Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] BÔNG HOA ĐẸP NHẤT

Blog truyện - BogTM giới thiệu đến các bạn độc giả truyện ngắn nằm trong loạt truyện "Quà tặng cuộc sống" dịch theo The Values of Life: "Bông hoa đẹp nhất"

Đã từ lâu rồi, tôi thường nhờ một người cung cấp cho tôi những bông hồng làm bằng vải để cài lên ve áo khoác mỗi ngày chủ nhật. Với tôi đó là một cử chỉ trân trọng và đã trở thành thông lệ. Tuy nhiên một ngày chủ nhật nọ, những gì mà tôi cho là bình thường đã trở nên rất đặc biệt.
Trên con phố tôi thường đi dạo ngày chủ nhật, có một cậu bé đến trước mặt tôi và bảo: Thưa ông, ông sẽ làm gì sau khi dùng xong bông hoa ấy? Ngay lúc đó tôi không biết là cậu bé nói gì, nhưng rồi cũng kịp hiểu ra.

Cháu nói cái này hả? - Vừa nói tôi vừa chỉ vào hoa hồng đính trên áo khoác của mình.

Cậu bé đáp lại: Thưa ông, đúng ạ! Nếu ông định vứt nó đi để thay cái khác thì xin ông hãy cho cháu cái cũ ấy. Lúc đó tôi mỉm cười và vui vẻ bảo rằng cậu ta có thể lấy bông hoa này, và tôi hỏi xem cậu sẽ làm gì với bông hoa ấy.

Cậu bé nhìn tôi rồi nói: Thưa ông, cháu sẽ tặng cho bà nội. Cha mẹ cháu đã ly dị cách đây một năm. Cháu đang sống với mẹ, nhưng mẹ đi thêm bước nữa và mẹ muốn cháu đến sống với bố. Cháu sống với bố một thời gian, nhưng bố lại bảo là cháu không thể sống chung với bố được nữa. Thế là bố gửi cháu đến nhà bà. Lúc nào bà cũng thật tốt với cháu. Bà nấu ăn và chăm sóc cháu thật chu đáo, vì vậy nên cháu muốn tặng bà bông hoa xinh đẹp này để cảm ơn tình thương yêu của bà dành cho cháu.

Khi đứa bé vừa dứt lời, tôi hầu như không thể nói gì được nữa. Mắt nhòa lệ và tôi biết cậu bé đã chạm đến những ngõ ngách sâu kín nhất của tâm hồn tôi. Tôi gỡ cành hoa trên áo ra và bảo: Con trai, đây là điều tốt đẹp nhất mà ta đã từng nghe được, nhưng con đừng lấy bông hoa này vì nó bé quá. Ta sẽ mua cho con một bó hoa lớn để con mang về tặng cho bà, bởi vì bà xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất. Tôi xúc động nhìn cậu bé ôm bó hoa ra đi, đối với tôi, chính tâm hồn cậu bé là một vườn hoa đẹp nhất.
Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện ngắn

Read More...

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

[Mẹo vặt] Mẹo nhỏ làm sạch bằng chanh và dầu ăn

Chuyên mục Mẹo vặt của Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu "Mẹo nhỏ làm sạch bằng chanh và dầu ăn"

Làm sạch đồ bằng chanh





Chanh là loại thuốc tẩy thiên nhiên an toàn và hiệu quả. chuyên trị các vết rỉ sét, đất bùn và đặc biệt hiệu quả nếu kết hợp với muối để làm sạch.

1. Bát đĩa

Khi rửa bát đĩa, cốc chén, có thể pha thêm một thìa nước cốt chanh với nước rửa chén để khử mùi hôi, tanh, các vết ố vàng, tăng khả năng đánh bật các vết bẩn.

2. Áo quần

Nếu quần áo bị vàng, có nhiều vết ố, tùy lượng quần áo nhưng bạn có thể đổ 100ml nước cốt chanh vào chậu và ngâm quần áo khoảng 15 phút ( đối với lượng quần áo trung bình) sau đó giặt lại với xà phòng.

3. Vòi nước 

Vòi nước dùng lâu ngày hay bị đóng cặn, gỉ màu. Các bạn có thể dùng miếng khăn nhỏ, thấm nước cốt chanh rồi phủ lên vòi nước để qua đêm, sáng hôm sau các bạn lau chùi, vòi nước sẽ được đánh bóng sáng sạch.

4. Khay đựng đồ nhựa

Dùng khăn thấm nước cốt chanh lau những chỗ ố vàng, sau đó để 10 phút cho khổ rồi mang rửa lại, các bạn sẽ thấy hiệu quả bất ngờ.

Tẩy rửa bằng dầu ăn



Các loại dầu thực vật như dầu đậu nành, dầu olive, dầu hướng dương...có công dụng tẩy rửa các vết bùn đất, đánh bóng bề mặt gỗ, hoặc làm sạch các vết bẩn khác.

1.Đồ da

Dùng khăn lau, lau sạch bui bẩn trên đồ da. Sau đó nhỏ một giọt dầu lên đó, dùng khăn khác chà đều khắp món đồ. Đảm báo đồ da của bạn sẽ mềm mượt, sáng bóng, hết các vết xước.

2.Đồ mây, tre đan

Thời tiết hanh khô hay ẩm ướt sẽ làm đồ mây, tre đan trở nên khô, cong, nứt, hay mốc. Mẹo là các bạn hãy nhỏ một giọt dầu lên đồ vật, sau đó dùng khăn sạch chà đều để bảo vệ. Các bạn có thể đun nóng dầu lên dể dễ dàng sử dụng.

3. Đồ bếp 

Các vật dụng như chảo, nồi gang bị cháy. Các bạn trộn dầu thực vật với một chút muối hột, dùng khăn thấm dung dịch này và chà lên chỗ nồi, chảo cháy. Sau đó rửa lại bằng nước sạch. 

4. Đồ dùng bằng thép

Dùng khăn tẩm dầu ăn để cọ rửa các đồ dùng bằng thép như lưỡi dao, lưỡi kéo. Đồ vật sẽ sáng bóng. 

5. Da dính sơn

Khi sơn nhà hay các đồ vật khác bị sơn dính trên tay, các bạn không nên dùng xăng vì sẽ rất độc và hại cho làn da của mình. Hãy thoa dầu ăn lên tay, và sau đó rửa lại với xà phòng nhé!



Read More...

[Truyện ngắn] TIỆC ĐÊM TRONG NHÀ VỆ SINH

BlogTM - Blog truyện ngắn giới thiệu đến các bạn truyện ngắn rất hay và mang đầy ý nghĩa nhân văn: "Tiệc đêm trong nhà vệ sinh"
Hàng ngày, chị dậy sớm giúp chủ nhà thu dọn, mọi việc xong chị trở về nhà mình. Chủ nhà thường mời chị ở lại, nhưng chị từ chối. Bởi vì chị là một người phụ nữ làm thuê, nên vô cùng tự ty.

Hôm ấy, chủ nhà mời rất nhiều khách đến ăn cơm. Khách mời người nào cũng ngời ngời rạng rỡ. Chủ nhà nói với chị làm thuê: "Hôm nay chị có thể vất vả thêm một chút, có thể về nhà muộn hơn một chút được không?"

Người phụ nữ nói: "Dạ được ạ, nhưng con trai không thấy tôi ở nhà, cháu sẽ sợ hãi."

Chủ nhà nói: "Thế thì dẫn cháu đến đây đi, biết đâu hôm nay sẽ có những điều lạ".

Khi ấy trời đã hoàng hôn, khách mời sắp đến hết. Chị làm thuê vội vàng về nhà, dẫn con trai đến. Con trai hỏi: "Chúng ta đi đâu hả mẹ?".

Người mẹ nói: "Mẹ cho con đi ăn tiệc đêm!".


Đứa bé bốn tuổi đâu có biết mẹ mình là một người làm thuê.

Chị làm thuê dẫn con trai vào thư phòng của nhà chủ. Chị nói: "Con hãy ở yên trong này đã, bây giờ bữa tiệc tối vẫn chưa bắt đầu".

Sau đó, chị làm thuê đi vào nhà bếp, nấu ăn, bổ hoa quả , pha cà phê, tất bật luôn tay. Luôn luôn có khách nhấn chuông, chủ nhà hoặc chị làm thuê phải chạy ra mở cổng. Có lúc, chị tranh thủ vào thư phòng xem, vẫn thấy con trai đang ngồi yên ở đấy. Con trai hỏi: "Mẹ ơi! Tiệc đêm khi nào bắt đầu ạ?"

Chị làm thuê nói: "Đừng nóng ruột, con cứ ngồi yên ở đây, đừng có nói năng gì".

Nhưng, luôn luôn có khách đến thăm thư phòng của chủ nhân. Họ biết bé trai là con của người phụ nữ làm thuê, hay là không biết? Các vị khách thân thiết xoa đầu bé trai, sau đấy lục xem những cuốn sách của chủ nhà, và luôn miệng tấm tắc khen những bức tranh treo trên tường. Đứa bé trước sau vẫn ngồi yên, nóng lòng đợi bữa tiệc đêm bắt đầu.

Chị làm thuê hơi không yên tâm. Chỗ nào cũng có khách, chị không biết giấu con trai đi đâu. Chị không muốn con trai chị làm hỏng không khí vui vẻ của buổi tiệc. Càng không muốn đứa con trai thơ ngây biết sự khác nhau giữa chủ nhà và người làm thuê, giữa người giầu và kẻ nghèo.

Nghĩ mãi, chị quyết định gọi con trai ra khỏi thư phòng, đưa con vào nhà vệ sinh. Ngôi nhà có hai cái toa-lét, một cái của ông chủ, một cái dành cho khách.

Chị nhìn con trai, chỉ vào chiếc bồn cầu trong toa-let: "Đây là gian phòng dành riêng cho con" - Chị nói: "Đây là cái ghế!"

Lại chỉ vào cái bàn giặt bằng đá hoa, chị nói tiếp: "Đây là một chiếc bàn".

Chị lấy từ trong bụng ra hai cái xúc xích, đặt vào đĩa.

"Cái này là của con đây!" - Người mẹ nói: "Bây giờ tiệc đêm bắt đầu!".

Chiếc đĩa chị lấy trong nhà bếp của nhà chủ còn xúc xích chị mua trên đường về nhà (đã rất lâu chị không mua cho con trai xúc xích). Khi nói những lời này, chị làm thuê ráng sức kìm lại những giọt nước mắt. Không còn cách nào khác, toa-lét của chủ nhà là chỗ yên tĩnh duy nhất lúc này.

Con trai chị lớn lên trong cảnh nghèo khó, từ trước đến giờ cậu chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào xa hoa lộng lẫy như thế này, càng không nhìn thấy nhà vệ sinh sang trọng. Cậu không biết bồn cầu giật nước, không biết bàn giặt bằng đá hoa.

Cậu ngửi hương thơm thoang thoảng của bột giặt và xà phòng thơm, cảm thấy hạnh phúc vô chừng. Cậu ngồi xuống sàn, đặt đĩa lên trên nắp bồn cầu. Cậu nhìn chăm chăm không chớp mắt vào những lát xúc xích bày trong đĩa, hát những lời ca tự mừng cho mình.

Khi tiệc đêm bắt đầu, đột nhiên chủ nhân nhớ đến con trai của chị làm thuê. Ông đi vào nhà bếp hỏi, chị làm thuê nói chị cũng không biết, có lẽ là nó chạy đi chơi chăng.

Chủ nhân thấy ánh mắt chị làm thuê có vẻ giấu giếm, bèn lặng lẽ đi tìm.

Cuối cùng, ông lần theo tiếng hát, thấy cậu bé đang ở trong toa-lét. Khi ấy, cậu bé đang đưa một miếng xúc xích vào miệng. Ông đứng ngây người ra.

Ông hỏi: "Cháu nấp ở trong này làm gì?".

Cậu bé nói: "Cháu dự tiệc đêm ở đây, bây giờ cháu đang ăn tiệc".

Ông hỏi: "Cháu có biết đây là chỗ nào không?"

Cậu bé nói: "Đương nhiên cháu biết chứ! Đây là phòng mà ông chủ buổi tiệc dành riêng cho một mình cháu".

Ông hỏi: "Có phải mẹ cháu nói với cháu như vậy phải không?".

Cậu bé nói: "Đúng thế, thực ra không cần mẹ nói, cháu cũng biết, đây là gian phòng tốt nhất mà chủ nhân bữa tiệc chuẩn bị cho cháu".

Rồi cậu bé chỉ vào những miếng xúc xích trong đĩa: "Cháu hy vọng sẽ có một người cùng cháu ăn những món này".

Mũi chủ nhân thấy cay cay, chua chua, không cần hỏi thêm nữa, ông đã hiểu rõ tất cả.

Ông lặng lẽ quay về bàn tiệc nói với tất cả các vị khách: "Xin lỗi các vị, hôm nay tôi không thể tiếp tục cùng các vị ăn bữa tối nữa, tôi phải tiếp một vị khách đặc biệt!".

Sau đấy, ông lấy hai đĩa thức ăn trên bàn tiệc. Đến toa-lét, ông lịch sự gõ cửa. Sau khi được cậu bé cho phép, ông bước vào, đặt hai đĩa lên trên nắp bồn cầu.

Ông nói: "Gian phòng đẹp như thế này, đương nhiên không thể để cháu một mình hưởng thụ, chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối!".

Hôm ấy, ông và cậu bé nói rất nhiều chuyện. Ông muốn cậu bé tin tưởng rằng, toa-lét là gian phòng tốt nhất trong ngôi nhà này. Hai người ăn rất nhiều, hát rất nhiều bài trong toa-lét. Liên tục có khách gõ cửa, chào hỏi ông chủ và cậu bé.

Họ mang tới mời ông chủ và cậu bé những cốc nước hoa quả thơm ngon và những cánh gà quay vàng ươm. Họ tỏ ra rất lịch sự và nhiệt tình. Sau đấy, họ đòi cùng vào trong cái toa-let nhỏ xinh, hát mừng cậu bé. Thái độ của mọi người đều rất chân thành, không có ai coi đây là một trò vui tếu táo.

Nhiều năm sau, cậu bé đã trưởng thành. Anh có công ty riêng, có một ngôi nhà khang trang, cũng có hai cái toa-lét. Anh bước vào xã hội thượng lưu, trở thành tỷ phú.

Hàng năm, anh đều trích ra một khoản tiền lớn cứu trợ những người nghèo, nhưng anh không bao giờ tổ chức những buổi quyên góp, ủng hộ, càng không cho những người nghèo biết tên của anh.

Có người bạn hỏi về lý do, anh nói:

"Tôi luôn luôn ghi nhớ một buổi tối nhiều năm trước, có một vị nhà giầu cùng rất nhiều người khác, đã vô cùng cẩn trọng bảo vệ lòng tự tôn của một cậu bé bốn tuổi!"
Truyện ngắn sưu tầm - Truyện ngắn tình cảm
Read More...

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

[Món ăn ngon] Chè sắn dẻo thơm lá dứa cho ngày lạnh

Chuyên mục "Món ăn ngon" cuả Blog truyện ngắn - BlogTM hôm nay sẽ giới thiệu đến các bạn món "Chè sắn dẻo thơm lá dứa cho ngày lạnh"

Nguyên liệu cần chuẩn bị :

- 2 củ sắn vừa
- 1 bó nhỏ lá dứa
- 4 thìa canh nước cốt dừa
- 2 thìa canh bột nếp
- 1/3 bát con đường
- 500ml nước lọc
- 1 thìa canh hạt trân trâu
- 1/2 thìa muối, 1 thìa lạc rang, 1 thìa dừa sợi

Thực hiện :

Bước 1:

Rửa sạch lá dứa và cắt khúc, xay mịn, lọc lấy nước cốt và bỏ bã. Ngâm hạt trân trâu vào nước lạnh khoảng 20 phút cho đến khi nở ra, đổ ra rổ cho ráo nước.


Bước 2:

Bóc vỏ sắn, cắt khúc và ngâm vào âu nước lạnh. Sau đó bào sắn mịn, vắt ráo nước.


Bước 3:
Trộn bát củ sắn vừa nạo với nước cốt lá nếp, 1/2 phần đường, chút muối vào nhau.


Bước 4:

Vê hỗn hợp bột thành những viên tròn đều nhau 


Bước 5:

Cho nước lọc vào nồi, thêm nước cốt dừa, 1/2 phần đường còn lại vào đun sôi


Bước 6:

Cho hạt chân trâu và viên sắn đun trong nồi, khi trân trâu nổi trong và viên củ sắn chín, nêm lại vị ngọt, tắt bếp và múc ra bát.
Rắc thêm vào bát dừa sợi và lạc rang ăn kèm.


Thật đơn giản và dễ làm phải không nào? Bắt tay làm làm thôi để chiêu đãi bạn bè của mình nhé ! Chúc các bạn thành công !




Read More...

[Truyện ngắn] Câu chuyện về bát canh bí ngô

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu "Câu chuyện về bát canh bí ngô"

Trong bữa ăn, ở dưới mái nhà ánh đèn leo lắt, đứa em út cứ liên tục hỏi :

_Mẹ, canh bí con nấu có ngon không? 
_Chị, canh bí em nấu có ngon không? 

Đưa lên miệng cắn miếng bí mềm, thật ra là có vị hơi là lạ, như thể là mùi khen khét. Mẹ nó mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn cười ấm áp :

_Bé con nấu ăn sắp tài như đầu bếp rồi.

 Còn chị nó không nói gì, chỉ cười mỉm một cái. Nó ngây ngô tin tưởng:

_Thật không hả mẹ, may quá con lại cứ sợ nhà mình hôm nay không còn gì để ăn.

Nói xong nó cười khoái chí.

Cả ngày làm việc quần quật, vất vả, có được bữa ăn, dù chẳng phải thứ gì cầu kì, đã là hạnh phúc lắm rồi. Mẹ và chị nó chỉ nhìn nhau ái ngại, thương nó quá vì chắc chắn nó cũng chỉ muốn làm chị nó, mẹ nó no bụng và không thất vọng mà thôi.



Nhà có hai chị em, nó học lớp năm, chị nó học xong cấp ba thì theo mẹ đi làm công cho người ta, chỉ làm những việc lặt vặt, phụ cho những thợ chính. Tiền công ba cọc ba đồng, tằn tiện lắm cũng chỉ đủ cho cuộc sống qua ngày, còn nuôi nó ăn học nữa. Vì thế mà chị nó buộc phải thôi học, và năm nào xã cũng duyệt cho hộ nó là hộ nghèo. Bố nó thì cũng vì cảnh nghèo mà bỏ mẹ con nó đi làm ăn xa, biệt tích, có khi trong tâm khảm nó còn quên mất khuôn mặt người cha như thế nào.

Ngày nào cũng vậy, buổi sáng đi học, buổi chiều ở nhà nấu cơm giúp mẹ. Dù mới chục tuổi đầu nhưng trông nó già dặn hơn các bạn khác rất nhiều. Nó chỉ có những ước mơ nhỏ nhoi là được có những trang vở trắng nõn, chứ không vàng một màu như vở của nó bây giờ, hay chỉ là một chiếc áo, chiếc váy thắt nơ hồng như mấy bạn hàng xóm. Quần áo của nó sờn và cũ quá. Những ước mơ ấy với một đứa trẻ còn ngây thơ như nó, sao mà khó thế. Nó thương mẹ, thương chị vẫn đi làm thuê cho người ta, cóp nhặt từng tờ tiền lẻ, mồ hôi thấm mốc trên lưng áo mẹ, nắng chát chúa rọi xác xơ gò má chị, chỉ để nó được học hành đầy đủ, nên người.

Có những đêm mùa đông, gió rít lạnh cóng, nó ngồi ở bàn học, thấy mẹ nó ngồi kế bên, lấy những nắm hành khô nướng lên, rồi chườm lên gót chân, bàn tay. Đôi bàn chân ấy, nứt nẻ và khô giáp, đôi bàn chân chạy ngược chạy xuôi, tất bật lo toan mọi bề. Còn bàn tay cũng vậy, những ngón tay nhăn nheo, xù xì, gân guốc, người khác nhìn chưa chắc đã muốn cầm nắm, đôi bàn tay nuôi nấng chị em nó, vun vén cuộc sống này...Chỉ nhìn thôi mà sao nó thấy cay cay nơi khóe mắt - cái đứa bé lòng còn thơm như giấy trắng này. Nó thương mẹ hơn ai hết, cả chị nó nữa, mẹ còn hơn cả phật, mẹ cũng có nghìn tay, cũng lam lũ với đời, để cho nó no ấm.

Quay lại với câu hỏi trong bữa ăn của nó lúc đầu. Rằng là hôm ấy, nó nấu canh bí, chẳng có thịt cũng chẳng có xương. Trong lúc xào bí, nó tranh thủ chạy ra vén mấy cây rau cải muối dưa vào cho gà đỡ ăn. Thì không may vào đến nơi nồi bí đã quá lửa, cháy xém chút đáy nồi. Nó cuống quýt bắt xuống, lo lắng giờ đổ đi thì không còn gì để cho mẹ và chị ăn lúc đi làm về. Vậy là nó quyết định giữ lại những chỗ còn ăn được, cho thêm tỏi và chút nước vào nấu thành canh. Như vậy chắc chắn là vẫn còn chút mùi hơi khét.

Thật ra, mẹ và chị nó cũng đoán ra được điều đó, nhưng chẳng ai nói gì đến chuyện này. Mẹ nó chỉ nghĩ thương nó, phải làm từ nhỏ, phải giúp mẹ nhiều việc khi còn ở tuổi ăn tuổi chơi. Dù biết mỗi nhà một hoàn cảnh, nhưng mẹ nó vẫn phải cố, cố để sau này cuộc sống của nó khá hơn bây giờ. Muốn nó không khổ nhưng hiện tại là bất lực, chỉ mong sau này, ông trời không tiệt đường sống của ai, để mong cho nó đủ đầy bằng chúng bằng bạn.

Cái bữa cơm hôm ấy, nó vẫn ngây thơ như thể mình vừa làm được một điều kì diệu. Chị và mẹ nó vẫn khen ngon. Có niềm vui nhen nhóm trong lòng nó. Còn mẹ và chị nó, thương yêu nó vô cùng, là đứa con, đứa em bé bỏng, ngây thơ.

Đôi khi lời nói dối đúng lúc, đúng chỗ lại làm cho người khác thêm động lực và sự an tâm. Cái bữa ăn đó, sao đạm bạc mà nhiều cái "thấm"...

"Bài viết được chia sẻ tại Blog truyện ngắn - BlogTM. Mọi sự chia sẻ vui lòng ghi rõ nguồn bài viết"
Read More...

[Truyện ngắn] Em nhớ anh

Blog truyện giới thiệu với các bạn truyện ngắn tình cảm: "Em nhớ anh"
Tuổi trăng tròn. Các bạn xinh mơn mởn. Nếu là con gái thì cao, đầy đặn, trắng hồng, gương mặt đẹp tràn đầy sức sống. Còn con trai thì khỏe mạnh, vạm vỡ, cao lớn và có vẻ chững chạc. Còn em, cũng đang ở lứa tuổi đẹp nhất trong đời, vậy mà không thấy đẹp ở điểm nào...

Em ngăm đen, tóc xoăn tự nhiên trông có vẻ xơ xác, người còm nhom. Gương mặt em không có khuyết điểm, nhưng chẳng có vẻ gì nổi bật. Mắt không to, mũi không cao, chẳng có vẻ gì là sắc sảo...

Trong lớp, em học cực đỉnh, biết nhiều thứ, từ nấu ăn, may vá, đến đàn, hát. Người ta nói: "Cái nết đánh chết cái đẹp". Đúng, nhưng trong thời buổi hiện nay, người ta chỉ thích đánh giá qua vẻ bề ngoài hơn là vẻ đẹp tâm hồn đích thực, liệu câu nói ấy có còn chính xác?


Chưa ai nói thích em bao giờ cả. Cũng không ai trêu đùa bao giờ. Họ tôn trọng em, nhưng em thì cảm thấy tủi thân, khi nhỏ bạn đưa cho xem thử một bức thư tình mà nhóc lớp bên gửi, hay một bó hoa dành cho nhỏ dễ thương nhất lớp được đặt vào hộc bàn hằng ngày....

Em năng nổ tham gia các hoạt động Đoàn để quên đi nỗi mặc cảm ấy. Tuy vậy, em buồn lắm, bởi em thích đơn phương một người, mà dường như người đó chẳng để ý đến cảm xúc của em...

Người đó và em cùng hoạt động trong một chi Đoàn. Hơn em một tuổi, học cùng trường, đẹp trai, dễ thương và ga lăng cùng cực. Anh có biết bao cô gái theo đuổi, hầu hết đều xinh xắn, dễ thương, quả là hơi khập khiễng khi nói họ là đối thủ của em...

Em giấu lòng mình, chỉ giả vờ xem anh là bạn. Anh cũng rất quý em, có gì cũng chia sẻ, tâm sự, hai người rất tâm đầu ý hợp và hiểu nhau...

Một lần, anh tâm sự với em rằng, anh có thích một cô gái, dễ thương, học giỏi, nhưng kiêu kì. Cô ấy không thích ai thật sự, trong khi anh chỉ yêu mỗi mình cô ấy. Tình cảm tan vỡ, anh mất lòng tin vào tình yêu...

Em lắng nghe và chia sẻ. "Hãy cứ sống hết mình vì người khác, rồi ta sẽ tìm thấy được niềm vui thôi anh à! Mọi chuyện rồi sẽ qua!". Họ lại vui vẻ tham gia các chiến dịch tình nguyện...

Mùa hè nọ, em và anh đi đến một trại mồ côi của một bệnh viện tại một vùng quê xa xôi hẻo lánh, thiếu thốn vật chất trăm bề. Em chực khóc khi nhìn mấy em nhỏ tại đây. Đứa thì bị dị tật, mặt biến dạng, ai nhìn vào cũng sợ, nên tránh xa, dè chừng...Đứa thì bị sưng to một mắt, có đứa lại nhiễm HIV...

Em. Vâng. Chỉ duy nhất mình em bước đến, ôm hôn và chia kẹo cho các bé, hát cho các bé nghe bằng giọng hát ngọt ngào say đắm lòng người. Em ân cần hỏi thăm, động viên và kể chuyện cho các bé. Các bé quấn quýt, yêu mến em đến không ngờ. Ai trong Đoàn cũng cảm động và khâm phục em...

Nhìn những đứa trẻ ấy, em cảm thấy mình may mắn hơn nhiều. Đúng, phải nói là em quá hạnh phúc, khi có một thân thể lành lặn, không có chút khuyết điểm nào. Những đứa trẻ ấy nào có diễm phúc như em! Có đứa lại mất tay chân khi vừa mới sinh ra, đứa thì không thể nhìn thấy ánh sáng sau một căn bệnh khó chữa...Nhìn vào bọn chúng, em mới biết rằng, em thật sự hạnh phúc. Em yêu cuộc đời này!

Đắp chăn cho các bé, em chuẩn bị về thành phố khi màn đêm dần buông. Anh cầm chiếc áo khoác cho em. Em sững sờ. Anh nói: "Để anh ở lại với mấy bé một tuần nữa! Em đã vất vả nhiều rồi, về thành phố trước đi. Chủ nhật tuần sau, anh về"...

Em tính dặn anh hãy thoa kem chống muỗi vào mỗi tối, và đừng thức khuya nhiều, nhưng lại thôi. Chắc cũng không mấy cần thiết...

Khoác áo của anh, em cùng đồng nghiệp về thành phố khi mọi người đang ngon giấc trong chiếc giường ấm áp của mình. Bất giác, em thấy có vật gì trong túi áo khoác. Một..bức thư:

"Em!

Khi đọc những dòng này thì có lẽ chúng ta sẽ không gặp mặt nhau đúng 1 tuần, em nhỉ. Anh thật sự khâm phục nghị lực của em, một cô gái giỏi giang, nghị lực và tốt bụng, và anh đã phát hiện ra, anh...thích em từ rất lâu rồi...."

Em run tay, tờ giấy rớt xuống nền. Tim em đập loạn xạ. Nhưng rồi, lấy lại bình tĩnh, em nhặt lên và đọc tiếp...

"Chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng anh thật sự không dám bày tỏ tình cảm, bởi anh sợ em từ chối thì...Nhưng anh đã quyết định lấy hết can đảm để viết bức thư này. Em...không cần trả lời anh gấp đâu, dù gì thì...chúng ta cũng vẫn là bạn thân em nhé! Mà nè, cố giữ gìn sức khỏe nhe! Nửa tháng sau lại phải đi tham gia chiến dịch mùa hè xanh...Xa em một tuần, chắc nhớ em nhiều lắm, nhưng nếu để em ở lại, em ngã bệnh, anh sẽ lại buồn hơn...."

Em gấp thư lại, không đọc nữa, bởi hạnh phúc ngập tràn tâm hồn em rồi...

Và bây giờ em mới cảm nhận được rằng, em không xấu...

Chẳng qua là vì em phủ nhận cái đẹp của mình mà thôi...

Một tuần sau, khi anh về, chắc chắn em sẽ gửi lại anh chiếc áo khoác, nhưng không phải là chiếc áo của anh đâu nhé! Mà là chiếc áo len do chính em đan. Còn chiếc áo của anh, em sẽ giữ lại, và chẳng bao giờ xa rời...

Và em cũng sẽ nói với anh rằng: "Em nhớ anh nhiều lắm!"
Truyện ngắn tình yêu sưu tầm - Tìm đọc tại BlogTM - Blog truyện ngắn.
Read More...

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

[Handmade] Làm ví 7 màu cá tính từ khóa áo

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu "Làm ví 7 màu cá tính từ khóa áo"

Bạn có thể dùng chiếc ví cá tính này để đựng tiền, điện thoại, hoặc các đồ cá nhân xinh xắn nhé !

Nguyên liệu cần chuẩn bị: 
-7 dây khóa kéo các màu (tùy sở thích)
-Kim ghim
-Máy khâu
-Kim, chỉ, quai ví bằng vải tự may.

Bắt đầu thực hiện:

Bước 1:
Xếp các dây khóa như hình dưới. Đặt khóa cùng chiều nhau và cùng mặt phải. Đặt hai khóa khác nhau cạnh nhau và úp mặt phải của chúng vào nhau, dùng kim ghim định vị. Sau đó may ghép sát mép khóa.


Bước 2:
May tiếp các khóa kép tiếp theo mà bạn đã chuẩn bị ở bước 1. May được mép khóa nào, hãy kéo khóa lại để dễ may các khóa sau hơn.


Bước 3:
Sau khi may xong các mép khóa, dùng kim khâu các mép khóa liền lại với nhau để may đầu khóa dễ dàng hơn


Bước 4:
Lật mặt phải dây kéo úp vào nhau rồi bắt đầu may các đầu dây kéo. Rồi may quai ví đã được chuẩn bị sẵn.


Bước 5:
May các đầu khóa kéo lại gần điểm chốt kéo. May ghép hai bên sườn ví ngay sát điểm chốt trên và dưới của khóa kéo.


Bước 6:
Khi may xong hai mép và lộn ngược ra là sản phẩm đã hoàn thành.



Thật đơn giản để có được một món đồ cá tính phải không nào? Thử làm ngay thôi, chúc các bạn có những sản phẩm ưng í nhé !


Read More...