Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: NIỀM VUI

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm "Niềm Vui"
Con dâu đi làm về, chưa kịp cởi giày đã nghe trong bếp tiếng mẹ chồng hậm hực: "3 năm làm dâu chưa bao giờ thấy nó lo lắng Tết nhất với mẹ chồng. Dâu nhà người ta, áp Tết đã xắn xở mua sắm, sửa sang nhà cửa. Còn nó thì đi tối ngày, mà chẳng ai dám mở mồm nói một câu".

Con dâu không nói gì, quẳng túi xách lên ghế, gieo mình xuống chiếc ghế bành đã bắt đầu bong lớp da bên ngoài.

"Ô hay! Đi đâu về mà còn không kịp cởi giày, nằm ườn ra đấy". Mẹ chồng te tái chạy lên, mát mẻ. Bố chồng ì ạch trong chiếc xe lăn, cằn nhằn: "Bà nói nhỏ cho tôi nhờ, đêm khuya phải để cho nhà người ta ngủ chứ".

Khổ thế, ở khu tập thể, nhà nào có sự vụ gì là y như rằng ai cũng biết. Mà gia đình ông bà, mấy chục năm sống ở đây, nào có tai tiếng gì. Tất cả chỉ tại con dâu. Ông bà xuất thân trí thức, mỗi anh con trai duy nhất cũng học rộng tài cao. Thế gian được vợ mất chồng, y như rằng rước ngay về một cô vợ có một không hai.

Ngay từ lúc mới về nhà chồng, con dâu đã ít nói. Nhiều người nhận xét con trai khéo chọn được vàng mười. Nghe mẹ nói lại, con trai cười sảng khoái: "Ai nhận xét câu khá đấy. Im lặng là vàng mà mẹ". Tưởng với nét tính cách ấy, con dâu chỉ ru rú trong nhà, ai ngờ chạy như ngựa vía. Nhất là hơn năm nay, ông bị ung thư máu, một tay bà quán xuyến chăm sóc, họa hoằn lắm mới thấy con dâu động tay động chân giúp đỡ.

May mà con trai còn làm ăn được. Mỗi lần điều trị là một lần quẳng tiền qua cửa sổ. Con dâu không giúp được gì, trái lại mặt mày lúc nào cũng bí xị. Chắc tiếc tiền.

Nhớ ngày xưa, nhà con dâu chê con trai là công chức ba cọc ba đồng. Giờ thì rõ mèo nào hơn mỉu nào.

Đã thế, con trai lại bênh vợ chằm chặp, hễ mẹ cằn nhằn lại gạt đi.

Giáp Tết, phụ nữ trong khu tập thể, dù chưa được nghỉ nhưng cứ hở ra là đáo chỗ này chỗ kia sắm sửa, riêng con dâu vẫn thong dong đi về. Mà về rất muộn. Lắm hôm, chỉ kịp hôn đứa con gái lên hai một cái, rồi lăn ra ngủ.

Chẳng ai ăn mặc như con dâu, cứ như đàn ông, rách rưới, thùng thình, xắn, xén đủ cả. Ban đầu chưa quen, khéo con dâu còn thu hút ánh nhìn hơn cả diễn viên. Bây giờ, người trong khu tập thể đều thống nhất, nhà ông bà có cô con dâu cá tính, trẻ trung.

Sáng ra, con dâu đã sửa soạn chuẩn bị rời khỏi nhà. Bố chồng đang chơi với con bé con, ôn tồn: "Tranh thủ ít thời gian ở nhà lo Tết nhất. Năm nay bố yếu, không phụ mẹ được nhiều". Con dâu khoác túi lên vai, bẹo má con một cái, trả lời: "Vâng! Chiều con gắng về sớm. Công ty cuối năm lắm việc quá".

Hôm ấy, con dâu lại về muộn. Mẹ chồng vẫn đang hì hụi dưới bếp. Lần này bà lẳng lặng, chẳng nói gì. Con dâu sà vào, cắt hoa cà rốt. "Mấy ngày nay, người ta đang đánh tiếng đòi món nợ nhà mình mượn hồi giữa năm để thay máu cho bố. Tết nhất đến nơi, mình không xoay được thì áy náy lắm. Năm nay nhà mình ăn Tết cần kiệm thôi", mẹ chồng than thở. Con dâu lục túi, đưa cho mẹ chồng một cọc tiền: "Lúc chiều, vợ chồng con đã gặp và thanh toán hết cả rồi. Mẹ yên tâm. Còn đây là ít tiền con làm thêm được, mẹ cầm lấy xem nên mua sắm thêm thứ gì. Ăn Tết đầy đủ, vui vẻ, tinh thần bố mới khá được. Mẹ đừng tiết kiệm quá. Chúng con kiếm được".

Mẹ chồng cầm tiền, mắt bỗng chạm những chỗ rách trên đầu gối chiếc quần bò rộng thình của con dâu. Tự hỏi, con dâu vừa về từ ngoài trời, gió to thế, không biết có lạnh không?

30 Tết, mãi tận chiều con dâu mới về. Loanh quanh được một lúc thì ăn tất niên. Lúc này, con dâu mới chính thức xuống bếp trổ tài làm mứt. Con trai đi uống rượu đâu về, hỏi: "Nhà con đâu?". Mẹ chồng đáp: "Đang làm mứt". Con trai càm ràm: "Nghỉ cho khỏe, cứ bày vẽ thêm". Giao thừa, cả nhà quây quần bên nhau. Con trai ngượng nghịu lì xì bố mẹ một món khá to. Con dâu ngồi ôm con, con bé bi bô, có khi còn nói nhiều hơn mẹ.

Khuya mồng Một, đang ngủ, mẹ chồng nhớ ra chưa tắt đèn ở bếp. Đi ra, thấy con dâu đang ngồi trên bàn ăn, chúi mũi vào máy vi tính, tay như múa trên bàn phím. Mẹ chồng thở dài trở lại giường. Bố chồng biết chuyện, thản nhiên: "Khuya nào chẳng thế. Không biết làm cái gì mà thâu đêm suốt sáng".

Mồng 2 Tết, con trai lại đi uống rượu về. Con dâu với con gái đã sang nhà ngoại chơi. Bố chồng ngủ trong phòng, con trai múa may quay cuồng một lúc rồi nằm bệt ra ghế, lảm nhảm: "Bố mẹ không được trách cứ gì vợ con. Cô ấy quá tốt". Mẹ chồng lấy cao bôi vào lòng bàn chân, pha nước chanh cho uống, con trai không chịu. Mẹ chồng dỗ dành: "Cho giã rượu, lát nữa còn đi chúc Tết sếp". Con trai bỗng dưng như tỉnh hẳn: "Mẹ không biết gì thật sao? Không có sếp nào mà đi chúc cả". "Nói linh tinh. Mọi năm ngày này vợ chồng mày chả đi chúc Tết sếp. Nhanh, để mẹ gọi nó về". "Mẹ!", con trai nói giọng buồn bã, "Con mất việc cả năm nay. Có làm ăn gì đâu. Tất cả là nhờ nhà con. Tiền thuốc thang, thay máu cho bố, tiền trả nợ cho người ta, chi tiêu trong nhà. Tất, đều nhà con cả". Mẹ chồng run run ngồi xuống ghế: "Con nói thật hay đùa? Sao lại giấu bố mẹ?". "Nhà con không cho nói. Con đã bảo rồi mà. Sự im lặng bằng vàng".

Mồng 3 Tết, mẹ chồng dậy sớm, sửa soạn đồ lễ rồi lên đánh thức con dâu dậy. "Đi đâu hả mẹ?", giọng con dâu ngái ngủ. "Lên chùa với mẹ. Lát về còn chuẩn bị mâm cỗ tiễn ông bà. Có cả bạn bè của bố với chồng con đến nữa đấy".

Con dâu dậy, mở tủ quần áo, đắn đo mất một hồi mới chọn được bộ cánh phù hợp. Con dâu đèo mẹ chồng, không dám chạy nhanh, dù đường vắng hơn mọi ngày. Một cơn gió cởi chiếc cúc duy nhất của chiếc áo chần bông con dâu đang mặc trên người. Mẹ chồng ngồi sau chỉ định cài giúp, nghĩ thế nào lại vòng tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của con dâu.

Con dâu vẫn chạy xe băng băng trên phố. Ngày Tết, không diện quần bò rách, áo cắt xén lại có mẹ chồng ôm nên ấm áp hơn nhiều. Còn mẹ chồng, bỗng nhiên ứa nước mắt. Người ta bảo, ngày Tết, dù buồn bã, bực bội đến đâu cũng nén dòng nước mắt. Nhưng bà không dừng được. Cây lá mùa xuân lao xao những điều gì đó, nghe rất thân quen, nồng nàn.
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: ĐỪNG KHÓC NỮA NHÉ EM!

Blog truyện - BlogTM hân hạnh giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn sưu tầm có tựa đề: "ĐỪNG KHÓC NỮA NHÉ EM!"
Anh này.....- Cô gái ngập ngừng nói - Hình như.....em thấy.....dạo này anh có vẻ lạnh lùng với em.....
- Sak....Lắm chuyện. - Chàng trai cắt lời cô gái mà vẫn không thèm quay ra nhìn cô.
Mắt cô gái rưng rưng và rồi hai hàng lệ cháy xuống.......
- Hay.....anh.....anh......đ..ã......có người khác rồi?
Lúc này, chàng trai đứng hẳn dậy, vẫn không quay lại....
- Tôi nghĩ rồi. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại thích cô cơ chứ? Cô chẳng có cái gì xứng với tôi cả. Chắc là tôi muốn chơi trội với hội bạn nên mới chọn cô. Nhưng giờ tôi không chịu nổi nữa rồi, cô là một con người chán ngắt, chả thú vị gì cả. Có nói với cô cũng vô ích thôi. Đừng mơ mộng nữa. Thế nhé! Tôi về đây...
Nói rồi chàng trai rảo bước về phía trước. Hết.....Hết cả rồi....Tất cả như sụp đổ trước mặt cô gái.....Rào!!! Một trận mưa ào ào trút xuống. Bước đi giữa cơn mưa buốt giá, xung quanh cô mọi người đang vội vã chạy đi tìm chỗ trú chân. Chỉ có mình cô gái lững thững bước đi. Mọi thứ xung quanh nhoà dần cùng nước mắt của cô gái......
Sáng hôm sau, không ai thấy chàng trai và cô gái ở trường, cũng không biết hai người ở đâu.
Chàng trai tên Quân-đội trưởng đội bóng rổ của trường. Bố là người Hàn, mẹ là người việt Nam nhưng từ bé đã sang Hàn sinh sống, do đó mà hầu như họ hành của Quân đều bên Hàn. Nhưng vì có dự án lớn thực hiện bên Việt Nam và mẹ cũng muốn về thăm quê hương nên Quân được học ở ngôi trường này. Quân là mẫu người lý tưởng của các cô gái trong trường - đẹp trai, học giỏi, nhà giàu - nhưng Quân đã chọn Như Anh, một cô gái rất bình thường.
Như Anh
Sau chuyện hôm qua, tôi bị ốm nặng.....Không tin nhắn, không một cú điện thoại.Nếu như trước chắc hẳn Quân đã gọi điện không thì cũng nhắn tin hỏi thăm....
Nhưng giờ đã khác rồi, Quân đã có người khác, Quân không còn thuộc về tôi nữa. Quân nói đúng, nếu đem tôi ra so sánh thì tôi chẳng có điểm nào xứng với Quân cả. Tôi đã luôn tin tưởng vào một tình yêu cổ tích, chuyện tình giữa chàng hoàng tử và cô bé Lọ Lem. Tôi đã mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ nhiều người ao ước trong một thời gian dài. Thế là quá đủ đối với tôi. Vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa ở anh nữa. Tất cả bây giờ chỉ là quá khứ..
Sẽ không có chuyện gì nếu hôm ấy, tôi không phát hiện ra Quân đang ôm một cô gái khác ở sân sau, trước lúc đó, Quân còn tươi cười với tôi và bao tôi ngồi đợi để anh mua đồ ăn về. Khi trở về cangteen, đầu óc tôi choáng váng, bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn ở trong đầu. Quân về, vẫn nụ cười ấy, trên tay là một hộp đồ ăn, anh cười như không có chuyện gì xảy ra. Tôi hỏi lý do khiến anh đi mãi mới về thì anh đặt mạnh hộp cơm xuống rồi quát
- Em ăn thì ăn, không ăn thì thôi, hỏi lắm thế! rồi anh đi.
Bắt đầu từ lời nói ấy, tôi đã tự nhủ, anh không còn như lúc trước nữa..Nhưng vì sao tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng anh đã không còn yêu tôi.
Cầm điện thoại trên tay, tôi phân vân không biết có nên nhắn cho anh không nhỉ? Đắn đo một hồi, cuối cùng tôi cũng viết tin. Vừa bấm máy, tôi vừa khóc......
- Anh ak`, anh nói đúng. Em chẳng có gì xứng đánh với anh cả. Có em bên cạnh chỉ làm anh thêm mất mặt. Em quyết định rồi, chúng ta chia tay đi. Vậy là tốt cho cả hai. Chúc anh luôn hạnh phúc và tìm được người xứng đáng với anh.
Truyện ngắn: ĐỪNG KHÓC NỮA NHÉ EM!
Truyện ngắn: ĐỪNG KHÓC NỮA NHÉ EM!
4 ngày sau, tôi khỏi bệnh và đi học như bình thường. Vừa thấy tôi tới, con bạn ngồi cùng bàn kéo xuống rồi nói:
- Hôm qua, có con bé nào cứ đứng trước cửa lớp mình đợi mày ý.
- Hả?
- Con bé ấy nhỏ tuổi hơn mình tý nhưng xinh lắm, như búp bê ý.
- Ai?
- Kia kìa. - Con bạn hất đầu ra phía cửa.
- Như Anh, có người gặp.Trên bàn đầu
Nhìn ra ngoài cửa lớp, tôi nhận ra ngay. Là cô bé đó, là cô bé mà Quân đã ôm vào trưa "hôm ấy". Công nhận, cô bé ấy xinh thật. Thảo nào Quân....Tôi bối rối, không biết có nên ra không.
"Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, đằng nào cũng thế. Thà đối mặt với sự thật còn hơn là sống trong đau khổ."
Nghĩ rồi, tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Cô bé nhìn tôi và khẽ mỉm cười - nụ cười này quen thuộc làm sao,khuân mặt có nét thoáng buồn.
- Em tìm chị ak`? Có chuyện gì không? - Tôi hỏi.
Cô bé vẫn nhìn tôi, và rồi.....hai hàng nước mắt lăn dài trên khuân mặt của cô bé. Cô bé vội quay mặt đi. Linh cảm có chuyện gì không hay, tôi giục:
- Em nói đi, có chuyện gì thế.
Cô bé lau nước mắt rồi quay ra nhìn tôi và....cười. Lại nụ cười ấy.
- Em là Linh. Em đến đây muốn đưa chị cái này - Nói rồi cô bé rút ra từ chiếc cặp một quyển sổ - Về nhà chị hẵng đọc, đừng đọc ở đây. Đọc xong chị sẽ hiểu tất cả.
Cô bé đưa quyển sổ cho tôi xong thì chào rồi về luôn. Với cái bản tính tò mò của mình, tôi hé mở quyển sổ. Ngay trang đầu tiên, nét chữ thân thuộc "Diary of Quân kute......". Vội gấp quyển sổ vào, tôi tự hỏi mình có nên đọc không khi mà tôi và Quân vừa chia tay nhau. Nhưng cô bé ấy nói đọc xong thì tôi sẽ hiểu, sẽ biết tất cả. Vậy thì tôi sẽ đọc.......
Chiều, bố mẹ đi làm hết, còn mỗi tôi ở nhà. Lôi quyển sổ từ cặp ra, ngồi lên giường, tôi thở dài và bắt đầu đọc:

Nhật kí, ngày.......tháng........năm.......
Hix, con trai mà viết nhật kí thì nó cứ kì kì thế nào ý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi cách này thì mình mới lưu giữ được những kỉ niệm giữa mình và Như Anh chứ . Rồi sau này mình đưa quyển sổ này cho con cái mình và bảo chúng "Đấy, bố mẹ yêu nhau như thế đấy" Hehe.......
Begin my dairy...
Đọc xong trang đầu, tôi khẽ cười. Vì muốn giữ kỉ niệm với tôi mà anh ấy viết nhật ký, làm cái chuyện anh ấy thấy "kì kì" ư? Vậy anh ấy đưa lại cho tôi có ý gì? Muốn từ bỏ tất cả hay muốn tôi giữ mãi những kỷ niệm về anh? Tôi nên vui hay nên buồn đây? Mắt tôi cảm thấy cay cay. Các trang sau đều viết về những ngày chúng tôi đi chơi, hầu như không thiếu một ngày nào. Tôi chỉ đọc lướt qua thật nhanh vì không muốn những kỉ niệm ấy lại ập về........Một trang nhật kí làm tôi để ý. Nó không khác các trang kia, chỉ có điều nó có những vết ố nhỏ nhỏ. Có thể thấy rất nhiều "giọt nước" đã rơi xuống trang này. Nước hay nước mắt? Và rồi tôi khẳng định rằng, đó là nước mắt. Tôi đọc kĩ trang đó......

Nhật kí, ngày..........tháng..........năm........
Thật không thể tin nổi, mình bị bệnh thật sao??? Mình đâu nghĩ rằng những lần chóng mặt và chảy máu mũi khi ở lớp cũng như khi đi chơi với Như Anh lại là triệu chứng của bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.........
Tôi giật mình, không thể thế được. Những lần đi chơi với tôi ak`? Tôi vội lật nhanh những trang trước, và đọc cẩn thận chúng. Ngoài những chuyện giữa tôi và Quân, nhiêù chỗ Quân viết về chứng chóng mặt và ra máu cam của mình. Hôm nào triệu chứng ấy cũng xuất hiện. Vậy sao tôi không nhận ra nhỉ? Hay là vì tôi quá vô tâm???
.....Không đi chơi với Như Anh, mẹ mình kéo đi khám tổng thể mỗi và phát hiện ra cái sự thật phũ phàng ấy. Bác sĩ bảo nghi ngờ bệnh mình từ lâu nhưng vì mình lâu không đi khám nên không phát hiện ra sớm, để đến bây giờ là giai đoạn cuối rồi, chắc mình sống không được tháng nữa. Mẹ sau khi biết tin đã ngất lên ngất xuống nhiều lần. Bố thì luôn bên cạnh an ủi mẹ. Nhìn ông mạnh mẽ như vậy, nhưng mình biết, trong lòng ông đang rất đau. Còn mình, mình không sợ chết, mình chỉ lo cho mẹ. Mẹ là người yếu đuối, mình sợ bà không thể chịu đựng được khi tôi tới ngày "định mệnh". Mình lo cho Như Anh. Làm thế nào bây giờ? Không thể để Như Anh dồn hết tình cảm vào một con bệnh sắp chết như minh được.
Phải làm sao đây......Quân! Mày đang khóc ak`? Mày không được khóc. Mày là con trai cơ mà, mày mà còn khóc thì làm sao mẹ mày, làm sao Như Anh không đau khổ được chứ. KHÔNG ĐƯỢC KHÓC.....
Nước mắt tôi chảy ra lúc nào không hay. Vậy mà tôi đã trách Quân không quan tâm đến tôi, trong khi đó, Quân bị bệnh nặng mà tôi cũng không biết. Tôi thật là một đứa chẳng ra gì. Tôi là một con tồi......Các trang sau, bệnh tình của Quân tăng lên rõ rệt.....
Truyện ngắn: ĐỪNG KHÓC NỮA NHÉ EM!

Nhật kí, ngày.......tháng........năm........
Hẹn Như Anh ra ngoài canteen ăn lại quên mua đồ ăn. Đầu óc mình thật là.....Đành để cho cô ấy đợi vậy, chạy tý ra mua . Mình không thể tin vào mắt mình nữa, Linh về nước rồi, còn đến trường mình lúc nào không hay. Con bé này, về mà cũng chẳng cho anh trai nó biết. Hai đứa ra sân sau nói chuyện. Hỏi ra mới hay, vì biết bệnh của mình mà nó đang học bên Mỹ bỗng phóng về Việt Nam. Khổ thân con bé. Nói chuyện với nó, nó vẫn cười nhưng nhìn qua mình biết là nó đang buồn. Mình là anh nó cơ mà. Nó giống mình cái điểm ấy. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì vẫn cười. Mình và nó được thừa hưởng sự mạnh mẽ của bố. Vì vậy, bất cứ ai, khi ở bên Linh (hay bên mình cũng thế, hehe) luôn có cảm giác bình yên, an toàn ngay cả lúc buồn. Bất chợt, Linh quay lại ôm mình. Mình đoán không có sai. Nó lại khóc rồi. mỗi lần muốn khóc trước mặt ai, nói đều ôm người ấy để không ai nhìn thấy mặt nó lúc khóc (chắc là xấu lắm nên mới không cho nhìn). Nước mắt nó rơi vào áo mình, làm vậy không cần là người hiểu nó cũng biết tỏng nó đang khóc.
Thương con em gái ngốc nghếch của mình quá đi thôi! Mình chẳng biết làm gì cả, chỉ biết ôm thật chặt nó...Mải "ôm" Linh mình quên mất cái nhiệm vụ của mình, vội giục Linh về và chạy đi mua đồ ăn. Vừa về đến canteen, Như Anh có hỏi mình đã đi đâu mà lâu thế. Đang định giải thích với Như Anh thì cơn chóng mặt của mình lại kéo đến. Không thể để Như Anh biết được. Mình liền đặt hộp thức ăn xuống bàn, mắng Như Anh rồi chạy ngay đi. Quả thật mình không muốn to tiếng với Như Anh một chút nào, nhưng vì tình thế bắt buộc nên mình mới phải làm thế.
Như Anh, Anh xin lỗi......
- Hoá ra đó là em gái của Quân ak`? Vậy là mình đã nghĩ nhầm cho Quân ư.....?
Nhật kí, ngày..........tháng..........năm.......
Đi qua phòng Linh, mình thấy nó khóc ghê quá. Mình biết nó khóc vì lý do gì. Mình không dám vào vì sợ càng làm nó buồn thêm. Không thể làm gì giúp nó, mình chỉ biết đứng tựa lưng vào cửa. Mình là một thằng anh tồi.Mình tự trách mình vì không thể làm gì cho Linh trong những lúc như thế này, đã thế lại làm lỡ việc học tập của nó. Linh ơi! Anh xin lỗi...

Nhật kí, ngày.........thắng.............năm..........
Hôm nay ngồi cạnh Như Anh, mình muốn nói chuyện với cô ấy quá. Đã lâu rồi mình và cô ấy chưa nói chuyện một cách vui vẻ. Nhưng mãi mà mình chả mở mồm ra được. Hai đứa cứ im lặng như vậy. Mình rất sợ, sợ khi cô ấy biết sự thật, sợ khi nhìn vào đôi mắt của cô ấy, mình sẽ không kìm được lòng mà nói ra hết sự thật.....mình quay mặt đi. Mình phải làm cô ấy quên mình.....Cô ấy hỏi mình có phải mình đã có người khác hay không, mình rất muốn nói với cô ấy, mình chỉ có cô ấy mà thôi. Biết cô ấy đang khóc, rất muốn quay lại an ủi, lau nước mắt cho cô ấy...Nhưng mình không thể, mình phải làm cho cô ấy quên mình. Vậy là mình lại làm cái việc ấy, cái việc khiến lòng mình đau thắt.......Mìnhlại quát mắng cô ấy. Lần này thì hết thật rồi.Mình nói cô ấy không ra gì cả, mình mắng cô ấy thậm tệ.Vậy đấy Quân, mày đã đoạt được mong muốn của mày rồi, sao mày lại buồn? Sao mày lại khóc?

Nhật kí, ngày..........tháng............năm..........
Vừa mới sáng dậy mà mình thấy chóng mặt quá, đầu óc quay cuồn. Đưa tay lên mũi, máu lại chảy. Vào nhà tắm để rửa mặt thì mình ngất lúc nào không hay, chỉ biết khi tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là mẹ và Linh. Bố đang nói chuyện với bác sĩ, chắc mình chẳng còn sống được mấy hôm nữa đâu. Nhìn mẹ già đi nhiều quá, còn Linh, mắt nó sưng vù lên. Mình biết nó đã khóc rất nhiều. Mình không biết làm gì, chỉ im lặng. Nằm một lúc thì Như Anh nhắn tin đến. Đọc xong tin mình không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cô ấy muốn chia tay - đúng ý nguyện của mình, nhưng không đúng với trái tim mình.
Mình rất ghét ở trong bệnh viện. Nơi đâu cũng toàn mùi thuốc, nơi đâu cũng lạnh lẽo. Mình muốn ra ngoài. Còn sống được mấy ngày nữa đâu, sao mình không được sống những ngày còn lại này một cách vui vẻ nhỉ? Mình muốn về nhà, tự nấu cho bố mẹ một bữa, đèo Linh đi ăn vặt, và đưa Như Anh đi ngắm sao. Anh xin lỗi Linh, con xin lỗi bố mẹ. Con là đứa con bất hiếu, không thể sống để phụng dưỡng bố mẹ. Xin lỗi Như Anh, anh không thể thực hiện lời hứa với em được...

Nhật ký, ngày..........tháng.........năm........
Mệt thật đấy. Mình như không còn sức sống nữa. Cái Linh nó ở với mình từ sáng đến tối, không rời một bước. Nếu bước vào đây, chắc mọi người tưởng Linh mới là bệnh nhân mất. Nhìn nó gầy đi hẳn. Mình đã xin bố mẹ mang mình về Hàn an táng và không báo cho bạn bè ở đây biết. Bố mẹ đồng ý rồi......Tự dưng lại nhớ đến Như Anh, không biết cô ấy sao rồi nhỉ. Lại bắt đầu chóng mặt rồi...

Nhật kí, ngày.........tháng............năm.........
Em làm đúng theo lời anh rồi đấy. Em sẽ viết nốt trang cuối này của anh.
Sáng ra, em dậy thì anh vẫn ngủ. Nhìn anh em thương quá. Từ bé đến giờ, chưa bao giờ em thấy anh như thế này. Em bật khóc nhưng rồi lại nín ngay vì sợ làm anh tỉnh giấc. Bố mẹ vào thăm anh, mẹ thì khóc suót, bố thì đứng đỡ mẹ. Ai cũng buồn anh ak`. Anh còn nhớ lúc anh tỉnh dậy em đã đưa gì cho anh không? Đó là món chè mà anh thích nhất đấy, do chính tay em tự làm nhá. Vậy mà anh chưa ăn một miếng nào của em mà đã ra đi. Anh biết em buồn thế nào không? Vừa về đến cửa phòng, khi thấy anh với tấm vải trắng trùm khắp người, cái bát trên tay em rơi xuống vỡ tan. Em không tin anh đã đi. Mẹ ngất, bố phải đưa mẹ sang phòng khác. Chỉ còn mình em với anh. Em ôm anh ngồi khóc suốt đấy, anh có nghe thấy không? Bố mẹ định ngày kia sẽ đưa anh về Hàn sau khi giải quyết ổn thoả chuyện ở đây. Em sẽ đưa quyển sổ này cho chị như đúng lời anh dặn. Anh thấy em có ngoan không nào? Em giận anh đấy! Anh chưa ăn chè của em, anh chưa khen em mà đã đi là sao? Anh thật là..........Nhưng thôi, tha cho anh đó vì anh đang ngủ say. Anh cứ ngủ ngon nhé. Có bố, có mẹ, có em và cả chị Như Anh luôn ở bên anh.
EM GÁI YÊU ANH TRAI NHIỀU LẮM!!!!
Đọc xong cuốn nhật ký, tim tôi thắt lại. Tôi ôm quyển sổ, chạy đến bên bàn, cầm tấm ảnh chụp tôi và Quân, quỳ xuống nhà và khóc. Tôi gào thật to......
- TẠI SAO? TẠI SAO CHỨ? Sao anh không nói với em, em và anh có thể cùng vượt qua mà. Tại sao anh lại giấu em. Anh làm em trở thành một con người vô tâm khi không có bên cạnh anh lúc anh bị bệnh. Anh khiến em hiểu lầm và để cho em nói ra lời chia tay dù em không muốn. Anh thật tàn nhẫn.
Từ quyển sổ rơi ra một tờ giấy. Tôi nhặt nó lên và đọc.........
"Như Anh ak`, lúc em đọc lá thư này thì chắc cũng là lúc anh đang ở trên thiên đường. Ở nơi ấy, anh có thể trở thành một vệ sĩ "vô hình" cho em. Anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho em. Vì vậy, em đừng lo, nếu có thằng nào có ý định không tốt với em, anh sẽ xin Ngọc Hoàng ít sét ném cháy thui thằng ấy đi . Chắc em cũng đã biết sự thật. Anh cũng chẳng biết nói gì nhiều, chỉ muốn xin lỗi em vì tất cả những hành vi của anh đối với em trong thời gian qua, xin lỗi vì những vết thương anh gây ra cho em và anh mong em sẽ tìm được hạnh phúc riêng cho mình.
Đừng khóc nhè nữa nhé, trông em lúc ấy chả xinh tý nào. Em cười lúc nào cũng là xinh nhất.
Dù sao đi nữa,....anh vẫn muốn nói:......Anh yêu em
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Truyện ngắn: CÔ GÁI CÓ NỤ CƯỜI TRONG TRẺO NHƯ MƯA ĐẦU MÙA

Xin chào các bạn. Sau hai ngày cuối tuần khá bận bịu với việc thi cử, hôm nay Blog truyện - BlogTM sẽ quay trở lại với các bạn qua một truyện ngắn rất cảm động: "CÔ GÁI CÓ NỤ CƯỜI TRONG TRẺO NHƯ MƯA ĐẦU MÙA"
Thụy không xinh, không nổi bật, phải thừa nhận như thế. Nhưng ai gặp cô lần đầu tiên cũng không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn Thụy cười, nụ cười trong veo, nhẹ nhàng như cơn mưa đầu mùa. Vì nụ cười ấy, ngay từ năm đầu đại học Tuấn đã tìm mọi cách để làm quen với Thụy.
Chiều chủ nhật Thụy chuyển phòng trọ, kí túc xá vui vẻ nhưng ồn ào quá, cô không tài nào tập trung cho kì ôn thi được. Khi Thụy chuyển đi, đám “yêu nữ” cùng phòng tha thiết:
- Chồng đi nhớ về phòng cũ thăm các vợ nhé, “chồng” đi lấy ai để các vợ tranh nhau đây?
Nghĩ lại Thụy bật cười một mình. Cuối kì, phòng trọ rất ít, rong ruổi mất mấy ngày cô mới tìm được một chỗ trọ với giá có thể ở một mình. Căn phòng nằm trên gác ba bé nhỏ, chênh vênh. Bên cạnh có nhiều phòng trọ nữa, hình như tất cả đều là sinh viên.
Chín giờ tối, Thụy ngồi bệt giữa căn phòng la liệt, ngổn ngang đồ đạc chưa kịp dọn dẹp. Đúng là không có cái mệt nào bằng cái mệt chuyển nhà. Một cơn gió lùa qua mang theo mùi cá cháy, ngột ngạt vô cùng. Cô mở toang cửa sổ ra, cửa sổ nhỏ bé bị một bức tường nhà bên chắn trước mặt. Chút ánh sáng le lói hắt vào, Thụy đóng cửa lại, thở dài. Cửa sổ có cũng như không.
Truyện ngắn: CÔ GÁI CÓ NỤ CƯỜI TRONG TRẺO NHƯ MƯA ĐẦU MÙA
Sáu giờ sáng, cô thức dậy bởi tiếng la hét của bà chủ nhà:
- Phòng cô Tuyên sao không đi đổ rác thế này, có muốn ở nữa không? Đây là xóm trọ chứ không phải bãi rác. Anh Tú có định nộp tiền nhà tháng này không? Tôi là tôi quá nhân nhượng cho mấy anh chị rồi đấy.
Bà quay sang Thụy đổi giọng ngọt nhạt:
- Cháu chuyển hết đồ đến chưa? Nếu chưa để bác bảo thằng cả nhà bác nó chuyện cho. Ở đây có gì khó khăn cháu cứ nói với bác nhé. Bác xem sinh viên như con cháu trong nhà mà.
Sau lưng bà ta anh chàng tên Tú giả vờ làm động tác như sắp ngất xỉu.
Thụy gọi điện cho Tuấn báo cô đã dọn nhà xong, đầu giây bên kia tiếng xe cộ vọng vào làm cô chói tai, giọng anh vội vã trong máy:
- Thế hả? Xong là tốt rồi. Anh xin lỗi vì không chuyển đồ cho em được, anh bận quá. Thôi, anh có chút việc phải đi, có gì mình nói chuyện sau nhé.
Cô gập máy, căn phòng nhỏ bé sao tự nhiên thấy trống trải vô cùng. Thụy và Tuấn yêu nhau được một năm. Mong manh và hờ hững, đôi khi Thụy tự hỏi mình: “Liệu đấy có phải là tình yêu?”. Cả hai đều đang cố giữ, cố níu kéo một cái gì đó sắp vỡ. Năm cuối rồi cô không muốn lại bắt đầu làm quen hay lại tìm hiểu nhau, Thụy quá mệt mỏi cho một mối tình mới. “Đến đâu thì đến” cô tự nhủ mình.
Phòng trọ kế bên có một cô bé rất xinh, hình như là sinh viên năm thứ nhất. Thụy định tối qua phòng làm quen với hàng xóm mới nhưng đến sẩm tối một anh chàng dắt xe vào.
- Anh hỏi ai đấy ạ?
- Cô từ cái xó xỉnh nào đến vậy. Tôi về phòng tôi chứ hỏi ai. – Anh ta vênh mặt lên.
Gã thản nhiên huýt sáo dắt xe vào, mặc Thụy ngẩn người. “Lại là sống thử, cô nghe nhiều về chuyện này nhưng quen sống trong ký túc xá, đây là lần đầu tiên Thụy chứng kiến. Ý định làm quen với hàng xóm mới không hiểu biến mất từ lúc nào. Ừ thì cứ cho mình là tư tưởng phong kiến, cổ hủ đi”.
Cô gái đó tên Ngân, Ngân gầy và nhỏ so với tuổi của cô. Ngân có vẻ yếu đuối và khi cười trông thật buồn.“Sống với lão mặt lạnh ấy buồn khổ là phải rồi” Thụy nghĩ thầm. Còn anh chàng mặt lạnh ấy, Thụy đặt tên cho anh ta là Cá sấu, hình như học trường Kiến trúc. Thụy thấy anh ta đi đi về về tay ôm đầy các bản vẽ. Chẳng lẽ đây là lối sống của dân nghệ sĩ?
Một buổi đi học về Thụy nghe tiếng khóc thút thít của Ngân phòng bên. Bỗng im bặt sau tiếng quát của Cá sấu:
- Em có im đi không, chiều mai đi bệnh viện, chuyện đâu còn có đó hay em định loan báo cho tất cả mọi người biết.
Thụy ngao ngán, chẳng lẽ lại chuyển phòng trọ một lần nữa, tìm được phòng nào nữa giữa thời mua bó rau muống cũng phải đắn đo này?
Thụy nhắn tin cho Tuấn, tin nhắn báo cáo đã gửi nhưng không thấy anh nhắn lại. Cô ôm điện thoại chờ rồi ngủ quên lúc nào không biết. Thụy chợt thức dậy với tay lấy cái đồng hồ trên bàn. Mười hai giờ rồi, hình như có tiếng đàn và một giọng hát khe khẽ: “Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra ta một mình, một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình đã ở đâu đây…”.
Thụy lặng nghe, tiếng đàn như giọt sương rớt trong đêm khuya, cô đơn lạc lõng. Cô đẩy cửa ra, ngoài hiên một bóng đen gầy gầy đang nghiêng mình bên cây đàn. Cá sấu. Thụy im lặng nghe. Anh quay lại thoáng giật mình khi thấy Thụy nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt lạnh lùng, khó đăm đăm.
- Cô chưa ngủ à? Con gái con đứa giờ này còn mò ra đây, chả hay ho gì đâu.
- Anh đàn hay quá!
- Khen tôi đàn hay khác gì khen bưu điện lắm thư, khen ngân hàng nhiều tiền. Cô về phòng đi, phiền phức!
- Cá sấu này, cho tôi hỏi nhé, anh học đàn ở đâu vậy?
- Cái gì? Cá sấu?
- À không…không phải, xin lỗi…Tôi…
- À…Hóa ra tôi là Cá sấu trong mắt cô đấy. Ừ, thế thì “tép riu” về đi không Cá sấu nuốt mất đấy.
Thụy về phòng, điện thoại vẫn không có tin nhắn trả lời. Tiếng đàn còn vang vọng trong giấc ngủ chập chờn của cô.
Thụy vừa chuyển đến phòng chưa được bao lâu, anh bạn Sơn cùng xóm trọ sốt sắng, tình nguyện giúp đỡ mọi việc. Sơn học trường Giao thông, ít hơn Thụy hai tuổi. Việc Sơn quan tâm đặc biệt tới Thụy cả xóm đều biết. Thụy cố tình làm ngơ, xem như không có chuyện gì. Đóng lại giá sách, Thụy hì hục mãi không làm thế nào cho cái đinh đóng vào tường được. Bất đắc dĩ Thụy sang nhờ Cá sấu, anh ta loay hoay bên bản vẽ, không thèm ngoảnh đầu lại, hét vọng ra:“Sơn ơi, Thụy nó nhờ mày đóng hộ giá sách kìa”. Sơn chỉ nghe có thế, không đợi đến câu thứ hai, nhảy tót sang ngay. Thụy ức lắm.
Ở lâu ngày Thụy cũng quen với xóm trọ. Mùi cá cháy. Nhà bà chủ có cô con gái nấu ăn rất dở, lần nào nấu cá cũng để cháy khét, họ lại hay ăn món cá. Mùi cá cháy như là đặc trưng của xóm trọ và Thụy tự đặt cho nó tên là xóm trọ cá cháy. Mùi cá cháy gợi lại trong cô về những trò chơi thuở bé, bóng người bà nội bên bếp lửa mất từ lâu và những người dân làng chài bé nhỏ nơi cô đã sống.
Ngân ngày càng gầy gò, xanh xao. Thương ngân bao nhiêu Thụy càng trách cô dại và ghét anh chàng Cá sấu ra mặt. Chiều thứ bảy, Tuấn sang đón cô đi xem phim, một lịch trình có sẵn, xem phim đi uống cà phê rồi về. Tối thứ bảy nào cũng vậy, Thụy lặng lẽ làm theo sự sắp đặt của Tuấn như cái máy. Tình yêu của mình đấy sao? Nghiêm túc đứng đắn, xứng đôi vừa lứa, thật hài hước. Mình còn có ý nghĩ chê cách sống của Ngân và Cá sấu. Ít ra họ cũng có hạnh phúc tình yêu điều mình không bao giờ có được. Thụy cay đắng nghĩ thầm.
Tuấn chở Thụy về đầu phố rồi vù ga phóng đi. Thụy không về phòng luôn, đi lang thang trong đêm. Cô sợ hãi khi phải đối mặt với căn phòng trống của chính mình. Hình như lâu lắm rồi cô chưa khóc…
Lúc về, đêm khuya nhà chủ khóa cửa, cô quên chìa khóa cổng. Đang lo sợ phải ngủ ngoài đường thì may quá Cá sấu cũng vừa về.
- Đừng mừng vội, tôi cũng chẳng có chìa khóa đâu. – Anh ta trèo qua bờ rào rồi nhảy phắt vào.
- Cô tự vào được chứ? Tôi vào trước đây. – Con gái lần sau chú ý về sớm một chút.
Hắn để Thụy ngoài đấy, chưng hửng. Vất vả lắm cô mới trèo nổi qua bờ rào, xước hết chân tay.
Sáng hôm sau ngoài bể nước, hắn cười như không có chuyện gì xảy ra:
- Ủa? Ai làm bờ rào xước hết rồi bác chủ nhà ơi?
- Không khéo đêm qua có trộm – Sơn thật thà hưởng ứng.
Hắn tinh quái quay về phía Thụy: “Cô Thụy cẩn thận đấy, ở một mình trộm vào là chết đấy”. Lúc ấy Thụy chỉ ước được cho hắn một xô nước.
Trời về chiều chợt đổ mưa, Thụy quên mất khăn len còn phơi bên ngoài. Cô chạy vội ra luống cuống thế nào đâm sầm phải Cá sấu vừa đi đâu về. Những bản vẽ trên tay anh ta rơi xuống. Thụy vội vàng nhặt lên. Trong giây phút Thụy ngừng lại. Bản vẽ một cô gái có nụ cười trong veo như mưa đầu mùa. Một cô gái bên khung cửa sổ bị che bởi một bức tường. Một cô gái lặng lẽ trong căn phòng vắng, những bản vẽ cứ ướt dần, ướt dần dưới những giọt mưa. Thụy ngỡ ngàng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt bối rối của Cá sấu:
- Ừ! Tôi vẽ cô đấy! Tôi thích cô đấy, đã sao nào? Đã sao nào? – Cái vẻ lạnh lùng của anh bay đâu mất, như trôi theo những cơn mưa chiều, không biết rồi đi về đâu.
Những bản vẽ và ánh mắt của Cá sấu chiều ấy cứ ám ảnh Thụy. Còn Ngân? Ngân thì sao? Anh ta thật trơ trẽn. Thụy chỉ tức mình là không cho anh ta một cái tát. Nửa đêm Thụy thức dậy, cô hay gặp ác mộng ban đêm nhưng điều Thụy sợ hãi nhất là sau cơn ác mộng đêm nay cái tên Thụy gọi cầu cứu trong giấc mơ không phải là Tuấn…mà là Quân – tên của Cá sấu.
Thụy sợ hãi với chính bản thân mình, cô quyết định chia tay Tuấn. Chiều chủ nhật Thụy dọn phòng. Tạm biệt căn gác có mùi cá cháy. Mùi khó chịu đến nao lòng. Sơn đóng cửa phòng uống rượu từ đêm qua khi Thụy từ chối món quà cậu tặng. Thụy xách va li ra, cô không ngoảnh lại, căn phòng của Cá sấu vẫn khép cửa, im lìm.
Thụy để lại tất cả nơi căn gác nhỏ có mùi cá cháy ấy. Cô vẫn nhớ về Cá sấu như nhớ về một thế giới không phải là của mình, không bao giờ là của mình. Họ đã hạnh phúc bên nhau, và Thụy không có quyền giành những gì không thuộc về mình.
Một chiều cuối đông, Thụy gặp lại Tú ở xóm trọ cũ. Hai người ngồi trong quán trà đá. Tú trầm ngâm khi cho Thụy biết tin Ngân mất. Thụy nghe nhói trong tim:
- Ngân bị ung thư lâu rồi, giấu cả xóm, không ai biết cả.
- Còn Cá sấu… không… nghĩa là Quân ấy thì sao? – Thụy cố nói cho thành tiếng
- Quân đau khổ lắm, anh họ mà.
- Sao? Anh họ?
- Ừ! Họ là anh em họ mà. Ngân bị bệnh nên Quân đưa Ngân về ở cùng phòng để chăm sóc. Lúc đầu bọn mình cũng biết Ngân bị bệnh nhưng không nghĩ là bệnh nặng thế.
Hai người là anh em họ, Thụy đã có những ý nghĩ gì về Cá sấu? Thụy lặng người đi, Tú nói nhiều, nhiều nữa nhưng cô không còn nghe thấy gì.
Thụy quay lại căn gác cũ, căn phòng của Cá sấu cửa mở nhưng trống không.
“Họ chuyển đi rồi”.
Thụy ngồi sụp xuống nền nhà, thoảng đâu đây có mùi cá cháy, mùi khó chịu, ngột ngạt đến nao lòng…
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: EM CHƯA TỪNG NÓI, EM YÊU ANH !!!

"EM CHƯA TỪNG NÓI, EM YÊU ANH !!!" là một truyện ngắn nhẹ nhàng và đầy sâu lắng về tình yêu. Cùng Blog truyện - BlogTM đọc và suy ngẫm nhé.
Ai nhìn họ, biết đến họ đều với sự ngưỡng mộ sao tình yêu đầu lại lâu bền đến thế.
Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau từ năm cuối ở trường trung học. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã thích ánh mắt ngây ngô và tinh nghịch của cô.

Anh là một chàng trai có tính hài hước và dễ gần, chính vì vậy anh và cô đã nhanh chóng trở thành bạn thân rồi họ yêu nhau từ lúc nào không biết nữa. Nhưng có lẽ dấu ấn cho họ là cuối mùa thu năm thứ 2 trung học, anh đã nói anh yêu cô thật nhiều. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đó cũng là chuyện thường bởi tình yêu lần đầu đến với cô làm cô cảm thấy bối rối và ngượng ngùng.

Cô - một cô gái với đôi mắt to tròn tỏa sáng như ánh sáng mùa thu mang lại. Nhìn cô, người khác có thể nhận thấy ngay sự thông minh, khéo léo trong xã giao và đặc biệt có một chút gì đó mạnh mẽ mà nhiều bạn trai phải ao ước. Cô có những mơ ước từ nhỏ và cô đang dần hoàn thành nó, chỉ có một điều không nằm trong dự định của cô đó là cô đã yêu anh. Tình yêu đến thật nhanh chóng làm cho con người ta không nhận ra mình đang yêu, và cô cũng vậy, chỉ biết rằng khi xa anh, khi lâu lâu không thấy giọng nói của anh là cô lại thấy buồn buồn, nhớ nhớ…

Tình yêu của họ cứ thế mà lớn dần trong trường trung học, anh rất chiều cô và cô cũng biết điều đó. Chính vì vậy giữa họ chẳng bao giờ xảy ra chuyện cãi vã nào to tát cả.

Sắp hết năm cuối trung học, anh chọn cho mình một trường đại học kĩ thuật để thi vào, và tất nhiên là người miền bắc anh sẽ chọn một trường kĩ thuật ở Hà Nội… Anh nghĩ vậy, anh hỏi cô sẽ chọn thi trường nào? Và thật bất ngờ khi cô nói cô sẽ thi một trường kinh tế ở khu vực miền trung, và trường đó ở tận trong Đà Nẵng. Anh buồn ra mặt nhưng vẫn thói quen chiều chuộng nên anh giữ lại tâm trạng và chúc cô thi tốt. Còn cô, vẫn vẻ mạnh mẽ và tươi cười “Thế nhé, anh ở miền bắc, em miền trung... thử xem ai giữ được tình yêu này nhé”. Cô suy nghĩ đơn giản khi chọn trường “con gái nên học kinh tế”, bố mẹ cũng hỏi cô sao không thi một trường kinh tế ở Hà Nội mà lại vào hẳn miền trung như vậy? Cô chỉ nhoẻn miệng rồi cười phá lên “tại vì con muốn bay bổng và xem xa bố mẹ con có tự lo được cuộc sống cho mình không, con trưởng thành rồi mà"... Và thế là họ thi đậu, cả hai sẽ đi học đại học ở hai vùng xa nhau lắm.

Trước ngày đi nhập học, anh và cô nói chuyện thật nhiều, lần đầu tiên họ nắm tay, lần đầu họ trao nhau nụ hôn ngượng ngùng. Anh nói anh sẽ đợi, anh yêu cô thật nhiều... còn cô chỉ khẽ gật đầu, cô không muốn nói những câu tình cảm cho người khác nghe, và anh cũng không phải ngoại lệ. Có chăng cô chỉ nói những câu ấy với anh, và chỉ trong những tin nhắn, trong những bức thư…Chính vì vậy đã nhiều lần anh thất vọng, anh buồn vì cô không đáp lại một câu nói yêu thương nào cả. Nhưng anh biết cô yêu anh rất nhiều, vì vậy anh tự động viên mình “không nói cũng không sao, miễn là em yêu mình là đủ"…

Trong suốt thời gian học đại học, họ gọi điện, nhắn tin cho nhau… gặp nhau trong những ngày lễ mà cả hai đều về quê. Đến sinh nhật cô, sinh nhật anh, noel, valentine… cũng chỉ là những tin nhắn yêu thương và những món quà gửi qua bưu điện. Nhưng chính vì đơn giản như thế, ngọt ngào như thế mà tình yêu trong sáng của họ bền lâu. Cả cô và anh không cho phép mình có thêm một mối quan hệ phức tạp nào khác, họ chỉ biết cố gắng học để ra trường và được gần nhau. Ai nhìn họ, biết đến họ đều với sự ngưỡng mộ… sao tình yêu đầu lại lâu bền đến thế.

Rồi một ngày đầu năm thứ 4 đại học, anh bất ngờ xuất hiện ở cổng trường ĐH của cô, anh ôm cô một cái làm cô ngượng ngùng với đám bạn và phải đẩy mạnh anh ra. Cô mừng lắm, nhưng ngạc nhiên vì sao anh lại vào thăm mình trong khi việc học của anh còn bộn bề ở Hà Nội. Cả đêm hôm đó họ nói chuyện thật nhiều… và tất nhiên anh vẫn luôn nói anh yêu cô. Anh nói anh sắp phải đi xa, là đi du học bên Úc để hoàn thành mong muốn của cha mẹ. Anh sẽ đi 1 năm, anh dặn dò cô thật nhiều, cô chỉ ôm anh và khóc. Lần đầu tiên trong đời cô khóc vì một người con trai, và cũng là lần đầu tiên cô nói với anh “Em sẽ đợi anh”. Cô bắt anh hứa, tối nào anh cũng phải hát ru cô ngủ, mỗi ngày một bài, một điệu khác nhau. Anh cũng ra một điều kiện với cô, mỗi tối anh gọi cho cô, cô chỉ làm một việc là nhấc máy và nghe, không được hỏi, không được bắt anh nói thêm gì ngoài việc hát cho cô. Cô đồng ý.

Vài ngày sau đó, cô nhận được điện thoại của anh, anh nói anh đang ở Úc rồi và anh sẽ thực hiện lời hứa. Tối hôm đó anh hát ru cô bằng bản tình ca mà Quang Dũng vẫn hát. Bài hát quen thuộc thế mà sao cô nghe hôm nay thấy lạ và hay đến thế, và vậy nên cô ngủ lúc nào không biết nữa. Rồi những ngày sau đó anh cứ ru cô ngủ mỗi tối, và không quên nói một câu anh yêu em khi kết thúc. Ở đầu dây bên này cô cũng giữ lời hứa với anh sẽ không hỏi han gì khi anh gọi điện thoại, và chỉ nói, chỉ hỏi anh qua chát yahoo, nhắn tin…

Khoảng 3 tháng sau ngày anh đi, cô nhận luận văn tốt nghiệp. Đối với một sinh viên ưu tú như cô thì làm luận văn tốt nghiệp chỉ mất 2/3 thời gian cho phép vì vậy cô có nhiều thời gian hơn, cô muốn về thăm bố mẹ anh... Nhưng khi cô đến, cổng nhà anh nhiều lá vàng rụng, hai cánh cổng đã sét rỉ, cái khóa cũng rỉ như không có ai lau chùi đến chúng, cô hoang mang… Đi hỏi hàng xóm xung quang chỉ thấy họ nói cách đây 4 tháng cả gia đình họ xảy ra chuyện gì không biết nữa nhưng họ đã chuyển nhà từ ngày ấy.

Cô càng lo lắng và không hiểu sao anh không nói với mình… Tối đó, cô đã hỏi anh lí do sao có chuyện như vậy mà anh không nói với cô… anh không trả lời mà chỉ cúp máy một cái "Phụp"… Cô giận lắm, cô bực, cô nóng tính. Tối hôm sau cô lại hỏi “Hay anh chán em rồi?” cũng không gì khác ngoài tiếng "phụp"…rồi những ngày sau đó cũng vậy. Anh tắt máy nhanh đến nỗi câu nói của cô “chúng mình chia tay nhé”... anh cũng không thèm trả lời. Cô thực sự quá bức xúc, quá bực và không hiểu sao anh lại bỏ cô với bao hứa hẹn như vậy, dù tối nào anh cũng vẫn hát ru cô ngủ, vẫn giọng anh trầm trầm hát nhưng không bao giờ trả lời cô, chắc anh đang thực hiện lời hứa “cô không được hỏi gì khi anh gọi điện hát ru cho cô ngủ”. Nhưng không chấp nhận mãi thế được, cô phải tìm bố mẹ của anh để nói với họ cho anh một trận vì dám làm cô bực, với lại cô cũng muốn gặp họ, hỏi han họ vì đã lâu lắm cô không thăm họ rồi. Cô trở về quê và hỏi công an địa phương nơi gia đình anh đã sống ngày trước, họ nói cho cô biết gia đình anh đã chuyển vào Đà Nẵng ( Số nhà…,đường…). Cô ngạc nhiên và lại vui vui, hóa ra nhà anh chuyển vào chỗ mình học, sao mà anh giấu kín thế, chắc làm mình ngạc nhiên đây! Nhưng dù sao việc quan trọng nhất là cô sẽ đến thăm họ sớm nhất. Tối đó cô không hỏi anh gì hết...

Cô trở lại Đà Nẵng vào một chiều trời không nắng, âm u, và cũng là ngày thứ 100 mà anh đi Úc. Cái cổng nhà mới của anh trang trí thật lạ, một cái vòm có thiết kế kiểu Hàn Quốc, xung quanh có dây leo… Cô bước hồ hởi qua cánh cổng, là mẹ anh.. nhưng sao mẹ gầy đi nhiều thế, ánh mắt nhạt nhòa. Cô bước nhanh vào nhà anh, chiếu thẳng vào mắt cô là tấm ảnh to của anh, xung quanh là khói hương nghi ngút. Mọi chuyện đến với cô quá bất ngờ, tay cô rã rời, cô đánh rơi cả đồ biếu mà cô đã chuẩn bị trước khi đến đây. Cô như chết lặng, cô òa khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiều đến thế, dường như cô đã hiểu được một chuyện gì đó. Cô lịm đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy, mẹ anh đang ngồi bên...

- Cháu tỉnh rồi à, thằng Thuận nhà bác chắc sẽ làm cháu buồn lắm. Nó bị ung thư giai đoạn cuối và đã mất cách đây 3 tháng. Trước khi nó ra đi, tâm nguyện lớn nhất của nó là mọi người đừng nói cho cháu biết, nó sợ cháu buồn. Nó muốn được yên nghỉ ở nghĩa trang gần trường đại học của cháu, vì vậy cả gia đình bác đã chuyển vào đây để chăm chút mộ phần cho nó. Nó yêu cháu nhiều lắm, trước đó nó đã hát suốt cả tuần để thu âm gần 200 bài hát rồi thuê 1 hãng truyền thông mỗi tối gọi điện cho cháu bằng số điện thoại bên Úc và phát từng bài hát đó.

… Bây giờ cô đã hiểu tất cả, vì cô, anh vì cô mà đã làm mọi thứ, động viên cô suốt thời gian ấy. Sẽ khổ đau hơn nếu cô biết chuyện này muộn hơn nữa, nhưng giờ đây cô cảm thấy nuối tiếc, buồn sâu lắng. Vì sao cô không dành thời gian cho anh nhiều hơn, vì sao cô phải đi xa để chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình… Có phải cô có một chút gì bất cần. Ôi mọi thứ đang loạn lên trong đầu cô, nước mắt cô cứ rơi rơi theo từng phút hối hận…

Cô chưa bao giờ nói "Em yêu anh"!
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Truyện ngắn: ANH KHÔNG CHỊU NỔI NỮA THÌ CHIA TAY ĐI

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến cả nhà một truyện ngắn nhẹ nhàng và đầy tươi sáng của tình yêu, truyện ngắn "ANH KHÔNG CHỊU NỔI NỮA THÌ CHIA TAY ĐI".
Là em nói đấy nhé, đừng để mình phải ân hận khi nói mà không suy nghĩ.
- Em đừng như thế nữa, trẻ con vừa thôi!
- Em chẳng sao hết, em chỉ nói những gì mình nghĩ. Anh không chịu nổi nữa thì chia tay đi…
- Là em nói đấy nhé, đừng để mình phải ân hận khi nói mà không suy nghĩ.
- Vâng.
Truyện ngắn: ANH KHÔNG CHỊU NỔI NỮA THÌ CHIA TAY ĐI

Em cúp máy, em biết đầu dây bên kia điện thoại vẫn văng vẳng tiếng kêu tít tít vọng thành chuỗi âm thanh dài… Em chẳng nghĩ gì cả, em tắt máy, bực mình với những nguyên nhân dở hơi do chính em gây ra.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tháng trôi qua. Điện thoại em bặt tiếng âm thanh cài dành riêng cho anh. Em nín lặng chờ đợi anh… làm lành trước. Nhưng lần này, hình như không, vĩnh viễn không thật sao anh?
Những ngày đầu tiên, em ương ngạnh thách đấu với anh, xem ai “lì” hơn. Em thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vì em nghĩ, không lâu nữa đâu, anh sẽ chạy đến dỗ dành em ngay ý mà. Nhưng, lần này khác, khác với tất cả những lần trước. Anh không gọi điện, không nhắn tin, cũng chẳng xuất hiện bất ngờ trước mặt em như mọi lần.
Em biết, đến một lúc nào đó, sức chịu đựng của con người cũng hết, anh cũng vậy, phải không anh. Một con bé hay hờn, giận dỗi vô cớ như em, anh sẽ chẳng chịu đựng được mãi đâu. Em ương bướng, em ích kỷ! Vì tính tự trọng quá cao, em tắt máy, và như thế, mọi chuyện đã hết, một dấu chấm nhẹ nhàng kết thúc tình yêu của hai đứa.
Anh đã rời xa em thật rồi, anh sẽ rời xa em mãi sao? Vậy là mình đang sống những tháng ngày không anh. Valentine vừa qua, không có anh bên cạnh, em đã ngồi gặm nhấm một nỗi buồn chỉ em biết.
Cái gì mất đi rồi mới thấy tiếc, thấy quý, đúng vậy anh à. Chia tay rồi, em mới thấy anh quan trọng với em như thế nào. Em muốn được một lần, một lần nữa, được nắm tay người em yêu để bước tiếp chặng đường đã đi của chúng mình, để em có cơ hội được sửa chữa những sai lầm ngốc nghếch.
Ngày trôi qua dài hơn em tưởng, trái tim đau nhói nhiều hơn em nghĩ, nụ cười đã tắt trên môi lúc nào em cũng không hay… Em không thể sống như thế này thêm nữa. Em biết, mình đã sai khi quá cố chấp và luôn ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến mình. Em sẽ sửa sai, dù có muộn, em chấp nhận…

Tin nhắn đến:
- Anh đang làm gì đấy?
- Anh ở nhà thôi.
- Dạo này anh thế nào?
- Uhm, cảm ơn em. Anh vẫn thế.
- Hờ hững nhỉ, có quà cho anh ở ngoài cửa kìa, ra nhận nhé!
Một phút, hai phút, 5 phút, 10 phút… không thấy anh trả lời, cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Em nép mình ở phía xa và nín thở chờ đợi. Vậy là mọi cố gắng đã tan biến. Trái tim anh đã không còn chỗ cho em nữa thật rồi. Tấm thiệp Valentine đến muộn đính kèm bức thư dài miên man, chứa đựng tất cả những tình cảm của em, một cô bé mới lớn ngốc nghếch dành riêng tặng người yêu của mình.
Nước mắt em chợt rơi vô tình dù em chẳng hề muốn thế. Em sẽ chạy đến để lấy lại món quà nhỏ bé kia ư? Không, em không đủ can đảm, em phải quay về thôi. Quay về để gặm nhấm nỗi đau do chính mình gây ra, anh ạ! Em sẽ chẳng trách anh điều gì, bởi tất cả đều là lỗi của em cơ mà.
Phút thứ 11, em toan bước quay đi, thì kìa, cánh cửa bỗng nhiên động đậy, và xuất hiện trước cửa, là anh. Đúng rồi, anh thật mà, khuôn mặt thân thương ấy, đã một tháng rồi em chưa được gặp lại. Anh nhìn trước ngó sau, chẳng thấy ai đâu. Anh che mặt mỉm cười tỏ vẻ rất “gian xảo”. Anh tung tăng cầm bức thiệp nhỏ một cách âu yếm nhất, rồi anh lại nhìn xung quanh một lần nữa, anh ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh, anh cười vẻ rất khoái chí, anh bước vào nhà và đóng chặt cửa lại.
Em vẫn đứng đó, theo dõi tất cả từng cử chỉ của anh, dù là nhỏ nhất. Anh cười, là sao nhỉ? Em lại ngây thêm lần nữa vì khó hiểu. Thẫn thờ một lúc rồi em cũng quay bước về nhà, thấy lòng nhẹ hơn dù chỉ một chút thôi. Dù sao, em thấy mình đã làm đúng.
Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ, em chuẩn bị mở cửa bước vào nhà thì trời ơi, một vòng tay nặng trịch ôm chầm lấy em từ phía sau, còn đưa tay ra véo mũi em nữa. Nước mắt em tuôn trào như đứa trẻ bị bắt nạt một cách vô cùng oan ức. Em quay người lại ôm chầm lấy lấy người ấy – Là anh, người em yêu!
Không thể diễn tả hết giây phút ấy, em đã hạnh phúc như thế nào, anh chẳng biết đâu. Vì anh để em phải đau khổ lâu thế cơ mà. Anh có thèm ngó ngàng gì đâu.
- Em biết được anh làm gì trong thời gian ấy sao, nhóc con của anh? (hehe, chụt!)
PS: Kìa, bên cạnh anh, cả một thùng to ơi là to, toàn bộ là quà Valentine của em sao!!!
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

TRUYỆN NGẮN: XE BÁNH MỲ

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm rất hay và ý nghĩa "Xe bánh mỳ". Đôi khi hãy cùng lắng cảm để hòa mình vào những góc nhỏ của cuộc sống để thấy rõ hơn cuộc sống quanh ta vẫn con người thật giản dị.
Như thường lệ, chị bắt đầu công việc của mình từ sáng sớm. Đi lấy bánh mỳ từ lò xong, chuẩn bị đầy đủ thành phần nguyên liệu cho một ngày dài, vậy là chị đã sẵn sàng để lên đường. Ngày nào cũng vậy - một hành trình đã ăn vào mỗi bước chân, chị đẩy xe bánh mỳ của mình rong ruổi trên những con đường thân thuộc. Rất nhiều khả năng kể cả khi nhắm mắt lại, chị cũng có thể bước đi chính xác.

Không khó để nhận ra càng ngày càng xuất hiện nhiều xe đẩy bánh mỳ rong ruổi khắp các nẻo đường thành phố giống như xe của chị. Nó không phải là loại xe bánh mỳ bán cố định một góc đường hay con hẻm nào đó mọi người thường luôn thấy. Xe của chị cần phải gọn gàng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều để dễ dàng di chuyển. Hẳn vì thế mà loại xe tiện dụng này luôn đóng bằng gỗ. Còn muốn tránh khói bụi, một lớp giấy kiếng trong suốt sẽ được phủ lên ba mặt của xe. Thế là xong: chị có thể đi bất cứ nơi đâu để bán - vào bất cứ lúc nào.

Điểm dừng chân đầu tiên của chị là dưới một cao ốc lớn có lẽ phải hơn hai mươi tầng. Khách quen của chị là các bác tài lái taxi đậu xe túc trực ở bãi chờ khách. Thấy chị đẩy xe đến, từ xa chú đã vẫy vẫy tay:

- Ốp la đi em ơi, đói quá rồi nè!
Chị mỉm cười, dừng xe ở chỗ cũ. Bật bếp ga mi-ni lên, cho ít dầu vào chảo, đợi cho dầu sôi chị mới đập trứng vào chiên.
- Mấy bữa này trời lạnh quá em hen - Vừa nói chú vừa xoa tay rồi hơ trên bếp than nhỏ chị dùng để nướng thịt và làm nóng lại bánh mỳ.
- Dạ, anh giữ ấm kẻo bịnh thì khổ... - Chị lại cười với chú, tay dùng đũa lật ngược miếng trứng lại.

Chú đã ngoài ba mươi nhưng vẫn một thân một mình. Những cuộc chuyện rời rạc, câu từ ngắn gọn của mỗi ngày với chú cũng dần dần sâu chuỗi lại trong chị. Ai chẳng có cho mình những nỗi niềm riêng. Nhìn mái tóc muối tiêu, khuôn mặt gầy hao đen xạm nắng gió kia, đủ để chị cảm nhận hết nỗi vất vả của chú. Nghĩ xong chị mới trầm ngâm. Chị cũng có sung sướng hơn chú là bao. Có chăng là những đêm khuya khoắt chị không phải xếp mình co ro trong xe taxi với những giấc ngủ lắm khi chập chờn đứt đoạn. Hay lúc người ta đã kết thúc một ngày dài làm việc mệt mỏi để cuốn theo dòng xe ùn tắc nối đuôi nhau trở về nhà đoàn tụ với gia đình bên mâm cơm ấm áp, chú lại phải tiếp tục gặm bánh mỳ của chị bán ban chiều, hoặc nếu sang hơn thì cũng chỉ là đĩa cơm bình dân khô khốc bụi bặm nào đó ven đường.
- Của anh đây - Chị đưa cho chú ổ ốp-la nóng hổi, nhận tờ mười nghìn nhàu nhĩ của chú rồi đưa lại tờ hai nghìn. Vừa lúc mấy bác tài khác cũng tới gọi bánh mỳ. Chị làm không kịp nghỉ tay. Người ăn ốp-la, người gọi bánh mỳ thịt nướng. Mồ hôi chị túa ra bởi cái nóng hừng hực của bếp than phà trước mặt đang bốc khói mịt mù bên trên vỉ nướng thịt.

Cuối cùng chị cũng bán xong hết. Các bác tài thường ngồi tụ tập với nhau một chốc buổi sáng, vừa tán gẫu đủ chuyện vừa nhâm nhi bánh mỳ của chị, lại làm một ngụm cà-phê đá trước khi đánh xe đi có khách. Đang ngồi nói chuyện, thấy chị chuẩn bị đẩy xe đi tiếp, chú hỏi:

- Em đi à?
- Dạ, em đi. Anh chạy xe an toàn nha!
- Em cũng bán tốt nhen! - Chú gật đầu tạm biệt.

Dẫu những cơn gió lạnh trên đường còn thỉnh thoảng tạt qua, chị vẫn thấy đâu đó bên trong ấm áp lên đôi chút.

Điểm tiếp theo chị đến là trước cổng trường cấp hai. Cô bạn “đồng nghiệp” bán sữa đậu nành đã có mặt từ lâu. Hai chị em thường đặt xe cạnh nhau, tranh thủ bán cho đám học sinh trước giờ vào lớp. Phụ huynh vừa mới dừng xe là tụi nhóc nhảy ngay xuống chạy lại chỗ xe chị và cô bạn: “Dì ơi bán cho con ổ bánh mỳ", "Chị ơi chị bán cho em một ly sữa đậu nành ạ! Nhanh nhanh nha chị!”...

Cứ thế đám học trò í ới, đứa này đứa kia nhao nhao lên. Chị phải tập trung cao độ để làm thật nhanh. Thịt nướng trên vỉ cần lật thường xuyên để chín đều, không bị khét một mặt. Vừa chiên trứng vừa cắt thêm dưa leo, hơ lại bánh mỳ trên bếp cho giòn. Cực mà vui mà mừng vì có khách - hai chị em thường tủm tỉm bảo nhau mỗi lúc hai tay được bận rộn thế này. Thời buổi khó khăn, giá cả cái gì cũng tăng vùn vụt, người ta mua gì cũng cân nhắc. Kiếm được đồng tiền thật sự nào có dễ. Nhưng chị cũng chỉ bán bánh mỳ với cái giá bình dân hết mức. "Lấy công làm lời thôi em ạ, bán mắc quá thì chẳng ai dám mua của mình nữa…". Chị cười. Cô bạn cũng cười.

Đưa ổ bánh mỳ thịt nướng cho khách hàng tí hon cuối cùng cũng vừa kịp lúc tiếng trống vang lên, cậu nhóc chạy vội vào trường trước khi cánh cổng kia khép lại. Cảnh đông đúc chộn rộn trước cổng trường ban nãy nhanh chóng thay thế bằng vẻ yên bình vốn có khi bọn nhóc đã ổn định chỗ ngồi trong lớp học. Nắng đã lên từ lâu xua tan cái lạnh buổi sớm. Càng lúc không khí càng trở nên ngột ngạt khó chịu hơn với đủ loại khói xe bụi bặm khi những con đường dần ùn tắc xe cộ lũ lượt nối đuôi nhau. Chị đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Chút nữa thôi, chị cũng sẽ hòa vào dòng người ấy, tiếp tục cuộc mưu sinh trong cái vòng xoay bất tận kéo từ ngày này qua ngày khác.

- Chuẩn bị đi hả chị?
- Ừ, thì phải đi thôi… Ốp-la của cưng đây, ăn liền đi kẻo nguội.
- Dạ. Sữa của chị nè, bữa nay còn ít thôi, chị lấy hết luôn nhen!

Chị đưa ổ bánh mỳ cho cô bé rồi nhận ly sữa đậu nành, máng lên quai xe. Chủ yếu cho lòng cảm thấy vui hơn vào buổi sáng, hai chị em ngày nào cũng “trao đổi hàng hóa” với nhau.

- Cám ơn cưng. Mai gặp nha.
- Dạ, mai gặp chị!
Trên đường lâu lâu lại có khách - đi xe hoặc đi bộ. Mỗi lần như thế chị dừng xe, nướng nướng chiên chiên, cắt bánh mỳ nhét vào nào dưa leo nào rau rồi xíu ớt, bỏ trứng hay thịt vào giữa, cuối cùng xịt thêm chút xì dầu rồi tương ớt…

Quần quật quần quật. Đèn đỏ rồi đèn xanh. Vòng xe cứ quay đều. Loáng cái đã đến trưa, cũng là lúc chị dừng chân trước cổng bệnh viện. Mặt trời gần qua đỉnh đầu, cái nóng bức người ta không biết trốn vào đâu xâm chiếm mọi vật. Chị đứng nép vào bóng râm của tán cây ven đường, lấy thêm thịt đặt lên vỉ để nướng thêm một đợt mới. Giờ này người nhà bệnh nhân bắt đầu đổ ra ngoài mua đồ ăn trưa. Nhiều người tiết kiệm, thay vì ngồi quán cơm họ chọn mua bánh mỳ - vừa nhanh gọn lại rẻ.

- Cho tôi một ổ ốp-la, cô ơi.
- Dạ!

Người phụ nữ vẻ ngoài lam lũ đứng trước mặt chị chắc cũng đã ngoài ngũ tuần. Gương mặt bà toát lên sự mệt mỏi xen lẫn cơn rầu rĩ có lẽ nằm thăm thẳm nơi nào đó trong lòng. Chị đổ dầu vào chảo, vừa đập trứng nghe “xèo” một tiếng thì vị khách thứ hai bước đến.

- Chú ăn gì ạ? - chị cất tiếng hỏi.
- Cô bán cho tôi… năm nghìn được không, tôi còn ít tiền thôi…”

Nghe vậy, người phụ nữ quay lại nhìn ông bác kia. Vài giây trôi qua trong im lặng. Đến khi chị toan trả lời thì bà khách nhẹ nhàng:

- Anh… anh chăm chị nhà phải không? Giường ba tôi nằm kế bên chị nhà đây…
- À, chào cô.
- Chị nhà đỡ hơn chưa anh. Khổ, càng ngày càng đủ thứ bệnh...
- Cũng khá hơn rồi, cảm ơn cô. Mà bệnh tật bây giờ cũng từ miệng vào cả. Ăn gì cũng lo cũng sợ, mà không ăn thì…
- Không ăn cũng không được. Biết là mất vệ sinh, là toàn hóa chất đấy chứ… Mà muốn ăn sạch thì làm gì có giá rẻ cho mình.

Tay chị khẽ run khi gắp miếng trứng bỏ vào ổ bánh mỳ

- Đến cơm họ còn bỏ bột gì vào cho nở gấp đôi ra được. Vậy họ mới có lời chứ, còn mình thì… Giờ tôi cũng không dám ăn cơm nữa, tốn tiền quá, lúc nãy còn chút ít mua cháo cho mẹ nó dùng rồi.

Chị thấy cổ họng mình nghẹn ứ.

- Thôi, em cho anh mượn. Cô lấy cho tôi một ổ đầy đủ nữa đi.
- Kìa cô…

* * *

Chị dừng xe bên dưới tòa cao ốc quen thuộc. Bầu trời bây giờ đã phủ một màu ráng đỏ đẹp tuyệt. Cảnh đẹp nhưng cũng buồn bã quá. Ngắm nhìn mặt trời sắp tắt, chị lại nhớ đến hai vị khách ban trưa: "Ăn gì cũng lo cũng sợ, mà không ăn thì…"

Phải, không ăn cũng không được. Chẳng có nhiều lựa chọn cho những ai phải lăn lộn giữa cuộc mưu sinh để kiếm từng đồng như chị. Cốt làm sao cho qua bữa là được. Rồi có tiền cũng nơm nớp không biết giữ được bao lâu, khi bất thình lình ngày nào đó mình đổ bệnh. Bệnh từ miệng mình vào.

- Chào em! - Chú mở cửa tắc-xi bước xuống tiến về phía chị.
- Dạ, em chào anh.
- Cho anh ổ thịt nướng, nhiều dưa leo chút nha.

Nụ cười hiền hậu của chú bỗng chốc nhòe đi trước mặt chị. "Không! Dù lời ít cũng được, chị sẽ không bao giờ bán đồ dơ đồ độc hại cho khách. Không bao giờ" - chị nghĩ

- Anh ăn kẹp chung với trứng nữa nha, em mời.
- Ồ, cảm ơn em…

Trong đầu chị loáng thoáng một bữa cơm gia đình ngon lành đầm ấm. Có anh, có chị, và một thiên thần nhỏ... Mơ mộng cuối ngày ư? Chị mỉm cười, tránh ánh mắt anh, nhưng đâu đó thấy nao nao trong lòng.
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

10 CÂU CHUYỆN CỰC NGẮN ĐÁNG SUY NGẪM

Blog truyện - BlogTM hôm nay sẽ giới thiệu đến các bạn "10 câu chuyện cực ngắn đáng suy ngẫm", chúc các bạn một buổi sáng vui vẻ.
** Câu chuyện thứ nhất:

Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Người bố phê: "Không có chí lớn", còn thầy giáo nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới". Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.

** Câu chuyện thứ hai:

Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?", con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la".

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.

** Câu chuyện thứ ba:

Người ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?", người qua đường trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm", người ăn mày bảo: "Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé".

Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.

** Câu chuyện thứ tư:

Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận, coi chừng khét!", "Sao em bỏ ít muối thế?, "Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi". Người vợ bưc bội: "Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải".

Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

** Câu chuyện thứ năm:

A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm". B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?". A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".

Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.

** Câu chuyện thứ sáu:

Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:
- Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!
Người cha ôn tồn đáp lại:
- Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!

Con người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và "đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

** Câu chuyện thứ bảy:

Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế".

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

** Câu chuyện thứ tám:

Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: "Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!".

Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.

** Câu chuyện thứ chín:

Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?". Người chồng quay sang nhìn vợ: "Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh".

Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

** Câu chuyện thứ mười:

Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới:
- Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
- Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!

Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...