Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

30 GIÂY LÀ LÍ DO TA BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

"30 giây là lí do ta bên nhau trọn đời" một truyện ngắn rất hay và cảm động. Cùng cảm nhận hương vị nhẹ nhàng của tình yêu thông qua câu chuyện này cùng Blog truyện - BlogTM.

Chàng trai và cô gái vừa ăn cơm xong. Sau đó chàng trai bắt xe lên thẳng sân bay. Anh phải đi công tác ở một thành phố xa xôi.

Máy bay không chờ đợi một ai. Nhưng bữa tối của họ rất tinh tế, phong phú, chứ không phải qua loa cho xong, tất cả đều là những món ăn chàng trai thích ăn và đều là những món sở trường của cô gái. Cô gái dành cả buổi chiều để phủ đầy những món ăn hải sản trên bàn ăn. Chàng trai như con cá mập thích ăn đồ biển. Nhưng tính cách của chàng trai không giống cá mập một chút nào, mọi cử chỉ của anh đều tao nhã, anh là một người giỏi giang, xuất sắc.
truyện ngắn 30 GIÂY LÀ LÍ DO TA BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

Chàng trai lên máy bay lúc chiều tối. Anh nói với cô gái khi bước tới sân bay. Đợi đến tối thì lúc đó muộn quá, anh sẽ không gọi điện cho cô gái. Sáng hôm sau anh sẽ gọi lại.

Cô gái nói: "Được."

Cô gái đứng ở ngoài sảnh vẫy tay theo chàng trai. Chàng trai sẽ sống ở một thành phố xa lạ trong nửa tháng nữa.

Đã muộn lắm rồi, cô gái đã ngủ từ lâu, bỗng có tiếng chuông điện thoại đánh thức cô. Nhìn lên chiếc đồng hồ đặt đầu giường, giờ mới tờ mờ sáng. Cô gái bò dậy, đi xuống phòng khách nghe máy. Cô nghe thấy giọng nói của chàng trai.

Chàng trai sốt sắng hỏi: "Em khỏe không?"

Cô gái có phần ngạc nhiên hỏi: "Em khỏe, em đang ngủ mà, không phải anh nói là buổi sáng mới gọi điện lại sao?"

Chàng trai hình như có điều gì không an tâm, tiếp tục hỏi: "Em không sao chứ?"

Cô gái thấy hơi buồn cười, anh chàng này sao tự nhiên lại dài dòng thế nhỉ, mặc dù cô biết chàng trai rất quan tâm đến cô: "Tất nhiên là em không sao rồi, em ngủ rất ngon. Anh làm sao thế?"

Chàng trai nói: "Anh muốn nói với em là anh đến nơi rồi, em không phải lo lắng, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh đấy nhé". Sau đó anh chúc cô gái ngủ ngon rồi vội cúp điện thoại.

Cô gái cầm điện thoại trong tay ngẩng người ra đúng 1 phút. Cô cảm thấy hôm nay chàng trai có điều gì đó khác thường. Nhưng khác thường ở điểm nào nhỉ? Nhất thời cô chưa nghĩ ra.

Nửa tháng sau, chàng trai trở về. Thần thái trông vẫn phong độ,khỏe mạnh nhưng trên bụng anh có một vết sẹo. Cô gái hỏi: "Sao thế này anh?"

Chàng trai đáp: "Không sao đâu em, có vết thương nhỏ ý mà."

Cô gái lo lắng, truy hỏi không ngừng. Chàng trai cười nói: "Anh nói cho em biết nhé, nhưng em không được giận đâu đấy. Hôm đó, anh xuống sân bay, rồi đi dạo trên phố, tự nhiên thấy đau bụng thế. Chưa bao giờ anh đau quặn lại như thế, đau đến muốn ngất xỉu. Thế rồi anh nghĩ tới hải sản, có thể là do anh bị ngộ độc thức ăn khi ăn hải sản. Em biết đấy, ở thành phố biển nhỏ bé của chúng ta năm nào cũng có người mất mạng vì ngộ độc hải sản. Thế rồi anh gọi điện cho em. Anh nghĩ rằng nếu đúng là vì mấy đồ hải sản đó thì lúc đó nhất định em cũng có cảm giác bất thường. Giả dụ em không nghe điện thoại hay nhấc máy nhưng lúc đó người em không được khỏe. Anh sẽ gọi luôn đến trung tâm cấp cứu 115, để họ sẽ đến nhà em ngay lập tức. Nhưng lúc đó nghe giọng nói của em hoàn toàn bình thường nên anh cũng không kinh động đến em nữa. Sau đó anh mới yên tâm cúp máy."

"Khi cảm thấy người không được khỏe, sau anh không nghĩ đến việc đầu tiên là tự cứu mình?" Cô gái hỏi.

"Làm gì có tâm trạng đâu mà nghĩ được lắm thế." Chàng trai nhìn cô gái với ánh mắt chan chứa tình yêu" "Có cấp bách đến đâu anh cũng phải gọi điện cho em trước tiên. Em biết là không thể coi thường chuyện ngộ độc thực phẩm được mà. Thời gian chính là sinh mệnh. "

Cô gái nhớ ra hôm đó chàng trai cố chấp gọi cho cô rõ lâu, cô lười biếng mãi mới chịu nhấc máy. Tuy rằng chàng trai và cô gái chỉ nói chuyện được với nhau vỏn vẻn có mấy câu. Nhưng mấy câu nói đó đã mất đi nửa phút. Điều đó có nghĩa là trong nửa phút đó chàng trai đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp. Sau khi biết chắc chắn rằng cô gái không sao, loại bỏ được khả năng cô gái bị ngộ độc thức ăn chàng trai mới cúp máy. Đến lúc ấy chàng trai mới tìm sự trợ giúp của người qua đường hoặc gọi tới trung tâm cấp cứu 115.

Nếu hôm đó họ bị trúng độc thật thì cho dù có cách nhau tới hàng dặm, chàng trai cũng sẽ đưa được nhân viên y tế đến với cô gái. Chỉ có điều, như thế chàng trai sẽ làm lỡ mất 30 giây. Nói cách khác, vào ranh giới mỏng manh giữa sự sống và cái chết rất có thể sẽ xảy ra, chàng trai có thể sẽ giành 30 giây của mình cho cô gái. Hơn nữa, chắc chắn rằng chàng trai biết rất rõ 30 giây này có thể là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Cô gái không nói gì, cô không thể nói được lời nào nữa. Chàng trai khẽ cười: "Vẫn còn may mà, chỉ là một lần hú hồn, cuối cùng không có sự việc đáng sợ nào xảy ra". Anh lại chỉ lên vết thương trên bụng, chớp mắt tinh nghịch: "Đây là vết tích của viêm ruột thừa cấp để lại."

Cô gái chẳng thể cười được nữa, mắt cô đã ướt từ bao giờ. Cô ôm chặt lấy chàng trai, nói: "Ba mươi giây này là lí do chúng ta bên nhau trọn đời."
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

NẾU EM YÊU NGƯỜI KHÁC, ANH CÓ TIẾC KHÔNG?

Em những ngày gồng mình chống chọi với nỗi nhớ, sợ hãi trong chênh vênh nhớ thương.

Những ngày cuối tuần nhiều hoang hoải. Em co ro trong những kỉ niệm xưa cũ, thấy vết thương xưa lại nhói đau… Mùa Đông, se sắt gió, lãng đãng mưa. Em một mình đi dọc các con phố Hà Nội, gói cho đủ đầy mùi vị của mùa Đông, của Hà Nội và tự nhủ với lòng mình, em đang hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.

Và đi giữa đất trời Hà Nội, em, bâng quơ nghĩ đến anh. Anh ở đâu giữa đời em, giữa gió mưa rét buốt lúc này.
NẾU EM YÊU NGƯỜI KHÁC, ANH CÓ TIẾC KHÔNG?

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi ấy và cảm xúc, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi. Có chăng, những gì còn sót lại, chỉ là một thói quen, một cảm giác, và một khoảng trống hun hút rơi rớt lại.

Một ngày gió mùa ùa về bất chợt. Chạy xe chầm chậm trên phố, hít hà mùi mưa và cái lạnh phảng phất trong không khí. Rồi hít cho căng đầy lồng ngực mình một đêm mưa và em mỉm cười khi nhớ đến anh. Chúng mình đã gọi nhau là Người – Quen – Cũ, thì có nghĩa là một người – đã – cũ – lắm – rồi.

Mùa Đông về. Em lại đan khăn cho một người con trai khác – dĩ nhiên, không phải anh. Rồi em sẽ thay tấm ảnh của anh trong ví, bằng ảnh của một người con trai khác – tất nhiên, cũng không phải anh. Sẽ là những mắt cười, môi hôn và những nhớ nhung – giống như tình cảm ngày xưa cũ – nhưng hiển nhiên, anh biết mà, không phải dành cho anh nữa… Khi đã trở thành hai đường thẳng song song, có nghĩa là chúng ta có quyền yêu thương một người khác nữa.

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Những ngày bão về. Sóng sánh và hoang hoải nỗi nhớ. Kỷ niệm xưa cũ những tưởng vụn vỡ và có thể quên đi…

Đêm muộn, vẫn sẽ lạnh lắm, ra đường, nhớ mặc ấm nhé anh!

Đêm qua, thấy nick anh sáng, và vẫn avatar xưa cũ… Em định buzz, rồi nói vu vơ vài câu. Nhưng rồi lại thôi.

Vì vốn dĩ chẳng có gì, chẳng còn gì. Và chẳng cần thiết nữa…
h
chu kh
Lẽ ra em có thể lại yêu anh, có thể tha thứ, chấp nhận mà bỏ qua tất cả để được bình yên bên anh. Đám bạn vẫn thường nói em ngốc, rằng anh là người hoàn hảo và con trai ai chẳng có lúc lăng nhăng. Nhưng em hiểu rằng, lừa dối đồng nghĩa với việc anh muốn rời bỏ tình yêu nơi em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vì thế, hãy cứ ra đi khi em không thể làm bến đỗ bình yên trong cuộc đời anh.

Chỉ là… còn một câu hỏi vẫn luôn nhức nhối không thôi…

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?
Blog truyện - BlogTM
Read More...

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

CHƯA ĐỦ ĐÂU TÌNH YÊU!

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm với tựa đề "CHƯA ĐỦ ĐÂU TÌNH YÊU!". Chúc các bạn có một ngày mới tràn ngập niềm vui.

Suốt 20 năm ròng em đã đi tìm gần hết những cây cầu cổ xưa của Việt nam.

Em lang thang tìm đến chùa Cầu ở Hội an vắt cong qua lạch nước nhỏ chảy ra sông Hoài, một nhánh của sông Thu bồn. Đến cầu ngói Thanh Toàn ở Huế, bắc qua con chợ nhỏ có những người đàn bà mặc áo dài xưa mãi mê ngồi chằm nón lá Huế, như 1 bức tranh bình yên mà xao lòng. Rồi cầu ngói Phát Diệm, cầu ngói chợ Thượng, cầu ngói chùa Lương ở miền Bắc với mái đình lợp ngói cong cong cổ kính soi mình xuống giòng nước trong xanh của làng quê êm ã.

Nghe nói ở đâu vừa khám phá ra cây cầu cổ xưa, là em lại lặn lội đến đó. Thơ thẫn, ngẫn ngơ cả ngày mân mê từng phiến đá xanh lót cầu.

Em không phải là nhà khảo cổ học, hay nhà viết sữ, đi tìm lại hồn cốt những chiếc cầu.

Em chỉ đi tìm dư ảnh của một người.

Một người đã hứa chờ em trên chiếc cầu đá.
Blog truyện: CHƯA ĐỦ ĐÂU TÌNH YÊU!


*

Anan, đệ tử của Đức Phật, trước khi xuất gia đã gặp một cô gái trên phố, từ đó quyến luyến khó rời. Phật Tổ hỏi người:

"Con thích cô gái ấy đến mức nào ?".

Anan trả lời rằng:

- "Con nguyện hóa làm cây cầu đá, chịu kiếp 500 năm gió thốc, 500 năm nắng đổ, 500 năm mưa sa. Chỉ nguyện người con gái đó một lần đi qua cầu.

*

Trần Tinh hay Chằng tinh?

Hai mươi năm về trước em vừa tròn 16 tuổi.

Trời đổ mưa khi Thầy chạy vội vào cửa lớp. Những hạt mưa lấp lánh còn vương trên mớ tóc dài bồng bềnh rất nghệ sỹ, đôi mắt đen lấp lánh rừng rực như hai hòn than đá. Lấp lánh tia cháy lạnh. Cả người Thầy chỉ có đôi mắt là rực cháy, còn tất cả quay quắt, vặn vẹo như gốc cây đại thụ cằn khô giữa rừng già.

Cả lớp trân trân nhìn ông Thầy dạy văn chương nổi tiếng hắc ám, cao ngạo nhất trường, thân hình gầy gò, làn da đen cháy và nụ cười nửa miệng sau hàng ria mép mỏng. Thầy lôi từ trong túi quần ra quyển vỡ quăn queo vất lên mặt bàn, hất hàm:

- Có nghe qua tên tôi chưa? Tôi là Tinh, Trần Tinh. Người xấu trai bằng tôi hoặc xấu hơn tôi thì nhiều lắm, nhưng tên Trần Tinh thì chỉ có một!

Cả lớp chưa kịp vỡ ra cười, thầy đã hất tay hờ hững:

- Trần Tinh có thể là Chằng tinh với rất nhiều người, hoặc là Chân tình với một vài người. Rồi các bạn sẽ rõ. Chỉ nhớ kỹ giùm tôi hai điều này; Điều một các bạn bắt buộc phải chịu đựng tôi và nghe lời tôi, thù ghét hay yêu tôi cũng mặc, dù yêu thì rất hãn hữu- môt nụ cười chế giễu nữa lại lướt qua môi. Điều hai, nều có ai không chấp nhận thì xem lại điều một. Và xin mời bước ra, cửa lớp luôn rộng mở.

Đang cuối mùa Hạ, trời nóng như đổ lửa, nhưng nghe những lời này, ai cũng thấy lạnh run.

Nhưng khi Thầy cất giọng giảng bài, toàn bộ phong thái hờ hững, lạnh lùng, kiêu bạc như lột bỏ hết, chỉ còn đôi mắt như hai hòn than đá cháy lấp lánh tia sáng lạnh hun hút, sâu thẵm. Thứ ánh sáng phát ra uy lực thu hút lạ lùng làm người ta vừa say mê, vừa khiếp sợ, vừa đắm chìm lại vừa khuất phục. Thứ ánh sáng có ma lực vì tràn đầy khí chất mạnh mẽ và ngông cuồng cao ngạo.

Trong thứ ánh sáng mờ ảo của những ngày cuối Hạ, cơn mưa cuối mùa sầm sập đổ qua tán lá khuynh diệp dày che kín cửa sổ, không gian vừa đủ lạnh, vừa đủ tối để giọng Thầy trầm ấm vang vang như có ma lực thôi miên và thu phục đám học trò phút trước tựa như đàn sói mà giờ tâm hồn run rẩy như bầy cừu!

Em cũng chỉ là một trong những con cừu ngày đó. Nhưng mà là con cừu có hai đốm lửa trong mắt.

Đề luận văn đầu tiên thầy thử thách cả lớp ngắn gọn mà lạ lùng: " trong mắt em, Nàng Kiều đẹp nhất khi nào?". Chương trình lớp 10 năm đó đã bắt đầu học truyện Kiều và hầu như học sinh nào cũng vất vã học thuộc nằm lòng vài đoạn Kiều phòng thân. Nhưng đề bài độc đáo như thế này chưa ai dám nghĩ đến!

Đã có vài tiếng cười râm ran hưởng ứng từ bên dãy nam sinh, có ai đó ngâm nga bâng quơ" buồng the phải buổi thong dong" làm tiếng cười rúc rích lan nhanh như lửa cháy.

Em không cười, em run rẩy cắm đầu vào trang giấy trắng, viết như đang trong cơn mê sãng, như viết về mối tình đầu đời của mình. Kiều chính là mối tình đầu của em và chưa có vẻ đẹp nào trong văn học qua được vẻ đẹp thiên kiều bá mỵ của Kiều. Em chòng chành như nàng Kiều ở lầu Ngưng Bích, chòng chành trong tiếng sóng vỗ, giữa ngàn trùng mây và ráng chiều hôm và chòng chành từ sâu trong tâm hồn khắc khoải đớn đau xa lìa quê hương chồng chất nổi hoang mang về số phận. Nguyễn Du trút hết tình yêu dành cho nàng Kiều trong 3254 câu thơ, còn em trút hết cơn say Kiều vào 4 trang giấy trắng.

Khi em ngẫng đầu lên khỏi trang giấy đặc kín, Thầy đã đứng sau lưng em tự bao giờ. Mắt lóe sáng, môi mím chặt.

Em nín thở. Cả lớp cùng nín thở. Em chưa kịp gác bút, Thầy đã giựt phắt bài luận văn ra khỏi tay em, vung vẩy giơ lên cao, mắt lấp lánh:

- Tôi có bài văn đầu tiên. Ai đó cho tôi mượn cây viết đỏ. Tôi sợ cảm xúc này qua rất nhanh, phải làm gì đó trước khi tôi kịp tỉnh táo lại.

Và điểm 10 nguệch ngoạc đầu tiên của Thầy cho một bài văn, điểm 10 đầu tiên của em cho một bài văn được ra đời trong cơn bốc đồng như vậy.

Từ trên bục giảng, Thầy đọc to bài văn của em, ngân nga nhấm nhá từng giòng một. Lâu lâu dừng lại và làm một động tác kịch tính:

- Tôi vừa nổi da gà. Tôi chưa bao giờ có cảm giác này trước kia.

Em chưa kịp trấn tỉnh trong cơn lốc xúc cảm tuôn trào của Thầy, mặt em nóng bừng đỏ ửng, chết trân vì xấu hổ, Thầy nhìn sâu vào mắt em, thiêu đốt em bằng hai hòn than đá âm ỉ cháy trong mắt thầy:

- Tôi có lời khuyên cho em đấy, cô gái bé nhỏ. Đừng bao giờ yêu ai như thế này, như em đang dồn hết tình yêu của em vào trong một bài luận. Nếu em không muốn đời em bi kịch như nàng Kiều.

Lời nói đó có sức mạnh như lời nguyền của phù thủy.

Vì đời em về sau thật sự là bi kịch.

...Và bi kịch

Bi kịch đầu tiên em trở thành học trò cưng của Thầy. Thầy hấp tấp, lộ liễu đổ dồn tất cả cưng chiều, chăm sóc quan tâm cho một mình em. Em trở thành cái gai trong mắt những học trò ghét thấy và bị thầy "đì" , mà số đó hầu như là đa số. Vì thầy gai góc sẵn sàng châm biếm mĩa mai cay độc bất cứ ai. Mổi khi vào lớp, Thầy sẽ ngay lập tức gọi tên em:

- N, Tôi cần đôi mắt của em nhìn vào tôi, khi tôi giảng bài. Đôi mắt của em có hai ngọn lửa nhỏ. Nó truyền cho tôi cảm hứng và cho tôi biết rằng ít nhất cũng có một người cảm hứng với những gì tôi nói.

Có những ngày Thầy bẻ đôi viên phấn, vứt vào góc bàn, hậm hực:

- N, em làm sao thế? tôi không giảng bài được nữa, hôm nay em rất lơ đãng! Em làm tôi mất thì giờ!

Những đôi mắt cắm đầy mũi tên oán hờn ghen tức nóng bỏng sau lưng em, lời xì xào độc địa bay vo ve như ong quanh tai em: "làm như cả thế giới chỉ có hai người tồn tại " , "Chẳng coi ai ra gì !". "điên rồ mù quáng!".

Và em bị cô lập, rồi trở nên cô đơn , thế giới như chỉ gồm có em và Thầy bị dồn vào một góc tối, ngoài sáng kia là cả biển người còn lại và những đôi mắt hậm hực.

Em bi kịch cả những khi Thầy rơi vào cơn buồn u ám. Những khi đó, Thầy vứt bỏ tất cả , ngồi gác chân lên bàn giáo viên, đôi mắt cắm vào khoảng không trống rỗng. mắt của Thầy tăm tối buồn . Nổi buồn đặc quánh như rượu cặn dưới đáy chai.

Chung quanh Thầy luôn mờ ảo hào quang của những tin đồn , vừa có thật vừa là thêu dệt và huyền thoại. Mọi người xì xầm Thầy là giáo sư văn chương đại học Tổng hợp, bị đá văng về trường phổ thông vì quá cao ngạo, tự đại. Dọc theo hành lang, lũ học trò nhỏ rì rầm về sắc đẹp lộng lẫy của vợ Thầy cùng hai cô con gái xinh như thiên thần, và thêu dệt ra một mối tình chênh lệch . Người đàn bà đẹp đó đã lấy Thầy như con thiêu thân lao vào hào quang của danh vọng. Nhưng khi danh vọng của người đàn ông không đi đôi với địa vị và tiền bạc thì đó là bi kịch của người đàn bà đẹp. Bi kịch của người vợ đẹp là thảm họa hủy hoại người chồng!

Vì vậy Thầy cực kỳ cay độc với sắc đẹp. Thầy thích tự giễu cợt mình :

- Một người vợ đẹp đem lại cho đàn ông hai điều : một là cô ta sẽ hủy hoại đời anh, hai là anh ta sẽ tự tay hủy hoại đời mình!

Và Thầy thích trích dẫn lời Triết gia Socrate: “Dù hôn nhân có mang ý nghĩa gì đi nữa ,nếu bạn lấy được một người vợ tốt,bạn sẽ được hạnh phúc;nếu bạn lấy phải một người vợ không tốt ,bạn sẽ trở thành một triết gia”.

Nổi cay đắng và lời cay độc hầu như không rời khỏi mắt Thầy, làm cả không gian bao quanh Thầy cũng bị ngộ độc toát ra mùi cay chua ảm đạm.

Người bị nhiễm độc nhiều nhất là em và Phương Minh.

Phương Minh là bạn gái thân duy nhất của em, hơn em hai tuổi, thành tích học tập nổi bật là hai năm liền lưu ban lớp 10 vì quá...đẹp!

Có lẻ sự tương phản gay gắt đã thu hút Phương Minh thân thiết với em, hơn bất cứ điều gì khác. Phương Minh sống trong khu cư xá cao cấp Bắc Hải, là con gái Bắc kỳ chính hiệu, theo kiểu Nguyễn Tất Nhiên "điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền, dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang và duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt!".

Đi trong sân trường, không ai chạm mặt Phương Minh mà không ngoái lại nhìn, đôi khi hai đứa em lấy điều đó ra làm thuốc thử đàn ông. Làn da trắng ngần, con mắt lá răm đen dài lúng liếng có đuôi, môi hồng nũng nịu và dáng đi của loài mèo vương giả quý phái kết hợp với loài rắn uyển chuyển, Phương minh thu hút đàn ông như nam châm cực mạnh. Em đi bên cạnh Phương Minh như một món đồ trang sức cho sắc đẹp đó thêm rạng rỡ. Phương minh hay an ủi em:

- Nhưng mà N đâu cần món trang sức nào, học giỏi là trang sức của N rồi. Minh sẵn sàng đổi nhiều thứ để có chút trang sức đó mà không được.

Hầu như Phương Minh không mang gì trong cặp khi đến lớp, ngoài chiếc ví trang điểm xinh xinh và xấp thư tình ướt rượt cùng cái đầu xinh xắn lơ mơ trên mây. Một lần, không chút xót thương, Thầy bắt phạt Phương Minh đứng suốt giờ học vì trả bài không thuộc. Thầy cười khẩy, nhấm nhẵng:

- Em hãy nói một câu gì, bất cứ câu gì để chứng mình em có chút xíu não ở bên trong cái vỏ xinh đẹp kia. Mặc dù tôi dám chắc rằng điều này quá sức của em.

Thầy giằng vội tờ giấy nhắc bài em chuyền dưới gầm bàn cho Phương Minh, cao giọng:

- Tính nhẹ dạ, hay mũi lòng là thói xấu tệ nhất mà lại dể được tha thứ nhất của đàn bà! Em đừng tập nhiễm thói xấu đó quá sớm!

Sau hai giờ liền đứng phạt, Phương Minh nhào vào người em xâu xé:

- Lão ấy là con quái vật, còn tệ hơn Chằng tinh! Ngoài mày ra chẳng ai yêu nổi lão mà lão cũng chẳng yêu nồi ai!

Lần đầu tiên từ "yêu Thầy" đập vào đầu em choáng váng. Và rồi cảm giác đó còn trở đi trở lại nhiều lần sau này.

*

Trưng Vương khung cửa mùa Thu.

Mùa Xuân năm sau, Thầy đưa em vào trường Trưng Vương học tập trung lớp chuyên Văn. Chỉ còn hai tháng để chuẩn bị cho kỳ thi văn toàn quốc.

Đứng trước cổng trường sừng sững cổ kính ngói đỏ, quét vôi màu vàng sậm và hai hàng me vút cao , tàng lá giao vào nhau xanh rì trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, em buồn thĩu như con cừu lạc bầy. Trước khi quay đi, Thầy ngoảnh lại nhìn em, đôi mắt sóng sánh ấm như lửa:

- Ráng học ngoan, tôi sẽ viết thư cho em.

Vậy là sau mổi buối sáng học tập trung trên lóp, buổi trưa xuôi đường Nguyễn Bỉnh Khiêm về trường Hoa Lư ăn cơm theo tiêu chuẩn học sinh giỏi văn cấp Thành phố, rồi qua trường Võ Trường Toản chui vào Sở thú ngắm hoa lá, thời gian còn lại em đứng thẫn thờ dưới vòm cửa hình nguyệt ngong ngóng thư của Thầy. Sau này ký ức về trường Trưng Vương ngoài hai hàng me lá giao nhau ra, chỉ còn lại mổi khung cửa hình vòm nơi em rưng rưng đứng nhớ Thầy. Khung cửa sổ trường Trưng Vương lúc nào cũng trầm mặc rưng rưng mùa Thu, dù trời đang trong xanh sang Xuân rực rỡ.

Tối nào em cũng thức rất khuya, nằm sấp trên chiếc giường sắt trong ký túc xá nữ, quấn mền cao đến cổ, cặm cụi viết thư cho Thầy. Em viết về tất cả những việc xảy ra với em trong ngày, về những cô bạn mới, về thầy cô giảng văn không thu hút và say sưa như Thầy, về những anh chàng mắt đen thẫm đứng lấp ló sau gốc me trường Võ Trường Toản, và về khung cửa vòm màu trắng mơ mộng mổi chiều em ngồi chờ thư.
Blog truyện: CHƯA ĐỦ ĐÂU TÌNH YÊU!

Sau một tuần thư của Thầy mới đến, em áp tờ giấy pơ-luya màu xanh nhạt đầy kín những giòng chử phóng túng, nét thấp gãy khúc, nét đá lên ngang tàng và những chử H hoa mơ mộng lên môi ngây ngất.

Một trong những lá thư như thế, em ấp úng hỏi Thầy về tình yêu. Một anh chàng mắt đen bên trường Võ trường Toản tò tò theo em mỗi buổi trưa tan học trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, làm em xao xuyến. Trả lời cho em, Thầy chỉ kể một chuyện xưa, chuyện tiểu ngạ quỷ bên cầu Nại Hà. Câu chuyện thật dài, tăm tối và bi thương, chỉ có một vài đoạn ám ảnh em mãi:

" Huệ nhãn của Địa Tạng Vương Bồ Tát thoáng chốc nhìn thấu nỗi do dự mê hoảng đau đớn tích tụ nghìn năm trong lòng tôi. Bồ Tát kinh hãi bởi, một hồn quỷ như tôi sao lại có tâm sự. Bồ Tát thở dài: “Chúng sinh nơi bể khổ, quay đầu lại là bờ”.

Nhưng tôi đã không hiểu lời của Ngài.

Tôi mang tất cả những nỗi lòng dồn nén của tôi kể cho Bồ Tát nghe. Bồ Tát hỏi tôi: “Cái gì là Duyên?” Tôi không trả lời nổi.

Bồ Tát lại hỏi tôi: “Cái gì là Tình?” Tôi hoàn toàn không rõ.

Cuối cùng, Bồ Tát hỏi tôi: “Ngươi muốn gì?”.

Không ghìm giữ nổi bản thân, tôi khóc ròng đau đớn van xin Bồ Tát cho tôi được một lần làm người, xin Bồ Tát hãy cho tôi và cô ấy kết một đoạn trần duyên."

Và có một vài đoạn theo em mãi về sau này. Dù lúc đó em rất hoang mang, đọc hết câu chuyện, em cũng chưa hiểu thế nào là tình yêu!

Hai tuần cuối cùng trước kỳ thi quốc gia, em không nhận được thư của Thầy. Mặc dù vậy, ,nổi nôn nao hồi hộp của kỳ thi quyết định sắp đến che khuất nổi trong mong chờ đợi của em.

Trong phòng thi mênh mông, sau khi run run xé phong bì đựng đề thi, em muốn hét lên vì mừng rỡ; đề thi là viết thư cho một người kể về những thay đổi lớn lao của thành phố nơi em ở và của chính bản thân em.

Lúc đó em hoàn toàn bị khuất phục trước sức mạnh tiên tri và ma lực phù thủy của Thầy, suốt hai tháng trời xa cách và số lượng thư trao đổi qua lại đã luyện cho em cách viết thư hoàn hão, nhuần nhuyễn và thấm đẫm lối kể chuyện, suy luận thâm trầm, sâu sắc rất Thầy. Thấp thoáng trong lá thư bài làm em viết, những giấc mơ tuổi mới lớn của em và hình bóng 1 người đàn ông từa tựa Thầy hiện ra...

Em vừa viết vừa bồn chồn run rẫy, chỉ muốn thời gian qua thật nhanh để em có thể bay ngay về với Thầy, líu ríu kể cho thầy nghe nổi vui mừng trước may mắn lạ lùng của em. Thời gian chấm bài mất hết 1 tháng nhưng em vững tin vào thành công của em, em đọc được điều đó trong ánh mắt hài lòng và âu yếm của Thầy Cô giám thị và giám khảo hướng về em sau khi đã lướt sơ qua bài viết.

*

Một cuộc đời chưa đủ đâu tình yêu!

Người đầu tiên em gặp khi về trường không phải là Thầy mà là Phương Minh. Trong khi em ấm ức muốn gặp ngay Thầy chỉ để hỏi sao Thầy có thể quên ngày thi của em, sao Thầy không đón em như đã hứa và sao Thầy không hề viết thư cho em...

Phương Minh túm tay em vào một góc sân chơi, thì thầm không giấu vẻ háo hức:

- N biết gì không? Đáng đời lão ấy!

Em run rẫy, không hiểu sao em nghĩ ngay đến Thầy:

- Đã có chuyện gì xảy ra cho Thầy?

- Lão đang bị khủng hoãng nặng. Nghe đồn vợ lão đã bỏ đi, dắt theo cả hai đứa con gái. Lão hóa điên rồi!

Một nổi đau nhói , tràn đầy như có thật, xuyên qua tim em. Em xô Phương Minh, chạy ào ào vào lớp. Tiết học chỉ vừa bắt đầu, Thầy ngồi ũ rũ chống càm trên bàn giáo viên, không gian lớp học sặc sụa mùi rượu. Em chưa bao giờ thấy Thầy uống rượu khi đi dạy.

Cả lớp cắm đầu xuống mặt bàn không dám thở mạnh. Thầy lặng lẻ viết một đề bài văn trên bảng đen, hàng chử nghiêng ngã xiêu vẹo: Viết về điều làm em hạnh phúc nhất và đau khổ nhất .

Chỉ còn nghe tiếng bút viết sột soạt trên giấy và những tiếng thở dài cố nén. Em viết rất nhanh bài văn ngắn nhất trong đời đi học của em:

- Điều Hạnh phúc nhất của em là Thầy. Và điều làm em đau khổ nhất cũng là Thầy.

Em ngồi đợi cho người cuối cùng nộp bài và cả lớp ùa ra sân chơi, chỉ còn mính em và Thầy ngồi lại trong căn phòng vắng lặng. Em muốn tự tay đưa Thầy bài luận và tự đọc cho Thầy nghe em đã viết gì. Nổi khát khao được vuốt ve mái đầu nặng chĩu của Thầy làm tim em đập dồn dập đến nhói buốt trong lồng ngực.

Thầy như lạc đi đâu, không hề để ý đến em.

Em tiến lại đứng trước mặt thầy. Một hồi lâu, cuối cùng em nói:

- Mình đi đi Thầy!

Không nhìn em và cũng không cần hỏi gì thêm, Thầy đứng dậy, lặng lẻ ra khỏi lớp.

Em ngồi sau lưng chiếc xe đạp cà tàng của Thầy, mặc cho mưa bụi mùa xuân lác rắc trên tóc, ướt đẫm những con đường mờ mịt khói xe, hơi người. Thầy cứ lắc lư đạp xe phía trước, em ngồi co người lại phía sau, không buồn nghĩ con đường sẽ dẫn đến đâu, chỉ cần được ngồi sau lưng Thầy, chỉ có điều đó có ý nghĩa lúc này!

Bỗng Thầy dừng xe lại bên vệ đường, ngoái lại nhìn em bằng cặp mắt đỏ quạch trống rỗng:

- Mình đi đâu.

Em buột miệng nói ra điều đầu tiên đến trong đầu em:

- Đi ăn kem 3 màu và bánh đúc nóng nhân thịt, em đói quá!

Thầy bật cười, tia nhìn sinh động trở lại trong mắt Thầy. Nhưng rồi mắt Thầy tối sầm lại. Trong hoàng hôn đang sụp xuống, chỉ thấy mắt Thầy đẫm một màu thê lương.

- Đi về đi em, Thầy không thể đi được nữa.

Em cứ ngồi yên như vậy, người cứng đờ trong cảm giác hổn loạn, hoang mang, không rõ ràng. Cho đến khi Thầy dừng xe trước ngõ nhà em, lúc này những bụi cây hai bên đường đã xẫm tối. Hàng rào nhà ai đó rậm rịt hoa Ti -gôn nghiêng ngã và mùi hương hoa ngọc lan nồng nàn đông đặc trong sương chiều. Làm cho không gian vừa như thực, vừa như mơ!

Nhiều năm về sau nữa, khi những lời Thầy nói, những chi tiết của buổi chiều hôm đó đã mờ dần ,không còn cứa sắc cạnh trong ký ức của em nữa, thì mùi hương hoa Ngọc lan đó cứ quanh quẫn bên em, rất thật không như giấc mơ.

Thầy đứng trước mặt em, bàn tay của em lọt thõm trong tay Thầy, đôi mắt lóng lánh của Thầy soi vào mắt em trong bóng đêm:

- Cảm ơn em đã đi cùng Thầy một quảng đường. Nhưng Thầy không thể đi tiếp được nữa. Thầy phải dừng lại. Thầy còn nhiều việc cần phải làm.

Trước khi em kịp nói gì, một nụ hôn nóng bỏng đã đặt trên trán em, cháy rát như một hòn than đang nung đỏ.

- Sau khi Thầy làm xong mọi việc của Thầy. Thầy sẽ trở lại tìm em. Dù có ra sao đi nữa, Thầy cũng chờ em. Em nhớ chuyện Tiểu ngạ quỷ mà Thầy đã kể cho em nghe chứ?

"tôi tình nguyện vĩnh viễn quẩn quanh ở cái kiếp tiểu ngạ quỷ mà tôi đã ảo mộng suốt nghìn năm, vĩnh viễn làm một tiểu ngạ quỷ bên chân cầu Nại Hà.

Bởi tôi tin tưởng, lại sẽ có một ngày, tôi sẽ gặp lại cô ấy, một cô gái vĩnh viễn không đổi thay..."

Thầy sẽ chờ em bên chiếc cầu đó.

Rồi như thế Thầy quay đi. Và em bước đi như đang nằm mơ, đi qua thẳng cánh cổng đang mở, đi qua thẳng phòng ăn có ba mẹ và các em đang ngồi trân trân nhìn, đi thẳng vào phòng ngủ và nằm lăn ra trên giường, nước mắt đầm đìa như mưa. Trên tay vẫn còn nắm chặt bài luận chưa kịp nộp cho Thầy:

- Điều hạnh phúc nhất của em là Thầy. Và điều làm em đau khổ nhất cũng là Thầy!

*

Không bao giờ em còn gặp Thầy nữa. Sau ngày đó, Thầy biến mất khỏi trường, không ai biết Thầy đi đâu. Một giáo viên Văn được điều đến thay thế Thầy cho đến hết năm học.

Nhưng thật lạ lùng, em không buồn, đau, không tuyệt vọng. Em tin rằng Thầy đang đợi em ở đâu đó như Thầy đã hứa. Thầy sẽ đợi , dù ngàn năm trôi qua, bên thành cầu.

Và , như thế, em từ chối tất cả những người đàn ông khác, từ chối bất kỳ cơ hội tình yêu nào đến với em. Những lúc em yếu lòng và em cô đơn, câu chuyện kể của Thầy ngày xưa lại trở về với em:

"Trong khoảnh khắc đó tôi ngộ được hai chữ luân hồi, con người còn phải luân hồi, là bởi con người có vô vàn sai lầm, vô vàn ân hận, vô vàn mất mát, nên phải đi tới kiếp sau để đền bù."

Dẫu là có kiếp sau, Thầy vẫn sẽ chờ em ở đâu đó.

Vì một kiếp này, vẫn chưa đủ đâu tình yêu!
Truyện ngắn tình yêu - Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

CÓ NHỮNG NỖI BUỒN CHỈ MÙA ĐÔNG MỚI THẤU

Có những nỗi buồn chỉ mùa đông mới thấu. Có những nỗi cô đơn chỉ cơn mưa chiều lạnh ấy mới hiểu mà thôi… Những kẻ một mình, như em, những kẻ trót bị tình yêu lãng quên và bỏ rơi ở đâu đó… thì mùa đông là cả một nỗi ám ảnh thật dài.
Mùa cây lá khẳng khiu trơ trọi dưới gió rét quất hằn từng cơn, cũng là mùa lòng em cô quạnh một nỗi niềm khó dứt.
Mùa mặt trời như đang chạy trốn, màn đêm đằng đẵng phủ buông, cũng là mùa lòng em dâng đầy một nỗi nhớ thật sâu.

Chẳng biết từ bao giờ, em bắt đầu thấy sợ khi trời dần chuyển rét, sợ bầu trời âm u xám xịt, sợ tiếng gió rít vào thanh cửa mang lạnh về đây.
Sợ buổi sáng nào đó ra đường phải tự quàng lấy khăn, sợ cơn gió mùa luồn vào mái tóc chưa kịp dài khiến em run lên vì lạnh.
Sợ một mình qua đường giữa phố, người với người, ai cũng có tay đan…
Sợ tiếng mưa lâm thâm vương vãi như khóc hộ cho người con gái vừa chia tay…
Sợ mùa đông này, bên anh đã là một người khác. Sợ trong lúc này, tay anh đang trong một bàn tay khác, không phải là em.
Sợ những tối về chỉ mình cái bóng với màn đêm, thèm một cái ôm thật chặt từ đằng sau nhưng đâu còn nữa, thèm một cái siết tay dẫu nhẹ thôi cũng chẳng thể được nữa, thèm một mùa đông… không một mình.
Xa nhau đã biết mấy những mùa đông? Em không đếm, và anh cũng không đếm. Chầm chậm có nhau rồi buông tay nhau như thế, mùa trở buồn rồi, anh có biết không?
Đông gọi tuyết, gọi gió, gọi rét, gọi cả trời mưa. Mùa này còn gọi buồn, gọi vấn vương, gọi nhớ nhung và gọi cả cô độc. Em của ngày trước và những tháng ngày này về sau cũng đã gọi anh với đủ đầy những nỗi niềm như thế…
Chỉ mong có một ngày, cách đánh vần những nỗi buồn ấy em sẽ biết làm thế nào để quên đi…
Mùa đông vẫn trả cho em những giọt nước mắt buồn, những kỉ niệm nguyên vẹn hình hài khi anh bỏ em mà đi lạc. Đông trả cho em những khóe mi sầu mỗi đêm về cô đơn trong bóng tối. Đông trả cho em một mảnh tình nhỏ, một mảnh tình không trọn, vắng anh…
Em vẫn nghe mình hoang hoải trong từng giấc mơ. Nghe mình chênh vênh khi chiều tà xuống phố. Đông cuốn em vào mùa nhớ và đau cho những vẩn vơ xưa cũ. Đông bỏ em buồn vào khóe mắt có màu mưa…
Phải bao lâu nữa, em mới có can đảm cho những mùa đông… một mình?
Read More...

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Những lời chúc giáng sinh hay nhất 2013

Những lời chúc giáng sinh luôn  là một sự lựa chọn không hề tồi cho các bạn để các bạn có thể thể hiện được tình cảm của mình  đến một ai đó mà bạn thực sự quan tâm. Có thể cuộc sống quá hối hả và bộn bề làm cho bạn vô tình lãng quên sự quan tâm đến những người thương, hoặc do bạn quá nhút nhát mà chưa dám bày tỏ tình cảm với một cô bạn gái?
Đừng lo, hãy mạnh dạn nhân cơ hội này để gửi đến họ những lời chúc giáng sinh hay nhất. Bạn sẽ khiến họ bất ngờ và biết đâu đó...
Thay lời muốn nói, Blog truyện - BlogTM xin chúc cả nhà có một mùa giáng sinh thật ấm áp bên bạn bè và người thương của mình. Những gì xuất phát từ trái tim thì luôn là món quá ý nghĩa và ấm áp nhất cho mùa đông lạnh giá này. Merry Xmas and Happy New Year!

Lời chúc giáng sinh bố mẹ

Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Có những lúc con đã làm mẹ phải bận lòng về con phải không mẹ. Nhưng con luôn yêu mẹ, yêu mẹ rất nhiều. Mẹ hãy luôn mạnh khỏe và ở bên con, giúp con vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, mẹ nhé !!! .

Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi dưỡng con cho đến ngày trưởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng Mẹ còng xuống, đôi mắt mẹ thâm quầng vì những đêm không ngủ, về những nỗi buồn lo mà Mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt những năm qua…. Con chúc Mẹ có một ngày giáng sinh thật ấm áp và vui bên chúng con, con yêu Mẹ nhiều.

Chúc bố luôn khỏe mạnh vui vẻ và mãi bên mẹ con chúng con. Chúng con cám ơn bố vì bố đã hi sinh vì gia đình mình. Chúng con tự hào về bố lắm. Chúng con yêu bố nhiều. Con cầu cho chúa luôn che chở cho bố, để bố mãi ở bên cạnh chúng con.
Những lời chúc giáng sinh hay nhất 2013

Lời chúc giáng sinh người yêu


Em yêu, đây là lần đầu tiên anh có kế hoạch đi chơi Noel. Mình sẽ quàng khăn đội mũ thật ấm và cầm tay nhau đi dạo bất kể thời tiếtlạnh thế nào phải không em? Anh hy vọng đây sẽ là Giáng sinh ấm áp nhất tới giờ của em, mặc cho mùa đông ở đây lạnh hơn ở nhà rất nhiều. Chúc em yêu một giáng sinh vui vẻ, ấm áp

Em yêu của anh mùa giáng sinh đã đến,giáng sinh là mùa lạnh nhớ mặc áo ấm vào,chúc em một mùa giáng sinh vui vể và hạnh phúc trong tình yêu của Chúa, I love u so much...and forever.....

Anh à! Mình bắt đầu yêu nhau cũng sắp được 3 năm rồi đúng không anh. Đây là mùa đông đầu tiên mình bên nhau, em chúc tình yêu cũa em luôn hạnh phúc và mãi yêu em. Giáng sinh vui vẻ anh nhé! Mãi yêu anh!

Gửi thương nhớ tới AB! Giáng sinh đầu tiên chúng mình ở Hà Nội. Cùng giờ này năm ngoái, đêm Noel lãng mạn ở Nà Hỳ, Điện Biên. Em và anh, trăng, gió và sao, trên quả đồi thênh thang miền sơn cước. Noel trước, noel này và mãi mãi về sau, em mong có anh trên bước đường đời, cùng em thắp nến cho những đêm Giáng sinh ấm áp. Yêu anh và ngày càng yêu anh

Lời chúc giáng sinh bạn bè


Mùa đông lạnh nhưng rất lãng mạn, nắng của mùa đông yếu nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Noel là dịp bạn và những người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu thương. Đừng đóng chặt trái tim mình, hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa mùa đông mình vẫn thấy ấm áp. Chúc các bạn của tôi một mùa giáng sinh vui vẻ và một năm mới bình an!

Tặng bạn niềm vui để bạn ngọt ngào, tặng bạn nụ cười để bạn rạng rỡ, tặng bạn nhiều điều tốt lành để bạn mãi là người bạn thân yêu của mình!

Giáng sinh và năm mới sắp đến rồi. Chúc chị em: Trẻ trung như heo sữa, Bốc lửa như heo hơi, Chịu chơi như heo nái, Hăng hái như heo con, Sắc son như heo đất, Đủ chất như ..heo thịt! Chúc anh em: Tươi vui như heo cắn, đỏ đắn như heo lai, sức dai như… heo nọc, xốc vác như heo rừng, bừng bừng như… heo quay! Merry Christmas!
Read More...

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

[ Truyện ngắn] Tình yêu thầm lặng

Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn có tựa đề:"Tình yêu thầm lặng"
Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau....

Nó thích Huy! Nó chạy nhanh lên giảng đường, bao giờ cũng bị thua thiệt với cái chuông báo tiết học tầm 2 phút rưỡi. Ấy thế mà cứ lấp ló đến cửa y như rằng chiếu ngay phải cái tia nhìn dữ dội của giảng viên môn Triết, nó gục đầu vào tường, thầm trách sao cái số kiếp ham ngủ hơn ham học của nó lại khốn khổ như thế.

 “Quy tắc là sinh viên không được vào sau giảng viên. Với tôi sau một phút cũng không được. Điểm danh không có mặt coi như vắng, không có muộn với lý do gì hết cả!

 Giọng cô giáo truyền cảm, lảnh lót và êm êm như giọng mấy cô ở đài phát thanh.

Nhưng cái điều răn của cô thật làm nó muốn gục xuống bàn khóc rấm rứt. Rồi đây cái chuỗi hành trình dậy sớm, bắt bus, chen lấn trên bus trong vòng một tiếng đồng hồ, lên đến trường, chạy qua hai tầng cầu thang, có mặt trước cửa lớp trước bảy giờ sáng là cả một hành trình gian nan và đầy đau khổ. Nó tự nhủ mùa hè đã vậy, không biết đến mùa đông còn tê tái cõi lòng đến mức nào!!!

 Nhưng kêu khổ cũng chẳng có ích lợi gì, nó thắt chặt quy củ: không được cú đêm, không được tắt chuông báo thức, không được cố nhắm mắt ngủ tiếp dù sức quyến rũ của chăn ấm đệm êm có lớn lao đến đâu đi chăng nữa…

 Viết một loạt ra note vàng chóe, xong lại cẩn thận gạch high light đỏ choe choét nhưng nó vẫn khục khặc. “Chắc là bất khả thi!”

 Và hôm nay là ví dụ điển hình. Nó chẳng phạm phải cái nào trên mấy cái lỗi trên nhưng vì xe bus buổi sáng quá đông, người ta bon chen không thương tiếc, nói không ngoa thì còn giẫm đạp lên nhau để được lên xe. Báo hại những thân thể nấm lùn như nó, đành bị túm tóc, túm áo cho bẹp dí rồi trơ lại phía sau khi mà cái xe vàng túc tắc đi vì quá tải. Nó ngậm ngùi chờ chuyến xe sau. Đồng nghĩa với việc nó chấp nhận muộn ít nhất mươi phút so với dự kiến, mất đứt thời gian ăn gói xôi ngô buổi sáng.

 Huhu, đời sinh viên thật khổ!


 Con bé đập tay lên bàn, cốc café nâu sóng sánh trên bàn nảy lên cái “cốp”. Nhìn bộ dạng nó lúc này thiếu điều muốn hét toáng lên để tất cả mọi người biết được hoàn cảnh éo le đáng thương của nó. Rồi nó tự thấy tủi thân, khóc rấm rứt.

 Này nhé, nấm lùn không phải là một cái tội, chân ngắn không phải là một cái tội, cớ sao nó lại bị đối xử như thế cơ chứ…

 Con bé vẫn không ngừng kêu gào trong… tâm thức. Đố nó dám mở lời giữa chốn đông người như thế này đấy!

 “Thôi thì đằng nào cũng muộn học, đang thiếu ngủ đây, ngủ bù.”

 Con bé gục mặt trên bàn ngủ ngon lành, mắt vẫn còn lem nhem nước, đôi môi phớt hồng hơi chu lên, điệu bộ như trẻ con bú mẹ.

 - Em ơi,…
 - Đừng gọi!

 Huy toan lay cô bé kỳ lạ này dậy thì bị Tuấn ngăn lại. Tuấn nhìn chăm chú vào cô bé rồi tự nhiên mỉm cười. Cậu thấy hình ảnh của mình năm mới nhập học, cũng là sinh viên non nớt bỡ ngỡ với bao nhiêu thứ. Ngày ấy không phải vì dậy muộn mà bị đứng ngoài lớp, ngày ấy vì lớ ngớ không biết đi xe bus số bao nhiêu thì qua trường mình, báo hại cậu đi nhầm tuyến, lại chờ đến bến rồi bắt xe quay lại về trường. Lúc mới bắt gặt cô bé này ngoài cửa quán đã thoáng thấy ngạc nhiên, rõ ràng sáng sớm đã nhìn thấy ở bến xe, có vẻ như định đi cùng chuyến bus với cậu nhưng không hiểu sao lại đứng tẽn tò phía sau cho đến khi xe đi mất.

 - Người quen của anh à?

 Huy hỏi làm Tuấn giật mình.

 - Không hẳn. Sắp quen!

 Tuấn nói rồi đẩy Huy ra mấy bàn khác, riêng cậu vẫn đứng gần đó chăm chú nhìn theo cô bé.

 - Nhóc này vô tư thật đấy, vừa mới gục xuống mà đã ngủ ngon lành ngay được!

 Nó ngước mắt lên nhìn, đôi mắt còn bóng nước, đỏ hoe. Nó đưa tay dụi mắt nhìn tội nghiệp lắm!

 - Anh biết em à?

 - Hả? Sao cơ?

 Tuấn bị hỏi cung bất ngờ trở nên ấp úng. Khi nãy đã trả lời rõ ràng rành mạch với Huy là sẽ chủ động làm quen cô bé, nhưng trong tình huống này tự nhiên thấy mình ngại ngùng, tai đỏ ửng.
 - …
 - …
 Nó im lặng. Nhìn gương mặt này có vẻ quen quen, hình như từng gặp ở đâu đó. Nụ cười cũng khá tươi tắn và thân thiện, được đà nó hỏi nhắng nhít.

 - Hình như em gặp anh ở đâu rồi thì phải.

 Tuấn làm điệu bộ “à” lên như vừa nhớ ra điều gì đó. Thật ra gặp là gặp trên xe bus chứ đâu. Sáng tinh mơ nào cũng thấy cô bé lật đật tất tả balo nhảy phóc lên xe. Một vài lần còn đứng bên cạnh. Tuấn nhớ có hôm cô bé này không với được lên tay vịn xe bus để nắm lấy, xe lại chuẩn bị đi qua khúc cua, sợ mất thăng bằng, mặt cô bé xanh lại.

 - Cậu vịn vào tay mình này!

 Tuấn chìa một tay ra và nở nụ cười làm quen. Cô bé mím chặt môi như cố chấp, có vẻ ngại ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng cũng chìa tay ra đặt trên tay Tuấn. Đúng là nếu cô bé không vịn vào tay cậu thì có khi đã ngã nhào trên xe cũng nên. Lúc ấy quay qua bên thì thấy Huy đang tủm tỉm, Tuấn huých vào hông thằng em một cái làm nó kêu thất thanh lên một tiếng.

 - Cảm ơn cậu nhé!

 Cô bé lí nhí cảm ơn rồi chạy vụt đi mất. Nhìn cái dáng điệu gấp gáp ấy tự nhiên thấy muốn được đi cùng, được làm tay vịn để lấy cớ nắm tay cô bé này mãi thôi. Nhưng sau lần ấy chẳng còn lần nào vô tình hữu ý được đứng gần cả. Dù có đi chung một chuyến bus thì có khi đứa đứng đầu đứa đứng cuối. Cậu chàng chỉ còn biết ngậm ngùi ngắm cô bé qua kính chiếu hậu của bác tài.


 ***

 - Hôm nay em nghỉ sớm, lớp em có cuộc họp.

 Huy vứt giẻ lau vào tay Tuấn rồi nhe răng ra cười. Tuấn gục gặc.

 - Ừ, vậy về sớm đi. Lát anh về sau.

 Huy học cùng trường với cô bé ấy, cùng cả lớp nữa. Nhưng Huy không biết Tuấn đang muốn làm quen. Cậu chàng thậm chí còn chẳng để ý đến sự tồn tại của cô bé nấm lùn trong lớp mình vì cô nàng có phần hơi nhạt nhòa so với mấy bạn nữ xinh xắn, dáng cao và hay làm điệu.

 Trớ trêu thay, nó thích Huy!

 Nó không biết Huy hay đi cùng trên chuyến xe bus của mình, chỉ thi thoảng thấy gương mặt thấp thoáng lướt qua khá giống. Từ hàng chân mày rậm, cái răng khểnh, giọng nói ấm và đôi kính cận làm toát lên vẻ thông minh điển hình. Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau. Nó thấy cậu ấy cứ chăm chỉ đi đi về về trước khi vào lớp học như một thói quen, rút điện thoại ra nhắn tin hoặc gọi hẹn ai đó, ở chỗ nào đó để cùng về. Nó đinh ninh rằng Huy đã có bạn gái, và Huy không phải là chàng trai dành cho nó, nó chỉ biết vụng trộm đặt một mầm xanh cho những yêu thương dại khờ đầu tiên, rồi tự nó thắp sáng, tự nó ủ ấm, tự nó nuôi hy vọng và ảo tưởng. tất cả đều tự nó làm một mình. Phải rồi, một mối quan hệ chỉ xuất phát từ một phía và người ta định nghĩa đó là YÊU ĐƠN PHƯƠNG!

 - Trang này, cậu làm phần này giúp lớp nhé! Không có gì khó khăn quá đâu, chỉ là lên list các món thôi.

 Huy chìa ra trước mặt nó một tờ giấy dài dằng dặc các món ăn. Chẳng là lớp nó chuẩn bị có chuyến đi pinic đầu năm học để cả lớp có cơ hội làm quen, gắn bó thân thiết với nhau hơn. Nó háo hức lắm, mong chờ lắm! Trong mấy bộ phim mà nó xem thì bao giờ mấy tập có cảnh đi dã ngoại cũng đẹp mê ly và tình tiết thì hấp dẫn vô cùng luôn. Nó không biết mình mong chờ điều gì nhưng cứ có cảm giác sẽ có một sự thay đổi lớn nào đó. Chí ít là mối quan hệ với Huy, khi cậu ấy đã nhìn ra sự có mặt của nó trong lớp.

 “Ít nhất mình cũng không còn là mờ nhạt nữa rồi, trong mắt của cậu ấy!”

 Thế là nó mừng huýnh. Tíu tít về hỏi mẹ nên chuẩn bị những món ăn nào cho buổi dã ngoại sắp tới của lớp đại học gồm năm mươi tư con người tất cả. Nó hào hứng lên list, cứ ghi rồi lại gạch, ghi rồi lại gạch, tờ giấy chẳng mấy chốc nát tươm đến thảm thương. Nó ngồi vo nát rồi vứt bừa ra sàn dễ chừng sắp ngập lên bởi giấy mới chịu thôi. Có mỗi một công việc thôi mà nó cũng làm quan trọng hóa lên, chỉ vì Huy đã nói và nháy mắt với nó.

 - Cậu cố gắng giúp lớp nhé, vì khâu này khá quan trọng mà!

 Chiều nó đến lớp sớm, sớm hơn hẳn mọi ngày. Đen đủi cho nó là lớp lại được nghỉ học. Thế mà nó không được thông báo. Lúc nó gọi điện hỏi cho một bạn thì thấy bảo Huy chỉ nhắn tin cho mấy người hay chơi cùng rồi nhờ mấy người đó loan tin cho cả lớp vì cậu ấy không có số điện thoại của tất cả. Nó buồn tiu nghỉu.

 “Cậu ấy không nhắn tin thông báo nghỉ học cho mình, không chủ động liên lạc khi mà đã hẹn chiều nay sẽ gặp mình và fix lại list đồ mang đi…”

 Nó cứ ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế đá, mắt hơi rơm rớm vì tự nhiên thấy có bụi bay vào. Và gốc phượng già lại nổi gió ủi an, vuốt ve tóc nó. Lúc này Tuấn xuất hiện, chàng trai có nụ cười buồn rười rượi đã luôn cố gắng đi bên cạnh, cố gắng quan tâm và chỉ mong một lần nó quay lại để nhìn thấy sự có mặt của người đó chứ không phải là cố với để đuổi theo kịp Huy – người đã chẳng bao giờ thấy Trang là đặc biệt.

 - Khóc nhè hả? Sao lần nào gặp cũng thấy em khóc lóc thế này?

 Tuấn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên trán của nó. Nó ngước mắt nhìn, nụ cười hiền khô, thân quen mà xa lạ. Nó hơi nhíu mày vì nhận ra anh chàng này từng gặp đâu đó, nhưng lại quá đỗi mông lung để nhớ được chính xác là ở đâu và vào lúc nào.

 - Anh là…?

 - Làm part-time ở quán café đối diện trường học, mấy lần đi học muộn em hay vào đó ngồi rồi chọn góc gần cửa sổ xong ngủ gục lên trên đó, có nhớ không?

 Nó chưa đến mức trở thành khách quen của quen ấy vậy mà có người đã kịp đưa nó vào bộ nhớ. Nó thấy hay hay, vui vui, bực dọc vì bị phá rối quãng thời gian tự kỉ không còn.

 - À, em nhớ ra rồi. Nhưng sao vẫn thấy anh… quen quá! Hì hì.

 Nó nói quen là quen thật, vì mấy nét trên khuôn mặt anh chàng đối diện có điều gì đó thân quen, như thể nó đã bắt mình gắn bó với điều đó khá lâu rồi. Nhưng nó không tài nào nhớ ra được cụ thể người đó là ai. Nó lấy tay tự vỗ vỗ vào đầu mình.

 - Ừ. Cứ cho là giống người quen đi. Mà em làm gì ở đây?

 Tuấn đổi đề tài, nó ngồi kể lể với Tuấn về Huy – người mà nó thầm thích đã bỏ boom nó trong ngày hôm nay, về những dại khờ mà nó đã quá khéo léo để cất giấu, một mình nó biết, một mình nó mang. Sắp tới có buổi đi chơi với lớp, nó đã cân nhắc không biết có nên nói với Huy hay không. Vì nó nghĩ đây là cơ hội mặc dù nó chẳng có gì để tự tin.

 - Hãy cứ làm gì mà em muốn. À, mà em biết không, một cô gái đẹp là khi cô gái ấy tự tin vào chính mình. Cố lên nhé!

 Tuấn xoa đầu nó rồi đứng lên đi mất hút, cậu nói mình phải về quán để trông quán rồi. Nó buồn tiu nghỉu nhìn theo bóng Tuấn đi xa dần. Nó tự ngẫm chắc Tuấn nói đúng, nó sẽ cố gắng thu hết tự tin để bày tỏ, nếu không nói thì làm sao biết được kết quả cơ chứ!


 ***

 Ngày lớp đi chơi, ở lớp các bạn gái tha hồ áo váy xúng xính, đã xinh nay càng xinh hơn, nó thì đóng bộ với sooc bò rách và áo pull như mọi khi. Thật sự nó chẳng muốn so sánh với các bạn cùng lớp ts tẹo nào cả, nhìn ai cũng nữ tính, dễ thương và lung linh long lanh nữa chứ. Các bạn nam cứ tình nguyện xách đồ cho mấy cô bạn đó, còn nó thì lóc cóc một mình. Đang thơ thẩn theo đoàn vào khu picnic, có giọng nói vang lên sau lưng nó.

 - Nặng lắm không? Để tớ xách giúp cậu!

 Huy đề nghị, chưa kịp để nó gật đầu thì cậu ấy bước nhanh lên giành lấy túi đồ từ tay nó. Khỏi nói, nó mừng muốn khóc. Vẫn biết Huy trong mắt nó là hoàn hảo, nhưng qua sự việc này lại thấy cậu ấy hoàn hảo hơn gấp nhiều lần, cứ như đã trở thành một tượng đài bất diệt trong lòng nó. -

Chuyện hôm nọ tớ xin lỗi nhé… vì tớ không có số điện thoại của cậu.

 Lúc này nó chỉ còn thấy tim đập nhanh, chân tay quýnh quáng, không nghĩ ra được gì nữa cả. Nó cũng không nghe thấy cậu ấy nói gì, chỉ biết rằng nó thấy vui và thích thú đến lạ kỳ. Nó cứ ậm ừ trả lời Huy vậy thôi.

 Đến chỗ tập trung, các bạn nam dựng trại, các bạn nữ chuẩn bị sắp xếp đồ ăn. Nó cũng nhanh nhảu làm cùng mọi người, tự nhiên cứ như được uống nước tăng lực hay ăn rau chật vịt của thủy thủ Popie.

 Giờ đốt lửa trại, Huy ngồi cạnh nó mà mặt nó như bốc hỏa rồi không biết trời trăng mây nước gì hết. Cho đến lúc chơi trò chơi, có một trò oái oăm khiến nó ghét cay ghét đắng mà cũng chỉ ngậm ngùi chứ không biết làm gì hơn.

 Mấy cặp đôi nam và nữ tham gia trò chơi, được tự lựa chọn người chơi cặp cho mình. Nó cũng bị nhấc lên, nhưng nó không dám đứng gần Huy lúc đấy. Thế là một cậu bạn khác đứng ra trước mặt nó, trong khi đó cũng có một hai bạn gái tranh giành nhau đứng trước mặt Huy. Nó cười buồn, là nó không tự tin, là nó kém cỏi. Trò chơi là mỗi cặp thực hiện động tác như trong từ cuối của câu hát mà mọi người bên dưới hát. Mới đầu sẽ là:
Cao cao bên cửa số, có hai người… chạm gối vào nhau…

 Cao cao bên cửa sổ, có hai người… tựa đầu vào nhau…

 Cao cao bên cửa số, có hai người… nắm tay nhau…

 Cấp độ cao dần, nó cứ thấy chóng cả mặt. Lần đầu tiên nắm tay một người nhưng chẳng phải người mà nó thích. Nó lại chỉ chăm chăm nhìn sang cặp của Huy. Bạn gái ấy xinh thật, cao vừa tầm khi đứng với Huy, nhìn cực đẹp đôi. Nó cứ tự thút thít.

 … Cao cao bên cửa sổ, có hai người… hôn nhau…

 Bên dưới như vỡ òa ra vì thích thú, mọi người đều chờ đợi hành động của các cặp đôi. Cậu bạn làm cặp với nó hình như cũng biết ý, thơm nhẹ lên má nó. Mọi người la ó vì như thế là ăn gian, nhưng sau khi cậu ấu cười giả lảng thì cũng được tha thôi không truy cứu nữa. Mấy cặp đôi khác lần lượt học theo, thơm lên má hoặc hôn lên tóc. Riêng cặp của Huy cứ đứng tần ngần ở đó chưa chịu làm. Có vẻ như Huy không muốn chủ động, cậu ấy đánh mắt sang nhìn nó, thấy má nó ửng hồng, cậu ấy hơi nhăn nhó, cái phút ấy nó muốn tin là cậu ấy đang cầu cứu nó hoặc chỉ dành ánh nhìn cho nó mà thôi.

 “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”

 Bên dưới tiếp tục hò hét, Huy vẫn đứng tần ngần, có vẻ đang định đặt môi hôn lên tóc cô bạn thì cô bạn lùi lại một bước, rồi tự nhiên cô nàng kiễng chân đặt môi hôn lên môi Huy. Huy đứng im lặng. Buổi tối lửa trại đó kết thúc trong ê chề tâm trạng của nó, nó lẻn ra khỏi đám đông và đứng khóc một mình trong thảm hại… Nó không biết khóc vì điều gì, chỉ thấy mình bất tài vô dụng và trái tim nhỏ tự nhiên đau lắm!


 ***

Sau buổi đi chơi đó lớp nó rộ lên một loạt tin đồn, rồi Huy với Giang – cô bạn chơi cùng cặp với Huy buổi đó, trở thành một đôi cực hot. Mọi người cứ xì xầm bàn tán, rằng hai người ấy đã có ý với nhau từ lúc trước rồi, được dịp nên mới công khai thôi. Nó cũng tin là thật. Chẳng thà tin là thật còn hơn ôm cái hy vọng viển vông là: “Cậu ấy không thích Giang đâu!”

 Nó bùng học, ra quán café quen để ngồi. Nó muốn được gặp và nói chuyện với anh chàng nhân viên dễ thương ở đây. Phải rồi, anh ấy siêu dễ thương, siêu vui tính và tâm lý. Lần nào nó bùng học cũng chịu khó ra ngồi nói chuyện với nó, rồi cũng tỉ tê về thời sinh viên huy hoàng của mình. Nó vẫn hay nói về anh về thứ tình cảm khó định của nó dành cho Huy, mấy lần ấy anh chỉ im lặng. Nhưng nó nghĩ chắc anh cũng biết rằng tình cảm của nó chỉ trao đi trong vô vọng mà thôi.

 - Em thích Huy thật à?

 - Vâng. Nó trả lời lí nhí.

 - Còn Huy thích bạn gái kia thật à?

 - Em không biết. Hình như thế, cả lớp em đồn như thế.

 Tuấn ngồi trầm ngâm, Tuấn biết Huy chẳng thích cô bạn kia tẹo nào, hoàn toàn do cô bé ấy chủ động mà thôi, chuyện đồn thổi cũng là do cô bé ấy khoe khoang với các bạn học ở lớp khác về nụ hôn đêm lửa trại và có thêm mắm dặm muối nên mới ra cơ sự thế. Nhưng Huy không giải thích vì Huy vẫn đang chờ cô bé ngốc nghếch này mở lời. Có lần Huy nói với Tuấn.

 “Cái cô nàng ngốc ấy cứ chấp nhận đi sau người khác một bước.”

 Không biết từ khi nào mà Huy để ý tới Trang, dành nhiều sự quan tâm hơn cho Trang. Tuấn tất nhiên không vui vì điều đó, nhưng lại thấy Trang thật hạnh phúc, vì ít ra cô bé đã dành tình cảm cho đúng người – người mà cũng đáp lại tình cảm của cô bé, chỉ là cả hai chưa tìm được điểm chung để bày tỏ với nhau mà thôi. Tuấn hay cười buồn, cả khi nói chuyện với Huy hay với Trang. Tuấn là kẻ thứ ba lạc lõng và bơ vơ. Dẫu vậy vẫn muốn đi bên cạnh mỗi khi có thể…

 ***

Cuối ngày, nó ở lại lớp để hoàn thiện bài thuyết trình vào sớm mai. Khi nó còn đang mải loay hoay thì Huy xuất hiện, một ngày đẹp trời và hoàng hôn nhuốm đỏ, Huy bước vào lớp như mang tất cả tin yêu và hy vọng vào cuộc sống của nó, làm không gian bừng sáng lên và nó mơ màng. Huy lại ngồi gần nó, hỏi han nó về bài tập. Nó tự thấy lạ sao cậu ấy lại ở đây giờ này, mọi người đã về cả rồi mà.

 - Chỗ này có nên thêm một ít thông tin không?

 Cứ thế huy chỉ cho nó những gì cần bổ sung trong bài học. Khi cô lao công gõ cửa phòng yêu cầu hai đứa ra về để cô làm vệ sinh thì hai đứa mới nhìn nhau ngượng nghịu. Nó tắt lap, cất sách vở, Huy giúp nó một tay xách lap, một tay nắm lấy tay nó kéo ra ngoài. Nó thấy tim mình bồng bềnh, bước chân mình bồng bềnh và vui khôn tả siết. Nó không biết ý nghĩa của cái nắm tay này là gì, nó chỉ biết nó muốn tan ra vì hạnh phúc.

 Cuối ngày, sau khi lang thang đường phố với mớ vui sướng ngập lên, khi dừng lại trước cửa nhà, Huy khẽ níu tay lúc nó định quay đi.

 - Trang, tớ bảo này!

 Nó quay lại, im lặng dõi theo khuôn mặt điển trai đang đứng đối diện. Phải rồi, lúc này đây mới có thể nhìn rõ, cậu ấy giống Tuấn vô cùng, người làm ở quán café. Nó cứ hay nhầm lẫn rằng đã gặp Tuấn ở đâu đó nhưng không hẳn vậy, bởi hai người giống nhau quá, nhất là các nét trên khuôn mặt.

 Cậu có nghe thấy tớ nói gì không thế?

 Huy hơi ngập ngừng hỏi lại. Nó lúng túng, bắt đầu lấy tay đưa lên gãi mái tóc ngắn xù ngố ngố của mình.

 - Thôi, cậu vào nhà đi! Mai đi học tớ qua đón nhé!

 Huy hôn khẽ lên tóc nó rồi vẫy tay chào, cậu ấy cười nụ cười duyên không tả. Thấp thoáng đó có hình bóng của Tuấn. Nó thấy tim mình trào ra một dòng cảm xúc rất lạ. Không rõ là hạnh phúc hay hoang mang, chỉ biết rằng nó cũng đã mỉm cười và vẫy tay chào cậu ấy, lúc đi vào nhà cậu ấy cũng đã đi khỏi.


 Vô tình lướt qua, Huy dừng lại đột ngột vì Tuấn đang đứng phía sau, với một bông hồng đỏ. Tuấn đánh rơi bông hồng xuống lòng đường, quay xe đi.

 - Anh Tuấn!!!

 Huy vỡ lẽ. Cô bé xe bus mà Tuấn bồ kết từ lâu dường như là Trang. Người mà Tuấn luôn muốn đi bên cạnh, luôn muốn vỗ về và che chở cũng hóa ra là Trang. Còn Huy đã quá vô tâm với anh trai mình, vẫn kể với anh trai về cô bé trên lớp.
Tuấn thừa biết nhưng vẫn chỉ im lặng. Tuấn nói vào hôm nay sẽ đi bày tỏ tình cảm của mình, Huy ủng hộ trong câu bông đùa: “Cố lên ông anh! Nếu được nàng gật đầu đồng ý thì dẫn em đi ăn khao ra mắt nhé!”. Vậy mà...

Tuấn lặng thầm yêu Trang từ lâu, còn Trang thì lại ngốc ngếch thầm yêu Huy mà không hề nói. Họ đã tạo nên một vòng xoáy tình yêu không có điểm bắt đầu và dường như cũng chưa thể kết thúc. Chỉ biết, họ đã, đang và mãi giữ tình yêu đó...

 Huy lặng lẽ quay đầu về phía nhà Trang, nhìn thấy trên ô cửa sổ Trang cũng đang đứng lặng im ở đó. Có lẽ, Trang đã nhìn thấy Tuấn, nhìn thấy cả Huy và nghe thấy câu Huy gọi…

Sưu tầm - Truyện ngắn
Read More...

BẠN TỐT

Một người bạn thực sự tuyệt đối không phải là người khiến ta phải che dấu tài năng của bản thân mình!

Trong cuộc đời bên cạnh việc tìm kiếm một người bạn đời tâm đầu ý hợp - chúng ta luôn tìm kiếm cho mình những chiến hữu sẵn sàng sát cánh trong những giây phút khó khăn trong cuộc sống.

Không phải ngẫu nhiên mà người ta ví tình bạn như đóa hoa đêm, hương chỉ tỏa khi đất trời chìm vào màn đêm đen tối. Chỉ những ai thực sự chân thành với bạn bè mới tận hưởng được hương vị thanh khiết của đóa hoa đêm đó.

Người ta nói rằng:
Bạn bè là điểm tựa cho mỗi con người trong những bước đi khó khăn nhất cuộc đời. Khi đứng trước một ngã rẽ nào đó, chúng ta sẽ không ngần ngại hỏi bạn của mình: theo bạn, mình có nên quyết định đi vào con đường đó không ?
Và chắc chắn bạn sẽ nhận được những lời khuyên bổ ích từ những người bạn của mình.

Bạn tốt là người biết khuyến khích bạn của mình phát huy hết tài năng của họ, đem lại cho họ sự tự tin cũng như động lực để cố gắng phấn đấu đạt được những gì mà bạn của mình mong muốn. Có rất nhiều tình bạn đẹp, khăng khít cho đến ngày rời xa khỏi thế gian này đó là những chiến hữu, những người anh em của mình trong suốt cuộc đời.
Có một người bạn biết khuyến khích bạn bè cũng như can ngăn khi cần thiết đó là điều quý giá nhất mà mỗi người chúng ta nên có trong cuộc đời.

Có những người bạn thường xuyên ghen tỵ với bạn của mình, lúc nào cũng muốn mình là số một mà tìm mọi cách dìm bạn xuống hố sâu của sự thất bại.
Nhiều người bằng thủ đoạn này kia dồn bạn mình vào những tình huống oái ăm khó xử. Khiến họ không chỉ thất bại mà còn đánh mất niềm tin vào bạn bè.
Có những người vì mình mà không ngần ngại hy sinh bạn bè để có được thứ mình muốn.
Sự ích kỷ là thứ luôn tồn tại và làm cho con người quên đi sự bao dung cũng như thiện phẩm có trong con người của mình.

Ích kỷ đó là điều không thể tránh khỏi, ganh ghét cũng là bản chất của những con người nhất là những người có sự ích kỷ quá lớn. Chính vì thế khi chọn bạn để trao gửi những ước mơ dự định của cuộc đời hãy tìm hiểu cho kỹ người đó có đáng để bạn tin tưởng hay không?

Có một lần mình đọc được đâu đó câu chuyện: vì muốn mình nỗi bật hơn bạn, giỏi giang hơn bạn mà một cô bé đã không ngần ngại chép trộm bài của bạn rồi xé rách cả vở bài tập của bạn kia.
Đến khi cô giáo gọi bạn ấy lên bảng bạn ấy chẳng biết phải làm như thế nào để thanh minh vì sao vở bài tập lại xé tan tành như thế cả.

Rất nhiều những sự việc còn nghiêm trọng hơn cả việc chép trộm bài tập của bạn diễn ra hàng ngày trong cuộc sống của chúng ta. Nhiều lúc bạn tự hỏi: vì sao mình đối với nó rất tốt nhưng nó lại đối xử với mình như vậy ?
Bạn ơi, sự ích kỷ luôn có mặt trong cuộc sống của người khác thế nên chẳng có gì lạ nếu bạn chẳng may bị bạn bè lợi dụng.

Hãy biết chọn bạn mà chơi bạn nhé, đừng gặp ai cũng kết bạn rồi đến lúc ân hận vì sự quá dễ dãi của mình.
Ngày nay bao nhiêu chiêu lừa đảo, bao nhiêu phương pháp tinh vi được sử dụng để dụ dỗ bạn bè “ sập bẫy ” của mình.
Đừng bao giờ biến mình thành miếng mồi ngon cho bạn bè lợi dụng bạn nhé.
Hãy cẩn thận trong các mối quan hệ của mình. Có những lúc chúng ta dù cố gắng phân biệt thật giả nhưng sẽ vô cùng khó khăn bởi lòng người không dễ gì đo được.
Phải trải qua thời gian dài bạn mới biết được người nào là bạn, người nào là bè.
Đừng vội tin người quá bạn nhé, hãy chờ thời gian chứng minh để bạn có thể thấy được bộ mặt thật của người khác.

Bạn tốt là người giúp ta nhận ra được khuyết điểm của chính mình và giúp chúng ta sửa chữa nó.
Đừng bao giờ tin những người luôn miệng nói rằng: bạn thật tuyệt vời, bạn thật hoàn hảo.
Vì vốn dĩ con người làm gì hoàn mỹ đến thế!

Bạn tốt là người giúp chúng ta nhận thấy điểm mạnh của mình và giúp chúng ta phát huy nó một cách mạnh mẽ.
Bạn tốt là người luôn đi bên cạnh chúng ta lúc khó khăn cũng như trong những bước đường thành công.

Đừng quên rằng: chỉ cần vài người bạn thực sự chân thành với bạn như thế bạn đã rất giàu có về tình bạn lắm rồi.
Không phải cứ đông bạn bè bạn mới có nhiều tình bạn.
Bởi giá trị của tình bạn không phải đo bằng số lượng mà nó được kiểm chứng bằng chất lượng bạn nhé.
Thế nên, nếu một lúc nào đó bạn quay đầu ngoảnh lại vẫn còn những người bạn chân thành với bạn thì hãy tin rằng:
Bạn là người may mắn nhất thế gian!
Blog truyện ngắn - BlogTM
Read More...