Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

[Món ngon dễ làm] Mực ống xào xóc mắm

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu các bạn món ăn ngon "Mực ống xào xóc mắm"

Mực ống là một trong số những món hải sản được ưa chuộng và dễ làm. Hương vị tuyệt vời của món mực chiên nước măm mang lại cho bạn một cảm giác khó quên hơn bao giờ hết. Sau đây là công thức chế biến đảm bảo cả gia đình bạn sẽ rất thích thú với món ăn này!


Nguyên liệu cần chuẩn bị :
- 200g mực ống
- 1 thìa cà phê bột ngọt
- 2 thìa súp nước mắm
- 2 thìa súp tương ớt
- 1 thìa cà phê hạt tiêu
- Dầu ăn, rau mùi, hành lá, húng,..

Cùng thực hiện nhé: 
Bước 1:
Mực ống rửa sạch, moi bỏ ruột, rút bỏ nanh mực, xẻ phần mắt mực để rút bỏ túi mực, rửa sạch lại lần nữa, để ráo hẳn rồi khứa dọc nhiều đường trên thân mực.

Bước2: 
Bắc chảo dầu nóng, cho mực vào chiên ngập dầu, để lửa vừa. Khi mực chín vàng, vớt ra, dùng khăn giấy sạch để thấm khô dầu. Xắt mực thành miếng vừa ăn.

Bước3:
Làm sốt nước mắm: nước mắm, đường, tương ớt, tiêu, một ít bột ngọt đổ vào bát trộn đều cho tan đường và bột ngọt.

Bước 4: 
Cho chút dầu vào chảo, để lửa lớn, đổ mực vừa chiên vào chảo, rưới sốt nước mắm vào rồi xóc đều cho mực thấm nước mắm, ngửi thấy có mùi thơm của mực và nước mắm quyện vào nhau thì tắt bếp. Có thể thêm một ít hành lá cho món ăn thì nó sẽ trở nên hấp dẫn hơn. Xếp mực ra đĩa, trang trí với rau thơm. Khi ăn dùng kèm với tương ớt. Vậy là bạn đã có một món ngon cho vào thực đơn của mình rồi.


Chúc các bạn thành công và ngon miệng !
Read More...

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

LY HÔN

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn cảm động "LY HÔN"
Anh chia tay với chị sau 10 năm chung sống. Có 2 mặt con, đứa con gái lớn học lớp 4, thằng út lên 6 tuổi. Cả hai đứa đều ngoan và hiểu chuyện,có lẽ do hoàn cảnh bố mẹ hai nơi nên chúng nó cũng có suy nghĩ già trước tuổi.
Sau khi li hôn,chị để cả hai đứa con lại cho anh nuôi còn chị thì chọn cho mình con đường mới với mong muốn đổi đời là đi lao động bên Đài Loan.
Còn anh, sau cuộc hôn nhân đổ vỡ anh trở nên chán nản không chịu làm ăn gì mà suốt ngày say rượu.
Có những ngày anh đi từ sáng đến tối khuya mới về nhà mà chẳng quan tâm gì đến hai con.
Hai đứa trẻ thiếu sự chăm sóc của mẹ,bố thì chẳng quan tâm gì vậy mà chúng vẫn ngoan và biết yêu thương nhau. Nhỏ như vậy mà đã phải lo cơm áo gạo tiền. Những người lớn - bố mẹ chúng nó chỉ nghĩ cho bản thân mình. Yêu nhau rồi kết hôn, khi cái cụm từ “Cơm áo gạo tiền“ nó quá đỗi nặng nề thì họ lại buông một câu “Hết yêu“ hay đại loại như “mệt mỏi“ rồi buông bỏ những thứ mà bấy lâu nay đã vun đắp. Và chính những đứa trẻ ấy lại là nạn nhân trong cuộc hôn nhân đó.
LY HÔN

Sau mỗi buổi học, đứa con gái vẫn đi mót củ khoai, củ sắn hay những hạt thóc vương vãi ngoài ruộng. Khi thì kiếm củi đốt than để bán, lúc thì nhặt nhặn những ống bơ,chai lọ nhựa...ở bãi rác để đem bán đồng lát kiếm chút tiền lo cho nó và thằng út.
Thằng bé ở nhà đợi chị, mong mỏi bố về đến buồn thảm.
Đến một buổi tối, anh về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa say nhưng vẫn đủ ý thức để nhận ra sự vắng mặt của đứa con gái.
Anh bất giác hỏi thằng út:
- Chị con đâu?
Thằng bé co ro sợ hãi lắp bắp:
- Chị đi kiếm tiền.
- Kiếm tiền? - Anh nhắc lại một cách chậm rãi.
- Nhà mình hết gạo rồi bố ạ, con đói.
Anh nghe thằng bé nói xong mà đứng lặng thinh, hình như lúc này anh mới ý thức được rằng đang có chuyện xảy ra khi anh suốt ngày lao vào rượu chè. Tim anh đau như có dao đâm vào.
Anh đang định toan chạy đi tìm con thì bóng dáng con bé đã về đến cổng, đầu tóc nó rối bù,quần áo thì lếch thếch hôi hám. Vừa nhìn thấy bố,con bé toan khoe thành quả của nó thì anh đã cầm ngay cái roi và đánh liên tiếp vào người nó, miệng không ngừng la mắng:
- Mày đi đâu giờ mới về?
Con bé khóc lóc trong run sợ:
- Em kêu đói mà nhà mình không còn gạo nên con con.
- Ai bảo mày đi kiếm tiền!
Những đòn roi cứ tiếp nhau lên thân hình bé nhỏ ấy. Con bé khóc thảm thiết van xin anh dừng tay. Thằng út cũng xông vào đỡ đòn cho chị, thằng bé kêu gào và luôn miệng nói trong tiếng khóc:
- Tại bố, tại bố đấy. Bố suốt ngày say mà có biết gạo nhà mình hết từ lâu rồi không?
Anh nghe càng điên giơ tay đánh tiếp thì nhìn thấy tay con bé có vết thương khá lớn,tay nó vẫn giữ khư khư vật gì đó từ nãy giờ.
Anh buông chiếc roi và lại gần con anh mới nhìn rõ vế thương ở cánh tay. Hỏi ra thì biết là lúc chiều nó bị ngã và vướng vào mảnh thủy tinh khi đang nhặt rác. Tay nó còn cầm một cái túi nilon bên trong là đôi dép màu đen đã cũ nhưng vẫn cò lành. Nó chìa ra trước anh:
- Bố,con thấy bố đi chân đất hoài như thế dễ dẫm vào mảnh sành lắm. Con thấy nó còn lành nên nhặt về. Bố ơi, con không muốn bố uống say nữa đâu. Con không muốn...
Anh đau đớn ôm hai con vào lòng, không biết đã bao lâu rồi anh không ôm chúng như thế. Chẳng biết cái gì mà làm ướt vai áo hai đứa trẻ. Chỉ biết là nó mặn chát.
Sau hôm đó anh không còn rượu chè gì nữa. Anh kiếm được việc làm, tuy đồng lương không cao nhưng cũng đủ để chăm lo cho hai con. Giờ anh muốn bù đắp tất cả những thiệt thòi mà anh đã không thể cho các con trong thời gian qua.
Nhìn cảnh ba bố con bên mâm cơm đạm bạc nhưng ấm áp quá. Anh cẩn thận đút từng miếng cơm cho thằng nhỏ. Lấy khăn lau những ngón tay còn dính dầu mỡ cho con bé. Thi thoảng lại xoa xoa đầu chúng.
Tiếng cười của bọn trẻ cứ giòn tan và trong vắt như nắng sớm.
Read More...

[Trò chuyện] LỜI TỎ TÌNH KHÔNG LÃNG MẠN


Một bức thư nhẹ nhàng mà vô cùng sâu sắc của người cha gửi cho cô con gái khi mới bắt đầu chập chững với mối tình đầu. Cùng Blog truyện - BlogTM đọc và cảm nhận "Lời tỏ tình không lãng mạn"
 LỜI TỎ TÌNH KHÔNG LÃNG MẠN

Gửi con gái,
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc.
Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng hai người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.

Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!"

Bố của con.
Blog truyện sưu tầm - BlogTM
Read More...

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

[Handmade] Quả cầu chặn giấy - quà tặng ý nghĩa

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu các bạn cách làm món quà chặn giấy handmade đơn giản mà đầy ý nghĩa dành tặng bạn bè người thân !


Chuẩn bị :
- Lọ thủy tinh (tùy các kiểu dáng và kích cỡ lọ)
- Vật trang trí như con giống, hoa nhựa... (nhỏ hơn kích thước lọ thủy tinh)
- Keo dán chống thấm nước
- Nước, kim tuyến

Thực hiện thôi nào: 

Bước 1:
Dùng keo dính con giống hoặc vật bạn thích vào chính giữa mặt trong của nắp lọ. Bạn có thể tự mình sáng tạo nhiều mẫu hoặc màu sắc cho đồ vật ở bước này.


Bước 2: 
Cho kim tuyến và nước vào cách miệng lọ khoảng 0,5cm


Bước 3: 
-Bôi keo vào xung quanh thành trong của nắp lọ.
-Đậy nắp lại, xoay chặt và đợi cho keo khô.
Như vậy là chúng mình đã có 1 quả cầu tuyết thật xinh xắn rồi!


 Tự tay làm quả cầu tuyết để tặng những người mình yêu thương ý nghĩa lắm nhé!


Chúc các bạn thành công và sáng tạo với những sản phẩm của chính mình ^^ !


Read More...

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] Cha và con trai

Bog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn đầy ý nghĩa nhân văn "Cha và con trai"

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng.

 Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

 Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...


Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.

 Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

 Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.

 Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."

 Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."


 Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."

 Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"

 Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"

 Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"

 Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"

 Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"

 Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thă`ng bé đó. Tôi đã thấy thă`ng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"

 Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"

 Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!"

 Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”

_Truyện ngắn sưu tầm_
Read More...

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

CÁ THU ĐAO OM CAY KIỂU HÀN


Cả nhà đang làm gì đấy? Đã chuẩn bị nghỉ tay công vệc chưa. Cùng dành ra 5 phút để cùng chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM tìm hiểu cách làm một món ăn rất ngon và là miệng. Món cá thu đao om cay kiểu Hàn. Nghe chắc các bạn cũng đoán món ăn này có xuất xứ từ xứ sở kim chi, bạn yên tâm, đây là một món ăn dễ chế biến và với vị cay cay của nó thì món ăn này cực thích hợp cho những ngày giá lạnh của mùa đông. Nào, thực hiện thôi.
CÁ THU ĐAO OM CAY KIỂU HÀN

1. Nguyên liệu:
- 1 hộp cá thu đao

- 1 chén củ cải gọt vỏ và thái lát mỏng (dày khoang 0,75cm; khoảng 8-10 lát)

- 1 củ hành tây cỡ trung bình, thái lát

- 2 muỗng canh xì dầu

- 2 muỗng canh bột ớt mảnh

- 1 muỗng canh xốt ớt

- 3 nhánh tỏi, băm nhỏ

- 1 muỗng cà phê gừng băm nhỏ

- 1 muỗng cà phê đường

- 1 quả ớt xanh và 1 quả đỏ ớt, xắt nhỏ

- 2 nhánh hành lá, xắt nhỏ

2. Cách làm:

- Bước 1: Trộn xì dầu, xốt ớt, bột ớt, tỏi, gừng, đường và ¼ chén nước trong một bát nhỏ.

- Bước 2: Cho lát củ cải vào dưới cùng của một nồi chống dính. Thêm hành tây, sau đó là đặt các miếng cá thu đao đóng hộp và đổ nước xốt cá (trong hộp) vào nồi. Sau đó, cho hỗn hợp gia vị đã hòa trộn lên cá.

- Bước 3: Đậy vung, đun sôi ở nhiệt độc cao trung bình khoảng 8 phút. Sau đó giảm lửa nhỏ, rồi nấu trong 12-15 phút nữa. Mở vung, dùng muôi múc nước xốt trong nồi rưới lên trên cá để cá được ngấm đều gia vị.
- Bước 4: Hành lá và ớt thái nhỏ, cho vào nồi rồi nấu thêm trong 2 phút nhé!
Read More...

[Trò chuyện] Tâm phục hay khẩu phục

Một câu chuyện ý nghĩa về hạnh phúc gia đình "TÂM PHỤC HAY KHẨU PHỤC" - Blog truyện ngắn - Blog TM.

Đôi vợ chồng mới cưới, đêm tân hôn, vợ giấu đôi giày của mình đi, đợi chồng bỏ giày lên giường liền giẫm vào giày chồng. Chồng nhìn thấy cười “xuỳ, xuỳ” đuổi vợ. Cô dâu mới bảo, mẹ dặn đêm tân hôn giẫm vào giày chồng thì cả đời không bao giờ giận chồng. Chú rể mới thì bảo, mẹ dặn nếu vợ giẵm vào giày chồng thì cả đời sẽ đồng cam cộng khổ với chồng.

Vợ bắt đầu quản chồng, bắt đầu từ cái nhỏ. Bảo chồng đổ bô nước giải, chồng cũng làm.

Ruộng của nhà, vợ bảo trồng gì chồng trồng nấy. Các cô hàng xóm bảo tránh xa cô nào, đi gần cô nào chồng cũng làm theo.

Chồng đang tán phét với mọi người, chỉ cần vợ gọi một tiếng là cum cúp như trâu bị dắt mũi về nhà ngay.

Chồng uống rượu với bạn, vợ kéo tai là theo vợ về nhà.

Có người kích, đàn bà 3 ngày không đánh là vênh như miếng ngói lợp nhà. Anh cũng là đàn ông, sao lại để vợ quản không còn ra hồn thằng đàn ông thế. Nó mà là vợ tôi, tôi chẳng cho vài cái đế giày ấy chứ. Chồng cười bảo: Đưa vợ anh lại đây, tôi cũng quạt nó vài cái đế giày.

Người bạn nọ cáu, thật kiếp trước làm hoà thượng chưa bao giờ nhìn thấy đàn bà! Không ai giống anh, đồ sợ đàn bà!

Việc trong thôn cần mọi người bàn bạc, tất cả đàn ông đều đến, mọi người khích bác, việc này anh cũng quyết được cơ à, hay là phải gọi vợ đến? Chồng đưa vợ đến dự thật.

Vợ quản được chồng rất là đắc ý, đến một ngày, vợ thủ thỉ với chồng về những điều không phải của mẹ chồng.

Chồng khóc, thở dài bảo vợ: “Em biết vì sao anh không đánh em không? Vì mẹ anh đấy. Cả đời mẹ khổ sở vì tính bố thô bạo, chỉ có điều không hài lòng là câu trước câu sau ông đánh mẹ. Mẹ anh bị bố đánh đến nỗi gãy cái gậy to bằng cổ tay, gãy cả ghế. Mẹ anh vì các con mà chịu nhịn cả đời. Mỗi lần nhìn mẹ bị bố đánh, anh tự thề với lòng mình, lấy vợ sẽ không làm vợ đau một đầu ngón tay. Không phải anh sợ em, vì anh không quên được lời mẹ, là đàn bà sinh ra là để đàn ông yêu thương chứ không phải sinh ra để đàn ông đánh." Vợ ngây người, không tưởng tượng chồng lại rộng lượng đến thế. Chồng uống rượu con cà con kê với bạn, vợ không gọi cũng không nắm tai kéo đi, đôi lúc còn bưng nước cho chồng uống.

Có người hỏi chồng, dậy vợ cách gì thế? Chồng nghiêm túc trả lời: Đánh đàn bà sẽ dậy đàn bà khẩu phục, yêu thương đàn bà sẽ dậy đàn bà tâm phục.
Read More...