Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Truyện ngắn: EM MUỐN NGỦ VỚI ANH...(P1)

Blog truyện - BlogTM chúc các bạn có một tuần mới đầy năng lượng. Hôm nay, chúng ta sẽ đi đến với một truyện ngắn sưu tầm của Leo với tựa đề: "Em muốn ngủ với anh...". Một câu chuyện rất hay đó!

"Hehe , bắt đc anh rồi nhé!" - Cô bé chạy đến và kéo anh ra ngoài .

" Anh này , em có chuyện cần nói với anh "

Ngoài quán rượu sáng và ít ồn ào hơn .

•••


Giọng của cô nàng , 1 cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mặc 1 chiếc váy liền màu trắng , cái áo khoác lửng màu đỏ ớt , 1 cô bé khá là sặc sỡ

_ Anh này , anh sẽ ngủ với em chứ ? Em sẽ miễn phí cho anh ...
_ Cái gì cơ hả em ?

1 cậu trai khá cao , cao hơn hẳn cô bé 1 cái đầu 1 phần tư, mặc dù cô này đeo 1 đôi giày có khi phải đến chục phân là ít. Trông anh ta có vẻ to con và cơ bắp .


Anh ta mặc 1 cái áo màu đen , hơi bó sát và quần bò đen . Rõ ràng là anh ta đang giả vờ , vì đến ông trông xe ngồi cách đó 5 mét còn nghe thấy rõ đến từng từ , thế mà anh ta còn hỏi lại

_ Anh sẽ ngủ với em chứ ? Em sẽ không lấy tiền đâu mà . Chỉ hôm nay thôi .

_ Ôi , haha ... Anh không đùa đâu ... Em về mà ngủ với mẹ ấy ... Thôi anh vào đây ...

Anh ta cười lớn , lộ cái răng khểnh dễ thương giống Đăng Khôi.

_ Ơ , anh đừng đi mà , em nói thật đấy! - Cô bé níu tay anh ta - Nghiêm túc đấy , anh ạ . Anh sẽ ngủ với em chứ ?

Anh ta thôi cười , trở lại vẻ mặt nghiêm túc , hơi cúi đầu xuống và dí sát vào mặt cô bé .

Có vẻ anh ta cũng uống được kha khá rồi , hơi thở nhiều mùi rượu.

_ A , nghiêm túc ah ... Vậy em nói đi ... Tại sao đòi ngủ với anh ....

_ Ơ ơ .... Em đang hỏi cơ mà ... Ai cho anh hỏi ngược lại . Anh phải trả lời trước chứ. Anh sẽ ngủ với em chứ ? _Cô bé nhắc lại câu hỏi 1 lần nữa.

_Ừ, vậy câu trả lời là không . Em hài lòng rồi chứ . Mặt em đáng nghi lắm . ( Cười gian )

_ Sao ? ... Sao lại đáng nghi j ? - Cô bé ngơ ngác.

_ Định lừa anh làm bố cái thai hở? - Anh cười hề hề - Trông mặt anh hơi ngố tí thôi , chứ anh không ngu ... Hề hề ...

_ Không .... Không phải thế ....

_ Không phải thế tại sao tự nhiên đòi ngủ với anh ? - Anh ta lại cúi suốt dí sát vào mặt nó .

_ Tại vì ... tại vì ....vì em thích anh ....

_ Thích anh ... Thích anh ... haha ... Vậy anh tên là gì ? - Vẫn dí sát và phả hơi rượu vào mặt nó .

_ Hơ ... Tên là gì thì làm sao em biết được .... - Nó gãi đầu gãi tai.

Nó nhớ lại vài phút trước đây .

" Không , cái anh này thấp quá .......... Anh này thì hơi béo ............ Anh kia đen như gỗ mun ... Cái anh bồi bàn trông đc đc tí thì lại không phải đối tượng ... Mẹ ơi , chẳng lẽ trai đẹp trên đời này tuyệt chủng hết rồi ...."

Cuối cùng nó bị thu hút bởi 1 anh chàng đang ngồi uống rượu ở quầy . Anh ta không đẹp trai , chắc chắn không đẹp trai , nhưng có 1 cái j đó rất là thu hút . Anh ta ko trắng quá , ko đen quá , khuôn mặt góc cạnh , và hơi rậm râu . Và nụ cười , nhất là nụ cười , nụ cười răng khểnh dễ thương giống anh Đăng Khôi.

"Hehe , chết anh rồi nhé , em bắt được anh rồi ... "

•••

_ Không biết tên là gì mà bảo thích anh .... Thôi nhóc về đi ... Hôm nay đùa thế đủ rồi ...

Anh lắc đầu quay đi và thở dài :

_ Con gái bây giờ trơ thật đấy ....

Cô bé cắn chặt môi .

_ Không ... Em nói thật đấy ... Anh chờ chút đã ... Vậy em sẽ trả tiền anh .

Anh ngoái đầu lại . Cô nhóc phiền phức này . Còn định giở trò gì nữa đây ?

Ngày hôm nay thật kì lạ . Sáng thức dậy từ sớm đánh răng rửa mặt rồi đi tập thể dục ( Mọi hôm còn nằm ườn trên giường mãi ko chịu dậy ) ở cơ quan tự nhiên hnay sếp lại mát tính , chẳng chửi chó mắng mèo văng tục với nhân viên như mọi hôm. Giờ đến lượt cô nhóc này ....


Cô bé vẫn đang lục trong cái túi xách màu đen lấp lánh , lôi ra 1 cái ví nhỏ màu hồng , có hình đầu 1 con mèo trông rất là ngu .

_ Đây , em sẽ trả tiền cho anh .... 2000 nhé ... Đêm nay anh ngủ với em ... _ Cô bé rút ra 1 tờ 2000 nhăn nheo và đưa cho anh ta thật .
__________________
_ Thôi thôi anh đừng nhìn em kiểu đấy nữa . Em hết tiền thật rồi mà . Nãy ông xe ôm chặt em ác quá _ Nó vừa xị cái mặt ra vừa banh mồm con mèo _ Anh xem này , không còn đồng nào thật mà ...

Anh cười lớn :

_ Em vui tính đấy . Thôi, coi như em giỏi, lừa đc anh . Chờ anh tí anh vào bảo bạn anh cái này rồi anh em mình đi . Anh á ... _ Dí sát mặt _ .... THÍCH LÀ NHÍCH ... haha

Bước đc vài bước lại quay lại :

_ Xong em sẽ giải thik cho anh tất cả những chuyện kì cục này chứ ?

_ Vâng , em hứa ....

Cô bé mỉm cười thật buồn , cúi mặt xuống nhìn những hạt màu đen lấp lánh trên chiếc túi xách

_ ô kê ... Em leo lên đi .

_ Nhưng em ko có mũ bảo hiểm .

_ Ui rời .... Ngốc .... Ko cần .... Cứ leo lên đây .... Anh là công an đây rồi còn sợ ai .... Ko phải xoắn .... hô hô.

_ Công an thật á ....

_ Cà rốt . Đương nhiên đùa rồi ... Thế cũng phải hỏi ... ( cười ngất )

_ Mà xoắn là cái gì anh .

_ Ui rời .... Xoắn mà không biết là gì .... Thôi về tự tra từ điển .... Chẹp ... 9x gì mà không biết từ xoắn ... Mà thôi chết rồi ....

Chiếc xe phanh kít lại .

_ Mà em tốt nghiệp phổ thông chưa ?

_ Anh yên tâm ... Anh ko phải vào tù vì quan hệ với trẻ vị thành niên đâu .

_ Có thật không ?

_ Anh hỏi hay thật . Có lẽ em phải giải 1 bài đạo hàm tích phân trước rồi mới lên giường ngủ với anh.

_ Anh vẫn không yên tâm lắm ... Thế lớp 12 học những môn gì ?

_ Toán Lí Hóa ... Văn Sử Địa ... giáo dục công dân ... ngoại ngữ mĩ thuật hát nhạc ....

_ ( Đếm đếm ) ờ ờ đủ 11 rồi ... Thôi ... Đi tiếp ...

_ Lớp 12 học hát nhạc .... thế cũng đòi đố ... hehe ... ơ mà bây h đi đâu anh ?

_ Nhà nghỉ . Chứ em định ra công viên rải chiếu ngủ với nhau chắc .

_ Em có ngốc đâu nhở . ý em là nhà nghỉ nào ?

_ Nhà nghỉ này ... _ Chiếc xe đỗ xịch .

Nhà nghỉ Cẩm Linh .

Nó ngước lên đồng hồ quầy lễ tân . Bây giờ là 10h .

Cuộc đời nó sắp rẽ sang 1 hướng khác . Nó sắp thành đàn bà ...

•••

Lúc anh đi vào nó , nó chẳng cảm thấy gì hết , chỉ thấy đau , rất đau , và bắt đầu ra máu .

Tay nó bấu chặt vào tấm ga trải giường màu trắng . Anh hơi hốt hoảng , vội vàng ra ngay .

_ Đây là lần đầu hả ... Anh cứ tưởng ....

Nó thấy tủi thân 1 chút , 1 vài giọt nước mắt khẽ chảy

_ Không sao đâu anh ạ , anh cứ tiếp tục đi ...

Lần này anh có vẻ nhẹ nhàng hơn . Bàn tay anh lướt nhẹ trên cơ thể nó , vuốt ve xoa dịu nó .

Nó chỉ nhắm mắt lại và chảy nước mắt . Những hình ảnh thoáng qua trong đầu nó . Người con trai mà nó yêu .

Bố nó . Mẹ nó . Và cái gia đình nhỏ sắp tan vỡ ....

Còn trong đầu anh nghĩ gì ? Nó chẳng thể đoán đc .

Anh có vẻ khá thành thạo . Nó không bị đau nữa . Nó tự hỏi đây là lần thứ bao nhiêu của anh ....

....

Anh đưa tay quệt những giọt nước mắt âm ấm của nó , khẽ vuốt những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi trên trán nó . Mọi cử chỉ của anh đều nhẹ và dịu dàng .

Anh nằm xuống giường . Với tay kéo cái chăn đắp kín người nó . Mắt anh nhìn lên trần nhà .

_ Có đau lắm không .... _ Mắt anh không hề rời khỏi cái trần nhà .

Nó cười và lắc lắc cái đầu :

_ Không anh ạ ... Anh làm rất tốt ... Cảm ơn anh ...

_ Thôi đi đừng giả vờ .... Lần đầu chẳng mấy khi dễ chịu đâu ...

Ngập ngừng 1 lúc .

_ Tại sao em phải làm thế này ?

Nó cố tình tránh câu hỏi của anh

_ Không mà , không giả vờ đâu . Anh làm tốt thật đấy . Lần sau em sẽ thưởng cho anh thêm 2000 nữa , ra kia mua bánh mì Sài Gòn ăn ... hehe ...

Anh này ngây thơ dính bẫy luôn

_ Khiếp người đâu mà ki ... Lao động cật lực như thế mà trả công rẻ mạt ... 2000 của em gửi xe còn chả đủ ...

_ 4000 chứ , anh không biết cộng ah _ Nó to tiếng , giả vờ quát .

_ 4000 cũng chả đủ _ Anh cũng to tiếng .

_ Thôi được .. _ Nó dịu giọng _ Nếu anh thik ... Em sẽ thưởng cho anh cả cái áo khoác của em ...

Nó nói và chỉ vào cái áo khoác vứt lăn lóc tận ngoài cửa .

_ Cái áo của cô tôi mang về chắc để lót nồi ?

Nó lừ mắt :

_ Hơn 400 đấy bố ạ .

_ Ah ... _Anh cười _ ... Với cái giá đó thì còn có thể dùng lót ổ cho con Silip nhà anh . Nhưng nó không thik màu đỏ lắm . Nó sẽ tè ra đó mất ...

_ Nhà anh nuôi chó ah ... Tên hay quá nhỉ ... Anh cũng thú vị đấy ...

Nó cười ngặt nghẽo 1 lúc .

_ Tiền không lấy .... Áo khoác không lấy ... _ Nó gãi gãi _ Thế anh thik lấy cái gì ?

Nó quay sang anh chớp chớp mắt .

_ Ah, anh có thể lấy tạm cái váy kia ... _ Anh chỉ cái váy vứt ở 1 xó khác của căn phòng .

Nó đùa :

_ Ôi anh cũng thik mặc váy ah ... ( Chớp chớp ) ... Nhưng chân anh nhiều lông thế kia mặc sẽ xấu ... Hehe ...

_ Không anh mang về cho mẹ anh mặc chứ . Chân mẹ anh đẹp lắm . Chắc bà sẽ rất gợi cảm trong bộ váy của em . . Còn anh hôm nào anh sẽ đi mua 1 cái như thế nhưng to gấp đôi ... hehe ... May ra mặc vừa ...

_ Anh đúng là mặt dầy ...

Nó thò tay ra ngoài nhổ ngoéo 1 cái râu trên cằm anh

_ Chết nè .... Cái đồ mặt dầy ...

_ Áaaaaa... Đau ... Ờ nếu đồng ý rồi thì tí về anh lấy luôn ... hiiiiiiiiiiiiii

Nó nằm cạnh anh trên giường . Cùng cười đùa . Mặc dù nó chưa biết tên anh , và anh cũng thế . Nhưng ở anh nó có 1 thứ cảm giác rất ấm áp và thân thuộc . Có lẽ nó đã gặp anh từ kiếp trước . Hoặc kiếp trước nữa .
Nó mông lung suy nghĩ và không nói gì nữa . Và anh cũng im lặng . Thôi cười đùa . Anh chợt như phát hiện ra .

_ Ơ này , em bảo sẽ giải thik tất cả với anh cơ mà . Sao em cứ lảng đi thế . Trả lời đi . Tại sao em phải làm thế này ?

_ Làm thế này là làm thế nào ?

_ Thì chủ động đi dụ dỗ con trai nhà lành , rồi hại đời trai của người ta , cướp đi cái trong trắng của người ta ... Tội em đáng ăn đấm ...

_ Thôi đi xin anh ... haha ... Anh mà trong trắng cái nỗi gì .... Có mà trong trắng như tờ giấy than ... _ Nó cười phá lên .

_ Mà em hỏi thật nhé đây là lần thứ mấy nghìn của anh rồi ?

Nó lật người lại , chống 2 khuỷu tay xuống đất , nhìn vào mắt anh , chớp chớp trông rất là điêu ...

Đến lượt anh cười phá lên :

_ Khiếp em cứ nói quá . Lần thứ mấy trăm thôi chứ . Mấy nghìn thì quá đáng quá ....

_ Em nghi lắm .... _ Nó nhíu mày rồi cười cười .

_ Mà này em lại lừa anh rồi .... Anh đang hỏi em cơ mà .... Em ăn gian thế ...

_ Hỏi gì ấy nhở , em quên rồi ... _ Nó lại gãi đầu .

Bị anh cốc cho 1 cái .

_ Phét vừa thôi . Anh có phải con lừa để em dắt mũi đâu . Đánh trống lảng mấy lần rồi . Nói đi ... Tại sao thế ? Tại sao lại đi cho không 1 người không quen biết ?

_ Vậy em cho anh đoán 3 lần .

_ Chắc chắn là người yêu em có vấn đề . ... Em giận nó nên mới tức mình ngủ với người khác ?

_ Giận dỗi người yêu thì việc quái gì phải đi ngủ với người khác chứ . Cứ sút thẳng vào mông nó . Người yêu em hư em đá cho bay đít . Giả thiết của anh vô lí lắm .

_ Đấy, con gái mà ăn nói như thế sau này sao lấy đc chồng ... Thực ra ... Lúc ở bar anh thấy em tát bốp vào mặt 1 cậu .... _ Trời ơi cái thằng đó mà anh cũng nghĩ là người yêu em ... _ Nó cười ngặt nghẽo _ ... Đến xách dép còn chưa đáng ...

.....8h. Tại quán rượu .


Cô bé đứng trước cửa quán rượu . Chiếc váy ngắn màu trắng và quần tất đen . ( Đen sì í , không lộ 1 mảng đùi nào )

Trời không lạnh lắm nhưng nếu ai để ý sẽ thấy cô khẽ run rẩy.

Chưa bao giờ cô đến quán rượu như thế này . 1 mình .

Buổi tối ở quán bar khá ồn ào và đông đúc , và đương nhiên , nồng nặc mùi rượu và mùi người trộn lẫn vào nhau.

Tiếng nhạc xập xình . Cô bé lạ lẫm nhìn ngó những người xung quanh mình . Bất chợt 1 cái khoác vai .

_ Em gái ơi tối nay đi chơi đê ...

1 hàm răng khấp khểnh nhe ra cười toe . Cô bé ngó sang bên trái , nơi cái chất giọng miền nam sặc mùi rượu ấy .

1 tên con trai gầy và cao lêu đêu . Tóc hắn khá dài , làm xoăn xù ra bờm xờm và nhuộm 7 sắc cầu vồng sặc sợ như 1 con vẹt . Hắn mặc 1 cái áo hawai chẳng thiếu thứ màu gì trên đời , và không cài cúc áo phía trên , để lộ ngực . Phía dưới là 1 cái quần đùi cây dừa .

" Trời đất ơi đâu ra cái thể loại dị hợm này vậy? "

Con bé nghĩ thầm trong đầu " Thà chết còn hơn đi chơi với anh "

Cô bé gạt tay anh chàng ra khỏi vai mình

_ Đồ dở hơi , quen biết gì mà đòi khoác vai ... Xê ra đi ... Ra chỗ khác chơi _ Giọng quát của nó át cả tiếng nhạc xập xình ngoài quán .

Nhưng có vẻ chả ai để ý .

_ Ui cha ... Miệng lưỡi ghê gứm chưa .... Đi chơi với anh 1 tí ... Tí về thik gì anh mua cho ...

_ Đã bảo không rồi mà ... Anh biến đi ... Đồ hàm cá mập ...

_ Gứm chết , làm gì mà kiêu .... hehe ... Thì hum sau vậy ... cưng nhé ...

Thằng cha thò tay vào váy và bóp mông cô nàng

_ A ... Cái thằng dâm dê này ...

Nó trợn mắt quay người lại kèm theo 1 cái tát trời giáng vào mặt thằng kia .

Quán rượu ngừng xôn xao trong 1 giây .

Giờ chỉ còn tiếng nhạc xập xình .

Tên dê già hơi bất ngờ vì cái tát . Đứng hình mất mấy giây sau nữa .

Quán rượu lại trở về vẻ náo nhiệt của nó . Dường như chưa từng có gì xảy ra vài giây trc đây .

Chuyện này có lẽ là quá bình thường ở đây .

Thằng cha lấy tay ôm má

_ Ơ hay cái con đĩ này .... May cho mày là ông không đánh đàn bà...

Nói đoạn lầm bầm quay lưng bỏ đi.

" Mẹ , đúng là ra ngõ gặp gái , đen vãi đái .... Đang ấm tự dưng bị ăn tát ... "

(Hết phần 1 - Còn nữa)

Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Truyện ngắn: CÔ BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ (P2)

Blog truyện - BlogTM chúc các bạn một ngày cuối tuần vui vẻ. Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục với câu chuyện "Cô Bé Quàng Khăn Đỏ" của tác giả L.i.n.h.
Cô bé quàng khăn đỏ (P1)


Lời kể của cô bé lọt vào tai anh dặt dìu, in từng con chữ đậm xuống cõi lòng sâu hút.

Cô bé thường nhìn thấy thành ban công này qua cửa sổ bệnh viện và trốn ra thăm nó. Cô bé chẳng biết nó cao bao nhiêu, nhưng cô bé biết rằng nó cao lắm lắm, đến mức nếu rơi thì sẽ không còn trên mặt đất. Lan can không có ranh giới nào che chắn cô bé với mặt đất sâu hun hút dưới tầm mắt. Nếu bước lên thành ban công và nhắm mắt lại, tất cả đối với cô bé sẽ chỉ là một màu trắng nhạt nhoà. Không hạnh phúc mà cũng chẳng có gì đau khổ. Không nụ cười mà cũng chẳng có nước mắt.

Cô biết bên dưới mình là mặt đất và bên trên mình là bầu trời. Biết một bên tay của cô là sự sống và bên kia là cái chết. Cô biết thế nhưng chẳng biết được rốt cuộc thì cô thuộc về phía bên nào của la bàn mang tên chính bản thân mình .

Cô nhớ được bên trên là bầu trời. Là nơi khí nóng và khí lạnh hoà quyện với nhau, là nơi đối với cô chẳng có sung sướng cũng chẳng có bi ai, là nơi chẳng có yêu thương cũng chẳng có ghẻ lạnh, là nơi tất cả đều hoà hợp. Là nơi con người chẳng có chút suy nghĩ gì về bản thân, về những sinh vật nơi mặt đất. Họ ko lo lắng về tương lai, ko cần biết đến hiện tại và chẳng bao giờ nuối tiếc quá khứ. Họ tự do bay lượn bằng đôi cánh pha lê trong vắt. Tâm hồn họ thanh thản, họ thoả mãn ra đi.

Lúc kể cho anh nghe những lời này, cô nhắm mắt lại mà ngửng mặt lên trời hứng gió. Và cô bé nói, rằng đôi khi trong lòng thắp lên một mong muốn, một ước mơ là có được đôi cánh pha lê ấy.

Gió thổi quanh nơi cả hai đang đứng cheo leo, tấm khăn màu đỏ giật ngược, tung bay dữ dội hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy đôi chân bé dần kiễng lên, như ngày càng nhẹ bẫng. La bàn bên trong cô đang dần mất hướng. Gió đưa chân cô dần bay lên.

Tim anh đập mạnh. Trước khi anh biết, một cái tên vụt khỏi miệng anh.

-Sa.

***

-Sa.

Mắt cô bé mở to, như trong cơn mê bừng tỉnh giấc, nhìn về phía anh, nơi ánh mắt của anh vẫn còn đang thấp thoáng nỗi sợ hãi như sắp mất thứ gì đó. Rồi nhận ra mình đã gọi tên cô, anh bối rối nhắc đến mảnh giấy bốn ngày trước. Cô gật đầu, rồi bước xuống khỏi thành ban công. Anh vụng về đỡ thân hình mảnh mai ngồi lại chiếc ghế gỗ. Cô bé im lặng, nụ cười biến mất trên môi, đưa tay xòe nhẹ về phía cửa ra. Đó là cử chỉ chào tạm biệt kì quặc của cô mỗi lần đến giờ cô muốn anh về.

Anh chần chừ một lúc, rồi bình tâm lại, xếp đàn vào trong hộp. Đóng cửa lại và ra khỏi tòa nhà, anh thấy bầu trời bỗng lặng gió, và trên cao kia, mất dấu vệt khăn màu đỏ bay ngang.


***

Ngày thứ năm anh đến, không còn hộp đàn nào nữa mà chỉ có một khẩu súng. Bộ phận giảm thanh không cần thiết giữa một nơi hoang vắng như vậy và với một cô gái được ghi chép là đã chết, để số tài sản đồ sộ lọt vào tay người bảo trợ. Người đó đảm bảo cho cô bé, vốn có bệnh hiểm nghèo ấy, một cuộc sống tốt đẹp trong khu bệnh viện biệt lập, cuộc sống mà với chính cô bé ấy cũng giống như là đã chết thật sự vậy.

Di vật đề lại từ cha mẹ cô chỉ có một chiếc khăn màu đỏ vô giá trị, may mắn vì thế mà người đó không cướp nó khỏi cô. Nhưng qua những đợt thuốc kì dị của người bác sĩ có nụ cười gớm ghiếc và cơ thể bị tách biệt với bên ngoài, bệnh của cô ngày càng nặng. Một mẩu giấy được làm như có vẻ tình cờ (còn vương vài hương nước hoa quen thuộc của người bảo hộ) đặt trên bàn cô bé về việc có thể thuê người giúp mình tự tử bằng cách nhờ ai buộc dải băng màu vàng lên cành cây nào đó. Điều đặc biệt là người đó sẽ chơi đàn tiễn đưa người sắp chết. Lúc nhìn thấy mẩu giấy ấy, cô bé chỉ mỉm cười xao xác.

Anh đã đến với dải băng buộc bởi người y tá " tốt bụng" mà cô bé nhờ vả được.

Cô bé đã ngồi đó, chờ anh như những ngày bình thuờng, đến mức người ta tưởng chỉ cần tiếng đàn vang lên, cô sẽ hát. Nhưng không còn đàn nào vang lên nữa rồi.

Anh đứng thẳng từ sau lưng cô, chứ không đứng chênh chếch như trước, để lọt vào mắt anh chỉ có mái tóc ngắn đen thưa, tấm lưng mặc áo trắng nhỏ đến như sắp vỡ và chiếc khăn quàng màu đỏ ám ảnh đã không còn bay mà chỉ buông xuống lặng lẽ. Anh không muốn nhìn cô bé nữa, cũng từng ước là mình chưa bao giờ gọi tên cô. Anh có thói quen không gọi tên khách hàng của mình, và cũng không nhớ chúng. Khi anh bắt đầu nhớ chúng cũng là lúc tay anh sẽ run khi chạm vào cậy súng nặng nề lạnh ngắt. Giờ tay anh chưa run, nhưng anh biết sau khi tiếng súng vang lên, đôi tay anh sẽ run rẩy, đẩy lòng anh xuống bậc sâu nhất của nỗi hoang mang không tên không tuổi.

Dù vậy, anh vẫn còn việc để lầm.

Lúc tiếng lắp đạn chậm rãi vang lên, cô bé bỗng cất tiếng.

-Nơi trên kia, theo anh nghĩ có bao giờ em nghe thấy tên em được gọi không?

Anh im lặng. Rồi trả lời, giọng như lạc ở xứ nào xa xôi lắm.

-Khi em còn được gọi tên bởi ai đó ở đây, sao em muốn đặt cược ở nơi còn không chắc có ai gọi em hay không.

Cô bé không nói gì thêm. Bầu trời nhìn thấy nụ cười mỉm thờ ơ của cô mở rộng thành nụ cười đẹp như giọng hát thần thánh.

Sau nụ cười ấy, tiếng súng vang lên.

***

Một ngày kia, người người đi trong công viên thấy một thanh niên trẻ chơi đàn violin giữa màu xanh ngắt của hàng cây đầu mùa hè. Tiếng đàn réo rắt, chậm rãi đê mê, vang lên xa rất xa. Tiếng đàn đã trốn thoát khỏi khu tập thể và những hòm thư có khóa bằng sắt, giấu kín những mẩu giấy mật mã về đơn đặt hàng của ai ở đâu đây muốn lìa trần, thoát khỏi cây bàng giờ chắc cũng đã xanh mườn mượt vì dải băng màu vàng sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở đó nữa.

Dù là đầu mùa hè, những đợt gió vẫn còn đùa nghịch lắm, đến mức thổi tung chiếc khăn quàng len mỏng màu đỏ trên vai cô gái nhỏ bé đang đứng cạnh anh, với giọng ca làm tất cả người đi đường phải dừng lại.

***

-Dù gì em cũng đã là người đã chết, vậy nên một lần được-coi-là-chết nữa để ở mãi bên anh cũng không phải là một ý kiến tồi, phải không, Sa?

Nụ cười tươi lại nở bung bên chiếc khăn đỏ bay trong không trung, thành một vệt màu rạng rỡ reo mừng trên nền trời vẫn còn rất xanh.

-Nơi đâu tên em được gọi, nơi đó là ánh sáng.

(Hết)
Truyện ngắn sưu tầm


Read More...

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Truyện ngắn: Cô bé quàng khăn đỏ (P1)

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn với tựa đề: "Cô bé quàng khăn đỏ" của tác giả L.i.n.h. Chúc các bạn một ngày vui vẻ!


"Cô bé quàng khăn đỏ vì đi lạc, bị lừa gạt mà rơi vào bóng tối trong bụng chó sói. Có lẽ cô bé cũng chỉ cần ai đó gọi tên mình, dịu dàng và yêu thương, như một phép thần tiên có khả năng giải thoát."


Tất cả bắt đầu từ cái ngày anh mở hộp thư như thường lệ.

Ổ khóa hòm thư cá nhân bằng sắt đặt ở sảnh khu tập thể vang lên lách cách, trong ánh nắng lấp loáng bình minh muộn giữa đông.Anh lôi ra một tập phong bì tài liệu màu vàng ố. Tiếng xé giấy xao xác, chậm rãi ơ hờ, mắt anh lướt qua hàng chữ ngoằn ngoèo trên trang giấy nhỏ. Xong, anh gập gọn, nhét vào túi ngực áo.

Cầm hộp đàn violin của mình lên, anh rảo bước xuống mặt đường vắng vẻ, ánh nhìn hướng lên cây bàng đứng im lặng gần đó. Thao thức trên cành cây khẳng khiu là một dải lụa màu vàng óng.

Đưa tay lên giật thô bạo dải lụa xuống rồi dúi nó vào cùng túi có tờ giấy lúc nãy, anh cài lại áo rồi bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Truyện ngắn: Cô bé quàng khăn đỏ (P1)


***

Đường phố buổi sớm mùa đông là một kì quan buồn. Hàng cây lá xác xơ, không còn nghe tiếng lá cọ vào nhau như mùa hè, trơ ra những cánh tay ngoằn nghèo, xương xương khúc khuỷu , tuyệt vọng dai dẳng cố vươn đỡ lấy ánh mặt trời thưa thớt. Xe máy chuyển bánh chậm rãi là lượt, hầu hết trên xe là những bộ quần áo học sinh nép sau lưng bố mẹ mắt díp lại, mỏi mệt trên chặng đường sống còn rất dài. Các cửa hàng đóng cửa im ỉm, thản nhiên quên đi cái náo nhiệt buổi trưa chiều, nằm yên câm điếc với mọi tiếng động khác cũng đang chần chừ, rề rà tan đi trong không khí ảm đạm.

Anh xuống xe, đi bộ qua khu ngoại thành có mấy căn nhà đang xây dở, có lẽ đã bị bỏ hoang, bước lần xuyên những mảnh đá màu ghi bạc lăn lóc, tạo âm thanh lách cách rõ rệt trong bầu không khí im lặng. Bất chợt đợt gió mới thổi tung chiếc áo khoác cài lỏng lẻo, luồn lách những mảng trống trên mớ tóc mái dày, rồi hất chúng bay ngược về phía sau. Anh, theo hướng gió, quay nghiêng đầu tránh đám bụi theo cùng, và bắt gặp một vệt màu đỏ loang loáng chuyển động trên nóc nhà đối diện.

Đôi chân dừng hẳn lại, ánh mắt anh nheo nheo, quan sát chăm chú lại vào vệt màu đỏ ấy. Gió chạy dọc theo hướng anh nhìn, dần nhạt đi rồi biến mất. Vệt màu đỏ nhẹ nhàng thu lại, khuất sau hàng ban công lở loét của khu công trình xây dựng.

Anh rút ra tờ giấy, đọc lại một lượt, rồi nhìn về phía khu nhà đó. Cất tờ giấy, anh rảo bước về phía nơi vệt đỏ đã xuất hiện và biến mất, như đám mây theo gió đến rồi bị thổi bay đi.

***

Anh nhìn quanh khu nhà đổ nát và tìm thấy chiếc cầu thang khá lành lặn. Lần theo tay cầm, chiếc cầu thang dẫn anh lên đến tằng thứ tư, theo anh cũng là tầng cuối cùng. Ngay cuối cầu thang tối là cánh cửa bằng sắt rỉ sét đã cũ, khi anh đẩy có tiếng ken két khá khó chịu. Mở cửa ra, anh bắt gặp thứ đã vẽ lên vệt đỏ kì lạ trên trời ấy.

Một cô bé nhỏ nhắn, mặc bộ pyjama trắng có viền cổ tay xanh nhạt, và trên đôi vai gầy là chiếc khăn quàng màu đỏ rất dài, đối lập với dáng hình của chủ nhân nó. Chiếc khăn quàng thờ ơ khoác vội vã chỉ đủ để lấp bớt phần cổ lạnh và một bên vai cô bé. Chiều dài còn lại của nó thì mải chơi đùa nghịch với những cơn gió đầu đông đang nhảy múa trên ban công, tạo nên vệt đỏ sống động lướt đi, như khiêu vũ cùng những đợt mây trắng phau và bầu trời xanh mướt.

Anh chắc chắn cô bé đã nghe thấy tiếng động khó nghe từ cánh cửa, nhưng vẫn không quay lại. Nhẹ nhàng đóng lại, anh đặt hộp đàn xuống, ngồi lên đống gạch chất cạnh tường đang xếp lăn lóc, và bắt đầu quan sát cô bé cùng chiếc khăn đỏ kì lạ kia. Một cô bé khá trẻ, chắc chỉ khoảng mười sáu tuổi, an vị trên chiếc ghế cũ bằng gỗ đã bạc mất lớp véc-ni, hướng khuôn mặt về phía nền trời trong vắt. Hướng anh nhìn từ góc sân thượng, nên có thể thấy thấp thoáng đôi mắt đen mờ nhạt tập trung vào khoảng không vô định và đôi má trắng đến trắng xanh, ẩn hiện trong làn tóc ngắn mỏng manh cũng bay trong những điệu nhảy của gió.

Cô bé đang mỉm cười một nụ cười rất nhẹ mà anh không hiểu được. Nụ cười không trọng lượng, thả trôi trên bờ môi, lơ lửng xa vời. Và nó hợp, hợp đến kì lạ, với ánh nhìn đen mướt cũng đang bồng bềnh hờ hững, như đang ngắm kiên nhẫn, điềm nhiên những sinh vật cổ tích vô hình.

Anh nhẩm đếm mất khoảng hai phút cho đến khi cô quay lại, chấp nhận sự tồn tại của anh như nó phải có. Cô bé cũng không nhìn anh, đôi mắt đậu tùy hứng trên chậu cây cảnh đã héo khô gần đó, giọng nói thanh, vọng lên nhẹ nhàng mà trong suốt.

-Anh có thể chơi violin cho em hát, không?

***

Cô bé đề nghị anh đến trong năm ngày, cùng giờ như vậy, ở đó trong vài tiếng đồng hồ, và chỉ chơi đàn cho cô hát. Anh đã ngạc nhiên khi cô cất tiếng với giọng nói êm dịu như gió, thì giờ lại càng sững sờ hơn trước giọng hát mê hoặc. Một giọng hát mềm, cất lên thì dìu dặt, rồi bắt đầu lan tỏa, ngọt ngào thiết tha trong không trung, làm người ta thấy lòng mình nặng hơn trước, khi đã lỡ yêu mà khắc ghi chất giọng thần thánh ấy vào tim. Khi gần đến đoạn kết một bài hát, giọng hát lắng lại như thủy triều níu lấy bờ cát, thao thức nhớ, thao thức tiếc thương. Từng nốt thấp trầm mặc thả mình, từng nốt cao vút bay lên, tiếng hát vẫn cảm giác thật dịu dàng, được nâng niu, ve vuốt.
Truyện ngắn: Cô bé quàng khăn đỏ (P1)

Và cô bé ấy vẫn dáng ngồi như thế, vẫn khuôn mặt và nụ cười nhỏ nhắn vu vơ như thế, qua ba ngày đầu, chỉ hướng về phía bầu trời và hát, như đang trông ngóng, như gửi lời đến ai đó đang ở một nơi rất xa, rất xa. Tấm khăn màu đỏ vẫn quàng trên vai, vẫn bay nhảy và khiêu vũ, đuôi khăn lượn thoăn thoắt trên không trung, tựa cánh tay đang vẫy gọi. Nhưng đôi khi nó làm người ta nghĩ rằng nó đang cố gắng vươn đến nơi sâu thẳm nhất của bầu trời, nhưng bị níu lại, không thể thoát ra. Vệt khăn màu đỏ không còn giống như đang nhảy múa, mà giống như đôi cánh chim đập điên loạn trong chiếc lồng vô hình bị khóa chặt trên mặt đất.

Còn anh, chỉ kéo đàn theo tiếng hát đẹp mê người, đôi mắt vẫn quan sát từng cử chỉ, từng động tác bờ môi và ghi nhớ vào lòng hình ảnh chiếc khăn len đỏ mỏng manh chấp chới trong gió.

***

Ngày thứ tư, chỉ sau một bài hát, cô bé chợt im lặng. Cây đàn trên tay anh ngơ ngác, hạ xuống chờ đợi. Cô bé không hát nữa, và bắt đầu đứng dậy. Anh ngạc nhiên, tầm quan sát của anh bắt đầu thu hẹp lại và tập trung hơn. Bỗng cô bé trèo lên thành ban công được xây bằng xi măng dở dang, cheo leo với độ cao bốn tầng nhà. Bàn chân nhỏ bé bám lên bề mặt cứng màu xám xịt, rồi bắt đầu bước từng bước nhỏ trên ranh giới giữa sống và chết.

Anh vội vàng đặt cây đàn xuống và chạy đến bên cô. Bàn tay rộng rắn chắc của anh nắm lấy cánh tay nhỏ, cánh tay mà anh đã không để ý là nó có thể mỏng manh và dễ vỡ như vậy. Đôi mắt cô bé theo phản xạ tình cờ hướng lên gặp ánh nhìn của anh. Lần đầu tiên anh nhìn rõ đôi mắt ấy, một đôi mắt trong vắt, nhưng vì đen trong vắt đến vô tình mà chẳng thể phản chiếu lại thứ gì. Đôi hàng mi cụp lại với nụ cười nhỏ vẫn trên môi, cô bé đứng thẳng lên và gạt tay anh ra. Dù vậy, vòng tay anh vẫn giương ra, sẵn sàng sẽ giữ cô lại nếu lỡ rơi về phía bên kia.

Nụ cười thờ ơ mở hờ hững, hướng giọng nói nhạt về phía anh.

-Em sẽ kể cho anh nghe, về nhiệm vụ của thành ban công này.

(Còn nữa) 
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Truyện ngắn: EM LÀ CÔ GÁI THỨ MẤY TRONG LÒNG ANH

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất hay và cảm động: "Em là cô gái thứ mấy trong lòng anh". Chúc các bạn một ngày nắng ấm và nhiều niềm vui.
- Chào cậu, cậu đang xem mấy tờ mời đăng ký câu lạc bộ trường mình à, cho tớ mượn xem qua nhá, hôm đầu đi nhập học tớ nghỉ.
- Uh, đây! -Tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng giật mình vì câu hỏi của cô bạn ngồi cạnh.
- Tớ làm cậu giật mình à, xin lỗi nhá. Cậu đăng kí vào câu lạc bộ nào chưa?
- Có lẽ là mình sẽ không tham gia câu lạc bộ nào cả, mình thấy không đủ trình độ lắm, còn cậu?
- Tớ chắc sẽ vào YRC (sinh viên nghiên cứu khoa học), vì chị tớ bảo nó có vẻ hay ho nhất.
Cô bạn vẫn cứ liến thoắng mà tôi lại thấy cái vỏ ốc của mình ngày càng thu hẹp lại. Khi mới bước vào lớp sáng nay, tôi đã thấy cái cảm giác ấy cuộn lên trong lòng thật khó tả. Dẫu biết khi vào lớp mới sự hoà nhập ban đầu sẽ thật khó nhưng mà sao có vẻ như sự hoà nhập này là không thể vì mình thấy khoảng cách đó quá lớn, nhìn lũ cùng lớp mình thấy vừa ganh tị lại mặc cảm, mình cũng chẳng dám đăng ký làm cán bộ lớp vì sợ cười là "Người như thế này mà đòi lãnh đạo người ta". Nhớ cái thời cấp III của mình quá, khi mình vẫn còn là một con bé lớp trưởng đầy cá tính lãnh đạo lũ nhí nhố trong lớp đầy uy quyền.
6 tiết học trôi nhanh. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là làm quen giáo viên và phương pháp học tập mới, tất cả mình đều đã nghiên cứu trước. Nói chung hôm nay không thật vui vẻ như mình nghĩ, có thể mọi chuyện sẽ khác vào ngày mai thì sao. Có thể ngày mai mình sẽ cố dũng cảm bắt chuyện và làm quen với một ai đó, chỉ sợ …
- Chào cậu! Chúng ta học cùng lớp đấy, sáng nay tớ đã nhìn thấy cậu ngồi đầu dãy. Giờ Toán vừa rồi thầy giảng nhanh quá, tớ không chép kịp bài mà lại trông thấy cậu chép bài chăm chú, cho tớ mượn vở về chép lại nhé. Tớ hứa mai tớ sẽ trả lại, Ok?
- Uh, mình cũng chỉ chép được một ít thôi, có mấy chỗ viết tắt cậu tự dịch nhé.
- Thanks! Mai tớ hứa sẽ trả lại ngay_ Quân không quên kèm theo một nụ cười quyến rũ chết người trên khuôn mặt thành thật đến phát sợ, một nụ cười đã làm bao em điên đảo, nó khẽ nháy mắt về phía Hàn đang chờ phía cổng trường như một thành công bước đầu.

Tiếp cận 1 đã xong.
Hàn đập cái bộp vào vai- Nhìn mặt mày lúc ấy trông rõ kinh, đúng là bé nào không tin mới lạ, mà nhìn em nhà quê ấy có vẻ ngây thơ nhỉ, chắc không đến 5 tuần đâu, thôi coi như tao bỏ tiền cược ra để xem một mô hình mới trong bộ sưu tập của mày vậy.
* Mày phải nhìn đấy mà học tập nhá ! Phải thế thì bọn con gái mới thấy mình có ý thức học tập. Mỗi em mỗi kiểu, em này là kiểu mọt sách phải dùng chiến thuật chăm học. Cứ nhìn tao mà phát huy, ai như mày đến giờ mà không có em nào ngồi ôm eo. Đúng là Hàn "thái giám".
Thái Hà trở thành cô gái thứ 15 "lọt" vào tầm ngắm của Bảo Quân, và liệu cô bé sẽ "ngã gục"? (Ảnh minh họa)
Mình cũng chẳng nhớ là có phải cậu vừa rồi cùng lớp hay không nhưng thôi kệ chẳng nhẽ lại không cho mượn thấy kỳ kỳ sao ấy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, mai khắc biết. Mà nhìn cậu ấy thành thật thế cơ mà dù gì thì cũng chỉ là một quyển vở toàn lý thuyết, không có nó mình vẫn có thể làm bài về nhà. Coi như có thể quen thêm một người. Nắng vàng nhẹ nhẹ trong một buổi sáng mùa thu của Hà Nội trứ danh. "Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy" tôi bất giác cười và nhớ lại câu nói của thằng bạn thân hôm xuống trường nhập học khi mà tôi tâm sự với nó nỗi lo lắng của mình, nhưng sao tao thấy để thực hiện được lời mày khó quá Minh à.
Hôm thứ 2…
* Hôm qua quên chưa giới thiệu, mình là Quân, Bảo Quân. Trả vở ấy này! Thế còn tên ấy là gì nhỉ?
* Mình tên là Hà, Thái Hà.
* Hôm nào có gì cho tớ mượn vở nữa nhé!- Và một nụ cười dễ thương nữa lại xuất hiện.

Tan học, một buổi học nữa lại kết thúc, hôm nay vẫn nắng vàng tươi mà sao mình chẳng thấy có thêm gì mới. Hôm nay mình vẫn chưa quen thêm ai ngoài cô bạn hôm qua ngồi bên cạnh. Tên gì nhỉ? Hoài Đan, Vũ Hoài Đan, một cái tên thật đẹp và một người cũng khá dễ gần.
* Hey, chào! Đi bộ à, nắng thế này, lên xe tớ đèo về. Tớ biết là nhà cậu cũng gần đây nên đừng lo phiền cho tớ. Coi như tớ trả ơn cậu hôm qua cho tớ mượn vở.
* Không cần đâu, mình quen rồi mà. Cậu cứ về trước đi.
* Đi đi mà, tớ có 2 cái mũ bảo hiểm này, không sao đâu. Coi như biết thêm nhà một người cùng lớp ấy mà.
* Ừ thì cám ơn cậu vậy nhé. Nhà mình ở…

* Đây chỗ tớ ở đây.
* Cậu ở tầng mấy? Tớ xin đưa cậu lên tận nơi cho biết chỗ, hôm nào có bài gì tớ còn đến tớ hỏi.
* Tầng 5, hơi cao phải không. Khi nào cậu cần hỏi trên lớp cũng được, muộn rồi, chào nhé.
* Ừ, bye. Mai gặp nhé! Thái Hà.
Thật ngạc nhiên vì cậu ấy nhớ tên mình đầy đủ như thế. – Chào Bảo Quân.
Bước 2, biết nhà đã thắng lợi.
Hôm thứ 3…
* Này Hà này, mình ngồi cạnh cậu được không, ngồi dưới kia bọn nó nhí nhố quá, chẳng nghe được gì! Ngồi gần có gì cho tớ hỏi bài luôn cho tiện.
* Tuỳ thôi, nếu cậu thấy cần.

* Lại đi bộ à?
* Ừ, chỗ để xe nhà tớ khó lấy quá nên sáng nào cũng không thể dắt ra được.
* Lên xe đi tớ đèo về. Tiện đường mà. Ai lại để bạn cùng bàn đi nắng thế này.
* Cảm ơn Quân nhé. Không phiền thật chứ.
* No star where ( không sao đâu )
* Cậu hài hước thật.
Bước 3,đã thu gần khoảng cách không gian.
Hôm thứ 4,…
* Thế xa nhà chắc buồn lắm nhỉ?
* Ừ mới đầu nên tớ thấy cũng bình thường! Quân là cháu đích tôn chắc được chiều ngất trời phải không.
* Ôi dào, bố mẹ tớ không quan tâm đến cái danh hiệu ấy đâu, chỉ có ông tớ là lúc nào cũng "thằng cháu của ông", mệt hết cả người. Cứ như Hà con một lại hay, muốn gì làm đấy không phải chịu cả đống áp lực, là tấm gương cho mọi người nhìn vào.
* Ai cũng có nỗi khổ cả mà. Thầy vào kìa…
Những mặc cảm của Hà dần bị thu hẹp vì câu bạn vui tính ngồi bên cạnh, có lẽ lây tính hài hước của Quân, Hà thấy mình cũng đã chủ động lên rất nhiều, rốt cuộc thì đâu phải dân thành phố ai cũng kênh kiệu như Hà từng nghĩ trước kia đâu. Nếu bỏ qua mấy cô nàng tiểu thư ngồi giữa lớp lúc nào cũng nhìn Hà bằng con mắt khinh khỉnh, nói chuyện đầy kiểu cách thì số đông còn lại cũng thật dễ gần. Hà thấy khâm phục cái cách Quân nói chuyện với mọi người, giống như là đã quen và thân từ trước, ai Quân cũng có thể đùa và hài hước được.
* Quân quen nhiều bạn cùng lớp này lắm phải không.
* Uh hầu hết là bọn cùng trường cũ. Mấy đứa khác trường thì quen linh tinh ấy mà. Chỉ có Hà là người đầu tiên tớ làm quen, một người mới tinh, ngồi cạnh cậu nói chuyện thật thú vị.
Mặt Hà ửng đỏ.
Bước 4 tạo lòng tin và sự thân thiện dễ đồng cảm đã xong.
Hôm thứ 5,…hết tuần 1.
* Hà này, chiều nay cậu có rảnh không, viết hộ tớ một bài văn nhé. Con em mình nó nhờ mà tớ lại mít đặc môn này. Giúp tớ, có gì sẽ hậu tạ sau.
* Mình không chắc là viết có hay hay không đâu. Có gì Quân tự chịu trách nhiệm nhá.
* Ôi, cứ phiên phiến ấy mà. Nó mè nheo tớ từ hôm qua đến giờ, mà hôm nay tớ hứa là sẽ làm cho nó rồi, bài văn tả cái bút chì ấy mà, nhưng hôm qua tớ viết nó lại chê tớ viết giống cái thìa. Làm nó cấu tớ tưng bừng.
* Uh thế cuối giờ Quân qua lấy nhé.

"Em có một cây bút chì bằng gỗ màu xanh, dọc thân mịn màng có sọc kẻ đỏ, em thường dùng nó để vẽ tranh…".
* Ui hay thế, tốt rồi, tối nay tớ "yên bình" rồi. Quân rủ Hà đi ăn được không. Coi như là hậu tạ cho vụ cái bút chì. Cấm từ chối nhé.
* Uhm, à, … mình bận mất rồi, thật đấy, để sau được không. Mà cũng muộn rồi Quân về đi, hôm khác nhé.
* Hà bận thật à, vậy cũng được. Hay mai là tối thứ 7 mình mời Hà đi được không.
* Chắc là mình không đi buổi tối được, để chiều đi nhé, tầm 4h, Ok?
* 4h chiều, Quân qua đón Hà. Sẽ có một bất ngờ đặc biệt.
Phóng xe về nhà, mà lòng Quân thấy mình đã chắc thắng phần nào. Thế nào nhỉ, trong mắt Hà giờ Quân đã là một cậu bạn vui tính và chăm học, lại còn một anh trai tốt nữa chứ. Càng nghĩ Quân càng thấy mình thật lố bịch và giỏi đóng kịch. Theo thoả thuận với Hàn là Quân sẽ hôn Hà sau 4 tuần nữa với tư cách là một bạn trai trước mặt lũ bạn trong dịp họp thường lệ cuối tháng của hội. Nhưng Quân thấy nếu mình có thể hoàn thành trước thời hạn quy định. Nhưng không sao 4 tuần là 4 tuần, quả còn xanh, nếu chín ép sẽ không ngon.
Bước 5, tạo một lời mời đi chơi đã thành công.

Mình không muốn cho Quân biết mình đang đi làm part time ở một cửa hàng ăn uống. Mình không muốn Quân khinh thường mình hay hiểu nhầm về những lời lẽ mà mình đã nói trước kia. Mình đi làm không phải vì mình túng thiếu mà mình chỉ muốn thử sức tự lập, mình muốn tự trang trải cho cuộc sống sinh viên xem sao, mình không muốn mỗi tháng lại đi rút tiền bố mẹ gửi. Mình thấy ngại ngại sao ấy. Những thôi kệ, chỉ cần bí mật là Quân không hiểu được đâu.
Hôm thứ 6,…
* Quân thề đây là quán chè ngon nhất mà Quân từng ăn. Một lần mình đưa mẹ đi ăn ở đây, mẹ Quân khen tấm tắc. Nhất là món chè sầu riêng này thì trên cả tuyệt vời.
* Quân dẫn mẹ đi ăn à? Con trai chu đáo thật đấy. Mình còn chưa dẫn mẹ đi ăn cái gì bao giờ.
* Thì thỉnh thoảng nịnh mẹ tí ấy mà, hơn nữa có phải là phụ nữ luôn thích đồ ngọt hơn đàn ông phải không? Tại bố mình hay đi công tác nên mẹ Quân ở nhà một mình buồn lắm.
* Uh có lẽ thế, vì con gái thích cái gì ngọt ngào mà. Mẹ Quân thật hạnh phúc vì có đứa con trai biết quan tâm như vậy. Món chè sầu riêng quả là ngon thật. Hà nhìn xuống cắm cúi ăn, những hạt trân trâu mát lạnh và long lanh, thơm nồng mùi sầu riêng. Tại sao Quân lại biết Hà thích ăn sầu riêng???

* Nhìn Hà đội mũ bảo hiểm trông như cây nấm ấy, hay hay, áo trắng, mũ bảo hiểm đỏ, một cây nấm như trong phim hoạt hình về Xì-trum.
* Quân thích xem hoạt hình à?
* Uh, Quân thích xem hoạt hình vì nó hài hước giống Quân. >.
* Phim hoạt hình duy nhất Hà xem là Nàng Tiên Cá, nhưng kết thúc buồn quá nên từ đấy Hà thấy ghét phim hoạt hình. Hà thích đọc chuyện hay xem phim gì ấy có hậu hơn.
* Hi vọng sẽ có ngày Quân kiếm được một bộ phim hoạt hình khiến Hà thích. Mình về đi.
Bước 6, một lời hứa, một cuộc hẹn hò.
"Mình nhớ nhà quá, nhớ căn phòng thân yêu, nhớ bố mẹ, nhớ cái chuông gió treo leng keng bên cửa sổ, nhớ cái giá sách đầy những thành quả mình sưu tập được. Bao giờ mình mới được về nhà đây. Đi học Đại học thật không như mình nghĩ, có phần nhàn tản và mọi người trong lớp cứ xa cách ra sao. Có lẽ, cuộc sống thành phố quá vội vã khiến mọi người thấy quen một người mới là mất thời gian quá nhiều. À, Mình quen được một câu bạn ngồi cạnh rất thú vị, cậu ấy có nụ cười rất đẹp và cái tên rõ công tử Bảo Quân, nghe giống như Bảo Nam trong phim "Bống dưng muốn khóc". Cậu bạn ấy khá dễ mến và có lẽ là người mình nói chuyện cũng nhiều nhất ở trên lớp. Chiều nay cậu ấy mời mình đi ăn chè sầu riêng, và cậu ấy kể về gia đình cậu ấy. Mình thấy đó là một gia đình rất hạnh phúc và đầy quyền thế. Cậu ấy là một người con trai Hà Nội đúng kiểu những cậu ấy không kênh kiệu và hơn nữa mình thấy cậu ấy giống một người bạn trước kia của mình, luôn hài hước và luôn làm mình dễ chịu…" Viết vội vài dòng entry về một chiều thứ bảy của tuần đầu đi học, mọi thứ đã dần ửng nắng vàng trong lòng mình. Cái vỏ ốc như dần tách mở. Ngoài trời đầy sao.
* Chào chiến hữu, thế nào rồi?
* Good, em ấy "ngây thơ" hơn tao tưởng, rồi mày sẽ sớm thấy mô hình mới của tao. – Quân nở một nụ cười trên môi với cái nhìn đầy ẩn ý với Hàn. – Thôi ra quán đi, hôm nay bọn nó tụ họp ở đâu. Tao vừa mới lừa được mẹ tao là đi liên hoan lớp đầu năm, nghĩ ra kể cũng tội, nhưng còn hơn là ngồi nhà nghe ông già cứ ca mãi bài ca đi du học.
* Ờ mà sao tao thấy mày cứ lẩn tránh mãi cái vụ đi du học ấy thế?
* Tại tao không muốn mẹ tao buồn, bố tao coi mẹ tao như osin trong nhà ấy, tao cứ nghĩ là nếu tao đi thì bố tao sẽ hành hạ mẹ tao hoặc đuổi mẹ tao ra khỏi nhà và dẫn con bồ nhí về là tao không chịu được.
Tuần thứ 2.
* Cuối tuần vui vẻ chứ Hà. Có gì hay không. Tớ mới có một quyển này hay lắm, Hà đang tìm quyển này đúng không.
* Ôi, "Vương Quốc Ảo ", cậu thấy quyển này còn bán ở đâu à, mình lùng mua mãi mà không kiếm được. Cậu đọc chưa, cho mình mượn nhé.
* Tặng Hà luôn, tại tớ thấy con bạn cũ có quyển này nhưng nó không thích nên tớ xin luôn. Coi như tặng cho một người thích tiểu thuyết về bổ sung thêm trên giá sách.
* Cám ơn Quân nhiều lắm. Hà không biết tại sao Quân tốt với Hà như thế, nhưng…Thôi cảm ơn Quân nhé.
* * *
* * *
Bước 6, một món quà đúng sở thích.
Tuần thứ 3.
"Công việc part time kể ra cũng khá thú vị, chí ít mình rèn luyện được khả năng giao tiếp với mọi người tốt hơn và chủ động hơn, mình lại có thể trau dồi được cả vốn tiếng Nhật miễn phí vì đây là quán ăn Nhật Bản nên khách nước ngoài cũng khá đông.

Vương Quốc Ảo nằm ngay trên bàn học, Quân tặng mình. Mình khôn phải là người dễ nhận quà từ người khác, những quả thực mình không thể từ chối món quà này, nó quá đúng mong muốn của mình. Chỉ trong một lúc nói chuyện phiếm mà Quân lại có thể nhớ được, không biết cám ơn Quân thế nào đây. Mình còn biết quá ít về cậu ấy… "
* Quân à, tặng cậu này, coi như cám ơn Quân về Vương Quốc Ảo. Mình không biết nhiều về hoạt hình nhưng mình thấy nó ngộ ngộ.
Một con xì-trum bằng bông mềm mại, màu xanh da trời đậm hiện dần qua lớp giấy gói. Quân thấy thực sự cảm động, vì trước tới giờ chỉ có mẹ là biết Quân thích xì – trum những mẹ lại không muốn Quân thích những thứ mẹ cho là "Con gái" như vậy nên không bao giờ mẹ tặng, bọn bạn nhà giàu mà Quân luôn chơi cùng thì chẳng đứa nào biết, mà có biết bọn nó cũng chẳng thèm quan tâm đến việc tặng một món quà như vậy. Nó quá "bé nhỏ".
* Uh, cám ơn Hà nhiều lắm. Mình tặng Hà cuốn sách không phải để Hà làm như thế này. Như thế liệu có quá sòng phẳng không.
* Mình chỉ đi ngang qua và nhìn thấy nó nên mình mua và tặng Quân mà thôi. Đừng suy nghĩ quá nhiều như thế.
Hôm ấy Quân không đèo Hà về vì nó thấy mình như có cảm giác thua cuộc. Quân thấy mình sẽ thua nếu cứ triển khai tiếp phương án này. Quân thấy mình mới là nạn nhân chứ không phải Hà. Mọi việc nó làm từ trước đến này chỉ là kế hoạch, Quân không hề có em gái, đó chỉ là cái cớ để Quân có thể rủ Hà đi ăn chè và cho Hà thấy Quân là một người anh trai "ảo" tốt như thế nào. Đã bao lần chinh phục khác, Quân nhận ra con gái thường muốn có một người anh trai và muốn người yêu mình cũng là một người anh trai tốt. Quân tặng Hà quyển truyện chỉ là để lấy lòng Hà, lần đó Quân gặp may vì thấy em gái Hàn có quyển đó. Quân mua lại gấp 10 lần giá trị thật của cuốn truyện để em gái Hàn nhường lại cho Quân. Quân đã điều tra được trên blog của Hà là thích ăn sầu riêng và làm như đó là một chuyện tình cờ. Tất cả, tất cả chỉ là một kế hoạch. Những lòng kiêu hãnh không cho Quân bỏ cuộc. Quân thấy cần phải tỉnh táo hơn là mọi chuyện có thể nằm trong tầm kiểm soát. Còn một tuần nữa cơ mà. Quân đã thề không bao giờ muốn yêu ai, vì Quân sợ sẽ giống bố mình, phải làm cho một ai đó tối tối đợi mình say rượu về, tận khuya, rồi hầu hạ mình như một ông vua, nghe mình chửi mắng, và người đó phải khóc vì mình.
Quân quyết định phải dùng mưu khác.
cuối tuần thứ 3.
"Ngày hôm qua tôi yêu thầm, người…" tiếng điện thoại vang lên dưới đống chăn.
* Hà à, Quân đây. Có rỗi không? Đi cùng Quân một tí được không.
* Uh, một lát thôi nhé vì Hà tí nữa Hà có hẹn.
* Uh nhanh thôi, Quân nhờ Hà mua quà giúp mẹ ấy mà.
* Mình sẽ xuống ngay.
Trên đường về, cả hai đứa gặp mưa, những trận mưa bất chợt. Ào ạt và xối xả. Trong cốp xe Quân có mỗi một cái áo mưa lại nhường luôn cho Hà.
* Quân lên phòng mình sấy cho khô đầu tóc đã rồi hãy về, mình cũng sẽ gói lại quà, bị ướt gần hết rồi.
* Không ngại chứ. Mình lên một lát đợi Hà gói xong rồi mình sẽ về luôn.

* Phòng Hà thơm nhỉ lại ngăn nắp thế, đúng là phòng con gái. Mùi này mùi bạc hà phải không.
Hà đang cắt một miếng giấy gói quà để bọc lại cho Quân. Một cái áo lụa thêu khá đẹp màu gạch non mà theo như Quân bảo thì mẹ Quân thích màu ấy - Uh, mình thấy trời này dùng sáp thơm mùi ấy sẽ mát và dễ chịu hơn. Xong rồi đây.
* Cám ơn nhé, Quân về luôn đây.
* Gửi lời chúc sinh nhật của Hà đến bác nhé.
Quân thấy trong lòng thực sự không thoải mái tí nào, dù mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp. Quân thấy như mình đang lợi dụng Hà.
Cơn mưa buổi chiều vẫn dai dẳng, đến tận nửa đêm rồi mới tạnh hẳn. Mùi hoa sữa thơm sực ùa vào cửa sổ, trời mát lạnh như căn phòng đầy mùi bạc hà Quân ngửi ban chiều. Màn hình điện thoại hiện 3 Missed calls và 2 messeg. Tất cả là của "15". Đây là cô gái thứ 15 của Quân.
Messeg1: "Q ve chua, trời van mua to can than nhe, khi nao ve den nha Q goi cho minh nhe "
Messge2: "Q van chua ve den nha a, Ha rat lo lang".
Nở một nụ cười chua chát. Nó thầm nghĩ nếu không ra tay lúc này thì thật phí. Quân nghĩ "mặc kệ đã đến lúc ra đòn cuối cùng không thì sang tuần sau sẽ hơi vội vàng", có thể hơi lạnh lùng thật đấy, nhưng phương châm của Quân là sẽ không bao giờ yêu ai.
* Hà à, Mình về nhà lâu rồi, nhưng mải giúp mẹ tí nên quên không gọi cho Hà. Uh may mà về đến nhà quà vẫn khô coong. Mẹ mình thích quà lắm. Mẹ có gửi lời cám ơn đến Hà và bảo hôm nào Hà đến chơi đấy.
* Vậy là tốt rồi, mình cứ lo bác không thích. Hôm nào mình sẽ sang Quân chơi.
* Mình, À này, à mà thôi.
* Có gì vậy, Quân nói đi?
* uh, mình, thôi Hà đi ngủ đi.
* Sao vậy Quân cứ thế là sao, nói đi, cần nhờ mình giúp gì à?
* Hà này, mình mến Hà, mình muốn Hà làm bạn gái mình được không.- Nó cố nói giọng ngập ngừng và vội vã như muốn tạo lòng tin, để câu nói vừa rồi không quá trơn chu. Nhưng quả thật nó cũng thấy là là từ nó nói sao lại là "mến" mà không phải là câu nói "anh yêu em" thẳng tuột như mọi lần.
* Quân buồn ngủ rồi, thế nhá, chào! Hà còn bận một số chuyện. Nói chuyện sau nhé. tút…tút…tút…
Đúng như Quân nghĩ, tối nay Hà sẽ mất ngủ. Nhưng Quân thấy mình cũng cứ nằm đếm nhịp đồng hồ đến tận 3h sáng.
Ôi chuyện gì này, chuyện này là sao, Quân nói gì thế nhỉ. Cậu ấy có lẽ đã giỡn mình. Coi mình tầm thường như bao cô gái tỉnh lẻ khác sao. Quân có thể thật dễ mến nhưng cậu ấy không dành cho mình. Cậu ấy là con trai cả trong một nhà giàu có và quyền thế, bố cậu ấy làm tổng giấm đốc một công ty lớn, cậu ấy thông minh và vui tính, cậu ấy là con trai Hà Nội, xung quanh cậu ấy có biết bao nhiêu cô gái vây xung quanh. Cậu ấy coi mình là gì cơ chứ … Giấc ngủ mộng mị kéo dài cho đến tận khi tiếng chuông đồng hồ kêu mới khiến Hà tỉnh giấc. Một tuần mới bắt đầu thật nặng nề.
Tuần thứ 4.
Hà cúi gằm mặt xuống bàn, cố không nhìn xung quanh, nó thấy mọi thứ lại như trở về hôm đầu tiên đi học. Tự ti, mặc cảm và thấy thua kém tất cả. Nó thấy mất bối rối và không biết phải đối mặt với Quân ra sao. Cậu ấy đến rồi kìa.
Hôm nay cả hai đứa không nói với nhau lời nào. Đều cắm cúi vào bài giảng một cách "lơ đãng". Hà thấy khó nói thật sự, câu chuyện sẽ trở nên thật nhạt nhẽo ra sao ấy. Còn Quân muốn để cuộc nói chuyện vào lúc cuối giờ, khi ấy có thể mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
* Hà ơi, chuyện hôm qua, mình nói thật đấy.
* Mình không muốn nhắc lại chuyện đấy. Quân chỉ coi mình như trò đùa phải không, mình biết Quân coi mình như một bé nhà quê và Quân nói như vậy để xem Hà có xiêu lòng hay không à. Quân nhầm rồi. Mọi chuyện Quân làm cho Hà, Hà đều rất biết ơn. Nhưng Hà biết, làm bạn với Quân có lẽ hợp với Hà hơn.
* Mình không hề nghĩ về Hà như vậy. Bên Hà Quân thấy thật sự dễ chịu mà. Tại sao Hà lại tự ti như vậy, Hà là một cô gái tốt bụng, thông minh và học rất giỏi, hơn nữa Hà còn là người bạn đầu tiên ngoài mẹ Quân ra quan tâm đến việc Quân thích gì, muốn gì và là người đầu tiên lắng nghe những chuyện không đâu của Quân. Mình không muốn chúng ta chỉ là bạn bình thường vì Quân thấy thật sự cần Hà bên cạnh với vai trò một người bạn gái, vì có những thứ chỉ là bạn bè thôi thì không thể hiểu hết được. Quân biết Hà sẽ nghĩ là Quân đùa cợt mình, nhưng Quân sẽ để dành thời gian cho Hà suy nghĩ lại. Những mình đợi câu trả lời của Hà.
Hà không nói một câu nào, quay bước bỏ về. Hôm nay trời lại nắng vàng rực mà trong lòng nó thấy sao bề bộn và rối bời. Có thể Quân nói đúng, nó đã quá tự ti hay sao. Những nó không nghĩ mình có thể làm bạn gái của Quân, nó sợ cảm giác sẽ bị mọi người dè bỉu và chế diễu "tại sao một con bé nhà quê như mày lại có thể làm bạn gái của Bảo Quân", nó sợ tất. Nó cảm thấy như những âm thanh đó đang đập liên hồi vào đầu nó. Những nó thực sự có cảm tình với Quân và quan trọng là nó muốn điều mà Quân nói. Câu nói của thằng bạn cũ lại vang vất:"Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy".Quân gọi
- Alo, Hà đã suy nghĩ xong chưa.
- Quân! Thật sự là điều này rất khó khăn đối với mình, mình thấy mình không được như Quân nói đâu. Có lẽ chúng ta là bạn thì tốt hơn.
- Mình tin vào nhận định của mình, Hà là người mà Quân muốn làm bạn. Mình không muốn nói nhiều về những suy nghĩ của mình nữa.
*
o Nếu vậy thì…
o Coi như Hà đã nhận lời nhé. Good night.
Vậy là nó đã thành công, từ giờ cho đến cuối tuần nó sẽ dần Hà ra mắt lũ bạn. Thành công này khiến nó vui hơn tất thảy những thành công trước. Và lần đầu tiên nó thấy thật sự mến Hà thì phải. Có lẽ vậy…
Mình là thế liệu có đúng không nhỉ. Thôi kệ một người con trai biết thương mẹ thì sẽ không thể là một người xấu.
Thứ 7, cuối tuần thứ 4.
- Hà này, tối nay anh có thể mời em đi chơi cùng bọn bạn anh được không. Coi như ra mắt ấy mà
- Không, em ngại lắm. Với lại bạn bè của anh em không quen ai cả, em thấy khó xử.
- Chưa quen thì coi như làm quen dần dần. Anh muốn mọi người biết anh có một bạn gái xinh xắn và thông minh như em. Em ngại gì nào?
* - Không em vẫn thấy kỳ lắm.
- Toàn bọn cùng lớp ấy mà. Em thấy đấy, hôm nọ em đến nhà anh mẹ anh chả quý em đấy sao.
* - Thôi thế vậy, tối nay em sẽ đi cùng anh.
Hà cố gắng trang điểm nhẹ nhàng và thay một bộ váy mẹ nó tặng hôm sinh nhật, nó biết cái váy này không hề rẻ tiền chút nào và cũng khá bắt mắt. Những nó thấy cứ có một điều bất an nào đó mà không thể lý giải nổi.
Trời! Quân và bạn tổ chức liên hoan ở quán ăn Nhật Bản mà Hà làm part time. Hà thầm hi vọng là mình sẽ không bị phát hiện hay là một điều gì đó đại loại như thế. Hôm nay trời lại mưa, Hà muốn vào WC để sửa sang lại đầu tóc và quần áo vừa bị mưa bắn. Tình cờ, Hà nghe thấy một cuộc nói chuyện của hai cô gái khá xinh xắn trong đó.
* - Này Hoài, biết gì không, tối nay Quân Kill ra mắt mô hình mới à.
- Thế hả, nhanh nhỉ, tưởng là 5 tuần. Mà nghe thằng Hàn bảo con bé ấy quê ngất trời.
- Ôi dào thằng Quân ấy có yêu ai bao giờ đâu, nó chả tuyên bố với bọn mình hồi trước rồi còn gì. Nó bảo sưu tập các em là sở thích của nó. Lần này nó bảo là muốn thay đổi khẩu vị cho mới lạ. Tao cũng thấy tò mò, chắc bé này thấy Quân nhà ta công tử, lại nhà giàu sụ thì chết luôn từ tuần đầu tiên ấy chứ
* - Uh có lẽ thế, Nó còn đặt biệt danh cho bé này là 15 thì phải. Hahaha, cô bé thứ 15.
- Thôi nhanh lên ra còn xem mặt, chắc là lại như mọi lần, thằng Quân giới thiệu và hôn con bé ấy một cái. Thằng Hàn lên trao tiền thưởng rồi con bé ấy mới vỡ oà lên khóc rồi chạy như bay ra ngoài, bỏ về. Chúng mình lại được thằng Quân kéo đi khao chiến thắng một chầu rồi lục tục kéo về đợi 5 tuần sau xem lại vở hài kịch mày nhỉ.
*
o Thì lệ cũ vẫn vậy, chắc thế.
* * *

Tiếng cười của hai cô gái đã xa mà lòng Hà như muốn tan nát. Hà biết mà, mọi chuyện tốt đẹp đâu có dành cho Hà như nó vẫn nghĩ. Nó thấy mình đúng như câu "đũa mốc mà chòi mâm son", tại sao nó lại nhận lời Quân, tại sao nó lại dễ dàng như vậy. Mọi chuyện đều là giả dối, nó thấy khinh bỉ chính mình và căm ghét Quân vô hạn. Nó úp mặt vào tay mà khóc tức tưởi. Nếu như không biết sự thật thì vài phút nữa nó sẽ chạy bỏ về và làm trò cười cho lũ bì ổi bên ngoài đó sao. Tại sao nó lại thấy mình tầm thường như thế cơ chứ. Có tiếng chuông điện thoại của Quân. CÔ gái thứ 15 ư, nó thầm nghĩ, phải làm thế nào cho Quân phải trả giá về hành động xúc động phạm mình như thế.
Alo Tôi đã biết mọi chuyện, tất cả chỉ là trò đùa mà thôi, tôi ghê tởm anh! Tiếng cúp máy khô khốc. Nó không muốn nghe Quân nói thêm gì nữa. Khôn hiểu tại sao nó thấy mình lại tỉnh táo và bình tĩnh như thế. Dù nó biết, thật sự là nó đã cảm thấy yêu Quân từ lúc nào không hay.
Chuyện quái gì thế này, mình đã định sẽ giới thiệu Hà là người yêu đúng nghĩa của mình chứ không phải trò đùa cho lũ bạn như mọi lần. Đúng ra mình không định đưa Hà đến đây những mình đã trót hứa với Hàn, mình cũng muốn mọi người thấy mình đã yêu thật sự. Mình sẽ tuyên bố là mình đã thua cuộc, mình muốn mọi người ghen tị vì mình có được một bạn gái như Hà. Nhưng sao thế nhỉ: Hà biết tất cả mọi chuyện rồi là sao, chẳng lẽ…
* Quân phóng như bay đến chỗ Hà, đập cửa.
- Mở cửa, anh cần giải thích, mọi chuyện không phải như vậy. Anh biết em có trong đó, em mở cửa đi.
* - Anh cút đi. Đồ thối.
- Em nói anh thế nào cũng được, nhưng em cần nghe anh giải thích. Đúng là trước kia anh và Hàn đã có hứa và cá cược với nhau như vậy nhưng càng lấn sâu anh càng thấy anh đã thực sự yêu em. Những điều anh nói hôm tan học đó là sự thực. Anh yêu em thật mà Hà. Anh biết trước kia anh đã là một thằng sơ khanh như thế nào nhưng đó là chuyện đã qua rồi, hồi đó anh thật ngu ngốc. Anh xin em hãy tin anh nói.
- Anh định lừa tôi một lần nữa để anh dắt tôi như dắt một mô hình đến chỗ lũ bạn anh để chúng cười nhạo tôi ư. Để tôi nói nhé,anh hôn tôi và rồi anh lấy tiền thưởng, rồi anh nói vào mặt tôi là tất cả chỉ là trò đùa, lũ bạn anh cười phá lên, còn tôi bỏ chạy chứ gì. Anh cút đi, tôi thề sẽ không bao giờ tin anh nữa.
-Anh sẽ chờ em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ. Anh biết mọi chuyện anh nói bây giờ sẽ không thể khiến em tin. Những chít em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng tỏ cho em thấy.
* Quân vẫn đợi mãi ngoài cửa cho đến giờ khu nhà Hà phải đóng cửa.
Sáng hôm sau, Quân đã đến từ sáng sớm, đợi mãi mà vẫn không thấy Hà mở cửa, ngồi chờ ngoài đó cả ngày. Điện thoại thì tắt máy
Sáng thứ hai, dù đến từ sáng sớm những hôm đó Hà không học, cả thứ 3,4,5,6 tuần đó Hà cũng không đến trường. Quân đều đến nhà Hà sau mỗi buổi học nhưng lại thấy cửa khoá ngoài. Một người đi học thường xuyên như Hà tại sao lại nghỉ học nhiều như vậy. Hay Hà về quê, hay nhà Hà có chuyện, hay Hà bị ốm. Đầu Quân như nổ tung.
- Sao vậy mày! Hôm thứ bảy vừa rồi mày không dẫn em nhà quê mà đến làm bọn tao mừng hụt, thua rồi à.
* - Tao cấm mày gọi Hà là nhà quê nghe chưa, Ừ đấy tao thua được chưa nào.
*
o Mày yêu nó rồi à? Này đừng có nói là đúng rồi đấy nhá!
Quân bỏ ngoài tai lời của Hàn chảy như bay theo Đan vì Quân biết trong lớp này Đan là người hay chơi với Hà nhất.
- Nó bị ốm từ cuối tuần trước rồi, viêm phổi do nhiễm lạnh, Quân không biết à, Hà sốt và tức thở lắm. Bố mẹ Hà đều xuống túc trực trong bệnh viện cả rồi.
*
o Hà nằm viện nào.
o Viện…
Nó chạy như điên như dại vào phòng Hà nằm, cái mùi sát trùng của bệnh viện nồng nặc. Nó biết hôm ấy Hà bỏ về trong đúng lúc trời mưa to. Tại nó mà Hà như thế. Mái tóc đen nhánh phủ che mất vầng trán trắng bệch, nhìn Hà thật bé nhỏ trong tấm áo bệnh viện rộng thùng thình. Khẽ vuốt mái tóc mái cho Hà mà lòng nó như có ngàn vết dao đâm. Nó thấy mình bất lực.
* - Cháu là ai? Cháu quen Hà à?
- Cháu học cùng lớp bạn ấy, cháu nghe tin nên đến thăm Hà ạ. Bác là bố của Hà phải không ạ.
- Ừ, hôm nghe tin nó ốm phải vào bệnh viện, bác gái lo quá ngất đi. Hai bác xuống chăm nó mà thấy tình hình vẫn chưa tiến triển lên mấy. Bác sĩ bảo nó đi mưa bị nhiễm lạnh, thật chẳng hiểu đi đâu mà mũ nón không mang. Nó là con một nên hai bác lo quá.
*
o Chắc Hà sẽ mau khỏi thôi, bác đừng quá lo lắng.
Nó nói mà thấy giọng nó cứ nghèn nghẹn và khô khốc trong họng. Nó biết vì sao Hà đi mưa và bị ốm. Nó biết nó là nguyên nhân của mọi chuyện. Nó biết nó là một thằng tồi.
*
o Quân này Hà ra viện rồi đấy, cậu có đến thăm không.
o Có lẽ mai tớ sẽ đến. Hôm nay tớ bận
Nó vui như phát điên, hôm nào nó cúng đến thắm Hà những không hôm nào nó vào tận nơi mà chỉ đứng ở ngoài nhìn, nó sợ phải nhìn thấy đôi mắt căm thù của Hà dành cho nó. Cho đến giờ nó vẫn vẫn không có đủ can đảm ấy.
Những ngày sau đến lớp, Hà luôn lảng tránh nó, đã mấy lần nó gặp Hà cuối giờ hay ở nhà nhưng lúc nào Hà cũng bảo Hà đang rất bận. Nó biết Hà đã không bao giờ cho nó một câu giải thích. Đôi mắt Hà nhìn nó trở nên vô cảm.
Một tháng sau.
* Tin nhắn của Quân hiện lên máy Hà:
* Ha, anh biet em khong tha thu cho anh, va khong cho anh co hoi giai thich nhung anh muon bao voi em rang, anh sap di du hoc roi. Tu gio em se khong phai nhin thay anh nua. Nhung anh muon em biet rang du co di dau hay di bao lau chang nua, nhung em la co gai dau tien ma anh yeu va mai mai sau nay cung vay. Du em ghet anh nhung anh muon em nho em mot viec, viec cuoi cung. Anh di roi, thinh thoang em hay den tham me dum anh nhe, me anh rat quy em, o nha mot minh ba se buon lam. Chao em. Luon yeu em. Anh xin loi
Quân đã đi được 2 tháng rồi, những ngày này bỗng trở nên thật yên bình và lạnh lẽo. Hà Nội những mùa đông gió heo may. Sắp sang năm mới rồi, mỏi nẻo đường đều ngập tràn không khí năm mới. Hà thấy trong lòng mình thật trống vắng. Giữ lời, cuối tuần nào Hà cũng đến nhà Quân thăm bác gái. Có vẻ như dạo này bố Quân hay về nhà thường xuyên hơn. Hôm nay là một cuối tuần như thế. Hà đang giúp mẹ Quân sắp xếp ít đồ trang trí mới mua trong phòng khách.. Hà còn biết rằng, trước kia, Quân có một người em gái đã mất khi còn nhỏ xíu do bệnh tim, vì thế lớn lên Quân rất thích có em gái. Đan còn cho Hà biết, khi mình nằm trong bệnh viện hôm nào Quân cũng đến đứng ngoài cửa sổ mà chỉ dám nhìn vào. Hà còn biết rằng, Hà đã tha thứ cho Quân.
- Của cháu này, trước khi đi nó nhờ bác gửi tặng cháu hôm Noel, phải đúng Noel mới đưa. Cháu mở ra xem, có gì mà bí mật vậy.
Lớp giấy gói sột soạt trên tay Hà rơi xuống đất, một đĩa phim hoạt hình Wall-E, và một tấm thiệp kẹp trong đó. Nét chữ của Quân
"Khi em nhận được món quà này, anh đã đi rất xa rồi. Như ngày xưa anh đã hứa, sẽ có ngày anh tìm được một bộ phim hoạt hình mà em thích. Anh đã không lừa em phải không".
Một giọt nước mắt long lanh như hạt trân châu trong cốc chè sầu riêng ngày nào lăn tròn trên vỏ đĩa phim. Bộ phim hoạt hình mà Hà biết chắc chắn nó sẽ có hậu như việc Hà sẽ chắc chắn đợi Quân về.
Hết
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Truyện ngắn: MỘT CHUYỆN HẸN HÒ

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất hay với tựa đề: "Một chuyện hẹn hò".
Mưa rồi. Không phải là thứ mưa nhão, ướt, đẫm nước, dịu dàng mà Cóc từng quen thuộc, có cảm giác mưa hơi rát, trơ như một tiếng cười khan. Gió cũng lạ lẫm, chúng rào rào đuổi nhau trên cao, trên ngọn cây, mái nhà. Gần mặt đất là một khoảng không lặng phắt, cả cái lá bìm bìm đeo trên vách chòi cũng không thèm ve vẫy. Cóc hơi lo lắng, sáng này nghe người ta bơi xuồng rôm rả đua nhau đi mua mì gói, họ nói bão tới rồi. Có thùng mì dằn trong tủ, người Thổ Sầu chẳng cần chằng chống, ràng rịt nhà cửa, cũng bình thản qua bão cấp Mười. Nghĩ tới đó, Cóc mắc cười.

Cóc ra cửa, ngó nghiêng. Mưa tạt ướt mặt. Đầm Sầu lặng ngắt. Trong màn mưa đục ngầu ngầu, những cái chòi lá nằm rải rác, thưa thớt, đờ đẫn. Bình thường, Đầm Sầu đã vắng người, vì đã qua mùa tôm cá, bây giờ lại thêm tin bão, đầm nước hoàn toàn hoang vu. Cóc thấy bão đã đến, thật gần.

Nhưng đôi người vẫn nằm kia, tỉnh bơ, lơ ngơ ngủ. Họ ra đây lúc xế chiều, khi trời vẫn còn một chùm nắng héo. Như thể họ tình cờ đi ngang qua căn chòi hoang này, tình cờ thấy người quen, và ghé lại. Người đàn ông chạy xuồng máy đến trước, phất áo quét sơ những bụi bặm, chửi cha mấy cái mạng nhện mắc trên tóc, sau đó nằm dài, nhịp chân, ca lửng tửng. Một hồi thì người phụ nữ tới, những nhát dầm của chị rất dè dặt, chần chừ. Và ngập ngừng, chị vẫn ngồi dưới xuồng, ngó xuống ngón chân:

- Ra đây để nói với anh, em… không thể… Có bão…

Anh cười, không nói gì, cầm tay chị, mơn man.

- Ừ, thì bão…
- Em sợ anh chờ nên mới ra nói anh hay. Có bão thiệt mà, anh.

Chị hụt hơi, bởi bàn tay nhỏ nhắn nhiều vết chai của mình vẫn bị nắm lấy, nâng niu. Từ đấy, không rời. Cóc ngó chị, nghĩ ngay, chị ta đã thua rồi, thua ngay từ ở trong bờ lá xa thẳm kia, khi quyết định hướng mũi xuồng ra đầm. Chắc mẻm, chị sẽ bước lên chòi. Cóc đếm một… hai… hai rưỡi… và cười, thấy chưa, thua rõ ràng.

Cóc cũng đã từng hẹn hò, nên Cóc biết. Nó bao gồm một chuỗi thua cuộc liên tục, mới đầu là sự choáng váng khi gặp gỡ, ra về, cảm giác thất bại sẽ đau nghiến lòng người ta, mắc mớ gì mình lại xao động dữ vậy cà, mình đâu có được xao động, mình đã không còn quyền xao động. Những lần gặp sau, thương nhớ sẽ thít chặt hơn. Đến một bữa, đàn ông bỏ nhỏ, “anh nhớ em quá, mình gặp riêng chỗ nào nghen”, ngay lập tức, người ta lắc đầu. Đàn ông vẫn cười, anh chờ em ở chỗ đó, chỗ đó, em không tới, chắc anh chết… Người ta thảng thốt, thôi, đừng chờ. Nhưng chính người ta lại chờ, đau đáu nghĩ về cuộc hẹn, lòng bảo không đi, không thể đi. Nhưng người ta bước xuống xuồng, bơi đến chỗ đó chỗ đó, nhưng đi một quãng khập khừng, lại muốn quay về, cắn môi nghĩ, thôi ra nói một câu để mắc công người ta kia chờ. Và sập bẫy. Trên đường về, cảm giác thua cuộc ấy rõ ràng hơn, người ta đay nghiến mình, tại sao mình lại đi, đã nói không gặp sao lại gặp? Đi, rồi sao nữa, ngày mai, tương lai?

Cóc đã từng hẹn hò, nên Cóc biết. Nặng nề. Thương tổn. Ngồi trong cái hốc nhà tối, nhìn ra, Cóc thấy ngậm ngùi, cho chị. Cóc biết chị, biết cả chồng chị, một người hay say, hay đứng phắt dậy giữa lúc nhậu, hỏi mấy thằng bạn, ê, đi với tao không ? Đám kia hí hửng hỏi đi đâu, anh ta cười phô hàm răng xếu xáo ra, “Đi đái!” rồi cười hơ hơ hơ, vô duyên dễ sợ. Chị thì ngồi đâu đó, chơi với thằng con mà dỏng lổ tai lên nghe xem chồng có gọi gì không, nướng con cá khô, hay gọt thêm mấy trái cóc, trái ổi. Chị héo hắt, lam lũ, lúc nào cũng khô quắt, cả lúc chồng không đánh, chị cũng gồng lên như gánh một gánh vô hình. Cóc không biết là chị cũng dịu dàng, sạch sẽ và đầy sức sống như bây giờ, như đang ngồi kia, bối rối gật đầu, lắc đầu, buộc phải nói thì chỉ hai tiếng: “Dạ” và “Thôi”, mặc cho người yêu nói tuôn tuôn, những nhớ thương liên tu bất tận. Rồi miệng không nói bằng âm thanh nhưng lời vẫn ngọt ngào. Sau đó, thì ánh nhìn cũng nói, vòng tay cũng nói…

Cóc không thể kể tiếp, bởi vì nó phải lấy tay che mắt. Không thể kể, bởi kể ra người ta sẽ phát hiện ra nó đang dòm lén qua kẻ tay, sẽ phát hiện ra Cóc cũng là giống như những kẻ tầm thường, miệng nói đạo đức, chê mấy chuyện trai gái là hạ tiện, tục tĩu nhưng với bạn tình vẫn háo hức. Cóc đổ thừa tại bàn tay không khép lại được, nhưng nhờ nhìn lén, nó phát hiện ra chuyện không may. Xuồng trôi. Cả hai chiếc đều tuột dây, bởi những bàn tay buộc chúng đều bồn chồn. Cứ như xuồng cũng thực hiện cuộc hẹn hò khác, chúng đủng đỉnh rời nhau, trôi hấp háy xa xa, như chẳng hề quen biết. Cóc hoảng hồn, nhảy chồm lên, kêu “Xuồng trôi kìa! Xuồng trôi mất tiêu kìa!”. Chỉ nghe chị yếu ớt nói, “Đừng anh… Có con cóc…”. Cóc thở dài, bây giờ có con voi ở đây thì cũng vậy thôi. Nên xuồng cứ trôi, chậm rãi, nhơ nhởn, đến khi không còn nhìn thấy trong tầm mắt nữa.

Lúc người phụ nữ giật mình thức dậy, thảng thốt quờ kiếm tấm áo thì hai chiếc xuồng đã gặp nhau ở một bờ lá nào. Cũng có thể chúng bị gió xô dạt về hai hướng khác. Như lúc này, mưa cũng bị gió giật, xé bừa ra, tơi tả, tạt ướt cả bắp chân chị, dẫn cái lạnh chạy buốt sống lưng. Chị hoảng hồn, kêu lên từng tiếng rời:

- Trời ơi! Anh! Ai lấy xuồng mình rồi. Mất hết rồi.

Cóc mắc cười, mưa bão như vầy ai mà mò ra giữa đầm lấy xuồng. Nó trôi rồi, bà chị ơi. Tui kêu rã họng, mấy người không nghe, ráng chịu. Người đàn ông mệt phờ ngồi dậy, thò đầu ra mưa, ngó quanh quất, giọng mệt phờ, ờ ha, mất tiêu. Trôi mất tiêu rồi. Giọng chị bỗng nghẹn lại, em làm sao về nhà được đây? Anh cười cười, chụp lấy tay chị, về làm gì, ở lại với anh. Mắt chị lạc đi, em làm sao về nhà được, bão tới sát bên rồi. Anh cũng là bão vậy, thêm cơn bão nữa nghen, anh vẫn mơn trớn. Cóc hơi bực, hãy nhìn chị ta đi, chị đang lo lắng sắp té xỉu rồi kìa. Chốc nữa cơn bão tới, căn chòi này chắc chắn bay mất, may lắm thì còn trơ lại cái sàn đóng bằng vạc cau. Sau đó thì sao? Nếu sống qua bão, thì cũng bị lạnh teo, đói meo, bởi ở đây hoàn toàn không mì gói. Cóc cũng đang đói, bầy muỗi dự cảm được bão, chúng nấp sâu vào bẹ những đám lá quanh đầm. Anh đã nhận ra sự bất an của chị qua bàn tay mướt mồ hôi, anh cười, sau bão thì người ta sẽ thấy mình ở đây, họ sẽ ra rước mình, em lo gì. Câu nói đó đã dìm chị sâu hơn vào vô vọng, chị rớt nước mắt.

- Người ta sẽ thấy hai đứa mình …

Chị thảng thốt. Những ý nghĩ bỗng bời bời, xấp xãi chạy trên gương mặt tròn, tái ngắt. Cóc thấy chị ngó nó, mà không ngó nó. Trống rỗng, tuyệt vọng.

- Bà con sẽ nghĩ nầy nghĩ nọ…

- Thôi mà, em. Mình sẽ nói là dọc đường bị bão, tình cờ gặp.

- Người ta đồn rùm lên…

- Thôi đi, em.

- Em biết nói sao với con em bây giờ ? Chị kêu lên, rúm lại, hức một tiếng, như ý nghĩ kia đã xuyên thẳng qua người. Anh nằm ngoẻo xuống, nửa như thật sự rã rời, nửa lại giống đang giễu cho vui. Nhưng chị không cười, chị vạch vách lá nhìn ra, như chiếc xuồng đang trốn ở đó, trêu cợt chị. Không có gì cả. Cóc ngó theo, nó cũng mong có một phép thần kỳ. Chị day vào, bắt gặp anh đang nhìn mình, giận dỗi, xa lạ. Cảm thấy mình hơi vô lý, chị cười, như ai đơm sẵn nụ cười, và chị gắn hờ lên miệng. Trời ơi, Cóc kêu lên, không vui mắc gì phải cười để chiều chuộng lòng nhau?

- Tại em sợ… Hồi xưa, em có nhỏ bạn. Đời nó buồn lắm, mẹ nó bị tù…

Anh cười khào, ứ hự, bất chấp mạng sống lặn lội hẹn hò trong mưa gió gầm gào, anh không chờ đợi để nghe câu chuyện lãng xẹt, chẳng dính gì tới chuyện tình mình. Nhưng chị vẫn kể, giọng thản nhiên, như thể câu chuyện đã làm chị bình tâm lại, như chuyện đó thì phải thì phải nói bằng ngữ điệu dửng dưng đó, bởi có phải chuyện của chị đâu, có phải nỗi đau của chị đâu.

- Mẹ nó làm giám đốc, nhưng thích cải lương, thích nghệ sỹ, xài nhiều tiền của công ty vô mấy chuyện hát hò. Có bữa, nghe Minh về hát bên Thổ Cường, bà chạy xe hơi gần hai trăm cây số để đem cho ông Minh mắc dịch đó ơ cá dứa kho tộ. Nhà báo người ta viết về vụ đó quá trời.

Anh lại mơn man cổ chân chị, bây giờ nó đã lạnh, cứng đờ như nước đá. Việc của anh là làm cho da thịt chị ấm lại, mềm ra, anh không đếm xỉa gì câu chuyện xa xôi đó, chỉ mỗi Cóc lắng nghe bi kịch của cuộc đời, bi kịch của đứa con bỏ nhà đi, vì xấu hổ, buồn tủi, không phải vì người mẹ ở tù mà vì ơ cá kho, không phải là ơ cá kho bình thường trên mỗi mâm cơm người ta hay mút mút, quẹt quẹt, mà ý nghĩ, ngoài ơ cái kho, phải còn cái gì nữa. Cái-gì đó thì ai cũng biết là cái-gì.

Cóc bỗng liên tưởng tới đứa con chị đang trốn bão trong căn nhà chỉ có mì gói, không dây chì, không bao cát. Nó sẽ qua khỏi cơn bão này, dù mái nhà có bay vèo, có đổ sập. Có gì đâu, bão lần nào cũng tan hoang, nhưng rồi sau bão, cả nhà nó sẽ bò ra từ gầm bộ ván ngựa, thu dọn, sắp xếp, cất lại cái nhà khác, nhỏ hơn, te tua, tuềnh toàng hơn. Đứa con sẽ đi qua cơn bão này gọn ơ vì mì gói đang có sẵn. Nhưng có một cơn bão khác mà cả đời nó cũng không đi khỏi, nó sẽ nhớ hoài chuyện mẹ nó cùng một người đàn ông xa lạ ở trong căn chòi giữa Đầm Sầu, khi ai nấy đều về nhà, về chỉ để nhìn nhau chứ không ngăn được cây đổ, nhà sập. Nhưng hai người đó không về, họ ở ngoài đầm, để làm gì thì không nói ra cũng biết làm gì.

Cóc muốn khóc, tội cho cái cảnh tận cùng tuyệt vọng của chị. Và tận cùng cô đơn, dù người đàn ông kia có (lại) siết chị vào lòng. Cóc mà là anh ta, Cóc chỉ ngồi im lặng, nghe câu chuyện của người bạn nào đó, nghe cái giọng dửng dưng, nhưng che tiếng tim người đang nhói. Đàn ông, trong máu có pha chất vô tâm, mà thằng cha này vô tâm hết chỗ nói, tới mức bi kịch “ơ cá kho” là của chị (ví dụ vậy, nghi nghi vậy) thì thằng chả cũng không biết cách nào để an ủi một tấm lòng đau.

Ngay cả tình yêu trong chị vừa giãy chết, anh ta cũng không biết, nên tay cứ miết mãi trên da chị, giờ đã lạnh như đồng. Mắt chị đã tắt ánh nhìn lấp lánh, cồn lên một chút thất vọng, một chút não nề. Đúng cái kiểu của Cóc khi người yêu bỏ về trước sau cuộc hẹn hò mây mưa. Lúc Cóc vẫn còn say ngủ. Cóc thức dậy, bạn tình đã nhảy xuống xuồng theo người ta vào trong xóm. Cóc chua chát, trời sanh nó có bộ da nhạy cảm, cái phổi nhạy cảm. Nó không trở về đất nữa. Căn chòi có bậc thang cũ, đuôi lá lệt phệt, che kín, con nước lên xuống đủ độ ẩm ướt, Cóc lấy làm nhà. Nó dần quên đời đau.

Để bữa nay chị lại là Cóc của một bữa xưa nào. Có thể thấy chị đang khóc lặng. Cóc ngó theo ánh nhìn của chị đang mông lung ngoài trời, cả Đầm Sầu là một khoảng mưa mờ và tối. Xa xa, đằng sau bờ lá, nhà chị ở đó, chữ nhà không bao gồm người chồng cười hơ hơ hơ, nhà-chị là đứa con đang ôm mền gối chui xuống dưới bộ ván mọt ăn lổ chỗ như cái rổ, nằm chèo queo. Nhà-chị đang hỏi, không biết làm sao mà mẹ chưa về, rốt cuộc mẹ đi đâu ? Nhà-chị không hề nghĩ, nếu biết mẹ đi đâu, làm gì nó sẽ bị bão quăng quật, hành hạ suốt đời.

Cóc lại gần chị hơn. Nó có thể nghe được tim chị bỗng đập rộn lên, tung phá những bức tường đang quây nhốt chị, ngạo nghễ trước cơn bão đang khoái trá lồng lên, hú hét. Cóc nghe thoáng một lời giã biệt, rất khẽ, hay là chị chẳng nói gì hết, chị nhảy ào xuống nước, nhanh như một cái nháy mắt, nhanh hơn cả khoảnh khắc Cóc đớp một con muỗi đói. Anh chồm theo, chẳng kịp ới lên, bàn tay chìa ra, chới với nhìn chị bươn bả vẹt sóng, nôn nả về phía bờ lá xa xăm. Cóc vói ngó theo, màn mưa che khuất tầm nhìn, thấy cái đầu chị rướn cao, nhấp nhô như con rùa đang bơi, đầm thì xa, rộng, sóng đang cồn lên, giận dữ. Không biết chị có đủ sức để chạm tay vào bờ đất ?

*

Những ngày sau bão, tôi thường một mình ra Đầm Sầu, tôi tự hỏi cơn gió nào đã hắt mẹ tôi khỏi xuồng, và nơi nào mẹ ngã xuống? Không đánh dấu được vào nước, tôi khắc lên be xuồng, gần lái, chỗ mẹ hay ngồi bơi.

Một lần, ghé lại căn chòi hoang, tôi thấy con cóc đang nhìn mình, như khóc. Hay vì tôi đang khóc, nên thấy vậy…
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

Truyện ngắn: VỢ CHỒNG TRẺ CON

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất hay với tựa đề: "Vợ chồng trẻ con". Chúc các bạn một tuần mới vui vẻ.
Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Hằng ngày vợ chồng gửi con cho bà ngoại trông, sáng chồng đưa vợ đi làm, chiều đón về, thỉnh thoảng những trưa mát trời qua rủ vợ đi ăn…thịt chó cùng mấy anh em. Ai cũng bảo vợ chồng nhà ấy sướng, gia đình môn đăng hộ đối, cả hai đều có nghề nghiệp ổn định, vừa lấy nhau đã có nhà riêng, tiện nghi đầy đủ. Lại còn vô cùng tâm đầu ý hợp, nhất là cái khoản ngồi cạ đánh phỏm bắt nạt bạn bè. Thế gian được vợ hỏng chồng, đằng này lại được cả ông lẫn bà…Chồng tự hào với thiên hạ vì có vợ đẹp con ngoan, vợ thì cứ đến công ty là mở máy phát khoe chồng. Khoảng thời gian đầu bao giờ cũng thật là hạnh phúc…
*
Ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng nằm gần ngoại thành, bên ngoài ốp gạch đỏ đặc, cửa trắng muốt có những chậu hoa treo tường biêng biếc tím và bên trong bài trí hoàn toàn theo phong cách châu Âu. Cuối tuần cùng đi siêu thị và chất đồ ăn đầy ắp tủ lạnh, chiều đón con về chồng sẽ đọc báo, trông con còn vợ đánh vật với nồi niêu xoong chảo. Tối đến sau khi ru con ngủ, vợ chồng sẽ cùng giành giật điều khiển xem TV, chồng bực mình thề sống thề chết:

- Cuối tháng anh mua con 46 inch đừng có mà xem ké!

- Em thèm vào!

Nói thế thôi, cũng qua mấy cái “cuối tháng” rồi. Không được tranh TV với vợ thì buồn lắm, dù là lần nào chồng cũng thua, phải nhường vợ xem iTV thay vì HBO hoặc Esports… Chồng lẩm bẩm:

- Anh thà xem kênh dân tộc còn hơn nghe nhạc Hàn.

- Ok – Vợ thản nhiên – Vậy hãy lên miền núi tìm một cô vợ có cùng sở thích.
Chồng bĩu môi, cắm đầu vào Iphone chơi Angry Bird. Thế mà chả hiểu sao hôm sau, miệng cứ lẩm nhẩm lời bài nhạc Hàn chết tiệt ấy trong lúc lau nhà. Có hôm mất điện, vợ kéo ghế, kéo cả chồng ra ngoài hiên ngồi ngắm sao, mơ mộng:

- Sau này có nhiều tiền, chúng mình xây bể bơi và mua xe hơi, anh nhé?!
Chồng ôm vợ vào lòng, thì thầm:

- Ừ vợ yêu, bể bơi to bằng vũng nước và hứa là em sẽ được đứng tên một chiếc mui trần điều khiển từ xa loại 12 cục pin có giảm xóc.

Vợ véo tay chồng rõ đau, giận dỗi:

- Anh này! Chả chịu phấn đấu gì cả.

Chồng vuốt tóc vợ, cười nham nhở:

- Ngủ đi em, trong giấc mơ sẽ thấy.

- Nói với anh chán chết!

Vợ hờn mát, quay mặt đi thẳng vào phòng đóng cửa ngủ luôn. Nhưng vợ đâu có biết, tháng đó chồng nhận làm thêm ngoài giờ, còn tranh thủ đi dịch hợp đồng nước ngoài cho công ty khác nữa, cuốn sổ ghi nhớ của chồng có thêm một dòng chữ đỏ gạch chân trong phần “Mục tiêu” vài năm tới: “Xây bể bơi + mua xe hơi cho vợ”.

Truyện ngắn: VỢ CHỒNG TRẺ CON

Nửa đêm, con ọ ẹ khóc đòi ăn, vợ ngái ngủ lay lay vai chồng:

- Anh! Dậy cho con **.

- Cái gì? – Chồng bị đánh thức, đâm ra gắt gỏng – Anh làm gì có…

- Im đi! Pha sữa bình ý! Nhớ pha âm ấm và ít nước thôi kẻo lát con nó lại tè dầm.

- Sao em không đi mà pha?

Vợ phụng phịu:

- Em đi làm cả ngày mệt muốn xỉu, đã phải cơm nước giặt giũ cho bố con anh, giờ giấc ngủ cũng không được trọn vẹn. Anh muốn em lao lực mà chết phải không?

Chồng chào thua lí sự của vợ, đứng dậy bật đèn, miệng lẩm bẩm:

- Biết thế ngày xưa lấy…con bò còn hơn…

Vợ nhỏm dậy, gằn giọng:

- Anh vừa nói cái gì?

- Không – chồng cười toe toét – Anh bảo chắc con thích sữa bò hơn.

- Cứ liệu hồn đấy!

Con ăn ngoan lắm, vèo cái hết nửa bình 15ml. Chồng chăm chú ngắm nhìn thiên thần nhỏ, con có mũi cao môi đỏ của bố, da trắng mắt đen của mẹ, lắm lúc chồng đùa:

- Sau này con lớn là anh cứ phải nuôi đôi chó Béc-giê trong nhà.

Vợ ngạc nhiên:

- Để làm cái gì?

- Để đuổi bớt mấy thằng thanh niên đến trồng cây si ấy mà.

Chồng vênh mặt đầy đắc ý, vợ châm chọc:

- Làm như con anh xinh lắm đấy!

- Con anh cơ mà! Ít ra cũng phải ăn đứt con nhà hàng xóm!

- Nhà nó đã đẻ đâu, chẳng may xinh hơn thì anh tính sao?

- Thì anh cho con vài chục triệu sang Hàn thẩm mĩ, con nhỉ?

Con chẳng biết có hiểu gì không, cũng nhe lợi hớn hở. Chồng ngồi nghĩ lại, bất giác bật cười.

Chồng vừa nựng con vừa ngáp, nước mắt nước mũi chan hoà. Vợ nằm bên cạnh ngủ ngon lành, môi vợ thỉnh thoảng mím mím lại, trông yêu lắm. Tự dưng không kiềm được, cúi xuống định hôn trộm vợ, bỗng chồng giật mình, chỗ con nằm ướt sũng…! Lại một lần nữa chồng và con phá giấc ngủ của vợ.

- Em ơi! Dậy đi…Anh không biết thay tã đâu…

- Trời ạ!

Thế là hai vợ chồng lại cặm cụi gần nửa tiếng đồng hồ, để rồi đi đến quyết định cuối cùng: sẽ đổi lịch sinh học của con, không cho ăn đêm nữa xem còn dám làm phiền bố mẹ nữa hay thôi!

*

Con đã được hơn 10 tháng, cứng cáp và đang bắt đầu tập đi. Chiều nào chồng cũng chịu khó lau sàn sạch bóng để con thoải mái lăn lê bò toài. Một lần, vợ đang nấu cơm bỗng nghe tiếng con khóc ré lên ngoài phòng khách. Hốt hoảng chạy ra thì thấy con đang nằm úp mặt xuống sàn ăn vạ, bố ngồi cạnh bình thản đọc Conan. Vợ gầm lên:

- Con bị sao thế kia?

- Ngã em ạ.

Chồng cười tươi như hoa. Vợ nổi khùng:

- Anh trông con kiểu gì vậy? Mà nó ngã không biết đường đỡ nó lên à?

- Anh muốn con học cách tự đứng dậy…

Vợ xót con, vừa ôm vừa xuýt xoa, vừa kiểm tra xem có sứt mẻ miếng nào không, vừa lườm chồng khét lẹt:

- Rõ dở hơi. Chả được cái tích sự gì hết!

Vợ bế con vào phòng, chồng thở dài ngán ngẩm, người ta bảo “con hư tại mẹ” quả là chuẩn không cần chỉnh.

Con bi bô nói được vài từ, chồng nhanh nhảu:

- Nói “ba” đi con. Baaaaaaaaa…

Vợ chen vào:

- Con em đẻ ra, phải biết gọi mẹ trước chứ. Gọi mẹ đi con!

Chồng cãi:

- Tự em đẻ được à?

- Thế anh có phải mang bầu không?

- Nhưng mà…

Chưa nói hết câu thì con tè dầm, khó chịu, lại gào lên oe oé. Vợ chồng đình chiến, tạm thời hợp tác thay tã và tắm rửa cho con, lát sau là quên hết.

Vợ đi nghỉ mát với cơ quan một tuần, con lại gửi bà, chồng ở nhà đêm nào cũng lôi bạn về nhậu nhẹt, xem bóng đá. Vỏ lon bia rải từ nhà ra sân, thuốc lá đầy một gạt tàn, bát đĩa bẩn đầy bồn rửa và phòng bếp tan hoang. Vợ về đến nhà vào một buổi sáng đẹp trời, khi chồng đang trong tư thế ngủ vắt lưỡi trên ghế sopha và TV chắc là bật từ đêm qua vẫn chưa thèm tắt. Vợ bấm chuông mấy lần mới giật mình tỉnh dậy, cất giọng lèm bèm:

- Ai thế?

- Vợ anh đây!

- Thật á?

- Đừng có nói em mới đi một tuần đã quên mặt nhau rồi nhé!

Chồng nửa tỉnh nửa mơ, mắt nhắm mắt mở bước ra cửa.

- Sao em về sớm thế?

- Anh muốn em đi luôn chứ gì?

- Đâu! – Chồng gãi đầu gãi tai, e thẹn – Anh mong em về mãi…

Vợ đưa mắt nhìn đống hoang tàn một lượt, thở dài thườn thượt:

- Tôi biết anh mong tôi thế nào rồi…

*

Trời mưa như trút nước, vợ nhắn tin bảo chồng: “Lát em đi sinh nhật chị kế toán trưởng, anh không phải đón em đâu, đón con rồi ăn luôn bên bà ngoại nhé”. Chồng đọc tin nhắn, nhét điện thoại vào túi quần rồi xuống thẳng nhà xe, quyết định đội mưa về cho…mát. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai chồng, nhẹ nhàng:

- Huy định cứ thế về à?

Chồng giật mình quay lại, là chị Hương – chị trưởng phòng kinh doanh, sếp của chồng. Chồng cười:

- Vâng chị ạ. Vợ em đi ăn với bạn nên không phải đón, em thì thế nào cũng được, em khoẻ lắm.

Chị Hương nói:

- À…Vậy Huy cho chị về nhờ được không? Chị có 2 cái áo mưa và xe chị hỏng từ hôm qua, vẫn đang bảo hành ngoài hãng.

- Vâng, được ạ. – Chồng lễ phép.

- Cảm ơn Huy.

- Có gì đâu sếp.

Chị Hương tủm tỉm:

- Đừng gọi chị thế nghe khách sáo lắm.

Nhà chị Hương không cùng đường, kể cũng hơi bất tiện, nhưng chồng vẫn tỏ ra niềm nở để lấy lòng sếp, mất gì đâu mà không tranh thủ cơ hội. Mưa to quá, chị cứ phải rướn người lên, mặt áp sát vào tai chồng nói nghe mới rõ. Vợ cùng mấy chị đồng nghiệp đang ngồi taxi đến nhà hàng, chuyện trò rôm rả. Chợt một chị lên tiếng:

- Giờ xe máy biển đẹp nhiều nhan nhản nhỉ? Đôi kia có con LX đỏ biển tứ quý sáu kìa. Mình cũng đang nhờ ông cậu làm bên giao thông tìm cho một “em” biển tứ quý…

Vợ điếng người:

- Ơ…xe biển đó là của nhà em mà…

Các chị nhao nhao:

- Thế chồng em đang đèo con nào kìa???

Vợ như bị hất nguyên gáo nước lạnh vào mặt. Lắp bắp:

- Em…em…không biết.

- Lại còn ngồi mà không biết? Đuổi theo xem nó là con nào!

Vợ vội vã xuống xe, bắt một chiếc taxi khác trên đường nhanh chóng đuổi theo…

Đến cổng nhà, chị Hương bảo chồng:

- Huy vào nhà chơi đã, đợt ngớt mưa rồi về.

- Dạ thôi, em…

Chị ngắt lời:

- Thôi cái gì, mấy khi đến nhà chị?

Chồng đành miễn cưỡng dắt xe vào sân. Chị bảo chồng ngồi phòng khách đợi, lát sau chị đem ra một cái khăn bông và một cái áo nam, nói:

- Huy lau khô tóc rồi thay áo đi kẻo lạnh.

- Không cần đâu chị…

Chị gắt nhẹ:

- Huy vì chị mà ốm là chị áy náy lắm đấy.

Chồng nghe theo răm rắp. Chị Hương ngồi xuống tìm hộp trà Dilmah.

Bỗng, cánh cửa bật mở. Vợ bước vào, trên mắt vợ còn nguyên sự kinh ngạc. Chồng chết lặng, cứng miệng, linh cảm sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra…Chị Hương còn muôn phần hoang mang hơn:

- Cô là ai?

Vợ không trả lời, xé màn mưa, lao về phía cái taxi đang đợi ngoài cổng. Vợ ngồi trong xe, khóc to hơn cả mưa, khóc nấc lên từng hồi. Anh tài xế ái ngại:

- Đi đâu đây em ơi?

Chồng đội cả trời mưa, phóng như bay về nhà, mặc kệ mưa tát vào mặt đau rát, cả những tia chớp rạch ngang bầu trời và tiếng sấm đì đùng giận dữ. Cố gắng nhanh hết sức có thể, cố gắng nhích lên từng tí trong dòng người giờ tan tầm. Chồng biết vợ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích sao cho vợ tin. Khổ sở lắm mới lết về đến nhà, chồng để nguyên bộ dạng ướt sũng bước vào phòng khách. Vợ bình thản đến rợn người, đẩy tờ giấy A4 về phía chồng:

- Đơn đấy, ký đi.

- Đơn gì? – Chồng ngơ ngác.

- Ly hôn.

- Em điên à? – Chồng quát lên.

- Không điên. – Vợ vẫn giữ thái độ đó.

- Em phải nghe anh giải thích! – Chồng quỳ xuống, nắm chặt tay vợ.

- Anh biến đi cho khuất mắt tôi!

Suýt thì chồng đã nói: “Nhà này đứng tên anh đấy nhé”. Nhưng chợt nhận ra, bây giờ không phải lúc có thể đùa…Chồng yếu ớt thanh minh:

- Anh thề. Chuyện không phải như vậy mà…

Vợ im lặng, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Những ngày sau đó, tổ ấm của hai vợ chồng lạnh như nhà ma. Vợ không nói một lời nào, lặng lẽ đi, lặng lẽ về như một cái bóng. Vợ ăn riêng, chồng ăn riêng. Đêm đến, chồng vừa bước vào thì vợ ôm gối ra phòng khách ngủ.

2h sáng, chồng dò dẫm sang phòng khách, đắp chăn cho vợ rồi ra ban công hút thuốc. Vợ giả vờ ngủ, nước mắt ứa ra, ướt đẫm gối.

Ngày hôm sau, lại thế. Nhưng đến sáng tỉnh dậy, thì vợ đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh con, chồng co ro trên ghế sopha, và TV thì chắc là lại từ đêm qua chưa thèm tắt…

Kể từ đêm hôm sau, chồng tự giác “dọn” sang phòng khách, chồng thức khuya hơn và hút thuốc nhiều hơn. Nửa đêm, nghe tiếng con khóc và đèn phòng ngủ vẫn sáng, chồng cắn chặt môi… Chắc giờ này vợ đang vất vả vì phải vừa cho con uống sữa, vừa tự thay đồ cho con, thương vợ…còn vụng về lắm…

Đến khi đèn phòng tắt và con đã ngừng khóc hẳn, chồng mới cầm điện thoại nhắn tin vào máy vợ: “Anh rất nhớ em!”…

Vợ đọc tin nhắn, tim như thắt lại, rồi lạnh lùng tắt máy.

Hai con người, một ngôi nhà, hai trái tim, một bức tường ngăn cách…

*

Vợ sang ngoại đón con. Mẹ nhìn vợ lo lắng:

- Sao dạo này mặt mày hốc hác thế con?

Vợ không trả lời, cúi gằm mặt xuống. Mẹ nghiêm nghị:

- Có chuyện gì rồi phải không?

Vợ bật khóc, ôm lấy mẹ, nức nở kể hết mọi chuyện. Mẹ dịu dàng:

- Con đã nghe Huy giải thích chưa?

- Con…chưa…

Mẹ nói:

- Đã là vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau. Dù Huy sai hay con sai, con cũng nên bình tĩnh lắng nghe. Vợ chồng còn trẻ, con thì bé. Không nghĩ cho mình thì cũng phải biết vì con vì cái…Biết đâu con hiểu lầm Huy thật?

Vợ thẫn thờ trở về nhà, vẫn cái không khí ảm đạm đó, đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện chồng đang gọi điện thoại cho ai đó. Vợ bế con, đứng nép sau cánh cửa nghe trộm…

Giọng chồng tha thiết:

- Chị ơi…Chị giúp em đi…Giờ em không biết phải làm thế nào để vợ em tin. Đã mấy ngày hôm nay vợ chồng em sống kiểu “người vô hình” rồi chị ạ…

- Chỉ vì Huy tôi về nhờ và vợ Huy giận đến tận hôm nay sao?

- Vâng. Cô ấy còn đòi chia tay, em thực sự không chịu nổi.

- Vậy Huy muốn tôi làm gì?

- Chị có thể gặp vợ em giải thích đó chỉ là hiểu lầm, được không chị?

- Tôi…

- Em xin chị. Vợ và con là tất cả đối với em, nhưng lúc này quả thật em bất lực…

- Thôi được rồi. Tôi đồng ý, nhưng không chắc cô ấy sẽ tha thứ đâu nhé.

- Vâng – Chồng mừng rỡ – Chỉ cần còn một tia hy vọng em cũng cố gắng đến cùng.

- Ừ. Thế nhé. Chào Huy…

Chị tắt máy, chồng đứng dựa vào tường, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Đột nhiên, vợ bước vào, nước mắt giàn giụa:

- Anh ơi…!

Chồng giật bắn mình quay lại. Thấy mẹ khóc, con cũng khóc theo. Rồi bất ngờ, cả hai mẹ con nó oà lên. Chồng hết ôm vợ, rồi lại ôm con, mặt đỏ bừng, lúng túng mãi:

- Ơ…này…này…

*

- Em xin lỗi…

Vợ nằm gọn trong tay chồng, nghẹn ngào.

- Tại anh mà, anh không giải thích, cũng không chứng minh được là anh đúng.

- Tại em mà, em không chịu nghe anh.

- Không, tại anh. Đáng lẽ phải đi đến nơi về đến chốn, không được “tạt té” linh tinh.

- Tại em đấy, đáng lẽ phải về cơm nước cho chồng con nhưng em lại ham chơi.

- Đã bảo tại anh mà!

- Tại em, anh lì thế nhỉ!

Vợ chồng cùng phá lên cười. Lát sau:
- Anh ơi?!
- Dạ vợ?
- Bốn mươi năm nữa chúng mình còn “trẻ trâu” thế này không nhỉ?
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...