Tình yêu tựa như trò chơi, nếu người ta bắt đầu cuộc chơi thì phải chấp nhận kết quả. Nếu chỉ là một trò chơi bình thường thì tất có người thắng kẻ bại nhưng nếu trò chơi đó lại là tình yêu thì sẽ chẳng có ai thắng ai thua mà chỉ có cả hai cùng tổn thương.
*
.....Quá khứ......
- Tao thách mày tán đổ được con bé kia đấy! con đây kiêu lắm, trông bình thường mà kiêu thấy tởm.
- Tán thì tán, nếu tao tán đổ thì mày mất cái gì?
- Tán đổ là nó nhận lời mày đến dự sinh nhật tao tháng sau nhé, nhưng mày phải đá nó ngay cho hết kiêu , làm được thì tao mất mày đống trang bị trong game được chưa!
- Ok! Thế nhé!
Tôi đã nghe không dưới hai mươi lần đoạn ghi âm này, đã bảy năm trôi qua nhưng những ký ức tuổi học trò vẫn còn y nguyên trong đầu tôi.
Ngày đó tôi là một con bé học đứng nhất nhì trường tuy không xinh đẹp nhưng lại là mục tiêu của nhiều chàng trai muốn cưa.
- Hà ơi! Em đang làm gì thế? Học hành ít thôi em học giỏi thế kiểu gì chẳng đỗ.
Tôi lắc đầu nhìn Nam:
- Anh lúc nào cũng chủ quan, giỏi thì cũng trượt như thường.
Nam cười cười gãi đầu:
- Ừ cũng đúng, em muốn ăn gì anh mua cho!
- Em muốn ăn kem, em muốn ăn kem!
Tôi lúc nào cũng làm nũng anh như thế khiến Na dở khóc dở cười.
- Em cứ như trẻ con ý suốt ngày đòi ăn kem, thế muốn ăn gì khác kem nữa không?
Tôi cười tươi roi rói năm lấy khủy tay Nam:
- Thật không? Thật không? Em muốn ăn Sô cô la nữa! Anh mua đi, mua đi!
- Được rồi, lên xe anh đèo.
Tình yêu cứ thấm thoắt đến tôi và Nam cũng yêu nhau được ba tháng, sinh nhật bạn anh cũng sắp đên.
- Hà! Tối thứ bảy này đi đến sinh nhật thằng Minh cùng anh được không?
Tôi gãi gãi đầu:
- Nhưng em ngại lắm, bạn anh có chê em xấu không? Em biết mình xấu như ma mà!
Nam cốc vào đầu tôi một cái:
- Đến đi em, sợ gì? Chúng nó chê thì kệ chúng nó miễn là chúng mình yêu nhau là được.
Tôi hơi ngần ngại:
- Được rồi! Hôm đó em đến nhà Minh anh ra đón em nhé! Đừng qua nhà em bố mẹ em lại không cho đi đâu, bố mẹ em nghiêm lắm lúc nào cũng cấm tiệt chuyện yêu đương.
Nam cười hiền đáp:
- Được rồi! Nghe theo em tất.
Tình yêu ở tuổi này đối với anh chắc chỉ là trò chơi mà thôi, tôi biết thừa kế hoạch của anh và lũ bạn, họ muốn tôi bẽ mặt một phen cho bõ tức nhưng tôi lại là đứa ngang bướng từ bé chuyện gì cũng không bao giờ để cho mình chịu thiệt, anh muốn chơi trò chơi thì em cũng xin được tiếp anh vài hiệp. Quan niệm của tôi cực đoan lắm phải không?
Kết quả chính là tôi không đến cuộc sinh nhật đó mà theo bố mẹ đi chơi ở Quảng Ninh. Anh có đến nhà tìm tôi hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm, tình yêu của chúng tôi được mấy phần là thật sự mấy phần là giả dối tôi cũng không đo được. Thứ hai anh đến tìm tôi với một câu hỏi:
- Sao hôm đấy em lại không đến? Anh đến nhà em cũng chẳng có ai ở nhà.
Anh đến nhà tôi sao? Đến để lôi tôi đến bữa tiệc rồi làm nhục tôi sao?
- Chúng mình chia tay đi!
Anh ngơ ngác như không hiểu, anh nắm chặt vai tôi bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:
- Sao lại chia tay? Em bị sao thế? Em lừa anh rồi muốn chia tay anh là sao? Em nói thật đi là vì sao? Vì sao?
Tôi gạt tay anh ra nhưng không được, chúng tôi hiện giờ đang trở thành trung tâm chú ý của mọi người:
- Em lừa anh? Em lừa anh? Anh nên nghĩ kỹ lại xem là ai lừa ai? Chẳng phải việc anh tán tỉnh em rồi mời em đến bữa tiệc bạn anh tất cả đều là trò anh cá cược với lũ bạn anh hay sao?
- Em nói gì thế? Anh lừa em bao giờ? Anh yêu em là thật mà!
Anh vẫn còn biện hộ cho chính mình một cách trắng trợn như vậy sao?
- Em biết tất cả rồi, anh đừng lừa em nữa! Dừng trò chơi lại đây đi!
Anh thả tay tôi, tức giận nói:
- Hóa ra em đã biết tất cả mà vẫn tiếp tục diễn trò với anh sao? Em thật độc ác!
- Tôi độc ác còn anh thì chắc là tử tế đấy! Anh đừng nghĩ là anh có tiền, đẹp trai mà cô nào cũng chết mê chết mệt anh, tiền cũng chỉ là những thứ do bố mẹ anh chu cấp cho mà thôi đâu có phải của anh? Anh có biết những kẻ như anh gọi là gì, anh chỉ là thế hệ F2 mà thôi, còn F2 là gì thì nếu anh tập trung nghe giảng chắc biết.
Những lời tôi nói chắc anh hiểu, F2 là từ dùng chỉ những thứ mang nghĩa bỏ đi, nếu ai đã từng học sinh học thì cũng biết đến phép lai kinh tế người ta không bao giờ sử dụng phép lai đến đời F2. Tôi dùng từ đó để nói anh thực sự cũng rất hối hận nhưng lời nói như bát nước hắt đi mãi mãi chẳng bao giờ thu lại được.
*
.........Hiện tại........
Bảy năm đã trôi qua, quá khứ đã chôn vùi nhưng những ký ức về anh vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Tình yêu là một trò chơi nguy hiểm kẻ nào chơi đều bị tổn thương, những vết cắt lên trái tim tôi cũng đã lành theo năm tháng thì vết sẹo để lại thi thoảng lại đau nhức. Bảy năm không gặp anh chắc giờ này anh đã quên con bé năm xưa đã từng tổn thương anh, anh chắc cũng đã có người yêu hoặc có vợ rồi. Bảy năm tôi học xong đại học sau đó du học 2 năm cũng khiến tôi trưởng thành hơn, trải qua vài cuộc tình người Việt cũng có người nước ngoài cũng có nhưng không ai có thể cho tôi bến đỗ cuối cùng, bây giờ tôi rất muốn gặp anh nói với anh một câu "Em rất nhớ anh, em yêu anh là sự thật".
- Ngày mai đi làm rồi à? - Hiền, cô bạn thân của tôi hỏi.
- Ừ! Làm về Marketting mày ạ, cũng chán lắm, tao muốn đi dịch hơn chứ ngành đó tao chẳng biết mấy.
- Con ngốc, biết chấp nhận thử thách chứ! Chồng con đi chứ, bé Cún đang đợi vợ nó được sinh ra đấy! Tao quyết định sẽ phải làm thông gia với mày.
- Thông gia với thông khói cái gì! Chưa thằng nào thèm rước thì lấy đâu tao sinh được vợ cho thằng Cún đấy, mày muốn tao làm Thị Mầu phiên bản hiện đại à!
Hiền lườm tôi một cái:
- Mày bỏ cái thói nói năng xỉa xói người khác đi thảo nào chẳng thằng nào chịu được cái tính của mày, tức muốn chết!
Tôi cười giảng hòa:
- Được rồi, tao sẽ sửa nhưng mà tao mới 25 tuổi thôi, còn trẻ chán chồng con gì bây giờ!
Sáng hôm sau, tôi lục đục dậy, trang điểm phóng xe như bay đến công ty, ngày đầu tiên đi làm nên đi sớm chứ đi muộn chỉ có ê mặt mà thôi. Anh nhân viên trong phòng Marketting lân la giới thiệu:
- Chào em, anh là Quân 28 tuổi, chưa vợ. Đây là Hải đã có vợ và con, đây là chị Oanh 30 tuổi đã có chồng, đây là Minh 24 tuổi đã có bạn trai và chuẩn bị xuất giá về dinh.
Anh ta loanh quanh giới thiệu một vòng, rồi chợt nói lớn:
- Nhân vật quan trong nhất của phòng đã đến rồi, đây là Nam nó còn trẻ nhưng mà đã lên được chức trưởng phòng rồi đó, bọn anh cũng chịu thua nó luôn.
Quân kéo tôi ra giới thiệu với vị trưởng phòng mà theo trí tưởng tượng phải là già tầm 40- 50 tuổi, bụng phệ hoặc béo phì, mặt đầy nghiêm khắc nhưng thật không tưởng tượng nổi lại là anh.
- Giới thiệu với trưởng phòng đây chính là nhân viên mới, tên là Thanh Hà, giỏi lắm nhé, đi học thạc sĩ ở nước ngoài, 25 tuổi đấy sếp.
Quân quay ra huých vào tay tôi cười nói:
- Đây là trưởng phòng của chúng ta, tên là Nam chưa vợ đâu!
Thật sự là anh nhưng tôi lại không thể nói với anh như xưa mà chỉ có thể như hai người xa lạ mới gặp nhau :
- Chào anh! Tôi là Hà rất mong được sự giúp đỡ của anh.
Anh cũng chẳng phản ứng gì cũng chỉ lạnh lùng đáp lại:
- Chào cô, rất mong cô tập trung vào làm việc có gì không rõ thì hỏi tôi hoặc hỏi anh Quân.
Anh khác xưa rất nhiều chững chạc hơn, ít cười hơn, nghiêm khắc và lạnh lùng hơn. Tôi yêu anh nhưng tình cảm này nên chôn chặt vì hiện giờ chúng tôi chỉ có quan hệ đồng nghiệp, chắc anh đã quên tôi thậm chí căm ghét tôi cũng nên nhưng thế thì sao? Có người đã từng nói rằng "em không phải người tốt nhưng trên toàn thế giới này thì em là duy nhất. Anh trân trọng cũng được, không trân trọng cũng không sao. Nếu một ngày anh lạc mất em thì em sẽ không để anh tìm thấy. Tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng thế nếu đã nói tạm biệt thì sau này không hẹn gặp lại".
Dù nói thế nào yêu một người muốn quên là quên được ngay đâu, nhìn thấy người ta mà không nói được câu "em yêu anh" thì có gì đau khổ hơn.
- Này Hà, cô ngồi xuống đây ăn chung với hai chúng tôi luôn đi, dù sao cũng là đồng nghiệp.
Hóa ra là anh và bạn gái, anh có ý gì đây?
- Đây là bạn gái tôi, Mai hiện đang làm bên kế toán. Còn đây là Hà, nhân viên mới nhân tiện gặp thì mời vào đây ăn luôn.
Nhân tiện mời vào ăn luôn? Đúng là dùng từ hay thật! Nhìn anh với cô gái thân mật khiến trái tim tôi nhói đau như thể vết thương cũ lại bị rỉ máu vậy, đau ? Rất đau, đau khiến cho tôi khó thở.
- Chào chị! Em là Mai, bạn gái của anh Nam, rất vui được gặp chị. Chị trông quen lắm, ngày trước chị học Kinh tế quốc dân ạ?
- Không chị học Ngoại ngữ,
- Ồ, học mấy trường đấy vất vả lắm, thế chị đã kết hôn chưa ạ?
- Chị chưa! Về nước ổn định rồi mới kết hôn.
Cô gái tên là Mai này thì nhiệt tình đến mức thái quái:
- Chị có bạn trai chưa, em có anh bạn cũng giỏi giang lắm ngày trước cũng đi du học hiện làm chủ công ty máy tính. Anh ấy giỏi quá nên chẳng cô nào dám với hiện vẫn "ế".
- Chị chưa nghĩ đến nhưng có cơ hội sẽ gặp xem "nhà khoa học" mà em nói đó thế nào nhé!
Nam ngồi nghe hai người chúng tôi nói chuyện:
- Hai người không định ăn trưa à?
Mai quay ra cười hiền:
- Có có! Anh gọi món đi!
Mai quay ra hỏi tôi tiếp:
- Chị Hà này? Cấp 3 chị học trường của tỉnh phải không?
- Ừ! Sao em?
- Thì anh Nam cũng học trường đó đấy, anh chị liệu có biết nhau không?
Tôi cười:
- Biết làm sao được, hồi đó chị là mọt sách chính hiệu mà ngay cả quen người tên là Nam cũng chẳng có cơ.
Anh nhăn mặt đáp:
- Anh cũng chẳng để ý hồi đấy gái bâu quanh anh đầy, toàn hotgirl chứ hơi đâu mà quan tâm mọt sách.
Mai lè lưỡi:
- Lại nói phét! Năm lớp 12 chẳng thấy cô nào cả mà dám khoe gái bâu đầy!
Tôi cũng không muốn ngồi ăn cùng hai người này, dù thế nào hiện giờ nhìn thấy họ bên nhau khiến tôi vô cùng khó chịu.
- Thôi xin phép hai người, tôi có việc đi trước. Hẹn gặp buổi chiều!
Anh muốn xem tôi còn tình cảm gì hay không sao? Tôi là kẻ một đi không quay đầu lại hơn nữa anh đã có bạn gái thì tình cảm này nên che giấu.
Hai tháng làm việc, tôi vẫn luôn như vậy không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tinh với anh bao giờ, còn anh đối với tôi thì vẫn lạnh lùng thậm chi nghiêm khắc liên tục bắt lỗi tôi trong công việc để kiếm cớ phê bình, anh cũng hay đưa bạn gái đến để trêu tức tôi nhưng tôi cũng chẳng màng quan tâm nữa, tôi sẽ dần thu lại tình cảm này, chôn thật sâu sẽ luyện bản thân mình lý trí hơn, nhìn thấy anh tim không được đập nhanh nữa sẽ quên anh đi, sẽ tập coi anh chỉ là cấp trên và cũng sẽ tập yêu người khác nữa.
- Chỗ này em phải điền thêm phần chú thích nữa, đùng nản có gì anh sẽ giúp!
Phong bên phòng kinh doanh liên tục quan tâm đến tôi, giúp tôi khắc phục những lỗi sai, nhắc nhở tôi ăn trưa..vv nói tóm lại là người đàn ông tốt rất tốt. Tôi thường xuyên ăn trưa, đi làm về và đi chơi cùng anh. 25 tuổi sắp đi qua 26 tuổi chuẩn bị tới tôi cũng nên tìm cho mình một bến đậu chứ?
- Cô làm cái gì đây, đây mà là bảng biểu à? Cô nên tập trung vào công việc đi suốt ngày chỉ lo chuyện yêu đương!
Đây chính là lời nhận xét của trưởng phòng về bảng biểu tôi vừa làm.
- Xin lỗi! tôi làm sai chỗ nào thì anh phải chỉ ra chứ không thể nhận xét chung chung như thế được.
Tôi cũng chẳng phải là dạng vừa đâu, kẻ nào vô cớ phê bình tôi không lý do thì tôi phải đấu tranh đến cùng.
- Cô sai ở đâu? Công ty này tuyển cô về để làm gì? Mỗi chỗ sai ở đâu mà cũng chẳng thể nhận ra thì từ chức đi cho rồi.
- Được anh chỉ cho tôi chỗ sai thì tôi lập tức từ chức ngay!
Kết quả sau cuộc cãi nhau với vị trưởng phòng thì tôi không đi làm nữa thậm chí nghỉ không lý do. Anh muốn gì? Đuổi việc tôi thì rất đơn giản chỉ cần nói một câu là được không cần làm mấy việc vô bổ đó. Chẳng nhẽ anh chẳng còn tý tình cảm nào với tôi chăng? Có người từng nói khi người ta chẳng còn tình cảm thì họ có thể vô tư làm tồn thương nhau mà chẳng mảy may bận tâm. Hơn 8 năm rồi, chúng tôi chắc sẽ chẳng thể nào quay lại được như xưa nữa, tình yêu của chúng tôi chỉ là lừa dối, yêu, hận liệu có thể đến được bến bờ nào đây?
- Ping pong....ping pong
Tôi chạy ra mở cửa:
- Ai đấy?
- Là tôi! Sao không đi làm?
Tôi cũng chẳng thèm mời anh vào nhà, đáp ngắn gọn:
- Mai nộp đơn nghỉ việc!
Anh chỉ nói:
- Em nghỉ việc thì đống việc của em thì thế nào? Em đừng quên em ký hợp đồng một năm với công ty nếu phá thì phải bồi thường.
Tôi gắt lên nói:
- Chẳng nhẽ gia đình người ta có việc mà công ty không xử lý cho sao? Công ty gì mà quá đáng thế.
Anh đáp gọn lỏn:
- Việc gì?
Tôi đâu có kém:
- Ra nước ngoài định cư! À không lấy chồng, chồng không cho đi làm nữa.
- Lấy Phong à? Nghe nói cậu ta vẫn còn lo sự nghiệp lắm chưa tính đến chuyện kết hôn đâu.
Anh cũng biết chuyện tôi và Phong cơ đấy, vậy đã sao, không có người tên Phong thì cũng có người tên Minh, tên Lâm, tên Hải, chẳng nhẽ thế giới này đàn ông chết hết rồi sao?
- Vậy sao? Nhưng tiếc phải thông báo rằng chồng tôi không phải tên Phong đâu! Anh ấy là bạn học cũ của tôi ở bên Nhật đó chúng tôi dự định kết hôn sau đó sang đấy định cư luôn.
Lần này anh không nói gì nữa chỉ nhìn tôi chằm chằm như ngàn lời muốn nói, chúng tôi đã làm tổn thương nhau rất nhiều nhiều đến mức trái tim chồng chéo vết thương này đến vết thương khác, vết thương này chưa lành lại đến vết thương khác, những vết sẹo để lại sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể xóa được cứ lúc trở trời nó lại nhói đau.
- Chúc em hạnh phúc!
Đây chắc là câu duy nhất anh có thể nói lúc này sao? Sao anh không nói em đừng đi, em đừng lấy hắn ta chẳng hạn, cũng đúng làm sao anh có thể nói được trong khi anh đã có bạn gái thậm chí còn đang hận tôi chăng?
- Cám ơn anh!
Quay đi mà nước mắt cứ tuôn trào, giá ngày trước tôi không quá cạn tình với anh, không quá cực đoan, không quá hiếu thắng có lẽ giờ đây hai chúng tôi đã khác, sẽ không phải nói không lên lời như bây giờ, có lẽ chúng tôi sẽ không phải xa nhau đến vậy. Giờ đây có lẽ anh đã đi rồi chứ đâu còn rảnh mà đứng nhìn tôi đâu, bỏ lỡ chính tình yêu của mình mới là điều đáng hối hận nhất.
Một đôi bàn tay ấm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, chẳng lẽ là anh sao? Anh không đi sao?
- Yêu anh sao không nói?
Đúng là anh thật rồi, tôi chỉ muốn hét lên "em yêu anh, thật đấy!" nhưng cổ họng cứ nghẹn lại:
- Em ... em.. em
Anh hôn tôi cái hôn chứ đựng sự nhớ nhung kèm theo cả hờn dỗi, tôi cũng ôm anh mặc cho anh muốn hôn bao nhiêu cũng được bởi vì tôi cũng thực sự rất rất nhớ anh nhớ đến mức mỗi lần đi trên đường phố bất kể ở Hà Nội hay Osaka tôi cũng giáo giác nhìn xem có phải anh không. Nỗi nhớ gặm nhấm khiến trái tim có sắt đá đến đâu cũng có lúc mềm yếu.
- Thế còn Mai thì sao đây anh?
Anh cười:
- Ngốc à! Chuyện gì cũng tinh quái mà sao mỗi việc nhìn xem anh và nó có phải người yêu không mà cũng chẳng nhận ra, nó là bà cô bên chồng tương lai của em đấy.
Tôi bật cười, anh nhìn tôi thở dài:
- Thế bạn học cũ bên Nhật kiêm chồng tương lai của em phải tính sao đây?
Tôi cười:
- Thế mà đã kêu Mai là bà cô bên chồng của em rồi, thế phải tính sao đây? Nhưng mà dù thế nào thì cũng kệ anh ta!
Anh ôm tôi vào lòng và nói:
- Thế em yêu anh từ bao giờ?
Tôi đáp:
- Yêu từ lâu, từ lâu lắm rồi, ngày trước em nói không yêu anh chỉ là giả thôi, lúc đấy đã thích anh lắm rồi mà. Được chưa?
Tình yêu đúng như trò chơi vậy, hiệp đầu cả hai chúng tôi đều thua trái tim ai cũng ngổn ngang vết thương, hiệp hai chúng tôi dùng trái tim tổn thương đó để làm tổn thương nhau nhưng đến hiệp thứ ba cả hai chúng tôi đều là những người chiến thắng, 3 tháng yêu thương, 7 năm tương tư, lại 3 tháng giành lại tình yêu cứ thế tôi và anh cứ đi lòng vòng rồi cuối cùng lại gặp nhau nơi cuối con đường.
Cô trả lời: “Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à.”
Người ta bảo: “Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm”.
Cô không nói gì, lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Cô ngồi bất thần tự hỏi, tại sao thời gian đã lâu vậy rồi mà cô không thể nào quên được người đó. Cô đau đớn khi nhận ra lúc này, trên môi cô còn vương lại chút gì mặn chát…
Một mình trong phòng vắng, cô nhớ lại tình yêu xưa, tình yêu đầu tiên với bao dư vị của niềm vui, hạnh phúc và cả nỗi đau ngọt ngào. Cô chợt liên tưởng đến những cái nắm tay thật chặt, những nụ hôn cháy bỏng, những ước mơ về tương lai mà cô từng xây đắp. Để rồi, cùng song hành với nỗi nhớ hôm nay đang dày xéo là những giọt nước mắt chực tuôn trào trên gương mặt.
Ký ức vẫn cứ thế ùa về. Cô nhớ về ngày hôm đó…
Vì là ngày đầu tuần nên cô quyết định đi làm sớm hơn một chút. Gần tới công ty thì một cơn mưa bất chợt đến, cũng như bao người khác, vội vàng tìm cho mình một chỗ tránh mưa. Và ghé quán cà phê bên đường là lựa chọn thú vị nhất. Cô vào quán, chọn một góc đủ để thả hồn mình theo giai điệu du dương của những bản nhạc.
Đang nhâm nhi cốc sữa nóng thì anh đột nhiên xuất hiện trước mặt với câu nói: “Lớn thế này rồi, em vẫn còn uống sữa? Như vậy, bao giờ mới lấy được chồng? Quán đông người quá, em cho anh ngồi chung bàn với nhé!”.
Cô bất ngờ trước những lời nói của người đàn ông lạ mặt. Chưa kịp phản ứng gì thì cô bắt gặp ánh mắt sâu hút của anh. Cô cứ thế im lặng, suy tưởng.
Sau phút giây xao động đó, cô trở về với thực tại. Cô thấy ghét gã trai này, vì chỉ mới đây thôi gã dám buông lời trêu chọc cô.
Buông thõng ánh mắt ra xa và lạnh lùng đáp: “Cứ tự nhiên, quán này đâu phải của tôi”.
Anh ngồi xuống, không nói gì thêm nữa và gọi cho mình một tách cafe. Chợt điện thoại anh reo vang, rồi anh đứng dậy chào cô và mất hút trong cơn mưa đang nặng hạt.
Cuộc gặp gỡ bất chợt đem lại những cảm xúc mong manh cho riêng mình cô cuối cùng cũng qua đi. Những cảm xúc cứ nhạt dần, trôi vào quên lãng…
Theo từng nhịp chảy của thời gian cô vẫn vô tư, hồn nhiên và cũng không còn nhớ gì tới anh nữa. Thế nhưng, cuộc đời hình như là sự trùng hợp không ai có thể cưỡng lại được. Với cô sự trùng hợp đó, đã cho cô bắt đầu một tình yêu đẹp, nhưng cũng đầy nước mắt.
Khi đó, công ty cô có một hợp đồng quan trọng trong lĩnh vực du lịch. Cô được giao toàn bộ trách nhiệm trong việc gặp gỡ đối tác cũng như lên kế hoạch công việc. Cô hào hứng với công việc này. Cô nhấc máy:
- Alô, xin hỏi đây có phải số máy của công ty X không ạ?
- Vâng! Xin lỗi, cô là ai?
- Tôi là Thiên Kim, nhân viên tư vấn dịch vụ du lịch. Công ty anh có đặt một tour du lịch ở chỗ tôi. Tôi muốn hẹn gặp anh để trao đổi.
- À, vậy chiều nay khoảng 4h chúng ta gặp nhau ở quán cafe đối diện công ty tôi nhé.
- Vâng, chào anh.
Chiều hôm đó, cô đến sớm hơn giờ hẹn và đợi. Điện thoại của cô chợt reo vang.
- Alô.
- Chào cô, cô đã đến chưa?
- Tôi đang ở chỗ hẹn.
- Tôi thấy cô rồi.
Trong phút chốc, hình như hai người nhận ra nhau. Họ nhận thấy có cái gì đó vừa lạ, vừa quen, vừa rất thân thiết ở người đối diện. Nhưng không ai dám nói.
Cô chủ động lên tiếng:
- Chào anh, mời anh ngồi. Anh gọi đồ uống đi, và chúng ta cùng trao đổi công việc nhé.
Cuộc trao đổi diễn ra tốt đẹp hơn những gì cô nghĩ. Và như vậy, có nghĩa là cô đã thành công trong hợp đồng lần này. Nhưng điều làm cô vui hơn, đó là cô đã tìm được cho mình một người bạn.
Những ngày sau đó, anh luôn gọi điện, nhắn tin cho cô. Rồi họ hẹn hò. Họ hứa hẹn cho một tình yêu đẹp mãi. Cả hai người luôn cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Cô nhớ, có lần anh nói với cô: “Dù thế giới này có thay đổi như thế nào, vạn vật có thay đổi ra sao thì anh vẫn luôn yêu em. Cô bé của anh ạ!” Cô hạnh phúc vì điều đó. Tựa đầu vào vai anh, cô khẽ nói “Em cũng thế, em sẽ mãi yêu anh…”
*
Giọt nước mắt bỗng rớt xuống tay nóng hổi. Cô giật mình trở về thực tại. Cô cười nhẹ nhàng trong nước mắt. Cô xót xa khi ý thức được rằng, tất cả những thứ đó giờ chỉ còn trong hồi ức. Còn giờ đây, anh của cô, tình yêu của cô đã đi xa rồi. Tại sao ư? Cô không hiểu.
Cô chỉ nhớ rằng, mùa thu năm đó, buổi tối hôm đó – ngày sinh nhật cô.
- Em à. Chúc mừng sinh nhật em - Anh đưa cho cô bó hoa hồng rực rỡ.
Cô cười hạnh phúc nói: “Chúng mình đi đâu chơi anh nhé”.
- Ừ. Anh sẽ đưa em đi.
Cô gái đang yêu hạnh phúc đến tột độ, khi được cùng người mình yêu tay trong tay dạo phố. Đây là, sinh nhật đầu tiên cô đi cùng một người con trai, mà người đó chính là người mà cô nguyện sẽ cùng đi hết con đường tương lai còn lại. Cô thấy yêu cái ngày ý nghĩa đó. Yêu cái mùa thu dịu nhẹ đó.
Những cơn gió vẫn thổi nhẹ nhàng làm mơn man da thịt. Đang ngập chìm trong hạnh phúc, cô bỗng giật mình với cái nắm tay thật chặt của người con trai ngồi bên cạnh. Anh nói:
Anh từ giã cõi đời về với cõi vĩnh hằng khi chưa thể nói với cô thêm một lời xin lỗi… (Ảnh minh họa)
- Em, anh xin lỗi em vì tất cả. Anh xin lỗi, anh không thể bên em như lời anh đã hứa.
Cô im lặng. Cô bất ngờ. Cô đau đớn. Cô không tin vào những gì tai mình nghe thấy.
- Anh, anh đang nói điều gì vậy? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật em sao anh?
- Thiên Kim à, anh chỉ muốn nói với em một điều. Đó là hãy tha lỗi cho anh. Những gì ngày qua anh đã dành cho em là sự thật, nhưng bây giờ… Em, em hãy tha lỗi cho anh. Anh đưa em về nhé!
Cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba. Những gì mà cô tận hưởng ngày qua chỉ còn lại ở hai từ xin lỗi thôi sao?
- Anh cho em lý do đi. Tại sao lại vậy anh? Em đã làm gì sai?
- Không, em không làm gì sai hết. Là do anh đã không giữ lời hứa. Anh đã sai.
- Có ai đó đã thay thế vị trí của em rồi sao anh?
- Anh đã quá nhẫn tâm phải không em? Anh xin lỗi.
Cô không muốn nghe thêm lời nào từ anh nữa, cô bỏ chạy. Chạy trốn tất cả. Trong đầu cô lúc này đang vang lên những dư âm ngọt ngào của lời yêu và tất nhiên là cả những xót xa cho một tình yêu đã tan vỡ.
Cô lang thang trên những con phố lâu thật lâu, nước mắt đã chảy không biết bao nhiêu cho thỏa nỗi lòng. Người đó đã đến và đi qua cuộc đời cô tựa như một cơn gió thoảng. Nhẹ nhàng đấy, nhưng cũng lạnh buốt đến tận con tim.
Cô mở cửa phòng, nhìn vào màn hình điện thoại, nhấn vào mục danh bạ tìm đến số có lưu tên là honey, cô khẽ nhấn nút delete. Xóa hết những gì không còn thuộc về cô nữa. Đã 12h đêm, đêm nay không một cuộc gọi, không một tin nhắn chúc ngủ ngon. Vậy là, người đó đã đi qua cuộc đời cô như thế.
Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say đắm. Kể từ sau ngày chia tay, cô luôn đặt ra cho mình những nguyên tắc thép kể cả trong công việc và tình cảm để nhắc nhở mình không tái phạm một sai lầm nào nữa.
*
Còn anh, sau cái đêm hôm đó, anh nhập viện. Anh mắc bệnh ung thư. Căn bệnh mà anh biết không thể nào chữa khỏi được. Anh đau khổ khi biết rằng, mình sẽ không thể đi chung đường với người con gái ấy, không thể bảo vệ người con gái ấy và đau khổ hơn là không thể cho người con gái ấy một gia đình trọn vẹn như cô từng mơ ước. Anh lặng lẽ dằn vặt mình trong đau đớn.
Thiên Kim cũng chính là mối tình đầu của anh. Anh yêu sự trong sáng, thuần khiết pha chút tinh nghịch nơi cô. Quyết định chia tay, anh mong cô có thể tìm được một hạnh phúc thực sự.
Ngày nào anh cũng viết nhật ký cho cô. Cái tên Thiên Kim luôn hiện hữu trong trái tim người con trai ấy. Vẫn là nét bút thân thuộc.
“Công chúa của anh. Em biết không, với anh, em là tất cả. Anh xin lỗi vì đã không thể làm em hạnh phúc. Nhưng em à, em hãy tin anh, hãy tin tình yêu hôm qua anh dành cho em là sự thật và tình yêu đó sẽ còn mãi ở trong anh. Nếu em đọc được những dòng chữ này, thì hãy tha thứ cho anh, em nhé! Nếu có kiếp sau, anh xin được yêu em mãi mãi”.
Thời gian trôi đi, thể xác người con trai ấy ngày càng trở nên héo mòn. Biết mình không thể kéo dài thời gian thêm nữa, anh nhấc điện thoại lên. Tìm đến tên Thiên Kim và anh gọi.
- Em đấy à, em còn nhớ anh không?
- Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à.
- Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm.
Tút, tút, tút… Những âm thanh vang lên kéo dài buồn bã.
Cô đã tắt máy, cô khóc và anh cũng khóc.
Chiếc điện thoại rời khỏi bàn tay của anh. Anh từ giã cõi đời về với cõi vĩnh hằng khi chưa thể nói với cô thêm một lời xin lỗi.
*
Một tuần sau ngày anh mất, một người bạn của anh đưa cho cô cuốn nhật ký của anh. Cô cầm và đọc. Một cảm giác tội lỗi dâng tràn tâm hồn cô. Trong lúc anh cần cô nhất thì cô lại vô tâm bỏ mặc. Cô đã giận anh, không nói đúng hơn là cô đã hận anh. Hận anh chỉ vì ngày hôm đó, đã nói với cô lời chia tay để đi yêu thương một người con gái khác. Cô giận chính bản thân mình đã không tìm hiểu mọi việc thật kỹ càng, để rồi đánh mất đi tình yêu. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên má.
Lặng lẽ đến bên mộ anh với một bó hồng, cô đặt nó xuống, lần này cô không khóc. Chỉ đứng ngắm nhìn di ảnh của anh, một gương mặt hiền hậu, thông minh – người cô đã yêu và rất yêu. Cô nói với anh. “Anh, em yêu anh. Em mãi yêu anh. Chúng ta đã nợ nhau một lời xin lỗi”.
Dòng facebook hiện lên từng chữ đang đâm vào quá khứ thương đau của chính bản thân. Đã hơn 2h sáng rồi mà tại sao không ngủ được vậy ? Trước kia mỗi đêm khi em nhắm mắt lại là kỉ niệm đẹp mỗi ngày anh dành cho hiện lên từng giấc ngủ thật ngon.Có làm gì có lỗi đâu mà anh lại nhẫn tâm đến như vậy? Giờ đây lại phải chịu đựng trong thân xác tàn tạ ư ....!
..... ....khóc làm gì thư ơi ? ... Em ...... ... Buồn vì đã yêu anh quá nhiều... .... Buồn vì con người anh " giả tạo " đến kinh ngạc ..... Buồn vì khi thấy anh đi vô khách sạn cùng người con gái khác mà vẫn vô tâm nói với em là " Anh đang ngủ ở nhà " hix .... ....Nhưng .... Chưa hết đâu. .... Thất vọng lắm rồi .. ... ..vì trước kia anh đã từng cố gắng hết mình để chinh phục trái tim e mà đúng không ? Một đứa con gái mới bước lên tuổi 16 thì làm sao có thể biết anh đang tán tỉnh vì lí do nào đây ? Anh quá nổi , đẹp trai lại tay ga lượn vòng vòng nơi e học miết, rất nhiều người con gái dễ thương chung trường thích a mà sao lại không chọn mà tán ? Có lần đứa bạn nói anh thích e nhưng chỉ biết từ chối coi như không có gì xảy ra,vẫn vui chơi cùng đám bạn thân như mọi ngày rồi về nhà..Chính anh là người tìm đủ cách để tiếp cận e trong mọi hoàn cảnh, quan tâm từng tí một từng buổi sáng vẫn kè kè theo sau khi mẹ chở e đến trường, nhờ đủ friend lấy cho bằng được số phone để nhắn tin làm quen, trưa nắng tan học về bước chân ra khỏi ngôi trường Chu Văn An là đã thấy bóng dáng quen thuộc đó đứng chờ mình , trời mưa không bao giờ quên mua áo mưa cho e khi học thêm ra, chở đi ăn ,sắm đồ thật đẹp bất kì những lúc nào e muốn..và e đã yêu thật anh à ....!
.... Nhớ từng cùng a đi dạo quanh con đường buôn mê nhộn nhịp, ôm chặt a lòng hạnh phúc nhiều lắm....a chợt nói : .... - Thư ! Đừng ngại gì nha,rất cần có e bên cạnh nên a mới quan tâm như thế thôi...chứ thời nay đâu có thằng con trai nào rãnh mà bỏ thời gian ,bỏ tiền để chăm chút cho người con gái mình không yêu đâu đúng không ? Lúc quen a có phải nhiều đứa nói là " Đừng nên quen thằng đó nó đểu lắm chứ gì " .... Dạ.Lúc đầu nghe vậy e thấy lo lắm,nhưng bây giờ tin quá luôn rồi nè hihi..... .... A sẽ luôn bên e..yêu là tin người mình đang quen thôi.vì người ta không thích a quen e nên đi nói này kia á..kệ đi nha .... Dạ...biết rồi chồng yêu... ..... Lúc đó trái tim đã cảm thấy thương lắm vì sự miệt mài đêm ngày a đang thể hiện cho e thời gian qua... .... ...khi tình cảm đã thắt chặt theo dòng thời gian thì ngày trôi qua e cảm thấy yêu anh nhiều hơn , giống như chiếm 3/4 trong cơ thể sống rồi. Càng thương yêu thì càng lo lằng sợ mất a lắm....dạo này thấy a hơi thay đổi..hay đề cập đến vấn đề " nhà nghỉ " khi 2 đứa ở bên : .... Thư vợ yêu..quen nhau cũng được gần 4 tháng rồi mà e cứ khó với anh là sao nhỉ ....mấy đứa bạn đi uống cafe ngồi tâm sự về bồ nó tuyệt vời làm a cảm thấy tủi thân thật... ... Là sao hả anh ? E nhìn chăm chú vào khuôn mặt .... ... Thì tụi nó thời nay muốn con gái yêu mày thật lòng phải đề cập đến vấn đề đó ngu vậy ! chứ nếu nó không cho có nghĩa tình thương dành cho mày còn kém lắm .nghe não lòng ghê.... .... Thôi anh nha...người ta khác e khác...e không thích như vậy đâu.. yêu e thật lòng thì a phải hiểu chứ..... .... Hiểu gì...? Hiểu gì chứ ? Hay là e muốn để dành cho thằng khác......giọng a quát lên..lần đầu tiên e cảm thấy a nóng như thế.... ..và rồi ...nước trong khoé mắt e đã rơi.... ... - Em thấy hơi mệt....Chở e về nhà đi.. ... Ừ về thì về cứ suy nghĩ đi e sẽ hiểu tại sao a nói như vậy.... .... ...đến nhà tại Số.....Đường Lê Duẩn không còn " hôn lên má với những lời ngọt ngào như trước mà ..... A quay mặt đi phóng xe thật nhanh làm e rất lo lắng , bước chân lên phòng quá nhiều suy nghĩ về lời nói lúc nãy, gọi cho a lại khoá máy là sao ? Hix...nhớ a nhiều lắm chồng ơi ? đêm đó đã khóc thật không thể kiềm chế được... ... 1 ngày... .... 2 ngày... ... 3 ngày trôi qua không thấy a liên lạc e như mất sức sống, chán nãn, học không thể vô chữ nào được..liếc nhìn điện thoại thấy tin nhắn từ số ( chỒng yêu ) hiện lên : ... - A bị ốm rồi,tí e học chạy lên nhà a chơi, nhớ e lắm vợ yêu ..hix... .... Lo quá.không yên được rồi e phải xin phép cô giáo dạy thêm để vội vàng chạy lên gặp anh...căn nhà số ....đường hẽm phan bội châu ,hình như không có ai ở nhà , e bấm chuông ... Vô đi vợ yêu.. cả nhà đi làm hết rồi.! a nghỉ học mấy hôm nay vì ốm mệt đuối luôn đây... ... A có làm sao không ? E lo lắm a biết chứ ? .... ( vì con gái khi yêu thật lòng mà...chỉ biết mong mỏi trong sự chờ đợi thôi) .... Ừ chồng biết mà...nằm xuống với a tí... ... Kéo tay xuống anh ôm e như chưa từng được yêu, cứ ngở sẽ chỉ dừng lại ở đó mà không đâu...a đang dần kéo từng mảnh vải trên cơ thể của người con gái đang dậy thì xuống, chỉ nói là nhớ e lắm anh mới rồi...cho a nhé.....e cũng chỉ biết im lặng để nước mắt trào ra trong kháng cự vô vọng...và khi đã xong rồi e đau,e khóc nhiều lắm a lại ôm e thật chặt .... ... Vì anh yêu em quá nhiều..a nhớ em..a rất sợ mất e nên a phải làm như vậy vợ yêu à....a sẽ có trách nhiệm mãi mãi để e sống trong hạnh phúc...e đừng lo gì hết vợ thư yêu của chồng.... .... ...Anh....hix....chỉ biết nhìn anh, ôm anh lúc này thôi ,nhanh quá...nhanh quá vậy hả anh ?
Nhanh gì đâu e..bạn a nó quen bồ nó một hai tuần là đã " trao " hết rồi..thời nay chuyện đó là bình thường vợ yêu à..mình như thế là hơi muộn rồi đó.... .... Sao anh lại nói như thế được lúc này...e đang đau lắm hix .... Thôi mà..a thương yêu e nhiều mà...chụt...chụt...bám đôi môi thật chặt trên gò má đang rớm nước mắt của e không biết a đang nghĩ gì ,nhưng e sợ mất a lắm hix..đừng bao giờ bỏ e chồng ơi huhu .... Vợ à..a biết mình cần làm gì mà hix... ....khuôn mặt a lúc đó hiền và tội lắm, chỉ biết ôm a thật chặt vào r ngủ thiếp đi.... .... ....3h chiều e chợt tỉnh giấc trong vòng tay anh...ráng gượng dậy nhặt từng mảnh đồ sót lại trên nệm căn phòng vội mặc vào để chào a ra về .... .... E có đau lắm không ? A chở e về nha... ... Thôi a..e cố về được , ba mẹ sắp đi làm nên phải về nhà sớm.... ..... E nhớ là không được kể ai nghe chuyện này nha ,chỉ vợ chồng mình biết thôi nghe.. .... Dạ...e biết rồi a.. Hix .... Về đến nhà chồng gọi đó...ráng lên phòng nằm nghỉ tí đi nha....aye nhiều lắm... .... ....Ra khỏi nhà a trong đầu e bộn bề suy nghĩ...biết thế thì đã không lên nhà rồi hix...nhưng lở trao cho a tất cả những gì e có không biết sau này a có làm được những điều như đã thì thầm bên tai tại căn phòng lúc nãy không....hix...lo lắng chỉ biết yêu ...yêu thương thôi, tự nhủ lòng có lẽ a sẽ yêu thương e nhiều hơn trước nhỉ ? về tới căn phòng thì điện thoại e reo lên : .... ... Vợ yêu về đến nhà chưa ? Thấy thế nào r e hix.... ..... Dạ...đau lắm ...như thế là mất " Rin " r đó hả anh ? .... Thôi mà..đừng nghĩ gì nhiều e cố gắng nằm nghỉ tí đi....thương vợ nhất nhất luôn nè .... ...cÚp máy xong lại nằm hình dung có khi nào tương lai a lại bỏ e theo người con gái khác ? Hôm nay như thế đã đủ mệt___ đóng chặt cửa ráng nhắm mắt ngủ trong cơn mơ về a mà thôi..... ... ............. Một tháng đầu sau cái lần đầu tiên ấy,vẫn là những buổi đón đưa e đi học về đúng như thường lệ nhưng chỉ có cái khác ít dẫn e đi dạo phố, đi ăn ,đi xem phim lãng mạng..v...v... như trước mà a tập cho làm quen BAR với " HoTel " nhiều hơn,cứ lấy lý do " trưa nắng đi ra đường đen da " mình kiếm chỗ nào nghĩ tí cho đở nắng, sợ a buông tay thì e càng phải bên a hơn đồng nghĩa với lí do không thể nào đếm được bao nhiêu là chăn gối đã có mùi mồ hôi sức trẻ, đôi lúc ở bên nhau cả ngày chỉ để " ấy " mà thôi.Số lần đi học cũng không được đầy đủ,lo lắm r...ba mẹ e biết được sẽ như thế nào đây hả a hix... .... Nhà có điều kiện e cứ lo xa,mà nói nè về xin ba mẹ mua tay ga mà chạy, chiếc MAX__ FE e đi cũ lắm rồi đấy, vợ chồng xinh gái chân dài đi mấy xe đó mới hợp e à, hiểu chưa hi hi .... Tay ga hả a, Dạ để e về xin thử ,như bị lú về a từ lúc nào không hay,nói gì e cũng chỉ biết nghe thôi,dạo này a hay la lắm bản thân chỉ biết buồn khóc nhưng không giám trước mặt vì sợ a " chia tay " thì e biết sống thế nào hix.... ... ...Thôi a thương ngoan nào vợ yêu,cứ đôi bàn tay a chạm vào cơ thể e lại nhũn ra.,đừng bao giờ bỏ e chồng nhé ,lại thì thầm quấn quýt bên giấc nồng say ...... .... ....4h chiều ngày mai... ..... Alo___alo___ Luôn cố gắng làm cho anh vui hơn, mẹ đã mua xe cho e chồng yêu hihi .... ..... Vậy hả? đã nói mà nghe chồng là vợ lên ngay thôi,tranh thủ xin đi chứ sau này lở không lên lớp lúc đó 500 đồng cũng khó lắm...hehe... ... Sao ngày ăn nói mỗi khác vậy a ? Hix..không động viên e học cố lên thì thôi sao lại chù e như thế hix..... .... Đùa tí mà có vẻ khó chịu nhỉ ? không thích thì cúp máy đi hơ . Bực mình ! .... Dạ e đâu nói gì đâu a, e xin lỗi hix.... ............. %%Thầm nghĩ về lời hứa của lần đầu tiên tại căn phòng anh ấy đang cố ý quên thật ư. Phải chăng vì ân ái quá nhiều rồi nên a cảm thấy bị nhàm chán ? Khi mới tán cái gì a cũng chiều , e muốn ăn gì ,thích đi chơi đâu dù trời mưa hay nắng gió a vẫn sẵng sàng có mặt. Hiện tại đôi lúc trời mưa đi học về cũng tự mình âm thầm chạy về nhà thay đồ rồi.... ...... Chờ anh tối về gọi " Đang có việc với mấy thằng bạn tí " ...... Cam chịu trong mọi hoàn cảnh miễn sao đừng rời xa e chồng ơi hix... .... Sắp đến thi học kì e đã nói với a cân nhắc lại việc gặp nhau ít lại để lo tập trung hơn cho việc ôn bài nhưng sao lại khó chịu như vậy : ..... Tuỳ thôi....không lẽ ngày nào cũng học à hix..lúc a nhớ e chịu hết nỗi phải làm sao ? Hay là tính lấy lí do để hẹn hò với thằng khác ? ..... Đâu có , e yêu Anh nhiều lắm mà. Chỉ là e sợ thi rớt ba mẹ biết thì xong hix.... ..... Ôi màu mè quá. Không học được thì từ từ tính , mấy con bồ những thằng bạn a vẫn chơi đều đều lên lớp rầm rầm đó, có sao đâu hzza.... ..... Hix...hiểu rồi , a cứ để e học nha ,khi nào rãnh là chạy lên gặp a liền mà.... ..... Thấy người yêu nó tĩnh lặng phát ngôn : .... Ừ....! Như thế cũng được...nhớ nhé. Thôi a đi công chuyện đây. Pai e. .... Khi thời gian rãnh trước đây a luôn2 tìm mọi cách làm cho e vui , đơn giản chỉ vì sao nhỉ ? Bằng hành động thực tế để thể hiện tình thương yêu chân tình chăng ? Sao bây giờ e suy nghĩ lệch hơn thế a hixRead More...
Nếu nghe thấy con gái than phiền trên đời này chẳng có người con trai nào tốt thì con trai đừng nên cố gắng trở thành một người con trai tốt, chỉ nên nhún vai mỉm cười bỏ qua mà thôi…
Nhỏ hơn 10 tuổi thì không nói làm gì, hắn chỉ biết nghịch dại chứ chả biết gì.
13, 14 tuổi, hắn bắt đầu có cảm tình với con gái, nhưng lúc đó vẫn còn tránh xa con gái lắm, lại còn tỏ ra là ghét con gái vì sợ bạn bè trêu chọc.
15 tuổi, nghe người lớn nói đến một tên nào đó đào hoa lắm, làm tổn thương con gái, khiến con gái tự tử. Hắn nghĩ rằng tên đó thật lòng lang dạ sói, sau này nhất định hắn sẽ là một người con trai si tình, nhất định cả đời chỉ yêu một người con gái mà thôi
16 tuổi, hắn thích một cô bạn, nhưng không dám nói ra. Hắn vẫn tỏ ra bình thường, chỉ khi nàng ra khỏi cổng trường rồi, mới nấp ở sau cửa sổ tầng hai mà nhìn theo bóng nàng. Hắn nghĩ nàng nhất định là một thiên sứ.
17 tuổi, có một người con gái thích hắn, nhưng hắn giữ khoảng cách với cô ta rất xa. Trong lòng hắn chỉ có nàng mà thôi, chẳng màng tới bất kì cô gái nào khác.
18 tuổi, hắn xem một bộ phim tình cảm, hắn cảm động phát khóc, hắn nghĩ, nếu như nàng của hắn mất đi đôi mắt, hắn nhất định như nhân vật nam chính trong phim, không một chút do dự mà dâng đôi mắt của mình cho nàng, để nàng có thể nhìn thấy ánh sáng.
19 tuổi, đỗ đại học. Rút cục phải rời xa cô bạn mà hắn thầm yêu trộm nhớ bao lâu, lúc ngồi trên tàu để nhập học, cảm giác mỗi ngày một cách xa nàng hơn, trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng vô cùng. Hắn lại nghĩ rằng, nhất định sẽ không bao giờ quên nàng, đợi khi hắn thành công hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.
20 tuổi, nghe thấy người khác nói chuyện bậy, hắn cảm thấy người ta thật đáng xấu hổ.
21 tuổi, nàng viết thư cho hắn biết nàng đã có người yêu. Hắn khóc thầm suốt một đêm.
22 tuổi, hắn ngỏ lời với một người con gái khác, nàng nói: "Anh là một người tốt, nhưng em vẫn còn nhỏ." Hắn nghĩ, mình đích thực là một người tốt, hắn nói: "Không sao, anh có thể đợi em". Lòng hắn nghĩ, hắn sẽ không như mấy kẻ đa tình, ba năm hay năm năm hắn đều có thể đợi nàng.
23 tuổi, chính người con gái từng nói với hắn cô còn rất nhỏ đó, yêu một anh chàng đẹp trai khác. Hắn vô cùng mơ hồ, thì ra người ta có thể "lớn" nhanh đến vậy
24 tuổi, hắn lại ngỏ lời với một cô gái khác, nàng nói: "Anh là một người tốt, nhưng em không phải là người thích hợp với anh". Hắn băn khoăn rất lâu, ta là người tốt, tại sao em lại không hợp với ta ?
25 tuổi, hắn lại ngỏ lời với một cô khác, cô này đã đồng ý hắn. Hắn rất hạnh phúc, bắt đầu dốc sức vì tương lai, hắn nghĩ vui chơi chỉ là nhất thời, chỉ có cố gắng, chăm chỉ hết mình thì hắn và nàng mới có một tương lai hạnh phúc. Vậy mà nửa năm sau, nàng đòi chia tay. Lí do chỉ vì một người con trai khác, người con trai biết nói những lời ngọt ngào làm vui lòng nàng. Người con gái đó nói: "Anh là một người tốt, là em có lỗi với anh." Hắn dường như đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu: hắn là một người tốt.
26 tuổi, hắn bắt đầu sa đọa, kết bạn qua mạng. Người sặc mùi nước hoa thời thượng, hơn nữa dần dần còn biết cách nói những lời làm vui lòng con gái. Chẳng lâu sau, hắn có bạn gái. Mặc dù hắn đối với nàng cũng rất tốt, nhưng trong lòng hắn rất rõ, hắn chẳng hề yêu nàng.
27 tuổi, hắn chia tay. Hắn nói với nàng: "Em là một cô gái tốt, là anh có lỗi với em."
28 tuổi, hắn cũng thử nếm mùi, ha ha, phát hiện ra người khác làm được thì hắn cũng làm được.
29 tuổi, hắn cũng biết kể chuyện bậy, hơn nữa lấy làm thích thú khi thấy con gái xung quanh vì thế mà đỏ mặt.
30 tuổi, hắn đột nhiên phát hiện hắn rất có khả năng cưa cẩm con gái, nhưng lại chẳng còn khả năng yêu. Thế là hắn đã viết trong "profile" của hắn thế này đây:
**************************************** Thực ra người con trai nào cũng rất muốn là một người con trai chung thủy, chỉ yêu một người.
Thực ra người con trai nào cũng mong muốn mãi mãi yêu một người.
Chỉ có điều, chẳng có người con gái nào chịu yêu những người con trai như vậy cả. Các cô cho rằng những người con trai như thế quá ngây thơ, quá cổ lỗ, chẳng có hứng yêu.
Thế nên con trai bắt đầu phải thay đổi, trở thành mẫu con trai mà con gái vẫn yêu thích, kiểu con trai mà miệng lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo, ăn chơi bất cần hoặc là hài hước hóm hỉnh.
Bắt đầu học cách nói những lời ngọt ngào chứ không phải những lời thật lòng, bắt đầu học cách biết giả vờ quan tâm, học cách lấy lòng con gái bằng cách tặng những đồ trang sức này kia, học cách cưa cẩm, học cách nắm bắt tình yêu. Hay là nhìn thấu thế gian, đùa giỡn tình trường, để trở thành kiểu con trai bị con gái căm hận nhất.
Con trai có thể dễ dàng chiếm được lòng của con gái. Nhưng khi yêu, trong màn đêm, họ cũng biết khóc. Không có con gái thì sẽ không bao giờ có tình yêu.Read More...
Tôi vừa muốn kéo anh lại, vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ…Tôi bắt đầu sợ đánh mất.
*
- Hôm nay cả lớp học thêm 45 phút để bù cho 2 ngày nghỉ của tuần trước.
Cả lớp ồ lên một tiếng khi nghe cô thông báo. Không sao, cũng chỉ còn một buổi nữa là không còn được học…Tôi nghĩ và mỉm cười. Mấy đứa nhóc này thật tình rất giống mình của cái thời mực tím.
Tôi là đứa hơi khác người thì phải. Khi người ta uống nước trà nóng giữa mùa đông buốt giá thì tôi vẫn thích gọi một ly trà đá và chờ cái lạnh chui dần qua cuống họng. Khi người ta thích đi những cái xe xịn và phân khối lớn thì tôi lại thích đi chiếc xe 82 độ. Thi thoảng lại thích cái cảm giác hơi ngột ngột trên xe bus. Khi người ta thích đi học ngoại ngữ ở những trung tâm lớn thì tôi lại xin để học cùng mấy nhỏ cấp III ở trường ngay gần nhà. Khi người ta hướng tới cách ăn mặc sành điệu và sexy thì tôi lại thích cách ăn mặc bụi bặm. Khi người ta vai kề vai với người tình thì tôi lại thích nhâm nhi ly café ở một quán quen trong hẻm. Và tôi có cả ngàn đặc điểm được cho là khác người khác ví như cắt tóc kiểu ngang đổ và bấm, ví như là antifan của các chàng trai mà để sologan là: "Tôi yêu trẻ con và tôi thích cách người ta tạo ra chúng.’’ Và thi thoảng cũng để lại hiệu ứng là sự quan tâm rất chi đặc biệt của một cơ số các bạn bè và người thân.
Chưa bao giờ tôi tưởng tưởng tình yêu sẽ đến với tôi như thế nào, nhưng đôi khi hạnh phúc lại đến vào lúc mà người ta không ngờ tới. Cũng giống như cơn mưa của ngày hôm ấy.
Một buổi chiều tôi đang sải bước trên con đường Pasteur sau khi bước chân ra khỏi trường Soul với cây đàn guitar trên vai thì cơn mưa sầm sập lao tới. Những chiếc lá bị bứt vội khỏi tán cây, cuộn mình lao xuống cùng những hạt mưa đang tung ra sau khi tiếp đất. Những bông hoa xà cừ trắng ngần cũng rơi lả tả, lăn lốc dưới chân tôi.
Tôi bước thật chậm, chẳng bận tâm cơn mưa đã làm tôi ướt áo và mái tóc cũng bết lại. Kéo chiếc mũ của áo khoác lên để ngăn lại một chút se sẽ lạnh. Tất cả là tại cái bài hát buồn…Tôi cúi người thắt lại cái dây giày vải vừa tuột thì chiếc đàn rơi xuống khỏi vai. Đúng lúc cơn mưa mịt mù trút nước.
Chiếc ô tô thắng vội, rồi tiếng bước chân đạp trên nước và bàn tay rắn rỏi kéo tôi vụt vào xe. Điều ấy khiến tôi ú ớ. Và trái tim tôi loạn nhịp khi chàng trai nào ôm ghì tôi vào ngực. Tôi càng cố đẩy thì người ấy càng cố kéo tôi vào người. Cái tay người ấy như gọng kìm cứ ấn cái đầu tôi vào cổ và với thái độ rất yêu thương, nhẫn nại. Cho tới khi tôi không chống cự gì nữa thì người ấy bắt đầu nới lỏng tay ra. Tôi bắt đầu thở và hét lên.
- Điên à, cái anh này.
Đến lúc này thì anh nhìn tôi với ánh mắt buồn và bối rối.
- Xin lỗi…cơn mưa lớn quá.
Với cái tính cách của tôi, đáng ra anh đã ăn cái bạt tai vì cái tội dám sàm sỡ tôi, và vì cây đàn của tôi còn nằm ở dưới đất. Nhưng không hiểu sao khi ấy, tôi chỉ yêu cầu dừng xe.
Cho đến bây giờ anh vẫn trêu tôi vì cái tội si mê cái vẻ đẹp của anh. Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh hẳn có chuyện gì buồn, và nhầm lẫn gì đó.
Tôi chẳng biết bằng cách nào mà anh có thể mò ra tôi giữa một cái bể người, thậm chí không hề biết tôi tên gì, ở đâu và làm gì?
Tôi làm việc tại một bệnh viện phụ sản. Và những người mà tôi thường gặp gỡ dĩ nhiên là các mẹ, các bà rồi. Thế mà khoảng chừng hai tuần sau lần gặp gỡ bất đắc dĩ đó. Anh tới tìm tôi.
Đi làm, tôi ăn mặc nhìn chững chạc hơn nhiều so với cái vẻ nít con, bụi bặm hôm ấy. Cả anh và tôi đều ngỡ ngàng khi nhận ra nhau.
- Anh đưa vợ đi đẻ à?
Tôi vừa hỏi vừa ra vẻ tìm kiếm. Chắc đó là điều khôn ngoan nhất tôi có thể làm để né tránh cái suy nghĩ, làm thế nào mà anh chàng đẹp trai này lại có thể tìm đến tôi cơ chứ.
- Tôi tới để gặp vợ.
Tôi muốn điên lên với cái vẻ tự đắc, và đôi mắt như đang cười khiêu khích tôi. Dĩ nhiên là tôi biết mình bị trêu đùa rồi. Giữ vẻ điềm tĩnh cần phải có, tôi rút tấm card cá nhân đưa anh và nói.
- Hãy liên lạc với tôi bằng số này. Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với anh.
Tôi nói rồi quay lưng, biết là phía sau anh đang nhìn tôi - ớn lạnh vì màu áo blouse.
- EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH!
Tôi quyết định không thèm trả lời cái tin nhắn vớ vẩn như thế này. Tuy vậy nó vẫn làm tôi nao nao khi chợt nghĩ về một người đẹp trai với cánh tay rộng lớn.
Một buổi chiều, khi nắng vừa tắt. Tôi bước ra khỏi bệnh viện và hướng về phía nhà thờ. Cuối tuần tôi muốn tìm cảm giác bình yên nơi thánh đường và nếu trong lòng có bứt rứt gì thì tôi mong đợi sự siêu nhiên sẽ mang tất cả đi.
Anh ở đó tự bao giờ với nụ cười hiền từ khác hẳn vẻ mặt nham nhở mà tôi tưởng tượng về anh như một gã Sở Khanh. Tôi đã yếu lòng?
Anh cứ tới bất thình lình khiến cho tôi bắt đầu sợ cảm giác không kiểm soát nổi cuộc sống của bản thân, và cả cảm xúc nữa.
Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, khi tôi vừa được ra trực, và đang rảo bước trên vỉa hè. Ngắm nghía tia nắng vừa xéo qua tán lá. Tôi cũng mê đắm với những cánh hoa vàng nào vừa rụng. Anh xuất hiện đột ngột, cướp tôi đi từ tay của những ngọn gió mát lạnh.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy? Làm ơn buông cái tay anh ra khỏi tay tôi và cất cái mặt đê tiện của anh ở nhà.
- Một ngày đẹp trời như thế này, em không thể cất cái vẻ khó chịu khi gặp anh, và nói với anh bằng cái giọng ngọt ngào vốn có của em, hay là tặng cho anh một bản nhạc như là bố thí với kẻ ăn xin sao?
- Anh không biết là tôi rất mệt sao?
- Anh biết, nên đâu có bắt em đi để làm việc đâu, em cứ thư giãn như là điều em muốn, thậm chí em có thể ngủ.
- Ừ thì ngủ. Tôi sẽ ngủ thật đấy.
Và tôi ngủ ngon lành trong khi quên mất không rút bàn tay ra khỏi tay anh.
Chúng tôi tới Vũng Tàu khi nắng bắt đầu lên cao. Nắng vàng trải đều trên bờ cát. Biển xanh cũng như sâu hơn với bầu trời lên cao không một gợn mây.
- Đi spa được không em? Anh thấy mắt em có nếp nhăn rồi kìa.
Tôi rút vội chiếc điện thoại và soi mình thật kĩ. Tôi không chắc lắm về chuyện tôi đang bắt đầu già đi.
Tôi được nghỉ ngơi cho tới khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Anh đánh thức tôi và cùng ngắm thứ ánh sáng đang nhạt dần, nhạt dần…
Một chút tham vọng, tôi bỗng muốn anh trở thành cái gì đó với tôi, hoặc chí ít cũng muốn lần sau như thế này.
Chúng tôi dắt nhau đi mấp mé triền nước. Mỗi lúc sóng xô lên, anh kéo tay tôi quay một vòng, còn tôi nhảy lò cò. Vậy là chỉ có chân anh ướt nhé. Tôi bắt đầu mở lòng ra để nói về những chuyện gần nhất. Thi thoảng dừng lại chụp hình chọc nhau và cười đùa.
Trăng cứ dìu dịu mà ru tôi bằng bài hát của biển. Bờ vai anh lớn thật lớn. Anh hỏi tôi:
- Em có muốn anh tặng em một bản nhạc không?
Tôi đồng ý nhưng với điều kiện sẽ không đàn cho anh đâu. Anh cười vì cái kiểu con nít của tôi lại tái phát...
Ừ thì đi.
Anh bước chân vào một bar, và rất trịnh trọng anh tặng tôi một bản nhạc piano.
Vậy nhé. Vậy là không hề đụng hàng nhau rồi. Tôi hơi cười vì lúc trước chả phải chính tôi cũng bị tiếng đàn piano làm mê đắm…
Không nghĩ nữa. Tôi phải chấm dứt tình trạng này thật nhanh. Anh vừa đẹp trai, vừa hài hước, vừa đàn giỏi. Nhìn cách anh đàn thì nhất định là được đào tạo bài bản từ tấm bé. Tôi không nghĩ mình lại có ngày sẽ dừng lại ở một chàng lãng tử như thế này. Nhưng cái cảm giác khi mọi người vỗ tay rào rào, và ánh mắt khi tị của một cơ số các cô gái có mặt hôm đó thì tôi lại muốn ngay lập tức cho anh là ứng viên của tình đầu. Duy chỉ có việc anh là ai? Anh từ đâu đến? Anh là người như thế nào? Và tôi có phải là người thay thế không?
Tôi vừa muốn kéo anh lại. Vừa muốn đẩy anh ra, vì hình như càng cố đẩy anh ra, anh lại càng kéo tôi lại gần. Và anh cứ thế, tới bất thình lình, chẳng bao giờ hẹn trước. Cứ khiến tôi nhảy chân sáo lên khi về tới nhà. Ở cạnh anh rất vui. Chẳng biết cái cảm giác đó sẽ kéo dài đến bao giờ… Tôi bắt đầu sợ đánh mất.
Blog truyện - BlogTM gửi đến các bạn truyện ngắn: "Luôn chờ em cúp máy trước"
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt...
Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy.
Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, "Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.Read More...
Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn sưu tầm: "Anh yêu em thật lòng!"
Hân Hân - Giọng kêu thật lớn của 1 cô nàng ngồi ngay dưới dóc của quán cà phê máy lạnh làm mọi người xung quanh theo phản xạ nhìn với theo. Trong đó có 1 cô gái tóc dài đen, làn da trắng nõn nà không tì vết, cô mặc 1 chiếc váy màu ngọc bích, trông giống như 1 cô búp bê ở cửa tiệm trang hoàng trang sức.Thật đẹp. Đó là Hân Hân.
- Nhung tới lâu chưa.Xin lỗi vì bị kẹt xe nên Hân tới trễ.
- Hè hè, hok sao đâu, Nhung cũng mới tới mà. Vừa nói, cô bạn vừa làm mặt ngố và ngắm cô bạn hoa khôi hồi học đại học cùng mình.
Hân mang 1 vẻ đẹp không mặn mà kiêu sa mà ở cô toát ra 1 vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng khiến cho người đối diện tự nhiên say đắm.
- Nhung sao dzậy?
- Ak không, ngắm lại nhan sắc của nàng tí thui, 2 năm không gặp mà nhìn Hân vẫn như xưa, tuyệt vời thật.
- Cám ơn hen. Hân cười hiền dịu. Cô là vậy, luôn khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp vì nụ cười của mình.
- Không ngờ là có ngày mình lại gặp lại nhau, chồng Nhung có chuyến công tác ở đây, nên Nhung được đi chơi ké, luôn tiện ghé thăm cô bạn cùng phòng nhút nhát.
- Sao Nhung không đem Pé theo cho mình xem với.
" Heo không cần ăn cơm, em không cần...". Tiếng điện theo reo lên cắt ngang câu chuyện.
- Sao nào con yêu, hả...uhm, mẹ đang...
Mẹ ! Cô bạn ngày xưa tinh nghịch đi chơi khuya về í ới gọi cô ra mở cửa, không có chìa khóa không biết làm cách nào hết, cứ loay hoay đi tới đi lui tìm mọi cách, ai ngờ trong nháy mắt xoay lại đằng sau thì thấy con bạn đã giục dép phi phẳng qua hàng rào vào trong. Vậy mà, giờ đây...
- Nghĩ gì á nàng? Cô bạn tinh ranh nháy mắt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Hân Hân. Tiếng gọi từ 1 người con trai từ đằng sau lưng cô, Hân xoay lại 1 bàn tay miết nhẹ lấy vai cô, rồi choàng từ đằng sau vòng qua người cô hôn xuống cổ. Đối diện, 1 đôi mắt khó chịu đang chăm chăm nhìn có vẻ bực tức.
- Uhm, anh ngồi đi. Đây là Nhung, bạn đại học của em. Còn đây là Hoàng, người yêu của Hân.
- Chào em, Hoàng đưa tay ra về phía Nhung, không biết sao Nhung lại có ác cảm với tên đó đến vậy, đưa tay ra bắt xã giao, Nhung cười gượng.
Cử chỉ vừa nãy của Hoàng làm Nhung bức xúc, ai dè trước mặt bạn của bạn gái mà Hoàng lại có thái độ khiếm nhã như vậy. Nhìn qua Hân, Nhung bỗng chùng Lòng. Hồi đại học bao nhiêu chàng trai săn đó Hân, Hân hiền không biết phải làm sao với những chiêu trò của nhóm cây si kia, may mà nhờ có Nhung, cô luôn ở bên bảo vệ cô khỏi đàn sói lúc nào cũng rình rập. Cũng chính vì vậy mà suốt 4 năm đại học Hân không biết thế nào là tình yêu. Bây giờ đây chỉ còn 1 mình giữa chốn xa hoa đầy cạm bẫy này, không biết Hân có may mắn gặp được 1 người yêu tốt hay không.
Hân hiền lành, trong cái bản chất con người cô vốn có, nhớ hồi đó, đứa bạn chung lớp ngồi khóc không hiểu nguyên do, Hân lại hỏi thì được biết mẹ bạn đó bị bệnh không có tiền về quê và mua thuốc cho mẹ, vậy là không chần chừ, Hân về đập con Heo mà cô nuôi suốt 2 năm trời để dành dụm khi ra trường có thêm tiền mua xe để đi làm đem đến cho cô bạn kia mượn.
Ai ngờ đâu những ngày về quê thăm mẹ của cô bạn kia lại là những cuộc chơi trong quán bar, vũ trường cùng bọn bạn con đại gia cùng khóa trong khi ở đây Hân cắm cụi đi làm thêm, tối về còn chăm chỉ chép bài giùm cô bạn "tốt " đó nữa. Sau trận đó, Hân bị Nhung mắng cho 1 trận vì tôi nhẹ dạ, cả tin. Hân chỉ im lặng.
- Bạn của em cũng xinh đó chứ nhỉ- Giọng Hoàng vang lên làm cho bầu không khí có vẻ thoải mái hơn 1 chút.
- Dạ, hoa khôi của trường em ngày xưa mà anh. Hân nhìn sang Nhung tinh nghịch.
- Nhưng không đẹp bằng em- Vừa nói tay Hoàng vừa vuốt dọc sóng lưng của Hân, đồng thời tay kia xoa xoa lấy bờ môi đỏ thắm của cô.
- Này- Giọng Nhung hét lớn làm cả quán ngoái đầu nhìn lại. Trong lúc Hân và Hoàng đang bất ngờ thì Nhung đứng phắt dậy.
- Xin lỗi Hân- Nhung phải về có chuyện gấp, hẹn gặp Hân sau. Không chào Hoàng và không kịp để Hân nói lời nào, Nhung với tay lấy chiếc túi sách đi thẳng trong vẻ bực bội khó tả.
Hân nhìn theo, bây giờ thì cô có thể hiểu, Nhung là vậy ,luôn tìm cách để bênh vực cô, Hân hiểu thái độ của Nhung, Hân biết Nhung không thích hành động của Hoàng, nhưng mà làm sao được, Hân đã quá quen với việc Hoàng đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm của mình rồi, Hoàng nói làm như vậy là vì Hoàng yêu cô.
- Bạn em sao vậy?
- Không, mình về thôi anh.
- Đến khách sạn nhà anh nha.
- Làm gì?
- Anh nhớ em. Song song với lời nói đó là 1 cái hôn siết làm cô ngạt thở.
-------------------------------------------------
Bước vào 1 khách sạn 5 sao, mọi thứ nơi đây đều đẹp và sang trọng, mọi người ra chào đón Hoàng và Hân, Hân không còn rụt rè lạ lẫm như những lần đầu đặt chân đến đây nữa. Cô mỉm cười nhìn mọi người. Từ ngày quen Hoàng không biết cô đã vào đây bao nhiêu lần rồi, vào đây không như mọi người là mặc áo dài chào khách hay những bộ vest đi tới đi lui cùng 1 đống hồ sơ trên tay. Đơn giản Hân đến đây là lên phòng cùng Hoàng, lần đầu hay là lần N thì cũng vậy.
- Vào tắm đi em
- Hôm nay em thấy mệt, em muốn ngủ
- Không, anh muốn em vào tắm cùng anh- Hoàng xách ngược tay Hân lên khiến cô đau.
- Em không muốn
- Dậy thì ngay đây đi, hôm nay chúng ta không cần giai đoạn đầu đâu..
Nói dứt lời, Hoàng vật Hân xuống giường, như con hổ đói, Hoàng xé toạc tất cả những thứ trên người Hân xuống, Hoàng hôn khắp người cô không bỏ sót chỗ nào, nhất là đôi môi mềm đó. Hoàng cắn, Hoàng day khiến Hân rên lên khe khẽ vì đau. Hoàng vồ vập, nhưng Hân không 1 chút phản ứng, cô nằm im, nhắm nghiền mắt, mặc kệ Hoàng.
- Em có biết là anh rất yêu em không.
- Có
- Có, có, lần nào em cũng trả lời là có, Thật sự em có biết là anh rất yêu em không Hân. Hoàng thúc mạnh vào người cô, Hân vẫn như vậy không cảm giác.
- Em vào tắm đi rồi mình đi ăn
Quấn chiếc khăn vào người Hân đi thẳng vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi những suy nghĩ hiện tại trong đầu cô, cô cảm thấy dễ chịu. Bên ngoài, ly rượu được lắc lắc trên tay. Hình như người con trai kia cũng đang miên man về chuyện gì đó.
- Anh tắm rồi thay đồ đi
- Uhm, để anh mặc đồ giúp em
Hoàng mở tủ lấy ra 1 chiếc váy trắng dài, đây là chiếc váy mà Hoàng tặng Hân trong ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau vừa rồi.Kéo khóa lên trong gương kia cứ như 1 thiên thần, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt long lanh, Hoàng siết nhẹ Hân từ đằng sau.
- Vợ anh đẹp quá.
Hoàng hay có những biểu hiện đó, nhưng không nhiều, Bởi vậy dù 1 năm yêu nhau nhưng Hân vẫn chưa hiểu hết về Hoàng. Bước ra khỏi khách sạn mọi ánh nhìn đổ về 2 người, vì Hân quá xinh đẹp, Hoàng quá lịch lãm hay là vì 1 nguyện nhân nào khác.
Bước xuống chiếc xe hơi làng cóng, Hoàng dìu Hân vào 1 nhà hàng sang trọng, hình như ai cũng nhìn 2 người.
- Ê, Hoàng- Theo tiếng kêu Hoàng nhìn lại
- Tú- Hoàng gọi khẽ rồi cùng Hân bước đến, nơi đó có 6 người, 2nam , 4 nữ.
- Anh Hoàng, lâu rồi mới gặp anh, dạo này anh mất tích đâu vậy- cô gái rất xinh đẹp nhưng mặt đầy son phấn, khuôn ngực mấp mé dưới chiếc váy quây trong cực kì hấp dẫn.
- Anh bận- Hoàng xoa nhẹ nơi cái chỗ trắng ngần đó
- Bận gì mà quên người ta luôn hà, ghét anh ghê. Cô gái nũng nịu siết vào tai Hoàng. Nhớ anh muốn chết.
- Anh cũng nhớ em mà.
- Dzậy tối nay mình về nhà em nha.
- Tối mai đi, hôm nay anh có hẹn rồi.
- Hẹn dắt "má" đi chơi hả?
Câu nói vừa dứt lời thì cả bàn không ai hẹn mà cười lớn. Hân cúi mặt, cô đã quá quen với việc Hoàng đùa giỡn với những cô gái khác trước mặt mình, cô không còn lấy gì làm bỡ ngỡ.
" Người yêu của em có nhiều người theo đuổi, ngưỡng mộ thì em phải lấy làm hãnh diện chứ". Câu nói khi lần đầu tiên thấy Hoàng thân mật cùng cô gái khác trong phòng anh Hân đã lớn tiếng hỏi nguyên do và được đáp trả như vậy. Và từ đó, Hân cũng không còn biết ghen.
- Thôi đi- Hoàng lớn tiếng đồng thời đẩy cô gái kia sang 1 bên làm mọi người im bặt. Hoàng nhìn Hân không nói 1 lời.
Hoàng- đẹp trai, giám đốc của Khách sạn 5 sao mà ba anh làm chủ tịch, anh phong độ, ga lăng, đôi mắt đa tình khiến cho nhiều người ngây ngất. Hoàng nổi tiếng ăn chơi và qua đường với nhiều cô gái nhưng chưa chính thức quen ai, cho đến tận bây giờ Hân là người yêu chính thức đầu tiên của Hoàng.
- Về thôi- Hoàng kéo tay Hân ra khỏi chiếc bàn đó rồi đi thẳng ra xe.
- Về khách sạn.
- Dạ
Lại khách sạn, bất giác Hân cười nhẹ.
- Anh lên trước đi, em vào đây chút xíu.
- Em đi đâu?
- Chút chuyện riêng thôi
- Uhm, nhanh nha.
Hân bước vào hông sát bên phòng họp, cô tính gọi điện cho Nhung hẹn mai dẫn theo em pé cho cô gặp mặt.
- Lại quay lại ah.
- Uhm, khiếp thật, vừa đi hồi chiều.
- Nhìn mặt cứ như thiên thần ấy dzậy mà ghê quá mày hen.
- Tất nhiên, nhờ bộ mặt đó mà kiếm bộn tiền đó mày, không biết ngoài sếp mình ra còn những sếp nào nữa nhỉ.
- Tất nhiên rồi, hihi, sếp mình cũng dzậy mà, lợi dụng nhau cả thôi.
Hân vùng bỏ chạy, cô không ngờ mọi người lại nghĩ tình cảm của cô chỉ là lợi dụng , chỉ vì tiền của Hoàng mà thôi, cô yêu Hoàng, cô yêu bằng cả trái tim mình chứ không phải là sự giàu sang như mọi người nghĩ.
Tim cô đau thắt, ngực nhói như có hàng ngàn con kiến đang bò ở đó.
Cô nhớ lần đầu tiên gặp Hoàng, lúc đó cô bị giật túi xách, Hoàng cứ như 1 thiên thần hộ mệnh. Anh phóng chiếc moto về phía 2 tên cướp. Anh đá ngã xe chúng, tóm gọn lấy, cho mỗi tên 1 cú đấm và đem túi xách về trả cô.
Nét lạnh lùng lúc đó của Hoàng khiến lòng Hân lâng lâng khó tả, cảm giác này chỉ có mỗi Hoàng đem lại cho cô.
Hân chạy nhanh về phía phòng anh, cô muốn gặp anh trong lúc này, muốn ôm anh thật chặt, muốn nói ra điều mà lâu nay cô vẫn giấu.
Cạch, tiếng cánh cửa mở cũng là lúc tiếng chuông điện thoại Hoàng reo.
- Em lên rồi ak, nghe máy giùm anh đi. Tiếng Hoàng trong phòng tắm.
Ấn nút nghe chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang tiếng.
- Sao lúc nãy giận dzữ dzậy m? Chuyện bình thường của mày thôi mà. Mày cũng hay thiệt, 1 năm rồi mà chưa đổi món ak, trông cô ta cũng xinh thật nhưng không biết ve vãn gì cả. Chán. Dù sao thì cũng đỡ hơn lúc trước. Qua tay mày có khác. Gởi lời cám ơn đến tao đi chứ, vì nếu không có sự hợp tác của tao trong cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đó thì bây giờ...Tút tút...
- Ai gọi dzậy em? Hoàng lau tóc ngước nhìn Hân
- Em sao dzậy? không khỏe chỗ nào ak.
Hân xoay người chạy đi, nước mắt cô tuôn rơi.
- Hân, Hân. Hoàng gọi với theo, bây giờ trên người anh chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Anh lấy chiếc điện thoại, là số của Tú.
- Mày vừa nói gì với cô ấy hả, *
Không biết bên kia đầu dây nói gì mà Hoàng ngồi phịch xuống, mắt anh vô hồn.
Hân chạy, cứ chạy, mọi người nhìn cô đều mặc, nước mắt cô rơi ướt nhòe mascara.
Chuyện gì xảy ra chứ, cô khóc nấc lên từng hồi, là kịch bản, thì ra là kịch bản, 1 năm qua những gì Hoàng làm với cô chỉ là kịch bản thôi sao.
Giúp cô lấy lại túi xách, ngồi hàng giờ ở quán cô làm thêm chỉ để tặng cô 1 bó hồng và ngắm nhìn cô, dầm mưa để đi đón cô về trong thời tiết lạnh buốt, nắm lấy tay cô suốt đêm không chợp mắt để trông cô bệnh.
Những cái ôm siết trong cơn say, những nụ hôn nồng nàn, lời nói ngọt ngào, tất cả, tất cả chỉ là kịch bản. Vậy mà cô cứ ngỡ.
Cơn mưa sao lại đổ xuống vào lúc này, có phải là muốn hòa quyện chung với nước mắt của Hân hay là xoa dịu niềm đau đang vỡ tung trong lồng ngực. Hân khóc, khóc cho đến khi kiệt sức rồi ngất đi.
Vồ lấy tấm thân trắng nõn chỉ còn dính 1 chút đồ ngu trên người, Hoàng nhai ngấu nghiến cái cơ thể ấy, anh như kẻ điên, cắn, ghì, lôi, xé.
- Từ từ anh. Giọng cô gái đầy vẻ thích thú. Em cũng nhớ anh lắm.
Rồi cô ta xô Hoàng xuống, cô ta mạnh bạo giật tung những nút áo sơ mi ra khỏi người anh, cắn mạnh vào khuôn ngực rắn chắc đó, tay cô xoa lấy gương mặt lạnh lùng của anh.
Hân không như vậy, Hân chưa 1 lần như vậy với anh, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng chỉ làm theo những gì Hoàng yêu cầu, không mạnh mẽ, không làm Hoàng đau, chỉ có anh làm cô đau.
- Tránh ra- Hoàng đẩy mạnh cô gái ra xa.
- Anh sao vậy?
- Cút đi
- Gì chứ?
- Tôi nói cô cút đi
- Hứ- Mặc chiếc váy vào người cô ta đi thẳng.
Đứng dậy khoác chiếc áo ngủ dài, anh bước ra khỏi phòng, anh tiến lại căn phòng của riêng anh và cô. Hoàng đã từng dắt nhiều người con gái về khách sạn này ngủ nhưng với riêng phòng này thì không, nó chỉ dành cho 1 người con gái anh thật lòng yêu mà thôi.
Ngả người vào thành giường, châm điếu thuốc, Hoàng cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhớ Hân quá, anh không tìm thấy cô, anh như muốn điên lên, đầu óc rối bời.
Cái tâm hồn mỏng manh đó sẽ như thế nào khi không có anh bên cạnh, chắc sẽ khóc chứ.
Hoàng chưa bao giờ thấy Hân khóc, 1 cô gái yếu đuối nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt anh.
- Không phải vậy- Hoàng hét lên, anh ôm đầu rồi bật khóc, giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông yêu thật lòng.
Hoàng đã từng nghĩ đó chỉ là màn kịch mà anh dựng nên để có thể lấy được thể xác của 1 thiên thần trong mắt mọi người cho đến khi....
Anh yêu Hân lúc nào không hay, chỉ biết là anh đã yêu, yêu thật lòng người con gái đó.
Nhưng Hoàng không hiểu, không hiểu tại sao Hân lại thản nhiên và không bao giờ phản ứng trước thái độ của anh với những người con gái khác. Anh muốn cô ghen, muốn cô khóc khi thấy điều đó,muốn cô có cảm xúc. Hay là Hân không yêu anh.
Mà phải, từ trước đến giờ chưa 1 lần Hân nói yêu anh.
Cái suy nghĩ ghê sợ đó cứ bám riết lấy Hoàng, anh sợ điều đó là sự thật. Vậy là không muốn để mất cô anh cứ tỏ ra vẻ bất cần, muốn chiếm hữu, bắt cô phải làm theo những thứ anh muốn. Chỉ vì quá yêu mà thôi.
- Giờ em đang ở đâu- Hoàng khóc trong đau đớn.
--------------------------------------- - Em tỉnh rồi ak?
- Anh
- Uhm, em ngủ 2 ngày rồi, chuyện gì vậy?
Nước mắt bỗng rơi trên khuôn mặt Hân, Thiên ngồi đối diện mà lòng anh cảm thấy đau nhói.
Thiên luôn vậy, luôn xuất hiện những lúc Hân cần ai đó bảo vệ. Ngày trước vì ganh ghét sự xinh đẹp của cô mà 1 vài người trong trường đã thuê người ức hiếp cô,
Hân sợ hãi khi đứng trước bọn người kinh khủng đó, bọn chúng vuốt tóc, sờ mặt Hân, tay chúng đang chuẩn bị chạm vào nút áo thì 1 bàn tay giật chúng lại, đấm cho chúng 1 trận thừa sống thiếu chết.
Hân sợ hãi tột cùng, cô khóc ngất, anh ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô " Đừng sợ, không sao đâu ".
Thiên là vậy, luôn âm thầm bảo vệ Hân khỏi mọi tổn thương, anh không cho phép ai được chạm vào người con gái yếu đuối đó.
Nhìn thấy ánh mắt Hân dành cho người con trai đã lấy túi xách về cho cô mà hôm đó anh chưa kịp làm gì được. Ánh mắt đó anh chưa từng thấy trước đó.
Và lúc đó Thiên biết anh mãi mãi không còn cơ hội.
Nhưng vẫn vậy, Thiên vẫn đứng ngoài cuộc đời Hân, theo dõi bước chân của cô, mặc dù tay của cô bây giờ đã trong bàn tay khác, anh vẫn đợi, vẫn chờ người con gái duy nhất anh yêu.
- Em ăn chút gì đi
- Hân im lặng
- Ăn rồi mới có sức mà khóc nữa chứ- Câu nói như nhát dao đâm trúng vết thương mới, Hân lại khóc, cô gần như kiệt sức.
- Nói cho anh được không?
- Em yêu anh ấy
- Uhm, nhưng sao? Thiên đau buốt
- Anh ấy không yêu em, chỉ là đùa giỡn.
Choang- Tô cháo trên tay Thiên rớt xuống, anh xoay người bước nhanh ra cửa. Hân giật mình rồi vội chạy theo, cô linh cảm có chuyện không hay xảy ra.
- Thiên, chờ em.
Không nghe tiếng Hân gọi Thiên lái xe như vô thức, vẫy gọi chiếc taxi đằng sau, Hân đuổi theo. Lòng cô như lửa đốt. Mong sao không có gì xảy ra.
----------------------------------
Bây giờ trong Thiên chỉ có sự căm hờn. Nắm chặt bàn tay lại, anh tăng tốc độ.
Tại sao? tại sao có được người con gái đó trong tay lại không biết trân trọng, tại sao lại lừa dối cô ấy, tại sao lại khiến cô ấy đau lòng, tại sao để cô ấy khóc.
Tay anh đấm mạnh xuống, bao nhiêu câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu anh. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, anh đã tự hứa với chính mình là phải bảo vệ cô, để cô luôn tươi cười. Vậy mà...
Tăng vận tốc tối đa anh chạy vượt qua cả đèn đỏ, giờ anh chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất mà thôi.
- Chạy đi chú- giọng Hân gấp rút
- Đèn đỏ mà cô
Nắm chặt 2 bàn tay, lòng cô rối bời.
---------------------
Bốp- choang- Ly rượu trên tay Hoàng rơi xuống, anh choáng váng nhưng rồi đứng dậy quay lại nhìn người vừa dám đánh mình.
Thiên xách cổ áo Hoàng lên, lại 1 cú đấm vào mặt. Hoàng bật dậy giơ tay đấm trả vào mặt Thiên.
- Anh điên ak- Hoàng nắm lấy cổ áo Thiên gào lên
- Phải, tôi đang điên, điên vì anh đã làm cho người con gái tôi yêu phải khóc.
- Người con gái anh yêu,lại em nào nữa đây- Hoàng cười nhạt.
Bốp, 1 cú đấm vừa từ Thiên.
- Hân Hân, là Hân Hân, cô ấy yêu anh thật lòng, trao cho anh tất cả, sự ngây thơ, hồn nhiên, sao anh lại trả cho cô ấy cay đắng và đau khổ hả, hả?
Vừa nói Thiên vừa đấm vào bụng Hoàng. Lần này Hoàng không phản ứng, anh đứng im, Thiên vừa nhắc đến Hân, người con gái trong cuộc đời anh.
Khẽ mỉm cười, anh chua xót nói " phải, là tôi lừa dối cô ấy, thì sao"?
Bốp, bốp những cú đấm của Thiên cứ liên tục, vì Hân, Hoàng đáng bị đánh, anh không phản ứng, bây giờ đây anh cần 1 người đánh anh thật nhiều, thật đau để khỏa lấp đi nỗi đau trong lòng. Anh đau, đau lắm.
- Dừng lại, dừng lại đi- Hân gào khóc nức nở khi thấy Hoàng bị đánh, máu từ khóe miệng Hoàng càng làm Hân sợ hãi.
Hân hoảng loạn, cô vùng chạy ra ngoài, cô sợ nhìn thấy máu, sợ hãi khi nhìn thấy máu của Hoàng. Và cô cứ chạy.
- Hân, Hân, dừng lại đi- tiếng kêu của Hoàng và Thiên làm mọi người thảng thốt.
Cô cứ chạy, cô muốn trốn tránh tất cả.
- Dừng lại đi Hân, Hân ơi, cẩn thận
Rầm!
- AAAAAAAAAA- Tiếng người đi đường la thất thanh
- Hân,em sao rồi- Tiếng Thiên gọi hoảng hốt, đỡ Hân dậy, anh lay lay người hân.Mắt Hân hé mở.
- Anh
- Uhm, anh đây, em sao rồi.
Cổ Hân bỗng nghẹn đắng, ngực cô thắt lại, mắt mờ đi, tai cô nghe tiếng ong ong. Nước mắt cô tuôn không ngừng.
- Anh ơi- cô gào lên trong đau đớn, đẩy mạnh Thiên Sang 1 bên cô bò đến người đang nằm trên vũng máu kia, Là Hoàng, người anh đang co giật.
- Anh ơi! máu, sao thế này, nhiều máu quá. Hân ôm chầm lấy Hoàng, toàn thân cô lạnh buốt, môi cô mấp máy không nói nên lời.
- Anh ơi, mở mắt ra đi, nhìn em đi mak, anh ơi, aaaaaaaa...
Hân khóc trong đau đớn, cô không còn sợ máu nữa, đó là sự sống của người con trai cô yêu.
- Em khóc rồi, cuối cùng anh đã thấy em khóc vì anh- Hoàng thì thào trong hơi thở yếu ớt.
- Không, em không muốn khóc vì anh, anh đứng dậy về đi, em muốn cười, em muốn anh làm trò cho em cười, dậy đi.
- Anh xin lỗi, xin lỗi vợ iu. Những ngày qua anh đã không biết cách để thể hiện tình yêu của mình, anh đã làm em khổ, chỉ vì sợ em sẽ rời xa anh, chỉ vì sợ mất em, không phải kịch bản, tất cả đều là thật, là thật, tin anh đi. Anh nắm chặt lấy tay anh cứ như sợ chỉ cần buông ra là sẽ không bao giờ nắm lại được nữa.
- Em biết, em biết mà, anh đừng nói nữa, đừng nói gì nữa.
- Không, anh phải nói, anh sợ mình không còn cơ hội.
- Anh im đi, im đi.
- Anh muốn nghe em nói " em yêu anh ".
- Không, em sẽ không nói hôm nay, đến mai ngày nào em cũng sẽ nói cho anh nghe hết, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối..
- Anh, anh, tay Hoàng sắp vuột khỏi tay cô, hơi thở của anh yếu dần, anh sắp tuột khỏi cuộc đời cô.
- Anh, Hoàng ak, em yêu anh, Hân Hân mãi mãi chỉ yêu anh mà thôi. Một nụ cười nở nhẹ.
Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, cô cũng vậy, nhẹ nhàng như bản chất cô vốn có, ôm anh, hôn nhẹ vào đôi môi ấy.
----------------------------------
Trên ngọn đồi ấy, đứng trước ngôi mộ mới xây, 1 cô gái tóc xõa dài, chiếc váy trắng kỉ niệm đó phất phơ trước gió, cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cười hiền trên tấm bia. Xung quanh 1 màu hoa cỏ may đang phất phơ trước gió.