Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

[Handmade] Thiệp giấy xoắn cực kì đơn giản và độc đáo

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn cách làm "Thiệp handmade giấy xoắn đơn giản và độc đáo"

20-11 sắp đến. Chẳng còn gì ý nghĩa hơn là một món quà giản dị nhưng tràn đầy ý nghĩa dành tặng thầy cô mình. Hãy tự tay làm chiếc thiệp handmade chứa đầy yêu thương. Chỉ với những nguyên liệu đơn giản, dễ kiếm, bạn có thể sáng tạo cực nhiều chiếc thiệp xinh yêu khác nhau. Và bạn có thể sáng tạo cho tất cả những ngày lễ hay những dịp sinh nhật bạn bè nữa nhé !


Chuẩn bị :
Tăm, Keo, Kéo, Giấy bìa cứng màu sắc, các thanh giấy màu yêu thích.

 

Thực hiện:

Bước 1: 
Cắt những thanh giấy thành những thanh nhỏ khoảng 5mm


Bước 2:
Cuộ các thanh giấy lại, cuộn chặt tay để tránh cho giấy khỏi bị xô.
Cuốn cho đến khi có độ dày vừa í.


Bước 3:
Cuốn giấy xung quanh tăm, sau đó bôi keo vào rồi bóp cho cố định.


Bước 4:
Tạo hình cho các thanh giấy tùy theo sở thích về màu sắc, và hình dáng


Bước 5:
Đặt các tạo hình giấy vừa tạo được lên tấm thiệp, sau đó dùng keo cố định lại.
Giờ thì thỏa sức sáng tạo nhé, chúc các bạn có những mẫu thiệp ưng ý, độc đáo dành tặng thầy cô và người thân, trong những dịp đặc biệt !

Dưới đây là một số mẫu cho các bạn tham khảo












Read More...

[Truyện ngắn] HIỂU LẦM

Đôi khi chỉ một sự hiểu lầm nho nhỏ giữa những thành viên trong gia đình cũng sẽ dẫn đến những chuyện không hay làm rạn nứt tình cảm. Tuy nhiên, dù thế nào, những người trong một gia đình vẫn luôn dành tình thương cho nhau và sẵn sàng tha thứ cho tất cả. Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn "HIỂU LẦM".
[Truyện ngắn] HIỂU LẦM

Ông bà sinh được bảy người con. Bố tôi là con trưởng, lẽ dĩ nhiên, là trưởng nên phải gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà, và chịu thiệt hơn so với các em. Ngay cả việc học, bố phải nghỉ học từ sớm để phụ ông bà kiếm tiền lo cho mấy đứa em ăn học.

Bố cưới mẹ vào năm 22 tuổi, mẹ khi ấy vừa tròn 20. Nhà ông bà ngoại cũng khá gần nhà tôi nên cứ chạy qua chạy lại khá dễ dàng.
Tôi nhớ năm ông nội và bố cùng đi buôn thuốc lào, thuốc bắc khi ấy rất nhiều người làm. Ông nội tôi là người khá linh hoạt, lại có tài làm kinh tế.
Thời gian đầu ông dẫn bố tôi đi để học hỏi, khi bố đã quen và thành thạo rồi thì ông giao hoàn toàn lại cho bố, ngoại trừ việc lấy tiền từ chủ hàng. Có thể là ông lo bố sẽ lấy tiền để cho ông bà ngoại.
Bên ngoại tôi cũng nghèo lắm. Bố mẹ tôi vẫn luôn mong rằng phải kiếm thật nhiều tiền để giúp thêm cho ông bà ngoại.

Dạo đó cậu của tôi xin được việc trên thành phố, lương cũng kha khá. Sau 3 tháng tiếp kiệm cậu mua được chiếc xe đạp cho ông ngoại chạy đi chạy lại.
Rắc rối cũng từ đây mà ra. Một buổi sáng âm u, bà nội bất chợt ghé sang bên nhà ông bà ngoại, thấy cái xe đạp dựng ở góc sân bà liền hỏi:
- Cái xe đạp kia thằng Hải (tên bố tôi) nhà tôi nó gửi bên này hả ông bà?
Ông ngoại nghe như đang bị xúc phạm nhưng vẫn điềm đạm đáp:
- Không thưa bà, xe đó là của thằng út nhà tôi mua. Sao bà lại hỏi vậy?
Bà nội nguýt cái dài rồi tiếp lời:
- Ờ thì tôi nghĩ nhà ông làm sao đủ khả năng mua xe đạp, chắc thằng Hải nó ăn bớt tiền của ông nhà tôi để mua rồi gửi bên này.
Nghe những lời này từ thông gia, ông ngoại là người nóng tính, không kìm được cơn giận ông dùng tay đập mạnh xuống bàn nói:
- Bà khinh người quá, bà nghĩ nhà tôi không đủ tiền để mua được cái xe đạp hay sao? Mời bà về cho!
Bà nội mặt mày sa sầm đứng dậy ra về.

Bố mẹ tôi biết chuyện rất giận bà nội và cảm thấy có lỗi với ông bà ngoại. Không kìm được, bố quyết hỏi rõ ràng với bà nội:
- Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy với ông bà bên nhà?
Bà nội nghiến răng kèn kẹt nói:
- Không oan đâu, mày ăn bớt tiền bán thuốc để mua cái xe đó.
Rồi bà nhìn xéo mẹ tôi một cái và quay đi.
Bố tôi ấm ức nói:
- Không phải, con không bao giờ làm như vậy!
Ngay sau đó ông nội nói chen vào:
- Tiện đây tao nói luôn, vợ chồng mày ra ở riêng tự làm mà ăn!
Bố mẹ tôi nhìn nhau ngậm ngùi nước mắt chảy dòng dòng.
Ra ở riêng ông bà nội cho bố mẹ tôi được 4 thúng thóc. Vợ chồng trẻ, lại có con nhỏ nên rất khó khăn. Ông bà ngoại thấy vậy cũng thương lắm nhưng già yếu rồi chẳng có gì để cho con.
Từ khi ở riêng, bố tôi làm đủ mọi thứ, từ cửu vạn, khuân vác đến nhặt than. Thực sự là rất vất vả, nhưng vì miếng cơm manh áo nên phải cố thôi. Còn mẹ tôi ở nhà chăm sóc cho hai chị em tôi cùng mấy sào ruộng, nuôi con gà con ngan để kiếm thêm. Đến mùa gặt lúa thì lại đi gặt thuê cho người ta.
Bố vẫn làm như vậy cho đến khi gặp được một người bạn tốt ngỏ ý muốn rủ bố góp ít vốn để đi buôn chung.
Những ngày đầu đi còn chưa có kinh nghiệm nên cũng không được là bao. Nhưng nhờ sự kiên chì và chăm chỉ nên việc buôn bán của bố có phần khởi sắc. Nhà tôi đã có bát ăn bát để.
[Truyện ngắn] HIỂU LẦM

Mâu thuẫn giữa bố mẹ tôi và ông bà nội được đẩy lên đỉnh điểm khi bà nội kêu bị mất một gói tiền độ vài chục ngàn, vài chục ngàn khi ấy có giá trị và to lắm. Bà nội nói bóng gió:
- Nhà này thật vô phúc! Hết bị ăn bớt giờ lại mất tiền.
Không chỉ đích danh nhưng bố mẹ tôi biết là bà đang nghi ngờ bố mẹ lấy số tiền đó. Phận làm con thì không thể cãi nhau với bố mẹ để phân bua được nên bố mẹ tôi đành im lặng mà nuốt nước mắt vào trong. Cũng chỉ biết tự động viên lẫn nhau, sống không thẹn với lương tâm.

Mấy hôm sau bà nội trong lúc đong gạo để nấu cơm thì thấy gói tiền kêu mất hôm trước. Ông bà biết là đã nghi oan cho bố mẹ tôi nhưng cũng không nói gì cả, chỉ im lặng cho qua chuyện.

Năm tháng cứ thay nhau kéo tuổi xuân của bố mẹ tôi đi,còn chị em chúng tôi cũng đã đủ lớn để nhận thức đúng sai. Ông bà hai bên cũng đã già và yếu đi nhiều.
Tôi vẫn nhớ cái mùa thu năm ấy, ông nội ngã bệnh. Ông bệnh nặng đến nỗi không đi lại được nữa, chỉ nằm một chỗ. Các cô, các chú của tôi khi ấy ở khá xa nhà ông bà nên thi thoảng mới về, chỉ bố mẹ tôi ở gần nên việc chăm sóc ông là điều không thể tránh khỏi, đây là trách nhiệm.
Bố mẹ tôi thay phiên nhau chăm sóc ông, lúc thì bón thức ăn, khi thì xoa bóp tay chân cho ông, rồi lại tranh thủ đi làm. Thấy bố mẹ tôi tận tụy và chu đáo nên bà nội cũng có phần khác, bà dễ tính hơn với mẹ tôi.
Chết viếng ốm thăm“, ông bà ngoại tôi là người hiểu đạo lý, dù vẫn còn giận ông bà nội lắm nhưng dù sao cũng là thông gia - chung con chung cháu, với lại chuyện đã qua rồi huống hồ ông nội tôi đang ốm nặng nên bỏ qua được thì bỏ qua thôi.
Một buổi tối, lúc đó mẹ tôi vừa giúp ông ăn tối xong và bố tôi cũng đang ngồi cạnh giường của ông.
Ông nói giọng yếu ớt, tay run run ông gia hiệu cho bố lại gần:
- Hải! Lại gần đây con.
Bố tôi có thoáng chút bất ngờ:
- Có chuyện gì vậy bố?
Bàn tay gầy guộc của ông nắm lấy tay bố tôi, ông nói :
- Bố xin lỗi đã hiểu lầm vợ chồng con, nói rồi ông nhìn ra phía mẹ tôi đang ngồi, ánh mắt đầy ân hận.
Mẹ chỉ khóc, bố tôi cũng khóc, còn tôi thấy ông quay đi nhưng nước mắt đã lăn dài. Lúc này bố tôi mới lên tiếng:
- Mọi chuyện đã qua rồi, vợ chồng con không để bụng đâu bố ạ.
Bố tôi xoa xoa bàn tay của ông, bố nhìn ông với ánh mắt trìu mến:
- Bố đừng nghĩ ngợi gì cả, bố phải nghỉ ngơi để mau chóng khỏe lại nhé.
Từ sau hôm đó, nhờ sự chăm sóc tận tình, động viên của bố mẹ tôi nên ông đã dần khỏe lên.
Mọi hiểu lầm, oán trách được giải tỏa. Dù trong quá khứ có những điều không phải với nhau thì dẫu sao vẫn cứ là gia đình - máu chảy ruột mềm.
Yêu thương, tha thứ không bao giờ là quá muộn
Read More...

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] HAI VIÊN GẠCH XẤU XÍ

Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.

Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kĩ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây xong một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.

Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.

Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi chùa, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

Một hôm, có hai nhà sư già đến thăm quan ngôi chùa. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến chỗ bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao ! ”.

Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?” – chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.

Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao” – vị sư già từ tốn.

Đôi khi chúng ta đã quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nghĩ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 gạch hoàn hảo.

Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi ta nhớ kĩ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.

Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ…

Hãy tha thứ và bạn sẽ được tha thứ !!!
Read More...

[Trò chuyện] BÍ MẬT CUỘC SỐNG

Sân khấu cuộc đời có kịch bản riêng của nó.
Mỗi khoảnh khắc là độc nhất vô nhị.
Hãy sống từng khoảnh khắc như thể nó là quan trọng nhất.
Hãy khám phá tâm linh của bạn và cả kho báu nơi đó.
Tinh thần của bạn tràn ngập bình an.
Hãy mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người và bạn sẽ sống trong hạnh phúc.
Hãy gạt bỏ những lo lắng sang một bên và bạn sẽ thấy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của bầu trời và màu sắc của muôn hoa, sự trong lành của làn gió nhẹ và sự hào phóng của vầng thái dương.
Bạn sẽ cảm nhận bạn là một phần của tạo hoá và cuộc sống bắt đầu trở nên có ý nghĩa hơn.

Của cải lớn nhất là biết đánh giá những gì ta có và ta là ai.
Hãy là chính mình.
Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống của ta?
Nghĩ về điều đó và bạn sẽ khám phá ra rằng hầu hết những chuyện khác đều được tự giải quyết.
Đừng để những điều quan trọng đến phút chót mới được giải quyết, bởi lẽ chúng sẽ trở nên cấp bách và bạn sẽ đánh mất kho báu quý giá của sự bình an.

Cuộc sống là một trò chơi Quên và Nhớ.
Bạn sẽ Thua - khi bạn: Quên rằng bạn là ai và đang làm gì ở đây. Nhớ những điều sai lầm của quá khứ và những gì chúng đã gây ra cho bạn.
Bạn sẽ Thắng cuộc - khi bạn Nhớ về nhân cách đích thực của bạn. Quên đi những rắc rối của quá khứ và bước tiếp với những bài học thu được.
Hãy quan sát những gì bạn nhớ được trong ngày và những gì bạn quên được trong ngày.
Hãy quên đi quá khứ không vui. Nó đã qua rồi. Không nên lo lắng về tương lai. Bạn chưa biết về nó. Hãy học cách sống trong hiện tại và hãy khám phá nó đang tràn đầu những khoảnh khắc bình an.

Sự hiểu biết khiến bạn tin rằng cuộc sống vận hành một cách ngẫu nhiên. Ngược lại, hiểu biết dạy bạn rằng, mọi thứ diễn ra trong cuộc đời này đề có ý nghĩa sâu sắc. Những gì bạn thấy ngày hôm nay không phải là kết quả của sự tình cờ, mà là hoa trái của những hạt giống được gieo trồng từ trong quá khứ. Hãy gieo những hạt giống của hạnh phúc ngay bây giờ và bạn sẽ được hưởng một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.

Sự tích cực có sức mạnh hơn tiêu cực.
Tích cực là yếu tố bẩm sinh.
Tiêu cực cho bạn biết điều gì hãy còn thiếu nơi bạn.
Ánh sáng tồn tại và không có nó sẽ là bóng tối.
Cuộc sống mang đến những khó khăn và thách thức.
Nhưng chúng không tới để ngăn cản bạn. Chúng có thể cho bạn sức mạnh và giúp bạn tiến bộ với nhiều kinh nghiệm hơn. Hãy tiếp tục tiến lên. Mỗi ngày đều không giống nhau. Đôi khi bạn không cần phải tìm một giải pháp mà chỉ cần tiến tới, bỏ lại những trở ngại ở phía sau.

Hoàn cảnh giống như những vật thể. Chúng không có sức sống.
Bạn mang lại cuộc sống cho chúng. Thường thì từ một hạt cát mà thành ngọn núi. Nếu muốn bảo vệ sự bình an nơi bạn thì hãy biến ngọn núi kia thành một hạt cát.
Đừng bao giờ quên rằng bạn là một con người có thể quyết định thái độ của mình trong cuộc sống.
Bạn vẫn còn là một tiềm năng tích cực to lớn bên trong bạn để khám phá. Những suy nghĩ này sẽ giúp bạn đối mặt với bất kỳ hoàn cảnh nào trong cuộc sống với một thái độ khác!
Read More...

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

30 Bức ảnh rung động lòng người

Những bức hình đôi khi còn có thể thay cho cả ngàn lời nói mà không thể diễn tả lên lời. Cuộc sống, dù ở nơi nào thì tình yêu vẫn là những chủ để được nhắc đến nhiều nhất. Nhưng đâu phải ở đâu cũng có cuộc sống thật êm ấm và hạnh phúc...vẫn còn đó những tình cảnh đáng thương, và còn nhiều nhiều nữa...
Tất cả được mang đến cho các bạn thông qua 30 hình ảnh cảm động nhất sẽ được Blog truyện - BlogTM gửi đến các bạn. Chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ bên bạn bè và người thân.
Hãy dành chút thời gian dừng lại ở mỗi tấm ảnh và cùng trải nghiệm nhé các bạn...

1. Cánh tay của đứa bé thiếu đói và người truyền giáo 


2. Bên trong hầm ga Auschwitz 


3. Bác sỹ và đồng nghiệp sau ca phẫu thuật cấy ghép tim thành công (kéo dài 23 giờ)


4. Cha và con (1949 - 2009)


5. Diego Frazão Torquato, cậu bé 12 tuổi Brazil đang chơi Violon trong đám tang người thầy. Người đã giúp cậu thoát nghèo thông qua âm nhạc


6. Một người lính Nga đang chơi một chiếc piano bị bỏ lại, Chechnya năm 1994


7. Chàng trai trẻ ngay khi phát hiện anh trai mình đã bị giết


8. Những người bảo vệ cho những người hồi giáo trong cuộc nổi dậy ở Cai-rô, Ai Cập 2011


9. Một người lính cứu hỏa đang cho một con Kaola uống nước trong vụ cháy rừng kinh khủng nhất nước Úc, năm 2009


10. Terri Gurrola được đoàn tụ lại với con gái sau 7 tháng phục vụ tại I-rắc


11. Những người đàn ông vô gia cư Ấn Độ đang chờ phân phát thức ăn miễn phí tại nhà thờ Eid al-Fitr, New Delhi

12. Lễ tang chú chó Zanjeer (2000), chú chó đã dũng cảm cứu sống hàng ngàn người dân trong vụ đánh bom liên tiếp ở Mumbai, 5-1993. Chú chó đã phát hiện ra 3,329 kg thuốc nổ RDX, 600 ngòi nổ, 249 lựu đạn và 6406 đạn dược các loại


13. "Man Falling" trong thảm họa tại Tòa nhà Trung tâm thương mại thế giới, Mỹ (11-9-2001)


14. Người đàn ông say rượu và con trai


15. Cặp đôi trong đống đổ nát


16. Hoàng hôn trên sao Hỏa


17. Cậu bé gypsy 5 tuổi trong lễ chào đón năm mới tại công đồng người gypsy, miền nam nước Pháp. Họ có tục lệ đó là những cậu bé phải biết hút thuốc


18. Hhaing The Yu đang ôm mặt khóc tức tưởi khi trứng kiến cơn bão tàn phá căn nhà ông gần Yangon, Myanmar. Năm 2008, cơn bão Nargis đã khiến hơn 100.000 người Myanmar thành vô gia cư


19. Chú chó Leao nằm liên tiếp 2 ngày liên trên mộ chủ của mình, người đã bị thiệt mạng trong thảm họa lở đất ở Rio de Janiero, 2011


20. "Chờ con với cha ơi!" bức ảnh thực hiện bởi Claude P. Dettloff  ở New Westminster, Canada (1-10-1940)


21. Một cựu bình WW2 đang tưởng nhớ lại những ngày tháng chiến tranh bên hình ảnh chiếc xe tăng cuối cùng phục vụ trong thế chiến của Nga


22. "Flower Power"


23. Người phụ nữ thất thần giữa đống đổ nát trong vụ động đất tại tsunam, Natori, Japan (5-2011)


24. Ngôi mộ của một người vợ Công Giáo và người chồng theo đạo Tin Lành, 1988, Hà Lan


25. Greg Cook ôm và khóc khi tìm thấy chú chó của mình sau khi ngôi nhà ông tại bang Alabama bị tàn phá bởi lốc xoáy, 3/2012


26. Một buổi hướng dẫn sử dụng bao cao su tại chợ Jayapura, thủ đô Papua, 2009


27. Những người lính Nga chuẩn bị cho cuộc chiến tại Kursk, 1943


28. Người đàn ông trong bức ảnh đã không quản mưa lũ và đã cứu những chú mèo hoang trong trận lũ  ở thành Phố Cuttack, Ấn Độ, 2011


29. Một người đàn ông Afghan đang mời một lính Mỹ uống trà


30. Có nhiều người cha mẹ, có lẽ cũng gần 70 tuổi, nhưng họ vẫn đang tìm con cái họ bị mất tích


Read More...

[Món ăn ngon] THỊT GÀ KHO GỪNG

Chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM hôm nay sẽ mang đến cho các bạn một món ăn ngon mà cực dễ chế biến: "Thịt gà kho gừng". Món ăn này mang đến một vị lạ miệng cho các bạn, giúp bữa ăn ngày cuối tuần trở nên lạ và hấp dẫn hơn. Nào, bắt tay vào làm thôi!
[Món ăn ngon] THỊT GÀ KHO GỪNG

Nguyên liệu:
- Gà ta: 1con
- Gừng: 01 củ
- Lá chanh: 3 lá
- Hành khô: 1 củ
- Dầu ăn: 1 thìa
- Gia vị: Mắm, hạt nêm, mỳ chính, đường, nước hàng.


Cách làm:
- Hành bóc vỏ, đập dập, băm nhỏ.
- Gừng rửa sạch, gọt vỏ, thái chỉ.
- Lá chanh rửa sạch, lau khô, thái chỉ.
- Gà ta sơ chế sạch, chặt miếng vừa ăn (nói vậy chứ giờ mấy nhà làm gà nữa, ra chợ thích con nào thì chỉ, người ta làm tí là xong, chỉ việc mang về chế biến).
- Ướp gà với 1 thìa nước mắm, 1 thìa hạt nêm, 1,5 thìa mỳ chính, 1 thìa cà phê đường, ½ chỗ gừng trong khoảng 30 phút.
- Bắc chảo lên bếp, cho dầu vào đun nóng, cho hành khô vào đảo, tiếp theo cho nốt ½ chỗ gừng, cuối cùng cho gà vào đảo đều tay, xuống nước hàng. Cho thêm ½ bát con nước rồi rồi đum khoảng 10 phút, thỉnh thoảng đảo đều.
- Đến khi thịt gà chín thì cho lá chanh thái chỉ vào. Xúc thịt gà ra đĩa, ăn chung với cơm nóng.
Read More...

[Truyện ngắn] NGƯỜI ĐỂ YÊU VÀ NGƯỜI ĐỂ LẤY LÀM VỢ..

Hạnh phúc gia đình là sự vun vén từ hai bên, chỉ một sai lầm nhỏ, một quyết định thiếu sáng suốt từ một phía thôi cũng có thể dẫn đến những đổ vỡ không đáng có. Hôm nay, Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn: " NGƯỜI ĐỂ YÊU VÀ NGƯỜI ĐỂ LẤY LÀM VỢ.. ", hãy đọc và cùng suy ngẫm về người chống trong câu truyện này...
----------------------------------------
NGƯỜI ĐỂ YÊU VÀ NGƯỜI ĐỂ LẤY LÀM VỢ..

Tôi đang chăm chú xem ti vi thì anh lên tiếng: "Chúng ta ly hôn đi!".

Lúc anh nói câu đó, nét mặt anh rất nghiêm túc, giọng nói bình thản rành rọt đến từng chữ, chẳng hề giống một câu nói đùa. Ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong tôi lúc đó là: Có lẽ anh chơi cổ phiếu lỗ lớn, hoặc là phát hiện ra mình mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó… hoặc bất kỳ một lý do gì giống như trong phim Hàn Quốc mà sợ liên lụy đến tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh và lắc đầu, thể hiện quyết tâm sẽ cùng anh vượt qua tất cả mọi khó khăn trong cuộc sống.

Câu nói thứ hai của anh thực sự khiến tôi như rơi vào địa ngục:

"Anh đã yêu người khác rồi, xin lỗi em!".

"Từ bao giờ vậy?" – Tôi cố gắng không để giọng nói của mình quá lớn.

"Nửa năm rồi. Quen trong một lần đi du lịch. Cô ấy là hướng dẫn viên, rất trong sáng và cũng nhiệt tình".

Có lẽ ý thức được mình đang tán dương qua nhiều về một người con gái khác trước mặt vợ, anh không nói gì nữa, nhìn tôi với ánh mắt dò xét. "Anh yêu cô ta bao nhiêu?"

"Rất yêu, mười phần yêu!"

"Vậy cô ta có yêu anh không?"

"Yêu!".

Tôi không hỏi thêm gì nữa. Bởi lẽ hỏi càng rõ ràng, thì nỗi đau trong tim càng lớn. Chi bằng giữ lại cho mình chút thể diện. Nhớ lại những ngày hai đứa yêu nhau, biết bao là niềm vui và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, người ta đã đi theo tiếng gọi khác, không còn muốn bước chung đường với mình vậy tôi còn cố níu giữ để làm gì? Tôi thở một hơi thật dài: "Tất cả cứ làm theo ý anh đi? Có người thay tôi vác gánh nợ như anh, tôi thực sự cảm ơn còn không hết!".

Anh trợn tròn mắt nhìn tôi. Anh biết tôi hoàn toàn không phải người phụ nữ dễ dãi, thậm chí còn rất khắt khe với những chuyện nhỏ nhặt. "Thực ra tôi cũng đã chán anh rồi. Anh coi tôi không ra gì, vậy thì đừng hy vọng hình ảnh của anh trong tôi còn nguyên vẹn như xưa?"

Anh không nói gì, khuôn mặt hổ thẹn cúi gằm không dám nhìn tôi. Anh đã quyết định để lại tất cả mọi thứ trong căn nhà này cho tôi và con.

Trước ngày ra tòa làm thủ tục ly hôn, anh hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Chỉ vài chén rượu nhỏ đã khiến anh nói nhiều hơn lúc trước. Anh nói muốn nghe thấy lời chúc phúc của tôi. Trong cả bữa ăn anh đều chủ động nói về người con gái kia. Rằng cô ấy tràn đầy sức sống mãnh liệt của tuổi xuân phơi phới, ở bên cô ấy anh cảm giác như bị sức thanh xuân của cô ấy đốt cháy… Tôi nhớ lại ngày trước, mình cũng đã từng là cô gái trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, vẻ đẹp ấy, sức sống ấy cũng đã từng lôi cuốn anh mạnh mẽ như thế. Tôi và cô gái ấy chỉ cách nhau có mười năm, vậy mà đã bị gán "mác" tình cũ.

"Cô ây rất ngây thơ, chỉ một chút việc nhỏ đã khiến cô ấy có cảm giác thỏa mãn. Có lần vào hội chự chơi trò phi tiêu được thưởng một bánh xà phòng; có lần anh tặng cô chiếc đồng hồ điện tử học sinh, dẫn cô ấy đi ăn xủi cảo… chỉ những việc nhỏ như vậy thôi mà cô ấy đã cảm thấy vui sướng vô cùng. Ở bên cô ấy anh cảm thấy rất thoải mái. Anh có thể hút thuốc cho đến khi căn phòng dày đặc khói thuốc. Anh cũng có thể chơi bài, uống rượu cùng với đồng nghiệp cả đêm…" - Anh lim dim đôi mắt và đang tự thưởng thức hạnh phúc trong men rượu ngà ngà. Tôi nhìn nét mặt thoáng hạnh phúc của anh khi đó, không sao giận dữ nổi. Tôi bỗng thấy mình giống như một bà bảo mẫu già khó tính, xét nét từng chi tiết nhỏ. Tôi vặn vẹo anh từng khoản tiền chi tiêu trong nhà. Mua một đôi tất cũng phải đắn đo xem nơi nào rẻ nhất. Tôi không cho anh hút thuốc, cấm anh uống rượu càng phản đối anh tụ tập đánh bài với bạn bè.

"Ở bên cô ấy anh cảm thấy con tim mình đạp nhanh hơn. Làm việc gì cũng tràn đầy khí thế" - Anh vừa cười vừa nói trong hơi rượu.

Tôi ngắt lời anh:

"Cũng tốt thôi! Từ giờ về sau, em sẽ chú ý nhiều hơn đến bản thân mình. Em sẽ bớt thời gian là quần áo cho anh, thắt cà vạt cho anh để tranh thủ trang điểm cho mình; em sẽ bớt tiền mua quần áo cho anh để chọn cho mình một vài bộ thời trang em thích; em cũng không quá chú trọng vào bữa cơm cho anh. Thích thì em nấu cơm, không thích em và con sẽ đi ăn hàng, em cũng sẽ không lo sức khỏe anh thế nào khi hút thuốc, uống rượu nữa; em cũng mặc kệ không giặt chăn mỗi lần anh say rượu và nôn ra, cũng không khóc và đi tìm anh mỗi góc phố khi anh không về nhà nữa; em sẽ không lo xem bên nhà anh hôm nay có ai mừng thọ, ngày kia ai lấy vợ; em cũng sẽ không gửi tiền cho bố mẹ anh nữa. Mỗi năm cũng chẳng theo anh ngồi xe đến nửa ngày, xách túi to túi nhỏ về quê để lo bữa cơm mừng thọ cho ba mẹ anh… Đúng thế, ly hôn rồi em bớt đi bao nhiêu gánh nặng. Thật tốt!" - Tôi dứt lời cũng là lúc những giọt nước mắt thi nhau trào ra. Còn anh, dường như đã thoát khỏi men say, lặng người nhìn tôi đầy kinh ngạc.
NGƯỜI ĐỂ YÊU VÀ NGƯỜI ĐỂ LẤY LÀM VỢ..

Tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng. Nhưng một chút rượu đã khiến tôi không kìm được lòng nói ra tất cả. Tôi lại cười: "Ly hôn đi! Xem ly hôn rồi anh có thể đắc ý được bao lâu? Anh rất yêu cô ấy, yêu mười phần. Và cô ấy cũng mười phần yêu anh? Hai người ở bên nhau, chỉ cần sống với nhau vài năm, xem trái tim anh còn có thể loạn nhịp đập vì cô ấy nữa không. Tất cả những gì cô ấy mang lại cho anh bây giờ, là những gì tôi mang lại cho anh mười năm trước. Anh hãy cắt đứt mối liên hệ giữa hai chúng ta và bắt đầu cuộc sống mới. Đợi khi anh bắt đầu cuốc sống mới với cô ấy rồi, anh sẽ phát hiện ra rằng, anh chỉ đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi qua trước kia mà thôi"

"Em say rồi!" - Anh nghiêm giọng nói với tôi.

"Trước đây em không ngây thơ trong sáng ư? Em không xinh đẹp trẻ trung sao? Em quý trọng từng thứ mà anh tặng cho em, chiếc nhẫn bằng đồng, một quyển sách, chiếc bút lông và em cũng không quản trời lạnh đan cho anh chiếc găng tay len. Em cũng từng rất yêu anh, yêu mười phần. Nhưng bước vào hôn nhân, vai trò của người phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn. Ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm. Vì vậy, khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể chuyên tâm yêu anh mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ của họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu sau khi bước qua hôn nhân, chỉ còn lại bẩy phần…" - Tôi chẳng còn nhớ mình đã nói những gì nữa. Bởi men rượu khi ấy đã làm tôi choáng váng…

Cuối cùng chúng tôi không ly hôn. Chồng tôi chấm dứt mối quan hệ với cô gái trẻ kia và trở về bên tôi. Lúc tỉnh táo tôi không lý trí bằng lúc say rượu và lúc say rượu lại càng thông minh hơn lúc tỉnh táo...
Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read More...