Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến cả nhà một truyện ngắn nhẹ nhàng và đầy tươi sáng của tình yêu, truyện ngắn "ANH KHÔNG CHỊU NỔI NỮA THÌ CHIA TAY ĐI". Là em nói đấy nhé, đừng để mình phải ân hận khi nói mà không suy nghĩ. - Em đừng như thế nữa, trẻ con vừa thôi! - Em chẳng sao hết, em chỉ nói những gì mình nghĩ. Anh không chịu nổi nữa thì chia tay đi… - Là em nói đấy nhé, đừng để mình phải ân hận khi nói mà không suy nghĩ. - Vâng.
Em cúp máy, em biết đầu dây bên kia điện thoại vẫn văng vẳng tiếng kêu tít tít vọng thành chuỗi âm thanh dài… Em chẳng nghĩ gì cả, em tắt máy, bực mình với những nguyên nhân dở hơi do chính em gây ra. Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tháng trôi qua. Điện thoại em bặt tiếng âm thanh cài dành riêng cho anh. Em nín lặng chờ đợi anh… làm lành trước. Nhưng lần này, hình như không, vĩnh viễn không thật sao anh? Những ngày đầu tiên, em ương ngạnh thách đấu với anh, xem ai “lì” hơn. Em thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vì em nghĩ, không lâu nữa đâu, anh sẽ chạy đến dỗ dành em ngay ý mà. Nhưng, lần này khác, khác với tất cả những lần trước. Anh không gọi điện, không nhắn tin, cũng chẳng xuất hiện bất ngờ trước mặt em như mọi lần. Em biết, đến một lúc nào đó, sức chịu đựng của con người cũng hết, anh cũng vậy, phải không anh. Một con bé hay hờn, giận dỗi vô cớ như em, anh sẽ chẳng chịu đựng được mãi đâu. Em ương bướng, em ích kỷ! Vì tính tự trọng quá cao, em tắt máy, và như thế, mọi chuyện đã hết, một dấu chấm nhẹ nhàng kết thúc tình yêu của hai đứa. Anh đã rời xa em thật rồi, anh sẽ rời xa em mãi sao? Vậy là mình đang sống những tháng ngày không anh. Valentine vừa qua, không có anh bên cạnh, em đã ngồi gặm nhấm một nỗi buồn chỉ em biết. Cái gì mất đi rồi mới thấy tiếc, thấy quý, đúng vậy anh à. Chia tay rồi, em mới thấy anh quan trọng với em như thế nào. Em muốn được một lần, một lần nữa, được nắm tay người em yêu để bước tiếp chặng đường đã đi của chúng mình, để em có cơ hội được sửa chữa những sai lầm ngốc nghếch. Ngày trôi qua dài hơn em tưởng, trái tim đau nhói nhiều hơn em nghĩ, nụ cười đã tắt trên môi lúc nào em cũng không hay… Em không thể sống như thế này thêm nữa. Em biết, mình đã sai khi quá cố chấp và luôn ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến mình. Em sẽ sửa sai, dù có muộn, em chấp nhận… … Tin nhắn đến: - Anh đang làm gì đấy? - Anh ở nhà thôi. - Dạo này anh thế nào? - Uhm, cảm ơn em. Anh vẫn thế. - Hờ hững nhỉ, có quà cho anh ở ngoài cửa kìa, ra nhận nhé! Một phút, hai phút, 5 phút, 10 phút… không thấy anh trả lời, cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Em nép mình ở phía xa và nín thở chờ đợi. Vậy là mọi cố gắng đã tan biến. Trái tim anh đã không còn chỗ cho em nữa thật rồi. Tấm thiệp Valentine đến muộn đính kèm bức thư dài miên man, chứa đựng tất cả những tình cảm của em, một cô bé mới lớn ngốc nghếch dành riêng tặng người yêu của mình. Nước mắt em chợt rơi vô tình dù em chẳng hề muốn thế. Em sẽ chạy đến để lấy lại món quà nhỏ bé kia ư? Không, em không đủ can đảm, em phải quay về thôi. Quay về để gặm nhấm nỗi đau do chính mình gây ra, anh ạ! Em sẽ chẳng trách anh điều gì, bởi tất cả đều là lỗi của em cơ mà. Phút thứ 11, em toan bước quay đi, thì kìa, cánh cửa bỗng nhiên động đậy, và xuất hiện trước cửa, là anh. Đúng rồi, anh thật mà, khuôn mặt thân thương ấy, đã một tháng rồi em chưa được gặp lại. Anh nhìn trước ngó sau, chẳng thấy ai đâu. Anh che mặt mỉm cười tỏ vẻ rất “gian xảo”. Anh tung tăng cầm bức thiệp nhỏ một cách âu yếm nhất, rồi anh lại nhìn xung quanh một lần nữa, anh ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh, anh cười vẻ rất khoái chí, anh bước vào nhà và đóng chặt cửa lại. Em vẫn đứng đó, theo dõi tất cả từng cử chỉ của anh, dù là nhỏ nhất. Anh cười, là sao nhỉ? Em lại ngây thêm lần nữa vì khó hiểu. Thẫn thờ một lúc rồi em cũng quay bước về nhà, thấy lòng nhẹ hơn dù chỉ một chút thôi. Dù sao, em thấy mình đã làm đúng. Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ, em chuẩn bị mở cửa bước vào nhà thì trời ơi, một vòng tay nặng trịch ôm chầm lấy em từ phía sau, còn đưa tay ra véo mũi em nữa. Nước mắt em tuôn trào như đứa trẻ bị bắt nạt một cách vô cùng oan ức. Em quay người lại ôm chầm lấy lấy người ấy – Là anh, người em yêu! Không thể diễn tả hết giây phút ấy, em đã hạnh phúc như thế nào, anh chẳng biết đâu. Vì anh để em phải đau khổ lâu thế cơ mà. Anh có thèm ngó ngàng gì đâu. - Em biết được anh làm gì trong thời gian ấy sao, nhóc con của anh? (hehe, chụt!) PS: Kìa, bên cạnh anh, cả một thùng to ơi là to, toàn bộ là quà Valentine của em sao!!!
Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm rất hay và ý nghĩa "Xe bánh mỳ". Đôi khi hãy cùng lắng cảm để hòa mình vào những góc nhỏ của cuộc sống để thấy rõ hơn cuộc sống quanh ta vẫn con người thật giản dị. Như thường lệ, chị bắt đầu công việc của mình từ sáng sớm. Đi lấy bánh mỳ từ lò xong, chuẩn bị đầy đủ thành phần nguyên liệu cho một ngày dài, vậy là chị đã sẵn sàng để lên đường. Ngày nào cũng vậy - một hành trình đã ăn vào mỗi bước chân, chị đẩy xe bánh mỳ của mình rong ruổi trên những con đường thân thuộc. Rất nhiều khả năng kể cả khi nhắm mắt lại, chị cũng có thể bước đi chính xác.
Không khó để nhận ra càng ngày càng xuất hiện nhiều xe đẩy bánh mỳ rong ruổi khắp các nẻo đường thành phố giống như xe của chị. Nó không phải là loại xe bánh mỳ bán cố định một góc đường hay con hẻm nào đó mọi người thường luôn thấy. Xe của chị cần phải gọn gàng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều để dễ dàng di chuyển. Hẳn vì thế mà loại xe tiện dụng này luôn đóng bằng gỗ. Còn muốn tránh khói bụi, một lớp giấy kiếng trong suốt sẽ được phủ lên ba mặt của xe. Thế là xong: chị có thể đi bất cứ nơi đâu để bán - vào bất cứ lúc nào.
Điểm dừng chân đầu tiên của chị là dưới một cao ốc lớn có lẽ phải hơn hai mươi tầng. Khách quen của chị là các bác tài lái taxi đậu xe túc trực ở bãi chờ khách. Thấy chị đẩy xe đến, từ xa chú đã vẫy vẫy tay:
- Ốp la đi em ơi, đói quá rồi nè! Chị mỉm cười, dừng xe ở chỗ cũ. Bật bếp ga mi-ni lên, cho ít dầu vào chảo, đợi cho dầu sôi chị mới đập trứng vào chiên. - Mấy bữa này trời lạnh quá em hen - Vừa nói chú vừa xoa tay rồi hơ trên bếp than nhỏ chị dùng để nướng thịt và làm nóng lại bánh mỳ. - Dạ, anh giữ ấm kẻo bịnh thì khổ... - Chị lại cười với chú, tay dùng đũa lật ngược miếng trứng lại.
Chú đã ngoài ba mươi nhưng vẫn một thân một mình. Những cuộc chuyện rời rạc, câu từ ngắn gọn của mỗi ngày với chú cũng dần dần sâu chuỗi lại trong chị. Ai chẳng có cho mình những nỗi niềm riêng. Nhìn mái tóc muối tiêu, khuôn mặt gầy hao đen xạm nắng gió kia, đủ để chị cảm nhận hết nỗi vất vả của chú. Nghĩ xong chị mới trầm ngâm. Chị cũng có sung sướng hơn chú là bao. Có chăng là những đêm khuya khoắt chị không phải xếp mình co ro trong xe taxi với những giấc ngủ lắm khi chập chờn đứt đoạn. Hay lúc người ta đã kết thúc một ngày dài làm việc mệt mỏi để cuốn theo dòng xe ùn tắc nối đuôi nhau trở về nhà đoàn tụ với gia đình bên mâm cơm ấm áp, chú lại phải tiếp tục gặm bánh mỳ của chị bán ban chiều, hoặc nếu sang hơn thì cũng chỉ là đĩa cơm bình dân khô khốc bụi bặm nào đó ven đường. - Của anh đây - Chị đưa cho chú ổ ốp-la nóng hổi, nhận tờ mười nghìn nhàu nhĩ của chú rồi đưa lại tờ hai nghìn. Vừa lúc mấy bác tài khác cũng tới gọi bánh mỳ. Chị làm không kịp nghỉ tay. Người ăn ốp-la, người gọi bánh mỳ thịt nướng. Mồ hôi chị túa ra bởi cái nóng hừng hực của bếp than phà trước mặt đang bốc khói mịt mù bên trên vỉ nướng thịt.
Cuối cùng chị cũng bán xong hết. Các bác tài thường ngồi tụ tập với nhau một chốc buổi sáng, vừa tán gẫu đủ chuyện vừa nhâm nhi bánh mỳ của chị, lại làm một ngụm cà-phê đá trước khi đánh xe đi có khách. Đang ngồi nói chuyện, thấy chị chuẩn bị đẩy xe đi tiếp, chú hỏi:
- Em đi à? - Dạ, em đi. Anh chạy xe an toàn nha! - Em cũng bán tốt nhen! - Chú gật đầu tạm biệt.
Dẫu những cơn gió lạnh trên đường còn thỉnh thoảng tạt qua, chị vẫn thấy đâu đó bên trong ấm áp lên đôi chút.
Điểm tiếp theo chị đến là trước cổng trường cấp hai. Cô bạn “đồng nghiệp” bán sữa đậu nành đã có mặt từ lâu. Hai chị em thường đặt xe cạnh nhau, tranh thủ bán cho đám học sinh trước giờ vào lớp. Phụ huynh vừa mới dừng xe là tụi nhóc nhảy ngay xuống chạy lại chỗ xe chị và cô bạn: “Dì ơi bán cho con ổ bánh mỳ", "Chị ơi chị bán cho em một ly sữa đậu nành ạ! Nhanh nhanh nha chị!”...
Cứ thế đám học trò í ới, đứa này đứa kia nhao nhao lên. Chị phải tập trung cao độ để làm thật nhanh. Thịt nướng trên vỉ cần lật thường xuyên để chín đều, không bị khét một mặt. Vừa chiên trứng vừa cắt thêm dưa leo, hơ lại bánh mỳ trên bếp cho giòn. Cực mà vui mà mừng vì có khách - hai chị em thường tủm tỉm bảo nhau mỗi lúc hai tay được bận rộn thế này. Thời buổi khó khăn, giá cả cái gì cũng tăng vùn vụt, người ta mua gì cũng cân nhắc. Kiếm được đồng tiền thật sự nào có dễ. Nhưng chị cũng chỉ bán bánh mỳ với cái giá bình dân hết mức. "Lấy công làm lời thôi em ạ, bán mắc quá thì chẳng ai dám mua của mình nữa…". Chị cười. Cô bạn cũng cười.
Đưa ổ bánh mỳ thịt nướng cho khách hàng tí hon cuối cùng cũng vừa kịp lúc tiếng trống vang lên, cậu nhóc chạy vội vào trường trước khi cánh cổng kia khép lại. Cảnh đông đúc chộn rộn trước cổng trường ban nãy nhanh chóng thay thế bằng vẻ yên bình vốn có khi bọn nhóc đã ổn định chỗ ngồi trong lớp học. Nắng đã lên từ lâu xua tan cái lạnh buổi sớm. Càng lúc không khí càng trở nên ngột ngạt khó chịu hơn với đủ loại khói xe bụi bặm khi những con đường dần ùn tắc xe cộ lũ lượt nối đuôi nhau. Chị đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Chút nữa thôi, chị cũng sẽ hòa vào dòng người ấy, tiếp tục cuộc mưu sinh trong cái vòng xoay bất tận kéo từ ngày này qua ngày khác.
- Chuẩn bị đi hả chị? - Ừ, thì phải đi thôi… Ốp-la của cưng đây, ăn liền đi kẻo nguội. - Dạ. Sữa của chị nè, bữa nay còn ít thôi, chị lấy hết luôn nhen!
Chị đưa ổ bánh mỳ cho cô bé rồi nhận ly sữa đậu nành, máng lên quai xe. Chủ yếu cho lòng cảm thấy vui hơn vào buổi sáng, hai chị em ngày nào cũng “trao đổi hàng hóa” với nhau.
- Cám ơn cưng. Mai gặp nha. - Dạ, mai gặp chị! Trên đường lâu lâu lại có khách - đi xe hoặc đi bộ. Mỗi lần như thế chị dừng xe, nướng nướng chiên chiên, cắt bánh mỳ nhét vào nào dưa leo nào rau rồi xíu ớt, bỏ trứng hay thịt vào giữa, cuối cùng xịt thêm chút xì dầu rồi tương ớt…
Quần quật quần quật. Đèn đỏ rồi đèn xanh. Vòng xe cứ quay đều. Loáng cái đã đến trưa, cũng là lúc chị dừng chân trước cổng bệnh viện. Mặt trời gần qua đỉnh đầu, cái nóng bức người ta không biết trốn vào đâu xâm chiếm mọi vật. Chị đứng nép vào bóng râm của tán cây ven đường, lấy thêm thịt đặt lên vỉ để nướng thêm một đợt mới. Giờ này người nhà bệnh nhân bắt đầu đổ ra ngoài mua đồ ăn trưa. Nhiều người tiết kiệm, thay vì ngồi quán cơm họ chọn mua bánh mỳ - vừa nhanh gọn lại rẻ.
- Cho tôi một ổ ốp-la, cô ơi. - Dạ!
Người phụ nữ vẻ ngoài lam lũ đứng trước mặt chị chắc cũng đã ngoài ngũ tuần. Gương mặt bà toát lên sự mệt mỏi xen lẫn cơn rầu rĩ có lẽ nằm thăm thẳm nơi nào đó trong lòng. Chị đổ dầu vào chảo, vừa đập trứng nghe “xèo” một tiếng thì vị khách thứ hai bước đến.
- Chú ăn gì ạ? - chị cất tiếng hỏi. - Cô bán cho tôi… năm nghìn được không, tôi còn ít tiền thôi…”
Nghe vậy, người phụ nữ quay lại nhìn ông bác kia. Vài giây trôi qua trong im lặng. Đến khi chị toan trả lời thì bà khách nhẹ nhàng:
- Anh… anh chăm chị nhà phải không? Giường ba tôi nằm kế bên chị nhà đây… - À, chào cô. - Chị nhà đỡ hơn chưa anh. Khổ, càng ngày càng đủ thứ bệnh... - Cũng khá hơn rồi, cảm ơn cô. Mà bệnh tật bây giờ cũng từ miệng vào cả. Ăn gì cũng lo cũng sợ, mà không ăn thì… - Không ăn cũng không được. Biết là mất vệ sinh, là toàn hóa chất đấy chứ… Mà muốn ăn sạch thì làm gì có giá rẻ cho mình.
Tay chị khẽ run khi gắp miếng trứng bỏ vào ổ bánh mỳ
- Đến cơm họ còn bỏ bột gì vào cho nở gấp đôi ra được. Vậy họ mới có lời chứ, còn mình thì… Giờ tôi cũng không dám ăn cơm nữa, tốn tiền quá, lúc nãy còn chút ít mua cháo cho mẹ nó dùng rồi.
Chị thấy cổ họng mình nghẹn ứ.
- Thôi, em cho anh mượn. Cô lấy cho tôi một ổ đầy đủ nữa đi. - Kìa cô…
* * *
Chị dừng xe bên dưới tòa cao ốc quen thuộc. Bầu trời bây giờ đã phủ một màu ráng đỏ đẹp tuyệt. Cảnh đẹp nhưng cũng buồn bã quá. Ngắm nhìn mặt trời sắp tắt, chị lại nhớ đến hai vị khách ban trưa: "Ăn gì cũng lo cũng sợ, mà không ăn thì…"
Phải, không ăn cũng không được. Chẳng có nhiều lựa chọn cho những ai phải lăn lộn giữa cuộc mưu sinh để kiếm từng đồng như chị. Cốt làm sao cho qua bữa là được. Rồi có tiền cũng nơm nớp không biết giữ được bao lâu, khi bất thình lình ngày nào đó mình đổ bệnh. Bệnh từ miệng mình vào.
- Chào em! - Chú mở cửa tắc-xi bước xuống tiến về phía chị. - Dạ, em chào anh. - Cho anh ổ thịt nướng, nhiều dưa leo chút nha.
Nụ cười hiền hậu của chú bỗng chốc nhòe đi trước mặt chị. "Không! Dù lời ít cũng được, chị sẽ không bao giờ bán đồ dơ đồ độc hại cho khách. Không bao giờ" - chị nghĩ
- Anh ăn kẹp chung với trứng nữa nha, em mời. - Ồ, cảm ơn em…
Trong đầu chị loáng thoáng một bữa cơm gia đình ngon lành đầm ấm. Có anh, có chị, và một thiên thần nhỏ... Mơ mộng cuối ngày ư? Chị mỉm cười, tránh ánh mắt anh, nhưng đâu đó thấy nao nao trong lòng.
Blog truyện - BlogTM hôm nay sẽ giới thiệu đến các bạn "10 câu chuyện cực ngắn đáng suy ngẫm", chúc các bạn một buổi sáng vui vẻ. ** Câu chuyện thứ nhất:
Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Người bố phê: "Không có chí lớn", còn thầy giáo nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới". Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.
** Câu chuyện thứ hai:
Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?", con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la".
Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.
** Câu chuyện thứ ba:
Người ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?", người qua đường trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm", người ăn mày bảo: "Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé".
Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.
** Câu chuyện thứ tư:
Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận, coi chừng khét!", "Sao em bỏ ít muối thế?, "Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi". Người vợ bưc bội: "Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải".
Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
** Câu chuyện thứ năm:
A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm". B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?". A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".
Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.
** Câu chuyện thứ sáu:
Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét: - Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp! Người cha ôn tồn đáp lại: - Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!
Con người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và "đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!
** Câu chuyện thứ bảy:
Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế".
Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.
** Câu chuyện thứ tám:
Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: "Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!".
Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.
** Câu chuyện thứ chín:
Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?". Người chồng quay sang nhìn vợ: "Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh".
Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.
** Câu chuyện thứ mười:
Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới: - Em không nghe thầy gọi tên à? Cậu học sinh đứng lên, lễ phép: - Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!
Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.
Blog truyện - BlogTM hân hạnh giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất cảm dộng: "Chồng ơi! Bắt máy đi. Vợ sắp phải đi rồi..." Mỗi lần được bạn bè, họ hàng giới thiệu bạn gái, anh lại đây đẩy chối từ. Anh đã góa vợ 7 năm nay nhưng chưa bao giờ người ta thấy anh nói đến chuyện sẽ đi bước nữa. Dường như nỗi đau từ cái chết của vợ vẫn chưa thôi rỉ máu trong trái tim anh. Ngày vợ mất, anh như hóa điên. Anh tự đổ lỗi cho mình trước cái chết của chị và có lẽ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân. Vợ anh mất bởi một vụ tai nạn giao thông, khi anh vẫn đang mê mải say sưa bên bàn nhậu với bạn hữu. Anh không gây ra cái chết cho chị, đó là một tai nạn mà không ai ngờ tới nhưng anh không bao giờ có thể chấp nhận được việc mình đã không có mặt bên vợ trong những phút cuối cùng của cuộc đời chị, khi mà chị cần anh nhất. Anh vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy. 7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được. Người chồng mắc kẹt trong quá khứ
Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền từ. Rồi anh lại tự hỏi: "Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho anh không?" Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thế, những ngày hạnh phúc của anh chị dường như vẫn còn rất mới. Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác. Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác, đời sống của đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu nói hài hước nhưng đầy triết lý: "Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào", cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối. Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý. Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị. Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên… Nhưng vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh. Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ "quản lý". Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ. Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh chồng vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề. Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ. Nỗi ám ảnh không bao giờ nguôi Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần khác. Càng về khuya, cuộc rượu càng vào hồi rôm rả. Khi rượu đã ngà ngà, những người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau, nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui. Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang chế độ im lặng rồi nhanh chóng đút lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa, vui vẻ. Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn. Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi rượu. Anh sực tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng rằng nó cũng đang rời bỏ anh. Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết khi ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: "Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh". Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn rất hay: "Kế hoạch cua trai" - Tao sẽ cua chàng, bằng mọi giá. Đừng ngăn cản tao. Tôi nói gần như hét vào mặt con nhỏ bạn không-thể-thân-hơn được của mình. Trong khi 6 con mắt cùng mồm nó vẫn đang mở toang hoác như chưa kịp nuốt những lời vàng ngọc tôi vừa thốt ra, thì tôi tiếp tục gặm ổ bánh mỳ dang dỡ. Àh, chú thích một chút rằng nói 6 con mắt ở đây là 2 con mắt để ngủ, 2 con mắt kiếng và 2 con mắt cá của nó.
Trúc, tên con nhỏ 6 mắt, đưa tay sờ trán tôi.
- Ôi... khoa học chắc hẳn sẽ rất buồn đây khi cuối cùng cúm heo cũng đã lây sang người. Mày điên àh con kia?
- Ông, ao ông iên... - Câu này có thể hiểu là: Không, tao không điên. Được nói trong tình trạng mồm đầy bánh mỳ, uống xong một ngụm trà thanh nhiệt, tôi kể lại sự tình cho cô nàng nghe:
"Số là tối hôm kia, tao có đi sinh nhật một con bạn không thân lắm. Nhưng dù không thân lắm, tao vẫn cứ đi, vì nghe dân chúng đồn đại, bạn của con nhỏ này chỉ toàn các anh đẹp trai và các cô đẹp gái... tao phải đi mày ạh, để lo cho cái sự thật rằng: tao đang ế chảy ra mà chả ma nào thèm nhìn. Và tao thề rằng lần sau nếu có đứa bà tám nào đồn thổi với tao cái kiểu đó, tao sẽ vả cho cái mặt nó tàn hơn cái hoa huệ sau khi cúng nhá... Ôi trời, mày có hiểu cảm giác muốn thét lên cái câu: "Đâm mù mắt tao đi..." khi dự cái tiệc đấy không...???"
Tôi chắc chắn rằng đã thấy con Trúc rút khăn giấy ra chậm nước mắt... nó xúc động ư???
"Toàn là, trời sinh một cặp xứng đôi, Chí Phèo Thị Nở là đôi nhân tình mày ạh... Khi ấy, tao biết mình đã bị lừa và đau đớn hơn khi nhận ra rằng chai nước hoa nhái loại 1 tao tặng cho chủ nhân bữa tiệc đã hi sinh vô ích... và cũng khi ấy, ý chí người phụ nữ miền nam trong tao đã nổi dậy, biến đau thương thành thù hận, tao quay qua trả thù bọn đồ ăn... khốn kiếp.
Và rồi... tao đã gặp chàng mày ơi... tao yêu chàng ngay cái nhìn đầu tiên, đồng thời cũng hận chàng vô độ. Chính chàng... chính chàng đã làm tao rơi mất cái đùi gà nướng mật ong đang cầm trên tay khi tao nhìn thấy chàng. Rồi khi ấy, bao tử tao không còn thèm nhớ đồ ăn, vì tao đã bận chăm chú vào chàng. Chàng lãng tử nhưng cực đàn ông, ôi, tao thích, tao thích... Tóc cắt ngắn, râu quai nón mờ mờ, mắt một mí, cười nhếch mép... đểu ơi là đểu... hư ơi là hư... Nhưng đàn ông không hư đàn bà đâu mê phải không mày???"
- Khoan, khoan, người đẹp, để tao chậm nước miếng... rồi, tiếp.
"Khi ấy, chàng nhẹ nhàng bước lên sân khấu và mở cái hộp đen đen chàng xách theo bên mình, tao cứ tưởng chàng cầm ra một cặp côn nhị khúc và biểu diễn tao xem cơ, nhưng không, chàng cầm ra một cây violin rồi bắt đầu kéo đàn... Eternal Flame... lửa tình bất diệt, ngay cái bài mà tao thích nữa cơ chứ...
Tới giờ khi hồi tưởng lại, tao vẫn còn nghi ngờ rằng khi ấy mình có chảy nước miếng vì không khép mồm không cơ chứ. Nhưng tao cứ ngây người ra nghe chàng kéo đàn. Khi ấy, tao cũng đã gởi lời xin lỗi đến mama tao vì đã quên mất tên bà trong thời khắc đó... Đến khi chàng dừng lại, tao vỗ tay như điên dại, như con tinh tinh trong vườn thú... để rồi chàng nhìn ta và mỉm cười. Và từ chính giây phút đấy, tao quyết định sẽ cua chàng bằng mọi giá."
- Rồi, nắm bắt vấn đề. Nhưng cho tao hỏi, mày có chút thông tin nào về nó không?
- Có chứ, ngay sau lúc chàng kéo đàn, tao đã quăng mất cái sĩ diện mà mình gìn giữ 20 năm nay, để tiến lại tiếp cận chàng và "mần" quen với chàng. Sinh viên năm 4, 22 tuổi, Kinh tế, rất gần trường của mình.
- Vậy giờ mày tính sao.
- Phải hẹn chàng đi cafê để tìm hiểu thêm về chàng chứ sao...Ôi... ngại quá, con gái mà lại đi mời con trai đi cafê cơ... ngại quá... ngại quá...
Trúc lấy tay che mồm.
- Ọe, một đứa con gái vừa nói với tao rằng quên tên mama mình khi nhìn trai thì đừng nói chữ "ngại" khi hẹn trai đi cafê cưng nhé. Khi nào cần giúp, cứ lên tiếng, tao sẵn sàng giúp đỡ, biết đâu bạn của chàng mày cũng đẹp không kém... hý hý.
...
Paris Delli Coffee, 7 giờ 30 phút tối.
- Ơ, anh chào em, xin lỗi vì anh đến trễ.
- Dạ không, do em đến sớm thôi.
- Em uống gì???
- Cho em một cafê đen... còn anh?
- Cafê sữa đá.
Anh phục vụ xinh xinh bưng hai ly cafê ra và hiển nhiên đặt ly cafê đen chỗ chàng và cafê sữa chỗ tôi...
- Haha, người ta nghĩ con trai thì phải cafê đen và con gái phải cafê sữa nhỉ. – Chàng nói rồi cười cái kiểu "đểu yêu" của mình.
Tôi và chàng nói chuyện "khá" hợp nhau, kiểu như thế này:
- Anh thích xem phim gì?
- Tình cảm, lãng mạng, đôi khi triết lý một chút. Còn em?
- Dạ phim hành động với kinh dị.
- Thế àh, em thích đọc sách không?
- Có chứ anh. Em thích Quỷ Cổ Nữ, Sái Tuấn, mấy người đó viết truyện kinh dị hay ơi là hay... Còn anh???
- Anh thích Marc Levy và Harry Potter...
Thế đấy, chúng tôi cũng "hợp" nhau chứ hả???
Nhiều khi, tôi thấy mình cũng khá dễ thương và xinh đẹp, thế không hiểu sao mà tới giờ vẫn ế, thêm vào đó lâu lâu lại được má yêu phán cho một câu:
- Mày mà không bỏ cái tính cách như con trai ấy đi, thì có chó nó lấy...
Tôi đã tự nhủ rằng, nếu xui rủi tới mức đó, tôi sẽ cưới một con Bulldog cho nở mặt nở mày, chứ nhất quyết không cưới Chihuahua.
Sau một hồi vòng vòng, tôi cũng hỏi cái câu quan trọng nhất.
- Anh có bồ chưa?
- Có rồi? Còn em???
Rồi xong... 0đ, 0đ, 0đ, lần hẹn hò đầu tiên với một thằng con trai do tôi chủ động mời đáng được cho số điểm đó. Haiya, cái tên vô duyên vô dùng, nhét vô thùng cũng lòi cả thúng vô duyên. Sao hắn có thể nói như chửi vào mặt tôi rằng: Anh có bồ rồi... thà hắn lấy ly cafê sữa đá đang cầm trên tay hất thẳng vào mặt tôi thì có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn.
- Em... em chưa có bồ. – Tôi dùng tất cả sự nhẫn nhịn còn lại của mình để nở một nụ cười rồi nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn vô duyên này.
Thất bại hoàn toàn.
Nhưng không, tôi không phải là cái dạng con gái dễ dàng chịu thất bại. Ông bà ta đã dạy một câu rất chí lý rằng:
Cái gì của mình, sớm muộn gì nó cũng là của mình.
Cái gì không phải của mình, giành giật riết nó cũng là của mình.
Huống hồ chi, hắn... cái thằng con trai đấy, đã dám chà đạp lên tâm hồn đứa con gái ngây thơ, hồn nhiên, trong trắng, thánh thiện là tôi đây. Tôi phải cua hắn cho bằng được, để rồi khi có được hắn, tôi sẽ đá hắn văng như một trái banh để trả thù.
Này này, nhớ nhé, đừng bao giờ đắc tội với một cô gái đang yêu và thất tình nhé.
Kế hoạch bắt đầu.
11h trưa trước cổng trường Kinh tế.
Hắn leo lên chiếc Elizabeth (con trai gì mà đi xe nữ thế, phải Nouvo LX như tôi mới nam tính chứ...), đằng sau là một cô nàng búp bê nào đấy, áo đầm hồng phấn, áo thun hồng nhạt hơn, chân mang giày búp bê. Áh àh... thì ra bồ hắn đây, hắn thích loại con gái nhìn như con búp bê bị nhúng vào thùng sơn màu hồng thế đấy. Hắn và cô nàng đi mất, không để ý đến quán cóc bên đường có 2 người con gái mặc toàn đồ màu đen, quấn hai cái khẩu trang to đùng đang ngồi hút trà đá, chính là tôi và con Trúc. 5h chiều tại shop Tiểu Thư.
- Mày giết tao đi... trời ơi, làm sao tao có thể bỏ cái quần jeans rách thân yêu để mặc vào cái váy lùm xùm này chứ.
- Trả thù, thiếu nữ ngây thơ trả thù...
- Ô kê...
6h30 phút tại shop Búp bê.
- Đau, đau... không nhét nổi, chân tao đau quá, giày gì mà nhỏ xíu thế... Làm như Mãn Thanh bó chân ấy... đau...
- Trả thù, thiếu nữ yếu đuối phải trả thù...
- Ừm. Tao hết đau rồi...
8h30 tối nhà tôi.
Tin nhắn: "Anh đang làm gì đó?"
"Đang nằm đọc sách thôi, còn em?"
"Em không biết nói dối, nên em sẽ nói là, em đang nhớ anh..."
Trả lời hơi lâu...
"Em làm anh vui đó..."
"Anh rảnh không, ngày mai mình đi cafê nữa nhé."
Trả lời hơi lâu...
"Ừm, mai chỗ cũ giờ cũ nhé."
...
Hắn trố mắt nhìn tôi như thể tôi không được sinh ra từ cái trái đất này, hay như thể tôi là một sinh vật lạ, lạ nhưng đẹp nhé. Đẹp lạ đẹp lùng, chung vô mùng cũng còn thấy lạ.
Áo thun nhẹ bên trong, áo khoác sơ mi ngắn ở ngoài, váy hồng chấm bi trắng, chân mang giày búp bê xanh cỏ non, trên tay xách một chiếc giỏ xách tone với màu giày, tóc bồng bềnh mái ngang, nhìn tôi như một con bé teen nào ấy.
Tôi và hắn nói chuyện nhiều hơn. Này thì Marc Levy nhá, này thì Harry Potter nhé. Tôi nói tất tần tật về hai thứ ấy, am hiểu lắm cơ. Sao lại không am hiểu được khi đã bỏ cả ngày để ngồi coi cả 7 phần phim Harry thay cho truyện (đọc 7 cuốn ấy trong 1 ngày có mà chết àh). Rồi đã bỏ công lên google search tóm tắt các truyện của Marc Levy và chăm chú đọc các phần bình luận của người ta và in nó ra thành của mình. Hắn có biết vì hắn tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức không nhỉ...
Hắn cười nhiều hơn lần trước, và lần này cũng do tôi chủ động đòi về, mặc dù hắn chưa muốn chút nào. Cảm giác thiếu sẽ làm cho người ta thèm cơ mà.
"Hôm nay, anh thật sự ngạc nhiên về em, và em làm anh rất rất vui."
Tin nhắn hắn gởi cho tôi trước khi đi ngủ đấy.
...
Hắn đã có ý ngoại tình, rõ ràng là thế. Này nhé, đã có bồ, mà một đứa con gái khác hẹn đi cafê vẫn đi, rồi còn nhắn tin qua lại nữa. Mà vấn đề quan trọng nhất, là đứng trước một đứa dễ thương như tôi, làm sao hắn lại không có tư tưởng ngoại tình.
Hắn và tôi đã nói chuyện thế này.
- Anh có bồ rồi, em không ngại sao?
- Anh không ngại thì có gì để em ngại. Huống chi, em tin mình đủ sức đánh bại bồ anh... Haha. (Mặc đồ Bạch Tuyết mà nói chuyện cứ như Hoàng Hậu ấy nhỉ).
Chắc hẳn rằng các bạn đang coi thường tôi lắm hả? Hay nói rằng tôi là loại con gái chả ra gì??? Nhưng không đâu nhé, nếu các bạn vào tình cảnh của tôi, các bạn mới thấy rằng, để trả thù được hắn, thì dù làm chuyện gì cũng là xứng đáng. Ai bảo dám chọc giận một người con gái yếu đuối như tôi.
Rồi thì ngày đó cũng không xa. Hắn chia tay con búp bê bị nhúng vào thùng sơn hồng kia và đổ tất cả tội lỗi cho tôi: "Anh không thể ngừng suy nghĩ về em, ngay cả khi bên bồ anh." Ngoại tình tư tưởng đấy. Sau đó đôi ba ngày, hắn gởi cho tôi 1 cái tin nhắn vỏn vẹn 3 ký tự: "ILU". Hiểu rồi đấy.
Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau. Kế hoạch cua trai của tôi thành công mỹ mãn. Nhưng...
Tiếp theo cái kế hoạch này, tôi phải đá hắn ta văng xa như một trái banh để cho hắn phải khổ đau tột cùng. Rõ ràng hắn ta đã bỏ con búp bê nhúng sơn để theo tôi, thì chắc chắn sẽ có 1 ngày hắn cũng bỏ tôi để theo một con búp bê bị hư nào khác. Sự đời là thế. Nhưng mà, tôi lại phát hiện ra rằng, hắn có rất nhiều điều hay ho.
Hắn ăn nói có duyên vô cùng (thế tại sao cái đêm đầu tiên cafê tôi lại thấy hắn vô duyên kinh khủng), hắn kéo violin mê đắm lòng người, hắn am hiểu về hình như mọi lĩnh vực, hắn bình luận âm nhạc và điện ảnh như một chuyên gia, ngay cả cái cách hắn cười cười rồi quậy ly cafê sữa, cầm lên uống 1 ngụm cũng cuốn hút tôi.
- Mày thất bại rồi cô nương. – Trúc đã nói thế.
- Sao thất bại, tao đã cua hắn thành công đấy thôi.
- Nhưng giai đoạn quan trọng nhất là đá hắn ta mày lại không làm được.
- Ờ thì... tao muốn để hắn sâu đậm hơn một chút để đá thì hắn sẽ đau hơn.
Thật ư??? Tôi tự hỏi mình.
Cho tới một ngày, khi tôi chưa đá kịp hắn ta thì hắn lại cho tôi một bất ngờ. Đáng lý tôi và hắn sẽ đi coi phim vào tối hôm đó, nhưng rồi hắn lại chở tôi đến một con hẻm nhỏ nhỏ trên đường.
Khốn kiếp thật, đê tiện thật, mới quen nhau như thế mà hắn đã muốn chở tôi đi khách sạn hay nhà nghỉ gì đấy, hay tệ hơn là hắn muốn giở trò đồi bại với tôi ngay tại con hẻm tối này, tôi lục lọi giỏ xách xem có thứ nào có thể tự vệ được không. Rồi còn đê tiện hơn nữa, khi hắn dừng lại trước một căn nhà bình thường, không có được cái biển Hotel, hix hix, hắn coi tôi rẻ tới mức không cần vào Hotel sao???
- Em xuống xe đi, vào nhà ăn cơm cùng ba má anh.
Đơ tập 1, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ui trời, hóa ra là ra mắt phụ huynh ư? Chết chết, cũng may hôm nay tôi vẫn chưng diện như một con búp bê ngây thơ, không đến nổi nào. Tôi bẻn lẽn vào nhà cùng hắn và đón nhận bất ngờ thứ 2.
Con búp bê nhúng sơn hồng đang ngồi trong nhà... Vậy mà hắn dám nói là đã chia tay, đểu thật, còn ở chung với nhau nữa cơ đấy. Con búp bê hồng nhìn tôi rồi lên tiếng:
- Cứ mỗi lần em mặc đồ như vậy là anh hai nói em điệu, vậy mà má coi anh hai chọn người yêu kìa...
Đơ tập 2. Anh hai, vậy hắn là anh con búp bê hồng... Vậy còn bồ hắn đâu???
Bữa cơm diễn ra thế nào tôi cũng không còn nhớ, chỉ biết mình bẻn lẽn ăn, ai hỏi gì nói đấy, ba má hắn cũng dễ thương và hiếu khách lắm cơ. Ăn xong thì phải xuống bếp rửa chén, cô gái ngoan cơ mà. Rồi khi nhìn vào cái tủ sách của hắn, tôi càng giật mình vì trên đó đầy đủ: "Đau thương đến chết", "Kỳ án ánh trăng", "Nỗi đau đom đóm", "Quán trọ hoang thôn"... toàn những tiểu thuyết kinh dị mà tôi thích. Vậy là sao?
Và khi đưa tôi về nhà, hắn ta nói cùng tôi.
- Anh nói em nghe cái này nhé, lần sau ta gặp nhau, em cứ mặc jean rách, áo pull, mang doctor đi nhé, anh nhìn con em anh là ngán lắm rồi, hì hì. Thật ra khi gặp em lần đầu, anh đã thích cá tính rất đặc biệt của em, nhưng mà... anh ngại nên không nói, rồi cũng không biết sao mà nói là... anh đã có bồ. Chứ thực ra lúc đó anh đang ế chảy ra, haha. Lần thứ 2 anh gặp em, anh hiểu em đã vì anh mà thay đổi như thế, anh càng thích em. Với lại... em là người con gái đầu tiên anh mời về nhà ăn cơm đấy. Nếu lần đó em không chủ động mời anh cafê lần thứ 2, anh cũng sẽ mời em thôi... ai ngờ em mê anh dữ quá... hahaha.
Đơ toàn tập... Sau tiếng cười ấy là tiếng hét thất thanh của hắn vì bị tôi nhéo.
Thế đấy, kế hoạch cua trai của tôi thành công ở bước đầu tiên và thất bại ở bước cuối cùng.
Và càng thất bại hơn nữa, khi mà sau này, hắn, cái đứa con trai mà bây giờ tôi đã gọi là chồng, và là papa của con gái yêu của tôi, nói cho tôi nghe một bí mật.
Ngay bữa sinh nhật con bạn của tôi, hắn đã chú ý tôi, và hỏi thăm về tôi. Dĩ nhiên người ta sẽ kể cho hắn nghe rằng tôi là một con nhỏ như thế nào. Để rồi hắn đi đến quyết định: "Anh muốn xem thử coi liệu anh đủ sức hút để bắt một cô gái cá tính như em phải thay đổi vì anh không... Ngay khi gặp em mặc đồ như búp bê, anh nén lắm mới không phì cười đấy, hahaha... Còn ngày đầu tiên, là anh cố ý nói khác sở thích của em để xem em thế nào đấy... Anh thắng em rồi nhé."
Hậu quả của việc kể lại cho tôi nghe chuyện đó, là hắn phải lau nhà, rửa chén gần 1 tháng cho tôi... Ai bảo.
Thế đấy, giờ tôi cũng chả hiểu kế hoạch cua trai của mình được gọi là Thành Công hay Thất Bại nữa??? Bạn biết không???
Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn với tựa đề: "Khi nào em chỉ còn 45 cân, anh sẽ lấy em" "Khi nào em chỉ còn 45 cân, anh sẽ lấy em!" Câu nói với sự khinh miệt được thốt ra, theo đó là một nụ cười đầy ác ý hiện ra trên khuôn mặt hắn.
Bé mập nhìn lại cơ thể 80 cân, tròn quay của mình, nói giọng cầu khẩn: " 45 cân thì khó quá, có thể thực tế hơn một chút được không anh?"
"Nói 45 cân là 45 cân, hơn 1 cân cũng không được!" Nói dứt câu, hắn chẳng thèm ngoái lại, quay lưng đi mất.
Thế là bé mập bắt đầu sống chết lao vào giảm cân. Chẳng còn cách nào hơn cả, ai bảo cô yêu hắn chứ? Vì yêu hắn, bất cứ điều gì làm được cô cũng đã làm, cho dù là tiền bạc, thời gian hay sức lực; Vì yêu hắn, bất cứ cái gì hi sinh được, cô cũng đã hi sinh hết rồi, cho dù là sĩ diện, danh dự hay lòng tự trọng… Đến nước này, cô đã không còn đường để quay đầu nữa rồi, cho nên cô chỉ còn cách kiên trì tiếp tục theo đuổi mục tiêu.
Huống hồ lần này không giống những lần trước, chỉ cần cô giảm được xuống 45 cân là cô có thể cưới hắn được rồi. Điều này thực sự có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với cô! Bé mập làm sao có thể bỏ qua cơ hội như thế này được chứ?
Cô có thể làm vợ hắn, đó là giấc mơ lâu nay của cô! Chỉ cần cô có thể giảm xuống còn 45 cân.
Một khi người con gái đã quyết tâm làm điều gì vì người yêu, thì họ sẽ có một sức mạnh đáng sợ.
Sáng nào bé mập cũng chỉ ăn một quả trứng. Bữa trưa và bữa tối đều chỉ mua hai ngàn cơm ở căng tin. Sau đó lấy thêm một bát canh miễn phí, đổ vào cơm, trộn lên ăn. Cơm nát vữa như vậy cho vào miệng tuy khiến cô thấy buồn nôn, khó mà nuốt nổi, nhưng cô vẫn phải cố nhét vào miệng mà nuốt. Bởi vì cô lúc nào cũng thèm ăn, cô bắt buộc phải ăn những thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn, như vậy mới làm cô phản vị, không muốn ăn thêm gì nữa.
Mỗi lần ăn như vậy xong, cô lại chui vào nhà vê sịnh, nôn mật xanh mật vàng cả tiếng đồng hồ.
Ấy vậy nhưng trong lòng bé mập không hề cảm thấy khó chịu hay mệt mỏi, ngược lại thấy vui sướng vô cùng. Tốt quá đi chứ, cứ thế này nhất định sẽ giảm được rất nhiều, có thể 45 cân sẽ không còn là giấc mơ của cô nữa…
Thấy mình gầy đi từng ngày, bé mập cảm thấy mình sống tự tin hơn nhiều. Mỗi lần đi qua mặt hắn, thấy sự ngạc nhiên trong mắt hắn, cô cảm thấy rất khoái chí vì thành công của mình. Phải chăng sự thay đổi rõ rệt của mình đã làm anh ấy phải ngạc nhiên?
Cô mơ hồ nghĩ đến cảnh mình mặc áo cưới, tay đeo nhẫn hắn trao, cùng hắn đứng trước mặt mục sư. Được làm vợ hắn, có chết cô cũng cam lòng.
Đúng vậy, có chết cô cũng cam lòng.
Dần dần, bé mập phát hiện thấy chỉ dựa vào nhịn ăn giảm cân đối với cô vẫn chưa thể đủ được, cô phải tập thêm thể dục. Thế là tối nào cô cũng ra sân bóng chạy bộ.
Chạy bộ với cô đúng là việc gian khổ nhất trên đời. Nhấc được thân hình bồ tượng của cô di chuyển còn khó hơn lên trời. Nhớ lại hồi năm thứ nhất, chạy 2000 mét, cô phải dùng hết sức, dở sống dở chết mới lết nổi về đến đích. Mỗi lần cô chạy, từng tảng thịt mỡ trên người lại rung lên, làm cô không thể thở được. Nhưng vì hắn, cô phải học bằng được cách khắc phục khó khăn.
Ngày thứ nhất, cô dùng hết sức bình sinh, cố chạy được 1000 mét, chạy đến lúc không chịu nổi nữa, thở hồng hộc, nôn thốc nôn tháo ra mới thôi.
Ngày thứ hai, bé mập tiếp tục nỗ lực tập luyện, trong đêm tối mịt, bán mạng chạy 1200 mét. Cô cố điều chỉnh hơi thở của mình, chạy những bước dài hơn. Tuy cảm thấy mệt mỏi cùng cực, nhưng cô nhất định phải cố đến cùng, cô không cho phép mình được bỏ cuộc vào lúc này.
Ngày thứ ba, cô vẫn kiên trì tập luyện, nhưng chạy đến vòng thứ ba thì thấy không thể cố nổi nữa. Cô bước từng bước nặng nhọc tiến về phía trước, tiếng thở dốc của kẻ sức cùng lực kiệt phát ra cho thấy rằng cái đích đến kia với cô là quá xa vời, có cố thế nào cũng sẽ chẳng thể đạt đến được.
Ngày thứ tư…
Cứ như vậy, bé mập vẫn kiên trì luyện tập, tuy chẳng thể vượt qua được ba vòng sân, nhưng lượng vận động của cô đã khá hơn trước rất nhiều. Ngày nào cô cũng chạy cho đến khi toàn thân mướt mát mồ hôi, sau đó lại đứng giữa trời gió hong cho khô người.
Thế rồi bé mập trúng gió, bị cảm rất nặng, ho sù sụ cả ngày không thôi.
Cô xin được thuốc cảm của bạn cùng lớp, cũng chính lúc này cô được tin hắn cũng bị cảm.
" Dứt thuốc một ngày rồi, mệt mỏi lắm?" Hắn nói như vậy khi gặp cô.
Cô đưa thuốc của mình cho hắn và nói: "Vẫn phải uống thuốc, hãy giữ gìn sức khỏe, đừng để bị cảm nữa."
Cô biết mình đã tự biến thành người con gái nằm trong tay hắn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì, cô yêu hắn.
Thế nhưng, càng như vậy, hắn càng không thèm nhận tấm chân tình đó. Hắn chỉ coi cô như một công cụ để lợi dụng mà thôi. Nói với cô, giọng của hắn luôn luôn của một kẻ bề trên: "Miễn phí nhắc nhở em với tư cách bạn bè, em hãy bỏ cuộc đi. Em cứ mãi như vậy chẳng có hi vọng gì đâu."
"Tại sao chứ?" Nước mắt ứa lên trong mắt cô, "Em vẫn đang cố gắng mà, lẽ nào anh không nhìn thấy có kết quả sao?"
Hắn nhìn cô một lượt từ đầu đến chân: "Em cứ như vậy chẳng có kết quả gì đâu. Lại phải miễn phí dạy em một lần nữa nhé. Khi chạy nếu thấy không cố nổi nữa thì thử vung hai tay xem. Như vậy có thể tiếp tục thêm được một lúc đấy… Mà này, khi gần đến đích rồi, em chỉ cần chạy bằng quán tính, sẽ không mệt chút nào đâu."
"Em hiểu rồi! Anh cứ mua sẵn nhẫn cưới đợi em nhé!" Bé mập quay đi không quên quẳng lại cho hắn một câu nói đầy quyết tâm.
Vào một đêm tối đến mức giơ tay không thấy ngón, bé mập lại mò ra sân tập chạy.
Từng đôi, từng đôi tình nhân, hoặc đang ngồi tâm sự với nhau trên khán đài, hoặc đang sóng đôi đi dạo quanh sân bóng.
Bé mập chạy đến nửa vòng thứ hai lại bắt đầu cảm thấy không còn sức nữa, nhưng cô chợt nhớ đến lời nhắc nhở của hắn: "Khi chạy nếu thấy không cố nổi nữa thì thử vung hai tay xem…" Cô vung mạnh hai tay, dùng lực văng cánh tay nâng cơ thể bồ tượng của mình tiến về phía trước. Quả nhiên có hiệu quả. Cô tiếp tục cố gắng sải những bước dài, từng bước từng bước chạy về phía trước. Cô cảm thấy hình như mình tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Trước mặt cô không ngừng hiện lên hình ảnh của hắn, hắn đang tận tình chỉ bảo cô cách chạy sao cho đúng… Nhất định không được có lỗi với anh ấy! Mỗi khi định bỏ cuộc, cô lại tự nói với mình, cố chạy thêm mười mét nữa, nhất định phải cố chạy thêm mười mét nữa… Thậm chí đến chính cô cũng quên mất mình đã chạy được mấy vòng rồi. Cô luôn tưởng tượng rằng hắn đang ở trước mặt, chỉ cần cô chạy về phía trước thì cô sẽ bắt kịp hắn, bắt kịp tình yêu mà cô luôn mơ ước…
Mệt quá, dường như cô đang ngạt thở, bước chân nặng trịch, không thể bước nổi nữa… Nhưng…phải vượt qua được, anh ấy từng nói, chỉ cần vượt qua được sẽ thấy chạy không còn tốn sức nữa. Thế là cô lại không cho phép mình được lười biếng, cô quyết liều mạng…
Giữa màn đêm đen mịt mùng, mà dường như có ánh sáng ở đâu rọi sáng soi đường cho bé mập. Cô bé thấy mình chạy nhẹ hơn rất nhiều, có cảm giác như đang được đi mây về gió. Lẽ nào, cô đã thực sự vượt qua được giới hạn của chính mình rồi sao? Hóa ra cảm giác thật thoải mái, chạy mà chẳng tốn một chút sức lực nào hết, chỉ cần tiến về phía trước, tiến về phía trước…
Bé mập mệt, cảm thấy nên dừng lại rồi, nhưng cô lại không thể dừng lại được. Lúc cô vừa định dừng, thì một đôi tình nhân xuất hiện trước mặt cô. Nếu lúc này đột ngột dừng lại, sẽ làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của họ. Thế là, cô chỉ có thể tiếp tục chạy. Định dừng, thì lại có một đôi tình nhân xuất hiện trước mặt, cô lại không thể dừng được. Cho nên cô đành ép mình phải chạy tiếp…
Có rất nhiều, rất nhiều những đôi tình nhân đang đi dạo vòng quanh sân, cô không thể làm ảnh hưởng đến họ.
Lúc bé mập dừng lại được, cơ thể cô rã rời, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai chân sưng vù, đau đến phát khóc.
Một lúc sau, bé mập lê bước về phía ký túc, nhưng mọi thứ hiện ra trước mắt cô mờ mờ ảo ảo, ánh đèn nhấp nhoáng khiến cô không thể nhìn thấy đường đi.
Trong bóng tối nhập nhoạng đó, bé mập bước hụt chân, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, rồi không biết chuyện gì nữa.
Một lúc sau có người phát hiện ra bé mập nằm trong rãnh cống bên lề đường. Cô đã bị gãy chân.
Nằm trên giường bệnh, bé mập nhìn cái chân bị treo ngược lên mà lòng nóng như lửa đốt. Cô cảm thấy bao nhiêu cố gắng của mình coi như đã đổ xuống sông xuống biển hết. Cô biết rằng nếu được điều trị chăm sóc chu đáo trong bệnh viện thế này thì thể nào cô cũng phát phì trở lại.
Bé mập vắt óc suy nghĩ, làm sao phải tìm bằng được kế sách giảm cân.
Cô cắn răng chịu đau, gồng mình ngồi dậy.
Y tá xô cửa chạy vào, được một phen hết hồn… hành động ngu ngốc của bé mập ngay lập tức bị ngăn lại.
Nhưng bé mập vẫn còn chiêu khác nữa, cô ngoan cố không chịu ăn miếng cơm nào, cả ngày chỉ ngồi thừ một chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt vô hồn.
Đến lúc này, hắn được mời đến. Ngồi trước mặt bé mập, hắn nói: "Em hãy thôi đi được không? Anh với em không thể nào đến với nhau được. Em đừng làm khó mình nữa, như vậy anh cảm thấy có lỗi. Câu nói đó anh chỉ đùa vui vậy thôi, tưởng là em thấy khó quá sẽ rút lui…"
Bé mập tức giận chen ngang vào câu nói của hắn, hét lên: "Anh nói cái gì? Lời anh nói ra rồi sao có thể nói thôi là thôi được chứ?"
Cô gào lên tuyệt vọng!
Xuất viện, bé mập cả ngày nằm trên giường chẳng chịu động chân động tay. Đến một ngày, cô đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã suy nhược đến mức không còn điều khiển được cơ thể nữa. Có bạn học tốt bụng đem cơm về bón cho cô ăn, nhưng cô đều nôn ra hết. Cô không hề muốn nôn, đó là phản xạ tự nhiên của cơ thể. Tất cả mọi người đều hiểu tình cảnh của cô, không sai, đó là bệnh chán ăn.
Giờ đây, có lẽ không còn ai có thể tiếp tục gọi cô là bé mập được nữa, bởi vì cô đã trở nên cực kỳ nhỏ nhắn, gọn gàng. Mọi người phát hiện ra rằng hóa ra cô cũng là một cô gái rất xinh đẹp, đặc biệt là khi nhìn cô với làn da trắng xanh xao dưới ánh nắng, đôi mắt long lanh kia quả là hút hồn…
Vào thời khắc cô thấy mình xinh đẹp nhất trong cuộc đời, cô nhờ bạn: "Có thể gọi anh ấy đến… đến thăm tớ được không?"
Bạn cô gọi điện mời hắn đến, nhưng hắn lớn tiếng trong điện thoại: "Có bị điên không đấy? Lại còn đến mức tôi phải đến thăm nữa cơ à? Ai cũng biết sinh viên nam không được vào ký túc của sinh viên nữ, các người còn muốn gì nữa hả?..."
Bé mập cuối cùng đã không thể chờ được Bạch mã hoàng tử của cô.
Cô đơn một mình nằm trên giường, lần cuối cùng bé mập tưởng tượng ra cảnh cô mặc váy cưới, tay đeo nhẫn cưới hắn trao, cùng hắn đứng trước mặt linh mục… mắt cô nhắm lại, thiếp đi mãi mãi... Lúc bé mập ra đi, cô nặng đúng 45 cân.
Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn: "Hai nàng dâu tương lai" Hai nàng dâu tương lai một béo, một gầy nhưng đều là những cô gái xinh xắn đáng yêu, thoạt nhìn đã có cảm tình. Nhung người đậm đà, ăn mặc hợp thời trang là người yêu của cậu em. Cô này vừa đến đã đon đả chào hỏi gia đình bạn trai như thể đã là người trong nhà,không chút e thẹn, lại còn mang theo rủng rỉnh túi nọ túi kia làm quà biếu mẹ chồng tương lai .
Thấy hai nhóc, con của chị cả đang nghịch đồ chơi, cô Nhung mở ví rút xoẹt 2 tờ 200 ngàn lì xì cho các cháu trước ánh mắt hài lòng của mọi người. Riêng Tuấn tỏ ra rất tự hào về bạn gái mình.
Điều đó khiến Nam , anh trai Tuấn đâm lo cho người yêu vì Trang đến tay không, chẳng mang theo quà cáp gì màcũng chẳng có lì xì cho các cháu.
Anh lén nhìn Trang, sợ cô chạnh lòng hoặc cảm thấy bị lép vế. Nhưng Trang vẫn tự nhiên không tỏ chút thái độ bối rối. Có lẽ cô là người biết giấu cảm xúc của mình.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, nhất là Nhung. Ai cũng thấy đó là một cô gái sắc sảo, cực kỳ am hiểu về các vấn đề kinh tế cũng như những xu hướng mới của thời đại. Nghe cô nói chuyện, cả nhà khi thì cười vỡ bụng khi thì gật gù thán phục.
Nam lại càng lo cho ý trung nhân của mình. Từ đầu đến giờ hình như Trang chưa ghi được điểm nào trong buổi đầu ra mắt. Trong khi Nhung thật sự nổi bật thì Trang không để lại chút ấn tượng nào. Khi hai cô gái đã về, mọi người trong nhà bắt đầu xì xào bình luận. Nhung được cả nhà khen lấy khen để, nào là khéo ăn khéo nói, nhanh nhẹn hoạt bát, hào phóng, sắc sảo... đúng là không chê vào đâu được. Còn cái cô Trang thì rõ chán.
Lúc ấy, hai thằng bé con chị cả mới đồng thanh: “Cô Trang có lì xì cho tụi con mà!”. Vừa nói chúng vừa giơ ra hai chiếc phong bao màu đỏ xinh xinh.
Trong khi mọi người ngây ra không hiểu Trang lì xì cho các cháu khi nào mà họ không biết thì thằng lớn bô bô: “Cô Trang lì xì thì chúc mau ăn chóng nhớn, ngoan ngoãn, học giỏi, lại còn thơm vào má tụi con mấy cái. Cô Nhung thì chả chúc gì, đưa tiền như ném phi tiêu”.
Thấy thằng anh được nói, thằng bé cũng chen vào. Nó kể lúc đi vệ sinh nghe thấy cô Nhung nói điện thoại: “Mẹ không phải lo, cả cái nhà ấy đã tối mặt tối mũi vì đống quà con mang đến rồi. Gớm, giá mà mẹ nhìn thấy lúc con lìxì cho bọn chíp hôi mấy trăm bạc mà bố mẹ chúng nó mắt sáng rực như đèn ô tô. Thôi lát về con kể cho mà nghe”.
Cả gia đình bà Hằng chết lặng. Chị cả tức giận quát con: “Sao bây giờ chúng mày mới nói?”.
Thằng bé cãi lại: “Lúc ấy con định chạy đi mách mẹ nhưng cô Trang cũng ở đấy, cô ấy bảo đừng nói gì kẻo cả nhà mất vui”. Bà Hằng bấy giờ mới chép miệng: “Đúng là giá trị đảo lộn hết cả, chả biết đường nào mà lần!”