Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

[Truyện Ngắn] CUỘC HÔN NHÂN THÚ VỊ

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến bạn đọc truyện ngắn "Cuộc hôn nhân thú vị"

- CÁI GÌ !!!!!!!!

Hàng xóm cũng biết nhà này có đứa con gái đanh đá, mồm to hơn loa phường, nhưng vẫn có tí giật mình, thấy công lực con bé có vẻ hơn mọi ngày.

- Bố mẹ nói đùa cũng phải đúng lúc, đúng chỗ chứ, con gái bố mẹ bất tài đến nỗi mới mười mấy tuổi đầu đã bắt đi lấy chồng là sao??? Lại còn sắp đặt này nọ, thời đại nào rồi, có phải trước công nguyên đâu???

- Con gái xinh đẹp của bố uống cốc nước hạ hỏa nào. Đằng nào bố mẹ cũng hẹn rồi, con cứ đến gặp người ta, biết đâu..

- Người ta đường đường là giám đốc một công ty, gia cảnh lại tốt, từ trước tới nay mày chả chịu học hành đàng hoàng, thi tốt nghiệp xong thì lấy chồng luôn chứ còn gì - mẹ cô mắng

CUỘC HÔN NHÂN THÚ VỊ

Ừ đúng là từ bé cô đã không thích học, mà đã không thích thì có học cũng chả vào, cô thấy cô học được đến giờ là giỏi lắm rồi. Sau một hồi nói lên nói xuống, thì tóm lại sự vụ nólà như thế này. Ông của 2 bên là bạn thân vào sinh ra tử, nên 2 bên có hẹn ước, nhưng sinh ra toàn con trai nên đành đợi đến đời cháu. Bố mẹ cô lấy nhau muộn hơn nên, cháu trai nhà bên kia hơn cô 10 tuổi, học hành lại giỏi giang, sau khi tốt nghiệp đại học về làm ngay trong công ty của gia đình. Bố mẹ cô còn cười bảo là kiểu gìcô cũng thích. Cô tặc lưỡi, một ông giàđầu to mắt cận thích sao nổi, kiểu này là không ai thèm yêu mới phải tìm vợ bằng cách này. Thôi thì cũng chả mất mát gì, lại được ăn uống miễn phí, mình cứ đến rồi chọc cho hắn sợ luôn, cạch cái thói già mà khoái gặm cỏ non.

**

Tại nhà hàng.

- Xin hỏi cô có phải là cô Ái Vy không?

- Đúng rồi.

- Mời cô đi lối này, hôm nay tổng giám đốc đã có lệnh tiếp đãi cô chu đáo. Ngài ấy bận công việc sẽ đến muộn một chút. Mong cô thứ lỗi.

Hẹn bản cô nương mà dám đến muộn, không biết là thích nhích hay thích dừng đây. Đã thế thì "Bồi bàn mang menu ra đây. Hmm…-toàn tiếng Anh, cô nhìn mà toát mồ hôi- thôi mang hết tất cả những món gì ngon nhất, đắt nhất ra đây".

Một lát sau nhìn bàn thức ăn đầy ăm ắp, cô hả dạ lắm. Nhìn cô bé thế thôi chứ nổi tiếng có dạ dày không đáy, đúng là người gầy thầy cơm mà. Đang định gắp thì chuông điện thoại reo lên:

- Cô cháu gái tục tưng của ông đến chỗ hẹn chưa thế hay còn đang nướng khét khẹt trên giường?

- Ông yên tâm cháu đến rồi, nhưng cái tên chết tiệt ấy chưa đến, hắn bắt tục tưng của ông phải đợi nè huhu

- Ầy, cậu ấy bận công bận việc thôi mà, cháu ông chịu khó nha. Thôi ông đi câu cá đây, mấy em cá chép đợi ông mòn mỏi rồi, bái bai tục tưng của ông.

- Ơ ông ơi..

Cô tức mà không làm được gì, nghĩ nỗi buồn lúc này chỉ có thức ăn mới làm nguôi đi được. Cô cầm đũa lên lập tức chiến đấu ngon lành mà không thèm đợi tên già đầu phách lốikia. Định bụng ăn hết mà chưa đến cô sẽ lấy cớ hắn coi thường cô mà hủy luôn vụ này, lợi cả đôi đường. Nhưng kế hoạch không thành. Đang nhồm nhoàm miếng beefsteak thì có người đến vỗ vai cô:

- Xin lỗi anh đến muộn, em vẫn tham ăn như ngày nào nhỉ.

Vừa nhìn thấy hắn và nụ cười trắng gìmà sáng thế ấy trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ "Ây ya ya". Mặt hồ đang yên ả mà hắn đến bắn bùm mộtcái làm xáo động hết cả.

- Nhìn anh gì mà khiếp thế. Anh biết anh tươi ngon nhưng không làm beefsteak được đâu.

- Xì! Tươi tắn nỗi gì. Già khú đế.

Sao nói ra câu đấy mà cô muốn tát một cái vào mặt mình thế. Ừ thì hắn không tóc vàng tóc đỏ như mấy thằng bạn cô, hắn không quần áo kiểu hàn quốc hàn xẻng như bạn cô…hắn khác. Hắn hợp với bộ vest đến lạ.Hắn có hai cái má lúm giống cô, nhưng cô thấy ghen tị lắm vì hình như của hắn đẹp hơn mới chết. Đôi mắt thì tự tin một cách thái quá, sâu và lúc nào cũng như hấp háy cười. Ghét thế không biết!!!

- Sao em không nói gì?

- Nói gì? Chuyện sắp đặt vớ vẩn này…

- Anh không thấy nó vớ vẩn. Anh thậtlòng đã rất mong chờ nó.

- Anh bị điên ah? Tôi và anh không quen biết nhau, không yêu thương gìnhau sao lấy nhau được chứ. Mà anh thì là một doanh nhân thành đạt, còn tôi chỉ là một con bé chưa tốt nghiệp xong cấp 3. Chúng ta chả có gì tương đồng cả.

- Hahaha. Em nhầm rồi. Thứ nhất là chúng ta có biết nhau đấy chứ. Thậm chí anh còn thấy em chào đời, sau đấy còn dỗ em khóc, cho em ăn bao nhiêu lần ý chứ. Nhưng khi anh học lớp 12 bận ôn thi rồi ra nước ngoài du học nên không được gặp em từ ngày ấy đến giờ.

Trong trí nhớ cô hiện về một người như thế thật, người mà ngày bé cô yêu thương nhất chỉ sau ông nội và bố mẹ. Cô còn nhớ, mỗi lần bị bố mẹ đánh đòn, anh thường can ngăn bảo vệ cô, thế mà lần ấy cô bị đánh đến rát đỏ cả mông, gào khóc tên anh mà chả thấy anh đâu. Cô tức không thèm ăn cơm mấy ngày liền, chỉ đòi anh. Khi đi học, không thấy anh đến đón rồi cho cô đi ăn kem. Cô bé chạy về nhà lao vào lòng mẹ òa khóc "Con không chơi với anh Tú nữa, không thèm huhuhuhu". Hóa ra anh là … hắn.

- Anh là anh Tú?

- Ừ. Anh Tú của Vy đây, anh Tú của mình em thôi. Ngày bé em chả nói thế còn gì. Vả lại, em còn nói lớn lên nhất định em sẽ là cô dâu của anh.

Vy thoáng đỏ mặt.

- Lời trẻ con anh nhớ làm gì.

- Thế thì em phải chịu trách nhiêm rồi, anh giữ tấm thân trong trắng baonhiêu năm đợi em đấy.

- Anh ra vẻ ngượng ngùng gì đấy!!! Cứ làm như gái ngoan chờ chồng ấy. Chịu trách nhiệm thế nào đây, nói trước nhà tôi nghèo lắm đấy.

- Lấy anh thôi- hắn nói bằng giọng nhẹ không, tay thì ngoắc bồi bàn mang ra món tráng miệng. Nhìn hắn đáng ghét quáaaa!

- Tại sao anh không yêu một người rồi lấy người đó giống như bao người khác.

- Bố mẹ anh mất khi anh còn rất bé. Những người quan trọng nhất với anh chỉ còn ông và em. Ông luôn nhắcnhở anh phải làm cho em hạnh phúc cả đời. Còn tình yêu của chúng mình cứ từ từ vun đắp.

Cô nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt đủ màu sắc trước mặt. Cô không phải tuýp người trông chờ vào tình yêu, chả thế mà triết lý sống của cô là"Người yêu thì có thể không có nhưng chó nhất định phải có một con". Những lúc vui buồn có bạn bè ở bên là tốt nhất. Ừ thì cũng đôi lần timcật có biến, nhưng chỉ 3 7 21 ngày là cô chán. Vậy là nghiễm nhiên tình yêu thành một cái gì đấy thật nhàm chán với cô. Lại còn yêu một ai đó và lấy người ta thì lại càng xa vời. Thế mà bây giờ có một tên nhảy bổ vào cuộc đời cô muốn lấy cô làm vợ. Cái tên có vẻ đểu ấy lại là bạch mã hoàng tử màngày bé cô chết mê chết mệt mới khổchứ. Cô ngẩng lên nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cô. Cô chợt nghĩ… hắn làm chồng mình cũng… không tệ. Cô nói:

- Tôi không biết nấu ăn, lại thích ngủ nướng. Mọi người nói tính tình tôi quái đản còn nói tôi là thiên hạ đệ nhất lười biếng. Bố mẹ tôi bảo là "Chỉcó chó nó mới lấy mày"

- Ồ! Anh là người 100% không phải cẩu thành tinh đâu. Mà đấy là mọi người nhận xét, còn em tự thấy em thế nào?

- Đương nhiên tôi là một người tuyệt vời rồi, nên anh lấy được tôi là phúc 70 đời nhà anh đấy.

- Anh sẽ về nhà vái lạy tổ tiên đã cho anh cái phúc này mới được, vợ của anh ạ.

**

Thứ 7, cô với mấy đứa bạn thân hay tụ tập ăn cơm nói chuyện với nhau.

- Mai ơi mở của cho tao.

- Xe đâu? Đi gì sang?

- Chồng đèo sang. Tí lại đón về. khôngnỡ để vợ đi một mình hehe.

- Thế mà không dắt vào cho cả lũ xem mặt.

- Có việc ở công ty rồi.

- Đấy! Chúng mày cứ bảo tao lấy chồng sớm nhất hội_bạn cô Vân Anh nói.

Thảo nhìn Vy nói:

- không thể tin là cái người từng tuyên bố cả đời không thèm lấy chồng, bây giờ lại sắp theo chồng bỏ cuộc chơi.

- Này Vy Vân Anh giơ nắm tay lên Tên đó mà bắt nạt mày cứ nói với tao,bọn tao sẽ đòi lại công bằng cho mày.

- Thế thì tí lão đến chúng mày xử đẹplão luôn đi, suốt ngày giao một đống bài, bắt tao làm để ôn thi. Đầu óc sắp nổ tung rồi.
CUỘC HÔN NHÂN THÚ VỊ

Điện thoại cô báo có tin nhắn đến. "Đấy của Tào Tháo đấy": "Dung noi xau a vo nhe". Bốn đứa nhìn nhau cười, thương anh chàng ở công ty chắc đang hắt xì liên tục)

- Ngoài ba đứa mày, tao nói với những đứa khác chả đứa nào tin cả.

- Sau khi thi tốt nghiệp xong mày đưathiếp tận tay là chúng nó tin ngay. Bọn tao thật lòng mong cho mày hạnh phúc.

- Đúng! Ban đầu mày nói, bọn tao định cản nhưng biết mày đã quyết không ai thay đổi được. Với lại nghe mày kể thì anh ta có vẻ là người tốt, lo cho mày từ học hành, đi đứng, mong mày vui, sợ mày buồn. Thực sự là người mày có thể gửi gắm cả đời.

- Ừ, cảm ơn chúng mày nhiều lắm. Thôi tao đói rồi, ăn cơm thôi. Tao có mua nước ngọt sang đây, hôm nay phải uống mừng. không say không về.

**

Mùa hè năm cuối cấp 3 đến thật nhanh. Những lần cùng nhau trốn họcbị phạt, bao lần đuổi nhau tán loạn trong lớp như lũ giặc, rồi hì hụi thiết kế áo đồng phục và con đường về 3 năm đều có bạn bè, cùng nhau trò chuyện, cũng nhau hát nghêu ngao… rất nhiều những cái "cùng nhau" đó mọi người khắc ghi trong những trang lưu bút cuối cùng của thời học sinh. Ai cũng im lặng nhìn nhau vì ngày mai chia xa, mỗi đứa một con đường, nhưng tất cả sẽ là kỉ niệm đẹpkhắc cốt ghi tâm mà 10, 20 năm sau cũng không thể nào quên được. Vy ngậm ngùi nhìn bạn bè mình, cô gào lên:

- không được khóc, nước mắt hãy để cho ngày hội ngộ. Chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau.

- Con này mày nói chuối quá. Chúng mày, giết nó!!!

Buổi học cuối cùng. Cô đã không khóc. Thế mà ra cổng trường thấy anh đang đứng đợi, cô lại chạy ngay vào lòng anh khóc. Bọn bạn nhìn thấythế liền chạy đến trêu cô nhưng nhìn nhau thế nào rồi cả lũ lại ôm nhau khóc.

Kỳ thi tốt nghiệp gần sát nút, dù ai cũng nói trượt còn khó hơn đỗ, nhưng cũng không được chủ quan. Học 12 năm giời, chốt hạ nó phải đẹp mới bõ. Cũng may anh kèm cô rất chặt, ngày ngày kiểm tra, có bị cô cằn nhằn là ông già khó tính cũng mặc. công sức đã được trả bằng kết quả tốt nghiệp loại khá. Anh nhìn cô dịu dàng nói "Vợ anh thông minh mà mỗitội lười thôi".

**

Sau đấy 2 bên gia đình gặp mặt và định ngày tổ chức hôn lễ. Chuyện này để người lớn bàn là đủ, 2 người len lén rồi lẩn mất.

- Haizz

- Sao e thở dài.

- Thích thì thở dài.

- Sao em im lặng thế.

- Thích im lặng

- Sao cái môi kia cứ bĩu ra thế kia.

- Thích bĩu đấy.

- Thế mở mắt trừng trừng thế này chắc cũng vì thích hả?

- Ai bảo? Thích nhắm đấy.

Nói rồi cô nhắm nghiền mắt lại. Chỉ một lát sau, cô cứ thấy anh chọc chọc vào người cô:

- Sao cứ trêu em thế?

Gắt lên rồi cô mở mắt ra. Bãi cỏ nhân tạo trong biệt thự nhà anh tràn ngập những trái bóng bay đủ màu sắc. Cô còn chưa hết ngạc nhiên, lại có thêm chục đứa trẻ con chạy đến bên chân cô ríu rít:

- Cô Vy ơi, cô lấy chú Tú nhé.

- Chú Tú bảo cô chú sẽ cho bọn cháu ăn kẹo.

- Cô Vy ơi, cô đẻ em bé đi.

Cô cười như nắc nẻ vì những câu nói ngây thơ vô số tội của bọn trẻ. " Anh chỉ được cái dạy hư chúng nó". Anh cũng cười rồi quỳ xuống, đưa hộp nhẫn lên nói:

- Em có đồng ý cùng anh gia tăng dân số không?

Cô đỏ mặt "Anh nói cái gì thế???"

- Lấy anh nhé!

Cô gật đầu, trên môi nở 1 nụ cười rạng rỡ. Thực sự trên đời này, ở đâu đó có 1 người mà sự tồn tại của mình là tất cả đối với người đó. Bạn cứ tìm được mà xem, hạnh phúc không kém Vy đâu. Tú đeo chiếc nhẫn vào tay cô rồi ôm chầm lấy cô kệ bọn trẻ con hò reo nhảy múa. Lúc này cô ngĩ ai bảo cứ yêu mới cưới được nào. người ta bảo sau các cuộc hôn nhân, tình yêu chỉ kéo dài được 5 năm, không yêu thì không bh mất đi (làm gì có gì để mất đâu haha). Mọi người nói hình như cô yêu anh! Thế nào là yêu, kệ đi,đánh chết cũng không thừa nhận.

Ngày cưới diễn ra suôn sẻ. mọi người đều đến chung vui với cô, nhưng cũngcó người xầm xì nói cô dâu trẻ quá, rồi đoán này đoán nọ. Cô nói thầm vào tai anh, "Hôm nay em rộng lượnghải hà không thèm chấp". Tiếp đến bàn bạn bè cấp 3, cô nháy mắt cười với chúng nó, thằng Nam nhanh mồmnói:

- Thế là chị Vy theo anh nhà bỏ làm cách mạng thật rồi. Mà đường cách mạng còn lắm gian truân, chị ác quá.

- Các đồng chí yên tâm, tuy người ở xuôi nhưng lòng luôn hướng về chiếnkhu. Có trận đánh nào lớn, cứ a lô là chị có mặt liền.

Cả lũ cười hỉ hả. Đám cưới ồn ào tiếng hò dô và tiếng cười nói. Hôm nay chúng ta đều mừng cho đôi trẻ. Cuộc đời phía trước còn dài, và thành hay bại đều do quyết định của hai người mà thôi…

CUỘC HÔN NHÂN THÚ VỊ


Họ lấy nhau được một tuần có lẻ rồi, nhưng mà chuyện vợ chồng thì… không có. Quay lại đêm tân hôn. Người ta nói " Môt khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng". Thế mà xem hết film kênh A rồi kênh Z, hết chương trình thì cô rủ anh chơi bài. Trong lòng thì sợ sệt cái vô hình chung mà hầu như đứa con gái nào cũng sợ. Ngày xưa chém gió với bạn bè thì có ngại ngùng đâu, còn tỏ vẻ hiểu biết nữa chứ. Mấy con bạn dặn trước thì cô còn phẩy tay úi xùi. Khổ thế, bây giờ ai đào cho cô cái lỗ đi, cô lao xuống ngay ý chứ. Chơi bài cũng chán rồi, cô lại rủ anh chơi cờ caro. Được một lúc anh buông bút:

- Anh mệt và buồn ngủ lắm rồi. Đi ngủthôi em.

Cả người cô run như cầy sấy, Đầu óc quay quay. Đặt lưng xuống giường mà cứ như chuẩn bị bước vào phòng tra tấn. Cô nằm quay lưng lại với anh,không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Rồi bất ngờ, anh vòng tay ôm lấy cô làm cô giật bắn. Anh kéo cô nằm sát anh rồi khẽ thì thầm:

- Rơi xuống đất bây giờ. Em chưa sẵn sàng thì anh không mạo phạm em đâu. Ngủ đi. Mệt cả ngày rồi. Ngủ ngon vợ yêu.

Đấy thế là cô nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ. trong lúc lim dim cô còn nghĩ, "Chồng ôm ấm thật"

**

- Sao hôm nay vợ anh dậy sớm thế?

- Thi thoảng cũng phải làm đồ ăn sáng cho chồng chứ. Em học lỏm bác quản gia đấy.

- Để anh chạy đi lấy lọ beberin sẵn nhé.

- Anh lại thích bạo lực gia đình ah? Xong rồi này. Thử tay nghề vợ anh đi

- ….em nhầm đường với muối ah?

- Chả có lẽ – cô gắp một miếng ăn thử- Anh lừa em!!!

- Haha. Vợ anh làm ngon nhất. Anh nói rồi mà, vợ thông minh chỉ mỗi tội lười.

- Khéo nịnh chưa kìa. Ăn nhanh đi cònđi làm

Ăn xong, anh lên phòng thay đồ

… "Choang!!!"

Cô chạy nhanh lên phòng, chỉnh cà vạt chồng rồi cười ngây thơ nói với anh:

- Chồng ơiiiii, tí chồng bảo bác quản gia đừng mắng vợ vì tội rửa bát làm vỡ đĩa nhé.

Anh nhìn cô cười như nắc nẻ.

- Vợ hậu đậu của chồng ơi, hiện giờ công ty đang có rất nhiều project quan trọng phải làm ngay nên tạm thời anh không thể đưa vợ đi nghỉ tuần trăng mật. Xin lỗi em nhé.

- không đi bây giờ thì đi lúc khác, em tính lãi mà, không sao đâu- cô nháy mắt.

- Ok, lãi cao thế nào anh cũng lo được. Chắc chỉ tầm 2 tháng nữa là anh trả em được.

**

Một hôm đi làm về anh thấy cô cứ đăm chiêu nghịch cái điều khiển tivi. Hỏi ra mới vỡ nhẽ, anh bảo vợ anh lớn rồi đấy. Nhìn bạn bè đồng trang lứa đều có ước mơ, đều đang dốc sức vì giấc mơ đó. Còn cô ở nhà làm cái chức vị phu nhân mãi đâu được. Chúng nó học đại học, cô cũng thèm. Anh lại nói cô rất thông minh mỗi tội lười quá. Bây giờ học cũng đâu có muộn, có ý chí rồi, chỉ còn cần nỗ lực thôi. Lúc kèm cô ôn thi tốt nghiệp, anh đã giúp cô nắm căn bản khá tốt. Hơn nữa, "Bây giờ có anh, một thiên tài gia sư cấp tốc cho em nó phải khác". Cô cười: "Thế trả công cho gia sư thế nào đây?"

- Nấu cơm cho anh ăn. Anh chỉ thích ăn cơm vợ nấu thôi.

- Đồng ý. Kèm cái này nữa.

Nói rồi, cô hôn lên môi anh.

- Cảm ơn chồng em, luôn chiều theo những quyết định bất thình * h của em, lại còn khích lệ em nữa.

Anh dụi dụi trán anh lên trán cô:

- Yêu thế không biết!

- Ai cho yêu mà yêu!!!

- Cứ yêu đấy.

**

Vì quyết định ôn thi đại học nên kế hoạch đi trăng mật lại bị hoãn lại. Haingười định kỉ niệm một năm ngày cưới thì sẽ đi luôn, với lại là cơ hội cho cô xả hơi trước khi bước vào kì thi lớn nhất cuộc đời.

Đợi mãi mới đến ngày đó. Vốn đã sắp xếp xong xuôi cả. Hôm đó bay chuyếnđêm, anh bảo cô đợi anh hoàn thành nốt vài chuyện ở côngty rồi về đón cô ra sân bay. Nhưng cô đợi ở nhà, đợi mãi. 6h 7h, vẫn chưa thấy anh về, gọi điện thì không ai trả lời. 9h 10h. Gọi điện đến công ty thì họ nói anh đã về từ lâu. Rồi 11h, ơn trời anh nghe máy.không phải. Là giọng phụ nữ:

- Chồng cô đang ngủ với tôi.

Cô thoáng giật mình rồi rất bình tĩnh hỏi người phụ nữ trơ trẽn kia:

- Hai người đang ở đâu?

Chưa đến 15’ sau, cô đã có mặt tại một căn hộ nhỏ, cách không xa công ty chồng. Nhìn anh ngủ say như chết, cô thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ nhìn cô cười khẩy.

- Anh ấy nói là anh ấy rất thích tôi, khen tôi quyến rũ chứ không như cô vợ bé nhỏ ở nhà… cũng khổ cho cô quá, ai da, nhìn thấy chồng mình phản bội mình.

- Ồ. Bình thường mới xem trên film thôi chứ không ngờ có ngày mình lại thành nhân vật chính.-cô cười sảng khoái.

- Shock quá ah cô em? Đàn ông là thế.Thôi chị thấy em còn trẻ, bỏ đi lấy người khác tốt hơn.

- Còn đống này nhường cô hả? Mà tôi thấy chị quen quen, chị là đợt nhân viên công ty mới tuyển đúng không, mấy hôm trước tôi có cùng chồng tôi xem qua hồ sơ một lượt.

- Đúng. Cô nhận ra ah? Vinh dự cho tôiquá

- Có năng lực thì sẽ ngoi lên mà, có cần dùng cách này không?

- Tôi không cần biết. Tôi đã gửi những bức ảnh tình tứ của chúng tôi cho người bạn phóng viên rồi. Phải cógì trao đổi để nó không lên trang bìa các báo ngày mai chứ nhỉ.

Cô rút điện thoại gọi cho tài xế lên đưa anh về.

- Cô đang làm cái quái gì thế? Cô không màng đến danh dự của chồng cô ah?

- Cô lo tìm việc khác cho mình đi thì hơn. Chồng tôi miệng đầy mùi rượu. Mà được cái ông xã nhà này không uống được rượu, 3 ly nhỏ là bất tỉnh nhân sự, gọi đằng giời cũng không dậy được thì làm ăn gì được với cô. Nếu cô muốn tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem chồng tôi làm gì côchưa.

Người đàn bà kia cứng họng không nói được lời nào. Là nhân viên mới quả thật cô ta không biết điểm này, lại quá vội vàng chủ quan.

- Tôi nghĩ cô có chuyện gì đó cần nhiều tiền, nên mới phải nghĩ đến cách này – cô rút trong ví ra 2 triệu quẳng vào người phụ nữ – đây, cầm lấy. Học một khóa làm người đi. Còn nếu cô còn thích kéo dài trò đùa này ấy mà, tôi không ngại đâu. Thích thì chiều mà liều thì chiến đấy.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ, không rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Đáng nhẽ giờ này, hai vợ chồng đang đi du lịch cùng nhau mới phải. Thế mà, anh lại đang ở nhà. không thấy Vy đâu cả. Gọi điện cho cô, cô cũng không nghe máy. Tú hỏi anh Lâm tài xế riêng của mình chuyện gì đã xảy ra. Anh Lâm kể rõ mọi chuyện. Tú chỉ biết lắc đâu ngao ngán, "Phụ nữ thật đáng sợ". Đến tối, Vy mới về.

Hôm nay, Tú đã đích thân xuống bếp nấu ăn. Lại còn toàn là món vợ thích. Ây vậy mà vừa về, cô chẳng thèm ngó ngàng, đi một mạch lên phòng.

Anh nuốt nước bọt, trong lòng đầy những hoang mang, lo lắng. Rồi cuối cùng, Tú vẫn lên phòng. Anh từ từ ôm lấy Vy:

- Vợ ơi, anh xin lỗi.

Vy gạt tay anh ra:

- Anh làm gì có lỗi gì mà xin.

Trong lòng cô cũng rõ, anh không sai, nhưng khi thấy chồng mình ở bên người phụ nữ khác, không hiểu sao, cô thấy tim mình đau nhói, thực sự rất khó chịu. Như có một con dao rạchtoạc lòng mình ra vậy. Và cô thấy sợ, nếu giữa hai người có chuyện gì, nếu anh bị người khác cướp đi, thì cô sẽ đau khổ đến mức nào? Cô có chịu đựng được không? Phải chăng, cô đang ghen? Phải chăng, cô….

- Lỗi anh to lắm_ cô khóc

Tú ôm lấy Vy thật chặt:

- Ừ!. Anh biết. Em đừng khóc nữa. Anh đau lòng lắm. Anh yêu em.

- Em không yêu anh… Em không yêu anh! Em ghét anh.

- Ừ! Ghét anh thì đừng khóc nữa._anh dỗ dành cô

- Tôi yêu anh đấy đồ tồi ạ. Tại yêu anh, tôi mới khóc đấy.

Nghe thấy Vy nói vậy, Tú thực sự rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu, Vy chịu nóivới anh điều đó. Điều anh đã mong ước từ rất lâu rồi.

- Anh hôn em nhé?_Tú dịu dàng vuốt nhẹ dòng nước mắt vương trên môi cô

Vy quay mặt tránh, nhưng bị anh kéo lại rồi đặt lên đó một nụ hôn mạnh bạo. Dần dần nụ hôn đó trở nên dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn. Và cả hai say đắm trong nụ hôn dài ấy, dài ngỡ như là bất tận.

Sáng hôm sau, anh mang một tâm trạng rất hừng khởi đi làm. Thi thoảng miệng lại cười trộm rất vui tươi. Anh Lâm nhìn cậu chủ của mình mà cũng thấy vui lây, nhưng nhớ đếnchuyện gì, anh nói nhỏ vào tai Tú:

- Thưa cậu chủ, hôm qua bên khách sạn Palace gọi điện báo là mợ chủ đến đặt một phòng và đập vỡ hết moi thứ đồ đạc bên trong.

Anh ngẩn người một lát rồi bật cười thật to. Vợ anh ghen đó mà. Yêu thì phải ghen thôi.

**

không biết ai từng nói khoảng cách là một thứ rất đáng sợ, sự bội bạc củanó có thể giết chết yêu thương. Và đôi trẻ đang sắp sửa phải đối diện vớima vương đáng sợ đó.

- Em ơi, đang học ah?

- Vâng. Có chuyện gì thế?

- Ông nội bị đột quỵ.

- Trời ơi, bây giờ ông thế nào rồi anh?-cô ngĩ ngay, thảm nào mấy hôm nay anh cứ bồn chồn không yên. Chốc chốc lại ra hành lang gọi điện thoại, vẻ mặt rất trầm trọng. Cô hỏi thì anh chỉ bảo là chuyện công ty, để cô không lo lắng ảnh hưởng đến việc học.

- Đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn còn rất yếu. Bây giờ anh phải bay sang Mỹ để chăm ông và thay ông điều hành công ty bên ấy.

- Được! Em đi cùng anh.

- không được. Em còn phải học. Chỉ còn gần một tháng nữa là thi rồi.

- Nhưng…

- không nhưng gì cả. Nhiệm vụ của em là đỗ đại học nghe chưa? Công ty bên này sẽ do bác anh điều hành tạm thời. Khi bố mẹ anh mới mất, bác chèo chống công ty cho đến khi anh về làm nên không có gì phải lo cả.

- Lúc này em lại chả giúp gì được cho anh.

- Lại đây nào – anh dang tay đón cô ngồi vào lòng- mấy hôm nay anh rất lo cho ông, lại cả việc công ty mà tưởng sắp nổ tung. May mà về nhà nghe em cười nói chuyện trên trời dưới biển, được em nấu cho ăn, bị em bấu véo ái, ừ như thế đấy haha, giúp anh thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cảm ơn em.
- Xì, nghe chả vào gì cả. Hay để em gọi cho ông em cùng đi với anh. Để 2 ông bầu bạn với nhau, tinh thần thoài mái thì ông nội sẽ mau khỏi hơn

- Ừ, được. Nhưng anh đi chưa biết lúc nào có thể về được, anh lo nhất là em.

- Lo em lười biếng hay lo em buồn. Yên chí đi, em sẽ học thật chăm chỉ. Buồn thì em đã có bạn bè gia đình. Anh chỉ lo linh tinh.

Anh siết nhẹ lấy cô:

- Nhỡ lúc bảo vệ đi vắng, trộm lẻn vàoăn trộm mất báu vật thì sao?

- Nhà mình có báu vật hả anh? Sao em không biết?

- Báu vật quốc gia ý chứ. Tên là Vy to mồm hiếm có, đanh đá hiếm có, lười hiếm có.

- Á àh, xem bạo lực gia đình đây – cô đẩy anh ra vừa cù vừa cấu

- Thôi anh chừa rồi, đừng đừng..

Cô hỉ hả với chiến thắng của mình, rồicô nằm áp xuống ngực anh:

- Cầu cho ông mau khỏi, cầu cho anh đi bình an, cầu cho anh sớm về với em.

**

Tháng tám, trời nắng oi bức. đâu đâu cũng thấy một màu vàng rực đến khóchịu. Cô nhận được điểm thi đại học của mình, suýt thì thủ khoa. Cô báo cho anh, anh khen vợ anh giỏi giang nhất thế giới. Định bụng còn 2 tháng nữa mới nhập học thì cô sang Mĩ 1 chuyến. Nhưng bác anh bảo cô đến công ty phụ giúp sẵn tiện học việc, mai sau có thể giúp chồng làm ăn. Cô không dám chối. nhưng công việc cũng khiến cô bớt nhớ anh. Mấy đứa bạn thân bảo cô yêu chồng say đắm quá. Cô bướng bỉnh chối. Nhưng chối được mãi đấy. Có hôm đang buôn điện thoại với con bạn thân. Nó bảo" Hỏi thật, trả lời thật. Yêu chưa?", cô trả lời "Yêu say đắm rồi mới chết"

Thế mà cũng nửa năm từ ngày anh đi, 2 người vẫn liên lạc qua skype. Vẫn trêu đùa nhau như không hề có có khoảng cách nào vậy. Mỗi tội nỗi nhớ cứ dày vò họ từng đêm. Thật mong cho họ sớm được về bên nhau.

CUỘC HÔN NHÂN THÚ VỊ


- Anh này, ngẫm lại, từ khi lấy anh, em toàn làm những chuyện mình không thích thôi. Nào là nấu ăn này, dọn dẹp nhà cửa này, lại còn học đại học nữa chứ.

- Và việc nào em cũng làm rất xuất sắc phải không? Anh rất tự hào về vợ anh đấy.

- À! Anh ơi, có bạn đại học muốn làm quen em. Em nói em có chồng rồi mà người ta vẫn không bỏ cuộc ý. Em có nên cho làm quen không?

- Chết thật đấy, định đánh chủ cướp hoa ah? Làm thế nào bây giờ?

- Haiz, cũng tại vợ anh xinh đẹp quá, khổ thế không biết.

- Hả? Em nói gì mà tự nhiên bên này nổi sấm chớp đì đùng, không nge thấy gì cả.

- EM NÓI EM GHÉT ANH!!!

- Hả? Hả

- Em nói em nhớ anh- cô nói lí nhí

- Sao tự nhiên nói nhỏ thế- anh cười gian- hết sấm chớp rồi, em nói lại lầnnữa đi.

- Em sắp nói thẳng vào tai anh rồi đây chồng yêu ạ, 12 tiếng nữa ra sân bay đón em, em sẽ nói cho nghe hehe.
Blog truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read More...

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

[Mẹo vặt] Cách bài trí Noel trong không gian vừa và nhỏ

Chào đón Giáng sinh sắp đến, Blog truyện ngắn - BlogTM mách các bạn cách trang trí đồ vật đón Noel ở những căn phòng nhỏ nhắn, tận dụng những khoảng trống trong nhà, giúp cho không gian của chúng ta tràn ngập không khí mùa Noel nhé ! 

1. Sử dụng không gian của cầu thang 




 Đặt một chiếc bàn nhỏ dưới chân cầu thang, nổi bật trên nền không gian trắng là cây thông mini được trang trí với các phụ kiện nhiều màu sắc bên cạnh là lâu đài của Santa Claus nhỏ xinh. Vừa bước vào nhà, khách đã thấy được không khí Giáng sinh tràn ngập rồi. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

2. Tận dụng cửa sổ

 Tầm nhìn ra ngoài trời lạnh giá bị cản bởi hình trang trí đẹp mắt trên tấm kính cửa sổ. Đêm đông chẳng thể nào có cơ hội len lỏi vào không gian ấm áp của gia đình bạn. Cách làm cũng rất đơn giản, treo những quả bóng vào dây ruy băng rồi treo vào khung cửa. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

3. Sử dụng tường

 Bức tranh đơn giản với hình ảnh màu sắc xinh xắn ở giữa, lấy lá thông giả trang trí lên trên bức tranh. Đơn giản, dễ làm và chẳng tốn kèm gì cả. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

4. Những vòng tròn nhỏ



 Tận dụng bức tường trống làm khu vực trang trí cho Noel. Những vòng hoa nho nhỏ kết hợp với quả đỏ, chuông, ruy băng, tùy những phụ kiện bạn thích để trang trí sao cho đẹp mắt nhất. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

5. Bên ngoài cửa ra vào

 Một cành thông giả hoặc một cành bách tán thật được trang trí bằng những phụ kiện Giáng sinh dễ mua ở bất cứ cửa hàng nào. Bạn treo chúng ngoài cửa ra vào, và các vị khách biết rằng, nhà bạn sẵn sàng cho Giáng sinh rồi. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

6. Tận dụng các đèn chùm

 Nếu bạn không thể có một diện tích nhỏ nào bày biện cây thông thì nên tận dụng những chiếc đèn chùm nhà bạn. Treo những quả bóng bạc nhỏ lấp lánh dưới ánh điện càng khiến không gian nhà bạn trở nên lung linh hơn. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

7. Tận dụng nóc tủ 

 Những kệ sách, nóc tủ, kẽ hở các bức tường đều có thể sử dụng để trang trí cho ngày Noel thật tưng bừng. Chọn những cây thông nhỏ xinh, các đồ trang trí cũng nho nhỏ theo, bạn đã có góc Noel đáng yêu rồi đó. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

8. Những vòng hoa nhỏ trên tủ bếp


 Nơi thể hiện sự đầm ấm của gia đình cũng không thể thiếu một chút gì đó điểm tô cho Giáng sinh. Bạn treo các vòng hoa lên tủ bếp, trang trí bằng ruy băng satin. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

9. Sử dụng cành bách tán, ruy băng 



 Buộc chúng lại với nhau và treo lên tường. Đây cũng là biện pháp tăng màu xanh cho nhà, giúp nhà có cảm giác rộng hơn vì dây trải dài. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

10. Không khí Giáng sinh trong nhà tắm


 Nhà tắm cũng là nơi bạn cần mang không khí đầm ấm, vui vẻ tới. Bởi vì đó chính là nơi mà bạn xả stress, nơi bạn thư thái, hòa mình vào làn nước nóng, xua đi bao mệt mỏi, ưu phiền. Một cây thông nhỏ xinh trang trí với các phụ kiện, bóng thủy tinh và dàn đèn nhấp nháy sẽ giúp căn phòng đẹp xinh hơn rất nhiều. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

11. Cửa sổ, nến, thông, bộ ba hoàn hảo


 Chỉ cần sử dụng bậu cửa sổ như là một thung lũng tuyết trắng, nơi có những cây thông mọc ngút tầm mắt, khoác lên mình những dải tuyết sáng bạc, thêm ánh nến tạo hiệu ứng lung linh. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

12. Sử dụng ghế ở lối vào


 Nhà ai cũng có một lối đi vào thông thoáng, bạn có thể tận dụng những chiếc ghế chờ để trang trí những món đồ Noel lên trên. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

13. Quả bóng Giáng sinh làm bình hoa


 Những quả bóng thủy tinh hoặc bằng nhựa sắc màu rực rỡ giúp bàn ăn sáng hơn. Cắm hoa trang trí lên. Bàn ăn vừa sống động lại vừa ngập tràn màu sắc Giáng sinh. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

14. Sử dụng trắng – đỏ truyền thống


 Sắc đỏ truyền thống luôn làm màu của Giáng sinh. Cây giả màu trắng, trang trí bóng đỏ, ruy băng đỏ nổi bật. Dưới chân cây là những hộp quà nhỏ với nơ voan xinh xắn. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

15. Tận dụng cửa sổ bếp



 Cửa sổ bếp cũng là nơi lí tưởng để trang trí cho Noel thêm nồng nàn. Dán hình bông tuyết lên cửa sổ, lề cửa sổ trang trí bằng những cành bách tán. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

16. Sử dụng vật trang trí nhỏ


 Không gian nhà bạn không cho phép để cây to và đồ trang trí to vì nó chiếm hết thời gian. Nên tới các store chọn các đồ trang trí nhỏ nhỏ, xinh xinh. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ

17. Đơn giản mà tiết kiệm 



 Không phải tốn công lạm dụng không gian trong nhà, chỉ cần 3 cây thông nhỏ trang trí như trong ảnh, nhà bạn cũng đủ không khí để đón Giáng sinh rồi. Mách bạn cách trang trí Noel trong không gian nhỏ.

-Theo Cẩm nang gia đình-
Read More...

NHẬT KÍ CỦA MỘT THANH NIÊN MỚI LÀM CHỒNG

Đôi dòng nhật ký thật hài hước và dí dỏm nhưng trong đó vẫn chứa đựng rất nhiều những tình cảm mà người chồng dành cho cô vợ mới cưới của mình. Cùng Blog truyện ngắn - BlogTM thư giãn một chút cho ngày mới nhé.

Em thân yêu...

Anh viết thư này cho em để kỷ niệm một năm ngày chúng ta chung sống. Với tất cả lòng chân thành và biết ơn sâu sắc, em hãy tin rằng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời anh. Thế nhưng ai cũng biết, cuộc đời có nhiều khía cạnh và nói được đầy đủ các khía cạnh đó là điều tuyệt vọng. Vậy nên anh chỉ nhấn mạnh đến lĩnh vực mà anh thích nhất, thành thạo nhất và em giỏi nhất: Chế tạo các món ăn!

Anh thấy mình phải có trách nhiệm, có vinh dự phát biểu rằng trong lĩnh vực nấu ăn, em là một nghệ sỹ thực sự. Khả năng cao nhất của nghệ sỹ là sáng tạo và tìm tòi, mà em thì có một sức sáng tạo, pha trộn và ngẫu hứng tới vô biên.

Ngay buổi sáng đầu tiên sau đêm tân hôn, anh được hiểu rằng cháo và cơm thực ra không có ranh giới.

Món, hay còn gọi "cái em múc ra từ nồi" là cháo, cơm hay súp đều được cả. Nó đều có độ hạt, độ nhão và độ dính giống như nhau.

Để ăn với thứ dinh dưỡng "lai tạo" ấy, em đưa ra một đĩa thịt kho mà màu sắc làm cho đêm đen cũng phải ghen tỵ. Nói về cách thái, đá tảng cũng còn chào thua, về độ cứng, gạch còn kém xa. Và đặc biệt là độ mặn, cứ cắn một miếng thịt cần uống 2 lít nước. Món thịt kho đó bùng nổ đến nỗi nếu bọn khủng bố mang được lên máy bay, anh tin hành khách sẽ lâm nguy.

Em thân yêu...

Anh đã biết trước là khi chung sống với em, cái nỗi ngạc nhiên sẽ kéo dài vô tận. Quả không sai!

Sau thịt, món canh của em cũng vượt lên chính mình. Đấy là lần đầu tiên trong đời anh ăn canh ruột cá nấu với nấm, với thịt băm, với rau muống. Đó là ba thứ anh nhận ra được, nhưng còn ba mươi thứ khác có hình thức và hương vị bí ẩn đến nỗi anh vừa đưa lên mồm, vừa tự hỏi rằng đâu là giới hạn chịu đựng của con người và đâu là khái niệm về dinh dưỡng tổng hợp.

Anh chỉ muốn nhấn mạnh, sau khi dùng hết một bát canh như thế, từ nay anh không còn sợ bất cứ kẻ thù nào.

Thế nhưng, hạnh phúc rõ ràng mới chỉ bắt đầu. Bữa trưa là một cuộc du lịch thực sự vào thế giới ẩm thực, giúp anh phát hiện đó vẫn còn hoang dã và du lịch ấy có tên "Du lịch mạo hiểm".

Em đã luộc một đĩa rau cải xanh mướt, mướt đến cả con sâu vẫn nằm im trên lá như ngủ ngàn đời.

Em đưa ra món thịt gà xé phay của một cụ gà đã hưởng thọ chừng trăm tuổi, khiến thịt dai như cục cao su. Cụ gà này ngày trước nhất định có tập thể thao nên hai đùi sắt lại như que.

Sau một bữa trưa chói lọi như thế, anh vui mừng kiệt sức nằm vật ra giường để đến tối được em sốc dậy, dìu tới mâm cỗ thịnh soạn mà em đã chuẩn bị suốt cả buổi chiều.

Trong cơn mê, anh chỉ còn nhớ nó gồm một đĩa cà-ri, phần "cà" ở đáy nồi, phần "ri" ở trên vung, cùng một đĩa heo quay rất nóng giòn nếu chưa cất ba ngày trong tủ lạnh.

Ngoài ra, trên bàn còn có một chậu xà lách to như chậu tắm và một con tôm nướng tẩm mật ong nửa sống, nửa tái, nửa cứng, nửa mềm, nửa xanh, nửa đỏ, nửa chua. nửa cay, nửa gầy, nửa béo.

Sau một bữa tối như thế em yêu ạ, anh chả hiểu tại sao mình còn sống đến hôm sau. Nói chung, anh chả hiểu làm sao mình còn tồn tại tới bây giờ.

Sống với em, ăn những món em nấu khiến anh trở thành người đàn ông dũng cảm, không sợ gian khổ, có hàm răng chắc khỏe, dạ dày mạnh mẽ.

Em thân yêu...

Em là một bằng chứng hùng hồn về khiếu hài hước, về lòng ngây thơ và tư duy không giới hạn của phụ nữ trí thức hiện nay.

Em, những cô gái như em, chẳng những biết chinh phục các đỉnh núi của nghệ thuật nấu ăn mà còn biết san bằng chúng.

Mãi mãi bên em!
Read More...

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

[Handmade] Biến hóa Ông già Noel siêu dễ thương từ dâu tây và kem tươi

Noel sắp tới rồi, các bạn đã có dự định tặng quà gì cho người thân và bạn bè chưa? Một món quà vô cùng xinh xắn, dễ thương và còn sử dụng được. Cùng Blog truyện ngắn - BogTM làm những ông già Noel siêu cute từ dâu tây và kem tươi nhé nhé !


Dâu tây không chỉ ngon lành mà còn bổ dưỡng vì nó chứa nhiều vitamin C và một nguồn dồi dào các chất chống ô-xy hóa và a-xít folic, sẽ cung cấp cho bạn đủ lượng vitamin cần thiết mỗi ngày. Dâu tây dễ chế biến, có thể dùng để tráng miệng hay làm món ăn vặt giữa giờ.

Cùng bắt tay thực hiện nhé !

Nguyên liệu: 
-Dâu tây
- Phần kem bạn có thể dùng kem sữa tươi để trang trí hoặc dùng kem bơ
- Chocolate đun chảy để làm phần mắt (Liều lượng dâu tây và kem bạn có thể điều chỉnh theo sở thích của bạn)

Cách làm: 
Bước 1:  Dâu tây rửa sạch, để lên rổ cho ráo nước.


Bước 2: Cắt sâu phần cuống để giữ thăng bằng cho dâu tây, dùng dao cắt ngang tiếp 1/3 quả dâu tây.


Bước 3: Nếu dùng kem sữa tươi, bạn cho hộp kem vào ngăn đá khoảng 5 phút, sau đó đổ sữa tươi ra bát, thêm đường ra dùng máy đánh trứng đánh bông cứng. Nếu dùng kem bơ, bạn để bơ mềm ở nhiệt độ phòng, đánh cho bơ tan đều và từ từ thêm sữa đặc vào, dùng máy đánh đều sữa và bơ hòa quyện vào với nhau, nêm nếm lại tùy theo khẩu vị của bạn.


Bước 4: Cho phần kem vào túi đựng kem hoặc túi nilon sạch cắt đầu bao, lắp đui sò, hoặc có thể dùng thìa, múc kem lên trên 2/3 quả dâu tây.


Bước 5: Đặt 1/3 quả dâu còn lại lên, bóp lên phía trên một ít kem tươi để làm chóp.


Bước 6: Chocolate đun chảy, dùng để vẽ mắt và miệng. Bạn có thể làm ông già Noel trang trí cho bánh khúc cây, bánh bông lan hoặc đặt lên bánh bông lan nhỏ để đem tặng người thân hay bạn bè.


 Chúc các bạn thành công và ngon miệng!

_Theo ngôi sao_
Read More...

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

[Truyện ngắn] GIÁNG SINH Ý NGHĨA

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn câu chuyện ý nghĩa của những tấm lòng non trẻ... "Giáng sinh ý nghĩa"

Trong chương trình tin tức lúc sáu giờ tối hôm đó, có một tin đặc biệt về những gia đình cần được giúp đỡ nhân dịp Giáng Sinh. Họ nghèo tới nỗi không có đủ tiền mua thực phẩm, đừng nói chi đến quà Giáng Sinh. Tôi để ý thấy bốn đứa con của tôi đang chăm chú theo dõi.

 Joshua nói:

 - Tại sao chúng ta không chọn một gia đình và giúp họ bằng cách mỗi đứa tụi mình cho bớt một món quà?

 Tôi nhìn về phía chồng tôi, coi thử anh ấy có lắng nghe không và trả lời:

 - Con có ý định gì vậy? Joshua đáp: - Tụi con luôn nhận được nhiều quà. Con lẽ tụi con nên chia bớt quà cho những người khác.

 Tôi có phần ngạc nhiên trước điều đó. Tôi nói:

 - Mẹ nghĩ đó là một ý kiến hay.

 Rồi tôi quay qua mấy đứa kia và nói tiếp: - Còn các con thì nghĩ sao?

 Chad trả lời: - Tụi con may mắn hơn những người đó. Không thể tưởng tượng nỗi lại có những gia đình thiếu cả tiền mua thức ăn. Cho bớt một món quà là điều tối thiểu mà tụi con có thể làm được. Con thấy xấu hổ vì tụi con chưa hề nghĩ tới điều đó bao giờ.


 Sau một lúc bàn bạc, mọi người đồng ý rằng chia sẻ với một gia đình túng thiếu mới là "tinh thần đúng nghĩa" của Giáng Sinh. Chúng tôi gọi điện tới đài truyền hình, và nói với họ rằng chúng tôi muốn giúp đỡ một gia đình, càng đông con càng tốt. Và chúng tôi đã tìm ra - một gia đình có bốn đứa con, gồm một bé gái hai tuổi và ba bé trai chín, mười, mười một tuổi.

Kế hoạch như sau: mỗi đứa con của chúng tôi phải đi mua một món quà cho một đứa trẻ đó, và trừ bớt một món trong danh sách của chúng. Tối hôm sau, vợ chồng tôi dẫn bốn đứa con đến một cửa hiệu đồ chơi lớn. Tôi chưa từng thấy chúng hăm hở đi mua sắm đến thế.

 Ally tiến thẳng tới quầy đồ chơi, quầy búp bê và quầy dụng cụ vẽ. Nó chăm chút lựa từng thứ một để tìm món quà ưng ý. Cuối cùng nó dừng lại ở một con búp bê được quấn trong tấm chăn để người ta có thể ôm ấp và cho ăn. Ally nói:

 - Mẹ, con biết bé gái đó sẽ thích búp bê này, vì nó đúng là món quà mà con muốn ông già Nô-en mang đến cho con.

 Trái tim tôi cảm động khi tôi nhìn cử chỉ tốt bụng, không ích kỷ này. Joshua tìm đến chỗ trưng bày đồ chơi theo phim "Men In Black" và lực một khẩu súng máy dùng để bắn người ngoài hành tinh. Đây là món quà nó rất muốn có, nhưng nó đồng ý tặng cho cậu bé chín tuổi trong gia đình kia. Joshua nói:

 - Con sẽ có những món quà khác. Con biết thằng bé kia sẽ thích món quà này.

 Đứa con trai mười chín tuổi của chúng tôi lựa ra vài chiếc xe đồ chơi mà hồi nhỏ nó rất thích - chiếc xe cứu hỏa màu đỏ và chiếc xe cứu thương. Nó kiểm tra xem còi hụ trên xe có kêu hay không. Xe cứu thương và xe cứu hỏa mà không hụ còi thì chơi làm gì? Còn Matthew tìm được đôi găng bóng chày tuyệt hảo. Nó kêu lên:

 - Tất cả trẻ con đều cần găng bóng chày.

 Nó không thể tưởng tượng được cảnh trẻ con lại không chơi bóng chày! Bốn đứa con của chúng tôi cầm những món quà trên tay, tiến lên quầy trả tiền với vẻ tự hào. Tôi chưa bao giờ thấy nét mặt chúng vui như vậy khi chúng để mọi thứ lên quầy hàng.


Tối hôm đó, vợ chồng tôi quan sát mấy đứa con với sự hãnh diện và lòng thương yêu. Chúng biết thông cảm và biết chia sẻ với người khác từ lúc nào vậy? Chúng tôi không biết chắc, nhưng chúng tôi đang nuôi dạy bốn đứa con và chúng đã khám phá ra "tinh thần đúng nghĩa" của Giáng Sinh.

Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện ngắn
Read More...

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

[EVENT] Anh yêu em như mùa Giáng sinh đầu

Blog truyện ngắn - blogTM giới thiệu đến độc giả truyện ngắn hay "Anh yêu em như mùa giáng sinh đầu"

Ngày ấy, cô và anh là hai người bạn học rất thân. Sớm tối cặp kè, đi đâu cũng có nhau. Anh là người con trai đa tình, phong lưu. Còn cô là cô gái tính tình hoạt bát, vui vẻ nhưng không kém phần đanh đá. Dưới con mắt của mọi người, họ là một đôi trai tài gái sắc, mọi thứ đều vẹn toàn. Nhưng tiếc rằng, giữa hai người không hề có tình yêu.

---
 Cô có người trong mộng, anh cũng vậy. Cô nhận được lời tỏ tình đêm noel, và anh cũng thế.

 Mùa đông năm đó, cả hai người đều bước sang tuổi mười bảy, thời kỳ đẹp nhất của tuổi học trò.

"Nếu nó không còn yêu mày, thì tao yêu mày vậy!"

 Cô nhớ như in, khoảnh khắc năm cô mười tám tuổi, cô và người yêu đã có một trận cãi vã kịch liệt, anh không những không an ủi mà còn phán cho một câu xanh rờn. Khi đó cả hai người đều biết rõ, lời nói này chỉ có thể coi là một câu đùa giỡn không hơn không kém.

 "Nếu nó không lấy tao thì sao?"

 "Nó không lấy mày, thì tao lấy mày!"

 Sau lời tuyên bố hùng hồn, cả hai đều bò lăn ra cười sằng sặc. Con người thật lạ, vừa nãy còn khóc lóc ỉ ôi thì giờ đã tí tửng cười toe toét như không có chuyện gì rồi.

 Bạn bè xung quanh ai cũng bảo, nếu cô và anh không yêu nhau thì quả thật là uổng phí một kiếp người, uổng phí cơ hội ngàn vàng mà ông trời đã ban tặng. Lúc đó, cả hai người đều chỉ nhìn nhau mà cười, vốn dĩ không ngờ rằng sẽ có một ngày lời nói đùa lại trở thành sự thật.

 Thi xong tốt nghiệp lớp mười hai, cô và người yêu chính thức chia tay. Năm ngày tiếp theo sau đó, tình duyên của anh cũng tiếp nối theo chân cô, hệt như một sự tình cờ của số phận.

 Cuộc sống lại vội vã trôi qua, bạn bè xung quanh dường như đều tản đi hết. Cuối cùng vẫn chỉ có cô và anh cùng nhau bước chân về phía cánh cổng đại học.

Mùa đông noel năm đó, anh chính thức ngỏ lời yêu cô. Khi ấy, cả hai người vừa tròn hai mươi tuổi.

Bốn năm sau, cũng vào một đêm noel đầy lạnh giá, anh đứng trước một vườn hoa hình trái tim,quỳ xuống trước mặt cô và chìa chiếc nhẫn lấp lánh ra,nói:

 "Lấy tao ... à không, lấy anh nhé?"

 Rồi không đợi cô mở miệng bằng lòng, anh lại luống cuống nói tiếp, vẻ mặt trông vô cùng tội nghiệp: "Không được từ chối đấy!"

Khi đó, cô đứng chống nạnh nhìn anh, phồng mang trợn má như đe doạ. Cái kiểu cầu hôn vừa lãng mạn vừa sặc mùi uy hiếp thế này thì cô mới thấy lần đầu. Tuy tỏ vẻ khó chịu ra mặt nhưng trong lòng thì cũng muốn lắm rồi, nên buông một câu xụi lơ:

 "Phạm quy!" – Cô giật lấy chiếc nhẫn từ tay anh - "Lấy tạm cái này, xung công quỹ!"

 Anh nghe thế liền vui mừng như bắt được vàng, vừa ôm chầm lấy cô vừa hét:

 "Trời ơi, tui lấy được vợ rồi! Tui lấy được vợ rồi!"

 "Bỏ xuống, chóng mặt quá!" – Cô ngượng đến chín cả mặt, tuy trong lòng khoái muốn chết nhưng vẫn làm ra vẻ.

 "Phương ơi, tao yêu ...!"

 Bốp!

 Chưa thốt hết câu, anh đã bị cô phi thẳng một cước lên mặt, giọng hậm hực:

 "Tao, tao nữa này! Phạm quy lần hai, không lấy vợ lấy chồng cái gì nữa hết, nhé?"

 Cả đêm ấy, anh phải năn nỉ gãy cả lưỡi cô mới chịu nguôi giận. Nghĩ kỹ thì cũng tội, vì cách xưng hô này đã thành thói quen của họ suốt nhiều năm nay, muốn sửa lại đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Vậy nên giữa họ đã giao kèo một quy định: nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng hô "mày tao" thì phải lấy một vật quý giá của mình ra, bỏ vào một chiếc hộp. Rồi chiếc hộp đó sẽ là của hồi môn cho con cái họ sau này.

 Mùa đông năm đó, cô và anh tròn hai mươi bốn tuổi, tay nắm tay nhau cùng bước vào lễ đường, chính thức trở thành một đôi vợ chồng "oan gia".

 Oan gia là bởi vì trong bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, họ cũng xung khắc với nhau qua những lần bất đồng ý kiến, khiến số lần cãi nhau nhiều hệt như ăn cơm bữa. Tuy rằng là vậy, nhưng chiến tranh lạnh chẳng được bao lâu. Vì một lẽ, họ yêu nhau nhiều hơn họ nghĩ.

---
 Cứ như vậy hai năm lặng lẽ trôi qua, những lần cãi nhau không cân sức đó dần dần không còn nữa, thay vào đó là những bộn bề lo toan, tất bật trong đời sống kinh tế. Anh suốt ngày quần quật với công việc, đôi khi quên bẵng luôn kỷ niệm ngày nụ hôn đầu tiên của hai người hay chẳng hạn là ngày tỏ tình đầu tiên, thậm chí cả những lần ôm hôn âu yếm lâu ngày rồi cũng trở nên mờ nhạt, hờ hững.

 Chính vì không cảm nhận được tình yêu của họ như thuở ban đầu, đã có lần cô lên tiếng trách móc:
 "Anh à, dạo này em thấy anh không yêu em như xưa nữa đấy!"

 Anh ngồi trên bàn làm việc, lật tới lật lui tập hồ sơ dày, ậm ừ qua loa:

 "Ừm!" 

"Anh có nghe em nói gì không vậy?" – Cô gằng giọng, cái mặt đen sì như cái đít nồi.

 "Ừm!"

 "Này!"

 Cô phát cáu hét um lên, đến khi anh nghe được mùi cháy khét từ phía bà xã mình mới sực tỉnh ngẩng mặt lên, đánh rơi cả cây bút cầm trên tay,cuống quít nói:

 "Vâng! Anh nghe, anh nghe!"

 Cô trợn mắt, cuối cùng hất tóc quay mông đi, quyết định không thèm ngó ngàng gì đến anh nữa.

Thời gian trôi qua, danh từ xưng hô "mày tao" của năm nào giờ đã được thay bằng anh anh em em ngọt xớt. Cô còn nhớ rất rõ vào thời kỳ hoàng kim của quy định vô cùng "đáng yêu" ấy, nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng tao gọi mày thì phải bỏ xuống một thứ mình coi là quý giá vào trong một chiếc hộp. Trong thời gian đầu, cả cô và anh đều không quen miệng nên luôn bị cái quy định ấy làm khó. Cứ như vậy mà đành cắn răng nhìn những thứ yêu quý của mình lần lượt bị mang đi.

 Có một hôm, cô tậu được một chiếc điện thoại mới tinh đem về, hứng chí quá mà xưng luôn cả mày tao với anh. Thế rồi kết quả là phải khóc lóc một trận um sùm vì bị anh tịch thu luôn chiếc điện thoại xung vào "công quỹ".

 Chiếc điện thoại đó, cho đến bây giờ vẫn nằm yên trong chiếc hộp. Mà chiếc hộp của ngày nào giờ đã được cất giữ vào góc tủ. Gần hai năm lấy nhau về, chiếc hộp kỷ niệm đó dường như đã chìm trong quên lãng. Bởi vì cả anh và cô bây giờ đâu còn làm trái quy luật ấy nữa.

 Nghĩ đến đây, cô không nhịn được liền bật cười. Nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười đã chuyển sang méo xệch. Cô tức mình giậm chân, muốn hét lên rồi lao tới đấm đá túi bụi lên người anh cho bõ cơn tức.

 Có người chồng nào vô tâm như vậy không, thấy vợ giận mà không thèm chạy theo năn nỉ một tiếng!

 Cô thật sự đâu biết rằng, người chồng mà cô rất muốn đánh đấm ngay lúc này đang vò đầu bứt tóc trong phòng làm việc, nghĩ đủ mọi cách để làm nguôi giận bà xã yêu của mình.


 Một hôm, cô phát hiện anh thập thò lén lút ra ngoài, hành động vô cùng mờ ám khiến cô sinh nghi. Cái tật hay suy nghĩ nhiều của phụ nữ liền trỗi dậy, khiến cô nghiến răng trèo trẹo theo dõi anh suốt cả một đoạn đường dài.

 " Á à, nhìn cái mặt kia kìa, chắc là lén tôi đi theo con nào chứ gì?"

 Thấy anh dừng xe ở một tiệm bán hoa, cô cũng dừng xe ở một khoảng cách vừa đủ, phóng với tốc độ như ninja chạy theo anh.

 "Thứ tôi dặn đã có chưa?"

 Cô núp ở một gian hàng bông gần đó, dõng tai nghe mọi động tĩnh sau lưng mình.

 "Có rồi đây. Vợ của anh thật có phước khi có một người chồng lãng mạn như vậy!"

 Bàn tay anh móc ví ra khẽ khựng lại, mắt trân trân nhìn cô gái trước mặt, cười ngượng ngùng:

 "Ơ, sao cô biết?"

 "Loại hoa hồng cầu vồng này tượng trưng cho hạnh phúc, cũng chính là lời yêu mà anh muốn nói với vợ mình. Chúc anh một buổi tối noel vui vẻ!"

Câu nói của cô gái phục vụ khiến anh ngớ người vài giây, sau đó liền cười giả lả tính tiền rồi bước ra ngoài, môi tủm tỉm cười hạnh phúc. Đến khi thấy bóng dáng anh khuất dần, cô lúc này mới sực tỉnh, ngay tức khắc liền chạy như bay ra ngoài, trong lòng lâng lâng một cảm giác khó tả.

 Thì ra cô đã quên mất hôm nay là lễ noel, là ngày kỷ niệm anh cầu hôn cũng như lời tỏ tình đầu tiên của hai người họ. Anh sáng sớm đã chạy ra ngoài mua bông hồng về cũng chỉ muốn dành cho cô một sự bất ngờ. Ấy vậy mà cô đã vội trách lầm anh.

 Cô mang tâm trạng vui sướng chạy thật nhanh về nhà trước anh, sau đó quyết định làm bộ như không biết chuyện gì, cười tủm tỉm ngồi trước cửa nhà đợi chồng mình về.

 Đúng như cô dự đoán, anh trở về nhà với một bó hoa cầu vồng sặc sỡ trước mặt. Tuy nhiên, lần này lại có sự góp mặt của mùi rượu bia nồng nặc đáng ghét.

 Mặt anh đỏ như gấc, mùi rượu xộc lên mũi khiến cô sa sầm mặt . Cảm giác hân hoan vui sướng ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là sự bực bội cáu tiết sắp sửa bùng phát.

 "Tránh ra, đừng chạm vào tôi!" – Ngay khi cô chuẩn bị đỡ lấy anh thì anh đã hét lên, tay chân hươ loạn xạ – "Tôi đã có vợ rồi, đừng chạm vào tôi!"

 Ngớ người vài giây, cô lại nhìn bó hoa anh cầm trên tay, khoé môi nở nụ cười hài lòng:

 "Bó hoa này tặng cho em phải không?"

 Cô lại chuẩn bị giật lấy bó hoa thì anh đã nhanh chóng lùi về phía sau, tay chỉ thẳng vào mặt cô, hét:

 "Này, này! Không được động vào đồ của vợ tôi nhé? Bó hoa này là tôi tặng cho vợ yêu tôi đấy!"

 Cô nhăn mũi, trợn mắt nhìn anh. Cái chiêu lừa tình này trên mạng có đầy rẫy, tưởng cô ngốc không nhận ra à? Đã vậy thì cô đây không thèm đóng kịch nữa:

 "Rốt cuộc anh có bao nhiêu vợ thế hả, chồng?" – Cô tiến sát lại gần anh, hét tướng – "Giả ngây ngô đủ chưa hả, em biết hết rồi đấy nhá?"

 Cả hai vợ chồng rượt đuổi nhau trong phòng khách, chạy luôn lên lầu, cho đến khi cô dồn anh vào phòng ngủ của hai người họ thì mới thôi. 

"Em còn nhớ chiếc hộp ngày xưa của chúng ta chứ?"

 "Nhớ chứ sao không? Em còn nhớ như in cái quy định ngốc nghếch ấy nữa!"

 Cô trề môi, quả thật chiếc hộp đó chứa rất nhiều kỷ niệm tươi đẹp của họ. Thế nhưng đã hai năm trôi qua, những quy định ngốc nghếch ấy đang trôi vào quên lãng cùng chiếc hộp mất rồi còn đâu.
 Đang mải mê suy nghĩ thì bất chợt một chiếc hộp tinh xảo chìa ngay tầm mắt của cô, kèm theo nụ cười đầy quyến rũ của anh:

 "Chúc vợ một đêm noel thật vui vẻ bên anh nhé?"

 Cô tròn xoe mắt nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn anh, khi vẫn còn đang xúc động không nói nên lời thì anh lại tiếp:

 "Vợ à, chúng ta đã là vợ chồng, đã trưởng thành rồi nên có thể những cử chỉ yêu thương không còn mặn nồng như trước. Nhưng tình cảm anh dành cho em vẫn vậy, không hề thay đổi!"

 "Nếu không nhờ cái quy định ngốc nghếch ấy thì bây giờ chúng ta vẫn gọi nhau là mày tao rồi, có đúng không?" – Anh gãi đầu, cười ngốc nghếch – "Anh biết vì mải mê lo cho công việc mà quên bẵng đi em, quên mất cả kỉ niệm nụ hôn đầu tiên của chúng mình, ngay cả kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau cũng không còn nhớ. Vợ à, anh xin lỗi!"

 Nói đến đây, nước mắt nước mũi cô tèm lem cả mặt. Thật đáng ghét, anh làm cô xúc động quá rồi đây nè! "Chiếc hộp ngày xưa hãy để dành cho con cái sau này của chúng ta em nhé? Còn chiếc hộp này ..." – Anh đặt chiếc hộp chạm trổ hoa văn tinh xảo lên bàn tay cô, nghiêm nghị nói – "Nếu sau này anh có làm gì khiến em buồn, thì em hãy viết vào một tờ giấy mắng anh thật thậm tệ, sau đó bỏ vào trong chiếc hộp này. Như vậy thì em sẽ không còn giận nữa!"

 Đêm về khuya, tiết trời càng trở lạnh. Cô và anh tay nắm tay nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lòng tràn ngập hạnh phúc.

"Em à, hình như anh vẫn chưa nói ra ba từ đó nhỉ: Anh yêu em!" Cô lại mỉm cười hạnh phúc, vòng tay qua lưng anh mà ôm chặt lấy: "Cái này có phải là lời tỏ tình không thế?" Không cần một vườn hoa hình trái tim lãng mạn như thuở còn yêu, không cần những lời hoa mĩ chắp cánh bay bổng. Chỉ cần trong trái tim họ luôn thuộc về nhau, vậy là đủ rồi. Có lẽ, đêm nay là đêm giáng sinh ấm cúng nhất, hạnh phúc nhất của cô và anh rồi, đúng không?

"Truyện ngắn được gửi đến từ một email xin được giấu tên"

Read More...

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

HAY MÌNH LẤY NHAU EM NHÉ

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn: "HAY MÌNH LẤY NHAU EM NHÉ". Tình yêu đôi lứa và cái kết viên mãn của nó chính là hai người chính thức đến với nhau - kết hôn. Hãy cùng đọc và cảm nhận hương vị của tình yêu, của hạnh phúc.
*
Tôi thảng nhìn anh, không quá ngạc nhiên.
26 tuổi, tôi cần một người yêu khi xung quanh bạn bè độc thân chẳng còn nhiều. Cần nhưng chưa thực sự muốn. Cần để khi ai hỏi có người yêu chưa? Lúc trả lời, bớt phải nghe mấy tiếng: Ế, kén chọn vừa thôi….
Anh 32 tuổi, cái tuổi cần có một gia đình. Anh có nhà, có xe, có công việc ổn định, biết tặng quà vào những dịp lễ tết đón đưa, biết quan tâm đúng mực, vừa vừa không thái quá. Tôi nhận lời yêu anh sau những tháng café rải rác khắp Hà Nội, truyện trò, tâm sự, sẻ chia. Vắng anh cũng thấy thiếu. Giống một tình yêu, có điều hơi thiếu mùi say đắm. Nhưng người ta chẳng nhắc nhở tôi rằng, say đắm chỉ tồn tại vào những tháng đầu, khi người ta còn đang chết ngập trong mớ cảm xúc mới về nhau.
- Mình lấy nhau đi, tìm hiểu thế đủ rồi em ạ!
Anh nói vội sau những nụ hôn dài mê mải. Tôi ngất ngây trong hạnh phúc tràn đầy.
Tình yêu thời sinh viên, chưa ám mùi bon chen thường nhật, chưa có bóng dáng của nhà, của xe, của công việc ổn định, của gia đình. Thế mà tình yêu đầu rồi vẫn phải xa nhau. Café ngày vắng, hoang hoải đến tê lòng.
- Uhm, hay là mình lấy nhau?
Tôi không biết đang tự hỏi mình hay trả lời anh. Café ngày vắng, 2 đứa ngồi lặng thinh, hỏi người đối diện, hỏi lòng, hỏi bố mẹ hay đang hỏi bạn bè? “ Lấy nó đi còn gì, yêu nhau cả năm trời, mà 2 đứa cũng hợp, điều kiện lại đủ cả rồi.”
Anh cũng như tôi, đã có một tình yêu đầu nông nổi, nhưng ngọt ngào, ấm áp và bền lâu. Chị ấy tóc dài ngang lưng, uốn những lọn sóng lớn mềm mại, chị ấy đưa đôi tay trắng trẻo, hất gọn những đám tóc mai bối rối từ bờ vai trái sang bờ vai phải, nghiêng đầu cười: Chào em!
Tôi không ghen, quả thực không hề ghen. Tôi ngưỡng mộ vẻ dịu dàng, xinh đẹp từ chị ấy thoát ra, nở một nụ cười thân thiện: Chị là bạn anh Dũng ạ!
Con gái xinh ai mà chẳng thích, tôi cũng thích, còn anh, liệu vẫn thích?
Tôi biết về chị qua những tấm ảnh hai người chụp chung, những câu bông đùa vô tình lúc 2 đứa cùng gặp bạn bè anh. Anh không giải thích gì nhiều, đưa tôi về, chỉ nói khẽ:
- Chị ấy là mối tình đầu của anh!
Tôi nới lỏng vòng tay ngang eo anh, cũng khẽ trả lời:
- Vâng, em biết…
HAY MÌNH LẤY NHAU EM NHÉ

Hà Nội những ngày mưa dài, trời ủ dột, xám ngắt, buồn tênh. Đã lâu tôi không trở về quán cũ, nơi tình yêu đầu tiên của tôi, bắt đầu và kết thúc. Đôi lúc tôi vẫn nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào, những giọt nước mắt vội vã, nhớ về anh ấy, người mà tôi đã từng yêu thương vô điều kiện, không tính toán, dù cũng đã vài năm. Nhớ thôi, cảm giác không còn lại nhiều.
Có lẽ Dũng cũng như tôi, cũng nhớ chị ấy đôi lúc, chắc chỉ là đôi lúc như tôi. Tất nhiên rồi, làm sao mà người ta quên nổi, quên hết, quên sạch sẽ, quên trọn vẹn một người, mà thi thoảng trong đời, vẫn còn bắt gặp, người đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời.
Tôi chẳng có máu hoạn thư mà ghen với lác đác tin nhắn sau lần gặp gỡ vô tình tại Maxx café của chị gửi cho anh. Tôi chỉ im lặng, cho anh biết tôi cảm giác thấy điều gì không ổn.
Điều ngăn tôi nổi điên, tỏ quyền với anh, là bởi tôi chưa thực sự nghĩ tôi yêu anh, còn anh cần một người làm vợ, một người toát lên cái vẻ có khả năng chăm sóc tốt cho gia đình, như tôi. Đã không chắc có phải tình yêu, thì tôi càng chẳng thể làm cái điều mà mọi người- yêu có thể.
Tôi lặng lẽ, quan tâm, hỏi han, coi như chẳng biết gì.
- Anh ơi, mệt quá, em sốt rồi, mua cái gì qua cho em ăn nhé!
- Uhm, anh gọi cái gì qua cho em ăn nhé, anh phải đi có việc bây giờ không qua được, xong việc anh qua với em luôn.
- Vâng.
Ở tuổi 26, tôi tự chăm lo cho bản thân mình rất tốt, nhưng tôi cần được người tôi yêu quan tâm và chăm sóc, tôi muốn thấy mình yếu đuối lúc ở bên anh.
Tôi nằm mơ màng trong căn phòng 20 m², thoảng mùi lavender anh yêu thích, nghe vẳng tiếng điện thoại trên bàn, tôi vươn tay với, nhìn màn hình, uể oải thưa: Con nghe đây?
Mẹ ngập ngừng ở đầu dây bên kia, tôi đoán được mình sắp phải nghe gì, trong sâu thẳm tôi đã trốn tránh sự rạn nứt này suốt những năm học đại học, tôi không dám tin là tình yêu của ba mẹ, với cái bằng chứng là tôi, mạnh khỏe, trẻ trung, và thành đạt đây, cuối cùng lại cạn vơi, rồi bốc hơi như đám nước lầy sau cơn mưa bị nắng thổi bay không dấu vết. Ba mẹ chia tay không ầm ĩ, ồn ào, không cãi vã, thảng là một vài sự khó chịu thoáng qua trong đáy mắt 2 người, trên mâm cơm 3 người trước đây từng đầm ấm. Và im lặng. Cả mẹ và ba, đều đã tìm ra cho mình một người thắp lại tình cảm yêu thương vốn ở đáy lòng mà lâu nay bị những điều vụn vặt của cuộc sống dội tắt. Tôi biết rõ điều đó khi ba mẹ không ngủ chung giường và thường xuyên giữ im lặng lúc có nhau trong gia đình. Tôi dọn ra ở riêng ngay khi kiếm được việc làm ổn định. Tôi mất dần lòng tin vào thứ tình cảm mơ hồ, mỏng manh ấy. Người tôi yêu nhất và cũng yêu tôi nhất cuối cùng cũng bỏ tôi đi vì những điều vụn vặn. Những người tôi tưởng yêu nhau nhất, rồi cuối cùng cũng bỏ nhau đi, xa mãi về hai hướng ngược nhau. Tôi nên tin ai?
Anh
Nước mắt ngắn dài, tôi phóng xe đến nhà anh, ướt sũng.
Hà Nội vẫn mưa đều. Đứng lại một chỗ, chỉ thấy lác đác mưa, đi rồi mới thấy, xa xôi có chừng ấy mà đã mịt mờ, mưa dày hạt, thấm ướt áo. Tôi quên mất anh bảo bận, chỉ nhớ là mình rất cần được ở bên anh, nên nhanh thật nhanh phóng đến. Cảm giác tủi thân mỗi lần ốm, cộng thêm cái trống rỗng lúc mẹ nói: Ba mẹ làm thủ tục ly hôn xong rồi! làm tôi quên. Ấy vậy mà đèn nhà anh vẫn sáng.
Tôi gửi xe trong hầm, lạnh run lập cập, mắt đỏ hoe, nhưng miệng vẫn chuẩn bị cười, đưa tay bấm chuông cửa, để anh vội vàng hỏi Sao thế? Để anh trách mắng Em đừng cười, ôm vào lòng, giục, Khóc đi em…
Cánh tay tôi buông rơi, chậc hẫng. Cửa mở rồi, và chị ấy đang cười, nói với vào trong:
- Em xuống siêu thị mua thêm bỏng anh nhé!
À ra họ chuẩn bị xem phim, à ra anh bận có việc với bạn gái cũ.
Chị giật mình thấy tôi, bất giác chẳng nói nổi một lời chào cho phải lẽ. Tôi đưa tay, vụng về gạt nước mắt, cười:
- Anh Dũng đâu chị? Em định tạt vào mượn cái áo mưa?
Nói dối, ai cũng hiểu là nói dối, đã ướt sũng rồi còn áo mưa làm gì. Nói dối…
Anh bước từ trong nhà ra, lặng im.
Đáng ra, tôi có quyền căn vặn: Hai người đang làm gì thế? Tại sao anh nói dối tôi?
Đáng ra, tôi có quyền khóc lóc, vì thấy mình hụt bẫng, tôi đang đứng ở cửa, như 1 vị khách không mời. Ai mới là người yêu? Còn ai là người anh muốn lấy làm vợ?
Thế nhưng tôi lại cười, tôi vẫn cười như lúc buồn tôi hay thế. Càng buồn lại càng ham cười. Vả lại, chút sức lực cuối cùng của tôi, cũng đã theo nụ cười chị ấy, rơi xuống nơi nào đó tôi cũng chẳng rõ ở đâu.
Anh chạy đuổi theo tôi, giữ tay, nài giải thích.
- Cô ấy, mới bị anh người yêu bỏ, cộng thêm chuyện bố mẹ ly dị, nên mới tìm đến anh để chia sẻ, em đừng hiểu nhầm.
- Em có hiểu nhầm rằng anh nói dối em không? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng quên chị ấy? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng một lần thật sự yêu em? Hiểu nhầm anh chỉ yêu em vì anh cần lấy một người làm vợ?
Tôi nói một hơi, bình thản, nhẹ bẫng. Tôi biết rồi mình sẽ mềm rũ những ngày tới, những ngày chỉ nghĩ thôi cũng ứa nước mắt ra được rồi.
- Nói thêm nữa, em đến để báo anh biết, là anh vừa làm cho em rơi vào hoàn cảnh giống hệt như chị ấy.
Tôi đội mưa đi, đội mưa về. Bỗng nhiên tỉnh táo lạ, cơn sốt chập chờn lúc chiều như cũng chẳng còn chỗ chen vào mớ hỗn độn trong tôi.
Hà Nội còn mưa dài những ngày tháng 3 lặng lẽ. Còn tôi khóc dài mỗi tối, vì chợt nhận ra rằng, dù 26 tuổi, tôi vẫn còn đầy vẹn tình yêu, yêu anh ấy, hóa ra còn nhiều hơn những gì tôi tưởng. Nhưng tôi không định tranh cướp những gì chẳng thuộc về mình, nên tôi lặng thinh chấp nhận những điều mình chẳng muốn.
Nửa năm sau, tôi ước mình đã nguôi ngoai, nhưng thực ra, tôi vẫn khóc mỗi khi mưa dài. Anh hẹn tôi ở một quán nhỏ. Mỉm cười: Chào anh!
- Đến dự đám cưới anh em nhé!
Tôi sững sờ. Miễn cưỡng nhận tấm thiệp mời đỏ.
- Bất ngờ quá- giọng tôi run run, chẳng biết phải nói gì lúc này.
- Em xem thiệp mời đi, và nhất định đến dự nhé!
Tôi mở tấm thiệp đỏ, rồi nhìn anh, mắt nhòe nhoẹt nước. Anh ôm siết tôi vào lòng:
- Lấy anh nhé! Không phải hay mình lấy nhau đi nữa, mà là chúng mình lấy nhau đi. Chúng mình nên lấy và chúng mình phải lấy nhau đi em à. Anh có 6 tháng để biết rằng, ngoài vợ, anh cần một người để yêu, và anh biết là anh sẽ khổ sở thế nào nếu thiếu em. Cô ấy chỉ là ảo tưởng về một tình yêu đẹp đã hết, còn em là hiện thực của anh. Anh xin lỗi, xin lỗi bằng cả cuộc đời anh, được không em?
Tuổi 26, hay tuổi 32, người ta vẫn có thể yêu nhau bằng tất cả trái tim mình. Người ta cứ ngỡ khi người ta trẻ, người ta không có gì, thì tình yêu đó là tình yêu cao cả, là duy nhất, là sâu sắc, là có một trên đời. Nhưng khi người ta có tất cả, người ta cần yêu bằng một trái tim đầy đủ, không phải yêu vô điều kiện, mà yêu bằng tất cả điều kiện của mình.
Và 26 tuổi, người ta vẫn có thể yêu như lúc 18 đôi mươi.
- Vâng, mình lấy nhau đi anh!
Hà Nội tháng 4, cô dâu mỉm cười, mặc váy cưới chụp ảnh dưới những chùm hoa sưa trắng muốt…
Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read More...