Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

[Món ăn ngon] Tôm chiên tỏi và canh tôm bông cải

Để ăn con tôm có độ giòn dai, bạn có thể không bóc vỏ, chiên tỏi cho thơm và dùng chung với cà, hành. Nhưng khi nấu canh thì cần bóc vỏ để ướp thấm gia vị cho canh ngọt.

Tôm chiên tỏi


Nguyên liệu: tôm sú to 250g, hành tím 3 củ, tỏi 3 củ, trứng muối 1 quả. Gia vị: dầu, hạt nêm, muối tiêu chanh.

Cách làm: Tôm chọn vỏ càng mỏng càng ngon, bỏ chỉ lưng, chiên giòn vừa chín, để ráo dầu. Trứng muối luộc lấy lòng đỏ, tán nhỏ. Hành, tỏi băm nhỏ. Phi dầu, xào hành tỏi vừa thơm, cho lòng đỏ trứng muối vào trộn đều, cho tiếp tôm vào xóc đều, nhanh tay. Nêm muối, hạt nêm vừa ăn. Ăn kèm với hành tây, cà bi trộn dầu giấm, muối tiêu chanh.


Canh tôm bông cải


Nguyên liệu: nước dùng 1,2 lít, tôm sú 300g, bông cải xanh 200g, bông cải trắng 200g, càrốt 60g. Gia vị: hạt nêm, tiêu, dầu ăn, tỏi băm.

Cách làm: Bông cải cắt miếng vừa ăn. Cà rốt tỉa hoa cắt dày 3mm. Tôm lột vỏ, ướp hạt nêm, tiêu. Đun sôi nước dùng cho càrốt, bông cải vào nấu.Nêm 1/2 muỗng muối, 1 muỗng hạt nêm. Phi dầu với tỏi băm, cho tôm vào xào vừa chín. Cho vào nồi nấu chung bông cải để các nguyên liệu chín đều, tắt lửa, nêm tiêu, hành ngò.

Read More...

[Trò chuyện] Cho bạn...cho tôi...

Hay thật. càng lớn càng có nhiều hơn những chuyện khó nghĩ, khó cư xử và thực hiện. Chẳng thế mà càng lớn lại càng ước ao tuổi thơ bé bỏng. Dù biết điều đó quá xa vời, và cả cuộc đời chỉ đi qua một lần như thế, mà vẫn mong một lần thổi hạt bụi thời gian...



Những mối quan hệ bạn bè có bao giờ làm bạn trăn trở, hay không? Nên đơn giản hóa mọi chuyện để cuộc sống dễ thở hơn. Nói vậy nhưng hẳn cũng không ít lần chúng ta vẫn phải chạnh lòng chỉ vì những chuyện không đâu.

Thời còn là học sinh tiểu học, vẫn còn giành nhau từng chỗ ngủ đẹp, giành nhau từng cục tẩy bé xinh, ngăn vạch kẻ bàn không cho đứa này sang "địa bàn" của đứa kia, làm bài vẫn còn che tay không cho nhìn. Rồi khẽ chút là "Em thưa cô.." tức thì... Cái ngày ấy, ngây thơ vô cùng tận, đáng yêu biết bao nhiêu.

Chuyển cấp lên trung học, là cái thời mới lớn, khó bảo, vẫn giữ nét ngây thơ, nhưng cả con trai và con gái đang dần hình thành cho mình những cá tính riêng biệt, đã biết trêu đùa nhau, ghán ghép bạn nọ bạn kia, đỏ mặt và tức tối lắm khi có ai cứ cố tình nói mình thích bạn này, bạn khác. Học tập cũng đau nhau theo phong trào, ganh đua nhau để cùng tiến bộ.

Lên đến cấp III, trưởng thành hết cả rồi, là những ngại ngùng giấu kín khi có tình cảm đặc biệt với một cậu trai cùng lớp, hay cảm mến một cô nàng lớp bên. Là những bồi hồi tiếc nuối khi mùa hè cuối cùng của đời học sinh dần đi qua mất, là những mơ ước bay cao tới những chân trời mới, thỏa sức quẫy mình với biển trời tri thức, lòng người...

Quãng thời gian như thế, quả thật, đẹp vô ngần, khi vẫn trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, thầy cô, cứ vô tư, hồn nhiên tư lự, tâm hồn trắng trong, chẳng phải lo nghĩ chút gì về bộn bề cuộc sống ngoài kia.

Chỉ khi bước chân vào giảng đường đại học, những cuộc sống xa gia đình, chập chững tự lập cho bản thân mới dạy ta khôn lớn. Những lúc như thế, có khi vì nhiều thứ chi phối mà mối quan hệ bạn bè, mới đượm nhiều đổi khác. Tôi không nói điều đó là hoàn toàn đúng, nhưng đã có rất nhiều trường hợp tương tự xảy ra. Có khi chỉ là hiểu lầm, có khi vì tiền, hay vì tỉnh cảm, chúng ta đánh mất nhau, những tình bạn đã qua bao năm tháng.



Thời gian như nước chảy bèo trôi, vì thế mà hãy cứ sống tốt với nhau mỗi ngày. Bởi chẳng biết ngày mai sẽ như thế nào, tôi và bạn sẽ đi về đâu...

Sự thật là bạn bè dù có tốt như thế nào thì vẫn có lúc họ làm tổn thương nhau, và chúng ta cần phải biết bao dung cho tâm hồn mình, mà tha thứ cho điều đó. Ai cũng luôn muốn hòa hợp và làm hài lòng những người bạn của mình, dù họ có khó tính đến đâu, nhưng điều đó chỉ khả thi được phần lớn, mà thôi.

Tình bạn là thứ tình cảm quá đỗi thiêng liêng nếu chúng ta là những người bạn thật sự, cùng nhau ngồi bệt dưới sàn gạch trong ánh nắng sớm, mà trút bỏ ưu tư, có khi chẳng cần nói với nhau điều gì, chỉ chầm chậm nghe thế giới này chuyển động, rồi, khi bạn bước đi, ta nghe như lòng mình nhẹ bẫng.

Nhớ nhé, những người bạn đi qua trong đời bạn, sẽ có người cũ, người mới nhưng xin đừng có tư tưởng có mới nới cũ, như vậy là bạn đáng bỏ đi.

Khi gặp được người bạn mà bạn tin tưởng hãy giữ quan hệ tốt với người ấy vì biết đâu trong đời bạn không gặp được một ai nữa gọi là tri kỷ.

Nếu gặp một người bạn đã từng phản bội bạn, hãy thầm cảm ơn bạn vì người ấy đã làm cho bạn trưởng thành thêm một bước khá dài.

Khi gặp một người bạn đã từng rất ghét bạn thì hãy cứ cười với người ta, bởi vì người ta đã cho bạn thấy bạn là một người mạnh mẽ vượt qua những thị phi miệng đời.

Nếu gặp lại một người bạn đã hiểu lầm bạn, thì hãy giải thích với người ta về hiểu lầm đáng tiếc, vì cơ hội của bạn chỉ còn lần duy nhất này, mà thôi.

Và nếu gặp một người bạn sẵn sàng đưa vai cho bạn khóc lúc buồn, kéo bạn đi ăn để nguôi cơn tức tối, sẵn sàng đá đít bạn một cái mỗi khi bạn nhõng nhẽo, khó ưa...thì hãy giữ mãi tình bạn với người ta. Đó là món quà vô giá mà không phải ai muốn cũng được chiều lòng.

Hợp nhau và hiểu nhau là con đường ngắn nhất đưa tình bạn đơm hoa kết trái. Chính xác là để có những người bạn tốt, bản thân mình hãy cứ là một người bạn tốt. Đâu có mong gì hơn ở thế thời này, những hữu tình tri kỷ, những mối thâm giao cao ngút ân tình...


Read More...

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

[Truyện ngắn] Ca cao hay những giọt cà phê...

1. Cô và anh khác nhau nhiều lắm, khác lắm, cả nội tâm lẫn tính cách.

Cô như một cơn gió mùa đông bắc, quay quắt, gào rú , lạnh lẽo và hiu hắt.
Anh như một cơn gió mùa hạ thoảng hương sen.

Cô độc lập, ồn ào và quái đản.
Anh nhẹ nhành, ôn tồn, và lịch lãm.

Cô thích mọi việc cô làm đều phải cháy hết mình, cô không thích che giấu tình cảm trong các mối quan hệ, cô ghét những cái gì lỡ cỡ, không cao không thấp, không cuồng nhiệt cũng chẳng mong manh. Cô 20 tuổi, cuồng nhiệt với vài mối quan hệ. Cô 20 tuổi, lãnh đạm với vài mối quan hệ. Cô thích hình tam giác bởi vì nó có các cạnh sắc nhọn, và cô thích những điều sắc nhọn



Anh không bao giờ cháy hết mình trong mọi việc, anh luôn vậy, giữ lại cho mình ít nhất một vài thứ mà ở đó chỉ mình anh biết, anh cười với tất cả mọi nguời, những nụ cười đẹp nhưng xa lạ, nụ cười vô thưởng vô phạt, anh không bao giờ từ chối ai, những cũng không bao giờ đi cùng ai hết một con đường. Anh thích hình tròn, anh thích sự viên mãn và quan trọng hình tròn không có các cạnh sắc nhọn. Anh ghét sự thoái trào.

2. Cô thích cà phê, cô thích nhấm nháp cái thứ nước đen ngòm, sóng sánh, khi lạnh te, khi nóng lẫy. Cô thích nhâm nhi ly đen mỗi ngày như một thói quen như là cô đang nhâm nhi những lời nói, những hàng động làm cô bị tổn thương mỗi ngày. Cô thích vị nồng nồng và thơm nức của cà phê, cô bắt đầu uống nó khi bắt đầu biết nước mắt không chỉ mặn mà còn cay. Cô thích vị cay. Cô coi vị cay như một liều thuốc kháng sinh để chống lại nỗi buồn. Khi buồn cô thèm được ăn những tô phở đậm đà với ớt xiêm cay lòi mắt, cô thèm ăn những đĩa ốc với nước mắm băm ớt đỏ rực, cồ thèm ăn cơm trắng với tương ớt nhiều như thể chan canh. Cô thích vị cay và đắng. Cô thích bạc hà. Và mê nghe nhạc quái. Cô hâm mộ Lê Cát Trọng Lý và nhóm nhạc Bức Tường. Cô thích những thứ ngoài khuôn khổ, thích đi trên những con đường mới và ghét những lối mòn độc đạo.

Anh thích vị ngọt, nó giúp anh thư thái sau một ngày bận rộn, nó hợp với anh, nó nhẹ nhàng và mềm mại. Anh thích đi café ở những quán có nhạc sống. Anh thích ngồi đó, nghe nhạc và nhâm nhi một ly cacao nhiều sữa. Anh ghét cái vị nồng nồng của café và thuốc lá. Anh tinh tươm như một chú nhóc và anh ghét sự bụi bặm. Anh thích nhạc nhẹ nhàng, trữ tình tha thiết và ghét nghe rock sôi động điên cuồng, anh ghét nó bởi cái âm thanh ồn ào chát chúa của nó. Ghét những kẻ để râu ria lởm chởm, quần áo xộc xệch, rũ rượi như phê thuốc. Anh ghét những thứ thiếu chỉnh chu. Và thích sự ổn định.

Cô thích nhảy lên sân tập với bộ võ phục rộng thùng thình, thích đấm đá la hét, thích chạy huỳnh huỵch như con trai đến khi khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai dính bết lại vì mồ hôi. Cảm giác được nằm lười trên sân tập làm cô cảm thấy được bình yên và thư thái.

Anh thích nhảy lên sân khấu với quần áo phẳng lỳ thơm nức mùi xả vải, đầu gọn gàng và gương mặt thanh cao. Anh hát bằng cả trái tim và sự tinh khôn từng trải cùng với kĩ thuật điêu luyện trời cho. Với giọng hát ấy anh đã làm cho bao con tim phải thắt lại, làm cho bao đôi mắt phải hoảng hốt kiếm tìm. Sau những bài hát là những tràng pháo tay giòn giã, những lời ca ngợi, anh cúi người nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng tự mãn.


3. Cứ thế anh và cô đi song song cùng nhau trên suốt chặng đường, như hai cực của một dãy số liệu có bao giờ nó chạm nhau tại vô cùng?

Cô có thích anh không? Cô không biết nữa.
Anh có thích cô không? Anh không biết nữa.

Cô không thích những người quá bận rộn và trải đời như anh, anh là của mọi người nhưng cũng có nghĩa chẳng bao giờ anh là trọn vẹn của ai. Cô không thích sự bận rộn, xã giao quá nhiều nơi anh. Cô không bao giờ cho phép mình trở thành một vệ tinh mờ nhạt bay quanh anh như hàng chục vệ tinh khác vẫn quay theo anh mỗi ngày. Có hai điều trên đời này cô sẽ không bao giờ đánh mất. Đó là gia tình và lòng tự tôn cá nhân cô. Nó cao với vợi và cô cũng không có ý định hạ thấp nó. Lòng hãnh tiến của một đứa con gái hiếu thắng không cho phép cô đánh mất lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh.

Anh không thích những người mờ nhạt. Cô sống đi bên anh nhưng chẳng bao giờ anh có thể điều khiển cô dễ dàng như những đứa con gái khác đang vo ve bên ạnh mỗi ngày. Cô như một cơn gió kì lạ thổi ào vào cuộc sống vốn đã đầy ắp sự náo nhiệt của anh. Một cô gái kì quái, một gương mặt kì quái, những sở thích kì quái. Cô là một phương trình mà một kẻ chuyên toán như anh không bao giờ giải được.


4. Rồi một ngày cơn gió nghịch mùa đó gặp nhau.
- Nếu cậu cứ cháy hết mình như vậy rồi sẽ đến lúc cậu chỉ còn là nắm tro tàn, Du ạ.
- Nắm tro tàn để tạo dinh dưỡng cho đất còn hơn là mốt cái cây xanh nhưng gốc đã rống ruột từ lâu.

Anh nhìn cô. Cô nhìn anh. Anh không nói nữa, anh mỉm cười, nhẹ nhàng quay lưng bước tiếp. Cô thở dài, so vai, quay mặt bước đi. Trời thì vẫn mưa và có gió, mùa đông vẫn lạnh. Hai người chạm nhau rồi quay lưng đi về hai phía.
Nhưng cô không biết ở đằng xa kia, anh đang quay lại nhìn theo một cái bóng mảnh khảnh đổ dài dọc hành lang. Mắt anh tối sầm và đen sẫm khi cái bóng ấy đang rảo bước về phía trước mà không chút do dự với con người phía sau. Môt người con gái anh không bao giờ có thể chở che.

Đêm hôm ấy, tại một góc nhà trọ cũ kĩ và lạnh lẽo có một người con gái đang khóc, tay ôm chặt một bức ảnh chụp một người con trai lịch lãm đang biểu diễn một ca khúc nào đó. Người con trai trong bức ảnh đó rất lịch thiệp và nhẹ nhàng.
-ST-
Read More...

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

[Mẹo vặt] 4 gia vị giúp giảm cân nhanh và hiệu quả

Trong chế độ ăn uống hàng ngày, các loại gia vị không chỉ góp phần tăng hương vị cho các món ăn mà nếu biết cách sử dụng, bạn cũng có thể nhờ chúng mà giảm cân thành công.

Ớt

Tinh chất cay của ớt không chỉ kích hoạt quá trình trao đổi chất mà còn giúp kiểm soát các cơn đói, các cơn thèm ăn, qua đó giảm lượng thức ăn một cách tự nhiên. Thành phần capsaicin có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, giúp da dẻ hồng hào hơn.
Biết kết hợp và sử dụng gia vị cũng là bí quyết giúp bạn giảm cân nhanh hiệu quả

Gừng

Gừng cũng là gia vị có tác dụng giảm béo hiệu quả nhờ thúc đẩy quá trình trao đổi chất, tăng cường tiêu hóa, lưu thông máu dễ dàng, ngăn ngừa quá trình tích mỡ, đốt cháy chất béo dư thừa và cả chuyển hóa lượng đường và muối dư trong cơ thể.

Không chỉ dùng trong chế biến thức ăn, bạn có thể đơn giản giảm béo với gừng bằng cách nhâm nhi một tách trà đen, thêm một ít gừng, không chỉ dễ uống mà còn mang lại cảm giác tươi mới, sảng khoái.

Quế

Nếu bạn đang muốn giảm cân, giảm lượng chất béo trong cơ thể nhưng lại vẫn có cảm giác them đồ ngọt, vậy hãy sử dụng quế, bột quế thường xuyên trong việc chế biến món ăn.

Một bí quyết để tăng hương vị cho các món ăn là dùng ít quế thay thế cho đường để nêm nếm.

Hoặc trong các thức uống như trà, bánh mì, thay vì phết bơ với đường bạn hãy dùng quế hay trộn chuối cắt nhỏ với sữa chua cùng ít bột quế… vừa cung cấp lượng calo thấp vừa giúp giảm nồng độ cholesterol và glucose trong máu.

Nghệ

Ăn quá nhiều dầu mỡ, khoai tây, gà rán và đồ ăn sẵn… thường dẫn đến rối loạn nội tiết, dễ dẫn đến tăng cân nhanh, béo phì.

Nghệ có thể điều chỉnh các hoạt động của kích thích tố trong cơ thể, kích thích gan để ngăn ngừa các rối loạn nội tiết. Nghệ có chứa thành phần giải độc tự nhiên, có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, giảm cân và duy trì vóc dáng thon thả rất lý tưởng.
Nguồn: MC
Read More...

[Món ăn ngon] Rắn mối xào xả ớt


Nguyên liệu chế biến món rắn mối xào xả ớt bao gồm:

- 500g rắn mối thịt loại 30 con/kg
- 1/4 cup xả bằm nhuyễn
- 3 tép tỏi đập dập bằm nhuyễn
- 1 muỗng cà phê nước mắm
- 1/2 muỗng cà phê muối
- 1/2 muỗng đường (1/4 muỗng cà phê bột ngọt nếu thích)
- 5 củ hành hương xắt mõng bằm nhuyễn
- 4 cọng ngò gai xắt nhỏ
- 4 cọng ngò ta xắt nhỏ
- 2 cây hành ta xắt nhỏ
- 1/2 cup nước lèo gà
- 3 giọt dầu mè
- 2 muỗng canh dầu đậu nành
- 1 muỗng canh ớt bằm (cay vưà hay thật cay tuỳ loại ớt) có thể chọn ớt sừng hay ớt hiểm
- 1/4 cup đậu phụng rang đập dập (đừng nhuyễn quá mất ngon)
- 1 muổng cà phê mè rang
- 4 cái bánh tráng mè nướng

Cách thực hiện Rắn mối xào xả ớt:
Rắn mối chặt khúc, bằm nhuyễn với sả, hành, tỏi, nhớ bằm như bằm vịt làm tiết canh vậy. Ướp với nước mắm, đường, (bột ngọt), dầu mè; ướp khoảng 30 phút cho thấm.

Bắc chảo nóng với 2 muỗng canh dầu đậu nành, bỏ tỏi, hành vào phi cho vàng rồi đổ hết thịt rắn mối bằm vào xào lửa cao 3 phút , đổ 1/2 cup nước lèo gà vào đậy nắp, vặn lửa nhỏ sôi 2 phút, mở nắp vặng lửa lớn đảo nhanh tay cho nước cạn. Nêm vừa ăn rồi xúc ra dĩa trộn với đậu phụng rang, hành lá, ngò tây và ngò gai, rắc mè rang lên trên mặt.

Khi ăn, dùng bánh tráng mè nướng xúc ăn. Dùng với nước mắm chua ngọt.

Đây là món mà chúng tôi học được lúc còn ở trong rừng U minh. Bảo đảm món này là món "độc" cuả các ông "ba xị".
Read More...

[Trò chuyện] Chỉ cần con trai tinh tế một chút


Bởi vì một khi người con gái yêu, nếu mất đi người mình yêu… Điều đó đồng nghĩa, họ đang mất đi cả thế giới này.
Con trai có biết rằng, người con gái yêu bạn nhất là người sau khi nổi giận với bạn, họ quay đi và sẽ không ngừng khóc...
Khi một người con gái vừa đi vừa khóc trên phố mà chẳng cần quan tâm rằng có hay không người đang nhìn mình, thì lúc đó, chắc chắn rằng trái tim họ đã thật sự tan nát.
Con gái chỉ “lảm nhảm” với người mà họ yêu và cũng chỉ nhõng nhẽo với người mà họ thực sự quan tâm.
Sự ương ngạnh, tính khí thất thường, tỏ ra như một “đứa bé” hư, tất cả cũng chỉ vì họ muốn bạn chú ý, quan tâm đến họ nhiều hơn.
Nếu như họ không yêu bạn, họ sẽ chẳng nổi giận với bạn, không mong bạn tới dỗ dành và cũng sẽ không vì bạn mà rơi nước mắt. Bởi nếu là người mà họ không yêu, sẽ chẳng bao giờ có khả năng khiến họ như thế.
Và bạn có biết… khi bạn rời xa họ, bỏ họ lại một mình… Họ sẽ mong đợi và lo sợ biết bao nhiêu.
Và tất cả những điều đó cũng chỉ vì họ yêu bạn. Và tất cả những điều đó cũng là vì bạn không đủ hiểu họ.
Phụ nữ biết quá nhiều những thứ họ không nên biết. Đàn ông lại có quá nhiều thứ không biết về những điều họ nên biết. Bởi vậy, khi giận nhau, bạn cho rằng tính khí của họ thật tệ. Họ lại cho rằng bạn dần không yêu thương họ. Khi “chiến tranh lạnh”, bạn cho rằng họ không chấp nhận, không hiểu bạn hoàn toàn. Họ lại nghĩ bạn không quan tâm họ.
Hãy ôm người con gái bạn yêu thật chặt, trao cho cô gái ấy một nụ hôn đễ xóa hết sự tổn thương trong lòng và nước mắt trên khóe mi cô. Bởi vì điều khiến họ cảm thấy sợ hãi nhất chính là sự vô tâm, lạnh lùng ngoảnh mặt bước đi của bạn.
Nếu có yêu thương, xin hãy bao dung, bởi một lúc nào đó, khi mất nhau, chúng ta lại nuối tiếc một đời… Hy vọng mỗi một người con trai nên biết trân trọng người con gái đang thực sự ở bên cạnh mình. Họ cho bạn tất cả, không mong nhận lại, chỉ ước mong bạn hiểu và nắm chặt lấy đôi bàn tay của họ. Đừng làm người con gái của bạn phải khóc, đừng khiến họ đau lòng và đừng làm cho họ cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì một khi người con gái yêu, nếu mất đi người mình yêu… Điều đó đồng nghĩa, họ đang mất đi cả thế giới này.
Read More...

[Truyện ngắn] Hôn anh đi nhóc của anh

Hôn anh đi nhóc của anh.
- Không. Con bé ngúng nguẩy đẩy người yêu nó ra và rút trong cặp 1 tờ giấy, giơ lên gí sát mặt và đọc: Èm hèm.....

Điều 1:Hôn phải có lý do chính đáng.

Điều 2:Hôn phải đúng nơi, đúng lúc, đúng chỗ.

...Điều 3:Hôn mất rất nhiều calo. Hôn sẽ mang tới 278 loại vi khuẩn,1 nụ hôn dài có thể truyền tới 10 triệu vi khuẩn.Ngoài ra có thể mắc bệnh suy nhược cơ thể do virus Epstein_Bar và viêm gan B.

Điều 4:Hôn có thể.......

Anh cười phá lên và kéo con bé lại gần : "Em đọc mấy cài vớ vẩn đó ở đâu vậy?.Cứ làm như anh bị hủi không bằng ý.Sợ anh bị HIV hay HBV hả cô bé? Được rồi để ngày mai anh sẽ đi khám xem anh có mắc bệnh gì không nhé"

- Ha..ha..ha. Đúng rồi,em sợ anh bị bệnh truyền nhiễm.Con bé lè lưỡi ra trêu anh.

- Anh : Nếu thế thật em sẽ phải chăm sóc anh cả đời.Vậy càng tốt.

- Nó: Xí. Ai thèm chăm anh cơ chứ.Lúc đấy em chạy mất dép còn chẳng dám quay lại nhặt nữa là.

Anh giả vờ giận dỗi : "Xuy..Xuy..Vậy tránh xa anh ra. Không chơi với em nữa."

Nói rồi anh quay mặt đi.

Con bé lay lay vạt áo anh: " Thôi em thương , để em thơm cái nào,không hôn thì thơm vậy,nói rồi con bé chụt, chụt ... vào trán, vào má, vào môi anh. Nó không biết là đã đụng vào dây thần kinh phấn khích của anh. Anh giữ chặt 2 cánh tay nó và hôn lên đôi môi nó bằng 1 nụ hôn nồng cháy, nó cố dùng sức đẩy anh ra nhưng vô tác dụng. Vài phút sau nụ hôn cũng kết thúc.

Nó thở hổn hển : "Anh vi phạm điều lệ hôn rồi đấy nhé.Giờ nghe bản án giành cho anh đi"
- Được anh chấp nhận hết. Anh cười âu yếm và nắm tay nó cùng đi trên con đường rộng thênh thang 2 bên đường những cây cổ thụ chụm đầu vào nhau tạo thành 1 vòng cung che đi cái nắng chói chang của mùa hè. Chính nơi này nó và anh đã gặp nhau. Nó và anh cứ tan học lại đến đây đi dạo.

Không hiểu vì sao hôm sau anh đi khám thật. Thực sự là mấy ngày nay anh cũng cảm thấy trong người rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn buồn nôn. Lần đầu tiên đến bệnh viện, ngơ ngác như con nai vàng, hôm ấy là thứ 6 nên bệnh viện đông ngịt người.

Đợi gần 4 tiếng mới khám xong, lúc cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay mặt anh biến sắc. Bầu trời như tối sầm lại trước mắt anh. Anh cầm tờ giấy và vò nát nó trong tay từ lúc nào không hay.

Anh không ngờ ông trời lại đùa ác với anh như thế. Anh hối hận vì đã hôn nó. Đầu óc choáng váng, giờ anh chỉ nghĩ đến nó. Anh muốn gặp nó, muốn được nó an ủi nhưng 1 ý nghĩ khác lại đè lên :

- Không được, không thể gần cô ấy, không thể để cô ấy lây bệnh của mình.

Hôm đó nó gọi cho anh mấy chục cuộc điện thoại mà anh không nghe.Nó nhắn tin anh cũng không trả lời.

Rồi nó cũng nhận được tin nhắn của anh:

- "Em ơi chúng mình chia tay nhé. Anh mệt mỏi vì yêu em lắm rồi" .

Nó sững người khi đọc được tin nhắn của anh. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói mệt mỏi hay chán nó cả.

Vì sao? Vì sao mà bỗng dưng anh lại làm vậy. Nó như bị ai đó từ thiên đường đẩy xuống địa ngục. Nó không tin những gì anh nói. Nó chạy vụt đến nhà anh, đầu tóc cũng không kịp chải, mồ hôi thì nhễ nhại. Nó vừa thở hổn hển vừa gọi cửa nhưng anh không mở cửa, thế là nó trèo tường vào. Cái tường cao đến hơn 3m mà nó chi có 1m56, may mà có những viên gạch nhỏ ở đó nó xếp lại và trèo vào rất khó khăn, tay,chân nó đều bị xước và chảy máu.Lúc nhảy từ độ cao hơn 3m xuống nó đã vấp vào hòn gạch làm chân như gãy làm đôi, đau lắm nhưng nó không khóc vẫn cố lê vào và đẩy cửa ra đờ đẫn nhìn anh, anh đang nằm trên ghế sôpha. Nhìn nó anh ngạc nhiên:

- Em vào đây bằng cách nào thế?

- Bay.

- Em đến đây làm gì? Về đi. Anh không muốn nhìn mặt em nữa.

- Tại sao?

- Chẳng tại sao hết.Vì chán chứ sao.

Anh chẳng thèm nhìn nó nên cũng chẳng biết là nó đang bị chảy máu và đau như thê nào và nó cũng giấu không để anh biết. Nó luôn vậy, luôn tỏ ra dũng cảm trước anh. Nó cười cười và lay lay người anh: " Vậy để em làm anh hết chán nhé. hehe. Để em đấm lưng cho anh nào hay chơi chữ nhé, cờ vua vậy ".

Anh không nói gì.Nó lại độc thoại:

- Hay em hôn anh nhé!

Như 1 phản xạ tự nhiên anh quay lại và nhìn vào mắt nó : " Không bao giờ ".

Phản ứng của anh làm con bé phát hoảng. Anh chưa bao giờ như vậy. Anh thích nó hôn anh, thích nó ôm anh và nũng nịu với anh lắm cơ mà.

Nó không nói gì cúi mặt và chầm chậm ngồi xuống đất tựa vào ghế anh đang nằm, chân tay nó đau buốt, máu đã thôi chảy nhưng càng ngay càng đau hơn. Nó nhìn lên bàn thấy 1 tờ giấy hơi nhàu nát, đưa tay vô hồn nó cầm tờ giấy lên đọc. Chuẩn đoán: viêm gan B cấp tính.

Nó đưa tay dụi mắt nghĩ mình hoa mắt, đang lướt lên nhìn tên thì 1 bàn tay từ sau nó giật lấy tờ giấy nói với nó giọng dữ dằn: " Này đồ mất lịch sự kia, sao lấy đồ của người khác mà xem như thế "

Nó quay lại nhìn anh mắt long lanh, chỉ còn 1 chút 1 chút nữa thôi nước mắt sẽ oà ra: " Hãy nói với em đây không phải là sự thật. Em chỉ đùa thôi mà. Em đâu muốn anh mắc bệnh chứ. Sao anh lại phải viết cái giấy vớ vẩn này để lừa em. Anh đùa với tính mạng mình như thế à?"

Anh cúi mặt: " Anh bị viêm gan b. Hôm qua anh đã đi khám, anh cũng chẳng biết vì sao khi nghe em đùa anh lại nảy ra ý định đi khám. Giờ anh là 1 kẻ bệnh tât. Anh sắp chết rồi. Em đi đi. Tránh xa anh ra nếu không em sẽ lây bệnh đấy "

- Không , em không đi đâu. Em sẽ chăm sóc anh. Có chết thì cùng chết. Em sợ sẽ không tìm được người yêu em như anh. Nếu anh đi rồi em sẽ cô đơn. Em không muốn.

Con bé khóc và ôm chặt lấy anh. Anh đẩy nó ra:

Sẽ có người yêu em hơn anh. Thật đấy. Ông trời không muốn anh sống nữa nghĩa là ông ấy thấy em và anh không hợp nhau nên muốn tách chúng ta ra. Ông ấy đã tìm cho em 1 người yêu em hơn anh rồi. Người ấy sắp đến rồi. Không tin em đợi mà xem "

- Kệ.Mặc ông ấy, cho dù ông ấy tìm được người tốt hơn anh em cũng không cần.

- Vậy em phải nghĩ cho bố mẹ em chứ. Sao em ích kỷ thế. Em mà chết họ sẽ rất đau đớn, em sẽ trở thành 1 đứa con bất hiếu.

- Em biết làm thế có lôĩ với bố mẹ nhưng họ vẫn còn chị em , em trai em mà. Vả lại làm người ai mà chẳng phải 1 lần chết chỉ là sớm hay muộn thôi.

Anh thở dài chẳng biết làm sao khuyên giải nó nữa. Theo anh đó là 1 ý nghĩ tiêu cực mà không chỉ mình nó, nhiều đứa trẻ như nó cũng nghĩ như vậy. Vậy nên càng ngày càng nhiều vụ tử tự ở lứa tuổi như nó xảy ra. Nó vốn là đứa ngang bướng lại hay cãi cùn nữa. Bao nhiêu lần tranh luận với nó anh đều giơ 2 tay đầu hàng. Anh tiếc cho nó là sao không học ngành luật.

Anh nghĩ rồi khi anh ra đi rồi nó sẽ dần quên được anh và bắt đầu với cuộc sống mới của nó thôi. Vậy là anh để nó ở bên mình.

Từ hôm đó ngày nào nó cũng dính lấy anh. Anh đi học nó cũng đi cùng anh tới trường nó học. Hai trường đại học tuy cùng trong thành phố nhưng cách nhau khá xa. Nó phải đi 2 tuyến xe buýt mới từ trường anh về đến trường nó. Vậy mà ngày nào nó cũng làm vậy. Anh thương nó lắm, bảo nó không cần làm vậy nhưng nó cười khì khì và xua tay: "Tuổi trẻ phải ngao du thiên hạ".

Ngao du gì cơ chứ ngày nào cũng đi từ chỗ này đến chỗ kia cùng 1 địa điểm mà gọi là ngao du. Anh biết nó làm thế là để anh vui vì nó nghĩ rằng bệnh tình của anh nhất định chữa được. Nhưng nó đâu biết rằng bác sĩ bảo bệnh của anh đã bắt đầu vào giai đoạn cuối, cùng lắm anh chỉ sống được nửa năm nữa.

Mặc dù kém anh 2 tuổi nhưng nó trẻ con và hồn nhiên hơn anh còn anh thì chính chắn và ra dáng người lớn hơn nhiều. Anh có dáng cao, hơi gầy, khá đẹp trai . Nhiều cô gái mơ ước có được anh , nhiều cô gái xinh hơn nó theo đuổi anh, mà không hiểu tại sao anh lại yêu nó. Có lẽ là từ cái lấn nó nhìn thấy 1 cô bé trạc tuổi nó bị đám con trai trêu ghẹo, nó đã đi tới và nói cho đám con trai ấy 1 trận, không ngờ nó bị 1 thằng trong đám đó xông ra và cho ăn 1 cái tát. Nó không khóc mà trừng trừng nhìn thằng đó. Lúc đó anh không biết mình đã trở thành anh hùng hay là kì đà cản mũi nó nữa. Anh đã giải quyết tình huống 1 cách êm thấm và lôi xếnh xệch nó đi. Nó không những không cảm ơn anh mà còn tức giận trách móc anh sao không để nó cho bọn lưu manh kia 1 bài học. Anh chỉ cười và xoa xoa vào đầu nó: " Cô bé vừa nãy anh không kéo em đi chắc xảy ra án mạng rồi". Nó cười ha ha và xoa xoa lại vào đầu anh: " Này anh trai tôi ghét nhất ai xoa đầu tôi đấy nhé. Vả lại, nếu có xảy ra án mạng thật thì ít nhất tôi cũng trở thành anh hùng được lưu danh sử sách"

Bệnh tình của anh càng ngày càng nặng nhưng trước mặt nó anh vẫn tỏ ra khoẻ mạnh. Anh không nói cho bố mẹ biết và thường lấy lí do không về nhà để khỏi bố mẹ phát hiện ra. Một hôm anh thấy chóng mặt và đau khắp người rồi trời tối sầm trước mắt anh. Mở mắt ra anh thấy mình đang ở trong bệnh viện, xung quanh anh là bố mẹ và cả họ hàng nữa. Anh nhìn quanh không thấy nó đâu, bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Mọi người ai cũng buồn rười rượi. Đặc biệt anh thấy đôi mắt sâu thẳm của mẹ, đôi mắt sâu thẳm ấy hình như đang mọng nước. Người ta thường bảo những người mắt sâu là sâu sắc và khó đoán nội tâm họ. Còn anh thì thấy đó là đôi mắt buồn, đầy suy tư. Mẹ đang cười với anh,nụ cười hiền hậu và nắm lấy đôi bàn tay anh: "Con ơi không sao đâu, nghỉ ngơi 1 lát sẽ khỏi thôi ". Anh nở nụ cười yếu ớt cười với mẹ. Anh biết mẹ chỉ đang cố gắng an ủi anh, có lẽ mọi chuyện đã bại lộ, họ đã biết được bí mật anh giấu họ. "Viêm gan B ", 3 từ ấy chẳng khác gì "chết chắc rồi". Ông trời thật không công bằng với anh. Là 1 đứa con trai ngoan hiền, giỏi giang,a nh là người sống có tinh thần trách nhiệm, có những ước mơ cao đẹp, biết bao dự định mà anh chưa thục hiện được tại sao lại bắt anh phải đi sớm vậy.

Cửa phòng bệnh bỗng bật mở, nó lao vào chạy đến bên anh quên cả chào mọi người, nó khóc và lay lay anh: " Em đến rồi. Anh sẽ không sao đâu. Có em ở đây, nhất định anh phải sống. Anh còn nhớ không 3..2..1..MỤC TIÊU CỦA CHÚNG TA LÀ NGÀY NGÀY KHOE RĂNG. Nó vừa nói vừa lấy tay kéo 2 bên miệng ngoác to ra. Anh bật cười, nó làm anh hạnh phúc quá. Thế này ra đi cũng mạn nguyện rồi. Lúc này có lẽ mọi người đã hiểu ý và rút lui hết chỉ còn mình anh và nó. Nó cầm bàn tay gầy guộc của anh và lẩm bẩm " Chưa có vợ thì đeo ngón này, có vợ rồi thì đeo ngón này."

Nói rồi nó lấy trong túi áo 1 vật gì đó sang sáng đeo vào ngón tay áp út của anh. Nó cũng giơ ngón áp út của nó lên múa may trước mặt anh. Anh nhìn nó , mắt long lanh nhưng cố kìm không để nước mắt chảy ra. Anh không thể khóc. Anh đã từng nói với nó

- Đàn ông chỉ nên khóc khi không còn cha mẹ trên đời nữa. Anh sợ những lời nói của mình đánh lại chính mình nên anh đã kìm nén không khóc. Nó ngước lên nhìn anh và bắt gặp ánh mắt của anh. Nó ghé sát mặt mình vào mặt anh, anh bỗng sực tỉnh đẩy nó ra: "Em làm gì đấy. Định sàm sỡ anh à? Đồ lưu manh ". Anh càng tránh thì nó càng lấn tới. Anh yếu quá không ngăn nổi sức nó hay lá sức nó quá mạnh để rồi môi nó chạm môi anh.

-Em cút đi.Tránh xa anh ra.

Anh dùng tất cả sức lực đẩy nó ra nhưng nó ghì chặt tay anh. Hình như cảnh tượng này bị làm ngược chiều thì phải. Nó đóng nhầm vai, làm gì có kiểu 1 cô gái ghì tay để hôn 1 chàng trai như nó chứ . Nụ hôn của nó thật mãnh liệt và anh cũng như bị thứ ma lực gì đó hút lấy. Đầu lưỡi của anh và nó quyện vào nhau. Giá như cái đồng hồ thời gian sẽ chẳng bao giờ chạy nữa để anh và nó cứ giữ nguyên cái tư thế này thì tốt quá. Nhưng anh bỗng sực tỉnh ra mình sắp ra đi rồi, mình không thể mang theo người con gái anh yêu đi được. Anh không thể làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy, con đường phía trước của cô ấy còn quá dài và sẽ có người yêu cô ấy hơn anh. Thời gian vừa qua cô ấy đã cho anh quá nhiều hạnh phúc rồi. Giờ anh phải trả lại cô ấy về với cuộc sống tươi đẹp đang đón chờ cô ấy. Ý nghĩ ấy của anh đã làm nó bị đẩy mạnh ra. Nó lảo đảo suýt ngã. Nhưng trước khi môi nó dứt ra khỏi môi anh, nó đã cắn mạnh vào môi anh và môi nó máu ứa ra.Mặn và tanh. Anh sửng sốt trợn mắt nhìn nó


- Em bị điên à? Muôn chết hay sao hả?

Anh vùng dậy khỏi giường lấy chai nước chạy đến và vành mồm nó ra đổ vào bắt nó súc rồi nhổ ra nhưng nó không chịu. Nó nuốt nước và cười:

- Haha. Giờ máu em và máu anh đã quyện chung làm 1 rồi.

Anh buông thõng tay làm chai nước rơi xuống đất.

- Em đúng là đồ ngốc. Tại sao em luôn ngốc như vậy. Em làm thế có biết là anh chết sẽ không nhắm mắt không hả? Em ác vừa thôi chứ.

Anh nói trong tiếng nấc, nước mắt anh rơi. Phải rồi anh đã từng nói đàn ông chỉ khóc khi không còn bố mẹ nữa, nhưng anh đã nhầm, anh đã khóc thêm cho 1 người nữa , đó là người con gái anh yêu và mãi yêu. Là người con gái dám đi cùng anh tới bất cứ chân trời nào.

Nó đưa tay vuốt nhẹ mắt anh, lau khô những giọt nước mắt của anh: "Anh đã bảo con trai chỉ khóc khi không còn được ở bên bố mẹ nữa thôi cơ mà. Sao anh lại khóc?"

Anh ôm nó vào lòng: " Hứa với anh 1 chuyện được không?".

Nó không nói gì, anh nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt như van nài, cầu xin: " Hứa với anh đi. Em phải hứa với anh nếu không anh chết cũng không nhắm mắt đâu"

- Anh nói đi.

- Hứa với anh, em nhất định phải sống thật tốt, phải tiếp tục đi học. Em nhất định phải trở thành 1 tỷ phú như Bill Gates mà em từng ước mơ và nhất định phải tìm được 1 người yêu em nhiều hơn anh yêu em. Được không?

Anh nắm đôi vai gầy guộc của nó, mắt đanh nhìn như đặt tất cả hi vọng vào nó. Nó chỉ cúi mặt và gật nhẹ đầu, lúc này nước mắt nó nhỏ xuống những viên gạch dưới sàn nhà, mắt nó nhoà đi, nó không muốn anh thấy nó khóc. Nó quay người và lao ra khỏi phòng.

Ba ngày sau anh ra đi. Người ta không ngờ anh lại ra đi nhanh như thế. Mọi người ai cũng khóc và gào thét tên anh mong anh quay lại. Nhưng thần chết đâu để anh quay lại. Chỉ mình nó là không khóc, nó ngôì 1 góc và ôm tấm hình anh và nó chụp chung vào lòng và lẩm bẩm: " Đợi em 1 chút 1 chút nữa thôi ". Nó đã không giữ lời hứa với anh.

Sau ngày mất của anh 1 ngày. Lại có 1 đám tang nữa. Lúc chết, người ta vẫn thấy cô gái đó ôm tấm ảnh có hình 1 ngừời con trai và 1 người con gái. Người con trai với nụ cười đẹp như thiên thần, còn người con gái thì với vẻ tinh nghịch giơ 2 ngón tay chĩa vào đầu người con trai. Trông họ thật đẹp đôi!
Truyện ngắn sưu tầm
Read More...