Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] TRƯỚC EM , ANH ĐÃ YÊU CÔ GÁI NÀO CHƯA ?

Trong lòng chúng ta luôn có một vị trí mãi mãi là duy nhất, mà chẳng ai có quyền hỏi lý do vì sao hay tìm cách để được giải đáp.
Tôi vẫn tin trong lòng người đàn ông luôn có một bóng hình mà dẫu có yêu tiếp trăm ngàn lần nữa cũng không thể phai nhạt. Chỉ là cảm xúc đứng yên, kí ức đã chìm sâu vào một tấm phong ấn mang tên thời gian tuy đã cũ nhưng không bao giờ rơi mất.
[Trò chuyện] TRƯỚC EM , ANH ĐÃ YÊU CÔ GÁI NÀO CHƯA ?

Đó không nhất thiết phải là mối tình đầu, nhưng lại là người mà họ yêu sâu sắc nhất. Đến nỗi mà, nó trở thành nỗi ái ngại lớn nhất - với những người đến sau - yêu thương chỉ là một liều thuốc giảm đau thỏa mãn mong muốn và xúc cảm ở thì hiện tại. Người kia – mãi mãi vẫn là bóng hình chôn chặt, và không thể chen chân đẩy đi.
Đó là cái bóng lớn nhất, và cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất mà mỗi lần soi mình vào đó, ta sẽ không thấy gì khác ngoài một nỗi nhức lòng xót xa. Chẳng bao giờ có thể đánh bật được người cũ ra đi vĩnh viễn, khi mà nó đã chiếm một khoảng không gian rộng lớn trong trái tim vốn đã đầy cao ngạo vì tự trọng.

Đàn ông – không phản bội chúng ta, chỉ là họ chung thủy quá nhiều với quá khứ! Vì vĩnh viễn cũng chỉ có một người duy nhất mới đủ bản lĩnh khiến đàn ông ngã gục quỳ chân dưới lòng tự trọng, thế nên dễ gì để họ quên đi ?

Cũng như người phụ nữ, ngoài chồng mình ra thì trước đó có một mối tình khắc cốt ghi tâm, sóng gió bão bùng
dù kết cục là chia xa thì vẫn là một thời thanh xuân sống hết lòng vì một người con trai khác. Chỉ là nỗi niềm đứng lại trước cánh cổng thời gian, giữ yên những sôi nổi, nồng nàn ngày kia trước bước chân của hiện tại.

Mối tình đầu tiên không phải là người bạn trao cái nắm tay, cái ôm hay nụ hôn lần đầu tiên. Họ là người mà dù vô tình hay hữu ý, những người đến sau luôn bị bạn đem ra so sánh. Họ là người mà biết bao lần bạn cố gạt nước mắt quên đi, họ vẫn lỳ lợm ở lại. Chính họ, mới là mối tình đầu tiên.

Việc ngu ngốc nhất trên đời này là tìm cách xóa hộ kí ức cho người khác bằng cách tự mình thế thân. Khi mà càng cố gắng bao nhiêu thì dằn vặt và tổn thương lại càng tăng gấp bội. Yêu thương có được từ ngộ nhận, lọc lừa và thương hại? Đánh đổi mọi thứ để nhận được cái giá đắt này sao ?

Trong lòng chúng ta luôn có một vị trí mãi mãi là duy nhất, mà chẳng ai có quyền hỏi lý do vì sao hay tìm cách để được giải đáp. Thế nên, đừng hỏi “trước em, anh đã yêu ai chưa?”, mà hãy hỏi “liệu sau này, có ai thay thế được em không ?
Read More...

[Món ăn ngon] CÀ TÍM NƯỚNG MỠ HÀNH, THỊT BẰM

Cà tím nướng mỡ hành, thịt bằm là một món ăn có vị béo của mỡ hành, cái đậm đà của thịt bằm hòa với bùi bùi của cà đơn giản mà ngon và không hề ngấy. Món ăn này rất dễ làm và lại thích hợp cho mâm cơm những ngày lạnh. Nào, hãy cùng chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM làm món ăn này thôi.
CÀ TÍM NƯỚNG MỠ HÀNH, THỊT BẰM

1. Nguyên liệu:
- 4 quả cà tím, 200 g thịt nạc, 100 g hành lá.

- Đường, hạt nêm, ớt, muối, nước mắm và tỏi bằm.

2. Cách chế biến:

- Cà tím để nguyên vỏ, rửa sạch lau khô rồi xếp lên vỉ nướng chín. Sau đó tước bỏ vỏ cà, thái thành từng phần vừa ăn.
- Hành lá thái nhỏ, cho vào tí muối để làm mỡ hành. Thịt nạc heo bằm nhuyễn, ướp với ít đường, hạt nêm, ớt trái, tỏi bằm. Xào chín thịt rồi phủ lên bề mặt cà đã nướng.
- Cuối cùng cho lên ít mỡ hành rồi dọn kèm với chén nước mắm ớt pha hơi ngọt.
Dễ không cả nhà? Chúc cả nhà có bữa cơm thật hấp dẫn.
Read More...

[Truyện ngắn] LÀM ƠN

Một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng và tình cảm chắc chắn sẽ rất thích hợp cho một buổi sáng mùa đông lạnh giá của Hà Nội. Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu: "LÀM ƠN"
---------------------------------
Hôm nay là đầu tuần, tôi học Toán vào buổi sáng. Thật là tệ khi bắt đầu một tuần mới như thế này, một môn học nhàm chán vào một buổi sáng còn ngái ngủ cho tới tận trưa nắng gắt cháy da. Tôi đứng chờ chiếc xe bus số 30 vốn rất chậm chạp trên con đường đã đông nghịt xe cộ này. Cũng may là không nhiều người thường đi xe số 30 vào buổi sáng, tôi có một chỗ ngồi khá ổn trên xe. Anh ấy bước lên xe bus, đúng chiếc xe bus của tôi, một cách thật chậm rãi, anh ấy ngồi xuống cạnh tôi. Ở góc độ này, tôi có thể thấy chiếc mũi thẳng và cao, tôi còn thấy đôi mi dài hơi khép lại và hình như tôi cũng thấy được ánh mắt long lanh ấy. Hoặc là tôi “suy diễn” ra rằng với những đường nét hoàn hảo ấy, chắc chắn đôi mắt sẽ tuyệt đẹp như thế. Anh ấy là Nguyên, trên tôi một khóa, đúng, tôi đã thầm để ý anh ấy từ rất lâu, giống như nhiều cô gái khác cùng trường. Tại sao tôi có thể gặp may mắn và vinh hạnh như thế vào một ngày vốn sẽ nhàm chán như hôm nay nhỉ? Tôi thấy tim mình đập rộn ràng, tôi thấy hơi thở mình không ổn định và tôi thấy miệng mình đông cứng.
[Truyện ngắn] LÀM ƠN
Xe bus dừng ở trước cổng trường. Anh ấy rẽ trái, tôi rẽ phải. Nhưng trước đó, anh ấy quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt đẹp ấy, ánh mắt mà tôi chỉ tưởng tượng chứ chưa bao giờ được nhìn gần thế này và anh ấy khẽ cười với tôi, như đang muốn nói: “Ngày tốt lành, em nhé!”. Hôm nay, tôi cảm thấy thế giới này thật tuyệt vời, tôi đoán mình có thể học Toán từ sáng đến tối ấy chứ! Tôi vừa đi vừa khẽ hát.

Và đúng thế thật, cho đến tận trưa, tôi vẫn không hề thấy mệt mỏi. Tôi tự thưởng cho mình một bữa KFC (thật ra một phần là vì hôm nay là happy day của KFC). Anh ấy tay cầm một khay thức ăn, tiến đến gần tôi.

-Anh có thể ngồi đây không?

-À, dạ, anh ngồi đi.

-Em là cô bé lúc sáng ngồi cạnh anh trên xe bus đúng không?

-A đúng rồi, anh nhớ hay thế ? Hi.

-Anh để ý em mà.

-Ơ...

-Anh đùa đấy. À tối nay khoa anh có tiết mục guitar, em đi xem nhé!

-Dạ, em thích guitar lắm, nhất định em sẽ đi!

Anh ấy lại cười khẽ, cúi đầu và tiếp tục ăn. Còn tôi, bây giờ tôi ở xa mấy miếng gà rán lắm rồi nên tôi chẳng ăn được gì cả! Tôi không về nhà mà ghé vào một shop quần áo để chọn một cái áo xinh nhất. Sau một hồi lựa chọn, tôi phát hiện mình không có quá nhiều tiền để mua quần áo ở đây. Chắc hẳn là lúc bước vào, tôi đã quá vui sướng để nghĩ đến điều này. “Thôi, ở nhà mình cũng có vài bộ khá ổn mà” - tôi thầm nhủ và quay về. Tối nay ở trường tôi tổ chức lễ kỉ niệm bao nhiêu năm thành lập cái gì đấy, tôi cũng chẳng nhớ lý do nữa, nhưng tôi vẫn mua vé trước đó vài tuần vì trường tôi vốn tổ chức mấy đêm văn nghệ rất tuyệt và sôi động. Bởi thế cho dù hôm nay anh Nguyên không đề nghị thì tôi vẫn sẽ đi, chỉ khác là tôi sẽ mặc một chiếc áo khác.

Cuối cùng tôi chọn một chiếc váy đơn giản, khá kín đáo nhưng cũng rất nữ tính. Chiếc váy này tôi mua đã lâu nhưng vẫn chưa có dịp để mặc. “Hôm nay sôi động mà mặc váy, có vấn đề gì không nhỉ? Mà thôi, vì anh Nguyên vậy”, tôi tự nhủ.

Không biết chủ đề đêm nay là gì mà khung cảnh ấm áp quá. Hỏi cô bạn bên cạnh thì tôi mới biết đây là buổi văn nghệ dành cho sinh viên từ các khoa biểu diễn nhạc cụ, nói nôm na là “tự biên tự diễn” chứ không giống nhưng những đêm khác mà tôi từng tham gia. Âm nhạc đêm nay có phần nhẹ nhàng và êm dịu hơn. Thật là may khi tôi chọn chiếc váy này mà không phải jeans và áo pull.

- Chào các bạn, mình là Nguyên, đến từ câu lạc bộ guitar của trường, hôm nay mình tặng các bạn bài “Làm ơn”, đặc biệt là mình muốn dành tặng một cô bé mình để ý từ lâu, hi vọng mình có thể thấy cô bé ấy cười mỗi buổi sáng. Chúc một buổi tối vui vẻ.

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Tôi thấy mình như sáng lên, rực rỡ, tôi dường như chỉ thấy tôi và anh. Anh vừa đàn, vừa hát, vừa mỉm cười nhìn tôi. Còn tôi hạnh phúc như chưa từng được hạnh phúc. Tôi ước cho khoảnh khắc ấy đừng bao giờ qua đi, hoặc là cứ ở mãi trong tim tôi như thế này.

Hãy ngồi lại bên tôi
Một phút cuối khi ngày sắp tàn
Vì sợ ngày mai sang
Tình đi khắp nơi thật vội vàng
Biết chắc ngày mai sẽ lại nhớ điên đầu.
Hãy ngồi lại bên tôi.
Chỉ một phút thôi
Cho đời tôi thêm dài.
Thêm tình yêu vào trong những giấc mơ.

Những ca từ ấy, tiếng nhạc guitar, hình ảnh của anh... bỗng dưng mờ dần. Tôi cảm thấy nhức đầu quá, tôi không muốn ở đây chút nào.

Đừng bỏ rơi tôi vì cơn lốc sắp đến nơi rồi.
Này bờ vai tôi làm chiếc gối nhẹ ru lòng người
Hãy nép vào nhau để được thấy yên bình.
Làm ơn


Anh là người làm tôi thấy hạnh phúc như thế này, anh làm tôi thấy xung quanh mình luôn có anh, cho dù chưa bao giờ tôi được đến gần anh, chưa bao giờ chạm tới được anh. Và bây giờ, từng câu hát của anh, kéo tôi ra khỏi trí tưởng tượng của mình, ra khỏi giấc mơ ấy, thì ra chưa bao giờ tôi được anh để mắt đến. Tôi sợ nói yêu anh vì tôi sẽ bị từ chối, thà rằng tôi giữ cho riêng mình, thà rằng tôi luôn giữ niềm tin ấy để vững vàng hơn.

Để tôi được sống với ước mơ
..được yêu mãi
Chỉ một phút thôi..

[Truyện ngắn] LÀM ƠN
Nhưng tất cả đã tan mất rồi. Vì thế, tôi sẽ không mơ nữa, cuộc sống là của tôi, ước mơ là của tôi, tôi sẽ mạnh mẽ để biến chúng thành sự thật và để không thấy mình yếu đuối như thế này nữa.

Sáng hôm sau, tôi quyết định đạp xe tới trường. Tôi phát hiện ra đường từ nhà tới trường thật trong lành. Nhất là vào một buổi sáng sớm. Tôi thấy mình tràn đầy sức sống. Thật ngớ ngẩn khi tự tử vì bị thất tình! Nếu thế chắc bây giờ tôi đã không thể phát hiện ra sở-thích-bổ-ích này của mình. Sau này chắc tôi phải tích cực đạp xe để giảm cân quá. Bỗng dưng, tôi thấy yêu mọi thứ xung quanh mình.

Tôi đã giữ tâm trạng như thế cho đến hết tuần.

Lại là đầu tuần, đồng nghĩa với môn Toán nhàm chán. Hôm ấy, ở sân trường, tôi đã đi ngang qua anh Nguyên. Thật kỳ lạ là tôi thấy anh ấy dừng lại trước mặt mình.“Ôi mình đã nói là không mơ nữa, không mơ nữa mà sao cứ thấy thế này...” - tôi bước nhanh qua anh.

-Anh... thích em.

Tôi thật sự khâm phục trí tưởng tượng của mình. Hay là cứ đến thứ hai là tôi lại bị như thế nhỉ? Nhưng mà sao nghe giống thật quá. Rõ ràng giọng nói này rất lạ, không giống với anh Nguyên trong trí tưởng tượng của tôi. Thế là tôi quyết định quay lại. Anh ấy vẫn đứng ở đó, đôi mắt không sáng như tôi đã nghĩ, nó cũng bình thường thôi, nhưng rất cuốn hút.

-Anh là thật hả?

Và điều đó là thật. Đúng là tôi đã mơ, nhưng tôi đã mơ một giấc mơ có thật. Anh Nguyên cũng đã để ý tôi từ rất lâu. Anh ấy vốn chỉ đứng sau lưng tôi trên xe bus và hôm ấy, bằng sự dũng cảm của mình, anh đã dám ngồi cạnh tôi nhưng lại chẳng dám nói câu nào. Thậm chí anh cũng không dám mời tôi đến nghe anh hát bài hát đó, bài hát mà thật ra là nỗi lòng của anh. Anh không nói, không phải anh “nhát”, mà lý do cũng giống như tôi. Anh ấy sợ không nhìn thấy tôi nữa.

Có lẽ tôi và anh ấy sẽ mãi mãi nằm trong những giấc mơ của nhau nếu hôm ấy anh Nguyên không nói ra. Chúng tôi đã từng không tin sẽ có tình yêu bắt đầu từ hai phía thế này. Có phải ông trời đã âm thầm sắp đặt cho tôi và anh không? Tôi mỉm cười nhìn sang anh đang dựa lên vai tôi ngủ. Thật là đáng ghét, lẽ ra tôi mới phải dựa lên vai anh chứ, chắc hôm qua lại thức khuya tập đàn hay vẽ vời gì đấy rồi. Hừ. Nhưng nhìn anh ngủ trông thật hiền và yên bình.

-Ở đâu ra cái kiểu nhìn người ta ngủ rồi cười đểu vậy?

-Ơ ơ...

Một ngày của tôi bắt đầu như thế đấy. Tôi khẽ hát..
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] NGƯỜI MẸ THỨ HAI

"Cô và mẹ là hai cô giáo.
Mẹ và cô ấy hai mẹ hiền...."
Chắc hẳn những câu hát thân quen này vẫn còn vang mãi trong tâm trí của mỗi người và nhắc chúng ta nhớ lại một thời ấu thơ bên bạn bè và thầy cô. Cùng Blog truyện - BlogTM đọc và cảm nhận một câu chuyện cảm động "Người Mẹ Thứ Hai"
[Truyện ngắn] NGƯỜI MẸ THỨ HAI

Tuổi thơ của tôi không được đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Vừa sinh ra đã không được thấy mặt ông bà nội, ngoại. Lên sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông anh em, cha lại phải đi làm xa, năm anh chị em sống bao bọc lấy nhau, cùng bảo ban nhau trong cuộc sống. Khó khăn, thiếu thốn là vậy nhưng chị em tôi luôn là tấm gương điển hình dẫn đầu trong lớp và trong trường về thành tích học tập. Đó là nhờ công dạy bảo của cha, nhưng cũng là nhờ các thầy, cô giáo luôn tận tâm chỉ bảo. Với tôi, suốt cuộc đời này, dẫu có đi đâu về đâu, tôi cũng không bao giờ quên được cô Lịch – cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi hồi ấy – người mẹ hiền thứ hai đã chắp cánh ước mơ cho tôi ngay từ những ngày thơ ấu.

Từ quê nghèo chuyển lên thị trấn sinh sống, lại mồ côi mẹ, tôi thuộc vào hàng học sinh nghèo nhất lớp. Trong khi các bạn trong lớp quần nọ áo kia, cặp sách, giày dép đủ các loại đắt tiền thì tôi quanh năm chỉ có mỗi bộ đồng phục quần xanh áo trắng và thêm chiếc áo ấm đã cũ màu vào mùa đông. Nhưng bù lại, tôi là học sinh dẫn đầu trong lớp về tất cả các môn học. Vốn dạn dĩ, tôi không tự kiêu vì thành tích học tập của mình, nhưng luôn thấy mặc cảm và tự ti về hoàn cảnh gia đình. Tôi không chơi thân với ai, chỉ sống khép mình ở cuối góc lớp.

Cô là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tôi, thay cho cô chủ nhiệm cũ vừa chuyển trường. Cô có gương mặt thật hiền, dáng người thon thả và giọng nói miền Bắc dễ thương đến lạ.

- Chào các em, cô tên Lịch, là chủ nhiệm mới của các em từ bây giờ. Cô sẽ rất vui nếu các em xem cô là bạn, chia sẻ với cô mọi khó khăn trong học tập cũng như cuộc sống.

Rồi cô đi từng bàn, hỏi thăm từng học sinh một. Tôi dõi mắt theo cô từ lúc cô mới bước vào lớp, bỗng thấy hồi hộp khi cô bước lại gần và hỏi thăm về gia đình tôi. Tôi trả lời cô, giọng lí nhí trong cổ họng với mặc cảm phận nghèo. Bỗng nhiên, cô xoa đầu tôi, mỉm cười:

- Cô có xem qua học bạ của em. Em giỏi lắm, cố gắng phát huy nữa nhé. Có gì khó khăn cứ bảo với cô, đừng ngại. Cô nói và nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười. Nụ cười toát lên nét nhân hậu, thân thương và gần gũi. Ngay từ lúc đó, tôi thấy mình sẽ gắn bó với cô.

Từ lúc cô Lịch về chủ nhiệm, lớp tôi “thay da đổi thịt” hẳn lên. Từ một lớp học lực chỉ đạt loại trung bình khá, dần vươn lên đứng đầu trong bảng xếp loại của trường. Những giờ học của cô khiến cả lớp cảm thấy rất hứng thú, chỉ mong thời gian trôi chậm lại. Cô không dạy cứng nhắc theo giáo trình, không phụ thuộc vào sách giáo khoa, vậy mà sự linh hoạt trong cách truyền đạt của cô khiến cả lớp háo hức như nuốt lấy từng lời giảng. Cô biết tường tận hoàn cảnh gia đình của từng đứa trong lớp. Đứa nào học kém, cô chủ động ghép nhóm học kèm để các bạn học khá kèm cặp cho các bạn học yếu… Phong trào học tập trong lớp sôi động hẳn lên. Ngay cả những học sinh cá biệt trong lớp cũng trở nên yêu thích và chăm chỉ học tập. Chỉ cần một hôm vắng bóng cô, chúng đã nhao nhao lên hỏi thăm và thế nào cuối giờ học cũng dẫn đầu các bạn trong lớp đến nhà thăm cô giáo ốm. Lớp tôi đã trở thành một tập thể rất đoàn kết và cô Lịch chính là “cô tiên” làm nên điều kỳ diệu đó.

Kỳ thi vở sạch chữ đẹp của huyện năm đó, cô chọn tôi làm đại diện cho lớp và cũng là cho khối lớp 3 tham dự cuộc thi. Vốn không có tiền mua những cuốn vở đẹp nhưng nhờ chữ đẹp và trình bày sạch sẽ nên vở viết của tôi nhìn rất đẹp mắt. Chỉ có điều, tôi hơi ái ngại vì giấy báo bọc vở thì đã cũ, nên nhìn bên ngoài những cuốn vở có vẻ xấu xí. Cuối giờ học, cô gặp riêng tôi, nhỏ nhẹ bảo: “Chiều Hằng mang vở đến nhà cô nhé. Hai cô trò mình sẽ cùng “tu bổ” lại nó một tý”.

Tới nhà cô, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy nhà cô ở cũng giản dị và chẳng lớn hơn nhà tôi là mấy. Chỉ khác là… nhà cô rất ít người. Hoá ra, vợ chồng cô không có con. “Cô chú hiếm muộn đường con cái nên quyết định sẽ ở vậy với nhau suốt đời” – cô cười buồn, nói như đọc được suy nghĩ của tôi.

Cô ân cần bọc lại sách vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi các trường hợp ra đề mà ban giám khảo có thể đề cập tới. Cô khuyên tôi nên nỗ lực học tập để sau này thi vào đại học. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi phận nghèo. Rồi cô hỏi tôi về hoàn cảnh gia đình… Biết tôi mồ côi mẹ từ bé, cô ngồi lặng đi một lúc, rồi… bất ngờ cô ôm tôi vào lòng: “Hãy xem cô như người mẹ của em, nếu em muốn”. Trong vòng tay của cô, tôi thấy mình trở nên bé bỏng, cảm giác gần gũi, thân thiết như chính mẹ ruột của mình. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi… như tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu tôi thiếu vắng…

Kỳ thi ấy, tôi không giành giải nhất. Cầm bằng khen giải nhì trên tay, tự dưng tôi ứa nước mắt. Tôi đã không làm tròn lời hứa với lòng mình, mang giải nhất về tặng cô… Suốt cả buổi học, tôi cúi gằm mặt… không dám ngước lên nhìn cô. Bỗng giật mình khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai và giọng cô nhỏ nhẹ: “Thôi nào cô bé. Cô biết em đã cố gắng hết sức rồi mà.”. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhòe lệ nhưng chan chứa yêu thương…

Cô Lịch chủ nhiện lớp tôi cho tới lúc bọn tôi thi hết cấp. Năm đó, lớp tôi là lớp duy nhất có học sinh thi vượt cấp đạt 100%. Buổi liên hoan chia tay thấm đẫm nước mắt. Cô và trò ôm nhau cùng khóc. Đứa nào cũng ước giá như thời gian dừng lại… lưu luyến, bịn rịn không muốn rời xa.

Bây giờ, tôi đã lớn khôn, đã ra trường và có công việc ổn định nơi thành phố. Mỗi năm về quê ăn tết, tôi lại ghé vào thăm cô, mua tặng cô loài hoa hồng tiểu muội mà cô rất yêu thích. Cô giờ đã có tuổi, mái tóc đã “pha sương”, trên mặt đã điểm một vài nếp nhăn. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị trong ngôi nhà nhỏ xinh thuở nào. Mười bốn năm đã trôi qua, vậy mà cô tôi vẫn giống như ngày xưa, dịu dàng và nhân hậu với đôi mắt rạng ngời… Dẫu đi hết cuộc đời này, tôi cũng không thể nào quên được đôi mắt ấy…
Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read More...

[Truyện ngắn] Người thầy và những tờ tiền cũ

Nhân dịp 20-11, Blog truyện ngắn - BlogTM xin được gửi đến những người thầy, cô những lời tri ân sâu sắc nhất. Chúc cho những người thầy, cô luôn có sức khỏe và luôn tận tâm với công việc trồng người của mình.
Hôm nay, BlogTM sẽ dành ngày hôm nay cho những câu truyện cảm động và hay nhất về tình cảm của những người thầy, người cô.
-----------------------------------

Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó…

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”.

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó.

Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!)… Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy.

Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.

Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ 10.000 đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy ơi… sao không đợi con về…!?”.

Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về…
Sưu tầm
Read More...

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] TÌNH YÊU BẤT CHỢT

Trên đời này không có gì là nhất cả! Tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời bạn, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Nếu như người đó rời xa bạn, hãy học cách chờ đợi. Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn lắng lại rồi nỗi đau của bạn cũng sẽ dần biến mất. Bạn đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn .
 [Trò chuyện] TÌNH YÊU BẤT CHỢT

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau có ai khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn nói "ấm quá", mà là khi có người thì thầm: "Có lạnh không?".
Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy .

Hãy cảm ơn ai đó đã bỏ rơi bạn để bạn biết rằng không có gì là mãi mãi
Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn tổn thương để bạn biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn
Hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối bạn để bạn biết rằng không phải yêu thương cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng
Và cuối cùng, hãy cảm ơn tất cả họ, cảm ơn vì đã giúp bạn không phải lãng phí yêu thương từ đó về sau .

Mỗi cuộc đời con người là một mảnh ghép, mỗi mối quan hệ là những mãnh ghép tình cờ. Quên đi để mà sống... và hãy sống để mà quên .

Có những tình yêu chỉ thoáng qua trong chốc lát... Có những người yêu rồi chia tay, buồn một vài năm rồi cũng qua... Nhưng có những người cả cuộc đời không thể quên được. Nó sẽ tồn tại mãi mãi trong mỗi người và ngay cả khi già đi, người ta vẫn giữ lại điều đó trong kí ức .

Đã bao giờ bạn thức trắng Đêm chưa?
Để suy nghĩ về một điều rất thật
Rằng cuộc sống không như ta mơ tưởng
Yêu chân thành mà vẫn phải chia tay .

Khi người ta yêu nhau tha thiết và mặn nồng, nhưng không đến được với nhau thì họ sẽ dễ trượt dài với những mối quan hệ chóng vánh để lãng quên sự cô đơn .

Cuộc sống là không chờ đợi ...
Người ta có thể yêu một người nồng nàn, nhưng cảm giác ấy cũng không thể trốn tránh thời gian mà bỗng dưng phai nhạt.

Một người có thể là cả thế giới đối với ta lúc này... nhưng cũng có thể biến thành vật cản của ta trong một thời điểm khác.

Chuyện tình cảm cũng giống như lòng người, khi đầy - khi với, rất khó đoán.
Thế nên, đừng trách thế gian sao bội bạc, chỉ tiếc cuộc đời lắm gian nan .

Dù tình yêu có lớn cách mấy cũng sẽ chẳng ngăn được thời gian
Vài năm tháng xa cách cũng đã đủ khiến yêu đương phải phai tàn
Rồi một mai khi hai ta có vô tình đi về chung lối
Chắc có lẽ chỉ dám đến nói với nhau câu xin chào... đã lâu không gặp .

Người đàn ông giỏi là người có thể làm người phụ nữ của mình cười
Người phụ nữ giỏi là người có thể quên người đàn ông làm mình cười .

Khi cuộc sống đưa ra cho bạn hàng trăm lý do để bạn phải khóc thì bạn hãy hiểu rằng còn cả ngàn lý do để khiến bạn nở nụ cười .

Nói lời xin lỗi không phải lúc nào cũng có nghĩa là bạn sai và người kia đúng.

Điều ấy chỉ có nghĩa rằng bạn coi trọng mối quan hệ với người ấy hơn cái tôi của bạn mà thôi .
Đừng mơ ước những ai ngoài tầm với, mây của trời hãy để gió cuốn đi .
Đôi khi người ta khóc không phải vì yếu đuối mà vì người ta đã phải mạnh mẽ trong một thời gian quá dài .
Không bên cạnh, không có nghĩa là ngừng yêu thương
Không nói chuyện, không có nghĩa là không nhung nhớ

Dù ở xa nhưng vẫn chung nhịp thở. Dù chẳng gần nhưng vẫn ở trong tim .

Cảm giác cô đơn không có ngay từ khi chúng ta sinh ra mà bắt đầu từ khi chúng ta yêu một ai đó .

Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ... sợ không giữ được, thế là rời xa. Người mang tình cảm quá lớn trong lòng đôi khi cũng sợ... sợ bản thân sẽ bị tổn thương sâu sắc, thế là cố giữ... .

Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn trở nên toàn diện .

Khi một giọt nước tràn ly thì có cố gắng mấy cũng không thể cứu vãn được, Khi con người không còn đồng cảm được với nhau thì ngôn ngữ chỉ là rác rưởi .

Khi ai đó không còn bên bạn, bạn vẫn dõi theo, vẫn quan tâm đến người đó, bạn hiểu rằng mình đã thực sự yêu .
Khi ai đó quyết định rời xa bạn, bạn cảm thấy mọi ý nghĩa cũng ra đi, bạn hiểu rằng đó là người quan trọng của cuộc đời bạn .
Khi ai đó bạn muốn quên đi, nhưng càng quên thì bạn càng nhớ, bạn hiểu rằng người đó đã chiếm phần lớn trái tim bạn .

Có thể bạn sẽ nghĩ đến sự thất bại khi nghĩ về cuộc tình đã qua, nhưng nó lại chính là bài học cho bạn khi tìm đến một tình yêu mới. Trong trò chơi tình yêu, vấn đề không phải ai là kẻ thắng cuộc hay thua cuộc. Điều quan trọng của Tình yêu mà bạn cần biết đó là khi nào bạn nên giữ lại hay thời điểm nào nên để nó ra đi .

Cuộc đời thường nhanh hơn mọi dự kiến và tình yêu thường đi những lối không ngờ .

Khi một người phụ nữ quyết định quên đi một người đàn ông, đó không phải vì họ hết yêu mà chỉ có thể vì nỗi đau đối phương mang đến cho họ quá đậm sâu.
Blog truyện ngắn - Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

[Món ăn ngon] Ốc mít xào me

Hà Nội đang bước vào những ngày đầu đông lạnh giá rồi, còn gì bằng việc ngồi quây quần bên bạn bè và người thân đánh chén món Ốc nóng hổi. Hôm nay, cùng chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM thực hành món: "Ốc mít xào me" nào cả nhà.
Nguyên liệu:
- Ốc mít: 1kg
- Me: 1 quả to (2 quả nhỏ)
- Sả: 1 củ
- Gừng: 1 nhánh to
- Tỏi: 1 củ
- Bơ thực vật: 2 thìa ăn cơm
- Bột năng: 1 thìa cà phê đầy
- Ớt bột: 1 thìa ăn cơm đầy
- Đường: 1 thìa đầy
- Bột canh: 1 thìa cà phê
- Lá chanh: vài lá
Ốc mít xào me

Cách làm:
- Ốc mít mua về ngâm vào chậu nước gạo khoảng nửa ngày cho ốc nhả hết bùn bẩn và nhớt. Sau đó đem trà rửa nhiều lần cho vỏ ốc thật sạch, để ráo nước.
- Gừng, sả và tỏi lột bỏ vỏ, băm thật nhỏ.
- Me đem luộc cho chín mềm, bóc bỏ lớp vỏ rồi dằm nát với khoảng lưng bát ăn cơm nước, sau đó lọc bỏ bã và hạt qua một cái rây.
- Làm nóng chảy 2 thìa ăn cơm bơ trong chảo, cho gừng, sả và tỏi đã được băm nhỏ vào phi thơm.
- Hòa thêm 1 thìa ớt bột, 1 thìa đường và một thìa cà phê bột canh vào bát nước me. Dùng đũa quấy đều cho đường và bột canh tan ra, sau đó đổ bát hỗn hợp này vào chảo đun sôi.
Cho ốc vào chảo hỗn hợp đã sôi, đảo liên tục cho ốc được chín đều và thấm gia vị. Khi thấy vảy ốc rơi ra khỏi miệng ốc thì đổ bát bột năng pha sẵn (pha 1 thìa bột năng với khoảng nửa bát ăn cơm nước) vào đảo thêm khoảng 2 – 3 phút nữa cho gia vị thấm vào bên trong ruột ốc.
- Rắc thêm lá chanh thái chỉ vào rồi tắt bếp. Cho ốc mít xào me ra đĩa rồi cùng bạn bè, người thân thưởng thức nhé.
Mách nhỏ:
- Khi ăn hết ruột ốc, bạn có thể dùng hỗn hợp sền sệt còn lại để chấm bánh mì hoặc rưới một ít vào cơm trắng rồi trộn đều ăn sẽ rất ngon.
- Nên dùng ớt bột của Hàn Quốc (dùng để muối Kim Chi) xào ốc. Khi ăn sẽ có độ cay vừa phải mà đĩa ốc xào rất đẹp bởi màu đỏ au của ớt. Nếu dùng ớt bột ta thì nên cho ít hơn lượng ớt ở trên nếu bạn không ăn được quá cay.
Read More...