Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

[Trò chuyện] Cho những gì đã thuộc về quá khứ...

Tình duyên mà, đâu phải muốn là được, phải không? Khi con tim đã mách bảo, thì dù lí trí có cố gắng đến mấy, cũng trở nên lu mờ và mộng mị. Nó như một thứ gì đó đầy ma lực, làm con người ta mê muội. Tình duyên mà, đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau sau bao ngày dài đợi chờ và nhớ mong?

Vậy nên khi cơn mơ còn đang dang dở, khi tình vẫn còn đang nồng, đôi lứa lại phải chia lìa, vì lý do này hay lý do khác, thì đó cũng là một nỗi buồn. Nó không đau đớn tột cùng như mất đi một người thân nào đó, cũng không phải chỉ là nỗi buồn vu vơ chợt đến rồi chợt đi, nó là một thứ gì đó, lạ lắm. Người còn đó, mà tình không còn. Lòng còn đó, mà không dám tới nói vài câu, dù chỉ là những lời hỏi thăm.

Bạn ạ, cuộc tình đã qua, đó như là một câu chuyện của quá khứ, xin hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến, kéo đến, hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.

Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một con người khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại. Biết đâu đó sẽ là một người tốt hơn thì sao? Bạn đâu có dám chắc bạn đã từng yêu một người tốt nhất trên thế gian này, phải không.

Và bạn ơi, hãy yêu quý lấy bản thân mình. Dù bạn không phải là một con người hoàn hảo, nhưng bạn lại là một người tuyệt vời trong mắt bạn bè, trong mắt tớ, trong mắt một ai đó chẳng hạn. Bạn là chính bạn, không ai khác, đó chính là món quà lớn nhất của tạo hóa rồi đấy, biết không. Với mình, không nên nghĩ lại việc sẽ quay lại với người cũ. Mình từng đọc đâu đó, rằng "Quá khứ rồi sẽ lặp lại, bởi đó là bản tính của con người".

Việc quay lại với nhau, phải cần một sự tha thứ rất lớn, một lí trí sáng suốt vô cùng để quên đi những thứ đã từng xảy ra, những lỗi lầm và những nỗi đau đã gây ra cho nhau. Còn không? Hai bạn sẽ lại kết thúc như chính lần đầu hai người quyết định đi đến kết thúc của một mối quan hệ!

Mình đã từng đọc được câu này ở lời mở đầu của một cuốn sách: “Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…” và mình thấy nó hoàn toàn đúng với cách sống của mình. Mình luôn nghĩ, quá khứ luôn tốt đẹp, hãy cố gắng giữ gìn nó, nhưng giữ gìn không có nghĩa là van xin nó ở lại bên mình, Nếu đã đến lúc quá khứ phải trở vào đúng vị trí trong quá khứ, thì nên để nó ra đi.
-ST-
Read More...

[Truyện ngắn] Hạnh phúc muộn màng

Định mệnh hay số kiếp..con người, ai cũng như ai, cũng được ông trời định sẵn cho cái số, đời người ai mà chẳng vậy, khác nhau có lẽ là ai tới số trước mà thôi..

"Năm 19 tuổi cô trao thân cho anh..".

Anh nói tình yêu phải có ngọn lửa của dục vọng thì nó mới rạo rực được, anh nói anh yêu cô, anh cần cô, và anh cũng cần trinh tiết của cô…

Cô nghe theo và hoàn toàn tin tưởng anh.Cái đêm cô cho anh,Anh thì sung sướng chìm đắm trong hoang lạc.Còn cô thì lại có cảm giác lo lắng đến tột độ....

Sau khi say đắm với niềm vui.Anh lăn ra ngủ say, mặc kệ cảm giác của cô.Mặc kệ nước mắt cô đang chảy vì đau...

Cô cố quên đi.Nằm cạnh anh.Có lẽ ngày mai sẽ khác đi, nhìn dáng vẻ anh ngủ, con người này, nhiều lần làm cô đau khổ, nhưng sao cô vẫn dại khờ nghe theo đến mê muội, có phải tình yêu làm cho lí trí của con người thêm dại khờ hay không??

Thế nhưng cô hoàn toàn sai lầm.Anh đã chán chê cô,Anh không còn yêu cô như trước đây. Cái ngày mà anh nói yêu cô..sao bây giờ thấy xa rời quá..Nhớ lại quá khứ, cô khóc ròng..

Cô chỉ còn lại một mình trên cõi đời bất hạnh này.Ba mẹ cô mất vì tai nạn giao thông.Đứa em gái thua cô 6 tuổi,ngay từ bé cô đã biết chăm lo cho em.Lớp 9, cô nghĩ học vào thành phố kiếm sống.Cô gửi em cho bà ngoại,bươn chải nuôi gia đình.

Một mình nơi phồn hoa đô thị.Cô lạc lõng và trơi trọi làm sao?.Cô gặp anh, một người cũng lưu lạc xa xứ.Cô và anh có chung sự đồng cảm,Cô yêu anh, cần anh.

Không cần biết anh giàu nghèo thế nào.Chỉ cần có anh,để Cô dựa vai bên anh,nhỏ bé như một cô gái đang yêu.Không phải gồng mình vì cuộc sống,cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hơn người.

Con gái là vậy, bề ngoài mạnh mẽ đến đâu.Nhưng thâm tâm lại yếu đuối gấp bội, chỉ cần được ở cạnh người mình yêu, thì mọi buồn đau, cực khổ đều tan biến.

Để tiết kiệm chi phí, cô và anh dọn về ở chung phòng.Căn phòng trọ chật hẹp,đủ để 2 người sống.Mọi thứ xem như khả quan hơn, lúc ấy cô chưa bước vào tuổi mười tám..

Tuổi 18, cái tuổi được xem là đẹp nhất của thời con gái, cái tuổi đánh dấu một bước ngoặc quan trọng của cuộc đời, là được trưởng thành, được tự do với cuộc sống, nhưng đối với cô, tuổi 18 cũng bình thường như bao ngày trôi qua. Khi biết bao cô gái được vui vẽ,gia đình êm ấm..........thì cô phải gòng lưng làm công nhân bóc vỏ tôm trong một khu chế xuất.

Lúc yêu thì mọi thứ dường như hoàn hảo, anh lo lắng, chăm sóc cho cô từng li từng tí. Sáng đưa cô đi làm, tối đón về, anh luôn quan tâm hỏi han về cuộc sống hằng ngày của cô, hạnh phúc, cô cảm nhận được hạnh phúc len lõi ở cái nơi xa quê này.
Những ngày đầu khi về sống với nhau,anh lộ rõ là 1 người ham chơi hơn ham làm.Tiền kiếm được,không đủ cho anh chơi bời.

Cô biết là anh xấu,nhưng,sao cô không dứt ra được.Cô không thể lý giải nỗi mình....

Trở về lại thực tại,con người này đang nằm cạnh cô.Dù xấu xa cỡ nào thì cô vẫn yêu,người ta nói đó là mù quáng cơ mà.

Dạo này anh đi về thất thường,cứ mỗi lần anh về là mùi rựu nồng cả phòng. Anh đè cô ra hôn lấy hôn để, Anh mò mẫm và làm chuyện " ấy" với cô. Cô đau đớn tột cùng. Hễ như lần nào có chuyện bực bội, hay là say rựu là anh như con thú hoang dại,vồ vập lấy Cô . Bất kể cô van nài,anh vẫn không tha.

Anh lao vào người cô như điên dại. Dù cô đang dính đèn đỏ hay không? anh cũng không cho phép cô từ chối. Cô thấy mình càng ngày càng tiều tụy đi trong thấy...

Cô dường như là gái bao để anh thỏa mãn dục vọng, nỗi ê chề cứ chồng chắt lên nhau. Ngày xưa, ngày mới yêu nhau, sao lại vô tình đi mất..

Tới đỉnh điểm nào đó. Côi cũng sẽ phản kháng lại.

Hôm đó anh say mèm. Lôi Cô ra, xé toạt cả quần áo. Cô vùng vẫy nhưng anh mạnh đến nỗi cô không còn chút sức lực,cô lấy hết can đảm vớ đại chiếc đèn ngủ đánh tới tấp vào anh. Cô đã chuẩn bị sẵn,đồ đạt cô đã giấu ở bụi rậm trước đường.Anh ôm lấy đầu quằn quại. Cô chạy thật nhanh, chạy đến mức có thể.

Cô bỏ trốn. Chỉ nghe loáng tiếng anh chửi rủa." đồ con đàn bà thối,mày là chó cái mà.."

- Nước mắt cô tuông rơi. Giờ đây tôi đã thành đàn bà.Một con đàn bà bạc phước nhất thế gian..

Xách túi hành lý trên tay. Cô đi trong vô thức,Cô muốn tự tử. Chỉ có cách đó mới giải thoát được linh hồn Cô.

Đứng trên thành cầu.Cô nghĩ "chỉ việc leo lên..và nhảy xuống."

Không cảm giác đau đớn, sẽ quên, sẽ quên hết tất cả, không còn nỗi ám ảnh về đêm, không còn sự lo lắng khi thấy người đàn ông đó, không còn, không còn chút gì nữa cả…

Có phải cô ích kĩ quá không??.Cô chỉ nghĩ cho mình,còn bà và em cô sẽ như thế nào. Lòng cô quặn thắt khi nghĩ đến họ. Mặc kệ, cô vẫn quyết tâm. Vừa trèo lên gần tới thành.Có ai đó như kéo Cô thật mạnh,ngã sóng soài ra đường.

-Này cô..cô có sao không? cô điên rồi ư??

-Anh hãy để cho tôi được chết, tôi van anh

Nước mắt cô chảy đầm đìa..2 con người, 2 số phận có lẻ duyên trời gắn kết họ với nhau..

Anh nói cô đừng nghĩ quẩn mọi chuyện cũng có cách gải quyết.Côi chỉ mới 19 tuổi. Cái tuổi quá non để nếm trải mùi đời.

Cô đẹp..đẹp theo kiểu đàn bà...mặn mà khó tả...

Anh cho cô qua đêm ở nhà. Anh cũng là người xa xứ kiếm miếng ăn. Ở anh cô thấy sự lương thiện. Nhìn anh, cô thấy lòng ấm áp đến lạ, anh ân cần lo lắng, anh dịu dàng che chở, chỉ vậy thôi cũng đủ để cô mủi lòng..

Cô quyết tâm về quê, sáng đó anh tiễn cô lên xe. Nhưng sao cô cứ thấy bịn rịn trong người. Cô cho anh địa chỉ.

Về nhà,cô ôm chầm lấy bà khóc nức nở. 19 tuổi trở thành đàn bà,còn có chuyện gì mà không thể trong đời cô nữa.

Tự dưng cô thấy mình thật ngốc, cô yêu lắm cuộc sống này...

2 tuần sau.Cô nhận được bức thư tay anh gửi. Chữ anh không đẹp nhưng nắn nót,anh chỉ viết đôi dòng thăm hỏi cô, nói cô đừng nghĩ quẩn.

Anh giúp cô yêu đời hơn, không còn những cơn cá mộng kéo dài, mà thay vào đó là hình ảnh về anh, một người đàn ông lương thiện..

Giữa anh và cô có một mối thân tình nào đó...

Liên lạc thư tay cũng hơn được nữa năm. Đột nhiên lá thư cuối anh gửi. Cô đọc mà vừa lo vừa vui...

em!! nhớ lần đầu gặp em..nhìn khuôn mặt đẹp nhưng chứa chan nỗi buồn. Anh cứ đứng miết bên kia đường,nhìn em thầm lặng. Có phải là duyên trời hay không??? anh không nghĩ rằng em lại bồng bột như thế..Anh không muốn em phải mắc sai lầm khi ở thế giới bên kia. Anh nhanh chân chạy lại cản em,anh mừng vì vừa kịp lúc. Nhìn em khóc mà anh thấy nao lòng. Tuy đó chỉ là lần đầu gặp mặt. Anh thật sự muốn được che chở cho em.
.
.
.
cuối tháng này anh sẽ dẫn ba má về hỏi cưới em nhé. Đừng từ chối anh!! đợi thư em"

Cô lo lắng, cô sợ mình sẽ tiếp tục đi theo lối mòn. Cô không còn trinh nữa, có người đàn ông nào lại chấp nhận mình không phải là người đầu tiên cơ chứ.

Cô không đáng được anh yêu.Nhưng cô có cảm giác anh rất khác với mọi người. Nhờ có anh mà tâm hồn cô không còn chai sạn, nhưng cô vẫn sợ, sợ quá khứ sẽ lập lại, sợ người đời dè bỉu, và sợ nhất là anh sẽ bỏ cô ra đi. Giữa con tim và lí trí, cô nên làm thế nào đây

Cô đồng ý...

Năm 20 tuổi cô lên xe hoa. Hạnh phúc. Cô cứ ngỡ là đây....

Đêm tân hôn, cô sợ anh biết mình mất trinh sẽ rũ bỏ cô.Thế nên cô giấu tuyệt,chuẩn bị một ít máu giả...

Cuộc hoang lạc nhanh chóng diễn ra. Anh đâm ra ngủ. Cô rón rén rưới một ít máu lên tấm ga ngay chỗ cô nằm...

Sáng thức giấc. Anh nhận ra vết máu đào của cô,anh vui sướng ôm cô vào lòng.Anh cứ ngỡ rằng cô ra đời sớm sẽ sa vào cạm bẫy nhưng anh lầm...

còn cô thì phải cố gắng che giấu sự thật này.............

Nhiều khi thấy anh đọc báo,nói về chuyện trinh tiết của phụ nữ, là tự dưng cô thấy hoảng loảng vô cùng...........

Năm 21 tuổi cô có thai con trai đầu lòng. Anh vui lắm, anh gọi mẹ vào chăm sóc cô...

Ngày cô chuyển dạ, anh không có bên cạnh,anh bận phải đi làm xa. Anh cố gắng kiếm tiền thật nhiều để đón con trai, nuôi con cho bằng bạn bằng bè...

Cô phải vượt cạn một mình...

Đau,cô đau quá .Cô dường như muốn ngất đi. Tiếng bác sĩ, y tá nháo nhào cả lên..

Cố gắng đừng để thai phụ ngất đi, sẽ rất nguy hiểm...

Thấy rồi thấy đầu đứa bé rồi....1.2.3 cố lên nào..Cô ráng dùng hơi sức cuối cùng..

-Oe..Oe..mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhìn con,cô thấy hạnh phúc nhường nào...

Ngày chồng ghé thăm.Anh xin lỗi vì không có bên cạnh cô trong lúc nguy khó.

Nhìn thấy con trai mà anh vui sướng tột cùng...

Năm con lên 2 tuổi. Cô hay biết rằng người yêu cũ của cô vừa ra tù...

Cô lo lắng lắm. Nhìn đâu cô cũng thấy hình ảnh anh ta chà đạp, cưỡng ép cô, hạnh phúc của cô có thể còn hay không??

Tại sao cứ nhìn con là cô thấy giống anh ta đến lạ thường. Cô như gặp cơn ác mộng. Điều đó khiến chồng cô rất lo lắng...

Ngày gì đến cũng phải đến. Cuối cùng anh ta cũng tìm gặp được cô. Anh ta bắt ép cô phải đưa tiền nếu không sẽ khai hết mọi chuyện, cô sợ hãi, cứ thế mà làm theo ý hắn...

"Người ta nói không ăn được thì đạp đổ" cuối cùng chồng cô cũng biết chuyện.

Anh biết cô đã mất trinh, anh đau lắm, mất là đau một nhưng dối anh là đau mười.

Anh chìm đắm trong con say,anh hành hạ mắng nhiếc cô không tiếc lời. Anh cưỡng bức cô, nhìn thấy cô đau đớn. Anh hả hê gấp bội lần.

Cô im lặng không nói gì? Vì có biết là lỗi của cô.

Cô không đau khi anh hành hạ mình,cô đau vì đứa con cô rứt ruột đẻ ra. Anh bảo nó là con hoang.

"Người ta ăn ốc bắt anh đổ vỏ..."

Còn gì đau bằng. Ngày cô bỏ anh và con đi, chỉ để lại bức thư tay. Cô nói anh hãy sống tốt và khẳng định đứa con đó là của anh, mong anh dạy nó nên người.

Cô bỏ đi mà lòng nặng trĩu,bước từng bước mệt nhọc. Hình ảnh ngây ngô của con và anh khiến cô không cầm được nước mắt...

Anh như chết lặng.Anh có phải quá đáng lắm không??? nước mắt anh rơi. Những giọt nước mắt hối hận. Anh ôm con,khóc nức nở.

Thằng bè chỉ mới hơn 2 tuổi mà mẹ đã bỏ nhà đi. Để anh với nó phải bơ vơ như thế này...

Anh đăng báo, tìm kiếm cô khắp nơi...

2 năm sau...

Anh biết tin cô. Vội vàng ẵm con đi tìm cô. Nhưng sự thật khốc liệt cỡ nào,cô đã ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo. Không kịp nhìn anh và con..

Giờ đây anh khóc, những giọt nước mắt muộn màng. Ôm con vào lòng mà nức nở.

Thằng bé chỉ biết ôm cổ ba.Lêu lêu, vì ba nó khóc nhè.Nó không biết rằng nó đã mất mẹ.

cô chết trẻ chỉ vừa tròn 25 tuổi...

Nhìn khuôn mặt cô trên bia đá.Anh thấy dường như cô đang cười và bảo rằng anh và con hãy sống hạnh phúc.

Còn anh thì cầu mong cô tha thứ cho anh, ở nơi nào đó cô vẫn được bình yên

Anh và con cùng ngước nhìn lên bầu trời vẫy tay tạm biệt cô............
-Sưu tầm-
Read More...

[Truyện ngắn] Điều con người cần nhất


Đó là một buổi tối rất bình yên, cả nhà tôi đang cùng xem bộ phim truyền hình yêu thích thì chuông điện thoại reo. Mẹ nhấc máy. Chăm chú lắng nghe, nói “Vậy à, vậy à, ừ…”. Rồi đặt máy.
Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa – rút “giắc” cắm điện thoại. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đến sạp vải của nhà chúng tôi.

Sau đó là những năm vay mượn, đầu tắt mặt tối, gây dựng lại từ đầu. Có lần tôi hỏi mẹ về tối hôm đó, mẹ trả lời êm ả: “Mẹ không muốn bố cuống lên rồi lao đến đó, nhỡ có làm sao…”. Cả cơ nghiệp lao đao, nhưng trong giây phút đó, mẹ chỉ nghĩ đến bố tôi.

*****

Chị tôi dành dụm vốn liếng định mua một mảnh đất ở ngoại thành. Hẹn được với người ta mang tiền đến đặt cọc, chị vội vã gọi taxi.
Dọc đường, chị bắt gặp một đoàn nam phụ lão ấu hớt hơ hớt hải bồng một cô bé bị trâu húc vẫy xe xin đi nhờ lên Hà Nội cấp cứu. Chị tôi lập tức bảo anh lái xe quay xe, đưa cô bé con, người mẹ, và cả chị thẳng về Hà Nội. Mẹ cô bé tê liệt vì sợ hãi, chỉ biết ôm con khóc ròng.

Một mình chị lo toan cho cô bé vào phòng cấp cứu, nhập viện, thậm chí đóng luôn cả tiền viện phí khi biết người mẹ không có nổi 100 nghìn trong túi… Khi chắc chắn là cô bé an toàn, chị mới trở về nhà.
Không bao giờ nhắc đến chuyến xe ấy tốn kém bao nhiêu, tiền viện phí thế nào, hay buồn vì mảnh đất ưng ý kia không kịp đặt cọc đã qua tay người khác. Và cứ đến Tết, nhà chị lại có thêm những người khách từ quê ra.

******

Cha tôi là một người thành đạt, cha rất yêu công việc, đi sớm về khuya, mất ăn mất ngủ. Còn mẹ tôi, trong mắt mọi người, là một phụ nữ thật bình thường với những lo toan giản dị.

Nhưng có lần cha nói với tôi rằng dù cha rất yêu thích công việc, nhưng cha không cần nó, cũng như cha cũng chẳng cần lắm nhà cửa, tiền bạc. Tất cả những gì cha cần là mẹ, có mẹ là cha có tất cả, kể cả những thứ rất quý giá, như là… chúng tôi.

Đôi khi bạn phải ngạc nhiên về những người mà bạn yêu quý. Sự an nhiên nơi tâm hồn họ. Những quyết định đơn giản mà quyết liệt. Sự bình thản của họ trước những thứ tưởng chừng rất quan trọng, nhưng lại không thật sự quan trọng. Cái cách mà họ tha thiết với con người. Giản đơn, nhưng mãnh liệt.

Điều con người cần nhất chính là những người mà mình yêu quý
Nhưng hiểu được họ, bạn sẽ hiểu được niềm vui của thuỷ thủ đoàn khi nhìn thấy đất liền, của khách lữ hành khi nhìn thấy làng mạc, của nhà du hành vũ trụ qua khung cửa tàu nhìn thấy Trái Đất, của Robinson khi có được Thứ Sáu, nụ cười âu yếm của bất kỳ ai khi thấy một em bé sơ sinh.
Cả việc tại sao, con người cứ mải mê tìm kiếm những nền văn minh ngoài Trái Đất…Và nỗi đau đớn khôn nguôi trào ra thành nước mắt và tiếng thét khi con người vì thiên tai, vì chiến tranh, vì bệnh tật, mà phải mất nhau trong cõi nhân gian…

Liệu bạn có nhận thấy, điều mà con người cần nhất trên thế gian này không phải danh vọng, không phải tiền bạc, không phải nhà cửa, không phải đất đai…

Điều mà Con Người cần nhất chính là Con Người.
Read More...

[Truyện ngắn] Bức thư tình gửi đến thiên đường

Địa cầu, ngày ...

Này biết ai không? Con bạn "hàng xóm" của mày đây. Khỏi nói cũng biết phải không? Vì làm gì có đứa nào đủ tử tế viết cho mày bức thư như thế này cơ chứ.

Mày có thấy tao ngu, tao điên? Tao hỏi thật đấy. Không phải là 15 phút bất thường đâu. Ấy... Chưa nói vì sao tao điên nhỉ.. Quên khuấy đi mất. Tại mày mà tao lộn lung tung cả lên.

Nhớ những ngày đầu tiên lên cấp III. Dứa nào mặt cũng nai nai, ngố tàu cả lũ. Nhìn cả lớp trông ai cũng mới toe, không thấy bạn cũ. Tao buồn gần chết. Khi xếp chỗ, tao với mày ngồi gấn nhau. Thế là tao thành "hàng xóm" của mày.


Suốt ba năm cấp III, mày là đứa duy nhất lắng nghe tao nói, chia sẻ tất cả với tao. Khi tao cười mày cũng cười (nói thật nhé. Mày cười trông kinh khủng lắm). Khi tao khóc thì việc duy nhất mày làm đó là ngồi mắng tao mít ướt.

Mà kể cũng lạ. Ba năm học, tao với mày cứ phải ngồi gần nhau. Tao không rõ kiếp trước có nợ nần gì mày không nữa, mà mày bám tao như đòi nợ. Trong khi lũ lớp mình đổi chỗ xòanh xoạch.

Mày còn nhớ hồi lớp mình cắm trại không? Tao thề với mày đó là ngày tao ghét nhất. Tại sao à? Tại hôm đó mày ra tay nghĩa hiệp... Xem nào .... Hôm đấy, tao xung phong bê cột dựng trại. Điên điên thế nào, tao lại va vào hòn đá to tổ chảng. Ngã oạch xuống sân. Chân trật khớp, đầu gối thì chảy máu bê bết.. Tao khóc quá trời... Mày đứng gần đó, vội vội vàng vàng bế xốc tao lên, đưa đến phòng y tế. Miệng mày cứ nói hoài: "chuyện vặt ấy mà. Không sao đâu, khỏi ngay thôi." Chân tao sưng vù. Đến phòng y tế thì không có giáo viên. Mày chạy tới, chạy lui để lau vết thương, băng bó cho tao. Nhìn mày lúc đó phong độ lắm cơ. Cho dù khi ấy trông mày cũng thảm hại lắm: đầu tóc rối bù, mặt nhợt đi vì sợ khi thấy máu của tao, quần áo xộc xệch lại còn dính máu nữa, dây giày thì tuột.... Nhưng đó là hình ảnh đẹp nhất của mày đó....

Kể từ lần đó tao say nắng. Suốt những năm cấp III, tao không dám nói ra. Vì sợ nếu mày biết thì tao và mày sẽ không được tự nhiên. Thế là tao đành câm như hến. Tao chỉ biết kể với cái Phượng...

Tao và mày vẫn vui vẻ.

Tao quyết định khi đỗ đại học thì tao sẽ nói. Trước ngày tao lên Hà Nội để thi, mày gọi điện cho tao và hỏi một câu hỏi mà đến giờ tao mới hiểu được ý nghĩa của nó: "Ngọc ơi! Tại sao lại có 18 tầng địa ngục mà lại chỉ có 9 tầng mây nhỉ? Không biết sau này, tao và mày sẽ ở chỗ nào của 18 tầng tối tăm hay là 9 tầng ánh sáng nhỉ?" Nghe câu nói đó của mày, tao tưởng mày bị điên: "Bộ tính tử tử hả cha nội?". Mày chỉ khẽ "Ừ !".

Tao đỗ đại học. Nhưng lại không thể gặp được mày. Tới hôm nhập học, tao lên trường rồi tự nhủ: "Cuối tháng này sẽ nói, sẽ nói..."

Rồi chưa gì, đầu ngay ngày hôm sau, con Phượng gọi điện lên cho tao: "Ngọc ! Mày và thằng Hùng không có hy vọng đâu. Đừng nghĩ đến nó nữa." Nghe câu nói của nó, tao tưởng nó đùa: "Con này, hôm nay hâm hả? Lâu không gọi điện, đến hôm gọi thì toàn nói vớ vẩn." Nhưng con Phượng giọng hơi run. Tao nghe thấy như nó khóc. Và nó nói: "Hùng đi rồi mày ơi! Nó mất rồi. Vừa sáng nay." Tao hận tao trước đó còn cười. Khi nghe tin đó, lỗ tai tao lùng bùng. Cả người tao cứng đờ. Các cơ trên mặt căng ra. Tao đờ đẫn. "Vậy là mãi mãi tao không thể nói ra được"

Bỗng bao nhiêu kí ức hiện về. Nụ cười, ánh mắt và cả cái khuôn mặt ngu ngốc của mày nữa... Tất cả.. tất cả...Từng thứ...từng thứ hiện lên rõ ràng.....

Sau này, tao mới biết hóa ra mày bị Ung thư di căn. Bệnh mày như thế mà tao lại chẳng hề hay biết. Cho đến khi cái Phượng nó bảo. Mày đã biết bệnh mình từ trước khi tốt nghiệp. Nhưng bênh đã nặng lắm rồi. Và ... và mày không muốn cuộc sống của mình sẽ chấm dứt trong bệnh viện nên đã không nhập viện. Mày muốn được sống bên bạn bè và người thân.

Từ khi nghe tin của mày. Đầu óc tao điên đảo. Nước mắt lùa nhau rơi xuống .... Tao đã cố gắng tìm thật nhiều việc để làm và để không còn nhớ về mày nữa. Nhưng vô dụng... Tao vẫn nhớ, nhớ như in .......

Mà mày biết tao đang làm gì không? Dĩ nhiên là viết thư cho mày rồi. Nhưng tao vừa thả đèn trời đó. Hy vọng mày sẽ thấy. Đèn trời của tao đẹp lắm. Nó được làm bằng giấy in hình trái tim. Khi nào mày nhận được chúng thì nhớ "gửi thư" cho tao. Mà mày nhớ kể cho tao biết Thiên Đường như thế nào. Chắc đẹp lắm hả?

Dù đã quá muộn, nhưng ... nhưng .. tao vẫn muốn hét thật to để mày nghe thấy."Tao yêu mày... Tao yêu mày..."

Mày nghe thấy không?

Hừ... Ghét thật. Nước mắt lại chảy nữa ... Tao ước gì lúc này được nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của mày biết bao .....

Ước gì ..... ước gì tao đã không chần chừ. Ước gì tao đã nói ra tình cảm của mình ... Ước gì ngay lúc này đây, khi mà tao đang khóc được nghe mày mắng chửi thêm hàng vạn, hàng triệu triệu lần nữa........

Mày có nghe thấy tao nói gì không.....

Tao yêu mày ... Yêu mày .... mãi mãi .........
-ST-
Read More...

[Trò chuyện] Những điều con trai nên học



1. Học cách đứng vững dù trong khó khăn, trong bộn bề lo lắng...

2. Học cách sống kiên cường. Dù cuộc sống có bao thăng trầm, vẫn không ngần ngại bước đi.

3. Học cách yêu, yêu chân thành, yêu thật lòng, không lợi dụng vì những đam mê, những ham muốn...

4. Học cách chấp nhận, dù có ởh đâu, dù thế nào cũng luôn là điểm tựa cho ai đó....

5. Học cách kiên nhẫn. Nhẫn trong tình yêu, nhẫn trong cuộc sống. Không nổi nóng vì những điều dù đáng giận, đáng phải nhiều lời.

6. Học cách phụng dưỡng mẹ cha, có đi đâu, có yêu ai cũng nên nhớ cha mẹ là điều quan trọng trên nhất.

7. Học cách không rơi lệ trước mặt ai đó dù nỗi buồn có chiếm lĩnh cả trái tim.

8. Học cách sống như một người đàn ông thực thụ, yêu như một người đàn ông thực thụ, biết sẻ quan tâm giúp đỡ đến người bên cạnh.

9. Học cách thông minh hơn, để biết được nơi đâu là hạnh phúc, để biết được ai là thực sự đáng yêu.

10. Học cách không nhận xét những lời dư thừa, không say xỉn quá nhiều, không thờ ơ, lãnh cảm trước những thái độ của người khác.

11. Học cách sống ga lăng, chơi nhiệt tình, làm việc hết mình và yêu chỉ 1 người bằng cảm xúc thật của con tim
Read More...

[Trò chuyện] 7 điều cần "Học"...suốt đời!



Thứ nhất, “học nhận lỗi”. Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.

Thứ hai, “học nhu hòa”. Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Giữ tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn

Thứ ba, ” học nhẫn nhục”. Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.

Thứ tư, “học thấu hiểu”. Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?

Thứ năm, “học buông bỏ”. Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!

Thứ sáu, “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ mừng vui cùng cho họ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.

Thứ bảy, “học sinh tồn”. Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bè bạn yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
-ST-
Read More...

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

[Truyện ngắn] Yêu thương là mãi mãi

Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học.
Một ngày kia tôi lén ăn cắp mười lăm đồng trong ngăn kéo của cha để mua một chiếc khăn tay mà những đứa con gái trong làng đều có. Cha tôi phát hiện, ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống, bắt hai chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp. Vì sợ hãi, tôi đã không dám dứng lên nhận lỗi. Cha tức giận định đánh cả hai chị em, ông đưa chiếc roi lên. Em níu tay cha lại và nói:

- Thưa cha, con trót dại…

Em nói loanh quanh, không giải thích được đã dùng số tiền ấy vào việc gì. Cha giận đến tái mặt nghĩ rằng em đã ăn chơi lêu lổng và quất liên hồi chiếc roi dài vào lưng em cho đến khi cha gần như ko thở được nũa.

Đêm ấy, mẹ và tôi đã dỗ dành em. Nhìn thân hình đầy những lằn roi của em, tôi oà khóc. Em vội vàng nói:

- Chị ơi đừng khóc, kẻo cha nghe thấy cha sẽ đánh đòn chị đấy!

Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi.

*

Năm em tôi được tuyển thẳng vào trường trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học. Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi đã đối diện với nỗi lo lắng về học phí. Cha mẹ tôi không đủ tiền để cho hai chị em ăn học cùng một lúc.

Em tôi quyết định bỏ học nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý. Tôi nói:

Em cần phải tiếp tục đi học để tìm cách thoát ra khỏi cảnh nghèo khó sau này. Chính chị mới là người không nên tiếp tục vào đại học.

Nhưng em đã bỏ nhà ra đi với vài bộ quần áo cũ và một ít muối mè trong chiếc túi sách nhỏ. Em đã lén đến bên giường tôi và để lại một mảnh giấy nhỏ bên gối tôi với lời nhắn nhủ: “Chị ơi, được vào đại học không phải là điều dễ dàng. Em sẽ tìm việc làm để gởi tiền về cho chị.”.

Tôi trào nước mắt, chẳng nói lên lời.

Năm ấy em mới 17 và tôi tròn 20.

*

Với số tiền ba tôi vay được trong làng cộng với số tiền gởi về của em, cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ 3 đại học.

Một hôm đang ngồi học trong phòng, Một đứa bạn chạy vào gọi tôi và nói:

Có người cùng làng đợi cậu ngoài kia.

Tôi chạy ra và thấy em đứng từ xa, quần áo lấm lem dầu nhớt. Tôi hỏi em:

Sao em không nói với bạn của chị, em là em trai chị chứ?

Em cười đáp lại:

Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em.

Tôi lặng người, nước mắt tuôn trào.

Em mỉm cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh. Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm và nói:

- Em thấy mọi cô gái đều cài nó trên tóc, vì thế em mua tặng chị!

Tôi không kìm được niềm xúc động, ôm chầm lấy em nức nở.

Năm ấy tôi đã 23 và em mới 20.

*

Khi lần đầu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại. Mẹ cho tôi biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ, em đã bị miếng kính đâm vào tay chay máu.

Tôi chạy vào tìm em. Nhìn vết thương trên tay em, tôi cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho em. Em cười:

Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ!

Năm ấy em 23 và tôi 26.

*

Sau khi lập gia đình, tôi về sống với chồng ở thành phố. Vài năm sau, chồng tôi trở thành giám đốc của một xí nghiệp. Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người sẽ xì xầm bàn tán những lời không hay về chồng tôi.

30 tuổi, em lập gia đình với một cô gái trong thôn.

Năm tôi 40, cuộc hôn nhân tưởng chừng như mĩ mãn của tôi bị đỏ vỡ vì sự xuất hiện của một người đàn bà khác. Em vứt hết chuyện gia đình đến chăm lo cho các con tôi, vực tôi dậy sau những đắng cay nghiệt ngã.

Rồi một ngày cả hai chúng tôi đều già nua, tóc bạc gần hết mái đầu. Em ngồi bên tôi nhắc lại chuyện xưa. Ngày ấy, chị em tôi mỗi ngày phải lội bộ hơn hai tiếng mới có thể đến trường. Một hôm, em làm mất chiếc giày. Một phần sợ cha đánh em, một phần biết mẹ không có tiền mua giày mới, tôi đã nhường cho em đôi giày của mình. Và cứ thế, mỗi ngày hơn bốn tiếng đi-về, chân tôi phồng rộp lên và rướm máu vì những viên đá nhọn trên mặt đường nóng bỏng. Từ đó em hứa với lòng phải chăm sóc và đối xử với tôi thật tốt.

Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc.

Năm ấy em chỉ vừa lên 5.

Mọi thứ trên đời đều có thể mất đi, duy chỉ có tình yêu thương là mãi mãi!
-ST-
Read More...