Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

[Truyện ngắn] Gấu bông đêm Giáng sinh

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn câu chuyện cảm động về món quà Giáng sinh, cùng với những tia hy vọng dù chỉ là nhỏ nhoi, nhưng quý giá trong cuộc đời. 

Tôi bắt đầu mất hy vọng. Người mà tôi yêu quý nhất đời từ từ lịm dần đi. Bà cố mù lòa, chín mươi tư tuổi của tôi, đang nằm ngủ im lìm trên giường bệnh. Tôi ngồi yên lặng bên cạnh, lắng nghe tiếng o o của máy móc dùng dể duy trì sự sống cho bà. Mặt bà xanh xao và vô hồn. Bà không còn là người bà vui tươi và dí dỏm mà tôi từng biết.

 Vô vàn ý tưởng tràn ngập trong đầu tôi. Dường như bà cố yếu dần đi theo từng ngày. Có thể bà không sống nổi qua Giáng Sinh đâu... Tôi cố gắng nghĩ tới một món quà tặng bà. Vì bà cố mù lòa, tôi phải tặng bà món quà gì bà không cần nhìn để biết, bà chỉ cần cảm nhận nó qua bàn tay.


 Tôi nhớ lại còn sống chung với chung tôi, bà cố luôn thích sờ soạng và chơi với đám thú nhồi bông của tôi. Bà rất thích bộ sưu tập gấu bông độc đáo của tôi. Tôi biết ngay mình phải tặng gì cho bà. Bà thường muốn có riêng một con gấu nhồi bông! Tôi sẽ đặt của tiệm làm một con gấu bông đặc biệt cho bà.

 "Gấu Bông Của Bà" là tên tôi đặt cho con vật có bộ lông dày, màu nâu. Nó hoàn toàn duyên dáng với cái mũi bằng hột nút nhỏ xíu màu đen, và cặp mắt là hai hột nút to tướng màu sôcôla. Tôi mong đợi được đi thăm bà cố vào sáng ngày Giáng Sinh và xem vẻ mặt của bà ra sao khi tôi tặng "Gấu Bông" cho bà.

 Ngày đó đến nhanh hơn tôi tưởng. Tôi ôm chặt Gấu Bông trong tay khi cùng gia đình bước tới phòng bà. Bà cố tôi đó, đang nằm trên giường với cặp mắt mở to. Tôi nghĩ bà có cảm giác là chúng tôi sắp đến thăm. Trên mặt bà phảng phất nụ cười khi chúng tôi ngồi xuống cạnh giường, bên cạnh thân hình yếu ớt của bà ẩn dưới lớp chăn mền dày cộp.

 Ba tôi nói:

 - Chúc bà Giáng Sinh Vui Vẻ!

 Gia đình chúng tôi trò chuyện với bà cố một lát cho đến lúc tặng quà. Mẹ tôi tặng bà phấn thơm - loại xức cho em bé - vì bà rất thích xoa lớp phấn mịn màng lên bàn tay. Ba tôi tặng bà kẹo caramen, loại bà rất ưa thích. Anh tôi tặng bà cái áo ngủ mới. Và đến lượt tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt con Gấu Bông có bộ lông mượt mà lên đôi tay xương xẩu của bà. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà vui như vậy là cách đây nhiều tháng.

 Bà cố lầm bầm trong miệng, rồi ôm chặt con Gấu Bông suốt thời gian chúng tôi có mặt ở đó. Rõ ràng bà rất yêu Gấu Bông và không muốn ai mang nó đi, vì bà sợ người ta sẽ làm mất nó. Bà nói cám ơn tôi nhiều lần trước khi chúng tôi ra về. Bà hứa sẽ luôn giữ Gấu Bông bên cạnh bà. Từ ngày đó, sức khỏe của bà bình phục dần dần. Mọi người cho rằng đó là một phép lạ.


 Một tháng sau, bà cố của tôi trở về nhà dưỡng lão - nơi bà ở trước khi được đưa vào bệnh viện. Cô y tá nói rằng đêm nào bà cố cũng ngủ với Gấu Bông, và không bao giờ bỏ quên nó.

 Một hôm, tôi đến thăm nhà dưỡng lão, cô y tá cho biết bà cố tôi là một trong những người vui tính nhất và hạnh phúc nhất ở đó. Cô ấy nói thêm, bà cố chăm sóc Gấu Bông cẩn thận lắm.

Tôi đáp:

 - Không phải đâu. Chính Gấu Bông chăm sóc cho bà đấy.

 Từ khi bà cố tôi có Gấu Bông, sức khỏe bà tiến triển hẳn. Gấu Bông là một món quà hoàn hảo. Bà cố tôi đã qua được mùa Giáng Sinh trong khi tất cả chúng tôi đều nghĩ ngược lại.

 Nhiều tháng sau, khi tôi được mười một tuổi, bà cố tôi qua đời thật bình yên trong giấc ngủ. Cô y tá nói cô ấy phát hiện bà cố mất vào buỏi sáng, tay vẫn ôm chặt Gấu Bông. Có thể Gấu Bông không phải là phép lạ đã kéo dài cuộc sống của bà cố và giúp bà cố vui sống những ngày còn lại của cuộc đời... nhưng tôi tin rằng nó đúng là phép lạ.

Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện ngắn
Read More...

18 NĂM CHỜ ĐỢI TÌNH YÊU

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu truyện ngắn: "18 NĂM CHỜ ĐỢI TÌNH YÊU"

- "Mày chẳng học ở đâu xa, học ngay anh mày đấy!”
Tiếng mẹ lại đay nghiến tôi mỗi khi tôi làm việc gì sai trái. Nhưng kể từ ngày anh tôi lấy vợ thì câu nói của mẹ đã trở thành “Diễm xưa”.

Thỉnh thoảng tôi cố ý nhắc tới ông anh quý hóa của mình thì nhận ngay được cái lườm cho qua chuyện, kèm thêm mấy cái bạt tai chữa cháy của mẹ.

Ông anh quý hóa là con của bác tôi. Nhìn bề ngoài nhiều cô phải thần tượng để lại ánh mắt sắc lẹm liếc theo: Cao to, đẹp trai, khỏe mạnh, thành đạt, giàu có lại nhà con một ở chốn kinh kì…

Nhưng bước sang cái tuổi “trạc ngoại tứ tuần”, bạn bè anh đã làm cha của mấy đứa con thì anh vẫn sớm khuya một mình. Không phải anh nhát gái hay vô cảm mà ngược lại, anh là một gã si tình.
18 NĂM CHỜ ĐỢI TÌNH YÊU

Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết liệt của con, bác phải chặn ngay lại bằng sự quyết đoán của người cha:

- Không lôi thôi gì cả, đang đi học, làm trai phải lấy vợ cho đoàng hoàng, mới tí tuổi ranh, về nhà mà cãi nhau à?

- Thế ngày xưa bố chẳng lấy vợ sớm là gì?

- Ngày xưa khác bây giờ khác.

- Khác gì ạ, ngày xưa cũng là lấy vợ, giờ cũng là lấy vợ.

- Không lôi thôi nữa, mày cứ lấy vợ đi, từ mặt chúng tao ra.

- Thế thôi, bố cứ làm mọi việc nghiêm trọng, phải từ mặt bố mẹ thì thôi, con chẳng lấy vợ nữa.

Rồi ý định lấy vợ cũng trôi dần như cái tuổi 20 của anh vậy. Anh chỉ để tâm vào việc học tập. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh dễ dàng xin được công việc đúng chuyên môn lại gần nhà.

Con đường công danh thẳng tiến, đến 38 tuổi, anh đã làm giám đốc của một chi nhánh…nhưng anh tôi vẫn chưa lấy vợ, thậm chí anh chưa từng đưa bạn gái nào về nhà chơi.

Bố mẹ anh lúc này bắt đầu lo lắng ra sức giục con chóng ổn định gia đình. Vẫn là câu trả lời như cái máy lặp đi lặp lại “chưa đoàng hoàng, con chưa lấy vợ”. Ông bà sốt ruột vì đến tuổi này rồi mà con mình chưa nghĩ gì đến chuyện lấy vợ, lại hay đi công tác nên không có thời gian yêu đương.

Những hôm ở nhà thì sáng ăn cơm của mẹ, trưa ăn cơm mẹ nấu, tối lại cơm mẹ làm. Hôm nào về nhà sớm, anh có đi chơi nhưng lại đi chơi cờ với mấy ông già khu phố. Mẹ tôi cũng sốt ruột thay cho các bác nên giới thiệu cho anh một chị ở cạnh nhà tôi.

Thế là mẹ tôi cùng các bác lên kế hoạch tác chiến, để anh ấy tiếp cận mục tiêu. Nhưng một tháng trời không có kết quả, mặc dù anh cũng đi chơi cho đẹp lòng mọi người. Hóa ra anh đến nhà anh bạn hàn huyên một lúc rồi về.

Không dừng lại, hai bác tôi vẫn nhờ người quen tìm giới thiệu toàn cô gái trẻ trung, xinh đẹp giỏi giang nhưng không có gì lay chuyển được cậu con trai theo chủ nghĩa độc thân. Chuyện lấy vợ xem ra bế tắc thì anh đột nhiên anh đặt vấn đề với hai bác tôi:

- Giờ đã lấy vợ đã đàng hoàng chưa bố?

- Ối trời, đàng hoàng quá đi chứ! - Bác trai tôi chưa nghe hết lời vội đáp.

- Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới.

Bác gái tôi kịch liệt phản đối với lí do, biết bao cô gái trẻ trung muốn được bước vào nhà bác làm dâu thì không cưới, giờ anh lại đi lao đầu vào người đàn bà gần 40 tuổi. Bà tuyệt thực hai ngày để phản đối anh cưới vợ.

Anh tôi đến bên giường mẹ cầm tay khẽ nói, “Mẹ thử xem có ai có can đảm để chờ đợi con 18 năm trời không? Nếu có con xin lấy người đấy!”. Bác tôi phần vì con trai cũng đến lúc lấy vợ, phần nghe cũng có lí nên nguôi ngoai cho tổ chức đám cưới.

Đám cưới diễn ra linh đình vui vẻ. Cô dâu đứng tuổi nhưng rạng ngời hạnh phúc. Trong đám cưới, người ta thấy hai 2 đứa trẻ, một trai, một gái đi theo sau cô dâu về nhà chú rể. Anh đưa cô dâu chào cha mẹ và giới thiệu đây chính là 2 đứa cháu đáng yêu của ông bà.

Hai bác tôi không tin nổi, bây giờ họ mới hiểu vì sao con họ quyết không lấy vợ Lúc ấy, anh đã thú thật với mọi người rằng

“Chúng con đã đăng kí kết hôn từ 18 năm về trước. Con đi công tác là lúc con về với gia đình nhỏ của mình ở ngoại thành”...

Hai bác ôm hai đứa cháu nhỏ vào lòng hạnh phúc viên mãn vô cùng…

Lúc này, họ mới thật sự hạnh phúc với ngày vui của anh.

Đám cưới trở lên lung linh với sắc màu huyền thoại, người lớn ngỡ ngàng, thanh niên ngưỡng mộ. Sự chung thủy sẽ biến những cái không thể thành có thể. 18 năm chờ đợi rồi hạnh phúc cũng kết trái đơm hoa.
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

ANH NGỐC

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất hay và cảm động về tình cảm anh em trong gia đình. Hãy cùng đọc và cảm nhận "ANH NGỐC"

1. Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…
Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”. Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: “Không… không cầm… truyền bệnh, truyền bệnh”.
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.

2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Ăn… ăn… em ăn đi”.
Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: “Anh, anh”. Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: “Anh”.
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.

3. Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là “em thằng ngốc”. Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.
Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên – là anh trai nó.
Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: “Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc”. Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: “Đánh… đánh con, đừng đánh em”.
Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: “Ăn… ăn, em ăn đi”.
Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.

4. Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.
Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.

5. Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.
Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: “Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó”.
Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này”. Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: “Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa”. Bố mẹ nó úp mặt khóc…
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết “đệ huynh”.
Read More...

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

ĐỒ NGỐC - ANH YÊU EM TỪ LÂU LẮM RỒI

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến bạn đọc truyện ngắn "Đồ ngốc - anh yêu em từ lâu lắm rồi". 
Nó bật điện thoại lên, 1 tin nhắn hiện trên màn hình : ” Bà già mai tôi sẽ làm đám cưới với Mimi bà già nhớ đến chúc mừng tôi nha ”. Đó là tin nhắn của Jin, tim nó bỗng nhói đau, nó ngỡ ngàng và trong giây phút đó nó hối hận. Nó hối hận vì đã không nói với Jin sớm hơn….

ĐỒ NGỐC - ANH YÊU EM TỪ LÂU LẮM RỒI

1 năm trước
- Bà già đợi tôi với.
- Này ông có tin là tôi cho cái dép này vào miệng ông không hả?
- Ấy ấy bà già sao nóng tính thế, tôi đùa thôi mà
- Ông có biết là cả tối hôm qua tôi ngồi làm bản đồ án kinh doanh của nhãn hàng mới không , mệt muốn chết luôn. Ông đã không hỏi thăm được câu nào thì thôi lại còn cái chọc tức tôi.
Jin không đáp lại mà chỉ loáy hoáy lấy ra 1 bộ nữ trang, nói :
- Tặng bà già nè, chúc bà già sinh nhật vui vẻ
- Ủa sao ông biết hôm nay là sinh nhật tôi
- Tôi là bạn bà mà
- Cảm ơn ông nha
Nó vừa đi vừa ngắm món quà đến nỗi đến công ty lúc nào không biết, Jin khẽ động vào vai nó :
- Bà già đến công ty rồi kìa
- Ơ đến lúc nào vậy
- Hì, bà già mải ngắm bộ nữ trang quá nên không biết thôi
Nó đỏ mặt :
- À…..ừm….thôi tôi vào làm việc nha
- Này bà già tôi chưa nói xong mà,
- Còn chuyện gì ông muốn nói nữa
- Trưa này ở lại đây tôi mời đi ăn nha với lại tôi cũng có chuyện muốn nói với bà già
- uk cũng được
……


Trưa....
- Cái tên này mấy giờ rồi mà chẳng thấy mặt mũi đâu, định bắt mình ngồi chờ đến tối sao.
Nó vừa nhìn đồng hồ vừa càu nhàu. 15 phút, 30 phút nhưng cũng chẳng thấy Jin đâu. Nó ra về.
- Bà già, đi đâu vậy
Nó quay lại, Jin và 1 cô gái khá xinh xắn bước đến chỗ nó
- À có 1 tên mời tôi đi ăn, nhưng mà tôi đợi mãi chẳng thấy cái tên đó đâu định bỏ về thì cái tên đó gọi lại
Jin làm bộ không biết gì nói :
- Ủa bà già có hẹn với ai xong bị leo cây hả?
- Ông…..
Jin cười :
- Bà già
- Gì
- Đây là bạn gái tôi Mimi, chúng tôi định làm đám cưới vào năm tới bà già thấy chúng tôi có hợp nhau không ?
Nó sửng sốt, nó muốn rất muốn hỏi ” Tại sao ” nhưng miệng nó không thể thốt ra bất cứ câu gì. Jin, Mimi và nó đến 1 cửa hàng, Jin hỏi :
- Bà già bà muốn ăn gì?
- Gì cũng được
- Thôi mà bà già bà còn già bà còn giận tôi hả?
- Không
- Vậy thì bà chọn món đi chứ
- Như bình thường
Jin cười :
- Ok
Từng cử chỉ, từng lời nói của Jin với bạn gái thật là dịu dàng, cũng phải thôi vì 2 người họ ” yêu ” nhau mà. Nó cố ăn thật nhiều để quên hết những gì đang diễn ra trước mặt nó.
- Này bà già ăn từ từ thôi kẻo nghẹn kìa
Nó bỏ mặc lời nói của Jin mà cứ ăn đến nỗi nghẹn. Jin đưa cốc nước nói :
- Bà già uống đi cho hết nghẹn
Nó không cần, nó cầm túi xách rồi chạy đi trong nước mắt. Jin đuổi theo nó và níu tay nó lại :
- Bà già đi đâu vậy?
- Buông tay ra, tôi có chuyện gấp phải đi
Nó khẽ đẩy tay của Jin ra, bước về nhà nằm dài trên chiếc giường và khóc, khóc rất nhiều. Ngày sinh nhật của nó trôi qua trong nước mắt như thế.
ĐỒ NGỐC - ANH YÊU EM TỪ LÂU LẮM RỒI

Sáng....
Nhấc chiếc máy điện thoại lên nó gọi :
- Alô chị Riko à, chị xin phép sếp cho em nghỉ hôm nay nha em có thấy người mình hơi mệt
- Sao, em ốm à? có sao không?
- Dạ em cũng chỉ sốt nhẹ thôi chị
- uk vậy em cứ nghỉ ngơi đi, chị sẽ xin phép sếp cho em nghỉ ha
- Em cám ơn chị
Nó tắt điện thoại đi, thiếp đi trong cơn sốt . 1 giọng nói gọi nó :
- Bà già, bà già
Nó cố gắng mở mắt.
- Bà già có sao không? Tỉnh rồi à, để tôi đi lấy cháo cho bà già ăn nha
Nó níu tay Jin lại
- Jin tại sao lại là Mimi, tại sao?
Jin ôm lấy nó, nó thiếp đi trong vòng tay của Jin…
~ 2 ngày sau ~
- Bà già đợi tôi với
Nó không đáp lại mà cứ đi, Jin kéo nó lại :
- Bà già khỏe rồi hả? À cuối tuần này tôi và Mimi sẽ đi du lịch bà già đi cùng tụi tôi nha
Nó đẩy tay ra và nói :
- Ông có thể để tôi yên được không ? Tôi cũng đã khỏe rồi chẳng cần ông quan tâm tới. Còn chuyến du lịch nó chẳng liên quan tới tôi
Nó bước vào công ty như chẳng có chuyện gì để mặc Jin ngoài đó….
~ Cuối tuần ~
Nó bật điện thoại lên, đó là tin nhắn của Jin : ” Bà già tôi đợi bà ở …… bà già nhớ cầm theo quần áo,….” Đó là tin nhắn rủ nó đi du lịch. Nhưng nó đã không đến, nó bỏ mặc Jin và Mimi ở chỗ đó, nó nghĩ ” Đợi chán rồi cũng phải đi thôi ”.Tiếp tục làm việc nó chẳng để tâm đến chuyện gì. ” Reng ” tiếng điện thoại đánh thức nó dậy. Là Mimi gọi cho nó, nó nhấc máy 1 giọng nói hốt hoảng và lo sợ :
- Chị Aiko anh Jin….anh…vào bệnh viện rồi
Tin đó làm nó giật mình, nó vội mặc quần áo vào bệnh viện, nó tìm khắp nơi và dừng lại ở phòng cấp cứu. Đó là Mimi, nó chạy lại hỏi :
- Mimi, Jin sao rồi,
Mimi vừa khóc vừa nói :
- Chúng em rủ nhau đi du lịch nhưng mà khi sắp đi anh Jin nói nhất định phải đợi chị, anh ấy chờ mãi, chờ mãi đến nỗi anh ấy ngất đi và phải vào bệnh viện.
Nó ngồi gục xuống, từng giọt nước mắt rơi má trên má nó. Bác sĩ bước ra, tìm kiếm người nhà cho đến khi nó và Mimi lại hỏi :
- Bác sĩ Jin sao rồi
Bác sĩ nói :
- Tại sao người nhà lại để anh ta ngồi lâu dưới trời lạnh vậy hả? Nếu đưa anh ấy đến bệnh viện trễ thôi là anh ta đã chết rồi.
- Bác sĩ chúng tôi có thể vào thăm không ?
- Bây giờ anh ấy đã qua cơn nguy hiểm gia đình có thể vào thăm
Mimi chạy thật nhanh vào phòng bệnh của Jin, nó chỉ đứng ngắm Jin bên ngoài.Tim nó đập thình thịch, phải chi nó đang lo cho Jin…..Và từ đó nó và Jin không còn gặp cũng như liên lạc cho tới khi nó nhận được tin nhắn của Jin : ” Bà già mai tôi sẽ làm đám cưới với Mimi bà già nhớ tới chúc mừng tôi nha ”. Nó hẹn Jin tới nói chuyện
- Bà già lâu lắm không gặp? Bà già dạo này thế nào?
- Tôi bình thường
- Bà già cũng mau mau lấy chồng đi không có ế đó
- Tôi sẽ đi tu nghiệp ở Mĩ có lẽ sẽ không về nữa?
- Uk vậy thì chúc mừng bà già nha
- Jin
- Có chuyện gì vậy?
- Ông có hạnh phúc khi lấy Mimi không ?
- Có tôi hạnh phúc
Nó khẽ cười buồn
- Chúc mừng ông
…….

Sáng hôm sau ở sân bay....
- Mẹ con đi nha mẹ nhớ ở lại giữ gìn sức khỏe
- Con cũng vậy nha
Nó tạm biệt gia đình xong, bước vào nhưng nó vẫn nhìn lại. Phải chăng nó mong chờ ai đó đến, nhưng chẳng có ai cả…….
Bỗng, 1 cánh tay ôm lấy nó từ phía sau
- Anh sẽ không để em đi nữa đâu
Đó là Jin, nó bật khóc
- Anh yêu em
Nó ôm chầm lấy Jin

Tại nhà Jin....
- Sao anh lại dẫn em tới đây
Jin kéo nó vào phòng và giải thích :
- Thật ra, anh bị ba bắt em lấy Mimi
- Bị ép
- Đúng vậy, nếu anh không lấy cô ấy họ sẽ hại em
- Tại sao lại hại em ?
- Bởi vì họ biết em là người anh yêu
Nó đỏ mặt, Jin giải thích tiếp :
- Lúc đó anh đã cố gắng yêu Mimi để quên đi em nhưng anh không thể? Câu nói : ” ông có hạnh phúc khi lấy Mimi ” và cả tin em đi Mĩ làm anh ngỡ ngàng. Anh đã suy nghĩ rất nhiều và giờ đây anh không thể để em đi nữa. Không bao giờ
Nó đỏ mặt,
- Này bà già của anh sao không nói gì vậy?
- Em….
- Bà già của anh nè em đồng ý yêu anh chứ?
- Đồ ngốc ! Em yêu anh từ lâu lắm rồi
Blog truyện ngắn sưu tầm
Read More...

[Món ngon cuối tuần] Làm bánh khúc củi xinh xắn cho tiệc Noel gia đình

Noel sắp đến rồi, Blogtruyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn cách làm bánh khúc củi, một thứ bánh truyền thống khó có thể thiếu trong dịp Noel. Cùng thử các bạn nhé !

Có nhiều ý kiến cho rằng, chiếc bánh này ra đời khoảng năm 1875 khi một người thợ làm bánh Pháp có sáng kiến làm chiếc bánh ngọt hình khúc cây cho đêm Giáng sinh.
 Bánh khúc cây là loại bánh theo truyền thống kiểu Pháp được sử dụng trong dịp lễ hội Giáng sinh. Bánh khúc cây bắt nguồn từ tục lệ, trong đêm trước Giáng sinh, người ta hay chặt một khúc cây lớn và đem vào nhà để làm lễ.


Khúc cây sẽ được đặt trên lò sưởi, người chủ nhà làm lễ dâng rượu bằng cách rắc lên khúc cây một ít dầu, muối, và rượu nóng, và đọc lên những lời cầu nguyện. Tương truyền rằng những bột than có từ khúc cây đã cháy này sẽ bảo vệ cho ngôi nhà khỏi tránh được thiên tai và sự xâm nhập của ma quỷ.


Vậy hãy cùng nhau làm những chiếc bánh tuyệt vời cho dịp Noel sắp tới nhé !

Chuẩn bị
- Bánh cuộn (bạn có thể mua ở các cửa hàng bánh ngọt)
- Mứt cam (dâu)
- 300ml kem tươi đánh bông cùng
-1 thìa cafe đường, và 1 thìa cafe muối.

Cách làm:

Bước 1: Bánh cuộn đã cuộn 1 lần sau khi nướng, để nguội. Giở bánh ra và phết 1 lớp mứt cam. Nếu bánh có vị trứng-vani thì thích hợp với mọi loại mứt (hoặc kem tươi), tuy nhiên, nếu là bánh vị chocolate hay cà phê thì nên dùng mứt dâu thì sẽ phù hợp hơn.


 Lưu ý: Nếu muốn có một chiếc bánh khúc cây dài, chỉ cần mua thêm bánh cuộn và nối lại. Thông thường một chiếc bánh cuộn với công thức 4trứng-100g đường-100g bột và 200ml kem tươi sẽ đủ cho 6-8 người dùng. Vì vậy nếu trong buổi tiệc có nhiều người hơn thì nhân lên cho đủ. Hình trên minh họa thân cây đã được nối thêm 1 đoạn cho dài hơn. Để dành 1-2 đoạn cắt vát 1 đầu để làm cành.


Bước 2: Phết kem lên thân cây, dùng kem nối cành. Phủ kem kín khắp khúc cây.


Bước 3: Dùng nĩa hoặc tăm vẽ vỏ cây và vân gỗ ở hai đầu.


Bước 4: Gắn nấm hoặc các đồ trang trí theo chủ đề Giáng sinh.


Thật đơn giản phải không nào ? Bánh khúc củi sẽ làm ấm lòng những người xung quanh mình đấy các bạn ạ ! Chúc các bạn thành công và có một Giáng sinh ấm áp !


Read More...

[Event] Những lá thư Noel không đến miền Bắc cực


Những điều kì diệu đâu có xảy ra, tôi vẫn luôn nghĩ như thế. Và càng không tin vào chuyện cổ tích, nơi có những nhân vật siêu phàm. 

Năm nay tôi đã hơn hai mươi tuổi và điều duy nhất tôi tin, đó chính là những bức thư của tôi, được gửi đến miền tuyết trắng cho ông già Noel trước dịp Giáng sinh, từ căn nhà nhỏ của mình.

 Như là một thông lệ, cứ trước mỗi dịp giáng sinh đến, khi trên phố người ta giăng đèn điện đủ màu, khi người ta trang trí cây thông xanh, làm những người tuyết vô cùng đáng yêu, bố mẹ lại giục tôi viết thư gửi ông già Noel. Bố mẹ thật dễ dàng làm chúng tôi tin ông già Noel là có thật, ngày ấy, chúng tôi vẫn còn con nít mà.

 "Con sẽ viết gì và thư bây giờ bố mẹ?" tôi ríu rít như chim.

Bố từ tốn gợi ý cho tôi "Sao con không kể cho ông già Noel về kết quả học tập của mình, những lỗi xấu sẽ sửa và nói món quà con mong ước trong năm nay nhỉ ?"

Tôi cố nài thêm vài câu "Vậy con sẽ xin ông già Noel thật nhiều đồ chơi !" 

 Mẹ thấy thế chỉ cười và giải thích: "Con gái, chỉ một món thôi đấy, ông già Noel rất bận, còn phải phát quà cho các bạn khác nữa. Và mỗi người cũng chỉ được một món thôi! "

 Thế là tôi hí hoáy viết, bức thư đầu tiên với nét chữ nguệch ngoạc, tấy xóa, cộc cớn vài dòng : "Kính gửi ông già Noel. Năm rồi cháu rất ngoan và học giỏi, cháu hứa sẽ không ngủ dậy muộn nhiều nữa, mong ông già Noel tặng cho cháu một chiếc hộp bút nhé ! hộp bút bằng sắt có hình thủy thủ mặt trăng ấy. Cháu cảm ơn ông!"


 Và kết quả là sau đêm Noel, tôi đã nhận được chiếc hộp bút mà bấy lâu tôi thèm thuồng. Cảm giác thật là biết ơn ông già Noel hàng nghìn lần, cứ thể tôi cầm hộp bút nhảy cẫng lên, ôm vai bá cổ bố mẹ, hét vang cả nhà. Đúng là sung sướng và hạnh phúc lắm. Vậy là tôi tin, ông già Noel đã cưỡi tuần lộc, quét bánh xe đầy tuyết đi khắp nhân gian và dừng lại tặng tôi món quà ấy.

***

 Những năm sau, khi lớn hơn vài tuổi, tôi vẫn giữ thông lệ ấy. Rồi bí mật về những lá thư Giáng sinh được tôi khám phá ra khi mở chiếc hộp giấy nhỏ trong nhà kho, nơi mà mẹ đã lưu giữ chúng. Thì ra là thư của tôi đâu có đến được miền xứ tuyết trắng xóa kia, mà gửi đi chính tại nhà mình.

Giờ tôi đã hiểu sao bố mẹ vẫn nhắc tôi rằng "Bố mẹ sẽ gửi thư giúp con, chỉ có người lớn mới biết cách gửi, nếu không thư sẽ lạc mất". Tôi cũng ngây ngô tin vào điều ấy, để giờ phát hiện ra, thấy buồn ghê gớm, tôi đã buồn mất cả mấy ngày. Cũng không thể trách bố mẹ được.

 Thời gian chảy trôi quá nhanh, tôi đã trưởng thành, rời xa bố mẹ đến học ở một thành phố khác, đông đúc hơn, những lá thư Giáng sinh giờ đã trôi vào hồi ức. Và Giáng sinh năm nay, tôi đã 20 ! Cuối năm, bố mẹ tôi ai cũng tất bật với công việc, tôi cũng vậy, trải qua kì thi cuối kì. Ngoài đường không khí Noel rộn ràng, giữa chốn thành phố rộng lớn, hào nhoáng này, người ta trang trí, bày biện đồ đạc thật bắt mắt, đẹp lung linh hơn nhiều so với ở nhà tôi.


Giáng sinh này, tôi sẽ đón cùng với bạn bè mới, nơi ở mới, tất cả đều mới...Chúng tôi cũng mua vòng, lá tuyết tùng, quả thông về kết vòng hoa treo trên cửa, mua kẹo gậy và sữa cùng ăn với nhau, cười nói xôn xao, cảm giác như tuổi thơ trôi đến thật gần.

Tôi bấm số, gọi về cho mẹ, nghe có tiếng rọt rẹt ở đầu bên kia, và sau đó là giọng mẹ, ấm lắm :
"Con gái à, mẹ đây, các con đón Giáng sinh vui vẻ chứ?" 

Tôi thấy tủi thân dâng nhẹ trong lòng " Dạ vui mẹ ạ, chúng con trang trí nhà rất đẹp, còn viết thư gửi ông già Noel rồi đọc cho nhau nghe, như hồi con còn nhỏ đó mẹ!"


Mẹ ngập ngừng hồi lâu, rồi nghẹn ngào: " Ừ , mẹ cũng đang đọc lại những lá thư Giáng sinh của con, những ngày tháng ấy vui thật đấy"
Tôi định phá đi cái bầu không khí nghèn nghẹn lúc bấy giờ, nhưng nghĩ cho cùng, Giáng sinh là dịp người ta về nhà, vậy mà tôi lại không về, chắc mẹ cũng buồn, tôi tin là mẹ sẽ hiểu cho tôi, vì giờ tôi đã lớn, đang tập xa vòng tay mẹ mà. Tôi không về, là mẹ buồn vì nhớ tôi đó.

****

Những năm sau này nữa, tôi đã ra trường, có một công việc ổn đinh, và vẫn ở xa bố mẹ. Dừng chân trước cửa trung tâm thương mại lớn và những ngày cuối năm, nhìn rất nhiều gia đình cùng nhau đi sắm đồ khiến tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ thấy cay khóe mắt. Nhớ lắm những lá thư đòi hộp bút, đòi búp bê Buratino, mà không đến được Bắc cực cho ông già Noel, nhớ bánh gừng mẹ tự tay làm, nhớ cây thông bố trang trí, bố mẹ không giàu có nhưng đã cho tôi những Giáng sinh ấm áp, đủ đầy, sóng sánh yêu thương.


Tôi bước chân vào tòa nhà ấy, ngồi một góc cafe quen thuộc, gọi một cốc cacao nóng, nhìn qua cửa kính. Lấy giấy bút, tôi đã viết bức thư nữa cho ông già Noel vào Giáng sinh này, viết về mùa đông lạnh giá nơi đây, về nỗi nhớ bố mẹ không kể xiết, và ước muốn được nhỏ lại, sống mãi dưới mái nhà yêu thương của mình, rồi một vài dự định trong tương lai. ước mơ sẽ đoàn tụ cùng bố mẹ.
Rồi, tôi gấp thư, ghi ngoài bì thư không phải địa chỉ ở Bắc cực lạnh giá như trước, mà là tổ ấm yêu thương của tôi. Nơi mà tôi luôn mong ngóng về.

Ngoài phố, những môi xinh trẻ nhỏ nhoẻn cười ấm áp, người với người, tay trong tay đón một mùa Noel mới an lành, hạnh phúc. Tôi nghe lòng mình lắng lại, ấm vô biên...
Read More...

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

TRÁI TIM MÀ DẪN SAI ĐƯỜNG

Vì tôi luôn nói: Hãy để Trái Tim Dẫn Lối. Và vì nhiều bạn cắc cớ hỏi tôi: Nếu Trái Tim dẫn sai thì sao?
Tôi là kẻ tin vào trái tim. Một niềm tin tuyệt đối. Bởi thế nhiều quyết định của tôi là dùng cảm nhận hơn là theo số liệu, dữ liệu, phân tích.
TRÁI TIM MÀ DẪN SAI ĐƯỜNG

Tôi đã sai nhiều lần.
Kể cả trong các quyết định hệ trọng của đời mình.
Lựa chọn theo trái tim và nó sai. Đánh đổi bằng hạnh phúc của cả một đoạn đời. Để lại nhiều dư chấn đến bây giờ (và thậm chí đến cuối đời). Nhưng vì sao tôi vẫn quyết định làm theo trái tim?
Là bởi nếu ta không làm theo trái tim mình ta sẽ hối tiếc lắm mai này!
Một khi trái tim đã mách bảo mà ta gạt đi để nghe theo lý trí thì nếu trái tim đúng, ta sẽ đau vì không nghe, nếu trái tim sai, ta vẫn sẽ có một khoảng trống trong tim mình cùng câu hỏi: Hồi ấy, nếu nghe theo trái tim thì bây giờ sẽ thế nào? Trái tim ta sẽ đau rất là đau.
Sự tỉnh táo sẽ khiến bạn an toàn nhưng trái tim sẽ khiến bạn được
SỐNG!
Bởi cuộc đời đôi khi đúng sai chẳng phải do lựa chọn ban đầu. Mà là do ta đã thực hiện nó mỗi ngày ra sao?
Có quyết định đúng mà không thực hiện thì khác gì quyết định sai?
Có quyết định sai mà thực hiện đúng thì kết quả vẫn có!
Ít nhất là ta biết ta đã quyết định sai.
Ai đó cắc cớ hỏi tôi: Nếu biết sẽ đau nhưng trái tim vẫn dẫn theo lối đó thì sao?
Thì hãy cho chính trái tim lựa chọn đi:

  1. Đủ sức chấp nhận đau không?
  2. Có cách nào để không đau không?

Trái tim lúc đó sẽ lại trả lời cho bạn!
Vấn đề là phải luôn hỏi trái tim mình!
Mỗi người sẽ có sự chọn lựa riêng. Theo trái tim hay theo lý trí là do họ quyết định! Còn với tôi: Nghe theo Trái Tim luôn cho tôi những niềm hạnh phúc cao nhất, dẫu có đớn đau thì tôi cũng vẫn luôn mỉm cười được.
Để nói rằng: Này Trái Tim, cái đau này là cho cậu lựa chọn đấy! Thế nên tự giải quyết cái đau đó đi! Tớ đi chơi đã! Khi nào giải quyết xong chúng ta lại quyết định tiếp!
Và thường, quyết định theo trái tim sẽ khiến tôi ít đau và chóng hết đau hơn.
Rất nhiều lần!
Blog truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read More...