Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Dưới tán phượng hồng

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến quý bạn đọc truyện ngắn: "Dưới tán phượng hồng" - một câu truyện nhẹ nhàng và trong sáng tựa như cái tuổi học trò vậy. Hãy một lần quay lại với tuổi trẻ, được sống, được học tập và vui đùa bên bạn bè, thầy cô.
---------------
Dưới tán phượng hồng

Cô lên lớp thông báo bận họp cho cả lớp nghỉ tiết đầu ngồi tại lớp, tiết sau học bình thường, cả lớp reo ầm lên sung sướng, tôi cũng cười toe, chợt nhớ bài văn với ngôn từ mượt mà,”…mỗi lần bệnh không đi học được, mất bài, tôi tiếc ngẫn ngơ, thương trường nhớ lớp…”, “Thương” đám bạn nhiều chuyện với những trò nghịch ngợm thì có chứ tiếc bài thì tôi chắc một điều là “không!“

Sau khi nghe ân huệ cô vừa ban ra, cả lớp nghiêm túc tận hưởng bằng cách râm ran tụm năm tụm bảy trò chuyện, tên Hà ngồi cạnh tôi cũng bỏ qua bàn bên ngồi với nhỏ Hồng. Bàn hai người còn mình tôi, đây là dịp hiếm hoi nằm dài ra bàn mà không bị ăn vài nét mực trên tay. Tôi khoanh tay trước bàn, nằm úp hai phần ba mặt lên tay chỉ chừa đúng hai con mắt nhìn về phía bàn ba dãy bên kia. “Mục tiêu” của tôi đang cặm cụi làm bài gì đó, mái tóc phủ hờ trên trán, đôi mắt nhìn đăm đăm vào tập, lâu lâu cắn bút với vẻ bực bội, khuôn mặt gầy gầy, sóng mũi cao cao, hàng chân mày lưỡi mác rậm đen vắt ngang trán, tôi cực kỳ thích đôi chân mày ấy, mà đúng hơn là, tôi thích tất cả những gì của “Mục tiêu”…

- Qua đây chơi!!

Tiếng nhỏ Hạnh làm tôi ngơ người, đang khoái chí với cảm giác nhìn lén thì nhỏ vẫy vẫy tay (rõ khổ, chắc tại nhỏ thấy tôi đang nhìn về phía đó tưởng tôi nhìn nhỏ nên kêu qua đây mà – “mục tiêu” của tôi ngồi ngay sau lưng nhỏ). Tôi cười lắc đầu, và ngồi yên vị tại bàn làm cho hết công việc nhìn lén của mình.

Tôi mới chuyển trường từ quê lên đây vào lớp 11A này được một tuần nên vẫn chưa quen biết nhiều. Hạnh dĩ nhiên là người bạn đầu tiên, vì chúng tôi học cùng nhau từ năm lớp 7 rồi cấp ba tôi chuyển đi, giờ chuyển về lại. Nhớ ngày đầu biết nhau nhỏ ghét tôi vì một lý do hết sức vô lý: vừa chuyển trường vào lớp tôi nhỏ ngồi gần Thoa, thầy chuyển chỗ nhỏ xuống bàn tôi vì cái tội… cao nhất lớp, không được ngồi gần cô bạn mới mà nhỏ thích nên thành ghét tôi. Vậy mà sau một thời gian chúng tôi là trở thành bạn thân như hình với bóng lúc nào cũng gắn lấy nhau làm bạn bè cứ nghĩ “Ô môi”. Người kế tiếp là Hà, tên bạn cùng bàn đáng ghét, cứ thích gây cấn với tôi vì cái chỗ ngồi bé tẹo. Người thứ ba là “Mục tiêu“, được giới thiệu qua nhỏ Hạnh vào ngày đầu vào lớp.

Tôi có ấn tượng về hắn ngay ngày đầu tiên, sau khi cất cặp, nhỏ Hạnh dẫn tôi ra hành lang nơi hắn đang đứng làm màn giới thiệu chớp nhoáng:

- Đây là Hoa, bạn Hạnh hồi cấp hai, còn đây là Hùng lớp phó lớp mình đó.

- Chào bạn.

Tôi chào hắn, hắn nở nụ cười thật tươi, sân trường tháng ba nắng đầy trên tán lá, nụ cười hắn đón những tia nắng sớm lung linh, tôi choáng ngợp trong giây phút, thấy tim mình… rung rinh. Phải kìm nén lắm tôi mới giấu cảm xúc đang dâng tràn, nhỏ Hạnh rất hiểu tôi, lơ ngơ một cái thế nào nhỏ cũng nhận ra ánh mắt khác lạ của tôi mà tra hỏi cho tới nơi.

Nghe qua tiểu sử của hắn thì đó là một tên đáng gờm, học giỏi đều tất cả các môn, thi đâu đậu đó, môn nào cũng có thể thi học sinh giỏi được hết. Nhưng có một điều là hắn vẫn còn vô tư lắm, chưa mến ai bao giờ, đó quả là một cơ hội tốt cho tôi. Sau vài phút tôi biết đại khái về hắn như thế, tôi muốn hỏi thêm thông tin từ nhỏ Hạnh nhưng sợ nhỏ tinh ý nhận ra là tôi đang bị sét đánh ngay cái nhìn đầu tiên thì tôi không yên với nhỏ.

Từ hôm ấy vào lớp tôi hay cố tình nhìn xuống bàn Hạnh và xuống bàn nhỏ thường xuyên khi ra chơi năm phút. Hắn là một người dễ gần và vô tư nên ai cũng có thể làm bạn được và chúng tôi là bạn. Tôi và Hạnh lúc nào cũng đi cùng nhau, đi học, đi về, ra chơi. Tôi bắt đầu thấy không bình thường khi cứ sóng đôi cùng nhỏ như thế và chẳng có cơ hội nào để nói chuyện riêng với hắn…

***

Như thường lệ sáng tôi chờ Hạnh ngay ngã ba Đồi Thông nhưng chờ mãi không thấy nhỏ ra, đã trễ giờ nên tôi ba chân bốn cẳng đạp tới trường. Suốt tiết học đầu tiên tôi cứ bần thần không biết nhỏ bị gì mà nghỉ học ngang xương, nhưng tôi đoán tám phần là ngủ quên. Giờ ra chơi tôi ra hành lang nhìn xuống sân trường, nhìn những tà áo dài bay phất phơ trong gió, có nhỏ còn cột tà áo dài lại đứng vòng tròn chơi đá cầu, lâu nay đi đâu cũng có nhỏ Hạnh giờ có một mình cứ thấy vắng vắng.

Đứng nhìn mọi người hồi lâu không ai nói chuyện cũng chán, tôi xuống cầu thang đi ra sân thể dục sau trường. Ngồi dưới gốc phượng già, tôi nhặt một cọng lá phượng khô ngồi quét qua quét lại trên đất cho tới khi chổ ấy nhẵn bóng rồi vẽ vu vơ trên ấy những hình thù không tên. Trời hôm ấy nắng trong, gió nhè nhẹ, chỉ có mỗi mình tôi giữa khoảng sân thênh thang và trên những tán phượng xanh đã điểm xuyết một vài nụ hồng. Tôi hát vu vơ.

“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu, cành phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám, tuổi chẳng ai hay thầm lặng mới tình đầu…“

Câu hát vừa dứt, tôi bật cười sao giống tôi quá, tự nhiên mới chuyển về trường lại thấy tương tư ánh mắt của hắn. Nhiều đêm tôi nằm mơ thấy hắn chở tôi đến trường, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi đặt vào đó cánh bướm phượng. Giấc mơ, có lẽ là những ước muốn yêu thương trong vô thức, tôi nghĩ về hắn từng ngày, nhìn hắn từng ngày, nên hắn cũng đi vào cả giấc mơ của tôi.

- Hát hay quá ha, mà sao ra đây ngồi một mình vậy.

- Ơ, ….thì có một mình nên ngồi một mình chứ sao.

Hắn đứng sau tôi tự lúc nào, cất tiếng hỏi làm tôi giật bắn mình, ú ớ vài tiếng rồi cũng trấn tỉnh trò chuyện với hắn. Thầm nghĩ “Sao linh vậy không biết, đang nghĩ về hắn thì hắn sau lưng“. Hắn vô tư ngồi xuống gần bên cạnh tôi làm tim tôi đập liên hồi, đập nhanh còn hơn tiếng trống trường, “Há chẳng phải là tôi ước một lần được ngồi cùng hắn thế này sao?“

- Hôm nay sao Hạnh nghỉ vậy?

- Hoa cũng không biết, để trưa về ghé vào nhà xem sao.

Hắn ngồi huyên thuyên, nói chuyện với tôi về hắn, về những vấn đề hắn quan tâm, và về cuộc sống gia đình. Tự nhiên hắn nói rất nhiều, đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện riêng với nhau, lòng tôi vui như trẩy hội, còn gì hạnh phúc bằng khi được hiểu hơn về người mình mến kia chứ. Gia đình hắn nghèo, nên hắn ráng học, ước mơ làm Bác Sĩ như anh Hai hắn. Hắn hỏi về tôi, tôi cũng kể về giấc mơ Họa Sĩ của tôi. Chung nhau một chữ “Sĩ ” và thế là hiển nhiên tôi nghĩ rằng tôi hợp với hắn, một suy nghĩ ngây ngô cho những yêu thương của tôi ấy mà, và tôi nghĩ mình có quyền đó.

Đang ngồi trò chuyện thì tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, chưa bao giờ tôi thấy trống trường vô duyên đến thế. Tôi sóng bước cùng hắn và không quên ước rằng sẽ mau chóng được đi bên hắn từng ngày. Vừa tới cầu thang hắn ghé vào tai tôi.

“Hát hay lắm á!“

Rồi chạy nhanh lên cầu thang. Tôi cười vì điệu bộ của hắn, sao mà dễ thương quá. Bước từng bước lên cầu thang, sự mến thương trong tôi cũng cao dần như những bậc thang ấy…


Suốt buổi học tôi học hành say sưa vì cũng muốn mình giỏi như hắn. Thế đấy, tuổi mơ của chúng ta có nhiều điều lạ lắm, thích một ai đó, luôn muốn mình vươn lên để bằng người đó, để bước đi chung đôi mà không có những khập khiễn, thua kém.

Tan học, tôi ghé nhà nhỏ Hạnh, nhỏ ra mở cổng trong bộ đồ ngủ, tôi đoán không sai, nhỏ ngủ quên chứ có chuyện gì đâu.

- Hay quá ha, để tui chờ rồi ở nhà ngủ vậy hở, sáng mém tí bị nhốt ngoài cổng.

- Xin lỗi ha, tại tối qua “khóc hu hu” nên sáng ngủ quên.

Nhỏ ghé vào tai tôi trả lời như thế vì sợ ba nghe. Hai đứa ra gốc mận ngồi trên võng tâm sự vừa ăn mận với chén muối ớt thật cay. Nhỏ là thế, hôm nào buồn gì, ghét ai là làm muối thiệt cay mà không báo trước làm có hôm tôi ho sặc sụa vì vị cay xè ấy.

- Lại có chuyện gì à?

- Ừ, hôm qua tui mới biết là tên Long bỏ tui đi yêu con nhỏ lớp 12C, khóc suốt đêm qua…

- Trời, khùng quá, không yêu thì thôi, quên đi, mắc gì phải buồn.

- Tại tui yêu, Long yêu tui lắm, chắc tại con quỷ nhỏ kia tán tỉnh.

- Trời đất, nghĩ vậy mà cũng nghĩ, nó không yêu thì có thiên lôi tán cũng không yêu chứ ở đó mà nói lung tung.

Tôi cự cho nhỏ một trận vì ngồi bênh vực người đã bỏ nhỏ theo đứa khác, nhỏ ngậm ngùi im lặng một hồi rồi khóc hu hu thấy mà thương. Nhỏ Hạnh vốn là người sống nội tâm và yếu đuối, cái gì cũng khóc, trái hẳn tính mạnh mẽ của tôi, ấy thế mà hai đứa lại thân nhau hơn chị em ruột, có lẽ đó là luật bù trừ mà người ta vẫn thường nói. Trò chuyện một lúc rồi tôi về, từng vòng xe lăn bánh giữa trưa nắng chang chang, tôi nghĩ về chút tình cảm mến thương mà tôi dành cho hắn, không biết nó sẽ có trong tôi bao lâu và hắn có thể thích tôi không… Bao suy nghĩ qua nhanh trong đầu, tôi thôi không nghĩ nữa nhìn về khoảng trời xanh, mây trắng phía trước. Đường trưa vắng tanh, tôi hát vu vơ theo từng tiếng cót két của vòng xe về nhà.

Sau một thời gian tôi và hắn trở thành bạn thân, mến thương trong tôi cũng đã có chút bền lâu và đến độ chín muồi, nhưng tôi không dám bày tỏ, cũng không dám kể với nhỏ Hạnh. Trong tôi có một sự dè chừng, e ngại, sợ phải nhận một lời từ chối nên cứ len lén nhìn hắn, đi bên hắn, huyên thuyên cùng hắn trong tình bạn dịu dàng nhất.

Thích một người mà không dám nói đó chẳng phải là ngu ngơ lắm sao? Yêu một người mà không dám nói đó chẳng phải là hèn nhát lắm sao? Nhưng lúc đó tôi lại chọn cho mình sự im lặng hèn nhát ấy, đơn giản là vì tôi vẫn muốn bên hắn mỗi ngày, vì nếu nói ra mà nhận phải một lời từ chối thì ánh mắt nhìn nhau sẽ ngại ngần, xa cách. Và lúc ấy tôi đã chọn giải pháp an toàn cho nhịp đập yêu thương của trái tim tôi.

Ngày tháng trôi qua, bạn mới, trường mới đã trở thành chốn thân quen cũng là lúc phượng nở đỏ rực trước sân, mùa thi về trong từng lớp học, ve sầu tấu lên khúc tình ca gọi hạ về. Mưa bắt đầu giăng đều trên con dốc đến trường. Sáng trời mưa, nhỏ Hạnh đi học không đem áo mưa ướt nhẹp khi ra tới ngã ba, thế là đi về nhờ tôi xin phép dùm. Hôm ấy thầy cho nghỉ tiết ba, tiết tư kiểm tra dặn lớp ôn bài. Trong khi mọi người ngồi trong lớp thì tôi ôm vở ra gốc phượng sau trường, xui cho nhỏ Hạnh là hôm nay có kiểm tra đột xuất lấy điểm bổ sung mà nhỏ lại nghỉ.

Mưa Tây Nguyên thật ngẫu hứng, sáng mưa như trút nước đủ làm cho nhỏ Hạnh về rồi trời lại rực nắng tươi trong. Đang mở tập học bài thì vài giọt nước trên cành phượng rơi xuống ướt loang lổ nét chữ trong tập. Phản xạ tự nhiên, tôi ngước nhìn lên cao xem ai là “thủ phạm” của giọt nước kia. Chẳng ai cả, chỉ là cơn gió qua, tôi lầm bầm rồi tủm tỉm cười, “Cái giọt nước này, làm ướt tập của tao mạy“.

- Lại ra đây ngồi à?

- Ừm, trong lớp ồn quá không học được.

- Mình cũng thế, ra đây cho yên tĩnh.

Lại là hắn, trên tay cũng cầm cuốn tập như tôi. Không biết có cố tình cố ý gì không mà sao lúc nào ra đây cũng gặp hắn, những lần tôi với nhỏ Hạnh ra đây chơi cũng gặp, có khi hắn cũng thích gốc phượng này như chúng tôi cũng nên.

- Xui ghê, sáng mưa nhỏ Hạnh bị ướt nên về giờ lại kiểm tra.

- Không sao đâu, bài này thầy nói cho làm để thay điểm cho bạn nào yếu mà, không làm cũng được.

Tôi bắt chuyện và mừng thay cho nhỏ vì thông tin đó. Từ lúc hắn ra đây, tôi không tài nào tập trung học được, nghe hắn nói là tâm trí cứ để tận trên cành cây, tim thì nhảy hết điệu tango, tới chachacha rồi lại về với điệu slow nhẹ nhàng… Muôn nốt nhạc cất lên khi ngồi bên hắn.

Bất chợt hắn đưa tay lên tóc tôi làm tôi giật mình né ra.

- Lá rơi lên tóc nè!

Hắn đưa lên lá phượng vàng con con, cười thật tươi, lại cũng nụ cười ấy, nụ cười ngày đầu tiên tôi gặp hắn, chứa đầy tinh khôi trong đáy mắt lung linh. Một thoáng bối rối, tôi nhìn bâng quơ chổ khác, nghe ra được dư vị của hạnh phúc khi ai đó đưa tay lên tóc mình.

Chúng tôi ngồi bên nhau học bài thi thoảng nhìn nhau cười bâng quơ một cái. Giây phút bên người mình thích thường qua nhanh hơn thì phải, cả hai hối hả chạy vào làm bài kiểm tra. Tôi nộp bài cuối cùng, thầy thu bài rồi ra khỏi lớp, lúc này tôi mới dở tập ra kiểm tra lại kết quả. Bất ngờ một tờ giấy rớt ra từ giữa những trang mực loang lỗ lúc nãy

Hoa này, tớ thích cậu, tớ thích cách cậu ngồi vẽ vu vơ trên mặt đất, tớ yêu giọng hát mềm mại của cậu và thích câu nói đầy tinh nghịch của cậu ban nãy” Cái giọt nước này, làm ướt tập của tao mạy”. Tớ đã âm thầm thích cậu từ lúc cậu bước vào lớp, tớ vẫn lén nhìn cậu khi cậu quay xuống cười với Hạnh, và tớ nghĩ đã đến lúc nên nói với cậu điều ấy. Tớ đợi cậu nơi gốc phượng sau giờ tan học. Nếu cậu không ra thì chúng mình vẫn là bạn của nhau Hoa nhé!

Bao mến thương, hy vọng nhưng không dám nói, cứ ấp ủ trong lòng nỗi niềm tương tư, rồi một ngày mới biết người ta cũng dành cho mình một tình cảm như thế, hạnh phúc vỡ òa, yêu thương lan nhanh qua từng ánh mắt, nụ cười, hơi thở rất nồng, tim tôi đập rộn ràng.Tôi muốn quay xuống nhìn hắn, cười một cái để nói rằng tôi cũng mến hắn, nhưng lúc ấy tôi như tượng đá ngồi im bất động nhìn trân trân vào mảnh giấy trên tập, đọc đi đọc lại không biết bao lần.

Cả lớp lần lượt ra về, tôi vẫn ngồi đấy cho đến khi chỉ còn mình tôi trong niềm hạnh phúc đang ùa đến chếnh choáng. Bỗng dưng thấy yêu quá lớp học này, yêu quá dãy bàn ba hắn ngồi, yêu quá cô bạn thân của tôi vì hôm nay nghỉ học nên tôi mới có cơ hội được …nhận thư tình.

Tôi đứng dậy, đi về phía cầu thang, đi về phía gốc phượng già. Trên cao, trời xanh đang rải nắng vàng, tôi bước đi nhẹ nhàng theo từng nhịp tim yêu.
Tác giả: Tuyền Nguyên
Read More...

[Món ngon dễ làm] Mực ống xào xóc mắm

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu các bạn món ăn ngon "Mực ống xào xóc mắm"

Mực ống là một trong số những món hải sản được ưa chuộng và dễ làm. Hương vị tuyệt vời của món mực chiên nước măm mang lại cho bạn một cảm giác khó quên hơn bao giờ hết. Sau đây là công thức chế biến đảm bảo cả gia đình bạn sẽ rất thích thú với món ăn này!


Nguyên liệu cần chuẩn bị :
- 200g mực ống
- 1 thìa cà phê bột ngọt
- 2 thìa súp nước mắm
- 2 thìa súp tương ớt
- 1 thìa cà phê hạt tiêu
- Dầu ăn, rau mùi, hành lá, húng,..

Cùng thực hiện nhé: 
Bước 1:
Mực ống rửa sạch, moi bỏ ruột, rút bỏ nanh mực, xẻ phần mắt mực để rút bỏ túi mực, rửa sạch lại lần nữa, để ráo hẳn rồi khứa dọc nhiều đường trên thân mực.

Bước2: 
Bắc chảo dầu nóng, cho mực vào chiên ngập dầu, để lửa vừa. Khi mực chín vàng, vớt ra, dùng khăn giấy sạch để thấm khô dầu. Xắt mực thành miếng vừa ăn.

Bước3:
Làm sốt nước mắm: nước mắm, đường, tương ớt, tiêu, một ít bột ngọt đổ vào bát trộn đều cho tan đường và bột ngọt.

Bước 4: 
Cho chút dầu vào chảo, để lửa lớn, đổ mực vừa chiên vào chảo, rưới sốt nước mắm vào rồi xóc đều cho mực thấm nước mắm, ngửi thấy có mùi thơm của mực và nước mắm quyện vào nhau thì tắt bếp. Có thể thêm một ít hành lá cho món ăn thì nó sẽ trở nên hấp dẫn hơn. Xếp mực ra đĩa, trang trí với rau thơm. Khi ăn dùng kèm với tương ớt. Vậy là bạn đã có một món ngon cho vào thực đơn của mình rồi.


Chúc các bạn thành công và ngon miệng !
Read More...

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

LY HÔN

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn cảm động "LY HÔN"
Anh chia tay với chị sau 10 năm chung sống. Có 2 mặt con, đứa con gái lớn học lớp 4, thằng út lên 6 tuổi. Cả hai đứa đều ngoan và hiểu chuyện,có lẽ do hoàn cảnh bố mẹ hai nơi nên chúng nó cũng có suy nghĩ già trước tuổi.
Sau khi li hôn,chị để cả hai đứa con lại cho anh nuôi còn chị thì chọn cho mình con đường mới với mong muốn đổi đời là đi lao động bên Đài Loan.
Còn anh, sau cuộc hôn nhân đổ vỡ anh trở nên chán nản không chịu làm ăn gì mà suốt ngày say rượu.
Có những ngày anh đi từ sáng đến tối khuya mới về nhà mà chẳng quan tâm gì đến hai con.
Hai đứa trẻ thiếu sự chăm sóc của mẹ,bố thì chẳng quan tâm gì vậy mà chúng vẫn ngoan và biết yêu thương nhau. Nhỏ như vậy mà đã phải lo cơm áo gạo tiền. Những người lớn - bố mẹ chúng nó chỉ nghĩ cho bản thân mình. Yêu nhau rồi kết hôn, khi cái cụm từ “Cơm áo gạo tiền“ nó quá đỗi nặng nề thì họ lại buông một câu “Hết yêu“ hay đại loại như “mệt mỏi“ rồi buông bỏ những thứ mà bấy lâu nay đã vun đắp. Và chính những đứa trẻ ấy lại là nạn nhân trong cuộc hôn nhân đó.
LY HÔN

Sau mỗi buổi học, đứa con gái vẫn đi mót củ khoai, củ sắn hay những hạt thóc vương vãi ngoài ruộng. Khi thì kiếm củi đốt than để bán, lúc thì nhặt nhặn những ống bơ,chai lọ nhựa...ở bãi rác để đem bán đồng lát kiếm chút tiền lo cho nó và thằng út.
Thằng bé ở nhà đợi chị, mong mỏi bố về đến buồn thảm.
Đến một buổi tối, anh về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa say nhưng vẫn đủ ý thức để nhận ra sự vắng mặt của đứa con gái.
Anh bất giác hỏi thằng út:
- Chị con đâu?
Thằng bé co ro sợ hãi lắp bắp:
- Chị đi kiếm tiền.
- Kiếm tiền? - Anh nhắc lại một cách chậm rãi.
- Nhà mình hết gạo rồi bố ạ, con đói.
Anh nghe thằng bé nói xong mà đứng lặng thinh, hình như lúc này anh mới ý thức được rằng đang có chuyện xảy ra khi anh suốt ngày lao vào rượu chè. Tim anh đau như có dao đâm vào.
Anh đang định toan chạy đi tìm con thì bóng dáng con bé đã về đến cổng, đầu tóc nó rối bù,quần áo thì lếch thếch hôi hám. Vừa nhìn thấy bố,con bé toan khoe thành quả của nó thì anh đã cầm ngay cái roi và đánh liên tiếp vào người nó, miệng không ngừng la mắng:
- Mày đi đâu giờ mới về?
Con bé khóc lóc trong run sợ:
- Em kêu đói mà nhà mình không còn gạo nên con con.
- Ai bảo mày đi kiếm tiền!
Những đòn roi cứ tiếp nhau lên thân hình bé nhỏ ấy. Con bé khóc thảm thiết van xin anh dừng tay. Thằng út cũng xông vào đỡ đòn cho chị, thằng bé kêu gào và luôn miệng nói trong tiếng khóc:
- Tại bố, tại bố đấy. Bố suốt ngày say mà có biết gạo nhà mình hết từ lâu rồi không?
Anh nghe càng điên giơ tay đánh tiếp thì nhìn thấy tay con bé có vết thương khá lớn,tay nó vẫn giữ khư khư vật gì đó từ nãy giờ.
Anh buông chiếc roi và lại gần con anh mới nhìn rõ vế thương ở cánh tay. Hỏi ra thì biết là lúc chiều nó bị ngã và vướng vào mảnh thủy tinh khi đang nhặt rác. Tay nó còn cầm một cái túi nilon bên trong là đôi dép màu đen đã cũ nhưng vẫn cò lành. Nó chìa ra trước anh:
- Bố,con thấy bố đi chân đất hoài như thế dễ dẫm vào mảnh sành lắm. Con thấy nó còn lành nên nhặt về. Bố ơi, con không muốn bố uống say nữa đâu. Con không muốn...
Anh đau đớn ôm hai con vào lòng, không biết đã bao lâu rồi anh không ôm chúng như thế. Chẳng biết cái gì mà làm ướt vai áo hai đứa trẻ. Chỉ biết là nó mặn chát.
Sau hôm đó anh không còn rượu chè gì nữa. Anh kiếm được việc làm, tuy đồng lương không cao nhưng cũng đủ để chăm lo cho hai con. Giờ anh muốn bù đắp tất cả những thiệt thòi mà anh đã không thể cho các con trong thời gian qua.
Nhìn cảnh ba bố con bên mâm cơm đạm bạc nhưng ấm áp quá. Anh cẩn thận đút từng miếng cơm cho thằng nhỏ. Lấy khăn lau những ngón tay còn dính dầu mỡ cho con bé. Thi thoảng lại xoa xoa đầu chúng.
Tiếng cười của bọn trẻ cứ giòn tan và trong vắt như nắng sớm.
Read More...

[Trò chuyện] LỜI TỎ TÌNH KHÔNG LÃNG MẠN


Một bức thư nhẹ nhàng mà vô cùng sâu sắc của người cha gửi cho cô con gái khi mới bắt đầu chập chững với mối tình đầu. Cùng Blog truyện - BlogTM đọc và cảm nhận "Lời tỏ tình không lãng mạn"
 LỜI TỎ TÌNH KHÔNG LÃNG MẠN

Gửi con gái,
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc.
Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng hai người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.

Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!"

Bố của con.
Blog truyện sưu tầm - BlogTM
Read More...

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

[Handmade] Quả cầu chặn giấy - quà tặng ý nghĩa

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu các bạn cách làm món quà chặn giấy handmade đơn giản mà đầy ý nghĩa dành tặng bạn bè người thân !


Chuẩn bị :
- Lọ thủy tinh (tùy các kiểu dáng và kích cỡ lọ)
- Vật trang trí như con giống, hoa nhựa... (nhỏ hơn kích thước lọ thủy tinh)
- Keo dán chống thấm nước
- Nước, kim tuyến

Thực hiện thôi nào: 

Bước 1:
Dùng keo dính con giống hoặc vật bạn thích vào chính giữa mặt trong của nắp lọ. Bạn có thể tự mình sáng tạo nhiều mẫu hoặc màu sắc cho đồ vật ở bước này.


Bước 2: 
Cho kim tuyến và nước vào cách miệng lọ khoảng 0,5cm


Bước 3: 
-Bôi keo vào xung quanh thành trong của nắp lọ.
-Đậy nắp lại, xoay chặt và đợi cho keo khô.
Như vậy là chúng mình đã có 1 quả cầu tuyết thật xinh xắn rồi!


 Tự tay làm quả cầu tuyết để tặng những người mình yêu thương ý nghĩa lắm nhé!


Chúc các bạn thành công và sáng tạo với những sản phẩm của chính mình ^^ !


Read More...

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] Cha và con trai

Bog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn đầy ý nghĩa nhân văn "Cha và con trai"

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng.

 Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

 Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...


Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.

 Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

 Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.

 Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."

 Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."


 Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."

 Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"

 Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"

 Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"

 Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"

 Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"

 Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thă`ng bé đó. Tôi đã thấy thă`ng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"

 Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"

 Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!"

 Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”

_Truyện ngắn sưu tầm_
Read More...

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

CÁ THU ĐAO OM CAY KIỂU HÀN


Cả nhà đang làm gì đấy? Đã chuẩn bị nghỉ tay công vệc chưa. Cùng dành ra 5 phút để cùng chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM tìm hiểu cách làm một món ăn rất ngon và là miệng. Món cá thu đao om cay kiểu Hàn. Nghe chắc các bạn cũng đoán món ăn này có xuất xứ từ xứ sở kim chi, bạn yên tâm, đây là một món ăn dễ chế biến và với vị cay cay của nó thì món ăn này cực thích hợp cho những ngày giá lạnh của mùa đông. Nào, thực hiện thôi.
CÁ THU ĐAO OM CAY KIỂU HÀN

1. Nguyên liệu:
- 1 hộp cá thu đao

- 1 chén củ cải gọt vỏ và thái lát mỏng (dày khoang 0,75cm; khoảng 8-10 lát)

- 1 củ hành tây cỡ trung bình, thái lát

- 2 muỗng canh xì dầu

- 2 muỗng canh bột ớt mảnh

- 1 muỗng canh xốt ớt

- 3 nhánh tỏi, băm nhỏ

- 1 muỗng cà phê gừng băm nhỏ

- 1 muỗng cà phê đường

- 1 quả ớt xanh và 1 quả đỏ ớt, xắt nhỏ

- 2 nhánh hành lá, xắt nhỏ

2. Cách làm:

- Bước 1: Trộn xì dầu, xốt ớt, bột ớt, tỏi, gừng, đường và ¼ chén nước trong một bát nhỏ.

- Bước 2: Cho lát củ cải vào dưới cùng của một nồi chống dính. Thêm hành tây, sau đó là đặt các miếng cá thu đao đóng hộp và đổ nước xốt cá (trong hộp) vào nồi. Sau đó, cho hỗn hợp gia vị đã hòa trộn lên cá.

- Bước 3: Đậy vung, đun sôi ở nhiệt độc cao trung bình khoảng 8 phút. Sau đó giảm lửa nhỏ, rồi nấu trong 12-15 phút nữa. Mở vung, dùng muôi múc nước xốt trong nồi rưới lên trên cá để cá được ngấm đều gia vị.
- Bước 4: Hành lá và ớt thái nhỏ, cho vào nồi rồi nấu thêm trong 2 phút nhé!
Read More...