Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu: " Từ một câu chuyện cổ tích"
Cái nước da đen trụi, khuôn mặt chẳng mấy hài hòa, đã vậy lại còn chiều cao "mét mốt bẻ đôi", hai bàn tay mỗi bên thừa ra một ngón. Chẳng nói nhưng ai cũng biết nó là đứa con gái xấu nhất khu này. Từ ngày mới lớn còn khá, chứ hồi nhỏ, mấy đứa cô bạn cùng lứa, chẳng ai muốn chơi với nó chỉ vì đi đôi với nó, chúng cảm thấy xấu hổ, có nhiều khi trông nó thật gớm ghiếc. Và đồng nghĩa với việc càng lớn, nó càng nhận ra cái khiếm khuyết bản thân mình. Nó tự biết vì sao mình ít bạn, vì sao càng ngày nó càng thu mình dưới cái vỏ ốc to đùng tự mình tạo ra.
Chẳng trách cha mẹ nó được, họ đâu có muốn nó như thế. Chỉ là do nó kém may mắn, không được như người khác. Hằng ngày tới lớp, ngoài việc học nó cũng chẳng nói chuyện với ai, lúc nào cũng chăm chăm vào sách vở, như để lấp đi khoảng thời gian chết, không đẩy nó vào trạng thái một mình. Hiếm hoi lắm chỉ là một vài câu nói xã giao với mấy người bạn. Đổi lại với ngoại hình không dễ ưa gì của nó, thì nó lại là một học sinh xuất sắc toàn diện. Ông trời cũng công bằng thật. Chẳng cho và cũng chẳng lấy không của ai điều gì. Những cuộc thi học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh, chẳng khi nào nó không giành giải. Nó còn thường xuyên làm cộng tác viên cho các báo. Đúng là được cái này thì mất cái kia.
Cuộc sống tẻ nhạt đó cứ trôi qua như thể một món ăn thiếu muối. Thật ra, nó khao khát, khao khát lắm được ra sân nô đùa, được cười nói vô tư, thoải mái như các bạn mình kia, mà sao khó quá...
Có những lần chỉ vì một câu nói nó là một "người ngoài hành tinh" vậy thôi mà về nó cứ suy nghĩ rồi khóc cả đêm. Có ai hiểu được tâm tư của nó? Ngoại trừ đứa cháu gái tám tuổi, con chị gái nó, cô bé thông minh và lanh lợi vô cùng. Lúc buồn, nó cứ chơi với bé con, chỉ là những tiếng cười vô tư thôi, nó cũng thấy nhẹ nhõm đi vô cùng. Có lần, bé con cứ đòi nó đọc truyện cổ tích cho mới chịu đi ngủ, nó với ngay cuốn truyện trên giá sách và đọc:
"Truyện cổ tích về các loài bướm...
Ngày xửa ngày xưa, đã từ lâu lắm rồi, khi còn có những chú bướm đêm có màu sắc rực rỡ như các loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn cả những chú bướm bây giờ.
Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã khi mây đen che phủ bầu trời khiến họ không còn nhìn thấy loài người ở chốn trần gian. Họ khóc - nước mắt thiên thần rơi xuống tạo thành những giọt mưa trắng xóa. Những chú bướm đêm hào hiệp vốn không muốn nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì thế chúng rủ nhau làm một chiếc cầu vồng. Bướm đêm nghĩ rằng nếu nhờ các loài bướm khác giúp sức thì chúng chỉ cần cho đi một chút màu sắc của mình là có thể tạo ra một chiếc cầu vồng tuyệt đẹp. Thế là một chú bướm đêm tìm đến nữ hoàng của loài bướm khác để nhờ giúp đỡ. Nhưng những loài bướm khác quá đỗi ích kỉ và tự phụ nên không muốn cho đi màu sắc của mình, dù chỉ một chút.
Những chú bướm đêm quyết định làm việc đó một mình, Chúng vỗ cánh thật mạnh làm bột phấn trên cánh rơi rắc trong không trung tạo nên những đám mây ngũ sắc lung linh như thủy tinh. Những đám mây dần giãn ra tạo thành một đường viền dài. Nhưng chiếc cầu vồng vẫn chưa đủ lớn, vì thế mà những chú bướm đêm vẫn tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêm vào từng chút một cho đến khi cầu vồng kéo dài đến tận chân trời. Những thiên thần trông thấy cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụ cười ấm áp chiếu rọi xuống trần gian làm nên những tia bắng rạng rỡ. Và những chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởi chúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầu vồng tuyệt diệu."
_Còn nữa, dì đọc thiếu nha, còn đoạn về nhân cách nữa cơ mà.
Nó phì cười vì bé con đã biết gì về nhân cách đâu, chắc là bé con học thuộc truyện này.
Nó tiếp lời : " Bạn à, không nên chỉ chú ý vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thấy những điểm sáng bên trong một con người..."
Trời đã khuya, bé con ngủ thiêm thiếp, nó tựa đầu vào thành giường, mắt hướng về phía cửa sổ, ngoài kia là ánh đèn vàng đường chưa tắt. Phải rồi, không nên chỉ chăm chăm vào diện mạo, điều đó đâu có nói lên tất cả, sao đọc xong câu chuyện cho bé con, nó lại thấy có động lực, lại có niềm tin, còn mặc cảm chực tan chảy hết? Điều mà bấy lâu nay nó muốn, chắc là có thể thực hiện được. Nó đã gò ép cái vỏ ốc của mình dày dặn quá. Giờ đã đến lúc phá bỏ chúng. Nó vẫn khát khao cống hiến, cho bản thân, cho gia đình, một điều gì đó, cơ mà?
Giống như những chú bướm đêm màu nâu thô mộc kia, thật ra, còn có nhiều điều đáng nói, đáng làm hơn, là ngồi đó, thu mình lặng lẽ.
Ngày mai sẽ là một ngày khác, những động lực tràn trề, cảm ơn bé con, cảm ơn câu chuyện mà nó tình cờ đọc được. Hẳn là chưa muộn để nó dũng cảm tự tin hơn với khả năng của bản thân mà đẩy lùi tự ti về ngoại hình của mình.
Sáng sớm, gió nhẹ, xôn xao, nó bước ra đường và mỉm cười chào những người xung quanh....
"Bài viết được chia sẻ tại Blog truyện ngắn - BlogTM. Mọi sự chia sẻ vui lòng ghi rõ nguồn bài viết"
Read More...
Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013
Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013
[Trò chuyện] 1000 CON HẠC GIẤY
Blog truyện ngắn tình yêu - BlogTM giới thiệu: "1000 con hạc giấy". Một câu chuyện nhẹ nhàng mà vô cùng sâu lắng về tình yêu - tình yêu luôn là mãi mãi.
Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại. Read More...
Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại. Read More...
[Món ăn ngon] Lá sả cuộn thịt gà
Chuyên mục món ăn ngon - BlogTM hôm nay sẽ giới thiệu đến các bạn một món ăn mới lạ nhưng không kém phần hấp dẫn cho bữa ăn cuối tuần của cả nhà: Lá sả cuộn thịt gà
Nguyên liệu :
- Thịt gà: 500gram
- Lá sả
- Dầu hào: 2 muỗng nhỏ
- Tương: 1 muỗng nhỏ
- Dầu oliu: 2 muỗng nhỏ
Cách làm lá sả cuộn thịt gà:
Bước 1: Chọn thịt gà phải tươi và chọn phần đùi hoặc phần bắp là ngon.
Mang thịt gà rửa sạch và lọc bỏ xương, thái thành miếng vừa ăn rồi ướp lẫn gia vị: tương, dầu hào, dầu oliu khoảng chừng 30 phút cho ngấm gia vị (Chú ý: bạn không nên ướp mặn quá vì sẽ mất vị ngọt của thịt)
Bước 2: Rửa lá sả sạch bằng nước và cuộn quanh miếng thịt.
Bước 3: Cho gà vào lò nướng hoặc bạn có thể cho gà vào chảo rồi rán to lửa giống rán áp chảo để miếng gà được chín vàng, thơm ngon
Bước 4: Bày thịt ra đĩa, và cùng cả nhà thưởng thức nhé.
Chúc các bạn thành công với món lá sả cuộn thịt gà. Read More...
Nguyên liệu :
- Thịt gà: 500gram
- Lá sả
- Dầu hào: 2 muỗng nhỏ
- Tương: 1 muỗng nhỏ
- Dầu oliu: 2 muỗng nhỏ
Cách làm lá sả cuộn thịt gà:
Bước 1: Chọn thịt gà phải tươi và chọn phần đùi hoặc phần bắp là ngon.
Mang thịt gà rửa sạch và lọc bỏ xương, thái thành miếng vừa ăn rồi ướp lẫn gia vị: tương, dầu hào, dầu oliu khoảng chừng 30 phút cho ngấm gia vị (Chú ý: bạn không nên ướp mặn quá vì sẽ mất vị ngọt của thịt)
Bước 2: Rửa lá sả sạch bằng nước và cuộn quanh miếng thịt.
Bước 3: Cho gà vào lò nướng hoặc bạn có thể cho gà vào chảo rồi rán to lửa giống rán áp chảo để miếng gà được chín vàng, thơm ngon
Bước 4: Bày thịt ra đĩa, và cùng cả nhà thưởng thức nhé.
Chúc các bạn thành công với món lá sả cuộn thịt gà. Read More...
Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013
[Trò chuyện] Góc khuất tâm hồn của những chàng trai
Những từ ghép đi liền với con trai là lạnh lùng, vô cảm. Thế nhưng đã bao giờ chúng ta, đặt thử bản thân mình vào đằng sau chữ lạnh lùng, vô cảm đó mà thấu hiểu, hay chưa?
Thật ra, bên trong những chàng trai, là cả một kho báu, và hàng tá những điều mà họ che giấu.
Con trai cũng trải qua những mối tình, ở nơi tấm lòng sâu thẳm họ cũng chất chứa nỗi nhớ dồn nén, là những điều không được phép nói ra vì lòng tự trọng cao ngất. Là những nuối tiếc về kỉ niệm, những tổn thương tâm hồn thê lương như con gái, mà thôi.
Ai bảo con trai không mềm yếu. Chỉ là bề ngoài họ mạnh mẽ, để làm chỗ dựa cho người khác, và xứng với phái mạnh. Còn khi đối diện với người con gái yêu thương thật sự, thì tâm hồn họ cũng như những đứa trẻ, non nớt, vụng dại đến không ngờ.
Đi qua thương nhớ rồi mới biết tận đáy lòng đầy những bầm đau khắc khoải, họ chỉ biết gửi yêu thương vào chốn xa vời. Có khi nào bạn chấp nhận đứng sau và âm thầm quan sát những gì họ nghĩ ? Để rồi mới thấy, khả năng chịu đựng và tiết chế bản thân của họ thật đáng khâm phục biết bao.
Phía sau những lời chia tay, những cuộc tình dang dở, không đơn thuần là lí trí vô hình, là những vô cảm bể dâu, đó là những nỗi niềm nghẹn đắng, khó lòng nói ra được.
Có những khi giọt nước mắt vốn đã rơi từ lâu, nhưng buộc lòng phải kìm nén, lại ngửa mặt lên trời, nước mắt chảy ngược vào trong, quên đi những ảo ảnh về một người xưa cũ. Đã xưa cũ rồi sao cứ day dứt mãi, mong ngóng mãi không thôi.
Để rồi dành lại những tháng ngày cố vui, những cuốc chơi đổ dài bờ bến, những rắn rỏi mang màu gượng ép, chứng tỏ mình vẫn tốt, cuộc sống vẫn ổn, dù lửa như thiêu đốt, rụi trong lòng.
Họ có khi cố gắng gồng mình, chỉ nghe đêm về trút tiếng thở dài lén lút. Là đốt những tàn thuốc thả khói vào hư không, chính mình làm độc giả trong màn đêm cô tịch.
Những mỏi mệt, tuyệt vọng chỉ tự mình đè nén, nuốt trôi, như là thói quen, là việc nên làm.
Thế nhưng bản chất của những chàng trai ấy, tựa như đêm và ngày, rõ ràng lắm.
Rồi sẽ qua những đêm dài làm bạn với bóng tối, chỉ có tiếng thạch sùng khô buồn chặc lưỡi.
Qua thôi những ngày mặt biển ầm bão giông, vì cuộc đời còn quá nhiều việc phải làm.
Đóng cửa đi những khoảng trống không nhau, để cho mọi thứ lắng đọng, tìm về một chân trời mới, mà khi nhìn về phía đó ta thấy lòng nhẹ nhàng.
Dẫu biết thế gian một cõi, đi cả biển người có ngày lại vô tình gặp nhau, nhưng hãy để tâm hồn bình yên với người đã từng làm mình hạnh phúc, dõi theo nhau mà mỉm một nụ cười.
Có lẽ đừng nên đổ thừa cho con trai lạnh lùng, vô cảm, chỉ là họ cũng cần những người hiểu và yêu.
Con trai cần được yêu thương, được đồng cảm, được hiểu và xoa dịu những chất chứa trong tâm hồn, mà vốn dĩ đã hiếm hoi lắm được sẻ chia, cho vơi...
Read More...
Thật ra, bên trong những chàng trai, là cả một kho báu, và hàng tá những điều mà họ che giấu.
Con trai cũng trải qua những mối tình, ở nơi tấm lòng sâu thẳm họ cũng chất chứa nỗi nhớ dồn nén, là những điều không được phép nói ra vì lòng tự trọng cao ngất. Là những nuối tiếc về kỉ niệm, những tổn thương tâm hồn thê lương như con gái, mà thôi.
Ai bảo con trai không mềm yếu. Chỉ là bề ngoài họ mạnh mẽ, để làm chỗ dựa cho người khác, và xứng với phái mạnh. Còn khi đối diện với người con gái yêu thương thật sự, thì tâm hồn họ cũng như những đứa trẻ, non nớt, vụng dại đến không ngờ.
Đi qua thương nhớ rồi mới biết tận đáy lòng đầy những bầm đau khắc khoải, họ chỉ biết gửi yêu thương vào chốn xa vời. Có khi nào bạn chấp nhận đứng sau và âm thầm quan sát những gì họ nghĩ ? Để rồi mới thấy, khả năng chịu đựng và tiết chế bản thân của họ thật đáng khâm phục biết bao.
Phía sau những lời chia tay, những cuộc tình dang dở, không đơn thuần là lí trí vô hình, là những vô cảm bể dâu, đó là những nỗi niềm nghẹn đắng, khó lòng nói ra được.
Có những khi giọt nước mắt vốn đã rơi từ lâu, nhưng buộc lòng phải kìm nén, lại ngửa mặt lên trời, nước mắt chảy ngược vào trong, quên đi những ảo ảnh về một người xưa cũ. Đã xưa cũ rồi sao cứ day dứt mãi, mong ngóng mãi không thôi.
Để rồi dành lại những tháng ngày cố vui, những cuốc chơi đổ dài bờ bến, những rắn rỏi mang màu gượng ép, chứng tỏ mình vẫn tốt, cuộc sống vẫn ổn, dù lửa như thiêu đốt, rụi trong lòng.
Họ có khi cố gắng gồng mình, chỉ nghe đêm về trút tiếng thở dài lén lút. Là đốt những tàn thuốc thả khói vào hư không, chính mình làm độc giả trong màn đêm cô tịch.
Những mỏi mệt, tuyệt vọng chỉ tự mình đè nén, nuốt trôi, như là thói quen, là việc nên làm.
Thế nhưng bản chất của những chàng trai ấy, tựa như đêm và ngày, rõ ràng lắm.
Rồi sẽ qua những đêm dài làm bạn với bóng tối, chỉ có tiếng thạch sùng khô buồn chặc lưỡi.
Qua thôi những ngày mặt biển ầm bão giông, vì cuộc đời còn quá nhiều việc phải làm.
Đóng cửa đi những khoảng trống không nhau, để cho mọi thứ lắng đọng, tìm về một chân trời mới, mà khi nhìn về phía đó ta thấy lòng nhẹ nhàng.
Dẫu biết thế gian một cõi, đi cả biển người có ngày lại vô tình gặp nhau, nhưng hãy để tâm hồn bình yên với người đã từng làm mình hạnh phúc, dõi theo nhau mà mỉm một nụ cười.
Có lẽ đừng nên đổ thừa cho con trai lạnh lùng, vô cảm, chỉ là họ cũng cần những người hiểu và yêu.
Con trai cần được yêu thương, được đồng cảm, được hiểu và xoa dịu những chất chứa trong tâm hồn, mà vốn dĩ đã hiếm hoi lắm được sẻ chia, cho vơi...
Read More...
Những đứa trẻ đáng yêu mùa Halloween
Halloween là ngày lễ hóa trang truyền thông của các nước phương Tây, hàng năm nó được tổ chức vào dịp những ngày cuối tháng 10 trong năm. Theo quan niệm phương tây thì ngày Halloween là ngày lễ để đánh dấu việc kết thúc của mùa hè. Trong ngày này, những đứa trẻ sẽ hóa trang thành các nhân vật yêu thích và đi xin kẹo.
Trang phục Halloween truyền thống theo mô hình nhân vật siêu nhiên như những con quái vật, ma quỷ, bộ xương, phù thủy. Theo thời gian, việc lựa chọn trang phục mở rộng để bao gồm các nhân vật nổi tiếng từ tiểu thuyết, người nổi tiếng, và các nguyên mẫu chung chung như ninja và công chúa.
Hôm nay, Blog truyện - Blog TM sẽ gửi đến các bạn bộ ảnh của những đứa trẻ đáng yêu khi chúng tham gia lễ hội Halloween nhé.
Read More...
Trang phục Halloween truyền thống theo mô hình nhân vật siêu nhiên như những con quái vật, ma quỷ, bộ xương, phù thủy. Theo thời gian, việc lựa chọn trang phục mở rộng để bao gồm các nhân vật nổi tiếng từ tiểu thuyết, người nổi tiếng, và các nguyên mẫu chung chung như ninja và công chúa.
Hôm nay, Blog truyện - Blog TM sẽ gửi đến các bạn bộ ảnh của những đứa trẻ đáng yêu khi chúng tham gia lễ hội Halloween nhé.
Read More...
[Trò chuyện] Này em, gió trở mùa rồi đấy!
Blog truyện ngắn - TM Blog giới thiệu: "Này em, gió trở mùa rồi đấy!"
Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi?
Gió mùa về kéo từng bước lê thê trên con phố trống trơn. Mùa trở mình gạt nắng đi để mưa và cái rét chớm hanh hao dần dần về làm bạn với phố. Không gian đặc quánh màu xám tro của cô đơn hay của những mảnh lòng chống chếnh?
Người cũng bước vội đi không một cái quay đầu?
Có ai muốn níu kéo gì nữa không? Khi đến mùa thì gió lạnh sẽ về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải quen với lạnh giá. Có những thứ buộc phải thế, chấp nhận nó chứ không thể đổi thay.
Như yêu thương chưa bao giờ đứng yên và là một điều mãi mãi. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải tự mình trả lại những thứ vốn không thể thuộc về...
Có người háo hức đón gió mùa như con trẻ ngóng được tắm mưa. Nhưng phần lớn lại vì sợ cô đơn nên ngại để mình phải gặp lạnh. Gió mùa xoáy vào lòng những nỗi niềm mà bản thân cũng không thể một lần tự mình giải đáp. Thôi thì, phải tự làm ấm mình trước thôi!
Xoay cốc cà phê giữa những con phố ủ ê, cái ban công cũ mèm gọi về những xa xưa từ trong giọt đắng. Nắng bớt vàng, trời ngớt xanh, và có tiếng gió lùa nghe như là than trách. Bàn tay chưa ủ ấm nhau sao đã vội cách rời?
Mùa bước đi chậm rãi như tiếng kỉ niệm rơi vãi trong hư không. Từng vết rạn loang dần, loang dần rồi vỡ nát. Từ đây, đêm sẽ về trong tiếng nấc. Nhớ thương thu mình, bó gối trong góc khuất không một lần được nhớ tên.
Trời trở lạnh, gió trở mùa, người cũng đã đến lúc xoay trở trái tim. Cái gì qua là đã qua, cái gì cũ là đã cũ. Có cố gắng đánh bóng, có cố gắng kiếm tìm, thì vẫn cứ mãi thế mà thôi.
Chúng ta tiếc những thứ cùng nhau, hay vì những thứ đã có mà tiếc nhau? Nhung nhớ cũng để làm chi, khi bàn chân chưa bao giờ muốn nhấc lên để đi tìm lại.
Kỉ niệm như con mèo nhỏ đi hoang ướt sũng nước mưa. Gào khóc, vùng vẫy trong bóng đêm cũng không thể tự đưa mình về tổ ấm. Phố thênh thang dài như cách chia hai nửa ước mơ. Gió chở mùa về nhập nhằng lối cũ của nhớ và quên, của quên và nhớ...
Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi
Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi?
Gió mùa về kéo từng bước lê thê trên con phố trống trơn. Mùa trở mình gạt nắng đi để mưa và cái rét chớm hanh hao dần dần về làm bạn với phố. Không gian đặc quánh màu xám tro của cô đơn hay của những mảnh lòng chống chếnh?
Người cũng bước vội đi không một cái quay đầu?
Có ai muốn níu kéo gì nữa không? Khi đến mùa thì gió lạnh sẽ về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải quen với lạnh giá. Có những thứ buộc phải thế, chấp nhận nó chứ không thể đổi thay.
Như yêu thương chưa bao giờ đứng yên và là một điều mãi mãi. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải tự mình trả lại những thứ vốn không thể thuộc về...
Có người háo hức đón gió mùa như con trẻ ngóng được tắm mưa. Nhưng phần lớn lại vì sợ cô đơn nên ngại để mình phải gặp lạnh. Gió mùa xoáy vào lòng những nỗi niềm mà bản thân cũng không thể một lần tự mình giải đáp. Thôi thì, phải tự làm ấm mình trước thôi!
Xoay cốc cà phê giữa những con phố ủ ê, cái ban công cũ mèm gọi về những xa xưa từ trong giọt đắng. Nắng bớt vàng, trời ngớt xanh, và có tiếng gió lùa nghe như là than trách. Bàn tay chưa ủ ấm nhau sao đã vội cách rời?
Mùa bước đi chậm rãi như tiếng kỉ niệm rơi vãi trong hư không. Từng vết rạn loang dần, loang dần rồi vỡ nát. Từ đây, đêm sẽ về trong tiếng nấc. Nhớ thương thu mình, bó gối trong góc khuất không một lần được nhớ tên.
Trời trở lạnh, gió trở mùa, người cũng đã đến lúc xoay trở trái tim. Cái gì qua là đã qua, cái gì cũ là đã cũ. Có cố gắng đánh bóng, có cố gắng kiếm tìm, thì vẫn cứ mãi thế mà thôi.
Chúng ta tiếc những thứ cùng nhau, hay vì những thứ đã có mà tiếc nhau? Nhung nhớ cũng để làm chi, khi bàn chân chưa bao giờ muốn nhấc lên để đi tìm lại.
Kỉ niệm như con mèo nhỏ đi hoang ướt sũng nước mưa. Gào khóc, vùng vẫy trong bóng đêm cũng không thể tự đưa mình về tổ ấm. Phố thênh thang dài như cách chia hai nửa ước mơ. Gió chở mùa về nhập nhằng lối cũ của nhớ và quên, của quên và nhớ...
Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi
Sưu tầm
Read More...
[handmade] Kẹp tóc xinh xắn từ dây ruy băng
Chiếc kẹp tóc luôn là thứ không thể thiếu cho mỗi bạn gái, vừa làm đẹp mái tóc, lại vừa nổi bật gương mặt xinh xắn của các bạn. Với những nguyên liệu đơn giản, hãy cùng nhau làm chiếc kẹp tóc xinh xắn cho mình nhé !
Nguyên liệu cần có:
- Ruy băng lượn sóng các màu (mình chọn màu hồng nhé)
-Vải dạ đồng màu với dây ruy băng hoặc có tone màu nhạt hơn
-Kim, chỉ, hạt nút
-Cây kẹp tóc
Bắt tay vào thực hiện nhé :
Bước 1:
Bạn cắt vải dạ màu hồng thành 02 hình tròn ( đường kính lớn hơn chiều dài chiếc kẹp khoảng 0,5cm - 1cm). Khâu đầu ruy băng trên viền mép của hình tròn rồi tiếp tục khây ruy-băng vòng quanh viền mép hình tròn thành vòng tròn, đường lượn sóng sẽ tạo thành hình cánh hoa.
Read More...
Nguyên liệu cần có:
- Ruy băng lượn sóng các màu (mình chọn màu hồng nhé)
-Vải dạ đồng màu với dây ruy băng hoặc có tone màu nhạt hơn
-Kim, chỉ, hạt nút
-Cây kẹp tóc
Bắt tay vào thực hiện nhé :
Bước 1:
Bạn cắt vải dạ màu hồng thành 02 hình tròn ( đường kính lớn hơn chiều dài chiếc kẹp khoảng 0,5cm - 1cm). Khâu đầu ruy băng trên viền mép của hình tròn rồi tiếp tục khây ruy-băng vòng quanh viền mép hình tròn thành vòng tròn, đường lượn sóng sẽ tạo thành hình cánh hoa.
Bước 2:
Sau khi khâu hết vòng thứ nhất của dây ruy-băng, tiếp tục khâu dây ruy-băng theo hình xoắn ốc từ phía ngoài vào trong cho đường sóng sau chồng lên đường sóng trước và điều chỉnh các sóng xen kẽ nhau. Khâu phần dây ruy-băng cho nhụy hoa bên trong.
Bước 3: Khâu hạt cúc làm nhụy hoa
Bước 4: Dùng kéo cắt đường nhỏ trên hình tròn, gắn xương kẹp vào khe nhỏ vừa cắt, dán hình tròn có mặt trên chiếc kẹp lên mặt sau hình tròn bông hoa (hoặc dùng chỉ khâu lại).
Như vậy là sản phẩm đã hoàn thành !
Trời lạnh rồi, mái tóc thả bồng bềnh và điểm chiếc kẹp xinh xắn, các bạn trông sẽ đáng yêu lắm đấy, cùng thực hiện thôi nào, chúc các bạn thành công !
Read More...