Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] Khi yêu thương đặt sai chỗ, khi ấy...

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến độc giả truyện ngắn "Khi yêu thương đặt sai chỗ, khi ấy..."

Một đêm giữa thủ đô hàng triệu người...

Cô ngồi trong căn phòng tối, vẫn một thói quen trước khi đi ngủ là soạn những sms chúc ngủ ngon, và gửi tới anh.

Thói quen khó bỏ này chẳng nhớ theo cô từ khi nào, nhưng cô vẫn làm mặc kệ là anh có trả lời tin nhắn của cô hay không. Cứ một mình lặng lẽ, chẳng như những người con gái khác, được nghe điện thoại chúc ngủ ngon của người yêu.

Chắc là cô quen kiểu yêu đương sms như thế.

Tin nhắn đã được gửi đi. Còn giờ này anh vẫn đang mê mải trong những cuộc vui ngút ngàn, đang ngã vào vòng tay của những cô gái lạ, họ nóng bỏng, sexy, sẵn sàng hôn và tình nguyện lên giường với anh. Của lạ là thế, vì có khi anh cũng chẳng biết họ là ai, tên gì và điều đó chẳng khiến anh quan tâm.

Là vì ai cũng nói anh đào hoa. các cô gái lạ cứ bám riết lấy anh, tự nguyện dâng hiến cơ mà. Anh chẳng thế nhớ nổi mình đã qua lại với bao nhiêu cô gái, chỉ biết là họ cứ vồ vập lấy anh như những con thiêu thân.

Điện thoại đổ chuông tin nhắn đến, anh vẫn đang quay cuồng trong cuộc vui, và cũng chẳng cần mở máy, anh có thể đoán ra được nội dung sms là gì, của ai, vào giờ này. Vì anh biết chắc chỉ có cô, gửi tin nhắn chúc anh ngủ ngon.



Đêm dài dằng dặc, đặc quánh như ly cafe không đường. Cô trở về với một năng lượng gần như cạn kiệt.
Còn ở một căn phòng khác, là một bãi hỗn độn, đồ đạc, quần áo, giày dép ngổn ngang, nồng nặc mùi rượu.  Hẳn là họ đã qua đêm như thế...

Nắng sớm chói lọi vào phòng, tỉnh giấc, anh bật dậy, mặc kệ cho cô gái lạ đêm qua vẫn say giấc nồng. Anh bỏ đi, vừa đi vừa chỉnh trang quần áo, nhắn vội một sms cho cô. "Em yêu dậy chưa, chúc em ngày mới vui vẻ..."

Cô mở mắt, vươn vai, búi tóc cao và đón ngày mới bằng một ly cacao ấm nóng. Có chuông tin nhắn, tuyệt nhiên cô cũng không đọc, vì cũng đoán là tin nhắn từ anh. Cô vẫn tới văn phòng như mọi ngày.

So với những cô gái khác cô không đẹp long lanh, nhưng ở cô toát lên vẻ đẹp kiểu thô mộc, tất cả đơn giản, phải, là đẹp một cách đơn giản. Cô bận một chiếc váy hồng phấn, để lộ bờ vai thon thả, tóc buông hờ hững, nhẹ nhàng. Có khá nhiều chàng trai theo đuổi và có cảm tình đặc biệt với cô, nhưng lòng cô hình bóng anh in hằn quá lớn, dù biết là tình yêu đó, mong manh, xa bờ.

Cô vẫn linh cảm, và có cả chứng cứ cho những mối quan hệ phức tạp của anh. Nhưng điều đó chẳng hề hấn gì so với tình cảm của cô, cô vẫn yêu anh. Coi anh như người yêu. Thế mà có những lúc lại cảm giác như đó là chuyện đùa, chỉ là vui một chút, chỉ là những tin nhắn yêu đương như thói quen, còn hai người, thật ra chẳng hề có chút gì gọi là tình yêu.

Những ngày một mình, cô vẫn lặng lẽ, sớm tối đi về, như chẳng hề cô đơn, vẫn thấy bản thân mình đẹp, căng tràn sức sống, vậy mà, sao cô và anh chỉ mới đi được vài bước dạo chơi trên đường tình? Lòng cô lắng lại, nỗi buồn cứ thế dài lê thê...

Cô lại tiếp tục nhắn tin, nhưng anh lại không trả lời.
Cuộc sống và công việc lại cuốn trôi cô về nơi nào xa lắc.

Một ngày gió mùa về giăng lối, ngoài phố đã mắc đủ các loại đèn đón Noel...


Anh chủ động gọi cho cô, và hai người đã có một bữa tối tuyệt vời. Cô dường như đã quên chuyện cũ. Anh tặng cô một bó Lavender thật to, khi tiễn cô về, anh chợt nắm tay cô và đặt một nụ hôn bất ngờ lên môi. Cô cứng người và không kịp nói được một lời.

Anh chúc cô ngủ ngon, không quên nói mình sẽ về nhà và ngủ sớm, rồi anh dời đi. Còn cô thì rảo những bước chậm rãi trên phố, nghĩ vẩn vơ về chuyện vừa xảy ra, và về nụ hôn ấy.

Trên đường về nhà, anh nhận được một cuộc điện thoại, chắc lại là một cô gái lạ, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh về cô, về sự cảm nhận người cô đã run lên khi anh trao nụ hôn ấy. Vậy là ít nhất anh cũng cảm nhận được gì...

Xe anh dừng trước của quán bar quen thuộc, một cô gái mắt xanh, môi đỏ, váy ngắn hết sức ngắn, chạy vội tới cửa xe và kéo anh ra. Khoác tay lên vai, ôm choàng lấy anh, cô ta chẳng ngại mà hôn an đến vồ vập. Thật là nghịch cảnh mà, đúng lúc ấy, bàn chân nhỏ bé của cô, dẫn bước tới nơi này, cô vừa kịp nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt ấy. Bó hoa trên tay rơi xuống đất. anh và cô nhìn nhau. Cô không nói gì nhưng có thứ gì ươn ướt đang trực trào ra trong mắt, cô vội quay đi, còn anh như hóa đá, mặc cho chô gái kia cũng đang không hiểu chuyện gì. Phải mất vài giây định thần, anh mới tỉnh ra, anh chạy đuổi theo cô.

_"Xin lỗi em, là anh đã nói dối" Anh bình tĩnh giải thích.

_Cô vẫn đi những bước chân đều. Anh lại khẩn khoản "Để anh đưa em về"

_Lúc này cô mới nghẹn ngào "Cảm ơn anh, nhưng anh cứ đi với cô gái kia đi"

_"Em ghen với cô ta sao?"

_Cô đứng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, "Xin lỗi anh, vì ta không là gì của nhau, nên em không có đặc quyền đó, anh về đi"

Cô tiếp tục bước đi thật nhanh, thật ra, tim cô đang thổn thức, hẳn là cô vẫn đơn phương một mình với tình yêu dành cho anh.

Anh đứng đó, bất lực nhìn người con gái bỏ đi, trong lòng anh dấy lên những đau nhói, liệu có phải anh cũng đã yêu cô hay không?

Trách bản thân mình đã làm những điều khiến cô đau lòng, như việc bỏ rơi một người yêu thương mình bấy lâu, chạy theo những thứ phù phiếm, mong manh ấy. Có lẽ giờ là lúc nhận ra đâu mới là nơi chốn anh thật sự cần.

Đêm ấy đẹp lắm, gió nhẹ, phố ấm áp ánh đèn neon đủ màu, lấp lánh, thổn thức. Chỉ tiếc là có câu chuyện buồn. Người ta vẫn nói, khi yêu thương đặt không đúng chỗ sẽ bị tổn thương, nhưng cũng có trường hợp, khi yêu thương đặt sai chỗ, nhưng có hi vọng thì đến một ngày nào đó, yêu thương cũng sẽ nở hoa, hẳn là như vậy.

Một sớm mai, một mùa Noel mới, có đôi tình nhân tay trong tay, ấm áp, quên đi chuyện buồn đã qua...

"Bài viết được chia sẻ tại Blog truyện - BlogTM. Mọi chia sẻ vui lòng ghi rõ nguồn bài viết"




Read More...

[Trò chuyện] HẠNH PHÚC TIÊU TAN BỞI NHỮNG ĐIỀU NHƯ THẾ!

Hạnh phúc gia đình đôi khi nó thật mong manh nếu như không có sự vun đắp từ hai phía. Hôm nay, Blog truyện ngắn - BlogTM sẽ gửi đến các bạn truyện ngắn "Hạnh phúc tiêu tan bởi những điều như thế!". Hãy đọc và cảm nhận.
Tôi bước vào quán ăn sáng khá sớm. Trong quán không có nhiều người. Đối diện chỗ tôi ngồi là một cặp vợ chồng và đứa con gái nhỏ. Điều khiến tôi chú ý đến người vợ, là dù khuôn mặt trang điểm kỹ càng quần áo xinh xắn thì mái tóc lại được buộc túm rối bù tạm bợ ra đằng sau bằng một cái cặp nho nhỏ trăng trắng. Cô vừa ăn bữa sáng của mình, vừa cho con ăn, thi thoảng ngẩng vội lên trả lời những câu nói có vẻ bâng quơ của chồng, rồi lại cúi xuống đứa con gái nhỏ, dịu dàng.
HẠNH PHÚC TIÊU TAN BỞI NHỮNG ĐIỀU NHƯ THẾ!

Anh chồng đủng đỉnh ăn, tay phải cầm đũa, tay trái cầm điện thoại, chăm chú. Đôi lúc, trong vài giây, anh ta lại ngẩng lên khỏi điện thoại, liếc nhìn mấy người đàn bà ăn mặc thời thượng, có vẻ còn son rỗi trong quán.

Tôi thấy thoáng cau mày của người vợ.

Tôi thấy những đầu móng tay đã bắt đầu tróc sơn của cô.

Tôi thấy có đôi khi, anh chồng liếc nhìn những đầu ngón tay tróc sơn của vợ, nhưng chỉ đôi khi, hoặc có thể ánh mắt của anh ta chỉ tiện đường lia qua đôi bàn tay ấy khi đang trên đường ngó nghiêng sang những bàn tay khác.

Tôi thấy những sợi tóc rối loà xoà được vén vội ra sau tai ngại ngần.

Tôi thấy xót xa!

Đa số đàn ông Việt coi cái việc chăm con, cho con ăn, cho con ngủ và ti tỉ thứ khác dính dáng đến con mặc nhiên là việc của vợ. Đàn bà cũng gần như đa số coi đấy là việc của mình, thậm chí đôi lúc còn tự dằn vặt bản thân nếu không thể làm vừa đi làm, vừa lo việc nhà, vừa chăm con cho thật tốt. Bởi, xã hội thì tung hô phụ nữ đảm đang, đàn ông mặc nhiên có quyền ngồi ăn, ngồi nhìn, ngồi liếc những người chẳng phải vợ con mình.

Trong vài lần liếc ấy, có bao nhiêu lần anh ta tự so sánh vợ mình với những người đàn bà khác? Trong vài lần liếc ấy, có lần nào anh ta ngán ngẩm vì mái tóc rối hay những đầu ngón tay đã tróc sơn của vợ?
Tôi không rõ, cũng không dám khẳng định, chỉ thấy suốt gần nửa tiếng, anh ta nói với vợ được vài ba câu, không đút cho con gái ăn lấy một thìa dù bản thân ăn đã xong từ lâu và đĩa bánh cuốn của vợ đã nguội ngắt. Anh ta có vẻ không mấy vui vì phải đợi chờ con ăn, vì vợ đầu bù tóc rối. Vợ anh ta có vẻ không vui, có thể chỉ vì suy nghĩ mình làm vẫn chưa tốt nhiệm vụ cao cả của người vợ. Tóc mình vẫn rối, móng tay vẫn chưa được sơn. Đứa con có vẻ không vui vì không được bố chú ý tới, nó quay sang mè nheo mẹ thật lực. Họ đều không vui.

Khi đứa con ăn gần hết, người vợ quay lại với đĩa bánh cuốn nguội ngắt của mình, anh chồng vội đứng dậy, ra ngoài trả tiền, mặc sẵn áo mưa rồi ngồi đợi.

Chị vợ ăn vội vài miếng, dắt đứa con gái nhỏ đi theo ra ngoài sau hai phút.

Ngoài trời đang mưa.

Giá mà anh chồng đút cho con vài miếng. Có thể anh ta chẳng nề hà gì. Chỉ là anh ta không nghĩ mình cần làm thế.

Giá mà anh chồng ngồi đợi vợ thêm vài phút.

Giá mà sáng nay trước khi ra khỏi nhà, anh chồng mặc quần áo cho con, hay lấy áo mưa cho đứa trẻ, chắc mái tóc vợ anh không rối bù tạm bợ, và ắt hẳn anh chẳng phải liếc nhìn mấy người đàn bà khác, chẳng phải ngán ngẩm. Khéo chính anh ta sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Tôi tự hỏi đến bao giờ cái ngán ngẩm dài ngày của anh chồng biến thành nỗi chán vợ? Đến bao giờ người vợ cho phép mình được bắt đầu mệt mỏi?

Đôi khi, hạnh phúc gia đình tiêu tan chỉ bởi những lặt vặt như thế!
Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read More...

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] LỜI NÓI DỐI CỦA CHA

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sâu lắng và cảm động về tình cảm gia đình: "Lời nói dối của cha"
Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó, gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có được bữa cá đã là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Nó còn nhớ, mỗi lúc ăn cá, cha thường bảo: “Để tao ăn đầu và xương

Nó nhanh nhẩu: “Tại sao hả cha?

Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu răn dạy: “Vì cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau-cái này gọi là ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp hơn. Có vậy mà cũng không hiểu hả?
Tâm hồn trẻ con, nó và hai đứa em đinh ninh là cha nói thật. Mỗi lúc đến bữa ăn, nó còn nhanh nhẩu sẻ ra từng phần. Bỏ đầu và xương qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phần thịt. Có những lúc nó cũng phân vân, những khi như thế, cha nó lại bảo: “Hồi nhỏ, ông bà nội cho tao ăn thịt suốt, giờ nhìn thịt là cha thấy ớn quá, sau này lớn các con cũng như cha thôi.”

Thấm thoắt thoi đưa, anh em nó lớn lên, và cha nó già đi. Sau này, khi nó đủ hiểu biết những lời cha nó nói trước đây là nói dối. Thì cũng là lúc đời sống của gia đình nó khấm khá hơn. Anh em nó có thể thay cha đi đò, đi sông, mò cua, thả cá. Vì thế mà cha nó cũng thỉnh thoảng ăn thịt, hay ăn thường xuyên nó cũng chẳng nhớ. Vì tuổi trẻ bồng bột, không dám- không ngẫm ngĩ nhiều về yêu thương, hay vì cha nó cố tìm cách cho “lời nói dối” được anh em nó chấp nhận hơn, nó cũng chẳng còn nhớ.

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.

Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 10 của cha nó. Nhìn di ảnh ba gầy còm, nhưng nở một nụ cười tươi sáng. Nhìn con cá chiên to đùng, lấp lánh mỡ mà vợ đặt lên bàn thờ, nó chợt bất giác rơi lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói lòng vô tận. Nó phải quay mặt đi để lau hàng lệ, để giấu vợ con. Nhưng nó không thể xóa đi được hình dáng cha già còm cõi, xiêu vẹo bước đi bên sông, “cha đi thả cá mùa nước nổi”. Rồi sau đó là những trận thương hàn triền miên hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được cái ý nghĩ “nếu cha ăn nhiều thịt hơn, thì đã không già yếu như thế”. Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng “cha” từ trong cổ họng.

Đến lúc ra bàn ăn. Nhìn vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: “Em, để anh ăn đầu, đừng bỏ đi”.

Vợ hiểu. Vợ nó bỏ đầu cá qua cho chồng. Chỉ có cô con gái nhỏ là thắc mắc “Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm xương, nó sẽ làm đau ba đấy”.

Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang chầu chực nơi cổ họng vào trong, bảo “Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn đầu sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu đấy con yêu”.

Nó vừa ăn vừa cố cho những giọt nước mắt không tràn xuống bát cơm.
Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM
Read More...

[Handmade] Hộp quà siêu dễ thương cho những ngày lễ

Cùng nhau tự tay làm hộp quà độc và đẹp tặng bạn bè các bạn nhé !



 Chuẩn bị
- Hộp quà
- Giấy gói quà (màu sắc tùy thích)
- Giấy màu trang trí cùng tone với giấy gói quà
- Dây dù hoặc da (tùy sở thích)
- Dụng cụ: kéo, bấm ghim, keo dán, keo hai mặt

Thực hiện thôi nào !

 Bước 1:

Đặt hộp quà vào giữa giấy gói, lấy cạnh giấy ở chiều ngang bằng 2/3 bề dày hộp. Hai mép còn lại (chiều dài) của giấy gấp lên hộp, phần chồng lên nhau dư từ 3cm đến 5cm, dùng keo dán giữ lại.

Hai đầu hộp, tạo nếp gấp khít với cạnh hộp cho cả 2 mép trên dưới. Dùng băng keo 2 mặt dán vào mép dưới, gấp dán thật khít và sát vào hộp.



Bước 2:
Tương tự bạn dán đầu hộp còn lại. Cắt tờ giấy màu hình chữ nhật bằng 1/2 kích thước hộp quà, gấp đôi và vẽ hình 1/2 trái tim lên 1/2 tờ giấy.


 Bước 3:
Cắt hình trái tim, tương tự bạn cắt thêm 3 trái tim màu trắng, 1 trái tim màu hồng và 4 trái tim màu đỏ. Đặt chồng xen kẽ giữa màu trắng, hồng với màu đỏ và dùng ghim bấm bên phải cách đường gấp trái tim 1cm.



 Bước 4:
Cắt hình tròn giấy trắng có hoa văn với đường kính bằng chiều rộng hộp quà thành 2 nửa bằng nhau, dán lên 2 bên giấy gói quà. Đặt 1/2 trái tim vào khe giữa giấy gói, dán cố định bằng keo. Tiếp theo tách 1 nữa trái tim còn lại dán chồng lên trên giấy gói bên phải cho trái tim nổi.



Bước 5:
Cuối cùng cắt đoạn dây da cùng màu trái tim cột trang trí bên dưới trái tim là hoàn thành.



Sản phẩm do chính tay bạn làm tặng bạn bè, người thân sẽ rất ý nghĩa phải không nào ? Chúc các bạn thành công, có những sản phẩm đẹp và thỏa sức sáng tạo của riêng mình !



Read More...

[Trò chuyện] Tình yêu "Điện tim đồ"

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu "Tình yêu Điện tim đồ"

Có những phút giây cô nhớ anh phát điên, nhưng có lúc sao hờ hững, buông lơi như thể sức cùng lực kiệt. Tình đơn phương là bài toán phức hợp, nay lên mai xuống như kết quả của bức điện tim đồ. 

Anh và cô quen nhau khá lâu, cũng có những lúc tình cảm chớm nở, rồi nở bung xòe hơn một chút bình thường, như loài hoa xấu hổ, chỉ khép và xòe đúng lúc, mà thôi. Ấy thế, nhưng chưa bao giờ mối quan hệ này được gọi bằng một cái tên cụ thể. Ai cũng nhận thấy điều đó, không ngoại trừ anh và cô.

 Chỉ biết rằng với cô, trong tâm trí ấy, luôn hiện hữu bóng hình một chàng trai với nụ cười tỏa nắng, mà thiếu đi nụ cười ấy, cả trái đất sẽ trở nên âm u. Anh cười là ánh lên hi vọng, ánh mắt rạng ngời bừng lên sức sống. Cũng chằng biết cảm giác ghen là thế nào. Nhưng anh có ân cần, nhẹ nhàng với những người con gái khác, trong lòng cô cũng rợn lên từng đợt sóng, sao hụt hẫng, khó tả nhường nào. Chắc phải vì ghen...

Đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cô, chứ thực tình, cô có quyền gì để ghen, chỉ là tự cho phép bản thân mình đặc quyền, một chút.. Nhiều khi thấy vô lí, ngồi bật cười một mình, rồi trách sao quá ngốc nghếch...

Ấy thế mà cô vẫn mong chờ từng tin nhắn mỗi khi khi đêm về, chúc ngủ ngon của người ta, rồi sẽ chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, yên ả. Hay chỉ là những dòng tin vu vơ, không mục đích, cũng khiến trái tim cô rộn ràng, sóng sánh, thấy sao đời đẹp và nở hoa đến thế.


Điều này không có gì là lạ, trái tim một người con gái, có thể ngày nay chan chứa nắng ấm, nhưng có khi chỉ vì một câu nói, hành động của người ta, mai có thể âm u, mây mù ngay được. Luôn tồn tại đó những suy nghĩ ngổn ngang, những chất vấn vô vàn, cả ngại ngùng, hờn dỗi...như vậy mới là con gái, phải không?

Giờ đối diện với anh và đón nhận câu trả lời ư? Cô chẳng có đủ can đảm. Cô sợ sẽ mất đi sợi dây tình cảm duy nhất giữa hai người. Thay vào đó là những niềm đau dài vô tận, những nỗi khuất tâm khó xóa nhòa.

Cô thích anh, chết mê chết mệt, sao anh làm gì cô cũng ghi nhớ và chẳng thiếu sót chi tiết nào? Vậy mà giờ thành ra thiếu can đảm quá khi đối diện. Là vì anh tốt, là vì anh luôn quan tâm cô. lo lắng và chăm sóc cho cô mỗi khi có chuyện. Chỉ như thế thôi là quá đủ cho một đứa con gái mới lớn. Một thứ hạnh phúc kiểu mới chớm, đâm trồi, xanh non và căng tràn.

Những điều gì có liên quan đến anh, có khi cô thuộc hơn cả nói về bản thân mình. Thật ra, trong trái tim hồng còn non nớt ấy, cô vẫn tự cho phép mình trôi dạt về nơi nào xa lắc, để rồi sống trong một mối tình màu hồng vụng dại, đầy ngại ngùng một lần.


Thứ tình cảm đơn phương cô chẳng nói ra, có khi cứ sống mãi thế, mà mãi thích môt người đâu có gì là sai? Biết đâu vào một ngày như ngày mai chẳng hạn, anh nói yêu cô, và rồi một ngày khác, không phải ngày mai, thốt ra một câu chia tay, trái tim cô không biết sẽ vụn vỡ thế nào.

Có những phút giây cô nhớ anh phát điên, nhưng có lúc sao hờ hững, buông lơi như thể sức cùng lực kiệt. Tình đơn phương là bài toán phức hợp, nay lên mai xuống như kết quả của bức điện tim đồ.

Thế nên, hãy cứ để cho tình cảm như bây giờ, chuyện gì đến sẽ là do nhân duyên sắp đặt, hà cớ gì phải vội vàng để trái tim tổn thương ?


"Bài viết được chia sẻ tại Blog truyện ngắn - BlogTM. Mọi sự chia sẻ vui lòng ghi rõ nguồn bài viết"







Read More...

[Trò chuyện] TÌNH YÊU LUÔN LÀM NÊN ĐIỀU KÌ DIỆU

Cô biết anh bị nhiễm HIV khi vừa sinh đứa con gái đầu lòng. Niềm vui được làm mẹ chưa được bao lâu thì tai họa lại đến với gia đình nhỏ này.
Anh là trinh sát, trong một lần đi truy quét tội phạm không may bị một tên chống trả quyết liệt nên anh bị đâm kim tiêm có dính HIV.
Cũng còn may là cô và con đều không bị lây nhiễm. Gia đình,bạn bè bên nhà cô đều khuyên cô nên bỏ anh Long - chồng cô để đỡ khổ.
Có lần mẹ đẻ cô đã khóc để khuyên can:
- My con, mẹ biết là tình nghĩa vợ chồng không thể nói bỏ là bỏ được. Mẹ cũng rất thương thằng Long, nhưng mẹ không thể để con và cháu mẹ khổ được. Con ly hôn nhé?
Nghe mẹ nói nhưng My chỉ ôm đứa con gái chưa đầy tháng mà khóc, cô không biết phải làm như nào nữa. Cô vẫn còn rất yêu chồng. Giờ bỏ anh thì không đành lòng.
Còn Long, anh biết là chẳng thể níu kéo cô ở lại. Anh cũng không muốn hủy hoại cuộc đời của vợ con mình nên quyền quyết định là ở My.
Sau nhiều tác động từ phía gia đình, My quyết định về nhà mẹ đẻ một thời gian sau đó sẽ tiến hành ly hôn.
Ngày My và con dời nhà, anh như người mất hồn, mọi thứ trước mắt anh dường như đổ sập. Anh biết ngày này sẽ đến nhưng không sao tránh khỏi sự hụt hẫng.

Những ngày xa chồng, cô cứ đi ra đi vào như kẻ vô hồn. Đứa con gái nhỏ cứ khóc suốt, có lẽ nó cũng hiểu được phần nào nỗi đau mẹ đang mang.
Đến ngày thứ 5, cô nói chuyện với bố mẹ:
- Con sẽ về dù anh ấy có như thế nào đi nữa bố mẹ ạ.
Hai ông bà tái mặt khi nghe con nói. Ông quát:
- Không được, mày về với nó thì đừng gọi tao là bố nữa!
Bà mẹ nhẹ nhàng nói:
- Con nghĩ cho kĩ, sống với nó là hủy hoại cả đời đấy. Còn con của con nữa chứ.
Dù bố mẹ có nói như thế nào thì cô vẫn kiên quyết:
- Con biết rằng sẽ là khó khăn nhưng anh ấy cần con, và mẹ con con cũng cần anh ấy. Con sẽ không hối hận đâu ạ.
Nói rồi cô thu xếp đồ đạc để trở về...hai mẹ con bồng bế nhau cuối cùng cũng về đến nhà. Cô đứng ngoài cổng, hình ảnh ngôi nhà nhỏ đang hiện ra trước mắt. Cô bế con đi vào nhà thì thấy anh đang nằm trên giường. Cô vội đặt con vào võng rồi ra chỗ anh. Cô òa khóc và lay lay người anh:
- Anh ơi, em và con về với anh rồi đây, anh đừng nằm im như thế, dậy đi. Đừng bỏ mẹ con em. Cô ôm anh trong đau đớn tới tột cùng.
Bất ngờ đôi tay ay ôm lấy vợ, anh nói giọng yếu ớt:
- Ngốc ạ, anh đã chết đâu mà em khóc. Anh đưa tay lau những giọt nước mắt trên má cô. Nước mắt anh lăn dài, anh nói tiếp:
- Anh bị cảm nhẹ thôi, mệt nên thiếp đi thôi mà. Sao em và con lại về?
Mong manh giữa sự sống và cái chết lúc này cô mới biết là anh qúy giá và quan trọng với cô biết chừng nào.
- Em và con cần anh, anh biết không?
- Em có biết là em đang tự hủy hoại mình không?
- Không đâu, em sẽ không hối đâu.
Rồi anh ôm cô vào lòng trong niềm đau.
Kể từ ngày cô về sống với anh, hàng xóm bên cạnh hay xì xào bàn tán:
- Con My dại quá, bỏ quách thằng đó đi, lại còn lao đầu vào.
Mỗi lần nghe thấy cô đều khóc thầm không cho anh biết. Cô còn động viên anh bỏ ngoài tai những lời bàn tán đó.
Cuộc sống cứ thế trôi. Gia đình nhỏ ấy vẫn đầm ấm và tràn ngập yêu thương.

10 năm sau, gia đình cô vẫn sống vui vẻ. Anh không giống người có bệnh, dường như nhờ vào tình yêu, sự đồng cảm từ cô,con cùng gia đình thì anh cũng có niềm tin và nghị lực để chiến đấu với bệnh tật. Mọi người xung quanh cũng không còn xa lánh anh-họ hiểu - đồng cảm và khâm phục tình yêu của anh và cô lắm.
Nhìn cảnh ba người vui vẻ bên nhau thật hạnh phúc. Cầu chúc anh và gia đình luôn yên ấm, mong rằng anh có đủ niềm tin và lạc quan. Biết đâu một ngày không xa sẽ có thuốc để chữa trị. Hãy tin là như vậy nhé.

Thực ra, HIV không đáng sợ và những người dù vô tình hay do một phút sai lầm mắc phải thì lại càng không đáng sợ. Cũng không thể đổ lỗi cho ai, vì tất cả đều quá muộn. Sợ chẳng qua là cách đón nhận và suy nghĩ lệch lạch của những người chưa hiểu rõ về nó.
Đừng xa lánh hay miệt thị những con người ấy. Hãy mở rộng lòng mình ra bạn sẽ thấy rằng họ cũng như bạn - cần yêu thương - sẻ chia.
Blog truyện - Truyện ngắn sưu tầm
Read More...

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

[Món ngon cuối tuần] Ức gà kẹp phô mai dê nướng

Hơi cầu kỳ một chút, nhưng chuyên mục món ăn ngon - BlogTM vẫn muốn giới thiệu đến quý độc giả món ăn "Ức gà kẹp phô mai dê nướng". Một món ăn ngon rất phù hợp cho việc đổi khẩu vị vào cuối tuần và làm cho mâm cơm gia đình bạn trở nên độc đáo hơn. Rất đáng thử phải không nào?

1. Nguyên liệu:

- 2 cái ức gà

- 1 muỗng cang dầu ô liu enzo

- 1 muỗng cà phê là hương thảo tươi cắt nhỏ

- ½ muỗng cà phê hạt tiêu đen

- ½ muỗng cà phê muối

- ¼ chén nam việt quất khô (bạn có thể chọn loại quả khô khác mà mình thích)

- ¼ chén phô mai dê, làm vụn

- Lò nướng dạng kẹp (lò optigrill)

2. Cách làm:

- Dùng dao xẻ đôi miếng ức gà nhưng vẫn để thịt dính vào nhau không tách rời hẳn (như kiểu cánh bướm).
- Quết lên mỗi mặt thịt gà một lớp dầu ô liu và rắc lá hương thảo, muối, hạt tiêu lên bề mặt thịt gà.
- Cho vào thịt gà một ít phô mai dê, quả nam việt quất khô sau đó ốp hai mặt thịt gà lại.
- Đặt thịt vào trong lò nướng.
- Đậy nắp lò nướng lại và nướng thịt gà cho đến khi chín hoàn goàn trong khoảng 10 phút. Sau đó, cho ức gà kẹp phô mai nướng ra đĩa, cắt miếng rồi thưởng thức nhé!

Read More...