Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

[Trò chuyện] Tình yêu không có tuổi

Tình yêu lắm khi không tuổi, hôm qua tình còn, hôm nay tình đã hết...
Hôm nay mình tay trong tay, kề vai áp má, ngày mai hai ta hai đường - hai ngả, người thương rồi cũng thành lạ. Hôm nay là những yêu thương em trao anh ấm áp thật gần, là những hứa hẹn thuở ban đầu bao dung, mới chớm. Còn ngày mai, lại là những mê mải em đặt sai chỗ vào lòng anh, những tin yêu vừa kịp vụt tắt.
Tình yêu không sống mãi và những thứ tình chưa thành yêu cũng không sống mãi, nhưng nó dai dẳng và leo lắt trong lòng, từ con tim đến khối óc. Cái thứ dai dẳng ấy, nó cứ hiện hữu, đâu đó, quanh đây, ngay lúc này. Là những lúc anh chờ đón em trước cổng mỗi lúc tan trường về. Nắng mưa không già mà vẫn cứ rớt trên đôi vai anh suốt những mùa hoa phía sau bỏ lại. Là ánh mắt ngờ nghệch của anh mỗi khi phát hiện ra em đang nhìn trộm anh đang đọc sách, trong quán cafe quen thuộc của chúng ta.
Trong cơn mưa đầu mùa thơm mùi sách mới, tay anh chậm rãi lật giở từng trang, khoảnh khắc ấy em chỉ muốn dừng lại mãi, dừng lại mãi, rồi ngắm anh mải miết, chẳng thấy chán bao giờ. Mỉm cười hiền từ, chắc là cách anh giữ lại dư vị tình yêu cho một ngày mưa không hề buồn bã, phải không?

Thật ra cái ngày mưa ấy, và cả những ngày mưa tiếp theo đã trôi qua rất lâu. Cứ trôi qua mà chẳng dừng lại, đợi tình chúng ta, chắc có lẽ lại là vì tình mãi chẳng thành yêu...
Ai cũng có lúc như vậy, nhớ một người đến ngẩn ngơ, phát điên lên vì một người, tan nát cõi lòng vì một người, mọi hành động của người ta làm mình nhớ đến quay quắt. Ấy thế mà, cuối cùng vẫn dở dở, dang dang. Ta xoay trong cái lực hút từ trường của người ấy, có khi lao đi như thiêu thân. Chẳng màng lo sợ, chẳng ngại chông gai. Có người nói đó là thứ tình yêu mù quáng, thế nhưng, những ai chưa một lần cảm giác yêu đến độ có thể sống chết vì người ta, thì chưa phải là yêu! Vẫn có thể nhận ra người ta quan trọng thế nào trong cuộc đời của mình, là không mù quáng rồi.
Chỉ tiếc một điều, duy nhất và quan trọng nhất, là tình yêu không được như ý của mình. Kiểu tình yêu không hồi kết sao mà ghê gớm, nó cứ bám riết lấy mình, ăn sâu vào kí ức, chông chênh mỗi mùa sang. Để làm gì, nghĩ gì, đi đâu cũng có những kỉ niệm loang màu cũ kĩ, in hằn vào tâm trí. Thậm chí, có khi người ta có một hạnh phúc khác rồi, vẫn không thể nào quên...Dẫu biết là quá khứ, nhưng đã có lúc không ngủ yên. Cứ thế nó sục sôi trong từng mạch máu, nhịp đập, hỗn loạn lạ lùng.
Quá nhiều lần trái tim như vỡ vụn, khoảng trời bé nhỏ vừa mới đắp xây sụp đổ tức thì, khi trên phố đông bắt gặp một dáng hình nào đó ngỡ thân quen, cứ thế, lòng lại trào dâng những xúc cảm không chế ngự nổi trái tim. Lòng cứ thế, hồn cứ thế, mải miết theo mãi một người. Biết là ngàn năm cũng chẳng có tương lai, ấy thế, mà vẫn cố.
Cứ khao khát tìm được, bước tới, ngắm nhìn mà không cần chạm, cái chạm lúc này lại quá xa vời, nhưng chắc có lẽ chỉ có thể đuổi bắt hoang tưởng ấy trên hành trình của những giấc mơ.

Đang ấm êm là thế, mà không ngăn nổi những mê mải về quá khứ. Vậy là, cứ trăn trở, lăn tăn và lạc lõng một mình.
Giờ đã hiểu thế nào là một mối tình "khắc cốt ghi tâm" như Đường Tiểu Lam Viết trong cuốn "Có một tình yêu không thể nào quên" :
Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào gọi là khắc cốt ghi tâm...
Vốn tưởng rằng quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết rằng thế nào gọi là một tình yêu không thể nào quên..." 
Có hàng tá lí do cho những mối tình dở dở dang dang này. Chắc vì tình chưa đủ, đủ cho một hạnh phúc trọn đầy.
Là yêu chưa đủ nhiều để gạt đi tất cả, để vị tha mọi bề, để lắng nghe nhau mỗi khi cần thiết.
Là chưa chín chắn và tĩnh tại để hóa giải những rào cản xung quanh những mối quan hệ trên mức bạn bè.
Hay là đã yêu đủ nhiều tới mức khóc vì nhau và đau nỗi đau của nhau?
Những phút giây buông lơi đã làm tình yêu vụt tắt, đơn giản vì tình yêu cũng như vạn vật, chẳng thể vĩnh hằng. Để giờ ôm riết lấy những nuối tiếc, hoài niệm mãi về một thứ tình đã qua.
Lạc mất nhau trong biển người này, biết bao lần ngước mắt lên tự hỏi trời xanh, thế gian rộng lớn, sao đi mãi, ta với người lại hết nhân duyên ?
Phải chăng, là vì...tình yêu không có tuổi  ?
Read More...

[Truyện ngắn] Chẳng có ai thích mãi một người không thích mình

Anh vẫn có thói quen tặng hướng dướng cho cô, người mà anh yêu hết mực, và như là yêu hơn chính bản thân mình...
Đối với anh cô là một bé con, đáng yêu và ngờ nghệch nhưng bên trong là cả một tâm hồn nhạy cảm, chất chứa, yêu thương. Những bông hoa hướng dương vàng ươm màu nắng, từng cánh mỏng manh nhưng kết vào dày dặn, cũng như cô, mỏng manh nhưng không hề yếu đuối, chúng vẫn hay nằm tròn trịa trong những tờ báo Nhân dân hàng ngày, vì một lẽ cô thích hoa hướng dương cũng chẳng biết tự bao giờ. Trách anh có tình mà lại để chúng chi phối bản thân, vẫn là tự tay ôm hoa tặng cô mà chẳng nói một lời, cứ lặng lẽ, ân cần như một thói quen không bỏ, mà anh không biết rằng, điều đó, làm cô đọng đầy dư vị chán chường. Căn bản một điều, là... cô, không và chưa bao giờ yêu anh.

 Cuộc đời vốn dĩ muốn trêu đùa những số phận, có những khi phải nở nụ cười đầy chát chúa mà nghĩ rằng: "Ông trời ơi, thật là..." Người anh yêu tha thiết thì người ta lại chẳng mảy may rung động lấy một lần, cái bi kịch muôn thuở trong bao kiếp người qua. Nhưng cũng phải trách cô, đã không yêu anh, nhưng làm anh hiểu anh còn hi vọng, còn cơ hội cho mối tình đơn phương lay lắt này. Thật ra, ít ai hiểu được và chỉ có người trong cuộc là hiểu hết lý lẽ của những rối buộc cảm tình này.

Ba năm trước khi còn là sinh viên năm nhất, sống xa nhà ở một thành phố hàng triệu dân, cô không ngoại lệ tránh khỏi những cô độc, những bỡ ngỡ trước bao thứ mới mẻ, có khi là xa lạ với mình.Đã từng ước chạm vào những cửa hiệu với đèn neon ấm áp đầy những thứ sang trọng, cầu kì, từng ước chạm vào lòng những con người mới quen, mới gặp, để hiểu về họ nhiều hơn, hay chỉ ước chạm vào những đám cỏ xanh mướt mọc trên dải phân cách vỉa hè, tất cả với cô là một thế giới lớn lao kì thú. Đó là điều ước nhưng con người cô cũng thực tế, rất hiểu chuyện và biết tiết chế cảm xúc bản thân mình, cô rất bản lĩnh, để tránh đường khỏi những cạm bẫy nhiều khi khó lường trước. Anh và cô đã quen biết từ lâu, chơi với nhau từ thuở bé, từ cái thời vẫn còn mang đôi dép chiếc nọ chiếc kia, cái thời trưa nắng đổ đầu vẫn rủ nhau đi chọc trứng cá. Thân thiết đến độ không còn khoảng cách như thế, dù anh hơn cô cũng vài tuổi.

 Rồi cũng chẳng có gì nhanh bằng thời gian, khi cô thành một thiếu nữ thì anh cũng đã không còn ở chung thành phố với cô nữa rồi, cùng hít thở chung dưới một bầu không khí, nhưng anh lại sống ở một thành phố khác, dù cũng nhiều lần hai người có liên lạc với nhau qua điện thoại thì rào cản vô hình "xa mặt cách lòng" cũng khiến cho hai người vô định nổi trôi trên dòng khoảng cách.
Một đêm gió mùa về, cô lang thang trên con đường từ lớp học tối về nhà, cũng không xa là mấy nhưng trời trở gió và từng đợt mỏng tang cứ thốc thẳng vào người khiến cô rùng mình và chợt thấy lòng chơ vơ, hoang hoải thế. Với một tâm hồn còn quá đỗi son rỗi như cô, ngoại trừ việc đã biết rung động trước một cậu bạn trai thì, hoàn toàn, cô chưa có tình cảm mà được gọi là "tình yêu' với ai, bao giờ.

Người con gái dịu dàng, thuần khiết, y như một bông hoa ban trắng mọc giữa núi rừng đại ngàn. Làm chếnh choáng biết bao tâm hồn, thử hỏi mấy ai không lay động tình yêu?

Cô miên man nghĩ về anh, đã bao lần dứt khoát, đã bao lần phải làm anh tổn thương để anh hiểu rằng tình cảm của cô với anh không phải là tình yêu, chỉ là một thứ tình cảm yêu quý, gắn bó và nặng ân nghĩa mà thôi. Vì sao thế ư? vì anh và cô cùng lớn lên bên nhau, vì anh đã giúp cô đứng vững trước những bước đầu tiên trong guồng quay của cuộc đời. Đơn giản là sự cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ của những con người gắn bó lâu dài, hoàn toàn không phải chữ tình nam nữ. Giá mà anh cũng hiểu điều đó, và giá như cô rõ ràng một chút, đáp trả lại lòng tốt của anh một cách khéo léo hơn để anh không hiểu lầm, hi vọng, thì mối quan hệ này đã không chệch theo một quỹ đạo khác.


 Cũng thật là nực cười, tại sao đang vô tư, đang tốt đẹp mà có chút tình cảm khác đi tình bạn một chút thì mối quan hệ nào cũng vậy, đều sẽ trùng xuống. Bản thân cô vẫn giữ lập trường của mình, không bao giờ yêu ai vì lòng thương hại hoặc bất cứ lí do nào không xuất phát từ thật lòng, kể cả cách làm anh đau, nhưng như thế sẽ tốt hơn, cho cả anh và cô. Cô biết anh đã buồn và thất vọng đến thế nào, nhưng thời gian trôi qua cũng khá dài, cô đã chọn cách để anh tự làm lành vết thương. Không an ủi, không liên lạc, không phải như thế là quá phũ phàng, mà chỉ có như thế, anh mới thôi không còn yêu cô.

Người ta nói không sai, chẳng ai có thể yêu mãi một người mà người ta không yêu mình. Thế gian rộng lớn, tình người mênh mông, độc bước mỏi chân rồi cũng có lúc phải tự khắc dừng. Tự chất vẫn hàng tá câu hỏi trong đầu, giờ thần kinh của cô cứ nhảy nhót căng cứng chỉ trực vỡ tung, ước được về nhà, được uống cafe và tắm nước nóng. Qua hôm nay ngày mai bắt đầu những cái mới, sẽ lại thấy vui. Cô chỉ tiếc một điều duy nhất, là cô và anh không còn thân thiết được như trước, cô thì vẫn vậy, còn vấn đề, là ở anh. Thật lòng, cô vẫn thèm khát cảm giác được quan tâm, được hỏi han, động viên và vỡ òa mọi lúc từ anh mà vô tư không vướng bận, để cô sống thật với lòng mình, không sợ hãi, không lo lắng và thật yên tâm.

Gần hai năm cho một mối quan hệ không gặp mặt, để hôm nay cô mải miết nghĩ về...bao giờ mới đến ngày đó, được gặp lại anh, một phút? Thứ tình yêu mà từ một phía sẽ khó có bền lâu. Cô vẫn mong trái tim anh ngày thanh tịnh để trở về là người anh của ngày xưa, kết nối lại một tình bạn, tình thân thật đẹp. Gió vẫn thốc từng cơn vào tấm thân mỏng manh trong đêm vắng, bước những bước cuối phố dài, nhận ra một bóng hình thân quen, như đã từ lâu, phải không hình dáng ấy? Nhẹ nhàng, ấm áp, như thay cho lời muốn nói, tay anh đó, vẫn ôm hoa, vẫn mỉm cười dịu dàng, không phải là ảo ảnh.

Bắt đầu lại nhé, những người bạn tri kỉ, những cảm tình vẹn nguyên, gió thổi mạnh hơn mỗi lúc, nhưng sao lòng người ấp áp lạ thường....
Read More...

[Trò chuyện] Tháng Mười về mang nỗi nhớ niềm thương...


Tình yêu bắt đầu vào mùa thu, khi có những đợt nắng mỏng tang trải dài con phố. Cái mùa thu ấy vẫn như còn vẹn nguyên không bị bay màu theo thời gian, cô vẫn nhớ như in, như in vậy...

Mùa thu đẹp, lãng mạn, và thổn thức bao nhiêu tâm hồn đang sống. Với những trái tim đang yêu thì là mùa hẹn ước, mùa yêu đương, nhưng với những người cô đơn thì là mùa phảng phất nỗi buồn, có chút gì man mác, đọng một màu vàng cũ kĩ, chẳng khác xưa.
Tình yêu không quan trọng bao lâu mà quan trọng là tình đậm sâu đến đâu. Bước sang mùa yêu thứ ba, dường như cô đã cắt đứt cảm tình với cô đơn, có chăng chỉ là đôi lúc tự đẩy bản thân mình vào ngõ rẽ của đơn độc, còn bên cô đã có một người để yêu thương. Không dễ gì tìm được cho mình một nửa trong thế giới bộn bề ngoài kia, hàng tỉ người cứ mê mải tìm nhau, lạc nhau, nhưng một khi đã mang duyên trời định thì dù có đi đến đâu cũng lại tìm thấy nhau thôi.



Hà Nội mùa này đắm mình trong thu "những phố dài xao xác hơi may", mùa thu cách đây ba năm, tình yêu của cô vẫn còn sống trong xa cách.Hiếm hoi nhưng hạnh phúc lắm khi những ngày được nghỉ phép hai người mới lại được gặp nhau. Nhung nhớ và đợi chờ, có nhiều người và nhiều mối tình cũng giống như cô. Yêu xa là chờ đợi, là gửi thương nhớ vào từng giọt thời gian. Là biết ở nơi kia có một người vẫn mong chờ một người, đếm ngày đếm tháng mong phút giây gần lại. Là phải tự mình giấu đi thương nhớ, rằn lòng thổn thức trong mỗi giấc mơ đêm. Để đến ngày gặp mặt, âm thanh đẹp đẽ nhất của cuộc sống vang lên khi một người nói tiếng yêu một người.

Họ lại cùng nhau dạo qua phố, bước chân chầm chậm đi trên bờ hồ đông người, cảm giác anh đem lại cho cô không ồn ào, huyên náo, mà nhẹ nhàng, ấm áp đến thinh không. Cảm giác an toàn và tĩnh lặng như đượm màu tình yêu giữa hai người, thật là không dễ gì tìm cho mình được một người mang lại cho mình cảm giác được che chở và ấm áp đến thế. Người ta vẫn nói tình yêu mới chớm đầy màu hồng, rồi qua bao thời gian, mới loang lổ sang những gam màu khác, nhưng cô vẫn tin tưởng vào tình yêu vào mối nhân duyên trời định này, thật an lành, thật vững chãi.

Người đàn ông của cô là anh, người đàn ông kiệm lời ít nói, chỉ hành động mà thôi, đếm trên đầu ngón tay câu "Anh yêu em" cả ba trăm sáu lăm ngày không biết có được bằng bao ngày trăng tròn tuyệt nhiên? Tình yêu đôi khi không phải nói bằng lời, chỉ bằng những chiếc ôm, những môi hôn, những ánh mắt hân hoan soi sáng. Cái hạnh phúc vỡ òa khi bao lâu xa cách, giờ mới lại được nhìn thấy nhau, chạm vào nhau, thật thà, xương thịt.

Có nghe không những hàng cây gió đã ùa về, những làn sương mỏng tang hòa tan vào bầu khí, gió tháng Mười dìu dịu, lao xao bước chân buổi hẹn hò.
 Điều lớn lao nhất có lẽ là niềm tin, cô và anh, vẫn tin tưởng nhau, yêu thương tha thiết đến độ nào, gió cứ cuốn đi chỉ còn yêu thương đọng lại, mơ ước khôn nguôi về một trái ngọt hạnh phúc đơm đầy. Gió bay qua và xa mãi, còn lại bồi hồi nhịp câu hát trên môi: "Có một con đường mang tên là tình yêu...."
Lúc này, được vai kề vai, mới thỏa làm sao nỗi ngày xa cách, để thôi không còn chạm vào heo may ngày tháng Mười, để vẹn nguyên kí ức đợi mùa về, để dứt ra ngày độc bước trên con đường lá cơm nguội liêu xiêu. Để trân trọng thật tâm những hoài niệm đẹp đẽ.


Hẹn một ngày không xa, thật gần, thật gần nhé, sẽ chẳng tồn tại một thứ tình yêu không hồi kết, một là hạnh phúc, hai là chia xa, mà điều thứ nhất chẳng ai là muốn xảy ra, cho nên vẫn yêu hết mình, vẫn sống thật với nỗi nhớ niềm thương, cho rộn ràng con tim cất lên đoản khúc, cho hương một thời trẻ dại vẫn đắm mình trong nhau. Họ vẫn yêu nhiệt thành, chẳng tiếc tháng năm tuổi trẻ, vẫn muốn cháy hết mình với yêu thương chẳng mang dáng hình của những điều lo toan. Và càng không chông chênh, sầu bi ai oán, mà tan ra cùng nhau trong nét duyên dậy mùa, cứ nhẹ nhàng, từng nét....

Là một mối tình mùa thu đẹp đẽ, dịu dàng, thanh khiết, bao nhiêu...
Read More...

[Trò chuyện] Hạnh phúc ngày bâng quơ !

Chiều nay chạy xe trên đường, thấy cả tốp học sinh áo trắng tíu tít tan học ùa vào nhau băng băng trên con đường mà cách đây vài năm thôi, mình cũng đã từng như thế, suy nghĩ lại bắt đầu chầm chậm trôi….

Năm 13 tuổi, ba đứa bạn đạp xe giữa trời nắng chang chang mà chẳng quan tâm ngày sau sẽ thành người da màu thế nào. Buổi trưa im ắng, chỉ có bản nhạc bất hủ của ba chiếc xe đạp mini là rộn ràng với nhau, cứ vừa đi vừa nói cười. thích thú lắm!

Năm 15 tuổi, học cấp ba, ba đứa thân nhau thì một đứa học sang trường khác, còn hai đứa vẫn trời mưa gió cùng nhau phóng xe vù vù, khác trước là đi chung một xe, đứa chở thì ra sức đạp, đứa sau reo hò cổ vũ, rồi vẫn cười vang chẳng màng mệt nhọc. Sau quen bạn rồi, lập hẳn một hội đi cùng nhau, tên gọi hẳn hoi “phi đội gà bay”, tưởng tượng tốc độ chóng mặt thế nào. 

Năm 18 tuổi, bắt đầu biết yêu đương, dốc hết tình cảm, rung động đầu đời để “yêu” một người mà có khi chẳng dám nhìn trực diện, và cũng chẳng biết rằng tình cảm đó còn xa vời lắm mới trở thành tình yêu. Rồi nếm trải cảm giác không được đáp trả, mà cứ ôm cái ảo mộng đó một mình, có khi buồn đến ngẩn ngơ. 

Năm 20 tuổi, là sinh viên đại học, quen dần với cuộc sống xa nhà, tình bạn bọc lấy tình thân gia đình. Dốc hết sức trẻ với đam mê học hành, làm việc. Rồi những chuyến đi chơi xa, tung cánh cho những chuyến bay đầu tiên của cuộc đời. Nhận ra một điều rằng tuổi trẻ mình đầy khát khao cống hiến và hết mình với cuộc đời, nhiều và hăng say như thế.



Rồi đến năm 23 tuổi, mọi suy nghĩ đã có nhiều thay đổi…
Mong muốn về một việc làm ổn định, một cuộc sống vững vàng. Làm gì, đi đâu cũng cẩn trọng và suy xét. Mình yêu bản thân nhiều hơn, lắng nghe những biến đổi của cơ thể và chiều chuộng nó. Thích nghe nhạc, đọc sách, hơn là việc kéo nhau cả đám bạn lượn lờ phố phường, thích nấu ăn, cắm hoa hơn là việc la cà hàng tá shop quần áo.

Và rồi cả tình yêu cũng nhuốm màu thời gian, qua rồi những cái rung động đầu đời, những vui buồn nắng mưa bất chợt, Mình vẫn tin vào một tình yêu đẹp, chin chắn, và đầy cảm thông. Dẫu biết tình yêu đến là do duyên số, nhưng cớ gì mà không tin tưởng vào một tình yêu đẹp, vì niềm tin quý giá, vốn có đã khó rồi!

Giật mình vì tiếng còi xe, mình lại trở về thực tại, chỉ là vài phút tưởng niệm về một thời áo trắng hồn nhiên, chỉ đi qua một lần trong đời, dẫu sao mình đã làm cho nó đẹp đẽ, để bồi hồi mỗi khi nhớ về. Rồi sẽ chẳng xa ngày mình trưởng thành, kết hôn và làm mẹ, chẳng sợ điều gì ngoài sợ thời gian và lòng người nông sâu khó đoán. Mà mình thì khéo léo chưa tới, bản lĩnh chưa tới, nên mình vẫn nghĩ mình nhởn nhơ như gió, lãng đãng, mơ hồ, cứ ngao du đến lúc mỏi chân. Trưởng thành cần phải có thời gian, chi bằng cứ tích lũy dần dần, rồi đâu sẽ vào đó.

Mình còn tin là có nhiều bạn cũng giống mình, phải không? Gió mà, cứ rong chơi mỏi mệt rồi khắc tự dừng chân, chỉ cần giữ trong tim những hổi ức tốt đẹp, làm đồ trang sức cho tâm hồn lặng yên, như vậy là đã có một tài sản vô hình quý giá. Con gái đẹp ở tâm hồn, nhạy cảm, hoa mĩ, là điều cần được nuôi dưỡng mới nên. 


Mình thật sự rất sợ một ngày nào đó, trái tim chai sạn, tâm hồn cặn khô, hết đi cảm xúc dạt dào, hẳn là cuộc sống không còn ý nghĩa, vẫn muốn nhìn những sự việc kề bên cuộc sống của mình, rồi lại hoài niệm về những điều đã qua, sao thấy lòng còn ấm áp. Chỉ là những thứ nho nhỏ, mà sức ảnh hưởng lại lớn lao vô hình.

Những vết cắt ngang dòng suy nghĩ...
miên man nhớ về ngày xưa đó, về mấy cô bạn thân, về cậu bạn mình đã "falling in love", về những niềm tin tươi sáng mãnh liệt đã làm nền tảng cho mình bây giờ. Thấy sao đẹp đẽ quá, những ngày tháng đó, ta đã rất hạnh phúc, cuộc đời đẹp vì những điều nhỏ nhoi...
Read More...

[Trò chuyện] Được buồn cũng là một diễm phúc !


Trời trở gió, lòng người chuyển mùa, mấy hôm nay tâm trạng cứ buồn hoài hoài vậy, cũng chẳng ngoại lệ là thứ gì, ngoài chữ tình kia. Nỗi buồn của tôi thấy khác lắm với mọi người, không ủ dột, sầu não, tuyệt vọng, mà óng niềm hi vọng, vẫn thấm nỗi son trẻ riêng mình. Thấy tâm hồn mình vẫn là một bé con, khi nỗi buồn mang trên vai người ta là gánh nặng thì mình ngồi đây buồn mộng mơ, xem đó là đặc quyền riêng bất biến.

Đơn giản từ việc chia tay mối tình đầu, tôi cũng buồn nhưng có lẽ còn lại trong tôi những thứ đáng để nghĩ nhiều hơn là để buồn, khi ngày ấy đã xem người ta như cả cuộc đời, mỗi yêu thương từng chiếm trọn trái tim, riêng việc xếp lại những kỉ niệm đẹp đẽ đó thôi cũng đã đủ chiếm lĩnh thời gian của nỗi buồn rồi. Tôi thi thoảng có vài lần nghĩ đến anh ấy, rồi tự mỉm cười sao ngày ấy ngờ nghệch, nhưng xét cho cùng ai cũng phải trải qua trong đời cái dạo ngờ nghệch ấy, mà thôi...nên cứ thế, nỗi buồn tan theo làn mây





Hay là việc ở một mình, là lúc cô đơn bủa vây, tôi vẫn tự tìm niềm vui cho mình, ngày mới lớn có một hộp toàn những viên bi đủ màu sắc, là gia tài của tôi, đã biết ngồi chơi với chúng lúc cô đơn, ngắm nghía những màu sắc làm tôi thấy an toàn và thư giãn, rồi khi trưởng thành, ở một mình tôi lại chỉ thích nghe nhạc không lời, vẫn thấy đời đẹp, cô đơn đấy nhưng không lạc lõng. Thiết nghĩ, vui hay buồn, mà dẫu có buồn, không tuyệt vọng hay không đều là do bản thân mình hết cả.

Hôm nay tình cờ lướt facebook, biết được tình đầu của tôi mới về lại Việt Nam, trong lòng cũng lăn tăn sóng. Cũng mấy năm rồi, tôi và anh ấy vẫn sống ở hai phía bầu trời, đã từng nghĩ mình sẽ đi cùng một con đường, tỉnh dậy, không ngờ hai người lại rẽ sang hai hướng. Giờ anh đã có tình yêu khác, tôi cũng không tìm hiểu sâu họ có hạnh phúc không, chỉ là muốn biết cuộc sống của anh vẫn ổn, là được. Tôi nghĩ dù gì sau khi chia tay người ta vẫn tò mò về cuộc sống của nhau mà, nhất lại là phụ nữ, vẫn thường tình là thế :)


Tôi có một cô bạn, thân nhau nhưng trái ngược nhau, tôi thấy khác với tôi lắm nhưng chắc là sự khác biệt làm nên mảnh ghép vừa khít với chúng tôi. Cô ấy cũng đã qua vài mối tình, nhưng lận đận và không may, những lần đổ vỡ trong tình cảm như thế, cô ấy chỉ khóc, khóc đến chai sạn cảm xúc chính mình, giờ chắc cô ấy cũng chẳng tin vào tình yêu lần nữa. Ở cái tuổi mà chúng tôi bắt đầu kết hôn, mà cô ấy chưa mở lòng thêm với ai, cứ lặng lẽ một mình, làm gì cũng đặt chữ "tự mình" trong câu. Trông cô ấy luôn toát lên vẻ cô đơn, một bóng, đến gai lòng. Thiết nghĩ, là con gái phải nên mạnh mẽ những lúc thế này, nên để thế giới xoay chuyển dưới chân, vết thẹo trong tim rồi cũng sẽ lành, tôi mong cô đơn rồi sẽ buông tha cô ấy. Ước gì những người phụ nữ giống như tôi bớt yêu đuối và nặng lòng đi một chút, chỉ một chút xíu thôi, thế giới phụ nữ chắc chắn sẽ phủ màu hồng. Nói vậy là viển vông, nhưng sự việc gì cũng mang tính hai mặt, nỗi buồn nó vẫn cứ bám lấy nhiều lắm những người con gái nhạy cảm và "đỏng đảnh tương tư". Như vậy mới tạo nên cái gọi là thế giới chứ.




Cứ buồn đi, cứ khóc đi, xong rồi thôi nhé. Tôi cũng đã từng như thế nhưng hạnh phúc lại làm tôi thay đổi quan điểm hoàn toàn, tôi nghĩ: hãy cứ buồn một lúc rồi thôi!


Được buồn là một hạnh phúc, có trải qua buồn đau mới biết mình cần mạnh mẽ, phải vực lên từ ở chỗ nào. Tôi chỉ nói riêng về chuyện tình cảm, còn những nỗi buồn về chuyện khác hãy cứ tạm gác lại đi. Chắc cũng nên tập cho mình thói quen mỉm cười trước những chuyện không hay, nhiều lúc nhớ về thời gian đã qua, tôi chỉ nhớ đến kỉ niệm đẹp, thanh xuân chói lọi và những việc làm không hối tiếc, còn những chuyện tốn nước mắt, tôi đã xóa sạch lâu rồi. Đó cũng là cách tốt để tự trấn an mình, giữ tâm cho vững, cấm có để nỗi buồn cơ hội chi phối bản thân.

Nói vậy thôi, hôm nay chợt nhớ về tình đầu, chút ít nhưng thế là quá đủ rồi, không phải nghĩ nữa, sẽ làm việc khác là nghe nhạc, ôm riết lấy tai phone, nghe Yao Si Ting sẽ vẫn thấy đời đẹp, vô cùng. Nhớ nhé, cứ buồn đi, chỉ một chút thôi, sẽ vẫn thấy đời đẹp, vô cùng, vô cùng...

Các bạn nghe nhạc với mình ở link dưới nhé :)

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Betrayal-Yao-Si-Ting/ZWZFI6FA.html
   -HM-


Read More...

[Trò chuyện] Kết yêu thương cho nấc thang cuộc đời

Cho một trang mới của cuộc đời, những cô dâu xinh đẹp và vô cùng đáng yêu!
Chúng ta đang sống trong những thời khắc thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, thanh xuân qua đi không thể níu giữ, để đến độ chín mọng căng tràn sức sống, chúng ta- những người con gái rồi sẽ phải xây đắp cho mình một hạnh phúc ấm áp nhất, tròn đầy riêng.
 Ngày mai đó, em sẽ kết hôn, sẽ bước lên thêm một nấc thang của cuộc đời, không thể diễn tả được xúc cảm giờ đây nhưng sao lòng thấy bồn chồn và hồi hộp thế, chưa khi nào hai từ "kết hôn" lại trở nên thiêng liêng, đẹp đẽ biết nhường nào.

Lộng lẫy trong chiếc váy trắng tinh khiết, bên cạnh những phù dâu chính là những người bạn thân của mình, e ấp với đóa hoa điểm kim sa, ai cũng nói em thật hạnh phúc. Ở cái tuổi mà nhiều người bạn của mình vẫn lăn lộn ngoài kia với đời, còn em, góp nhặt từng cọng niềm tin, từng sợi yêu thương và từng mảnh hi vọng đắp xây tổ ấm của mình, thế cũng coi là hạnh phúc lớn lao,đủ yên tâm, mãn nguyện với điều đó. Đi khắp cả thế gian tìm cho được một người yêu mình đến suốt cuộc đời quả thật không dế, và càng không dễ để người ta tuột khỏi cõi bờ thương yêu.

Có được hạnh phúc ngày hôm nay, tình yêu nào có lẽ cũng chịu táp vô sóng gió. Nhớ ngày nào em còn trách tình anh mỏng manh, lo tình yêu chòng chành qua năm tháng, để hôm nay em đã đeo trên tay những lời yêu thương đắm say, em bên anh hạnh phúc suốt đời.
 Dẫu biết cuộc đời có quá nhiều đổi thay nhưng việc giữ cho mình những í niệm vững vàng về một cuộc hôn nhân hoàn mĩ sẽ giúp em làm được mọi điều. 


Có những lúc, thú thực là có những lúc em đã mệt mỏi vì sợ khó và sợ gian nan bởi nếu điểm xuất phát của người ta là con số 5,số 10 thì chúng ta xuất phát từ con số nhỏ nhất. Anh là một người trầm lắng, yêu thương chỉ thể hiện qua hành động, cứ lặng lẽ chăm sóc, quan tâm em, mỗi ngày...

Yêu thương anh cho em, cách anh cư xử với em lại ngược lại hoàn toàn so với những người khác. Và em bên anh, em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Anh là người trấn an tâm hồn cho em và tạo cho em một niềm tin xưa kia em chưa hề có. Cuộc đời trở nên tuyệt diệu chỉ bằng việc em nói yêu anh mỗi ngày, hỏi anh có yêu em không, mỗi ngày... và ngược lại !

Những điều ghi dấu trong lòng, những điều mà khiến người ta có đến kiếp sau có lẽ cũng vẫn nhớ đó là cảm giác mình trao cho nhau chiếc nhẫn gắn kết tình yêu, là những ánh mắt bừng hạnh phúc khi anh nhìn em trong sự chúc mừng hân hoan của mọi người, niềm vui sướng vỡ òa, long lanh từ đáy đôi mắt. Ngay từ giờ phút này, gọi anh một tiếng "Chồng" và xưng một tiếng "Vợ" sao em thấy quá đỗi thiêng liêng! 


Mối tình của chúng ta chỉ là một trong hàng triệu triệu mối tình nhưng nó cũng sáng lấp lánh theo một cách riêng không ai có, rồi mai chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng, đón xem cuộc đời dài rộng thênh thang, từ bỏ những hờn giận thiếu thời, vun đắp một tình yêu bền lâu, đẹp đẽ. Để tình yêu sang một trang mới, bỏ lại trang sau tình theo tháng năm... 



Vậy là, gặp gỡ nhau là do ý trời, gắn kết với nhau là do duyên số, còn mối tình có trải dài tháng năm là do mình quyết định, chắc chắn là vậy rồi !!!
Read More...

[Trò chuyện] Cho một mối quan hệ không thể gọi tên

Mối quan hệ lơ lửng không tên, người yêu không, bạn thân không, chỉ đơn giản là lướt qua nhau, chia cho nhau những cảm xúc chợt đi, chợt đến, với tôi, cần  cần mối quan hệ song phương này !

Một người có thể nói chuyện với tôi bất cứ lúc nào, những cuộc điện thoại, , những tin online, . Vậy có ai phân bua một điều là liệu tôi có hay không có cảm tình với người ta ? Tôi đang nói trên quan điểm chỉ của riêng tôi, rằng: Cho dù như thế nào, tôi vẫn đối xử tốt với anh ấy. Tôi không quan tâm anh ấy đối với người khác ra sao, và ngược lại, còn với tôi, cho đi bao nhiêu ít nhiều tôi cũng nhận lại được vài điều không tầm thường.


Hơn một lần tôi chủ động nói với anh rằng anh là người tốt, và trong thâm tâm tôi luôn tin như vậy, bởi lòng tin quan trọng lắm mà. Tôi cũng không ngần ngại thừa nhận rằng có khoảng thời gian tôi có tình cảm với anh, vì ở anh có những điều đặc biệt. Tình đến dễ dàng mà tình cũng dễ bay như thể sương chỉ trực tan đi vậy, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau bằng những câu chuyện không chủ đích. Để một ngày nhận ra phải cách xa người ấy cả một khoảng cách nhân đôi, mới biết dòng chảy trong tim nó cũng nóng bừng, lóe lên những cảm tình đa màu sắc.

22:50/22-09  the pilot: em ơi
22:50/22-09  HM :dạ
22:50/22-09  the pilot: a sắp về (**) làm, a cũng ko ở HN nữa
22:50/22-09  HM : thật hả a
22:50/22-09  the pilot: thật
22:50/22-09  HM : hình như tin này mình thấy buồn buồn sao ấy
22:51/22-09  the pilot: sao e lại thấy buồn
22:51/22-09  HM : bộc phát nghĩ nthe e nói thôi, còn chưa qtam tsao.hì
                   a bảo làm ở GL cơ mà
22:52/22-09  the pilot : hiện tại phải mất 1 2 năm làm ở dưới hiện trường,thì mới được về ban quản lý
22:53/22-09  HM: thế ạ
22:53/22-09  the pilot: e về HN thì gọi a lên chơi với e,hoặc e về (**) a dẫn e đi chơi
22:53/22-09  HM: chưa j đã lo chn đi chơi rùi a cứ lo làm vc tốt đi, phải lo sự nghiệp trc
22:54/22-09  the pilot :rồi cái gi e cũng giải quyết, đúng hôk
22:54/22-09  HM : kakaka ,nghe như kiểu trẻ con mặc cả í nhờ
22:55/22-09  the pilot: :)) cách nói chuyện ấy của a chắc khiến e rất vui
22:56/22-09  HM : thú thật là e hứng thú vs kiểu nc đấy
bùn cười mà ko bị nhàm đó :D
22:56/22-09  the pilot : hiiii

Đó là cái tin báo "khoảng cách nhân đôi" của tôi và anh, chắc sẽ chẳng có chuyện gì trở thành to tát nếu tôi bớt nhạy cảm đi một chút, có lẽ vậy :)
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tâm hồn nhạy cảm như tôi cũng có cái hay vì lúc này đây, còn có chuyện để nói, để kể, và có hoài niệm níu giữ. Tôi vẫn giàu có hơn nhiều người vì mang trong mình những cái mà có thể người ta quên, còn tôi, thì không. Chuyện của tôi và anh cũng vậy, không phải là tôi không thể quên anh mà là tôi không muốn quên anh, dẫu có thế nào.


Mỗi người có một điều đặc biệt riêng, và giờ thì nhận ra, cuộc sống ai cũng có một con đường, mỗi người đi con đường riêng của mình. Chỉ nhìn nhau, giơ tay ra chạm lấy, chứ vì mình mà làm người ta thay đổi lộ trình, là điều không thể.

Những lần sau và sau nữa có nói chuyện với anh tôi chắc cũng vấn phá lên cười, anh hài lắm mà :D Chúng ta chỉ dừng ở cấp độ 2 báo động là quý mến nhau, còn cỗ máy nhân duyên thật tiếc lại không có cấp độ 3, anh nhỉ !
Chỉ trách vốn duyên sao mỏng manh :)

Gửi đến anh với vô vàn thân thương...
- HM -


Read More...