Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Truyện ngắn: Hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn: "Hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng". Chúc các bạn ngày mới nhiều niềm vui!

Còn chưa kịp hỏi "anh sao thế" thì bỗng có hai bàn tay thò ra, rồi thở dài thườn thượt, anh lại nằm xuống, rất nhanh sau đó lại vang lên tiếng ngáy "long trời lở đất".

Tôi đã ở bên người đàn ông này 12 năm. Có rất nhiều chuyện đã diễn ra bình yên như nó vốn có, đó là những tình cảm nhỏ bé, những rung động nhỏ bé và những xúc cảm nhỏ bé. Đêm hôm đó, ngoài trời lất phất mưa phùn, trong phòng ấm áp. Tôi bỗng nhớ lại biết bao câu chuyện.

Lấy nhau 10 năm, trải qua bao yêu thương, bao xúc cảm nồng cháy cuối cùng cũng bị thời gian gây bao thương tích. Nhưng vào khoảnh khắc này, tôi thấy yêu anh hơn những gì mình tưởng tượng.

Mỗi năm khi mùa đông đến, chân tay tôi lúc nào cũng bị cóng. Chồng tôi có thòi quen là đặt tay tôi vào nách anh, cả người tôi được anh ôm trọn trong lòng. Sợ bị lạnh sang anh, tôi sẽ đợi một lúc, nhân lúc anh không chút ý liền rụt tay ra. Bị anh phát hiện, lần nào cũng bị anh mắng phải kẹp chặt tay vào cho ấm, không được bỏ ra. Lúc ấy, tôi sẽ cảm thấy hóa ra anh yêu tôi hơn trong tưởng tượng của tôi.

Mỗi lần đi chơi xa, đến những chỗ đông người, anh sẽ kéo tôi nép vào người anh, đôi vai anh sẽ che chắn cho tôi, để đảm bảo tôi không bị đám đông cuốn đi. Khi chúng thêm có thêm con trai, vai trái của anh sẽ là tôi, anh sẽ để con ngồi trên vai phải. Có anh ở bên, dù ở bất cứ đâu, tôi cũng cảm thấy an toàn và thanh thản. Lúc ấy, tôi sẽ cảm thấy, hóa ra anh yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng.

Có lần anh đi công tác, buổi tối gọi điện cho tôi nói chuyện đến hai tiếng đồng hồ, chủ đề toàn về những chuyện linh tinh. Lần đầu tiên tôi thấy anh kể lể lắm điều đến thế. Khi về nhà anh mới nói cho tôi biết, anh bạn ở cùng gọi điện về nhà biết tin thời tiết ở nhà đang bất ổn, mưa tuyết dữ dội. Anh lo tôi sẽ sợ hãi nên đã gọi điện để đánh lạc hướng suy nghĩ của tôi. Tôi hỏi thế sao "anh không nói luôn là em đừng sợ". Anh nói: "Nếu mà em không sợ, thì hỏi thế lại làm e lo lắng thì sao?" Tôi xúc động, mắt nhòe đi vì nước mắt, đó phải là tình yêu nào mới có thể chu đáo và cẩn thận đến thế. Lúc ấy, tôi sẽ cảm thấy hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng.

Bát đũa còn có lúc xô, vợ chồng cũng khó tránh khỏi đôi lần cãi vã. Chỉ cần mỗi lần cãi nhau đến giai đoạn căng thẳng, việc đầu tiên anh làm là chạy đến trước cửa, đứng yên ở đó, để đảm bảo là tôi sẽ không tức giận đến nỗi chạy ra khỏi nhà. Lần cãi nhau kịch liệt nhất tôi đã chọn sự im lặng, tôi tự cảm thấy mình đã làm anh rất đau lòng. Anh ôm gối ra ngoài phòng khách ngủ, trong lúc tôi đang băn khoăn nên xin lỗi anh thế nào, anh bỗng chạy về phòng, trông mắt như đang tức tối, nhưng anh vẫn nằm bên cạnh tôi. Lúc ấy, tôi cảm thấy, hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng.

Những tình cảm ấy luôn khiến chúng tôi không quen khi phải xa nhau trong thời gian dài. Anh đi công tác chỉ một tuần, ngày thứ năm đã giải quyết xong việc để về nhà sớm. Lại tiếng gõ cửa quen thuộc ấy, tôi xúc động chạy ra mở cửa, lại bị anh mắng cho một trận: "Chẳng hỏi là ai đã mở cửa, nhỡ là người xấu thì sao." Tôi bĩu môi, lòng đầy tủi thân. Lại nhìn thấy mặt anh dài ra như cái bơm, chỉ tức là không xông vào đánh cho anh mấy cái. Lúc ấy, tôi sẽ cảm thấy hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng.

Gần đây, vào lúc đầy tâm trạng nhất, lúc thật lòng nhất, tôi đã hỏi anh: "Anh có còn yêu em như hồi ban đầu chúng mình mới yêu nhau không?" Những lúc như thế, anh thường quay sang liếc tôi, khi tâm trạng tốt mới nói ra được câu "Em thử nói xem?" Thế rồi nào là than vãn thời gian vô tình, thỉnh thoảng cũng nhớ đến hồi yêu nhau anh anh em em suốt ngày, nhưng anh lại quên rất nhiều việc đã làm cho tôi. Anh đã quên mỗi lần đi công tác, cứ đúng 7 giờ anh lại nhắn tin gọi tôi dậy đi làm, anh đã quên mỗi lần có việc lại đưa tôi lên taxi, lại ghi nhớ biển số xe, anh đã quên lần tôi bị quệt xe, câu anh hỏi đầu tiên là "Em có bị thương ở đâu không?".... Lúc ấy, tôi sẽ cảm thấy hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng.

Trong lúc tôi đang viết những dòng này, anh đang nằm trên ghế sofa xem ti vi, cắn hạt dưa. Anh xòe tay ra, trong lòng bàn tay là rất nhiều hạt dưa đã cắn sẵn, tôi cảm động nhìn anh, anh tỏ ra mất kiên nhẫn, bảo tôi mãi chẳng thấy chìa tay ra nhận. Lúc ấy, tôi cảm thấy hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng.

Nghĩ lại bao năm dã qua, dù là những ngày đầu còn nhiều khó khăn hay đến hôm nay, khi cuộc sống đã bắt đầu khá giả hơn, những thứ gì tôi thích, anh đều tìm cách mua cho tôi, anh chưa bao giờ tiếc tôi thứ gì.

Thực ra dùng tiền mà đo đếm tình cảm có phần quá thực dụng, nhưng đó là sự thực cuộc sống. Tôi nói những suy nghĩ ấy cho người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: "Em lại nghĩ gì thế, cứ nói anh nghe xem nào." Lúc ấy, tôi vẫn cảm thấy, hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng.

Thực ra, một người phụ nữ cũng chỉ muốn những điều ấy. Không ham hư vinh, phú quý, không ham an nhàn, hưởng lạc, chỉ mong người ở bên cạnh mình có thể được như thế, đó chỉ là những sự quan tâm rất nhỏ bé nhưng đều là những tình cảm thật lòng, những tình cảm vô tư nhưng chân thành, luôn bảo vệ tôi, quý trọng tôi. Cùng nhau đối diện với khó khăn, làm thế nào để cùng vượt qua khó khăn, làm thế nào để cho tôi niềm tin này, để tôi tin tưởng rằng tôi có thể dựa vào đôi vai ấy đến suốt đời.

Như vậy, tôi còn gì phải lo lắng nữa!
ST
Read More...

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

KHOẢNG CÁCH GIỮA 2 TRÁI TIM

Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến chúng ta cảm thấy xa cách nhau…

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:

Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau?

Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:

“ Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ! ”

Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, Ngài bảo:

“ Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe? ”
 KHOẢNG CÁCH GIỮA 2 TRÁI TIM

Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.

Sau cùng ông bảo:

“ Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to.

Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy ”.

Ngưng một chút, Ngài lại hỏi:

“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào ? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao ? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau...... Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”.

Rồi Ngài lại tiếp tục:

“ Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ.
Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi!
Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì…”.

Ngài kết luân:

“ Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề.
Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về ”.
ST
Read More...

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

LẶNG IM TRƯỚC NHỮNG NỖI BUỒN

Tôi thường chọn cách lặng im trước những nỗi buồn của mình!
Một cô gái vừa hai mươi, rất nhiều điều có thể khiến cô ấy buồn, có thể đơn giản chỉ là bản thân thấy thua kém bạn bè cùng trang lứa, có thể chỉ là nhận ra rằng trong suốt thời gian qua, chưa bao giờ một lần tự tay mua quà cho mẹ trong khi bản thân mình lại đang đi mua quà cho mẹ của bạn trai. Hay chỉ là những lúc lang thang vô định, tự cảm giác rằng bản thân mình cô độc quá, nhỏ bé quá, yếu đuối quá!

Và rồi... những lần như thế, nỗi buồn lại từ đâu đó, kéo đến, dâng tràn cảm xúc, kéo cả cái yếu đuối len vào bờ môi cố gắng cắn chặt. Khi những giọt nước long lanh rơi xuống gò má, tự cười nhạo mình. Kiếm đâu ra lắm nước mắt, sao lại có thể dễ dàng nhè như vậy. Nhưng liệu rằng, nỗi buồn có theo đó tự biến tan?
 LẶNG IM TRƯỚC NHỮNG NỖI BUỒN

Những nỗi buồn, mà tôi chưa bao giờ gọi thành tên, có thể đó là những lúc tôi cảm giác mình bị bỏ mặc lại, mọi người hối hả giữa dòng đời ngược xuôi, còn tôi, trân trân đứng bên đường, mắc vào một đống tơ mà cảm giác rằng mình không thể tự gỡ ra được. Giữa hối hả ngược xuôi đó, mong rằng có ai đó đứng lại, cho mình một cái nhìn cảm thông. Nếu được...giá mà được như thế! Sẽ đỡ cô độc biết bao...

Thường thì, đó là những suy nghĩ trong đầu, còn cách đối diện với những nỗi buồn không đầu không cuối, không rõ lí do đó...Tôi chọn cho mình cách lặng im. Cứ lặng im, để nó tự đến và kéo lê mình vào những đêm dài không ngủ, có nhắm mắt cũng không thể làm bạn được với cái êm đềm của những giấc mơ. Có thể ngủ được cũng giật mình tỉnh dậy thảng thốt, và nhận ra cái cô độc của mình giữa bốn bức tường trắng xóa hẵng còn vương mùi sơn mới. À! Những lúc đó tôi mới nhận ra, nỗi buồn như con sâu đục khoét, nó khiến cả màn đêm cũng chẳng còn là chỗ an toàn giành cho mình....

Thường, sẽ có nhiều người tìm đến một nơi làm điểm tựa, một góc có thể trút hết nỗi lòng mình để an yên vỗ về cảm xúc, mong rằng ngày hôm sau mọi việc sẽ trở lại đúng trật tự sắp đặt như bầu trời trong vắt sau cơn bão. Nhưng cái chai lì và cả kiêu ngạo ăn sâu vào máu của đứa con gái hai mươi này chẳng cho phép mình đi xin sự cảm thông từ một người khác.

" Ta thường coi trọng nỗi buồn của mình mà coi nỗi đau của người khác như một lẽ dĩ nhiên trong cuộc sống " - Đâu đó tôi đọc được những dòng này, và ngẫm ra thật đúng! Nếu như có thể tìm được chút bình yên của mình bên cạnh những lời ủi an, thì đổi lại cho chút bình yên nhận được sẽ là cái lắng lo - liệu rằng mình có nhỏ bé trong mắt người, có quá tự ti trong mắt người. Những trở trăn thua kém của mình hay chỉ là cái ghen tị trong mắt người khác. Cái cô độc của bản thân khi thiếu gia đình cạnh bên hay là cái yếu mềm trước chông gai cuộc sống....Và rồi, dần dần tôi lặng im, tự cho những nỗi buồn gặm nhấm mình như một lẽ dĩ nhiên.

Thường thì càng buồn, tôi lại nói càng nhiều, và cười nhiều. Vì những khi như thế, nỗi buồn không được dịp phát tán trong tôi. Đổi lại, có thể một khoảng khắc nào đó tôi quên nó đi, để tự tìm cho mình niềm vui. Tôi không biết như thế có ai nhận ra hay không - nhưng so với việc ủ rũ ngồi một chỗ, lặng im và tự mình đi về lẻ bóng đơn độc. Tôi thích cách mình vui vẻ đặt nó sang một bên và không màng đến nó giữa chốn đông người. Để không ai quá chú ý, không nhận những ánh mắt cảm thông, không cầu xin sự quan tâm và cả không quá gây chú ý như việc "Tôi đang rất buồn, làm ơn!"

Có thể, tôi là một đứa con gái quá kiêu ngạo, thích việc tự xoay mọi thứ bằng chính năng lực của bản thân, tự làm - tự chiu, tự ngã - tự đứng, tự đau - tự chữa...Vậy nên hai nét tính cách hòa trộn trong một con người khiến cho rất nhiều người tiếp xúc nói rằng tôi khó hiểu. Vì khó hiểu, nên khó gần, và vì khó gần, nên càng khó thân.
Với cái lặng im - tôi mặc nỗi buồn quất rát mình!

Tôi có thể ngủ thật sớm, rồi giành trọn một đêm trắng chỉ để ôm gối, ngồi một mình trong bóng tối, mặc cho thời gian tích tắc kéo đêm sang ngày, kéo hôm nay sang ngày mai...mặc kệ mọi thứ, tôi để nó cạnh bên, và mông lung nhìn mọi vật trong cái mờ mờ ảo ảo của một đêm không ánh đèn, không cả ánh trăng .

Thường thì tôi chọn cứ thế mà một mình - một mình đi lang thang - một mình tự chọn địa điểm nào đó. Ngắm mọi vật xung quanh, cảnh vật trước mắt, ngắm người qua lại, khẽ nhoẻn miệng cười nếu gặp những điều đánh yêu mà giản dị mình trông thấy.

Và sẽ lại chạy vun vút trong làn người đông đúc kia, cứ chạy vậy cho tới lúc xăng về vạch đỏ. Cùng với điều đó, mặc nước mắt lăn dài, tôi hát - hát to - hát những bài hát khiến nỗi buồn của tôi buồn hơn - hát những giai điệu lê thê réo rắt. Và đương nhiên, tôi đeo khẩu trang - để chẳng một ai biết được tôi đang khóc và hát như một con khờ....

Cũng có những phút yếu lòng, nghĩ rằng mình nên chọn cách nói ra hơn là giữ trong lòng. Nhưng đời phù du, người cũng có cuộc sống của mình, có ai đủ vị tha để cạnh bên, nghe hết kể lể rồi hiểu trong cái mớ lê thê mà cảm xúc nhiều hơn là lí trí đó?

Vậy nên, những nỗi buồn mà đến cả mình chẳng giải thích nổi, thì cách tốt nhất là lặng im...Lặng im đến, nó cũng sẽ lặng im mà đi! Chỉ khuấy cảm xúc mình trăn trở một thời gian thôi...

Buồn đến mấy, đau đến mấy, cô đơn đến mấy, thất vọng đến mấy...cũng sẽ có ngày quá quen với nó mà tự bản thân cảm thấy thích nghi như một điều hiển nhiên. Cảm xúc đến, mang theo cả những kỉ niệm, ướt hết những đêm dài đằng đẵng, nước mắt cứ thế ứa ra khiến tim rát đến quặn thắt....

Rồi sao?
Ngày mai tới, cũng sẽ phải tiếp tục đứng dậy, gỡ những mối tơ rối để tự mình thoát ra, để không bị bỏ mặc bên lề cuộc sống, để khi một ai đó cô đơn trong nỗi buồn của mình thì bắt gặp mình trong chính hình ảnh đó. Và ta chọn cách lặng im, nhoẻn miệng cười khích lệ và để người đối mặt với nỗi buồn của họ là cách tốt nhất....

Tôi cứ đinh ninh rằng, cố quên càng nhớ, nên hãy cứ giày xéo mình bằng những nỗi buồn. Chẳng có nỗi buồn nào được khỏa lấp bằng những niềm vui đâu. Vui phút chốc, khi bị bỏ mặc lại đơn độc sẽ lại ê chề trong chính nỗi buồn của mình. Thà chọn cách đối mặt, đau đớn hay quằn quại, nó ở đâu cũng lôi ra mà đối diện. Rồi sẽ tốt hơn nhiều, đau cũng đau hơn, mà nguôi ngoai cũng nhanh hơn.

Đó là cách tôi đối mặt với những nỗi buồn của mình...
ST
Read More...

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

ANH SẼ YÊU EM BAO LÂU ?

"Anh sẽ yêu em bao lâu" - Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.

Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con đường dài, có một chàng trai chở một cô gái...

"Anh sẽ yêu em bao lâu "- Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.

Cô cười nũng nịu, nói : "Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật".

Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói "Một", anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì.
ANH SẼ YÊU EM BAO LÂU ?

Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói "Một đời".

Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy sự thích thú ở cô.
Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực, cũng không thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái "Anh sẽ không trả lời kiểu như vậy, đáp án như thế rất hay nhưng không thực tế, giống như đang nói dối... Em đoán tiếp đi"

Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ: "Một ngày".

Nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể"

Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười rụt rè, lớn tiếng nói "Hay là một tích tắc phải không ?"

Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường "Đương nhiên không phải."

Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô. Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn...

"Một năm phải không?"

Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái là cực kỳ mâu thuẫn...

Chàng trai lắc đầu.

Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm tình yêu.

"100 năm là tuyệt rồi, yêu em 100 năm là đủ rồi."

Cô gái nói, không ngừng biểu hiện sự hạnh phúc.

Chàng trai nói: "100 năm ngắn quá, không đủ để anh yêu em".

Những câu nói ngọt ngào là sở trường của các chàng trai. Yêu thì thích nghe những lời ngọt ngào, nhưng đối với con gái đó cũng lại là nhược điểm.

Cô gái cười, có ý nhắc chàng trai lại sắp đèn đỏ nữa rồi.

"Em muốn nghe đáp án rồi phải không?" - Chàng trai muốn nói ra câu trả lời mà cô gái muốn nghe - " Anh sẽ yêu em bao lâu?"

Chàng trai đưa tay rồi nói: "Một... Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa..."

Cô gái kinh ngạc.

Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa....
ST
Read More...

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

Truyện ngắn: YÊU LÀ PHẢI NÓI

Nhân ngày Quốc Tế Phụ Nữ 08/03 - BlogTM xin được gửi đến các bạn đọc nữ những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc các bạn mãi mãi xinh đẹp, mãi là một nửa đẹp nhất của cuộc sống.
Hôm nay, Blog truyện - BlogTM sẽ gửi đến các bạn một truyện ngắn có tựa đề: "Yêu là phải nói". Chúc các bạn một ngày cuối tuần nhiều niềm vui.
Em là cô gái tôi quen từ khi còn là thằng nhóc con 4 tuổi.
Sinh nhật 1 tuổi, lúc làm lễ đoán tương lai, em bẻ gãy một ống xi ranh, vò nát một bông hoa, đập vỡ một cái chén, cắn nát một tấm hình, cuối cùng chọn một cây bút và một quyển sách.
3 tuổi, mẹ lần đầu tiên gửi em đến nhà trẻ, em lặng thinh vứt hết đống khăn cô mới gấp, kéo tóc bạn gái, còn dành cả đồ chơi…
4 tuổi, tôi vừa biết đi xe đạp đã chở em bon bon trên con đường làng hun hút, em đút chân vào vòng quay bánh xe đạp mà cười toe. Cũng tuổi đó, em nháo suốt một ngày và không cần đi học mẫu giáo, ở nhà cũng đọc được viết được một cách nhanh chóng.
Em 5 tuổi tôi 9 tuổi, vườn nhà em trồng nhiều cây, khá nhiều sâu, giữa trưa em trốn mẹ không ngủ, ra vườn bắt toàn bộ rồi xếp hàng phơi nắng, hại tôi qua chơi phải khóc thét chạy về.
Sinh nhật 6 tuổi, mẹ tặng em con búp bê mắt chớp xinh xắn, buổi sáng mua buổi chiều mẹ hứa không mua nữa vì em bẻ búp bê rồi vứt mỗi góc nhà một bộ phận…
7 tuổi, em giấu mẹ theo tôi học võ, bắt đầu đánh nhau với người ta, an ổn làm "đại ca" và cuộc sống trôi qua yên bình suốt những năm em học cấp 1.
Em 12 tuổi thì tôi vừa đậu trường chuyên của tỉnh, trong bữa tiệc ăn mừng em len lén kéo tôi vào góc nhà rồi hôn má tôi thật khẽ, tôi nghe tìm mình rộn ràng còn mặt đỏ rực trong khi em hồn nhiên cười khúc khích.
15 tuổi, em học trường chuyên xa nhà thì tôi cũng vào đại học. Lần đầu tiên em khóc khi chia tay tôi, cũng là lần đầu tiên tôi chọc được em mà nghe lòng mình nghẹn đắng.
Tuổi dậy thì của em không có tôi bên cạnh…
Truyện ngắn: YÊU LÀ PHẢI NÓI

Rồi em đậu vào đại học – ngôi trường một thời tôi học cũng là lúc tôi tốt nghiệp rời trường, cuộc sống của 2 đứa cứ vòng vo đầy những cuộc đuổi bắt.
Có em trong đời đã trở thành hạnh phúc và thói quen của tôi, thế nhưng em lớn rồi, em tòn teng với một mớ quan hệ không tên.
Trời Đà Nẵng về đông, mưa không lớn nhưng lạnh buốt và tinh khôi, em đi cái xe đạp cũ rích mượn được của cô bạn cùng phòng chạy qua chỗ tôi ở trọ, đám bạn tôi chọc về quan hệ giữa hai người, em tỉnh bơ: “Chồng em, em đi thăm không được hả?” kết quả tôi lại khóc thét vì bao lời thiên hạ muốn chọc em đều chạy qua tôi.
Nghỉ hè tôi và em cùng nhau về quê, em vẫn thích chạy xe đạp vào những buổi chiều trong lành trên con đường làng hun hút, vẫn thích kéo diều chạy chân không trên những cánh đồng trơ gốc rạ, vẫn thích rủ tôi đi bẻ trộm ngô hay trộm trái cây, trộm xong thì la lớn lên để chó đuổi, tiếng cười của em giòn tan trong gió.
Em tôi luôn đầy sức sống.
Chúng tôi có hàng xóm mới, là một chàng trai hơn em 2 tuổi, cậu ấy có nụ cười tỏa nắng, thích nghe nhạc rock, thích chăm xương rồng, thích thổi Harmonica và thích em.
Em 18 tuổi, em thử nghe nhạc rock, trồng hoa ti gôn trước sân, mơ màng nghe tiếng Harmonica, em nói chuyện với cậu ấy dịu dàng và che miệng cười duyên dáng.
Mùa hè năm ấy, nụ cười của em đầy ngọt ngào còn tiếng sáo của tôi không hề vang lên. Tôi dần quen với việc có thêm một người mới trong cuộc sống của chúng tôi và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục…

Khi em 20, em hồn nhiên với những câu chuyện mình kể, vẫn bên tôi bằng cách cãi nhau, bằng cách bắt nạt tôi, bằng những sở thích trái ngược và bằng cách im lặng, sự im lặng thấu hiểu lẫn nhau.
21 tuổi, em trốn mất dạng, không thèm nhìn mặt anh hàng xóm vì trời mưa còn bắt em dầm mưa, trong khi em đi xe đạp vội quá, tôi cầm áo mưa chạy bộ không kịp, trở về ốm một trận nặng mấy hôm liền không cầm nổi điện thoại sao hỏi thăm em đây? Em tôi vẫn còn trẻ con lắm.
Rồi em có bạn trai – là cậu bạn hơn em 2 tuổi, bạn trai em dịu dàng, thích đọc sách khi rảnh rỗi và thích chăm sóc em từng chút, nhìn em hạnh phúc trong niềm vui mới, tôi mỉm cười mà nghe lòng xót xa.
Cô gái nhỏ của tôi cuối cùng đã trưởng thành, em không thuộc về tôi.
Em hay hẹn tôi cà phê sáng, vô tư mang tôi theo trong những lần hò hẹn của mình, em háo thắng cãi nhau với tôi rồi để bạn trai mình dùng nụ cười dịu dàng hòa giải. Khi ấy tôi đã 25, đã trưởng thành nhưng vẫn cố cãi chỉ để thấy em của những ngày xưa cũ. Tôi hoài niệm những gì đã qua.
Quen nhau được vài tháng thì chia tay, em không buồn không khóc chỉ mời tôi ăn kem giữa mùa đông khá lạnh và hương hoa sữa nồng nàn, em tự nhiên giành lấy khăn quàng trên cổ tôi rồi tự quàng vào cổ mình, em cười rất nhẹ: “Người ta không chịu nổi tính tùy hứng của em”. Thế thôi, rồi em đứng giữa phố cười giòn tan trong màn bụi hoa sữa rơi lả tả trên những góc đường.
Có một ngày em nhắn tin hỏi tôi:
“Sao anh chưa có người yêu?”
Tôi đang đi công tác và dành kha khá thời gian suy ngẫm để trả lời câu hỏi này của em:
“Bởi vì em chưa có bạn trai”.
Em trả lời gần như lập tức:
“Ủa, em không có bạn trai và anh không có bạn gái thì liên quan gì đến nhau chứ?”
“Anh đùa thôi, vì anh chưa muốn yêu đương”, thực ra thì tôi đã xóa đi một đoạn tin nhắn sau khi do dự khá nhiều: “và vì muốn chờ đợi em, vì muốn chắc rằng em hạnh phúc”.
Em bỗng dưng phát cáu qua tin nhắn:
“Hừ, mà thôi, kệ xác anh, anh có bạn gái hay không chả liên quan gì đến em, đồ nhát gan”.
Tin nhắn đầy giận dữ, tôi không rõ vì sao em giận nhưng lại vô cùng hoảng hốt khi tiếng giọng nữ êm dịu thông báo “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, em lại trốn mất khỏi đời tôi.
Tôi trở về sau chuyến công tác dài, em mời tôi sinh nhật bằng bữa cơm em nấu, nhìn bánh sinh nhật có tên tôi mà lòng hân hoan đến khó tả. Em chúc mừng sinh nhật tôi bằng rượu, tôi dở khóc dở cười khi em say, thế nhưng việc không ngờ nhất là em bỗng níu áo tôi, tát mạnh vào má tôi rồi bật cười ha hả:
“Rốt cuộc anh xem em là gì vậy chứ, em làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn có cả bạn trai để khiêu khích mà anh cũng không hề phản ứng, rốt cuộc thì anh có yêu em hay không?”
Tôi điếng người nhìn từng giọt nước mắt em lăn dài trên má, bỗng thấy mình ngây thơ một cách tội nghiệp, tự cho mình thông minh trong tình yêu luôn là những người ngu ngốc nhất, tôi ngu ngốc đến độ yêu em nhưng không nhận ra em cũng yêu mình.
Lau nhẹ những giọt nước lăn dài trên má, vuốt hàng mi dài đang say ngủ của em mà lòng thỏa mãn, tôi đã muốn nhảy cẫng lên để thông báo cho cả thế giới biết tình yêu cả đời của tôi đã được đền đáp nhưng em thì ngủ ngon rồi.

Tôi 32 tuổi, một sáng thức dậy, em quấn tôi để hỏi:
“Chồng ơi, chồng à, sao ngày đó chồng hay bị em bắt nạt vậy?”
Tôi nhéo chóp mũi em mà mỉm cười hạnh phúc:
“Ngốc quá, con trai chỉ để con gái bắt nạt khi cô ấy là người quan trọng trong lòng mà thôi”.
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

YÊU VÀ TRỌNG

"Yêu và Trọng" - đôi dòng suy nghĩ rất hay và sâu sắc của tác giả. Hãy đọc và suy nghĩ nhé các chàng trai. Còn với mình, đàn bà và đàn ông luôn bình đẳng, không chỉ yêu thương mà còn đó sự tôn trọng. Vẫn trêu một câu là "...đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão!" - đùa chứ, ối người vẫn mong trường sinh đó nhé. 
Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi không chịu nổi, tôi bỏ việc lượn ra đầu phố ngồi uống cà phê.

Cạnh bàn, mấy chàng đang ngồi gác chân lên ghế tán chuyện:

Chàng già: "Mẹ, đang vui thì mày bỏ về."

Chàng trẻ: "Vợ em nó ốm nghén nằm bẹp. Em phải về xem nó ăn uống thế nào."

Chàng già: "Mày đúng là thằng núp váy vợ. Bảo nó mua phở về mà ăn. Mất mẹ nó một chân phỏm, vỡ cả trận."

Chàng béo: "Mày đội nó lên đầu thế, rồi có ngày nó vặt hết cả râu lẫn tóc mày đi."
Có cái gì đó quen quen trong cách những người đàn ông nói chuyện. Tôi chắc bạn đã từng nghe những cuộc đối thoại như thế cả trăm lần ở những bữa nhậu, ở quán bia hơi luôn chật cứng đàn ông sau giờ làm việc, ở bàn ăn trưa của dân văn phòng và cả ở phòng nước của những trường kỹ thuật.

Tôi nhớ lại bữa trưa đầy nước mắt của bạn tôi. Nàng ngồi ăn, mà nước mắt lã chã rơi xuống bát cháo còn đầy nhưng đã nguội. Người đàn bà trẻ xinh đẹp, giỏi giang và đoan trang mà tôi thầm ngưỡng mộ ấy đã luôn ngồi xuống để chồng mình đứng cao hơn, đã luôn bước lùi lại để chồng mình luôn nổi bật, đã vừa đánh răng vừa cọ toa lét buổi sáng, vừa lau bếp vừa cho hai đứa con mọn ăn mỗi buổi chiều về.

Vậy mà cái mà nàng nhận được là sự lười biếng gia tăng của gã chồng, là việc hắn nghi ngờ mỗi khi vợ đi làm về trễ, là những lời nhiếc móc và sự hằn học, bởi trong sâu thẳm, hắn hiểu rằng hắn không xứng đáng với nàng. Và để vùi dập đi sự tự ti nội tại, để vuốt ve sĩ diện bên ngoài, hắn ra sức hành tỏi ra oai với vợ trước mặt người khác, ra sức ủ mưu kìm tỏa, vây hãm vợ trong nhà.

Hắn nào hiểu được rằng quát tháo hay kiềm tỏa chỉ có thể làm bạn tôi đau khổ vì đã chọn nhầm người, không thể làm cho nàng ngừng xinh đẹp hay tỏa sáng, lại càng không làm nàng yêu hay trọng hắn hơn. Và rồi cốc nóng quá thì tay phải buông, đến con giun xéo mãi cũng phải quằn, nói gì đến vợ.

Tôi nhớ lại đêm tôi sinh con gái, máu chảy vọt thành dòng, nằm nghe máu thấm qua chiếu, nhỏ giọt xuống nền đá hoa bệnh viện. Chồng mua giấy bản, lót xuống dưới chiếu, bế vợ xuống lau rửa, rồi lại đặt vợ lên. Chồng tôi vốn xưa nay sợ máu, nhưng vẫn muốn tự mình chăm vợ đẻ. Vì điều ấy, tôi không thể nào mở miệng cãi hỗn với chồng suốt những năm sau, lại càng không dám kể lể công lao hay bì tị việc này việc nọ. Hóa ra, có những lúc người đàn ông tưởng mình mềm yếu nhất, là lúc họ làm người đàn bà yêu kính họ nhiều hơn cả.

Tôi đứng dậy, trả tiền, bước ra khỏi quán, không quên lườm mấy gã đàn ông một cái thật dài. Cậu chàng đang bị bạn mắng còn rất trẻ, nét mặt bối rối, ngượng ngập cười xí xóa như thể mình vừa làm một việc chẳng xứng đàn ông. Sao những người đàn ông kia lại coi cử chỉ chăm sóc bình thường với vợ như một hành vi mất mặt? Và bao lâu nữa, chàng trai trẻ nọ cũng sẽ trở thành một người như họ?

Nếu bạn là đàn ông và bạn đọc bài này, xin hiểu rằng đàn bà thực ra vô cùng đơn giản. Họ trọng chồng không phải bởi số tiền anh ta kiếm được, chiếc nhẫn hạt xoàn anh ta đã mua cho, hoặc anh ta oai phong hào nhoáng thế nào ngoài đường ngoài chợ, mà bởi việc anh đã bế vợ trên tay thế nào khi chị ốm, đã nằm nghe nàng luyên thuyên kể chuyện nhà-chuyện bếp-chuyện đời đến lúc tàn đêm ra sao, đã thức pha sữa thay bỉm cho con và chăm cha vợ ốm thế nào.

Đàn bà không cần gì to tát, họ chỉ cần yêu thương và bản lĩnh. Yêu thương đủ để sưởi ấm họ. Bản lĩnh đủ để nhường nhịn, khoan dung thói đàn bà mà không sợ bị lấn át, đủ để làm những việc nhỏ nhặt cho họ mà chẳng sợ bạn bè khích bác, đủ để cho vợ đứng ngang mình trong nhà - ngoài ngõ.

Bởi yêu và trọng của đàn bà thật ra rất gần nhau.
Read More...

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Truyện ngắn: Ngày chủ nhật của ba

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn rất hay và xúc động với tựa đề: "Ngày chủ nhật của Ba". Chúc các bạn một ngày mới nhiều niềm vui.
Ba, ba… mày muốn giống như ba mày hả???
Mẹ My lườm My một cái rồi kéo tay My, lôi đi đến chỗ chiếc xe.

Tiếng trống trường vang lên từ hồi nào rồi. Trời nắng, chiếu xuống đường, chỉ để lại một khoảng bóng râm từ trên cây đổ xuống. Cô bé My đi đi lại lại, đôi mắt nó cay cay khi nhìn thấy mấy đứa bạn được ba mẹ đến đón. Một tiếng thở dài, nó quay lại nhìn hướng xa xăm.

Nó reo lên sung sướng khi nhìn thấy ba nó đang cầm hai que kem chạy tung tăng lại chỗ nó.

con bé cười sung sướng

- Ba! Lần sau ba đi từ từ, không được chạy nhanh vậy vấp ngã đó.

Ba nó gật đầu lia lịa. Rồi vội đưa cho nó que kem socola, con bé cầm lấy ngay.

Con bé hỏi:

- Sao đợt này trông ba gầy vậy? Ba lại ăn mì gói hả?

Ba My vội lắc đầu, cười tươi giơ hai tay khua khua

- Ba …ba ăn cơm.

- Đúng rồi ba phải ăn cơm. Hôm trước con có dạy ba cắm cơm ba nhớ chứ?

Ba My vội gật đầu lia lịa.
Truyện ngắn: Ngày chủ nhật của ba

Hai ba con dắt nhau tung tăng trên phố. Khi đi ngang qua một cửa hàng, My đứng ngắm nhìn cái váy màu trắng điệu đà. Ba My quay lại chỗ My, ông nhìn chăm chú vào chiếc váy.

- Oa đẹp quá. – Ba My reo lên.

- Đẹp đúng không ba?

- Con thích cái này không? Ba sẽ đi lấy nó.

Ba My định bước vào cửa hàng lấy thật. Cô bé vội nắm lấy tay ba.

- Ba à. Phải có tiền, không có tiền họ không cho lấy đâu. Con hết thích cái váy đó rồi.

Hai ba con lại nắm chặt tay tung tăng.

My dạy cho ba cách nhặt rau, cho vào nồi nấu. Cách rán trứng, ba My rán lần nào cũng bị cháy khiến cô bé phát hoảng, bực bội, càng thương ba hơn.

Cuối cùng bữa ăn cũng đã hoàn thành, trên bàn ăn mặc dù rau muống luộc vẫn chưa chín hẳn, trứng rán có phần cháy. Cơm vẫn còn hạt sống. Nhưng hai ba con vẫn ăn ngon lành cười cả buổi ăn.

Ngày chủ nhật cũng đã hết. Bé My quyến luyến ba. Nó thật sự không muốn chia tay với ba tẹo nào, ba nó nhảy điệu nhảy tạm biệt con bé. Nó đi nửa đường lại vội chạy lại ôm ba nó.

- Ba, phải nhớ con dặn đó. Nếu bị bỏng phải lấy kem đánh răng bôi vào.

Mẹ nó phát hoảng kiểu của hai ba con quá.

- Nhanh lên My!!!!

My đứng cổng trường đợi mẹ. Nó ngóng trông bên này bên khác.

Mẹ nó đến rồi, mẹ nó đang ngồi trên xe LX. My nhìn thấy mẹ từ xa, nhưng mặt nó vẫn tiu nghỉu. Lần này mẹ My không đến một mình, mà đi cùng một người đàn ông già hơn mẹ nó nhiều. Nhìn cử chỉ là biết mẹ My rất thích ông ấy. Thấy My xị mặt mẹ My vội vàng nắm tay My.

Người đàn ông nhìn My cười rất tươi:

- Để chú bế con lên xe nhé.

My không chịu, nó không thích điều đó tẹo nào.

- Con không thích ông ta, mẹ đuổi ông ấy đi đi!

Người đàn ông đứng sững lại, rồi cố gắng nở nụ cười gượng ép.

- My sao con lại hỗn vậy? Mau xin lỗi chú Linh ngay.

Bị mẹ quát, My đứng lì lợm. My nhất định không xin lỗi. Thấy tình hình căng thẳng người đàn ông vội vàng xua đi.

- Không sao cả, chú đưa con đi ăn pizza nhé.

My không thèm nhìn mặt ông ta, nó quay sang mẹ nó:

- Mẹ con muốn ăn kem socola.

- Con không được ăn kem, dễ viêm họng.

- Nhưng ba vẫn cho con ăn đó thôi.

- Ba, ba… mày muốn giống như ba mày hả???

Mẹ My lườm My một cái rồi kéo tay My, lôi đi đến chỗ chiếc xe.

Về đến nhà cô bé vội chạy đến tờ lịch miệng lẩm bẩm: Thứ 2, thứ 3, thứ 4, …thứ 6. Bỗng My reo lên rất sung sướng: “Ngày kia là chủ nhật, được tới nhà ba rồi.” Cô bé tung tăng chạy vào phòng mẹ thì thấy mẹ và chú ấy đang ôm nhau. Đôi mắt con bé mở to tròn, nó lẳng lặng đóng vội cánh cửa lại.

My ôm con gấu lang thang. Đôi mắt con bé ươn ướt, con bé ngồi trên xích đu. Nó thủ thỉ với con búp bê đang cầm trên tay, nước mắt chảy dài.

- Tại sao mẹ lại không làm thế với ba?

- Tại sao mẹ không cho ba ở cùng?

Con bé ôm con búp bê vào lòng. Tiếng gọi My về ăn vang lên, con bé lủi thủi đứng dậy bước đi về nhà. Mẹ My, nhưng biết con gái đang giận mình. Cả ngày hôm đó con bé cứ lủi thủi trong phòng.
*
Ba My làm bốc vác xi măng cho một cửa hàng lớn. Vừa được nhận tiền ông vui mừng, ông vội chạy về nhà dốc hết số tiền ở trong ống ra. Điếm từng tờ một.

Đứng trước cửa hàng lớn, ông nhìn vào nhưng không còn thấy chiếc váy mà con gái ông thích nữa. Nỗi hụt hẫng thể hiện trên khuôn mặt ông.

Ông vào tận cửa hàng tìm kiếm, lật tung cả lên trong cửa hàng. Mọi người không hiểu gì, biết ông có vấn đề nên đã gọi bảo vệ đưa ông ra. Bọn chúng còn đánh ông bị thương.

Biết là không mua được món quà yêu thích cho con gái, ông buồn lắm. Cứ thế miệng liên tục xin lỗi con gái.

Bỗng mắt ông sáng lên khi nhìn thấy chiếc váy màu trắng, giống y như chiếc váy mà ông và con gái đã nhìn ở cửa hàng, chiếc váy được bày bán ngoài vỉa hè. Ông sung sướng, chạy đến. Bà bán hàng chưa kịp mời mua, ông đã giật vội chiếc váy xuống xoay xoay. Người bàn hàng cười bảo:

- Cái váy này, con gái ông mà mặc thì chỉ có nhất.

Ông cười gật đầu bảo

- Bé My mặc sẽ xinh lắm…

Người bán hàng cười bảo giá với ông là 300 nghìn. Ông đưa cả đống tiền lẻ cho bà bán hàng, bà bán hàng quá ngán nhìn đống tiền lẻ. Ngước mắt nhìn ông chỉ vào số tiền.

- Tất cả đây là bao nhiêu?

Kệ bà bán hàng, giờ thì ông không quan tâm bất cứ điều gì. Ông chỉ quan tâm một điều duy nhất, phải mang cái váy này cho bé My. Cứ thế ông ôm chiếc váy bỏ chạy, kệ bà bán hàng đang ngồi điếm từng đồng thở dài.

Một ngày chủ nhật lại tới. Con bé vừa mới ngủ dậy đầu tóc rối tung chạy xuống. Nó nhìn thấy mẹ đang nấu ăn,.

- Hôm nay là chủ nhật mẹ cho con tới chỗ ba mẹ nhé.

- Không được hôm nay là sinh nhật con tròn 9 tuổi, Chú Linh sẽ cho con đi công viên nước chơi.

- Không con không thích, con muốn đến chỗ ba cơ. – Con bé nắm lấy áo mẹ dùng dằng.

- Sao lúc nào con cũng ba thế, con nuốn giống một người thiểu năng như ba con sao?

My bật khóc bỏ lên phòng.

Chú Linh tới mang tặng cho My món quà. Vừa cầm món quà Chú Linh tặng My đã vứt nó chỏng chơ dưới nền nhà. Linh nản quá bỏ đi.

- Anh chịu hết nổi với con gái em rồi.

Mẹ My dỗ dành mãi, hứa ngày mai sẽ đưa My đến chỗ ba chơi, My đồng ý cho mẹ bóc món quà đó ra.

- Oa, một chiếc váy đáng yêu. – Mẹ My thốt lên

My nhìn thấy chiếc váy, nó nhận ra ngay là chiếc váy mà ba với nó từng gặp. Chiếc váy nó khao khát được mặc, cuối cùng mong muốn có được cái váy cũng được thực hiện, nhưng nó không thích ông chú đó tẹo nào cả. Bất đắc dĩ nó mới chịu mặc chiếc váy do ông đấy mua, vì nó nghĩ chỉ cần ngày mai thôi, nó sẽ được ở với ba nó.

Nó mặc chiếc váy xinh đẹp, mà khuôn mặt buồn thiu. Mẹ nó và chú ấy nắm tay nhau bước ra, họ cười hí hửng. Bước xuống thềm nhà nắm lấy tay bé My, ai nhìn vào cũng tưởng đây là một gia đình hạnh phúc.

- Đi công viên nước thôi. – Mẹ My vui vẻ bảo với con gái

Chú Linh xuống mở cánh cửa xe ô tô cho hai mẹ con My.

Ba My ôm chiếc váy vào ngực. Ông sững lại khi nhìn thấy Bé My đang mặc chiếc váy điệu đà mà bé yêu thích, họ đang rất hạnh phúc. Chiếc xe nổ máy đi khuất, ba My đứng sững lại. Ông toan bước đi, chần chừ một lúc ông đặt túi váy để ở trước cửa nhà.

Mẹ My và chú Linh chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho My, mọi người đã đến đông. Đợi mãi nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện. Tưởng rằng con bé đang hồi hộp vì đây là lần đầu tiên con bé có buổi tiệc sinh nhật lớn và nhiều bạn bè đến vậy, mẹ My nghĩ trong bụng chắc chắn con bé sẽ hạnh phúc và vui lắm.

Đợi mãi, mọi người bắt đầu nôn nóng. Mẹ My mất hết kiên nhẫn chạy lên phòng gọi

- My ơi, con làm gì mà lâu vậy?

Không thấy tiếng đáp lại, đinh ninh có chuyện gì rồi. Mẹ My vội chạy lên xem. Cánh cửa được chèn bởi mấy cái ghế nhựa. Căn phòng không có ai, ngoài chiếc váy Linh đã mua tặng, nó cởi và để gọn trên giường. Mẹ My vội gọi Linh lên xem, lo lắng hốt hoảng. Buổi tiệc sinh nhật của My thành buổi tìm kiếm My.

Linh tìm được tờ giấy đưa cho Mẹ My, nét chữ bé My ghi ngắn gọn:

” Mẹ ơi, mẹ đừng lo cho con nhé. Hôm nay là chủ nhật mẹ ạ”.

Bây giờ mẹ My mới nhớ ra. Cô đã hứa với con bé là cứ đến chủ nhật hàng tuần con bé sẽ được tới thăm ba. Mà hôm nay là chủ nhật cô quên mất. Linh lấy xe chở Mẹ My đến chỗ ba My.

Căn nhà nhỏ nằm bên trong con đường vắng. Bố My là người thiểu năng trí tuệ. Hồi đó mẹ My bỏ nhà từ quê lên thành phố lập nghiệp, không may bị bọn hư đốn hiếp, không đâu nương tựa. May được bố My cứu, dù bị thiểu năng trí tuệ nhưng bố My đối xử với mẹ My rất tốt. Mặc dù My không phải là con đẻ nhưng bố My luôn yêu thương My hết mực.

Cũng chính vì lòng tốt của ba My mà mãi đến tận 8 năm mẹ My mới dứt khoát rời bỏ bố My. Nhưng với My ba nó là tất cả, là niềm vui, là cuộc sống của nó.

Ánh đèn le lói từ ngôi nhà nhỏ phát ra ngoài, tiếng hát, xen lẫn tiếng cười vang lên. Mẹ My và Linh nhìn qua khe cửa thấy con bé đang ôm cổ ba nó cười sảng khoái, dưới đất là mấy cái bánh trứng món con bé thích ăn nhất vì là của ba nó làm, được cắm nến xung quanh. Hai ba con nhảy điệu nhảy chỉ hai ba con họ mới biết.

Mẹ My bước ra ngoài, để lại tiếng cười sau lưng.
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...