngạc nhiên, cậu bé liền chạy sang bàn của hai vợ chồng và nói:
- Ông ơi, bát phở của ông như thế này là không đúng! Ông gọi hai bát lớn đúng không? Nhưng bát này của ông là bát bé cơ mà. Rõ là người ta đã nhầm lẫn, ông nhanh mang đổi sang bát to đi!
Người vợ tỏ vẻ ngạc nhiên không kém:
- Mình vừa rồi bảo bát của mình cũng là bát to cơ mà?
Người chồng vỗ vỗ nhẹ vào tay người vợ, trấn an nói:
- Đúng thế, của tôi là bát to đấy thôi. Người ta nói không phải là nói tôi đâu!
Cậu bé lại đứng lên phân bua:
- Không phải! Ông ơi, cháu là cháu đang nói ông đấy. Ông ăn bát này không phải là bát to, mà là bát nhỏ. Bát nhỏ thì ít tiền hơn. Ông nhanh nhanh nói rõ với chủ quán đi.
Thế là cả quán ăn đều quay sang nhìn hai vợ chồng. Tất cả đều tỏ ra rất hiếu kỳ, vì rõ ràng trước mặt người vợ là bát bún to, trước mặt người chồng là bát bún nhỏ.
Còn cậu bé, cậu liền chạy một mạch về phía người phục vụ và thanh minh:
- Cô ơi, cô làm sai rồi. Ông ở bàn kia gọi hai bát to, cô lại mang lên một bát to và một bát nhỏ. Cô nhanh đổi lại cho người ta đi!
Người chủ quán ăn nghe xong, liền nói:
- Không sai đâu cháu ạ. Mỗi lần ông ấy đến quầy trả tiền đều bảo cô đổi ngay sang một bát nhỏ.
Người chồng bỗng trở nên lúng túng. Ông không biết phải phân minh như thế nào. Người vợ đưa tay ra và rất nhanh, đã tìm thấy bát của người chồng. Rõ ràng là bát nhỏ.
Đôi mắt người vợ bỗng chốc đã ầng ậng nước. Những giọt nước mắt như chực trào ra:
- Là thế này, không, tôi không đói, thực sự là không đói! Mình đừng như thế, mọi người nhìn vào, sẽ chẳng ra làm sao cả!
Nói xong, ông đứng vội lên, vụng về lấy tay áo thấm khô những giọt nước mắt đang lăn tròn trên khóe mắt người vợ.
Người chồng lại cần mẫn lặng lẽ dìu người vợ rời khỏi quán…
Hai chiếc bóng tròn xoe giữa trưa nắng hè.
Hai chiếc bóng cứ chầm chậm lăn tròn bên nhau trên những con đường có vỉa hè lát bằng đá cẩm thạch rất rất là tráng lệ, rất rất là tinh tươm của thành phố...
Blog truyện - blogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Chị ơi...anh yêu em". Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Các bạn đừng nhầm với truyện ngắn của Cusiu nhé :P Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật. Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói phải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn. Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.
Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, cha chị vì muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi.
Hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Hai đứa em trai còn chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đình, nỗi ai oán của mẹ, làm những năm thời con gái của chị mang một gánh nặng tâm tư.
Vì thế bà mối đến, réo rắt: “Gả cô nhà đi, tiền thì để dưỡng bệnh cho cha, còn đỡ đần được tiền tiêu trong nhà”. Mẹ chị lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa? Nhưng chị xin: “Mẹ, cho con đi nhé, chỗ tiền ấy có lẽ chữa khỏi cho cha!”. Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngõ trước ngôi nhà nhỏ của chị. Bố chị nằm trên giường tự đấm ngực mình; Con gái phải đem đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người chả xứng với mình chỉ vì cứu tôi và cứu gia đình này thôi ư! Mẹ chị chảy nước mắt, tự tay mình cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha mình , tự buông tấm khăn đỏ che đầu mình, nước mắt lúc đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng. Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về tay một đứa con nít vô tri.
*
Bà mẹ chồng trẻ tuổi không phải là người khắt khe khó tính, bố chồng ở xa cũng chẳng cần chị tam khấu cửu bái, lạy chào dạ vâng. Anh vâng lời mẹ gọi chị là chị gái. Hằng ngày, chị ngoài việc giúp mẹ chồng chăm ruộng rau và làm xong việc nhà, thì cắt thuốc cho chồng, sắc thuốc, may áo cho chồng, giặt giũ, cho chồng chơi, cho chồng ngủ, có lúc, anh ho suốt đêm, sốt cao, chị thức cả đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc. Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai. Hàng xóm láng giềng gặp chị, chị thường cúi đầu lặng lẽ, không nói, vội vã đi qua. Không biết là ứng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ chính sức mình mà anh vượt qua được bệnh tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bệnh tật lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng não, lở loét v.v… Dần dà, những tình cảm anh dành cho chị vượt quá tình cảm dành cho mẹ mình. Giữa những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc khi anh đã ngủ say, chị thường khóc nước mắt nóng rồi thờ thẫn tự hỏi mình: “Đây là hôn nhân của mình ư, đây là chồng của mình ư?”. Đến tuổi đi học, chị may cho anh một chiếc túi xách, dắt tay anh đến lớp. Những đứa trẻ trong và ngoài thôn thường vây lấy chị hát to: “Cô con dâu, cô con dâu, làm cái gì? Tắt đèn, thổi nến, lên giường…” Chị không biết trong lòng mình là nỗi đau hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, mặt đỏ lên rồi trắng bệch, trắng rồi đỏ. Một buổi tối, anh nằm trong chăn nói: “Chị ơi, em yêu chị!”. Chị lại là vợ. Vợ lại là chị. Chị nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của anh, im lặng. Lần đầu tiên chị cười đau khổ.
*
Cha anh ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ngày mà thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở lâu nay. Sau khi bố mẹ chồng chửi bới cãi vã ầm trời, bố chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa, nghe người ta nói khi đó ông bị lính bắt đi làm phu. Lúc đó trên người mẹ chồng chị còn vài thứ trang sức, cầm đi đổi lấy vài đồng tiền. Mẹ chồng và chị bàn nhau mua lấy ba mẫu đất. Không thể mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn ống quần lên lội ruộng, ngày còn ở nhà chị từ nhỏ đã giúp cha mẹ làm ruộng, khổ sở gì chị cũng đã nếm trải qua. Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ. Một nhà vốn giàu có bỗng chốc hóa bần cùng, đàn ông bỏ đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc làm ruộng nặng nhọc, làm bà kiệt quệ, ốm rồi không dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như van vỉ nói: “Nó hãy còn nhỏ dại, xin cô chăm sóc nó, nếu cô muốn ra đi, xin hãy đợi lúc nó trưởng thành”. Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi. Chị là người phụ nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, nhưng chị vẫn cùng anh như cũ. Từ đó về sau, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình rốt cuộc là vợ, là chị hay là mẹ của anh? Chị quần quật không ngày không đêm, làm việc để anh tiếp tục đi học. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng bình lặng giữa tình chị em sâu nặng, tình yêu bao la như tình mẫu tử bền chặt. Khi anh tốt nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học Sư phạm, chị thay anh thu xếp hành lý, lại một lần nữa đưa anh tới trường. Chị nhìn cậu con trai trẻ măng vừa qua tuổi dậy thì, do chính tay mình nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, chị chỉ dặn anh hãy cố mà học hành, ngoài ra chị không nói thêm điều gì nữa. Nhưng anh vẫn nói: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”. Tim chị đập nhẹ một nhịp, nhưng mặt vẫn bình thường, có điều khóe miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ mà người khác khó nhìn thấy. Khóe cười ấy không phải vì câu nói của anh, mà vì những gì chị bỏ ra, đã được đáp đền lần đầu.
*
Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi. Hai năm đầu, nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói: Chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị. Lúc đó chị đã 29 tuổi. Ở quê, người như chị đã là mẹ của mấy đứa con. Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại còn cho anh thoát li đi học, thế coi như là đã quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi, thôi đừng chờ chồng nữa. Bây giờ anh đã đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay là không về nữa! Chị cũng không biết trong lòng mình là đang thủ tiết, giữ đạo phu thê: Dù sao thì mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh; hay là mình đang vì câu nói trước ngày anh lên đường đi xa: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”; hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa; chị cứ chờ. Chị cứ giữ sự yên tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đã từng. Cuối cùng cũng đã đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhã hiểu biết. Còn chị, dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đã sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực. Trong lòng chị chỉ còn coi anh là một đứa em trai thân yêu. Chị không dám ngờ anh đã nói với chị: “Chị, tôi đã trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!”. Chị nhìn anh, như đang nằm mơ, chị sợ mình đang nghe nhầm. Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị? Chị cười, tự đáy lòng dâng lên miệng cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.
*
Anh ở lại thị trấn dạy học, chị ở nhà làm ruộng. Họ có với nhau một con trai một con gái. Sau này, anh đến khu mỏ dầu dạy học, lên chức hiệu trưởng một trường Trung học nhờ vào bằng cấp và kinh nghiệm dạy học của mình. Vì hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa vợ con lên trường. Các giáo viên trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Có một giáo viên bộc tuệch chạy ra nói: “Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà không đón cả chị nhà và các cháu luôn?”. Một sự im lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu nhìn chị. Lúc ấy, mặt chị sượng trân trân, không biết nên nói gì, chị cười méo mó, nhìn anh biết lỗi. Anh ngoái đầu nhìn chị, nói với tất cả mọi người với giọng chắc nịch: “Chị các chú đây. Có cô ấy mới có tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng tôi”. Chị nghe anh nói, mắt chị dâng lên toàn là nước mắt.
*
Năm tháng như bài ca, tình yêu như ngọn lửa Bây giờ chị đã bảy mươi hai, vì làm việc nặng nhọc quá nhiều, sức khoẻ kém, bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đã về hưu từ lâu. Hai năm nay họ dọn về khu nhà này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày quá lạnh, đều có thể gặp bóng dáng họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị nắm gậy chống, anh đỡ một bên, đi chậm chạp từng bước một về phía trước, như đang dìu một đứa trẻ tập đi, chăm sóc như thế, ân cần như thế. Những người biết chuyện của họ đều nhìn theo, cảm động bởi mối tình sâu nặng và bền chặt của anh và chị, mang nghĩa đủ tình đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói: “Cô ấy mang cho tôi sinh mệnh, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy”. Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười, đẹp như nét mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ.